Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 230: Mưu sâu kế hiểm

“Ồ, chú Thượng về rồi đấy hả, hôm nay ngày gì mà mua nhiều đồ thế này?”

Tiếng ồn ào bên ngoài làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Trần Chiêu Đệ. Cô vội lau nước mắt, lật đật ôm con đi ra. Nhưng cô sợ, chẳng dám lại gần, chỉ đứng me mé ngay sát bậc thềm, lí nhí nói: “Cơm nước đã nấu xong cả rồi.”

Đúng thế, cơm nước đã xong xuôi nhưng nếu Thượng Quốc Cường chưa về thì dù có đói lả cô cũng không được phép ăn. Ngày nào cũng vậy!

Tuy nhiên khác hẳn với mọi ngày, hôm nay Thượng Quốc Cường hoà nhã vô cùng. Hắn chủ động đưa đồ cho vợ, ăn nói cũng rất nhỏ nhẹ: “Cầm lấy, cái này bổ lắm đấy, pha cho con uống đi. Chiều nay tôi sẽ bế nó đi bệnh viện khám xem có bệnh tình gì không.”

Thằng bé là báu vật của cả Thượng gia, hương hoả đời sau dựa hết vào một mình nó nhưng Thượng Quốc Cường buộc phải kiềm chế cảm xúc, không dám nâng niu, yêu chiều ra mặt. Bởi đại sư đã căn dặn rồi, trẻ con được coi trọng quá dễ bị tà thần để ý bắt đi.

Cầm hũ sữa mạch nha trên tay, Trần Chiêu Đệ bàng hoàng không dám tin. Thậm chí cô còn không biết người đang đứng trước mặt có phải ông chồng vũ phu thường ngày không nữa, sao mà hôm nay lạ lẫm quá!

Ánh mắt nghi hoặc của vợ khiến Thượng Quốc Cường có chút không thoải mái. Dù bực mình nhưng cũng chỉ lầm bầm mắng một câu: “Nhìn cái gì mà nhìn, không mau pha cho thằng bé uống đi, muốn để nó chết đói à?”

Dứt lời, hắn nhanh chóng đi thẳng vào nhà chính, cẩn thận tháo chiếc vòng đeo cổ có gắn mặt gỗ khắc tượng Phật, trang trọng để lên vị trí cao nhất, sạch sẽ nhất trong nhà.

Khuya hôm ấy đợi mọi người đi ngủ hết, Thượng Quốc Cường lặng lẽ vác cuốc vác xẻng ra khoảng đất phía sau nhà xí, lúi húi đào đào cuốc cuốc cả buổi trời. Hắn moi lên quá chừng đồ đạc, đựng đầy trong chiếc bao tải màu đen to đùng. Xong xuôi, hắn lấp đất lại rồi vác bao tải lẻn lên núi, tiến thẳng vào khu nghĩa địa.

Đi tới nấm mồ nào là lại vùi xuống đất một món đồ, không quên quỳ lạy và thành khẩn cầu xin: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi xin trả lại đồ cho mọi người. Xin đừng trách phạt tôi.”

Cứ như vậy lần lượt cho tới hết.

Tảng sáng, Thượng Quốc Cường mới mệt mỏi lết thân ma quay trở về nhà.

Vừa lúc này, Trần Chiêu Đệ cũng thức dậy chuẩn bị cơm nước. Đang tính mở cổng quét sân thì đập vào mắt là gương mặt phờ phạc, lờ đờ của ông chồng. Trần Chiêu Đệ rất muốn quan tâm hỏi han nhưng sợ lỡ lời lại ăn đòn oan nên chỉ dám thông báo tình hình bé con: “Cha nó này, thằng Tráng tốt lên nhiều lắm, sắc mặt hồng hào hơn hẳn hôm qua.”

Nghe thấy vậy, Thượng Quốc Cường tức khắc phấn chấn bội phần, bao nhiêu mệt mỏi dường như tan biến hết. Hắn ba chân bốn cẳng phi vào phòng thăm con. Cũng không biết có phải vì ảnh hưởng lời nói của vợ hay không mà Thượng Quốc Cường cũng cảm thấy thằng bé có khí sắc hơn hẳn.

“Lời Văn đại sư quả thực linh nghiệm!” Thượng Quốc Cường sướng phát điên. Hắn vội vội vàng vàng lao ra giếng, múc nước rửa sạch sẽ mặt mũi tay chân, sau đó chạy vào nhà đốt ba nén hương, kính cẩn cúi gập người hành lễ trước mặt Phật bằng gỗ.

Xong xuôi, hắn quay ra, cẩn thận dặn dò vợ: “Chiêu Đệ, từ giờ trở đi nếu tôi có lỡ nóng nảy hay đối xử không tốt với hai mẹ con thì cô nhớ nhắc nhở tôi đấy.”

Trần Chiêu Đệ bất ngờ vô cùng, cô len lén bấu thật mạnh vào tay. Ồ, có đau, chứng tỏ đây là sự thật, không phải cô đang nằm mơ!

Quay lại với hai anh chàng Mông Nghĩa và Viên Vệ Quốc.

Lúc này đây, Mông Nghĩa chán nản ngồi bắt chéo chân, nghiến răng nghiến lợi ken két: “Không ngờ thằng oắt kia lại xảo quyệt tới vậy!”

Kể từ ngày được đưa vào viện, Mông Cương cơ hồ không rời giường nửa bước. Chỉ trừ những lúc đi vệ sinh, còn lại hầu hết thời gian đều ở rịt trong phòng bệnh, nhất quyết không bước chân ra khỏi cửa.

Nhưng Viên Vệ Quốc vẫn tương đối bình tĩnh: “Còn vài ngày nữa là tới sinh nhật ông rồi.”

Dù có cẩn thận thế chứ cẩn thận nữa cũng không tránh khỏi vận hạn. Vậy nên, nếu Mông Cương thực sự là kẻ tráo đổi vận mệnh thì đại kiếp nạn này chắc chắn sẽ rơi xuống đầu hắn.

Mông Nghĩa đổi tư thế, duỗi thẳng chân, khoanh hai tay trước ngực: “Tôi thực sự rất muốn nhìn xem, thằng đó sẽ phải trả giá như thế nào!”

Cùng lúc ấy, tại một căn tiểu viện nhỏ xinh, nằm khép mình giữa lòng phố cổ yên bình, mộc mạc của thành phố Liêu Thành, Triệu Đại Phi đang lúi húi vặt lông gà, chuẩn bị hầm canh cho vợ tẩm bổ.

Tay làm thoăn thoắt nhưng cái miệng vẫn liến thoắng không ngừng nghỉ: “Không biết việc của Mông Nghĩa xử lý tới đâu rồi nhỉ. Bọn họ có gửi tin tức gì về không sư phụ?”

“Hôm nọ sư phụ Thiên Nam có gọi điện thoại về báo tin. Hiện Mông Cương đã nằm viện nhưng nghe chừng tên đó hơi bị cẩn thận thái quá”, về cơ bản Văn Trạch Tài cũng cảm thấy Mông Cương nằm trong diện tình nghi cao nhất. Bởi lẽ ngày sinh tháng đẻ thậm chí giờ sinh của hắn cũng đã bị bác cả Mông Nghĩa thay đổi từ khi mới lọt lòng. Một người chẳng có lý do gì phải sửa đổi sanh thần bát tự cả, trừ khi bọn họ có mưu đồ xấu.

Hơn nữa, ông bác cả Mông Nghĩa còn hiểm ở chỗ, cố tính sửa sai ngày giờ để lỡ như Mông Nghĩa có phát hiện vấn đề thì cũng không cách nào tra ra con ông ta. Hoá ra, ông ấy đã chuẩn bị cả đường hậu từ trước rồi. Đúng là lão cáo già!

Hôm nay, Mông Cương xuất viện.

Ngày hôm qua là sinh nhật Mông Nghĩa, cũng là ngày đã được dự đoán sẽ xảy ra đại kiếp nạn. Nhưng kỳ lạ thay, chẳng hề có bất cứ chuyện gì hết, tất cả đều trôi qua trong sóng yên biển lặng. Mông Cương mừng lắm, thậm chí còn có chút huênh hoang, tự đắc. Mới sáng sớm, hắn đã ào ào làm thủ tục xuất viện rồi xách quần áo ra về. Trên đường đi, hắn tính rẽ vào Cung Tiêu Xã gọi điện cho chú ba nhờ báo bình an về cho cha mẹ. Kế đó, hắn sẽ ghé tiệm cơm, đánh chén một bữa no nê rồi mới quay về ký túc xá.

Trời sáng sớm, sương mù hãn còn dày đặc, cản khuất tầm nhìn nhưng Mông Cương chả để tâm. Có lẽ bởi vì lâu lắm rồi không được ra đường nên tâm tình hắn kích động lạ thường, bước chân cũng có phần gấp gáp hơn hẳn mọi khi. Và chuyện gì tới cũng phải tới, ở một ngã rẽ tương đối khuất, khi Mông Cương vừa bước sang đường thì bị một chiếc xe bán tải bất ngờ đâm trúng. Cú va chạm rất mạnh, Mông Cương bị húc bay lên trời rồi văng đi một đoạn khá xa.

“Chết rồi???”

Nhận được tin, Viên Vệ Quốc và Mông Nghĩa hộc tốc lao thẳng tới bệnh viện nhưng đã quá trễ, Mông Cương được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, trên mặt phủ kín vải trắng.

Mông Nghĩa hốt hoảng, bất tri bất giác ngã ngồi xuống đất. Không ngờ, kiếp nạn này lại khủng khiếp tới vậy!

Viên Vệ Quốc nhìn thoáng qua thi thể Mông Cương rồi trực tiếp kéo Mông Nghĩa vẫn chưa hết hoảng sợ ra khỏi bệnh viện.

Việc đầu tiên Viên Vệ Quốc làm là lập tức gọi điện về Cung Tiêu Xã, nhưng người nghe điện lại là Tần Dũng vì lúc này Văn Trạch Tài đã đi học.

Biết sự việc hệ trọng, Tần Dũng vội vàng chạy tới trường học truyền tin.

Nghe xong, Văn Trạch Tài cau chặt mày: “Việc này không đúng!”

Anh đã bấm quẻ rồi, kiếp nạn này của Mông Nghĩa đích thực là nạn lớn nhưng không đến nỗi mất mạng.

Cái chết của Mông Cương chắc chắn có vấn đề! Nếu anh đoán không lầm thì có kẻ muốn Mông Cương chết nên đã ở giữa mượn nước đẩy thuyền.

Tan học, Văn Trạch Tài chủ động tới Cung Tiêu Xã ngồi đợi. Quả nhiên không bao lâu sau, Viên Vệ Quốc lại gọi về.

Qua điện thoại, cậu thông báo: “Mông Cương chết rồi anh ạ. Nhưng theo lý thuyết, nếu kẻ trộm vận mệnh chết, nguyên thân chắc chắn cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Lúc ấy, vận khí trên người bọn họ sẽ đồng thời xảy ra biến hoá.”

Hiện tại Mông Nghĩa đang sống dưới bát tự của Mông Cương còn Mông Cương thì mới thay Mông Nghĩa gánh một đại kiếp nạn. Theo lý thuyết, nếu kiếp nạn này là tử nạn, Mông Cương chết đồng nghĩa với việc lá số tứ trụ trên người Mông Nghĩa cũng phải dần dần tiêu tán. Kể cả số mệnh nguyên bản chưa về kịp thì cũng buộc phải tan biến, không thể nào bám trụ mãi được.

“Nhưng hiện tại thì sao?” Văn Trạch Tài hỏi thẳng vào vấn đề chính.

Đầu dây bên kia, Viên Vệ Quốc nặng nề nói: “Hiện tại bát tự trên người Mông Nghĩa không còn là của Mông Cương nữa mà đổi thành một người khác.”


Văn Trạch Tài trầm mặc chốc lát rồi ra quyết định: “Hai đứa khẩn trương quay trở về ngay.”

Tới đây, Văn Trạch Tài có thể khẳng định một trăm phần trăm, Mông Cương là bị kẻ khác hại chết. Bởi lẽ, cái chết của hắn quá mức kỳ quặc. Rõ ràng đại kiếp nạn lần này không phải tử kiếp nhưng hắn lại mất mạng ngay trong thời gian xảy ra nạn kiếp. Thế mới lạ lùng chứ!

Từ Cung Tiêu Xã về tới nhà, Văn Trạch Tài cau chặt mày, đăm chiêu suy nghĩ. Trong chuyện này, chỉ có một khả năng duy nhất đó là cái chết của Mông Cương đã được sắp đặt từ trước. Và sự thay đổi lá số bát tự trên người Mông Nghĩa chính là minh chứng hùng hồn nhất.

Rất có thể, kẻ giấu mặt đứng đằng sau âm thầm điều khiển tất cả chính là gã đại sư đã thực hiện việc tráo đổi bát tự năm đó. Vì bát tự của Mông Nghĩa quá đẹp nên gã đã nổi lòng tham.

Tuy nhiên, gã không sốt ruột cướp ngay mà lặng lẽ nằm yên chờ qua đại kiếp nạn.

Người bình thường có thể không để ý nhiều nhưng người trong Huyền môn thì đặc biệt quan tâm tới vận hạn và số kiếp. Dù chỉ là một tiểu kiếp nho nhỏ cũng tuyệt đối không dám khinh suất.

Tất nhiên, gã thừa sức tính ra được kiếp nạn trong đời Mông Nghĩa. Thế nên ngoài mặt, hắn vẫn nhận tiền của cha mẹ Mông Cương, tiến hành tráo đổi số mệnh giữa hai anh em Mông Cương và Mông Nghĩa.

Sau đó, hắn kiên nhẫn chờ đợi suốt mười mấy năm trời. Vào thời điểm kiếp nạn tới, hắn âm thầm đẩy tay khiến sự việc trở nên trầm trọng hơn. Rồi đúng một tiếng sau khi Mông Cương chết, gã đại sư tiến hành giải thuật, để bát tự của ai trở về đúng với cơ thể của người ấy. Tuy nhiên, nhân lúc bát tự của Mông Nghĩa chưa kịp quy hồi nguyên thân thì gã lại một lần nữa đem nó chuyển dời cho một người khác.

Và dĩ nhiên kẻ này sẽ không còn phải chịu bất cứ khó khăn trắc trở nào nữa, mà nghiễm nhiên hưởng trọn phúc khí của Mông Nghĩa từ giờ đến hết đời.

Đúng là một kế sách vẹn toàn, chỉ có điều nó quá đê tiện và hẹn hạ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận