Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 233: Chính sách mới

Lão trưởng tộc khe khẽ thở dài: “Ba anh em theo ta tới từ đường, còn những người khác nên làm gì thì làm đi, người chết là lớn nhất, đừng để trễ nải giờ lành.”

Mọi người thoáng đánh mắt liếc nhau, nén xuống lòng hiếu kỳ, tiếp tục làm nốt những việc còn đang dang dở.

“Vị này là?”

Thấy Viên Vệ Quốc lững thững đi đằng sau, lão trưởng tộc nghi hoặc hỏi.

“Dạ thưa trưởng tộc, đây là bạn thân của cháu, cũng là một đại sư trong giới Huyền môn. Nhờ cậu ấy cho nên cháu mới biết được nguyên nhân tại sao bao năm qua mình lại xui xẻo tới vậy”, Mông Nghĩa gượng cười, nhưng đáy mắt chất chứa biết bao bi ai, buồn khổ.

Cậu càng bình tĩnh bao nhiêu thì chú thím Mông càng đau lòng bấy nhiêu. Thím Mông chẳng thể nhịn nổi nữa, trực tiếp bưng mặt khóc tu tu, thương xót cho thằng con trai tội nghiệp.

Còn nhà ông bác cả và chú ba thì khỏi phải nói rồi. Cả đám người dúm dó đứng dồn vào một góc, ai nấy đều tái mét mặt mày.

Lúc này đây, chú ba đang hoang mang vô cùng. Đúng là chú không biết rõ anh chị cả đã làm gì nhà anh chị hai nhưng trước giờ chú đã không ít lần tiếp tay hỗ trợ anh cả, thế nên e rằng khó thoát khỏi liên can.

Càng nghĩ càng xấu hổ, chú ba cúi gằm mặt, không dám đối diện với anh hai.

Về phía Văn Trạch Tài, phải vất vả thức trắng mấy đêm liền anh mới xử lý xong toàn bộ chỗ giấy hoàng cốt tương mới mua về. Bởi lẽ giấy mua về không thể sử dụng được ngay mà phải dùng mực chu sa viết lên đó chú Văn gia thì mới linh nghiệm.

Khi anh vừa hoàn thành xong, chuẩn bị thu dọn đi nghỉ ngơi thì Viên Vệ Quốc mang theo một thân mệt mỏi về tới. Văn Trạch Tài rót cho cậu ấy chén nước, sốt sắng hỏi: “Tình hình bên đó sao rồi?”

“Khó khăn lắm anh ạ”, Viên Vệ Quốc rầu rĩ lắc đầu: “Lằng nhằng mãi cuối cùng ông bác cả cũng chịu cung cấp địa chỉ của gã thuật sư năm đó nhưng khi bọn em tìm tới nơi thì chẳng thấy ai cả. Nhà cửa tan hoang, chắc cũng phải bỏ không mấy năm rồi.”

Không tìm được gã đó thì làm sao lấy được thông tin của kẻ hiện đang đánh tráo bát tự với Mông Nghĩa. Manh mối đứt đoạn, mọi chuyện lại một lần nữa rơi vào bế tắc.

Văn Trạch Tài không tiếp lời, trầm mặc suy tính.

Đúng lúc này, Thiên Nam nghe tiếng sư phụ đã lâu không gặp nên ba chân bốn cẳng lọc cọc chạy ra, tình cờ cũng nghe được phiền não của thầy.

Thằng bé phấn khởi chào rõ to: “Sư phụ, cha!”

“Thiên Nam đấy à, mau lại đây!” Viên Vệ Quốc nhanh chóng cất đi muộn phiền, tươi cười nhấc bổng Thiên Nam xoay một vòng: “Chà nhóc con, nặng lên không ít nha!”

Thiên Nam hào hứng khoe: “Không chỉ mỗi tăng cân đâu, con cũng cao lên rất nhiều đấy!”

“Thật ha!” Viên Vệ Quốc bật cười trước vẻ đáng yêu của con trẻ, yêu chiều xoa đầu thằng bé vài cái.

Nhóc con hồn nhiên, lí lắc khiến bầu không khí bớt căng thẳng hẳn, Văn Trạch Tài cũng bất giác thấy vui lây.

“Sư phụ, cha! Vừa rồi hai người đang nói về chuyện của chú Mông Nghĩa ạ?”

Từ chỗ Triệu Đại Phi, Thiên Nam biết được Viên Vệ Quốc dạo này đang bận bịu giúp đỡ người bạn thân Mông Nghĩa. Kết hợp với cuộc đối thoại của cha và sư phụ ban nãy, cậu bé cũng đã đoán được phần nào.

Văn Trạch Tài cười cười: “Đúng rồi, Thiên Nam có suy nghĩ gì không, nói thử cha nghe xem.”

Lăng kính trẻ thơ rất đơn giản và có nhiều sáng tạo bất ngờ. Trong lúc bọn họ đang bế tắc, chi bằng tham khảo cách nghĩ của con trẻ thử xem, biết đâu lại tìm được phương hướng mới.

Thiên Nam gãi gãi đầu, khó hiểu nói: “Thật ra con cảm thấy chuyện đâu có gì khó đâu.”

“Hả?” Viên Vệ Quốc hết hồn. Mấy ngày nay cậu chạy đôn chạy đáo khắp Đông Tây Nam Bắc mà vẫn chưa đâu vào đâu, vậy mà thằng bé lại phán một câu xanh rờn không khó, đùa nhau à?

“Thế con nói đi, không khó ở chỗ nào?”

Thiên Nam tụt khỏi lòng sư phụ, đứng thẳng giữa nhà, tủm tỉm cười:

“Lần trước bát tự của chú Mông Nghĩa bị tráo đổi tận mười mấy năm trời nhưng lần này mới chỉ có vài ngày thôi. Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, hẳn là nó chưa kịp thích nghi với chủ thể mới, sự liên kết hãn còn lỏng lẻo…”

Hai mắt Văn Trạch Tài loé sáng, vỗ đầu thằng bé ý bảo cứ mạnh dạn nói tiếp.

Nhận được sự khích lệ từ cha, khuôn mặt bé con đỏ bừng, hừng hực khí thế: “Trước đây chẳng phải cha đã từng đổi mệnh cho sư mẫu đấy thôi. Giờ nhân lúc bát tự trên người chú Mông Nghĩa vẫn chưa ổn định, ta tiến hành sửa mệnh, gọi lá số tử vi kia quy hồi nguyên thân. Mệnh Thuật của cha cao siêu, cho dù đối phương có phát hiện thì cũng trở tay không kịp. Nhất định hắn sẽ luống cuống…”

Mà càng những lúc bối rối, hoảng loạn thì càng dễ để lộ sơ hở. Và đó sẽ là lúc thích hợp nhất để chúng ta phản công.

Văn Trạch Tài và Viên Vệ Quốc ngỡ ngàng nhìn Thiên Nam chằm chằm, mãi hồi lâu vẫn không ai chịu lên tiếng.

Thiên Nam thấp thỏm hỏi: “Con…con nói sai gì ạ?”

Thật ra Thiên Nam cũng không chắc chắn cho lắm, chỉ nghĩ đơn giản là cha có thể sửa mệnh cho sư mẫu thì cũng sửa được cho chú Mông Nghĩa, vậy thôi!

“Thiên Nam à Thiên Nam…” Văn Trạch Tài khe khẽ thở dài, vươn tay nheo nhéo hai cái má bánh bao của thằng bé: “Tiền đồ của con mai này chắc chắn sẽ không cạn!”

Đệ tử có tài, Viên Vệ Quốc dĩ nhiên rất tự hào nhưng cũng không khỏi lo sợ.

Đợi thằng bé đi khỏi, cậu lơ đãng buông câu cảm thán: “Ai dà, không biết là phúc hay hoạ đây!”

Ở đời có câu lắm tài thì nhiều tật, thằng bé thiên tư thông tuệ, nhạy bén sắc sảo, dám phát triển sự khác biệt mà không hề bị gò bó bởi những suy nghĩ rập khuôn và tư duy theo lối mòn. Mai này nó nhất định sẽ là nhân tài sáng giá trong giới Mệnh thuật sư. Chỉ sợ rằng giỏi quá sinh kiêu, hữu tài vô hạnh!

Trái ngược với Viên Vệ Quốc, Văn Trạch Tài nghĩ thoáng vô cùng: “Anh tin tưởng Thiên Nam. Vả lại đứa trẻ do chúng ta dạy ra nhất định sẽ không tệ!”

Viên Vệ Quốc tự bật cười trước những lo lắng có phần thái quá của mình: “Nhưng phải công nhận ý kiến của thằng bé rất hay. Nếu không tìm được kẻ tráo đổi bát tự thì có thể trực tiếp sửa mệnh.”

Văn Trạch Tài mở lịch tra cứu rồi đưa ra quyết định: “Mười chín tháng này là ngày Ất Mão, cũng là ngày Phúc Sinh. Hôm đó chú dắt Mông Nghĩa tới đây, anh sẽ tiến hành sửa mệnh cho cậu ấy.”

“Vâng, em nhớ rồi.” Viên Vệ Quốc gật đầu đồng ý ngay.

Trong khi Văn Trạch Tài bận túi bụi chuẩn bị cho buổi sửa mệnh sắp tới thì ông anh vợ, Điền Kiến Quốc cũng chẳng rảnh rỗi tí nào.

Anh ấy sốt sắng nhổ cỏ, vun đất cho mấy khóm rau ở khu vườn sau hậu viện, rồi lại quay sang bổ củi xếp đầy một nhà kho. Xong xuôi đâu đấy lại ôm cái cuốc đi vòng quanh sân đào đào lấp lấp, sửa cái ghế lỏng chân, chèn lại cánh cửa cọt kẹt. Nói chung trong nhà có bao nhiêu việc vặt là Điền Kiến Quốc bao thầu hơn phân nửa, làm vợ chồng Văn Trạch Tài và vợ chồng Triệu Đại Phi ngượng ngùng vô cùng.

“Uống hớp nước, nghỉ ngơi chút đi anh cả”, Điền Tú Phương đưa cho anh trai cốc trà, tiện thể quạt mấy cái xua tan nắng nóng.

Điền Kiến Quốc quẹt vội vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, uống một hơi cạn cốc nước rồi cười hiền: “Làm nó quen rồi, ngồi yên một chỗ chịu không nổi.”

Lên đây rồi mới biết, cuộc sống trên thành phố không giống dưới quê. Ở chỗ này mọi người còn đủng đỉnh ăn sáng rồi mới đi làm, chứ ở quê là ra đồng từ lúc tờ mờ rồi. Sống đâu quen đó, Điền Kiến Quốc không ngồi yên một chỗ được, bứt rứt tay chân lắm, cứ phải đi loanh quanh làm nọ làm kia thì mới cảm thấy thoải mái.

Đang ngồi sửa bài cho Thiên Nam và Đại Phi, Văn Trạch Tài chợt lên tiếng rủ: “Hay là chiều này em dẫn anh lên phố đi dạo nhá.”

Ai dè, Điền Kiến Quốc từ chối ngay không cần suy nghĩ: “Thôi anh không đi đâu, vừa mệt lại vừa tốn kém.”

Trên phố người qua kẻ lại đông đúc chật chội, đã thế cái gì cũng đắt đỏ muốn chết, một cái bánh bao bé xíu mà mắc gấp mấy lần bánh bao bán ở chợ huyện. Mấy đợt trước em út nó rủ thì anh nể tình đi cho biết thôi chứ kỳ thực anh chả hứng thú lắm. Thà ở nhà giúp đỡ chúng nó mấy việc lặt vặt còn có ích hơn.

Đúng lúc này, Triệu Đại Phi hớt hải tông cửa phi vào, mang theo một tin tức giật gân: “Sư phụ, sư phụ, có tin vui, có tin vui….”

Không đợi mọi người hỏi, cậu chàng đứng giữa sân nghênh ngang hét lớn: “Quốc gia ban hành chính sách mới, mỗi hộ dân dựa theo số lượng nhân khẩu được quyền đăng ký nhận thầu đất nông nghiệp. Hoa màu, lương thực trồng trên đất nhà ai là của nhà đó. Sau khi thu hoạch chỉ cần nộp một phần thuế lên trên, còn lại là của nhà mình tất, muốn bán muốn ăn tuỳ mình.”

Điền Kiến Quốc phản ứng mạnh nhất, anh ném cái cuốc sang một bên, vội vàng chạy tới tóm lấy vai Đại Phi liên tục hỏi dồn: “Thật không? Tin tức chính xác không?”

Triệu Đại Phi cười tíu tít: “Thật! Thật một trăm phần trăm luôn. Bên ủy ban đang mở họp, em mới hóng hớt ở đấy về xong. Tại nhà mình không có hộ khẩu ở đây nên không được gọi thôi chứ hàng xóm xung quanh đều đi họp hết rồi.”

Điền Kiến Quốc lau vội mồ hôi trên đầu rồi phủi qua loa vạt áo cho thẳng thớm: “Anh phải gọi cho cha hỏi xem tình hình ở quê thế nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận