Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 183: Lập đũa

Nhìn hai đứa em khóc lóc thảm thiết, một người đàn ông gai góc cứng cỏi như Tần Dũng cũng cầm lòng không đặng. Anh thở dài thườn thượt: “Thôi, hai chị em đứng dậy anh đưa về nhà. Có gì mai anh sẽ nói rõ ràng với đại sư giúp.”

Thể theo lời căn dặn của Văn Trạch Tài, buổi tối trước khi đi ngủ, Chúc Hoa Mai nhét tờ giấy được gấp gọn gàng như lá bùa xuống dưới gối nằm của em gái. Vốn dĩ đang tỉnh như sáo nhưng vừa đặt đầu xuống gối, Chúc Hoa Lan đã ngáp liên tục mấy cái rồi mơ màng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Chứng kiến phản ứng lạ lùng này, cả bà Chúc lẫn Chúc Hoa Mai đều hồi hộp đến quên luôn cả thở.

Dĩ nhiên tất cả những lời nói, việc làm diễn ra trong lúc mộng du, khi tỉnh lại Chúc Hoa Lan sẽ không nhớ gì hết nhưng qua lời kể của mọi người cô vẫn biết được chút ít. Tuy nhiên như vậy cũng đủ trở thành đả kích vô cùng mạnh mẽ, Chúc Hoa Lan cảm thấy mỗi khi màn đêm buông xuống, mình không còn là mình nữa mà bị ma quỷ chiếm lấy thân thể. Vì thế suốt cả đêm cô cứ ngồi mở mắt thao láo, quyết không chịu nằm xuống nhưng dù có làm cách nào đi chăng nữa thì tới đúng hai giờ rưỡi khuya, cô cũng sẽ bị mất ý thức trong vòng vài phút.

Điều đó dẫn đến sự sợ hãi mơ hồ và chán ghét cùng cực đối với việc ngủ. Chỉ cần nhắc tới hai chữ “đi ngủ” thôi là Chúc Hoa Lan đã cảm thấy căng thẳng thần kinh rồi. Mọi ngày vật vã như đi đánh trận song hôm nay lại nhẹ nhàng êm ái bất ngờ, thậm chí còn nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ nữa chứ, điều này chứng tỏ Chúc Hoa Lan đang ngủ rất say.

Thấy vậy, Chúc Hoa Mai phấn khởi vô cùng, vừa trỏ về phía chiếc gối vừa hào hứng khoe với mẹ: “Mẹ nhìn đi, món đồ đại sư đưa thật sự hữu dụng với Lan Lan!”

“Suỵt! Khe khẽ cái miệng thôi không em nó thức bây giờ!”, dì Chúc nghiêm giọng nạt nhưng đáy mắt ánh lên niềm vui mừng khôn xiết. Nói đoạn, dì quay sang đứa con gái lớn đang ngồi cạnh mép giường: “Con cũng tranh thủ nằm xuống nghỉ lưng chút đi, để mẹ trông em cho, yên tâm đi, tình hình đêm nay thế nào sáng mai mẹ sẽ thuật lại cho thằng Dũng nghe.”


Nhìn quầng mắt mẹ thâm đen vì thiếu ngủ, Chúc Hoa Mai xót xa vô cùng. Cô vươn tay nắm lấy tay mẹ, ráng nặn ra một nụ cười: “Mẹ đi nghỉ trước đi, con không mệt, để con canh chừng cho.”

“Đứa nhỏ ngốc này!”, dì Chúc lật tay, khẽ đánh yêu con gái một cái: “Nếu con không ngủ ngày mai sao đủ tỉnh táo đi làm. Không cẩn thận bị quản lý trách mắng thì chết.”


Vốn dĩ quản lý phân xưởng đã có sẵn thành kiến với hai chị em thành ra nghe mẹ nói vậy, Chúc Hoa Mai liền thè lưỡi rụt cổ rồi ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh em gái.

Ngồi bên thành giường ngắm nhìn hai đứa con gái bảo bối, khoé miệng dì Chúc bất giác gợn lên nụ cười hạnh phúc. Từ nhỏ tới lớn, chúng đều ngủ chung trên một chiếc giường thế này, giá kể tụi nhỏ cứ bé bỏng mãi trong vòng tay của cha mẹ thì tốt biết bao. Nhưng rồi gương mặt xanh xao tái nhợt của Chúc Hoa Lan đã nhanh chóng kéo dì quay trở lại thực tại, ý cười trên mặt lập tức tiêu tán nhường chỗ cho những ưu sầu, phiền não giăng đầy.

Ngoài phòng khách, chú Chúc và Tần Dũng cũng không tài nào chợp mắt nổi. Trời càng về khuya, chú Chúc càng khẩn trương dữ dội, chú hết đứng rồi lại ngồi, sốt ruột đi qua đi lại. Khi kim đồng hồ chỉ đúng hai giờ ba mươi phút, chú nhanh chóng bước về phía buồng con gái, Tần Dũng cũng mau lẹ nối gót theo sau.

Khe khẽ đầy cửa bước vào, chú hồi hộp hỏi vợ: “Tình hình thế nào…”

Tuy nhiên chưa kịp nói hết câu, chú đã trừng lớn mắt hết sức kinh ngạc: “Không…không tỉnh?”

“Trời ơi, nhỏ giọng thôi…”, dì Chúc giơ ngón tay làm dấu rồi vui vẻ nhoẻn miệng cười: “Ngủ yên lắm!”

Nói đoạn, dì quay sang phía Tần Dũng: “Dũng này, công nhận vị đại sư cháu giới thiệu có bản lĩnh thật. Ngày mai cháu dẫn dì tới gặp nha.”

Thấy chú dì mừng vui ra mặt, hai đứa em yên giấc không mộng mị, Tần Dũng cũng cao hứng vô cùng. Anh gật đầu đồng ý rồi lặng lẽ quay về chỗ ngủ mà dì đã chuẩn bị sẵn cho mình.

Ngày hôm sau, Tần Dũng dẫn dì Chúc đến tiệm đoán mệnh. Chưa đợi ai mở lời, Văn Trạch Tài đã quan tâm hỏi ngay: “Đêm qua Chúc Hoa Lan không bị mộng du chứ?”

Tần Dũng liền có sao nói vậy: “Vâng, không bị anh ạ, ngủ một mạch tới sáng, tận lúc cả nhà ăn uống xong xuôi chuẩn bị đi ra ngoài thì nó mới lục tục rời giường. Con bé khoe ngủ ngon lắm, cả đêm chẳng mộng mị gì hết.”

Trong lúc hai người mải mê nói chuyện, dì Chúc trộm đưa mắt đánh giá tướng mạo Văn Trạch Tài. Rõ ràng tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu nhưng thằng cháu nhà mình da dẻ đen xì, người ngợm cục mịch chẳng khác nào hòn đất, trong khi đó đại sư người ta trắng trẻo thư sinh, nói năng lịch sự, phong thái nho nhã đĩnh đạc.

Nghe nãy giờ, Văn Trạch Tài cũng đã nắm được đại khái, song trên thế gian có vô vàn loại thuật kỳ quái, trong chốc lát anh không thể đưa ra kết luận ngay mà cần phải tới tận nơi, xác nhận tận mắt. Vậy nên Văn Trạch Tài không ngần ngại nói ngay: “Đi, tôi theo hai người về Chúc gia gặp Chúc Hoa Lan.”

Dứt lời, anh lập tức đứng dậy với lấy tay nải. Tuy nhiên tay nải chưa kịp chạm vai thì đã bị Tần Dũng nhấc bổng lên. Văn Trạch Tài cười cười, thoải mái đưa cho cậu ấy. Ba người thẳng tiến ra khỏi cửa hàng, Triệu Đại Phi thất thểu đứng tại chỗ, bi thương sụt sùi: “Cứ tưởng lần này sẽ được theo sư phụ nào ngờ lại bị Tần Dũng giành mất.”

Đúng lúc này Trần Vân Hồng ra tới, cô liền bặm môi mắng: “Đó là em họ của anh ấy, tất nhiên phải để anh ấy đi chứ.”

“Thì anh chỉ nói vậy thôi mà, hí hí”, Triệu Đại Phi lè lưỡi làm mặt hề, mau chóng gom góp lại biểu cảm đau thương, vơ vội lấy cái quạt hương bồ, quạt lấy quạt để mong vợ nguôi giận.

Ai ngờ đâu, Trần Vân Hồng còn trừng mắt dữ tợn hơn, Triệu Đại Phi luống cuống giảm lực ngay, chỉ phe phẩy chút gió gọi là. Công nhận quả quạt chạy bằng cơm này lắm công dụng hơn cả quạt điện!

Lúc này, Chúc Hoa Lan đang nấu cơm trong bếp, nghe tiếng mở cổng đoán chừng là mẹ về, cô liền hớn hở nói vọng ra: “Mẹ, mẹ đã gặp được người chưa? Đại sư có trẻ thật không? Có giống như những gì chị Mai kể không hả mẹ?”

Dì Chúc ngượng chín người, rối rít cúi đầu xin lỗi rồi hấp tấp chạy thẳng vào bếp. Chú Chúc thấy vậy liền mau chóng mời Văn Trạch Tài vào phòng khách uống trà.

Vừa bước chân qua ngạnh cửa, dì Chúc đã nạt ngay: “Cái con bé này, nói năng không giữ ý giữ tứ gì hết, đại sư đang ở bên ngoài kia kìa.”

Nói đoạn, dì múc nước rửa sạch tay rồi nhanh nhẹn đón lấy những công việc còn đang dang dở trên tay con gái. Còn Chúc Hoa Lan thì xấu hổ bưng kín mặt: “Chết con rồi, sao mẹ không nói sớm!”

“Cái tính nhanh nhẩu đoảng của cô thì sớm hay trễ cũng mất mặt thôi à”, dì Chúc khẽ cười rồi kêu con gái bưng thức ăn lên nhà.

Chỉnh trang lại quần áo đầu tóc gọn gàng, Chúc Hoa Lan liền bưng mâm cơm lên bàn ăn. Trên đường đi, cô không quên ghé mắt vào phòng khách nhìn trộm vị đại sư kia. Sau khi thấy rõ tướng mạo, hai má cô bất giác hồng rực. Cơ hồ vừa đặt mâm bát xuống bàn là ba chân bốn cẳng ù té chạy ào xuống bếp.

“Mẹ mẹ mẹ, công nhận trẻ thật…với cả…cũng đẹp trai ra phết.”

Nhớ tới lời kể của Tần Dũng ban nãy, dì Chúc đành thở dài một hơi: “Bớt mộng tưởng đi con, người ta có một vợ hai con lớn tướng rồi.”

“Ôi!” Chúc Hoa Lan tiu nghỉu như con mèo cụp đuôi.

Biết người đàn ông hoàn mỹ ấy đã có gia đình, mặc dù tiếc hùi hụi nhưng cũng đành thôi chứ biết làm sao bây giờ. Chúc Hoa Lan nhanh chóng vực dậy tinh thần, nhanh nhẹn phụ mẹ dọn chén đũa.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Văn Trạch Tài mở túi vải lấy kim châm, sai Tần Dũng đi rót một bát nước sạch. Kế đến anh thả vào đó lần lượt ba đồng tiền vàng và cuối cùng là một giọt máu của Chúc Hoa Lan.

Nhịn xuống cảm giác nhói buốt ở đầu ngón tay, Chúc Hoa Lan tò mò nhìn chằm chằm không rời mắt.

Giọt máu đỏ thẫm vừa chạm mặt nước lập tức tản ra, lan xuống chỗ ba đồng tiền vàng đang nằm im lìm dưới đáy bát.

Tiếp theo, Văn Trạch Tài cắm đôi đũa vào bát nước rồi quay sang nghiêm túc căn dặn Chúc Hoa Lan: “Giữ lấy nó, sau đó suy nghĩ kỹ xem trong vòng mười hai ngày trở lại đây cô đã nói chuyện với những ai, lần lượt đọc tên từng người một ra, khi nào chiếc đũa tự đứng thẳng được thì dừng lại.”

Chúc Hoa Lan cảm thấy phi lý vô cùng nhưng không dám hỏi nhiều, cô cố định đôi đũa rồi nhắm mắt tập trung nhớ lại mười hai ngày qua mình đã đi những nơi nào và gặp gỡ những ai.

Dòng hồi ức chảy tới đâu, cô bắt đầu đọc tên tới đó.

Ông nội Chúc ngồi cách đấy không xa tủm tỉm cười tiết lộ với bà bạn già: “À, cái này tôi biết, đây gọi là Lập đũa. Ngày còn nhỏ mỗi lần tôi đau đầu, mẹ cũng làm như vậy, đọc tới tên người nào mà chiếc đũa tự nhiên dựng đứng lên thì chứng tỏ người đó làm tôi đau đầu. Sau đó mẹ sẽ chỉ vào chiếc đũa mắng xối xả, mắng tới khi nào chiếc đũa ngã xuống mới tính là xong việc.”

Bà nội Chúc lo lắng nhíu chặt mày: “Nhưng đó là niệm tên người chết, đằng này niệm người sống mà. Liệu có linh nghiệm không?”

Thương tình hai ông bà già thủ thỉ nhỏ to nãy giờ, Văn Trạch Tài liền mỉm cười giải thích: “Lập đũa cũng có ba, bốn dạng. Kiểu này gọi là Thanh đũa. Niệm tới tên ai mà chiếc đũa Lập, chứng tỏ vấn đề nằm ở người đó.”

Nghe vậy, Tần Dũng vội vàng nhìn về phía cô em họ, chăm chú ghi nhớ từng cái tên con bé phát ra, sợ rằng lát nữa luống cuống rồi quên mất thì tiêu tùng hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận