Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 229: Trời phạt

Thấy thằng con mãi vẫn chưa hoàn hồn, thím Tần bước vào đập cho nó một cái: “Cái thằng ngốc này, còn ngây ra đó làm gì nữa. Đại sư nói hai thì nhất định là hai… ha ha…”

Thím cười tươi như hoa, phấn khởi đặt quá trời bánh nướng vào tay Điền Tú Phương và Văn Trạch Tài.

Bên kia, Tần Dũng vui đến độ hoá ngốc luôn rồi. Cứ cầm cái chổi cười hềnh hệch, cả người lâng lâng như đang bay trên mây.

Quá mất mặt, thím Tần len lén đá cho thằng con một cái rõ mạnh. Lúc này, Tần Dũng mới chịu quay lại thực tại, anh gãi đầu cười cười: “Mượn cát ngôn của đại sư. Đa tạ đại sư, đa tạ đại sư!”

Lời này nghe có vẻ quá khách sáo và khuôn mẫu nhưng quả thực anh chả biết nói gì nữa. Chả nhẽ lại nói “cám ơn thầy, nhờ thầy mà con có hai đứa nhỏ?” Như thế lại quá giả tạo, anh không mở miệng được. Hơn nữa, đại sư cũng không thích nghe mấy lời nịnh hót thảo mai như thế. Thôi, cứ thành tâm thành ý là được rồi, đại sư nhất định hiểu mà.

Thím Tần rất biết ý, chỉ tới tặng bánh là về ngay, không cản trở công việc làm ăn kinh doanh của mọi người.

Thím ra về không bao lâu liền có khách tới mở hàng. Vị khách này ước chừng hơn bốn mươi tuổi, dáng người cao lớn thô kệch, tên Thượng Quốc Cường, nhà ở trấn Vĩnh Phong.

“Tôi năm nay 43 tuổi, đa phần ở tuổi tôi người ta đã có cháu nội cả rồi, thế mà năm ngoái tôi mới được bế thằng con trai đầu tiên…”

Vừa đặt mông xuống ghế, Thượng Quốc Cường đã liến thoắng bắn như súng liên thanh, chả để cho ai được nói. Đã thế còn khạc nhổ bừa bãi khiến Văn Trạch Tài thoáng nhíu mày, không hài lòng.

“Nhưng ai mà ngờ nó ốm quặt ốm quẹo, tốn mấy chục đồng khám xét thuốc men mà vẫn chả ăn thua gì. Giờ hơn một tuổi rồi mà người còi dí còi dị, gầy trơ cả xương”, Thượng Quốc Cường nhăn đùm mặt, cũng chả rõ là vì thương con hay xót tiền nữa.

“Thế nên anh tìm tôi là?” Nghe nửa buổi trời mà Văn Trạch Tài vẫn không thể hiểu rốt cuộc hắn tìm mình với mục đích gì. Cực chẳng đã, anh đành phải hỏi thẳng cho nhanh gọn.

Thượng Quốc Cường chà chà cánh mũi: “Ở ngoài kia, người ta không tiếc lời ca tụng Văn đại sư tài năng phi phàm. Thế nên tôi muốn nhờ thầy tính giúp xem thằng con trai tôi có sống nổi không, với lại sau này tôi có thêm được thằng cu nào nữa không?”

“Mười đồng một quẻ”, Văn Trạch Tài thẳng thừng ra giá.

“Mười đồng?” Thượng Quốc Cường trố lồi mắt: “Sao đắt thế?”

Văn Trạch Tài đáp tỉnh bơ: “Tình huống đặc biệt.”

“Đặc biệt chỗ nào?” Thượng Quốc Cường ngạnh cổ cãi, gân xanh nổi rần rần hiện rõ vẻ tức giận.

Văn Trạch Tài mắt đối mắt, chẳng hề nao núng: “Sở dĩ thằng bé suy nhược, yếu ớt như vậy, tất cả tội lỗi đều là do một mình anh gây nên. Đáng lý phải tới tháng 11 nó mới đủ ngày đủ tháng, nhưng mới tháng 9 thằng bé đã chào đời rồi. Nguyên nhân là vì anh ra tay đánh vợ dẫn tới đứa trẻ bị sinh non.”

Thượng Quốc Cường choáng váng ngã ngửa ra sau ghế. Đúng là con hắn sinh non, nhưng nguyên nhân cụ thể thì chỉ người trong nhà mới biết thôi. Còn đối với bên ngoài thì đều thống nhất nói rằng tại mẹ nó không may trượt chân té ngã làm động thai.

“Ngươi…ngươi…” Hắn run rẩy chỉ Văn Trạch Tài, nhưng nửa buổi vẫn không thốt nên lời.

“Còn muốn tính nữa không?” Văn Trạch Tài nghiêm mặt, nhìn xoáy vào mắt đối phương.

Tên Thượng Quốc Cương này mũi hếch trán hẹp, vẻ mặt hèn mọn, đặc trưng của hạng người ra đường nhát như thỏ đế, nhưng về nhà thì xưng vương xưng tướng, làm khổ vợ con.

Bị ánh mắt sắc lạnh của Văn Trạch Tài chiếu tướng, Thượng Quốc Cường bỗng nhiên cảm thấy một tầng áp lực vô hình, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau vã ra như tắm, ướt đầm lưng áo. Hắn chột dạ tránh tránh né né, như thể làm chuyện xấu bị bắt quả tang tại trận.

Thượng Quốc Cường bấu thật mạnh vào hai đầu gối. Móng tay sắc nhọn đâm vào da thịt, cơn đau xộc thẳng lên đại não khiến đầu óc hắn thanh tỉnh đôi phần. Hắn rũ mắt, nghiến răng đầy kiên định: “Tính!”

Lăn lộn trường đời bao lâu nay, Thượng Quốc Cường nào phải kẻ ngốc. Chỉ cần vài câu xã giao là hắn biết người đối diện có thực lực hay không. Mặc dù ánh mắt và khí thế của Văn đại sư khiến hắn cảm thấy rất áp lực, rất không thoải mái nhưng thôi kệ, cố gắng hỏi cho xong hai vấn đề trọng đại này để đỡ phải lo nghĩ mệt óc.

Ai dè, vừa đánh lên được chút tinh thần thì lại bị Văn Trạch Tài quật xuống không thương tiếc: “Trả tiền trước rồi mới tính!”

Thượng Quốc Cường há mồm định cãi, nhưng rồi không biết nghĩ thế nào, hắn liền ngậm chặt miệng lại hậm hực móc ra mười tờ một đồng, đặt bộp xuống bàn.

Kiểm tra tiền đầy đủ, Văn Trạch Tài mở ngăn kéo cất vào rồi bắt đầu gieo quẻ.

Lúc này hai mắt Thượng Quốc Cường mải miết đuổi theo chuyển động của ba đồng tiền vàng, hồi hộp chờ đợi.

Ngay lập tức Văn Trạch Tài liền giải quẻ: “Khảm rủi ro gặp nhiều cản trở. Nhu bất tiến tụng chẳng được an. Đây là quẻ Hạ hạ."

Dừng một nhịp, Văn Trạch Tài cố tình nhìn thẳng vào mắt Thượng Quốc Cường, gằn giọng nhấn mạnh: “Thằng bé nhà anh không còn nhiều thời gian nữa đâu.”

Thượng Quốc Cường quýnh quáng hỏi dồn: “Thế tương lai tôi còn đứa nào nữa không?”

Rất tiếc, Văn Trạch Tài lắc đầu nói ngay: “Trời nổi sấm có thiên tai. Trời cưng nhân đức, phạt ai làm càn. Nửa đời trước, anh phạm sai quá nhiều vậy nên không chỉ không con nỗi dõi mà nửa phần đời còn lại sẽ gặp tai nạn liên miên, thương tật đầy mình. Ai dà, một chữ thôi, bất hạnh!”

Nghe xong, Thượng Quốc Cường xám ngoét mặt mày, xém xỉu tại chỗ.

Đầu óc hắn trống rỗng, hai mắt hoa lên, chân tay run lẩy bẩy. Hắn trượt khỏi ghế, trực tiếp quỳ thẳng xuống nền đất: “Đại sư, xin thầy nhất định phải cứu tôi. Thầy có cách mà, đúng không đại sư? Anh cả tôi mất sớm, Thượng gia chỉ còn mình tôi là con trai, nếu tôi không có con nỗi dõi vậy há chẳng phải Thượng gia sẽ tuyệt hậu từ đây hay sao? Tôi xin thầy, xin thầy hãy cứu lấy Thượng gia chúng tôi.”


Không có con trai nối dõi chính là nỗi ô nhục lớn nhất của một thằng đàn ông. Tới tận khi nhắm mắt xuôi tay cũng vẫn bị người đời chế giễu, khinh miệt và thương hại. Sống mà nhục nhã ê chề như vậy thì chẳng thà giết hắn đi còn hơn!

Đợi tới khi sự tuyệt vọng bao phủ toàn bộ con người Thượng Quốc Cường, Văn Trạch Tài mới nâng hắn dậy rồi nhẹ giọng nói: “Tôi có cách. Nhưng chưa chắc anh đã chịu nghe và làm theo.”

Không cần suy nghĩ, Thượng Quốc Cường lập tức giơ tay thề: “Tôi Thượng Quốc Cường xin thề, nhất định sẽ nghe theo đại sư, tuyệt không dám trái lời.”

Động tĩnh trong này khá lớn, bắt đầu thu hút sự chú ý của người dân đi đường. Rất may đã có Tần Dũng đứng chắn ngay trước cửa, thân hình to lớn thành công ngăn cản những ánh mắt tò mò, tọc mạch của đám đông không liên quan.

Trong tiệm, Văn Trạch Tài bình tĩnh thu hồi ba đồng tiền vàng, tủm tỉm cười: “Nếu anh chịu nghe theo lời tôi, nói không chừng con trai anh sẽ có đường sống!”

Quả nhiên, hai mắt Thượng Quốc Cường vụt sáng. Hắn hấp tấp không chờ nổi: “Vâng vâng, mời đại sư nói…”

“Tu thân dưỡng tính, một năm ăn chay sáu tháng, không được nổi nóng vô cớ, không được hung bạo đánh người. Mùng một, mười lăm mỗi tháng lên chùa dâng hương lễ Phật, và quan trọng nhất là…” Văn Trạch Tài chỉ thẳng vào trán Thượng Quốc Cường, không cho hắn đường lui: “Đem những vật không thuộc về mình, trả lại cho chủ cũ!”

Thượng Quốc Cường nuốt nước miếng, liên tục gật lấy gật để, không dám cãi nửa lời!

Vợ Thượng Quốc Cường tên Trần Chiêu Đệ, năm nay mới ngoài hai mươi tuổi. Ở nhà cô ấy đứng hàng thứ năm, bên trên còn bốn người chị gái nữa. Bởi vì cha mẹ khinh rẻ con gái, khao khát con trai cho nên mới đặt cho cô cái tên “Chiêu Đệ” với hy vọng đứa kế tiếp sẽ là nam. Song đáng buồn thay, đứa em thứ sáu vẫn là nữ.

Không đẻ được con trai, cha mẹ đổ mọi tội lỗi lên đầu Chiêu Đệ, cho rằng cô ấy xúi quẩy, không may mắn. Thành ra ngay từ nhỏ Chiêu Đệ đã bị cha mẹ ruột hắt hủi, ghét bỏ, sống khổ sở ngay trong chính căn nhà của mình.

Sở dĩ cô gả cho Thượng Quốc Cường là bởi vì Thượng gia chồng lễ hỏi nhiều nhất. Nhưng cái gì cũng có nguyên do của nó cả, danh tiếng Thượng Quốc Cường thối hoắc một vùng, không nhà nào muốn gả con cho hắn chỉ trừ Chiêu Đệ, một cô gái số khổ, cha không thương mẹ không yêu.

Chính vì không yêu thương quan tâm nên mới nhắm mắt làm ngơ đẩy con gái vào tay một gã đàn ông góa vợ và đầy tai tiếng. Trước kia Thượng Quốc Cường từng có một đời vợ nhưng cô vợ đầu lại chết bất đắc kỳ tử làm cho dân chúng trong làng ai cũng thắc mắc về cái chết đầy bí ẩn ấy. Trong đó phần đông đều nghi ngờ là do Thượng Quốc Cường đánh chết.

Từ khi bước chân về nhà chồng, Trần Chiêu Đệ luôn phải sống trong thấp thỏm, lo âu. Mỗi khi ở bên ngoài có ấm ức, bực tức gì là Thượng Quốc Cường lại mang về, trút giận hết lên đầu vợ. Nhẹ thì mắng chửi, nặng thì đánh đập không nương tay. Hắn rất thâm hiểm, toàn đánh ở chỗ kín nên người ngoài không bao giờ nhìn thấy được, chỉ có mình Trần Chiêu Đệ âm thầm chịu đựng tất cả.

Lúc này, cô đang trốn trong góc tối, vừa ôm con vừa len lén lau nước mắt. Thương con lắm, nhưng cô chẳng thể làm gì được. Vì quá gầy nên sữa không về. Tắc sữa, cô cố gắng chắt nước cơm đút cho con nhưng thằng bé cũng chẳng uống được bao nhiêu. Sinh non vốn thể chất đã yếu ớt sẵn, lại thiếu hụt chất dinh dưỡng nên càng ngày nó càng bé quắt lại.

Con ốm con đau quấy khóc nhè nhệ, Thượng Quốc Cường phiền lòng vô cùng nhưng hắn không chịu đưa thằng bé tới bệnh viện khám chữa đàng hoàng. Thay vào đó, hắn bế đứa bé tới chỗ bà đồng bà cốt để lập đàn trừ tà khí, đuổi yêu ma.
Bạn cần đăng nhập để bình luận