Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 174: Sai trái

Văn Trạch Tài tìm một tảng đá nhẵn nhụi ngồi xuống, từ tốn nói: “Đau khổ và tổn thương khiến con người ta luôn sống trong đề phòng và cảnh giác. Điều này anh hiểu.”

Nhận được sự cảm thông, An Trân bỗng nhiên oà khóc nức nở dọa hai người đàn ông luống cuống tay chân.

Kỳ thực cuộc hôn nhân của An Trân và Hà Hưng Chí diễn ra quá chóng vánh, vội vàng. Năm ấy, sau khi mẹ qua đời, cha An Trân cưới ngay bà vợ khác. Lần này tậu trâu được cả nghé, bà mẹ kế dắt theo hai thằng con riêng về cùng. Khổ nỗi bọn này rất khéo ăn khéo nói, ra sức nịnh nọt, lấy lòng cha dượng. Trong khi ấy ông An lại chỉ có mình An Trân là con gái, thế nên cái hy vọng có con trai ma chay cúng giỗ vốn đã nguội lạnh từ lâu nay lại được dịp bùng lên mạnh mẽ.

Và cũng bởi vì ngất ngây trong niềm vui mới cho nên biết rõ mười mười An Trân bị mẹ kế chèn ép, ức hiếp nhưng ông ta chọn cách mắt nhắm mắt mở cho qua.

Rồi chuyện gì tới cũng phải tới, bà mai mang lễ đến cầu thân. An Trân một lòng muốn thoát khỏi địa ngục mẹ kế con chồng thành thử chưa tìm hiểu kỹ càng đã vội xin cha cho cưới, mà không biết rằng mình sắp sửa bước vào một địa ngục khác.

Vả lại, Hà Hưng Chí dáng dấp cao lớn, mặt mũi ưa nhìn, hành xử lễ phép, biết kính trên nhường dưới, nhìn chung ấn tượng đầu tiên khá tốt. Dù cho lễ hỏi không có tiền mặt thì vẫn nhận được sự ủng hộ rất nhiệt tình từ bà mẹ kế. Ngoài mặt bà ta ra sức tác thành, giả bộ vui vẻ, phấn khởi vì chọn được tấm chồng tử tế cho An Trân nhưng thực tế đang mừng thầm vì sắp sửa tống cổ được đứa con riêng, bớt một miệng ăn bớt tốn kém.

Cha mẹ đồng tình, con cái hợp ý, hôn sự thuận thế mà thành. Tận tới khi bước chân vào Hà gia, An Trân mới ngỡ ngàng phát hiện mẹ chồng trẻ vượt sức tưởng tượng. Cũng có lần cô tò mò hỏi chồng nhưng anh ta gạt phắt đi, chỉ căn dặn phải hết mực hiếu thuận phụng dưỡng mẹ, ngoài ra không nói gì khác nữa.

Với bản tính ngây thơ, hồn nhiên, ban đầu An Trân cũng không để ý nhiều nhưng chung đụng lâu ngày cô dần dà khám phá ra thực chất Hà gia không hề nghèo khổ tí nào, thậm chí giàu có là đằng khác. Chẳng qua hai mẹ con Hà Hưng Chí thích giả nghèo mà thôi.

Bên cạnh đó, cô cũng bắt đầu cảm thấy mối quan hệ giữa chồng và mẹ chồng cứ kỳ kỳ sao ấy, có cái gì đó rất không bình thường.

Lấn cấn quá, An Trân quyết định tự mình tìm hiểu. Cô quay về khu nhà cũ, hỏi thăm một vòng hàng xóm mới biết thì ra bà Hà là vợ bé của cha Hà Hưng Chí.

Không may, cha mẹ hắn cùng lúc qua đời, Hà Hưng Chí rơi vào cảnh mồ côi. Xót thương cho đứa trẻ tội nghiệp, bà Hà liền ở vậy, nuôi dạy con chồng cho tới tận bây giờ.

Ngừng một lúc ổn định cảm xúc, An Trân tiếp tục kể: “Em mới uống thuốc thời gian gần đây thôi, mấy năm trước không uống nhưng cái bụng cũng chả có động tĩnh gì. Bởi vốn dĩ Hà Hưng Chí có chịu ở chung phòng đâu, lấy gì ra mà có được. Hắn luôn viện cớ thoái thác nói là trong người mắc bệnh lạ, tối ngủ dễ gặp mộng du, sợ khiến em tỉnh giấc…”

Nhắc đến đây, An Trân không khỏi bật cười chua chát: “Công nhận hồi đó em ngu thật, hắn nói gì cũng tin sái cổ, không chút nghi ngờ. Tận tới khi chuyển nhà, em mới ngờ ngợ nhận ra có gì đó không đúng. Hắn rất tự nhiên thu dọn đồ đạc giúp bà ấy, không những vậy hai người họ còn rôm rả bàn luận về việc đóng giường bằng gỗ gì mới chắc chắn, đóng kiểu gì để không sợ lắc lư…”

“Ban đầu em cứ tưởng cho vợ chồng em cơ, dè đầu giường mới đóng về liền chuyển thẳng vào phòng mẹ chồng. Từ đó em mới biết mối quan hệ thật sự của hai người bọn họ.”

Tần Dũng cắn chặt răng, nuốt tiếng chửi thể xuống bụng.

An Trân cười buồn, lắc đầu kể tiếp: “Thật ra bọn họ cũng chưa to gan lớn mật đến độ loạn luân. Nhưng mà những cử chỉ thân mật thì chẳng thiếu, chỉ là không dám đi tới bước cuối cùng thôi. Chắc bà ta sợ mất mặt. Và cũng chính vì muốn nhưng không dám cho nên bà ta ghen ghét em vô cùng, tìm mọi cách châm ngòi ly gián, phá đám không cho vợ chồng em có cơ hội ở riêng với nhau.”

Mà cũng chẳng cần mất công châm ngòi ly gián làm gì cho mệt, bà ta chỉ cần ngoắc tay một cái là Hà Hưng Chí như con chó, ngoan ngoãn vẫy đuôi chạy tới liền chứ gì.

Xâu chuỗi toàn bộ câu chuyện kết hợp cùng nắm thảo dược mà ban nãy An Trân lén đưa cho mình, Văn Trạch Tài khẳng định ngay: “Vấn đề không nằm ở chỗ thuốc bắc em uống hàng ngày.”

An Trân cơ hồ đứng bật dậy: “Không phải? Sao có thể?”

Văn Trạch Tài vô cùng cảm thông: “Ban đầu anh cũng nghi bà Hà, nhưng hoá ra kẻ hại em lại chính là Hà Hưng Chí.”

Đời này, bà Hà và Hà Hưng Chí chắc chắn không thể đến được với nhau nhưng cũng không thể nào kìm nén tình cảm, vậy nên bà Hà bức thiết bằng mọi giá phải có một đứa con. Cho dù là từ người phụ nữ khác sinh ra thì bà ta cũng tự ám thị đó là con của mình và Hà Hưng Chí.

“Vậy tại sao bà ta nhất quyết không cho em tiền đi bệnh viện khám bệnh?!”

Nhất thời, An Trân không thể chấp nhận được sự thật. Thà rằng là bà mẹ chồng thì còn có thể lý giải, đằng này lại là người đàn ông do chính cô lựa chọn, người chồng mà cô đã từng thật lòng yêu thương. Tại sao lại như vậy chứ? Tại sao cuộc đời lại nghiệt ngã với cô như vậy? Tại sao???

Văn Trạch Tài và Tần Dũng thoáng liếc nhau, vấn đề này chắc chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ tường tận. Mãi sau, Tần Dũng dè dặt hỏi: “Thế nhà cô ai quản lý tiền bạc? Bà mẹ chồng à?”

Sở dĩ Tần Dũng hỏi như vậy là bởi vì hiện tại ở Tần gia cũng do một tay thím Tần quản lý và lo liệu hết thảy. Tuy nhiên hôm bữa mẹ đã nói rồi, đợi anh cưới vợ về, bà sẽ lập tức chuyển giao vị trí quản gia cùng tay hòm chìa khoá cho con dâu, còn mình thì thư thái an hưởng tuổi già.

Song đâu phải phận làm dâu nào cũng may mắn như vậy, điển hình là An Trân, cô cụp mắt nặng nề lắc đầu: “Bà ấy chả thèm quan tâm, tiền bạc đều do Hà Hưng Chí giữ hết. Bà ấy chỉ nhăm nhăm cất gạo, thịt, mắm muối thôi. Mua cái gì về cũng giấu tiệt vào phòng riêng. Khi nào bà ta mang ra thì em mới được ăn còn không thì nhịn.”

Được cái cả hai mẹ con nhà này đều thuộc dạng vắt cổ chảy ra nước. Rõ ràng tiền bạc rủng rỉnh nhưng toàn giả nghèo giả khổ, tăng xin giảm mua thôi.

Rồi, giờ thì dễ lý giải rồi, Văn Trạch Tài thuận tay nhổ một cọng cỏ đuổi chó, vừa xoay xoay nghịch nghịch vừa lắc đầu bật cười: “Hắn đã rắp tâm hãm hại thì làm gì có chuyện bỏ tiền cho em đi khám bệnh. Còn về phần bà Hà, không phải bà ta không muốn quản tiền, ngược lại rất muốn là đằng khác nhưng Hà Hưng Chí không cho.”

Bởi chỉ có nắm kinh tế thì mới mong nắm được toàn quyền kiểm soát. Xét cho cùng, cuộc tình vụng trộm này sẽ chẳng bao giờ đi đến kết quả. Bao lâu nay bà Hà kiên quyết không cho Hà Hưng Chí đụng vào người mình chứng tỏ bà ta vẫn vô cùng e sợ và kiêng dè miệng lưỡi thế gian. Và tất nhiên bà ta cũng chẳng đủ dũng khí để bất chấp tất cả để đến với người tình trẻ.

Mà đã không có gì ràng buộc thì mối quan hệ mập mờ đó có thể gãy bất cứ lúc nào. Rủi một ngày bà ta thay lòng đổi dạ, ôm tiền chạy theo thằng khác thì biết tìm đằng giời. Thế nên Hà Hưng Chí cứ phải nắm đằng chuôi, gì thì gì phải cầm tiền cho chắc cú.

Tim An Trân thắt lại, hai hốc mắt cay xè, bật cười thói đời đen bạc: “Hà cớ gì phải làm vậy chứ. Nếu đã không muốn thì ngay từ đầu đừng cưới. Còn đã cưới về rồi, sao phải khổ sở tìm cách hãm hại nhau cơ chứ?! Thật là nực cười!”

Nhìn cô em họ gầy gò ốm yếu, xiêu xiêu vẹo vẹo chực chờ sụp đổ trước giông tố cuộc đời, ngay cả Văn Trạch Tài cũng không nén được tiếng thở dài xót thương: “Cái hắn cần chỉ đơn thuần là một bức bình phong để che đậy cuộc tình sai trái, loạn luân! An Trân, giờ em định thế nào?”

Vấn đề này thuộc phạm trù chuyện nhà, không liên quan gì tới Mệnh Thuật và tướng số. Hơn nữa, anh chỉ là ông anh họ bên ngoại, không tiện nhúng tay can thiệp quá sâu. Đã thế lại còn là đàn ông rất khó để đồng cảm và thấu hiểu được suy nghĩ của phụ nữ. Vậy nên cách tốt nhất là hỏi thẳng xem An Trân muốn gì rồi sau đó từ từ bàn tính tiếp.

Nhưng mà khổ nỗi An Trân chẳng nói chẳng rằng, cứ im lặng ngồi đó cắn môi, vẻ mặt hoang mang rối bời tột độ.

Chính cái kiểu yếu đuối, nhu nhược này khiến Tần Dũng khó chịu cực kỳ nếu không muốn nói là chướng mắt. Bản thân anh thuộc tuýp người thẳng thắn, bộc trực cho nên thích giải quyết vấn đề theo hướng nhanh gọn và quyết đoán, cực kỳ dị ứng với kiểu lằng nhằng, do dự tới lui như vậy.

Anh cau chặt mày, không hề che giấu vẻ nóng nảy: “Nếu cô đã chủ động đi tìm đại sư chứng tỏ trong lòng đã có sẵn tính toán. Thôi thì cô cứ dứt khoát nói phắt ra cho rồi, đừng lấp lửng mập mờ nữa, khó đoán lắm!”

An Trân nuốt nuốt nước miếng: “Kỳ thực từ đầu chí cuối em vẫn luôn nghĩ là bà Hà, không ngờ giờ lại thành Hà Hưng Chí. Hiện đầu óc em đang lùng bùng rối ren lắm, thú thực em cũng không biết phải làm gì nữa!”

“Không ly hôn? Còn muốn tiếp tục ở cùng với cái hạng người đó?” Tần Dũng trừng mắt hét lớn, không thể tưởng tượng được trên đời lại có cô gái ấu trĩ tới vậy.

An Trân sợ hãi xua tay: “Không không, em không muốn tiếp tục…nhưng em thật sự không biết nên làm thế nào cả…”

Nói đoạn, cô bưng mặt oà khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa, trông thảm thương vô cùng.

Văn Trạch Tài có chút đau đầu. Anh bước tới nâng cô em đứng dậy rồi nhìn thẳng vào mắt, nghiêm túc nói: “Trước mặt em bây giờ chỉ có đúng hai con đường. Một là giống như trước đây, chấp nhận cảnh có chồng mà như không, cả đời sống trong uất ức, đau khổ. Hai là ly hôn.”

Ly hôn?

An Trân sững sờ há hốc miệng. Đồng quy vu tận - ôm nhau chết chung thì cô đã nghĩ tới nhiều nhưng ly hôn thì chưa, hay chính xác hơn là cô chưa bao giờ dám nghĩ tới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận