Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư
Chương 220: Hổ dữ không ăn thịt con!
Nãy giờ Văn Trạch Tài vẫn quan sát Canh Tư Tuệ, đôi mắt cô ấy đờ đẫn, vô hồn nhưng khoé miệng lại khẽ gợn nét cười hạnh phúc.
Anh nhẹ giọng hỏi: “Tính hết cho cả bốn đứa sao?”
Canh Tư Tuệ cúi đầu, sờ sờ túi tiền eo hẹp, hơi đắn đo cân nhắc một chút nhưng rồi cũng hạ quyết tâm gật đầu rõ mạnh: “Đúng, tính hết!”
Song, Văn Trạch Tài lại lắc đầu: “Tôi không tính cho đám nhỏ, tôi tính cho cô.”
Canh Tư Tuệ kinh ngạc ngẩng phắt đầu dậy: “Tính cho tôi?”
Văn Trạch Tài gật đầu nhắc lại một lần: “Đúng thế, là tính cho cô.”
“Thế, nhờ đại sư tính giúp tôi đứa trẻ trong bụng này là nam hay nữ!” Canh Tư Tuệ vuốt vuốt bụng, thái độ khẩn trương thấy rõ.
Lại nữa?! Tần Dũng và Triệu Đại Phi há hốc mồm. Rõ ràng cái đứa bé ban nãy cô ấy ẵm theo mới chỉ mấy tháng tuổi là cùng, thế mà giờ lại bầu nữa cơ á? Năng suất dữ dằn vậy?!
Trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, Văn Trạch Tài lắc đầu nói: “Không thể tính, bởi cô không hề mang thai!”
Lúc này Canh Tư Tuệ mới thực sự nghiêm túc nhìn Văn Trạch Tài. Đúng là cô không có thai, chẳng qua thấy Văn đại sư cứ nhất quyết đòi đoán mệnh cho mình thế nên mới nói dối hòng thử tài nghệ. Nếu thầy ấy dám nhắm mắt đoán bừa, Canh Tư Tuệ cô tuyệt đối không bỏ qua, thậm chí còn bắt ói ngược lại một đồng đã trả ban sáng. Nhưng không ngờ vị đại sư này thật sư có bản lĩnh.
Trầm mặc suy nghĩ chốc lát, Canh Tư Tuệ quyết định hỏi thằng: “Đại sư muốn xem cái gì cho tôi?”
“Xem vận hạn nửa đời sau”, Văn Trạch Tài thẳng thắn đáp đồng thời lấy ra công cụ hành nghề.
Ba đồng tiền vàng sáng chói chiếu thẳng vào mắt, Canh Tư Tuệ bất giác dựng thẳng lưng. Cô không phải dạng lơ tơ mơ, cũng biết nhìn hàng ra phết đấy, cái này đích thị là vàng thật.
Tự nhiên Canh Tư Tuệ cảm thấy khẩn trương lạ thường: “Bao…bao tiền một quẻ?”
Văn Trạch Tài nói ngay: “Tôi xem miễn phí cho cô, nhưng tôi có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Canh Tư Tuệ hồi hộp nuốt nước miếng, lưu luyến dời mắt khỏi kim tiền lấp lánh.
Văn Trạch Tài đáp nhẹ tênh: “Tính xong, nghe tôi khuyên một câu.”
Quá bất ngờ, Canh Tư Tuệ nhìn Văn Trạch Tài như nhìn một bệnh nhân tâm thần. Nhưng thôi kệ, dù sao cũng miễn phí mà, tội gì không xem.
Cô gật đầu cái rụp: “Được!”
Lời vừa dứt, Văn Trạch Tài lập tức vung tay gieo quẻ. Ba đồng tiền rơi xuống mặt bàn tạo ra thanh âm “leng keng…” thánh thót, ngân vang.
Anh bắt đầu cất giọng đều đều: “Đào Lý tạ, gió xuân đưa, Đông Tây tản mác hương thừa hết vương.
Trong nhà không có chủ trương, Như thuyền một mảnh tang thương ba đào. Nửa đời sau của cô gói gọn trong hai chữ “cô độc”. Con không thân, chồng không thương. Năm 40 tuổi bị nhà chồng đuổi ra ngoài. 50 tuổi mắc bệnh hiểm nghèo. Tuổi già lủi thủi một thân một mình không có ai bên canh. Cuối cùng chết trong cô độc, không một người đưa tiễn!”
Văn Trạch Tài giải quẻ tới đâu, sắc mặt Canh Tư Tuệ trắng bệch tới đó. Tần Dũng và Triệu Đại Phi âm thầm liếc nhau, thật sự thảm tới vậy sao?
“Nói bậy, tất cả đều là nói bậy!” Canh Tư Tuệ lắc đầu quầy quậy, run run chỉ bốn đứa nhỏ: “Tôi có rất nhiều con, kể cả bỏ chồng thì chúng vẫn là con gái tôi. Làm gì có chuyện chúng không chăm sóc, phụng dưỡng mẹ mình?”
Văn Trạch Tài thở dài: “Cô nhìn lại con mình đi, đứa nào đứa nấy gầy gò, yếu ớt. Thân chúng còn lo chưa xong, nói chi tới chuyện chăm sóc người khác!”
Bốn đứa con gái, ba đứa yểu mệnh chết sớm, còn một đứa thì có số lao tù.
Canh Tư Tuệ bần thần nghiêng đầu nhìn về phía bốn đứa nhỏ. Bất giác trống ngực cô đập dồn dập, tay chân run rẩy mất kiểm soát.
Hơn ai hết, cô biết rất rõ những gì chúng đang phải trải qua. Một chữ “khổ” e rằng khó lòng lột tả được hết.
Mỗi ngày, mấy chị em nó chỉ được ăn chút cơm thừa canh cặn. Mà tiền đề là phải còn thừa thì mới tới lượt chúng, chứ đại đa số thời điểm toàn phải uống nước cơm loãng hoặc nước lã để chống đỡ qua cơn đói.
Không phải cô không muốn quản mà là cô không thể quản. Ở trong nhà, cô như một người vô hình, không có địa vị càng chẳng có tiếng nói. Tất cả cũng tại cái bụng quá vô dụng, đẻ năm lần cũng không bói được một mụn con trai. Chồng lạnh nhạt, cha mẹ chồng bất mãn. Những cơn mưa chỉ trích, những lời mắng chửi, đay nghiến như vòng kim cô khoá chặt lấy cô. Áp lực đè nặng, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị áp bức tới kiệt quệ, cô chẳng còn hơi sức đâu mà để tâm tới ai khác được nữa.
Thậm chí dần già, cô bắt đầu không thích mấy đứa con, cảm thấy tại chúng mà cuộc sống của mình mới rơi vào địa ngục tăm tối. Trong cơn hoảng loạn tìm đường sống, cô đã xem nhẹ cả chính bản thân mình, bất chấp chiều theo mọi đòi hỏi của chồng dù là vô lý nhất. Cô như cái máy đẻ, đẻ liên tù tì hết đứa này tới đứa khác. Ngoài ra cô còn ép buộc bản thân phải trở thành người thùy mị, nết na, ôn nhu, hiền thục. Nói chung là bắt cô làm gì cũng được, thay đổi thế nào cũng xong, miễn sao chồng vui vẻ thì cô mới được sống yên ổn.
Nhưng đâu ai đeo mặt nạ được mãi, đè nén lâu ngày thì cũng phải tìm chỗ giải toả chứ. Và mấy đứa con thơ nhỏ dại đã vô tình trở thành nơi trút giận của cô.
Mỗi khi chồng và cha mẹ chồng ra ngoài hết, trong nhà chỉ còn lại mấy mẹ con, cô cứ cảm thấy ánh mắt bọn trẻ nhìn mình có chút kỳ quái. Một nỗi sợ vô hình bao trùm lấy mình, cô tưởng tượng ánh mắt chúng là những con dao sắc lẹm, đang bóc trần từng lớp, từng lớp vỏ bọc mà cô đã dày công tạo dựng bấy lâu nay.
Vì sợ lộ, vì xấu hổ hay là vì một nguyên nhân nào khác mà cô cũng chẳng rõ nữa nên cô đã…
Canh Tư Tuệ cắn chặt môi, vô thức liếc về cẳng chân khẳng khiu thấp thoáng có vài vệt xanh tím của cô con gái lớn…
Tinh ý phát hiện ra vấn đề, Tần Dũng trực tiếp vén ống quần đứa trẻ lên xem. Trời ơi, không phải là vài vết mà là cả một mảng bầm đen. Anh xót xa hít hà một hơi. Ngay khi đang định kiểm tra ba đứa còn lại thì Canh Tư Tuệ hung tợn đẩy anh ra, đứng chắn trước mặt các con.
“Đi ra, không được đụng vào chúng nó!” Nét mặt Canh Tư Tuệ căng thẳng vô cùng. Cô ta lấm lét lảng tránh, không dám ngẩng đầu nhìn ai.
Không cần hỏi cũng biết, những vết thương đó đều do cô ta gây ra.
Thật không thể ngờ ẩn sau dáng vẻ ôn nhu, hiền huệ lại là một người phụ nữ ác độc tới vậy. Triệu Đại Phi căm phẫn đỏ bừng mặt: “Hổ dữ còn không ăn thịt con. Thế mà cô nỡ…chúng đều là con ruột gọi cô bằng mẹ đấy!”
“Tôi không cố ý!” Canh Tư Tuệ ngồi sụp xuống, gắt gao ôm bốn đứa nhỏ vào lòng: “Tôi thật sự không cố ý mà. Tại chúng nó cứ nhìn tôi…tôi biết là không nên nhưng tôi không khống chế được…”
Thấy mẹ hành động bất thường, hai đứa bé nhất hoảng sợ khóc oà lên. Văn Trạch Tài tách chúng ra, kéo tới bên cạnh mình. Giờ phút này anh cũng chẳng thể nhẹ nhàng nổi nữa rồi: “Mỗi ngày đều bị thương tổn, ngược đãi, bảo sao chúng không sợ hãi, không xa cách?”
Nhìn hai đứa nhỏ khóc ngặt nghẽo, hai đứa lớn thì chết lặng, rõ ràng đứng trong lòng mẹ nhưng người chúng cứng ngắc đầy phòng vệ. Canh Tư Tuệ suy sụp, bưng mặt khóc nức nở.
“Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi các con. Mẹ không cố ý, thực sự không cố ý mà.”
“Tại vì tôi không biết phải làm thế nào cả, chúng nó cứ không chịu nghe lời tôi. Đã dặn ăn ít một chút, cố gắng làm nhiều việc hơn nhưng chúng toàn làm ngược lại. Cuối cùng mẹ chồng lại trách mắng tôi, tất cả mọi tội lỗi đều dồn hết lên đầu tôi. Chồng thì không thông cảm, tôi thực sự không biết phải làm sao cả…”
“Phì!” Triệu Đại Phi khinh bỉ, nhổ toẹt bãi nước bọt: “Bớt lý do lý trấu lại đi, nghe hãm lắm. Chẳng qua cô coi chúng là công cụ để phát tiết, cô không dám chống đối cha mẹ chồng, không dám bật lại chồng nên lôi tụi nhỏ ra trút giận. Căn bản cô không coi chúng là con nên việc đếch gì chúng phải phụng dưỡng cô. Hừ, loại người như cô, chết trong cô độc là xứng đáng!”
Canh Tư Tuệ đột nhiên đứng bật dậy, tóm chặt lấy cổ áo Triệu Đại Phi, nghiến răng nghiến lợi rít lên: “Mày biết cái gì mà nói? Mày có biết tao đã phải sống khốn khổ khốn nạn thế nào không? Dựa vào cái gì mà mày dám lên lớp tao?”
Đáng tiếc, Triệu Đại Phi chẳng phải kiểu đàn ông thương hoa tiếc ngọc. Cậu thẳng tay gạt phắt ả ra, chỉ thẳng vào mặt mà chửi: “Dựa vào cái gì á hả? Dựa vào mấy đứa trẻ còi cọc ốm yếu, rõ ràng có cha có mẹ mà còn thua cả những đứa mồ côi. Dựa vào dấu vết đòn roi mà chính mẹ đẻ đã lưu lại trên thân thể chúng. Và cuối cùng là cô, trong lòng cô rõ hết tất cả nhưng cố tình làm ngơ, sống chết không chịu chấp nhận hiện thực!”
Động tĩnh trong này quá lớn, bắt đầu thu hút sự hiếu kỳ của quần chúng đi đường. Một vài người cố tình thả chậm bước chân, tò mò ngó nghiêng hóng chuyện.
Văn Trạch Tài gõ nhẹ xuống mặt bàn, Triệu Đại Phi vẫn đang giận sôi người nhưng cũng đành ngoan ngoãn bước về, nghiêm chỉnh đứng sau lưng sư phụ.
Còn Tần Dũng thì dẫn bốn đứa nhỏ vào dãy ghế phía trong, để chúng tự ngồi chơi ở đó.
Chính giữa tiệm, Canh Tư Tuệ đứng ngây ra như trời trồng. Mãi một hồi lâu sau mới mấp máy môi, cố sống cố chết bám lấy phòng tuyến cuối cùng: “Không đúng! Chúng là con của tôi, là do tôi dứt ruột sinh ra nên tôi có quyền đánh mắng, dạy dỗ. Thử hỏi có bà mẹ nào chưa từng đánh con cơ chứ? Nhà ai cũng vậy, sao nhà tôi thì lại không được? Tôi đẻ chúng ra, đánh mấy cái thì đã làm sao, vì cái gì mà chúng không phụng dưỡng tôi lúc về già, vì cái gì mà tôi phải chết trong cô đơn, tủi nhục? Vì cái gì lại bất công với tôi như thế? Tại sao ai cũng dồn ép tôi, chồng đã vậy, giờ lại tới con. Sao số tôi khổ thế này, ông giời ơi?!”
Anh nhẹ giọng hỏi: “Tính hết cho cả bốn đứa sao?”
Canh Tư Tuệ cúi đầu, sờ sờ túi tiền eo hẹp, hơi đắn đo cân nhắc một chút nhưng rồi cũng hạ quyết tâm gật đầu rõ mạnh: “Đúng, tính hết!”
Song, Văn Trạch Tài lại lắc đầu: “Tôi không tính cho đám nhỏ, tôi tính cho cô.”
Canh Tư Tuệ kinh ngạc ngẩng phắt đầu dậy: “Tính cho tôi?”
Văn Trạch Tài gật đầu nhắc lại một lần: “Đúng thế, là tính cho cô.”
“Thế, nhờ đại sư tính giúp tôi đứa trẻ trong bụng này là nam hay nữ!” Canh Tư Tuệ vuốt vuốt bụng, thái độ khẩn trương thấy rõ.
Lại nữa?! Tần Dũng và Triệu Đại Phi há hốc mồm. Rõ ràng cái đứa bé ban nãy cô ấy ẵm theo mới chỉ mấy tháng tuổi là cùng, thế mà giờ lại bầu nữa cơ á? Năng suất dữ dằn vậy?!
Trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, Văn Trạch Tài lắc đầu nói: “Không thể tính, bởi cô không hề mang thai!”
Lúc này Canh Tư Tuệ mới thực sự nghiêm túc nhìn Văn Trạch Tài. Đúng là cô không có thai, chẳng qua thấy Văn đại sư cứ nhất quyết đòi đoán mệnh cho mình thế nên mới nói dối hòng thử tài nghệ. Nếu thầy ấy dám nhắm mắt đoán bừa, Canh Tư Tuệ cô tuyệt đối không bỏ qua, thậm chí còn bắt ói ngược lại một đồng đã trả ban sáng. Nhưng không ngờ vị đại sư này thật sư có bản lĩnh.
Trầm mặc suy nghĩ chốc lát, Canh Tư Tuệ quyết định hỏi thằng: “Đại sư muốn xem cái gì cho tôi?”
“Xem vận hạn nửa đời sau”, Văn Trạch Tài thẳng thắn đáp đồng thời lấy ra công cụ hành nghề.
Ba đồng tiền vàng sáng chói chiếu thẳng vào mắt, Canh Tư Tuệ bất giác dựng thẳng lưng. Cô không phải dạng lơ tơ mơ, cũng biết nhìn hàng ra phết đấy, cái này đích thị là vàng thật.
Tự nhiên Canh Tư Tuệ cảm thấy khẩn trương lạ thường: “Bao…bao tiền một quẻ?”
Văn Trạch Tài nói ngay: “Tôi xem miễn phí cho cô, nhưng tôi có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Canh Tư Tuệ hồi hộp nuốt nước miếng, lưu luyến dời mắt khỏi kim tiền lấp lánh.
Văn Trạch Tài đáp nhẹ tênh: “Tính xong, nghe tôi khuyên một câu.”
Quá bất ngờ, Canh Tư Tuệ nhìn Văn Trạch Tài như nhìn một bệnh nhân tâm thần. Nhưng thôi kệ, dù sao cũng miễn phí mà, tội gì không xem.
Cô gật đầu cái rụp: “Được!”
Lời vừa dứt, Văn Trạch Tài lập tức vung tay gieo quẻ. Ba đồng tiền rơi xuống mặt bàn tạo ra thanh âm “leng keng…” thánh thót, ngân vang.
Anh bắt đầu cất giọng đều đều: “Đào Lý tạ, gió xuân đưa, Đông Tây tản mác hương thừa hết vương.
Trong nhà không có chủ trương, Như thuyền một mảnh tang thương ba đào. Nửa đời sau của cô gói gọn trong hai chữ “cô độc”. Con không thân, chồng không thương. Năm 40 tuổi bị nhà chồng đuổi ra ngoài. 50 tuổi mắc bệnh hiểm nghèo. Tuổi già lủi thủi một thân một mình không có ai bên canh. Cuối cùng chết trong cô độc, không một người đưa tiễn!”
Văn Trạch Tài giải quẻ tới đâu, sắc mặt Canh Tư Tuệ trắng bệch tới đó. Tần Dũng và Triệu Đại Phi âm thầm liếc nhau, thật sự thảm tới vậy sao?
“Nói bậy, tất cả đều là nói bậy!” Canh Tư Tuệ lắc đầu quầy quậy, run run chỉ bốn đứa nhỏ: “Tôi có rất nhiều con, kể cả bỏ chồng thì chúng vẫn là con gái tôi. Làm gì có chuyện chúng không chăm sóc, phụng dưỡng mẹ mình?”
Văn Trạch Tài thở dài: “Cô nhìn lại con mình đi, đứa nào đứa nấy gầy gò, yếu ớt. Thân chúng còn lo chưa xong, nói chi tới chuyện chăm sóc người khác!”
Bốn đứa con gái, ba đứa yểu mệnh chết sớm, còn một đứa thì có số lao tù.
Canh Tư Tuệ bần thần nghiêng đầu nhìn về phía bốn đứa nhỏ. Bất giác trống ngực cô đập dồn dập, tay chân run rẩy mất kiểm soát.
Hơn ai hết, cô biết rất rõ những gì chúng đang phải trải qua. Một chữ “khổ” e rằng khó lòng lột tả được hết.
Mỗi ngày, mấy chị em nó chỉ được ăn chút cơm thừa canh cặn. Mà tiền đề là phải còn thừa thì mới tới lượt chúng, chứ đại đa số thời điểm toàn phải uống nước cơm loãng hoặc nước lã để chống đỡ qua cơn đói.
Không phải cô không muốn quản mà là cô không thể quản. Ở trong nhà, cô như một người vô hình, không có địa vị càng chẳng có tiếng nói. Tất cả cũng tại cái bụng quá vô dụng, đẻ năm lần cũng không bói được một mụn con trai. Chồng lạnh nhạt, cha mẹ chồng bất mãn. Những cơn mưa chỉ trích, những lời mắng chửi, đay nghiến như vòng kim cô khoá chặt lấy cô. Áp lực đè nặng, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị áp bức tới kiệt quệ, cô chẳng còn hơi sức đâu mà để tâm tới ai khác được nữa.
Thậm chí dần già, cô bắt đầu không thích mấy đứa con, cảm thấy tại chúng mà cuộc sống của mình mới rơi vào địa ngục tăm tối. Trong cơn hoảng loạn tìm đường sống, cô đã xem nhẹ cả chính bản thân mình, bất chấp chiều theo mọi đòi hỏi của chồng dù là vô lý nhất. Cô như cái máy đẻ, đẻ liên tù tì hết đứa này tới đứa khác. Ngoài ra cô còn ép buộc bản thân phải trở thành người thùy mị, nết na, ôn nhu, hiền thục. Nói chung là bắt cô làm gì cũng được, thay đổi thế nào cũng xong, miễn sao chồng vui vẻ thì cô mới được sống yên ổn.
Nhưng đâu ai đeo mặt nạ được mãi, đè nén lâu ngày thì cũng phải tìm chỗ giải toả chứ. Và mấy đứa con thơ nhỏ dại đã vô tình trở thành nơi trút giận của cô.
Mỗi khi chồng và cha mẹ chồng ra ngoài hết, trong nhà chỉ còn lại mấy mẹ con, cô cứ cảm thấy ánh mắt bọn trẻ nhìn mình có chút kỳ quái. Một nỗi sợ vô hình bao trùm lấy mình, cô tưởng tượng ánh mắt chúng là những con dao sắc lẹm, đang bóc trần từng lớp, từng lớp vỏ bọc mà cô đã dày công tạo dựng bấy lâu nay.
Vì sợ lộ, vì xấu hổ hay là vì một nguyên nhân nào khác mà cô cũng chẳng rõ nữa nên cô đã…
Canh Tư Tuệ cắn chặt môi, vô thức liếc về cẳng chân khẳng khiu thấp thoáng có vài vệt xanh tím của cô con gái lớn…
Tinh ý phát hiện ra vấn đề, Tần Dũng trực tiếp vén ống quần đứa trẻ lên xem. Trời ơi, không phải là vài vết mà là cả một mảng bầm đen. Anh xót xa hít hà một hơi. Ngay khi đang định kiểm tra ba đứa còn lại thì Canh Tư Tuệ hung tợn đẩy anh ra, đứng chắn trước mặt các con.
“Đi ra, không được đụng vào chúng nó!” Nét mặt Canh Tư Tuệ căng thẳng vô cùng. Cô ta lấm lét lảng tránh, không dám ngẩng đầu nhìn ai.
Không cần hỏi cũng biết, những vết thương đó đều do cô ta gây ra.
Thật không thể ngờ ẩn sau dáng vẻ ôn nhu, hiền huệ lại là một người phụ nữ ác độc tới vậy. Triệu Đại Phi căm phẫn đỏ bừng mặt: “Hổ dữ còn không ăn thịt con. Thế mà cô nỡ…chúng đều là con ruột gọi cô bằng mẹ đấy!”
“Tôi không cố ý!” Canh Tư Tuệ ngồi sụp xuống, gắt gao ôm bốn đứa nhỏ vào lòng: “Tôi thật sự không cố ý mà. Tại chúng nó cứ nhìn tôi…tôi biết là không nên nhưng tôi không khống chế được…”
Thấy mẹ hành động bất thường, hai đứa bé nhất hoảng sợ khóc oà lên. Văn Trạch Tài tách chúng ra, kéo tới bên cạnh mình. Giờ phút này anh cũng chẳng thể nhẹ nhàng nổi nữa rồi: “Mỗi ngày đều bị thương tổn, ngược đãi, bảo sao chúng không sợ hãi, không xa cách?”
Nhìn hai đứa nhỏ khóc ngặt nghẽo, hai đứa lớn thì chết lặng, rõ ràng đứng trong lòng mẹ nhưng người chúng cứng ngắc đầy phòng vệ. Canh Tư Tuệ suy sụp, bưng mặt khóc nức nở.
“Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi các con. Mẹ không cố ý, thực sự không cố ý mà.”
“Tại vì tôi không biết phải làm thế nào cả, chúng nó cứ không chịu nghe lời tôi. Đã dặn ăn ít một chút, cố gắng làm nhiều việc hơn nhưng chúng toàn làm ngược lại. Cuối cùng mẹ chồng lại trách mắng tôi, tất cả mọi tội lỗi đều dồn hết lên đầu tôi. Chồng thì không thông cảm, tôi thực sự không biết phải làm sao cả…”
“Phì!” Triệu Đại Phi khinh bỉ, nhổ toẹt bãi nước bọt: “Bớt lý do lý trấu lại đi, nghe hãm lắm. Chẳng qua cô coi chúng là công cụ để phát tiết, cô không dám chống đối cha mẹ chồng, không dám bật lại chồng nên lôi tụi nhỏ ra trút giận. Căn bản cô không coi chúng là con nên việc đếch gì chúng phải phụng dưỡng cô. Hừ, loại người như cô, chết trong cô độc là xứng đáng!”
Canh Tư Tuệ đột nhiên đứng bật dậy, tóm chặt lấy cổ áo Triệu Đại Phi, nghiến răng nghiến lợi rít lên: “Mày biết cái gì mà nói? Mày có biết tao đã phải sống khốn khổ khốn nạn thế nào không? Dựa vào cái gì mà mày dám lên lớp tao?”
Đáng tiếc, Triệu Đại Phi chẳng phải kiểu đàn ông thương hoa tiếc ngọc. Cậu thẳng tay gạt phắt ả ra, chỉ thẳng vào mặt mà chửi: “Dựa vào cái gì á hả? Dựa vào mấy đứa trẻ còi cọc ốm yếu, rõ ràng có cha có mẹ mà còn thua cả những đứa mồ côi. Dựa vào dấu vết đòn roi mà chính mẹ đẻ đã lưu lại trên thân thể chúng. Và cuối cùng là cô, trong lòng cô rõ hết tất cả nhưng cố tình làm ngơ, sống chết không chịu chấp nhận hiện thực!”
Động tĩnh trong này quá lớn, bắt đầu thu hút sự hiếu kỳ của quần chúng đi đường. Một vài người cố tình thả chậm bước chân, tò mò ngó nghiêng hóng chuyện.
Văn Trạch Tài gõ nhẹ xuống mặt bàn, Triệu Đại Phi vẫn đang giận sôi người nhưng cũng đành ngoan ngoãn bước về, nghiêm chỉnh đứng sau lưng sư phụ.
Còn Tần Dũng thì dẫn bốn đứa nhỏ vào dãy ghế phía trong, để chúng tự ngồi chơi ở đó.
Chính giữa tiệm, Canh Tư Tuệ đứng ngây ra như trời trồng. Mãi một hồi lâu sau mới mấp máy môi, cố sống cố chết bám lấy phòng tuyến cuối cùng: “Không đúng! Chúng là con của tôi, là do tôi dứt ruột sinh ra nên tôi có quyền đánh mắng, dạy dỗ. Thử hỏi có bà mẹ nào chưa từng đánh con cơ chứ? Nhà ai cũng vậy, sao nhà tôi thì lại không được? Tôi đẻ chúng ra, đánh mấy cái thì đã làm sao, vì cái gì mà chúng không phụng dưỡng tôi lúc về già, vì cái gì mà tôi phải chết trong cô đơn, tủi nhục? Vì cái gì lại bất công với tôi như thế? Tại sao ai cũng dồn ép tôi, chồng đã vậy, giờ lại tới con. Sao số tôi khổ thế này, ông giời ơi?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận