Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư
Chương 75: Cân xương tính số
Dặn dò tới lui một hồi, đôi bên mới lưu luyến cúp điện thoại. Trên đường về, Điền Tú Phương buồn buồn nói: “Mẹ bị bệnh anh ạ, ngay sau hôm nhà mình đi một ngày là mẹ đổ bệnh luôn.”
“Cảm lạnh?” Văn Trạch Tài cũng lo lắng vô cùng, sao tự dưng nói bệnh là bệnh nhỉ, cơ thể mẹ vợ khỏe mạnh lắm cơ mà?!
Điền Tú Phương lắc đầu, vô thức siết chặt vòng tay, ôm ghì con gái vào lòng: “Anh cả bảo mẹ gặp ác mộng, mơ thấy nhà mình xảy ra chuyện bất trắc. Vì hoảng sợ quá đâm ra đổ bệnh. Cũng may bây giờ đã đỡ rồi.”
À, thì ra là vậy, Văn Trạch Tài thở phào nhẹ nhõm: “Để hôm nào có thời gian vợ chồng mình đi lựa ít đồ gửi về quê an ủi bà.”
“Vâng!” Điền Tú Phương trầm mặc chốc lát cuối cùng cũng nhu thuận gật đầu.
Bên này, sau khi gác máy, Triệu Đại Phi cứ đứng đực ra ngây ngẩn như thằng ngốc. Mãi một lúc sau, chờ đến khi tiêu hoá hết những lời sư phụ vừa nói, cậu mới toét miệng cười hềnh hệch rồi chạy lại báo cáo với ông Điền: “Đại đội trường, phiền ông cấp cho vợ chồng cháu hai tờ giấy thông hành nhé.”
Lúc này, Trần Vân Hồng vừa mới xuống công. Bởi vì cơ thể cô nhỏ nhắn, mảnh mai, sức khoẻ hơi yếu ớt, lại không quen việc cho lắm thế nên chỉ có thể đảm nhận những phần đơn giản, nhẹ nhàng. Tuy tay chân hơi chậm chạm chút nhưng bù lại rất siêng năng, cần cù.
Thế nhưng mặc dù cô cố gắng cỡ nào cũng chẳng thể làm vừa lòng thiên hạ.
“Ôi dào, nhìn cái dáng vẻ rõ ngứa mắt, giả bộ yếu đuối cho ai xem không biết. Đúng là con gái nhà địa chủ có khác, đỏng đà đỏng đảnh!”
“Công nhận đấy, còn chằng thạo việc bằng đứa con gái út nhà tôi.”
“Thôi thôi mấy bà ơi, đừng đứng đây soi mói nữa. Dầu gì chúng ta cũng từng chịu ơn Trần gia. Mấy bà không sợ mang tội à?”
Tiếng bấc tiếng chì dội thẳng vào tai, Trần Vân Hồng hít vào một hơi thật sâu, gồng cứng mình, quyết đưa lưng về phía dư luận. Hỏi cô có buồn không? Tất nhiên là buồn chứ, nhưng có giải thích cũng vô ích mà nếu đứng lại so đo chỉ tổ càng làm lớn chuyện lên thôi. Người đời ngộ lắm, làm như họ không muốn cảm thông cho người khác hay sao ấy. Thượng đội hạ đạp vốn là cái lẽ ở đời! Vậy nên cách tốt nhất là mình cứ bỏ ngoài tai, mặc kệ hết thảy, đến khi nào nói chán người ta tự khắc sẽ dừng.
Đang loay hoay tra chìa khoá mở cổng thì Trần Vân Hồng nghe thấy hàng loạt tiếng bước chân dồn dập đổ về phía này. Ai mà vội vàng thế nhỉ, cô ngờ ngợ ngẩng đầu lên mới phát hiện, à thì ra là chồng mình.
Còn chưa kịp dừng bước, Triệu Đại Phi đã hấp ta hấp tấp nói: “Bà xã, bà xã, em mau thu dọn quần áo, vợ chồng mình vào thành đi.”
Trần Vân Hồng tròn xoe mắt kinh ngạc: “Đang yên đang lành, vào thành làm gì?”
Đang hào hứng định khoe với vợ thì chợt phát hiện xung quanh có mấy bà thím nhiều chuyện đang dựng lỗ tai hóng hớt. Xì, chắc dễ, Triệu Đại Phi nhếch mép cười đểu, lôi tuột vợ vào sân, đóng sầm cổng lại: “Đi, vào nhà anh kể cho nghe.”
Quay lại với Liêu Thành. Vì bảo kê chưa tới nên Văn Trạch Tài cũng không sốt ruột mở quán. Cái gì cần chuẩn bị anh đã hoàn thiện xong cả rồi, giờ cứ để gọn sang một bên đợi thằng đệ lên đến nơi rồi triển khai cũng chưa muộn.
Có nó làm trợ thủ đắc lực, anh rất tự tin có thể cân mọi tình huống bất ngờ. Tuy nhìn hai thằng hơi phèn phèn vậy thôi chứ cần đầu óc có đầu óc, cần nắm đấm có nắm đấm, văn võ kết hợp, đố đứa nào chơi lại!
Cùng lúc này, tại Dương gia, Dương Vĩnh Thắng đang bị hai cụ thân sinh hợp lại mắng cho to đầu: “Có phải mày học nhiều đâm ra bị lú không hả con? Khoa học kỹ thuật không tin lại đi tin ba cái mê tín dị đoan từ ngày xửa ngày xưa? Vất vả bao nhiêu năm đèn sách, cuối cùng vất hết xuống sống xuống biển rồi hả, con với chả cái, vô dụng!”
Dương Vĩnh Thắng bất đắc dĩ giải thích: “Ba mẹ bình tĩnh nghe con nói đã. Bói toán không phải mê tín dị đoan mà là một bộ môn được các bậc cổ nhân nghiên cứu và truyền dạy. Hơn nữa con cảm thấy chuyện này rất đáng tin. Có phải dạo gần đây ba mẹ luôn gặp xui rủi đúng không? Rõ là số con rệp mà cứ cố cãi…”
Dĩ nhiên câu cuối cùng Dương Vĩnh Thắng chỉ dám lí nha lí nhí trong họng…
Tuy nhiên chưa đợi Dương Vĩnh Thắng dứt lời, một chiếc dép đi trong nhà của ông Dương đã lập tức phi tới, đập trúng cái cục u trên đầu cậu ta.
Ăn đau, Dương Vĩnh Thắng ôm đều mếu máo giận dỗi: “Ba, con mới ngã bươu cả đầu lên đây này, ba không thương lại còn ném dép. Này này ba ném tiếp đi, ném cho con thành thằng ngốc luôn đi!”
Nghe vậy, bà Dương lật đật chạy lại gần kiểm tra: “Ôi trời ơi, ngã ở đâu mà lại sưng to thế này hả con?”
Dương Vĩnh Thắng trề môi ủy khuất: “Con lăn từ trên giường tầng xuống.”
Y như rằng cái bộ dạng đáng thương của thằng con trai cưng lập tức khiến bà Dương mềm lòng. Bà khó xử nhìn về phía chồng, dè dặt đề nghị: “Hay là mình cứ thử xem thế nào?!”
“Vớ vẩn!” Ông Dương đập bàn cái chát, giận đến độ thở không ra hơi: “Lại còn được cả bà nữa hả? Bà cứ chiều nó đi rồi có ngày hối hận không kịp đâu. Đừng tưởng hiện tại xã hội thoáng hơn, quốc gia không làm chặt mà mấy thằng thầy bói rởm muốn tung hoành thế nào thì tung hoành. Ngoài kia như thế nào tôi mặc kệ, nhưng trong nhà tôi thì không được phép xuất hiện tư tưởng mê tín dị đoan cổ hủ. Tôi nói lần cuối cùng đấy, mẹ con bà liệu liệu mà bảo ban nhau!”
Khổ nỗi Dương Vĩnh Thắng được sinh ra là để khắc ba mình hay sao ấy. Rõ ràng hai người rất thương yêu và quan tâm nhau nhưng lại bị cái khắc khẩu, từ nhỏ đến lớn, hễ ông Dương càng cấm đoán cái gì là y như rằng cậu quý tử cố sống cố chết phải làm bằng được, thế mới tài chứ! Và lần này cũng chẳng phải ngoại lệ, ngay khi ông Dương vừa đập bàn hạ lệnh, Dương Vĩnh Thắng lập tức gân cổ cò cổ cổ vịt lên cãi: “Thế ba cứ mặc kệ để cho con chết luôn đi. Dù sao con chết rồi ba cũng chẳng còn ai mà mắng mỏ, càm ràm nữa. Ai bảo con là con trai độc nhất của ba làm chi…”
“Thằng nhãi ranh!” Ông Dương hậm hực chửi thầm, có cái chiêu cũ rích mà lôi ra xài hoài, mày không chán nhưng tao thì ngấy đến tận cổ rồi đấy.
Tuy nhiên nói thì nói vậy thôi chứ lần nào mà ông chẳng giơ cờ trắng đầu hàng vô điều kiện. Bằng cớ là ngay buổi chiều cùng ngay, Dương Vĩnh Thắng đã thành công kéo được ba mình tới nhà Văn Trạch Tài.
Theo đúng lễ tiếp khách, Văn Trạch Tài pha một bình trà ngon, loại trà mà Cam Kiến Hoa đã biếu đợt trước, vì chưa uống hết nên lần này lên thành anh cũng đóng gói mang theo luôn.
Lịch sự đặt chén trà xuống trước mặt ông Dương, Văn Trạch Tài mỉm cười nói: “Mời chú uống trà.”
Nhìn nước trà xanh trong, sáng và sánh, hương thơm thanh khiết, dịu nhẹ nhưng đọng lại nơi cánh mũi rất lâu, ông Dương phải bật lời khen ngợi: “Trà ngon!”
Chưa tiếp xúc chưa biết nhưng trực tiếp đến tận nơi mới thấy Văn Trạch Tài là người ôn hoà, nho nhã, nói năng điềm đạm, cư xử đúng mực, sự phẫn nộ trong lòng ông Dương bỗng chốc tan biến phân nửa.
Liếc mắt nhìn thoáng qua thằng con trai vô tích sự nhà mình một cái, ông đi thẳng vào vấn đề: “Tính chú trước giờ thẳng thắn, có sao nói vậy, không thích vòng vo tam quốc nên hôm nay chú tới đây là muốn hỏi cháu. Có phải cháu bảo thằng con chú mấy năm tới vạn sự không thuận, thậm chí vợ chồng chú khả năng cao sẽ khuất núi quy tiên. Những chuyện này, có phải là thật không?”
Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy ông Dương, Văn Trạch Tài đã biết mục đích ông ấy đến đây ngày hôm nay là gì rồi. Vì vậy khi đối diện với sự truy vấn không mấy thiện chí, anh vẫn có thể bình tĩnh đối đáp: “Sự bất hạnh mất phụ mẫu sẽ là xuất phát điểm cho hai năm xui rủi liên tiếp của cậu Dương đây.”
“Bang!” Ông Dương đặt mạnh chén trà xuống bàn, trên gương mặt già nua không nén được vẻ tức giận tột độ: “Sức khoẻ vợ chồng chúng tôi hoàn toàn bình thường. Tôi không tin cậu nói chết là chúng tôi sẽ chết ngay được!”
Vì ông nói quá lớn tiếng cộng thêm thái độ thù địch rõ nét khiến Hiểu Hiểu đang lấp ló sau cánh cửa giật bắn mình, té cái đùng xuống đất.
Nghe tiếng động, Văn Trạch Tài vội vàng chạy lại bế con gái lên, ôm chặt bé vào lòng an ủi: “Đừng sợ, con chào ông Dương đi.”
“Cháu chào ông Dương ạ!” Hiểu Hiểu chỉ dám lí nhí nói năm chữ rồi lại sợ hãi rụt đầu, trốn vào hõm cổ cha.
Nhìn Hiểu Hiểu như con chim non nép sát vào lòng cha, ông Dương thoáng lúng túng, đỏ mặt xấu hổ. Kỳ thực những người thân quen đều biết ông luôn ao ước có một cô con gái để cưng nựng, yêu chiều, nhưng đáng tiếc hai vợ chồng chỉ sinh được mỗi thằng con trai, đã thế nó lại không nên thân nữa chứ. Càng nghĩ càng chán mà càng chán thì càng bực mình. Tuy nhiên vì sợ sẽ dọa tới cô bé đáng yêu trước mặt nên ông không dám nổi trận lôi đình nữa, chỉ có thể cố gắng nín nhịn cơn phẫn nộ khiến khuôn mặt nhăn đùm lại, trông tức cười vô cùng.
Sau khi dỗ Hiểu Hiểu bình tĩnh lại, Văn Trạch Tài mới ẵm con xuống bếp giao cho vợ.
Trở lên phòng khách, anh nghiêm túc nói: “Chú Dương, chú sinh gần ngày Câu Trần Hắc Đạo, lại rơi vào hãm địa sao Thiên Hình. Lúc sinh ra nặng hai ký hai, nhưng cân xương lại chỉ có hai lượng chín chỉ. Người có số này khi còn trẻ chỉ lẩn quẩn chưa thể hanh thông, dẫu có công danh cũng trễ muộn. Phải tới ngoài bốn mươi tuổi may ra mới được an nhàn.”
Ngồi đối diện, ông Dương gần như chết sững, á khẩu không thốt lên lời. Quả thực hồi mới sinh, ông là đứa nặng nhất trong số mấy anh chị em, lọt lòng mẹ với trọng lượng hai ký hai. Vì bụ bẫm kháu khỉnh nhất nhà nên ba mẹ đã bế tới nhờ một vị trưởng bối cân xương tính số giúp. Và đích thực vị trưởng bối kia cũng phán xương cốt ông chỉ nặng hai lượng chín chỉ. Về cơ bản, việc này xưa nay chưa một ai nhắc lại thế nên chắc chắn đám hậu bối không hề hay biết mà các bậc trưởng bối đều đã đoàn tụ với ông bà cả rồi, còn đám anh em thì chẳng ai rảnh rỗi đến độ đi tâm sự với người ngoài. Vậy tại sao cậu Trạch Tài đây lại biết tường tận như thế nhỉ, không lẽ…
“Cảm lạnh?” Văn Trạch Tài cũng lo lắng vô cùng, sao tự dưng nói bệnh là bệnh nhỉ, cơ thể mẹ vợ khỏe mạnh lắm cơ mà?!
Điền Tú Phương lắc đầu, vô thức siết chặt vòng tay, ôm ghì con gái vào lòng: “Anh cả bảo mẹ gặp ác mộng, mơ thấy nhà mình xảy ra chuyện bất trắc. Vì hoảng sợ quá đâm ra đổ bệnh. Cũng may bây giờ đã đỡ rồi.”
À, thì ra là vậy, Văn Trạch Tài thở phào nhẹ nhõm: “Để hôm nào có thời gian vợ chồng mình đi lựa ít đồ gửi về quê an ủi bà.”
“Vâng!” Điền Tú Phương trầm mặc chốc lát cuối cùng cũng nhu thuận gật đầu.
Bên này, sau khi gác máy, Triệu Đại Phi cứ đứng đực ra ngây ngẩn như thằng ngốc. Mãi một lúc sau, chờ đến khi tiêu hoá hết những lời sư phụ vừa nói, cậu mới toét miệng cười hềnh hệch rồi chạy lại báo cáo với ông Điền: “Đại đội trường, phiền ông cấp cho vợ chồng cháu hai tờ giấy thông hành nhé.”
Lúc này, Trần Vân Hồng vừa mới xuống công. Bởi vì cơ thể cô nhỏ nhắn, mảnh mai, sức khoẻ hơi yếu ớt, lại không quen việc cho lắm thế nên chỉ có thể đảm nhận những phần đơn giản, nhẹ nhàng. Tuy tay chân hơi chậm chạm chút nhưng bù lại rất siêng năng, cần cù.
Thế nhưng mặc dù cô cố gắng cỡ nào cũng chẳng thể làm vừa lòng thiên hạ.
“Ôi dào, nhìn cái dáng vẻ rõ ngứa mắt, giả bộ yếu đuối cho ai xem không biết. Đúng là con gái nhà địa chủ có khác, đỏng đà đỏng đảnh!”
“Công nhận đấy, còn chằng thạo việc bằng đứa con gái út nhà tôi.”
“Thôi thôi mấy bà ơi, đừng đứng đây soi mói nữa. Dầu gì chúng ta cũng từng chịu ơn Trần gia. Mấy bà không sợ mang tội à?”
Tiếng bấc tiếng chì dội thẳng vào tai, Trần Vân Hồng hít vào một hơi thật sâu, gồng cứng mình, quyết đưa lưng về phía dư luận. Hỏi cô có buồn không? Tất nhiên là buồn chứ, nhưng có giải thích cũng vô ích mà nếu đứng lại so đo chỉ tổ càng làm lớn chuyện lên thôi. Người đời ngộ lắm, làm như họ không muốn cảm thông cho người khác hay sao ấy. Thượng đội hạ đạp vốn là cái lẽ ở đời! Vậy nên cách tốt nhất là mình cứ bỏ ngoài tai, mặc kệ hết thảy, đến khi nào nói chán người ta tự khắc sẽ dừng.
Đang loay hoay tra chìa khoá mở cổng thì Trần Vân Hồng nghe thấy hàng loạt tiếng bước chân dồn dập đổ về phía này. Ai mà vội vàng thế nhỉ, cô ngờ ngợ ngẩng đầu lên mới phát hiện, à thì ra là chồng mình.
Còn chưa kịp dừng bước, Triệu Đại Phi đã hấp ta hấp tấp nói: “Bà xã, bà xã, em mau thu dọn quần áo, vợ chồng mình vào thành đi.”
Trần Vân Hồng tròn xoe mắt kinh ngạc: “Đang yên đang lành, vào thành làm gì?”
Đang hào hứng định khoe với vợ thì chợt phát hiện xung quanh có mấy bà thím nhiều chuyện đang dựng lỗ tai hóng hớt. Xì, chắc dễ, Triệu Đại Phi nhếch mép cười đểu, lôi tuột vợ vào sân, đóng sầm cổng lại: “Đi, vào nhà anh kể cho nghe.”
Quay lại với Liêu Thành. Vì bảo kê chưa tới nên Văn Trạch Tài cũng không sốt ruột mở quán. Cái gì cần chuẩn bị anh đã hoàn thiện xong cả rồi, giờ cứ để gọn sang một bên đợi thằng đệ lên đến nơi rồi triển khai cũng chưa muộn.
Có nó làm trợ thủ đắc lực, anh rất tự tin có thể cân mọi tình huống bất ngờ. Tuy nhìn hai thằng hơi phèn phèn vậy thôi chứ cần đầu óc có đầu óc, cần nắm đấm có nắm đấm, văn võ kết hợp, đố đứa nào chơi lại!
Cùng lúc này, tại Dương gia, Dương Vĩnh Thắng đang bị hai cụ thân sinh hợp lại mắng cho to đầu: “Có phải mày học nhiều đâm ra bị lú không hả con? Khoa học kỹ thuật không tin lại đi tin ba cái mê tín dị đoan từ ngày xửa ngày xưa? Vất vả bao nhiêu năm đèn sách, cuối cùng vất hết xuống sống xuống biển rồi hả, con với chả cái, vô dụng!”
Dương Vĩnh Thắng bất đắc dĩ giải thích: “Ba mẹ bình tĩnh nghe con nói đã. Bói toán không phải mê tín dị đoan mà là một bộ môn được các bậc cổ nhân nghiên cứu và truyền dạy. Hơn nữa con cảm thấy chuyện này rất đáng tin. Có phải dạo gần đây ba mẹ luôn gặp xui rủi đúng không? Rõ là số con rệp mà cứ cố cãi…”
Dĩ nhiên câu cuối cùng Dương Vĩnh Thắng chỉ dám lí nha lí nhí trong họng…
Tuy nhiên chưa đợi Dương Vĩnh Thắng dứt lời, một chiếc dép đi trong nhà của ông Dương đã lập tức phi tới, đập trúng cái cục u trên đầu cậu ta.
Ăn đau, Dương Vĩnh Thắng ôm đều mếu máo giận dỗi: “Ba, con mới ngã bươu cả đầu lên đây này, ba không thương lại còn ném dép. Này này ba ném tiếp đi, ném cho con thành thằng ngốc luôn đi!”
Nghe vậy, bà Dương lật đật chạy lại gần kiểm tra: “Ôi trời ơi, ngã ở đâu mà lại sưng to thế này hả con?”
Dương Vĩnh Thắng trề môi ủy khuất: “Con lăn từ trên giường tầng xuống.”
Y như rằng cái bộ dạng đáng thương của thằng con trai cưng lập tức khiến bà Dương mềm lòng. Bà khó xử nhìn về phía chồng, dè dặt đề nghị: “Hay là mình cứ thử xem thế nào?!”
“Vớ vẩn!” Ông Dương đập bàn cái chát, giận đến độ thở không ra hơi: “Lại còn được cả bà nữa hả? Bà cứ chiều nó đi rồi có ngày hối hận không kịp đâu. Đừng tưởng hiện tại xã hội thoáng hơn, quốc gia không làm chặt mà mấy thằng thầy bói rởm muốn tung hoành thế nào thì tung hoành. Ngoài kia như thế nào tôi mặc kệ, nhưng trong nhà tôi thì không được phép xuất hiện tư tưởng mê tín dị đoan cổ hủ. Tôi nói lần cuối cùng đấy, mẹ con bà liệu liệu mà bảo ban nhau!”
Khổ nỗi Dương Vĩnh Thắng được sinh ra là để khắc ba mình hay sao ấy. Rõ ràng hai người rất thương yêu và quan tâm nhau nhưng lại bị cái khắc khẩu, từ nhỏ đến lớn, hễ ông Dương càng cấm đoán cái gì là y như rằng cậu quý tử cố sống cố chết phải làm bằng được, thế mới tài chứ! Và lần này cũng chẳng phải ngoại lệ, ngay khi ông Dương vừa đập bàn hạ lệnh, Dương Vĩnh Thắng lập tức gân cổ cò cổ cổ vịt lên cãi: “Thế ba cứ mặc kệ để cho con chết luôn đi. Dù sao con chết rồi ba cũng chẳng còn ai mà mắng mỏ, càm ràm nữa. Ai bảo con là con trai độc nhất của ba làm chi…”
“Thằng nhãi ranh!” Ông Dương hậm hực chửi thầm, có cái chiêu cũ rích mà lôi ra xài hoài, mày không chán nhưng tao thì ngấy đến tận cổ rồi đấy.
Tuy nhiên nói thì nói vậy thôi chứ lần nào mà ông chẳng giơ cờ trắng đầu hàng vô điều kiện. Bằng cớ là ngay buổi chiều cùng ngay, Dương Vĩnh Thắng đã thành công kéo được ba mình tới nhà Văn Trạch Tài.
Theo đúng lễ tiếp khách, Văn Trạch Tài pha một bình trà ngon, loại trà mà Cam Kiến Hoa đã biếu đợt trước, vì chưa uống hết nên lần này lên thành anh cũng đóng gói mang theo luôn.
Lịch sự đặt chén trà xuống trước mặt ông Dương, Văn Trạch Tài mỉm cười nói: “Mời chú uống trà.”
Nhìn nước trà xanh trong, sáng và sánh, hương thơm thanh khiết, dịu nhẹ nhưng đọng lại nơi cánh mũi rất lâu, ông Dương phải bật lời khen ngợi: “Trà ngon!”
Chưa tiếp xúc chưa biết nhưng trực tiếp đến tận nơi mới thấy Văn Trạch Tài là người ôn hoà, nho nhã, nói năng điềm đạm, cư xử đúng mực, sự phẫn nộ trong lòng ông Dương bỗng chốc tan biến phân nửa.
Liếc mắt nhìn thoáng qua thằng con trai vô tích sự nhà mình một cái, ông đi thẳng vào vấn đề: “Tính chú trước giờ thẳng thắn, có sao nói vậy, không thích vòng vo tam quốc nên hôm nay chú tới đây là muốn hỏi cháu. Có phải cháu bảo thằng con chú mấy năm tới vạn sự không thuận, thậm chí vợ chồng chú khả năng cao sẽ khuất núi quy tiên. Những chuyện này, có phải là thật không?”
Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy ông Dương, Văn Trạch Tài đã biết mục đích ông ấy đến đây ngày hôm nay là gì rồi. Vì vậy khi đối diện với sự truy vấn không mấy thiện chí, anh vẫn có thể bình tĩnh đối đáp: “Sự bất hạnh mất phụ mẫu sẽ là xuất phát điểm cho hai năm xui rủi liên tiếp của cậu Dương đây.”
“Bang!” Ông Dương đặt mạnh chén trà xuống bàn, trên gương mặt già nua không nén được vẻ tức giận tột độ: “Sức khoẻ vợ chồng chúng tôi hoàn toàn bình thường. Tôi không tin cậu nói chết là chúng tôi sẽ chết ngay được!”
Vì ông nói quá lớn tiếng cộng thêm thái độ thù địch rõ nét khiến Hiểu Hiểu đang lấp ló sau cánh cửa giật bắn mình, té cái đùng xuống đất.
Nghe tiếng động, Văn Trạch Tài vội vàng chạy lại bế con gái lên, ôm chặt bé vào lòng an ủi: “Đừng sợ, con chào ông Dương đi.”
“Cháu chào ông Dương ạ!” Hiểu Hiểu chỉ dám lí nhí nói năm chữ rồi lại sợ hãi rụt đầu, trốn vào hõm cổ cha.
Nhìn Hiểu Hiểu như con chim non nép sát vào lòng cha, ông Dương thoáng lúng túng, đỏ mặt xấu hổ. Kỳ thực những người thân quen đều biết ông luôn ao ước có một cô con gái để cưng nựng, yêu chiều, nhưng đáng tiếc hai vợ chồng chỉ sinh được mỗi thằng con trai, đã thế nó lại không nên thân nữa chứ. Càng nghĩ càng chán mà càng chán thì càng bực mình. Tuy nhiên vì sợ sẽ dọa tới cô bé đáng yêu trước mặt nên ông không dám nổi trận lôi đình nữa, chỉ có thể cố gắng nín nhịn cơn phẫn nộ khiến khuôn mặt nhăn đùm lại, trông tức cười vô cùng.
Sau khi dỗ Hiểu Hiểu bình tĩnh lại, Văn Trạch Tài mới ẵm con xuống bếp giao cho vợ.
Trở lên phòng khách, anh nghiêm túc nói: “Chú Dương, chú sinh gần ngày Câu Trần Hắc Đạo, lại rơi vào hãm địa sao Thiên Hình. Lúc sinh ra nặng hai ký hai, nhưng cân xương lại chỉ có hai lượng chín chỉ. Người có số này khi còn trẻ chỉ lẩn quẩn chưa thể hanh thông, dẫu có công danh cũng trễ muộn. Phải tới ngoài bốn mươi tuổi may ra mới được an nhàn.”
Ngồi đối diện, ông Dương gần như chết sững, á khẩu không thốt lên lời. Quả thực hồi mới sinh, ông là đứa nặng nhất trong số mấy anh chị em, lọt lòng mẹ với trọng lượng hai ký hai. Vì bụ bẫm kháu khỉnh nhất nhà nên ba mẹ đã bế tới nhờ một vị trưởng bối cân xương tính số giúp. Và đích thực vị trưởng bối kia cũng phán xương cốt ông chỉ nặng hai lượng chín chỉ. Về cơ bản, việc này xưa nay chưa một ai nhắc lại thế nên chắc chắn đám hậu bối không hề hay biết mà các bậc trưởng bối đều đã đoàn tụ với ông bà cả rồi, còn đám anh em thì chẳng ai rảnh rỗi đến độ đi tâm sự với người ngoài. Vậy tại sao cậu Trạch Tài đây lại biết tường tận như thế nhỉ, không lẽ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận