Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 237: Quăng lưới

Lần này tới phiên Văn Trạch Tài xấu hổ nhưng anh cũng không tiến lại gần mà vẫn duy trì khoảng cách như cũ: “Tôi không tiếp khách ở trường, chỉ nhận tính từ chiều thứ sáu tới chiều chủ nhật.”

Cô nữ sinh thoáng thất vọng: “Ồ vậy hả, xin lỗi vì đã quấy rầy đồng chí!”

Dứt lời, cô ta xoay người hướng về phía ký túc xá nữ nhưng ngay khi Văn Trạch Tài chuẩn bị dợm bước thì cô ta lại một lần nữa lên tiếng: “Chiều thứ sáu tôi tới cửa hàng tìm anh.”

Nói xong, cô ta thẹn thùng nở một nụ cười duyên, đã vậy còn bẽn lẽn vén vén tóc nữa chứ!

Trời thần, hành động kỳ quái gì đây. Văn Trạch Tài không đỡ nổi, lật đật xoay người đi vội.

Đúng là miệng lưỡi con gái, lắt léo kinh người!

Từ xa, Tất Trường Lâm bần thần thu trọn cảnh tượng này vào mắt. Cậu siết chặt mảnh giấy trong tay, một phút trước hãn còn khấp khởi mừng thầm ấy vậy mà giờ đây tất cả đã hoá thành uất nghẹn.

Lại một lẫn nữa bị gái nó chơi! Lần trước suýt mất mắt, lần này thì mất mặt!

Buổi chiều, Văn Trạch Tài vừa bước chân vào lớp thì bị Dương Vĩnh Thắng kéo ra một góc, thì thà thì thầm nói nhỏ: “Này, lúc trưa Phương Xuân Quyên tìm anh phải không?”


Phương Xuân Quyên chính là tên cô nữ sinh đã chặn đường Văn Trạch Tài ban nãy.

Văn Trạch Tài nghi ngại nhìn xung quanh rồi thấp giọng trả lời: “Ừ, có phải bị ai thấy rồi đồn bậy đồn bạ hả?”

Sắc mặt Dương Vĩnh Thắng thoáng chút kỳ lạ nhưng vẫn thật thà đáp: “Không…không có người ngoài, chỉ bị Tất Trường Lâm thấy thôi. À cậu ấy bảo em đưa cái này cho anh, còn dặn là tránh xa Phương Xuân Quyên ra, cô ta không phải người đàng hoàng.”

Nói đoạn, Dương Vĩnh Thắng nhanh tay nhét tọt tờ giấy vào cặp Văn Trạch Tài, hành động lén lén lút lút không khác gì rải truyền đơn.

Văn Trạch Tài khó hiểu vô cùng, thừa dịp thầy giáo không để ý, anh bèn nhanh chóng lật tờ giấy ra xem. Đập vào mắt anh là tuyệt tác thơ tình trứ danh, thể hiện tình yêu say đắm, nồng nàn và quan trọng nhất là nó được chép bằng nét bút nắn nót, mềm mại của con gái.

Mặt mũi Văn Trạch Tài thoắt cái đen xì thế mà Dương Vĩnh Thắng lại còn châm dầu vào lửa: “Thơ tình Phương Xuân Quyên gửi Tất Trường Lâm đấy. Với lại nếu em nhớ không lầm thì mỗi lần mấy anh em mình tụ họp là thể nào cũng thấy cô ta lượn lờ xung quanh. Chỉ có hai khả năng thôi, một là câu anh, hai là câu Tất Trường Lâm!”

Đầu tiên, Phương Xuân Quyên cố tình làm cho Tất Trường Lâm nghĩ rằng cô có ý với cậu ta, sau đó hẹn gặp riêng để đưa thư tình. Đáng tiếc Tất Trường Lâm không hề có tình cảm nhưng đứng trước dáng vẻ thẹn thùng, e lệ của cô gái, cậu chẳng thể thốt ra lời cự tuyệt. Tuy nhiên cách nói chuyện xa cách cộng thêm thái độ lạnh nhạt cũng đủ khiến Phương Xuân Quyên tự hiểu đại sự bất thành.

Vuột mất con cá Tất Trường Lâm, Phương Xuân Quyên cực kỳ không cam tâm cho nên lập tức chuyển dời mục tiêu sang Văn Trạch Tài.

Và thế là ngay sau đó đã diễn ra màn nói chuyện giữa Văn Trạch Tài và Phương Xuân Quyên ở khu vực cầu thang văn phòng trường.

Còn vì sao Tất Trường Lâm cũng xuất hiện ở đó là bởi sau khi quay về ký túc xá nam, cậu đã đem chuyện thư tình kể cho Uông Quân Đào nghe. Vừa biết thằng bạn ế chỏng ế chơ cuối cùng cũng có con gái để ý, Uông Quân Đào mừng quýnh, sốt sắng vun vào, nào là Phương Xuân Quyên thật lòng thật dạ, nào là tình cảm sâu đậm dữ lắm thì mới dám cọc đi tìm trâu. Chung quy lại là khuyên Uông Quân Đào thử mở lòng tiếp nhận xem sao.

Lúc đầu cũng chả nghĩ gì đâu, nhưng thằng bạn nói mãi nên nghe bùi bùi tai. Hơn nữa Tất Trường Lâm cũng cảm thấy mình đã tới tuổi phải hẹn hò yêu đương.

Tất Trường Lâm trời sinh bản tính đơn giản, thật thà, lại còn là lần đầu tiên được con gái công khai thổ lộ nên tin sái cổ, vội vàng quay lại chỗ cũ tìm người. Nghe các bạn bảo Phương Xuân Quyên đi lên phòng giáo viên, Tất Trường Lâm liền lóc cóc đuổi theo ai ngờ lại được chứng kiến một màn quăng lưới vô cùng đặc sắc.

Nghe hết toàn bộ câu chuyện, Văn Trạch Tài cảm thấy đau hết cả đầu.

Anh nhăn mặt hỏi: “Trường Lâm thế nào rồi?”

Dương Vĩnh Thắng ho khụ một tiếng: “Ờhm…không ổn lắm, vừa em thấy hai mắt đỏ hoe, hình như mới khóc thì phải…”

Văn Trạch Tài nhất thời câm nín.

Song, người khủng hoảng nhất lúc này chẳng phải Tất Trường Lâm mà lại chính là Uông Quân Đào. Vốn dĩ cứ tưởng phen này làm được việc tốt giúp bạn ai dè lại thành hại bạn có chết không cơ chứ. Thế nên Tất Trường Lâm buồn bã bao nhiêu thì Uông Quân Đào áy náy tự trách bấy nhiêu.

Buổi chiều tan học, khi Văn Trạch Tài đi tìm bọn họ thì liền trông thấy Uông Quân Đào lăng xăng như con khỉ con, vận dụng mọi kỹ năng tấu hề chọc cười Tất Trường Lâm. Khổ nỗi, Tất Trường Lâm chán đời, cười không nổi.

Đối diện với Văn Trạch Tài, Tất Trường Lâm xấu hổ hơi hơi có ý tránh né.

Tuy nhiên Văn Trạch Tài vẫn rất bình thường, anh trực tiếp đặt bức thư tình lên bàn, thẳng thắn bày tỏ quan điểm: “Nói đến cùng thì chuyện này không liên quan tới chúng ta, chẳng qua tôi với cậu xui xẻo bị người ta kéo vào tròng mà thôi. Tin chắc mục tiêu của Phương Xuân Quyên không chỉ có mỗi hai ta thôi đâu.”

Chỉ một câu nói đơn giản đã thành công hoá giải muộn phiền trong lòng Tất Trường Lâm. Tức khắc, cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn: “Ồ vậy còn được, chứ mỗi mình em chắc em tức chết mất.”

Nói đoạn, Tất Trường Lâm toét miệng cười, lấy lại dáng vẻ tươi tỉnh, hoạt bát khi xưa.

Văn Trạch Tài thật sự bó tay, không còn lời nào để nói. Cũng may anh cả Tất không có ở đây, nếu không thể nào Trường Lâm cũng bị ăn tẩn cho xem!

Uông Quân Đào cũng buông được gánh nặng, vội vàng kể hết những thông tin mình thu nhặt được hòng lấy công chuộc tội: “Cha Phương Xuân Quyên buôn bán thua lỗ phải vét sạch của cải mới đủ tiền bồi thường. Phương Xuân Quyên không chịu nổi cực khổ thế nên cố tình mồi chài rất nhiều đối tượng trong trường, chỉ có điều toàn thất bại, chưa dính mối nào.”

Mặt Tất Trường Lâm lại sa sầm: “Thế mà mày còn cứ thúc tao!”

Uông Quân Đào chột dạ sờ sờ mũi, quả thực khi đó cậu không biết thật. Tới khi mọi chuyện vỡ lở, đi hỏi thăm thì mới biết đấy chứ.

Sau khi tạm biệt hai người bọn họ, Văn Trạch Tài trực tiếp đi gặp Phương Xuân Quyên. Thấy anh rút lá thơ tình ra, sắc mặt cô ả trắng bệch.

Không đợi cô ta kiếm cớ giảo biện, Văn Trạch Tài nói thẳng luôn: “Tôi không biết cô có mục đích gì nhưng chân thành khuyên cô một câu đừng tiếp tục làm trò này nữa!”

Vừa nói anh vừa xé nát lá thư, đương nhiên anh không ném mảnh vụn xuống đất mà vo tròn trong lòng bàn tay. Có bực tức tới mấy thì cũng không thể xả rác ra nơi công cộng được.

“Chẳng phải lúc trưa cô bảo muốn coi bói đúng không, giờ tôi tính miễn phí cho cô một quẻ. Đúng là gần đây cô đang có vận đào hoa. Nhưng đại đa số đều là người do cô gài bẫy, tính kế dụ hoặc. Trong số đó có hai người không thể chọc song cô đã chọc phải rồi cho nên rất khó thoát thân đấy. Nội trong ba ngày tới, tai hoạ sẽ ập xuống đầu cô!”

Dứt lời, Văn Trạch Tài xoay người đi thẳng để mặc Phương Xuân Quyên đứng chôn chân tại chỗ, há hốc miệng kinh hoàng.

Đích thực cô ta rất to gan lớn mật nhưng dầu gì cũng vẫn là con gái, lại còn kiêu ngạo và trọng sĩ diện. Thành ra lúc này đây, Phương Xuân Quyên đang hoảng loạn vô cùng.

Thật ra thứ khiến cô ta kinh hãi không phải lời phán như sấm truyền đó, mà là hành động xé thư của Văn Trạch Tài. Như vậy tức là Tất Trường Lâm và Văn Trạch Tài đã biết hết mọi chuyện rồi. Phương Xuân Quyên thét lên một tiếng sau đó ôm mặt chạy biến. Ngày hôm sau, cô ta liền nộp đơn xin nghỉ ốm.

Hôm sau nữa, cũng chính là ngày thứ ba trong lời phán của Văn Trạch Tài, hai trong số các con mồi của Phương Xuân Quyên tình cờ phát hiện ra đối phương. Bản năng đàn ông trỗi dậy, hai thằng lao vào đấm nhau túi bụi. Kết quả một thằng đi viện. Cha mẹ tên đó tới tận trường tìm Phương Xuân Quyên sỉ vả, đánh chửi rùm beng. Để dẹp tan dư luận, trường học cấp tốc đưa ra quyết định cho Phương Xuân Quyên về nhà tự suy xét và kiểm điểm.

Nói cho dễ nghe là vậy chứ thực chất chính là hình thức kỷ luật tạm đình chỉ học tập.

Hôm nay, ông bà Phương muối mặt lên trường đón con gái về. Rơi vào đường cùng, Phương Xuân Quyên mới chợt nhớ tới lời phán của Văn Trạch Tài hôm bữa, thế là cô ta lăn ra ăn vạ, nằng nặc đòi tới gặp Văn đại sư cho bằng được.

Cực chẳng đã, ông bà Phương đành phải đồng ý. Cuối cùng ba người rồng rắn kéo đến tiệm đoán mệnh của Văn Trạch Tài.

“Tôi…sau này tôi sẽ được sống sung sướng chứ?”

Vừa đặt mông xuống ghế, Phương Xuân Quyên đã gấp gáp hỏi một câu mà ông bà Phương chỉ muốn độn thổ xuống đất. Con với chả cái, thực sự là quá mất mặt luôn rồi!

Rất tiếc, từ đầu tới cuối Văn Trạch Tài chả thèm đếm xỉa tới cô ta mà chỉ nhìn thẳng về phía ông Phương: “Trán ông hói và nhô cao, đáng lẽ phải theo con đường chính trị mới đúng, nhưng vào năm ba mươi tuổi có một vài sự cố xảy ra buộc ông phải từ bỏ quan lộ chuyển qua làm kinh thương. Xương lông mày lõm, quầng mắt thâm đen biểu hiện xui rủi đang bủa vây. Tuy nhiên trong cái rủi có cái may, lần thất bại này có được có mất chứ không phải mất không. Chờ qua 45 tuổi cuộc đời ông sẽ xuất hiện một đại vận. Có thể trở mình được hay không tất cả phụ thuộc vào cơ hội đó, hãy cố mà nắm cho chắc!”

Còn về phần Phương Xuân Quyên, cô ta nói như rồng leo nhưng làm thì như mèo mửa. Sau này không phải chết đói đã là may mắn lắm rồi, ở đó mà ảo tưởng sống đời sung sướng.

Thực tình khi mới bước vào đây, ông Phương còn cho rằng Văn Trạch Tài là kẻ lừa đảo. Nhưng khi anh nói ra chính xác biến cố năm ba mươi tuổi, ông ấy đã thực sự phải nhìn anh bằng con mắt khác.

Ông ta lấy ra mười đồng, cung kính đặt xuống trước mặt Văn Trạch Tài rồi lôi xềnh xệch Phương Xuân Quyên rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận