Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư
Chương 231: Tặng ân tình
Thấy thầy trở về với sắc mặt cực kỳ không tốt, Triệu Đại Phi dè dặt gọi: “Sư phụ…”
Văn Trạch Tài khựng bước, quay ra nhìn thằng học trò rồi bất chợt nói một câu thấm thía: “Làm cái nghề này của chúng ta nhất định phải nghiêm khắc với bản thân, giữ vững lương tâm, bằng không sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp đâu!”
Phàm lẽ đời rất công bằng, bọn họ được cho biết trước tiên cơ, lại làm toàn những chuyện nghịch thiên sửa mệnh nên cái giá phải trả chính là tuổi thọ của bản thân. Nhưng nếu không biết giới hạn, lợi dụng ưu thế để hãm hại người khác, trục lợi cho bản thân thì nhất định kết cục sẽ rất thảm hại, không phải chỉ chết là xong!
Triệu Đại Phi nghiêm túc hứa: “Sư phụ yên tâm, con tuy rằng hơi ngốc một tí, học hành chậm chạp nhưng bù lại con biết rõ chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm. Nhất định con sẽ không khiến thầy thất vọng đâu.”
Hiện giờ cậu không chỉ có một mình, mà còn vợ con phải chăm lo thế nên nói gì làm gì cũng phải suy nghĩ kỹ càng và cẩn trọng, không thể hành xử bộp chộp như trước nữa.
Dặn dò đệ tử xong, Văn Trạch Tài đi thẳng vào phòng ngủ, mở ngăn kéo tủ, kiểm tra chỗ giấy hoàng cốt tương.
Cầm vài tờ cuối cùng trên tay, anh chép miệng thở dài: “Đúng lúc cần thì lại hết mất!”
Điền Tú Phương ôm quần áo khô đi vào, vừa hay nghe được lời này. Liếc mắt thấy xấp giấy màu vàng, cô liền xoay người đóng chặt cửa phòng rồi mới quay lại hỏi: “Không đủ dùng hả anh?”
Văn Trạch Tài khẽ thở dài: “Chỉ còn mỗi ba tờ.”
Trước vẻ mặt tiu nghỉu của anh chồng, Điền Tú Phương tủm tỉm báo tin: “Trùng hợp quá, lúc chiều anh cả mới gọi điện lên xong. Anh ấy bảo đang chuẩn bị lên thăm nhà mình. Chắc lâu không thấy mình về nên ông bà sốt ruột, giục anh ấy đi xem thế nào.”
Văn Trạch Tài thoáng sửng sốt rồi ngay sau đó mừng rỡ bật cười. Đúng là thật tình cờ và thật bất ngờ mà, chẳng khác nào buồn ngủ lại gặp chiếu manh!
Sáng sớm hôm sau, Văn Trạch Tài đi ra Cung Tiêu Xã đánh điện về thôn. Người nhận là Điền đội trưởng, anh liền nhờ cha vợ chuyển lời giúp: “Phiền anh cả đi giúp con lên huyện thành một chuyến. Tới ngõ Mộc Trung, hỏi nhà ông Dương. Ngày xưa ông ấy đòi 1 phiếu gạo loại một cân cho 20 tờ giấy hoàng cốt tương, còn bây giờ có thay đổi gì không thì con cũng không rõ nữa.”
Ông Điền cẩn thận ghi nhớ địa chỉ rồi nói: “Mặc kệ giá cả thay đổi ra sao thì thằng cả cũng sẽ mua được cho con. Con cứ yên trí.”
“Dạ”, Văn Trạch Tài cười cười, không dám nói mấy lời cảm ơn khách sáo vì sợ ông già mà nóng máu lên thì ông chửi cho tắt bếp.
Trước khi cúp máy, Điền đội trưởng nói thêm: “À đúng rồi còn chuyện này nữa, đáng lẽ đợi thằng cả lên mới nói nhưng nay tiện điện thoại cha thông báo luôn. Xuân Hoa sắp kết hôn rồi, tháng sau tổ chức. Tí con về bảo với Tú Phương thế nhá.” Nhắc tới việc này, Điền đội trưởng cũng nhẹ nhõm phần nào. Suy cho cùng chuyện năm ấy cũng là Điền gia có lỗi với con bé.
Hai cha con hàn huyên thêm đôi câu rồi cúp máy. Văn Trạch Tài cũng nhanh chóng quay về cửa hàng thông báo tin vui cho vợ.
Quả nhiên nghe xong, Điền Tú Phương cười toe toét: “Thật hả anh, tốt quá, tốt quá rồi…”
Cuối cùng chị Xuân Hoa cũng chịu thành gia lập thất.
Nhưng chưa vui được bao lâu thì lo lắng lại ập đến: “Mà chị ấy lấy con cái nhà ai hở anh, tính tình người đó ra sao, đối xử với chị ấy thế nào, có thật lòng thương chị Xuân Hoa không?”
Cái này thì Văn Trạch Tài bó tay rồi. Anh bối rối gãi gãi đầu: “Anh không hỏi mấy vấn đề này, mà giả có hỏi thì cha cũng chả biết ấy chứ.”
Điền Tú Phương nghẹn họng, nhưng lại không thể phủ nhận vì chồng nói đúng quá.
Điền gia có quy củ, không được ăn cơm nhà luận chuyện thiên hạ. Kể cả đôi ba câu vui vui cũng không được. Nếu để tới tai Điền đội trưởng thì dù là ai cũng bị chửi láng hết.
“Thôi kệ đi, đợi mấy hôm nữa anh cả lên tới rồi em hỏi sau cũng được”, Điền Tú Phương lẩm bẩm tự nói nhưng chợt thấy vẻ mặt chồng hơi lạ, cô liền nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
Văn Trạch Tài thoáng chút khó xử: “Liệu có được không? Quan hệ giữa anh cả và chị Xuân Hoa như vậy, e rằng không tiện cho lắm thì phải.”
“Ờ ha!” Điền Tú Phương tự vỗ đầu cái bốp: “Em quên xừ mất. Ai dà, thôi để em biên thư hỏi thẳng chị ấy cho nhanh.”
Hiện tại Chu Xuân Hoa đang công tác trên thị trấn. Điền Tú Phương lại không nhớ số điện thoại nên chỉ còn cách viết thư tay.
Vài ngày sau, Văn Trạch Tài đi ra nhà ga đón anh vợ, trùng hợp Viên Vệ Quốc và Mông Nghĩa cũng về tới Liêu Thành.
Nhìn thấy Văn Trạch Tài, Viên Vệ Quốc ỉu xìu như quả bóng xì hơi: “Giờ sự việc bị đẩy vào ngõ cụt, chẳng khác nào mò kim đáy bể!”
Còn Mông Nghĩa đứng bên cạnh thì cứ thẫn thờ, hồn chưa nhập xác.
Văn Trạch Tài vỗ vai cậu ấy, khuyên nhủ: “Giữ vững tinh thần, cuộc chiến còn dài. Hiện Mông Cương đã chết, ai sẽ là người chịu đả kích lớn nhất?”
Mông Nghĩa mơ mơ hồ hồ chưa kịp hiểu ra vấn đề thì Viên Vệ Quốc đã nhanh nhạy bắt được điểm mấu chốt: “Đúng rồi, chắc chắn có kẻ đang khổ sở và rối bời hơn chúng ta gấp trăm nghìn lần…”
“Ai cơ?” Mông Nghĩa ngờ nghệch hỏi.
Viên Vệ Quốc thụi cho thằng bạn một quyền: “Cha mẹ Mông Cương chứ còn ai vào đây nữa!”
Năm đó bọn họ vì con trai mà nhẫn tâm hại cháu ruột. Vốn tưởng cố gắng chịu một kiếp nạn là yên ổn sống tới cuối đời, ai dè thằng con quý tử mất luôn tính mạng. Ra nông nỗi này, nhất định bọn họ không dễ dàng bỏ qua. Đợi tang sự xong xuôi, chắc chắn sẽ đi chất vấn gã đại sư đã tiến hành tráo mệnh năm đó.
Được Văn Trạch Tài chỉ điểm, tinh thần Viên Vệ Quốc thoắt cái tỉnh táo lên hẳn. Cậu lôi xệch xệch Mông Nghĩa quay trở lại ga tàu: “Đi, tôi với ông về quê.”
Văn Trạch Tài gọi với theo: “Cứ yên tâm đi đi, lát anh sẽ nói lại với vợ chú.”
“Vâng!” Viên Vệ Quốc khoát khoát tay, vội đến độ không kịp quay đầu.
Đúng lúc Điền Kiến Quốc xách hành lý ra tới, vừa hay trông thấy một màn này.
“Anh cả!”
Văn Trạch Tài vui vẻ chào rồi hăng hái tiến tới đỡ lấy tay nải trên vai Điền Kiến Quốc, còn cái bao trên lưng nhìn thôi cũng đủ biết nặng rồi, e rằng có lòng nhưng không đủ sức, thôi thì tuổi nhỏ làm việc nhỏ, tuỳ theo sức của mình là được!
Điền Kiến Quốc chỉ chỉ hai thanh niên vừa đi khỏi: “Người quen à?”
Văn Trạch Tài liền giới thiệu: “À, đó Vệ Quốc, sư phụ của Thiên Nam và bạn cậu ấy.”
Nhắc tới Thiên Nam, sắc mặt Điền Kiến Quốc nhu hoà không ít: “Hai đứa nhỏ vẫn khoẻ chứ?”
“Dạ khoẻ, chúng nó nhắc bác cả suốt. Đi, anh em mình đi thôi, bến xe buýt ở ngay cửa nhà ga.”
Hôm nay cuối tuần, bọn trẻ được nghỉ học ở nhà. Thấy bác lên chơi, bọn chúng mừng lắm, lăng xa lăng xăng đứa đu chân, đứa níu tay, ríu ra ríu rít cười nói không ngừng.
Có bọn nhỏ vây quanh, bao nhiêu mệt mỏi dọc đường bỗng chốc tan biến hết. Điền Kiến Quốc hào hứng mở túi chia quà. Cả một bao to tướng toàn là những món ngon mà bà ngoại và bác dâu chuẩn bị riêng theo sở thích của hai đứa nhỏ khiến bọn chúng thích mê, hoan hô hú hét vang cả nhà.
Điền Tú Phương ái ngại thì thầm vào tai chồng: “Chị cả cẩn thận quá!”
Nhìn thoáng qua là cô biết, phần lớn món ăn đều là chị cả tỉ mẩn gói ghém chuẩn bị.
Văn Trạch Tài cười cười: “Đây là chuyện tốt mà.”
Chị cả có thể suy nghĩ thông suốt, an an ổn ổn sinh hoạt, mừng quá đi ấy chứ!
Chuyển sang mở tay nải, Điền Kiến Quốc cẩn thận nhấc ra một bọc trứng gà, bên trong rải rất nhiều trấu để đảm bảo trứng không bị nứt bể trong quá trình di chuyển.
Để có được số trứng gà ta này, bà Điền đã phải tích cóp rất lâu, rất lâu đấy! Nghe tin vợ Triệu Đại Phi sinh nên bà đặc biệt gửi tặng.
Đương nhiên, Triệu Đại Phi không khách khí. Cậu chàng phấn khởi xin ngay.
Tiếp theo, Điền Kiến Quốc lấy lên gói đồ được cất sâu nhất, đưa cho Văn Trạch Tài: “Đồ dượng cần đây. Anh cũng không biết dượng cần nhiều ít bao nhiêu nên ông Dương còn 120 tờ, anh mua tất luôn.”
Văn Trạch Tài cảm kích cực kỳ, cung kính đón lấy rồi cẩn thận xem qua một lượt.
Đứng bên cạnh, Điền Tú Phương cười hỏi: “Chỗ này nhiều như vậy chắc cũng tốn không ít phiếu gạo anh nhỉ?”
Ai ngờ, Điền Kiến Quốc lại lắc đầu: “Lúc đầu ông Dương cứ đòi tặng, không chịu lấy tiền. Nhưng anh cảm thấy như vậy không hay cho lắm nên để lại mười đồng. Giằng co một hồi cuối cùng ông ấy nhất quyết trả lại năm đồng, chỉ nhận năm đồng thôi.”
“Tặng?!”
Cảm thấy sự việc không thích hợp, Văn Trạch Tài hỏi ngay: “Tình hình sức khoẻ ông Dương thế nào hả anh?”
Sao biết? Điền Kiến Quốc bất ngờ vô cùng nhưng không tò mò hỏi thêm mà chỉ thuật lại đúng những gì mình trông thấy: “Yếu lắm rồi, nghe con ông ấy bảo thì khả năng không qua nổi tháng này.”
Không dưng tặng một ân tình lớn như vậy, chắc chắn có chuyện nhờ vả đây, Văn Trạch Tài ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Phiền anh cả khi quay về rẽ qua nhà ông Dương thêm chuyến nữa, hỏi giúp em xem ông ấy có đang gặp phiền phức gì không.”
Điền Kiến Quốc gật đầu ngay. Kỳ thực lúc ấy anh cũng cảm thấy có vấn đề, song gặng hỏi rất nhiều lần mà ông Dương chỉ trả lời vòng vo lấy lệ. Chắc có lẽ ông ấy muốn đợi xem thái độ của Trạch Tài thế nào rồi mới chịu nói thật.
Biết anh vợ Văn Trạch Tài lên chơi, chú Viên và Chương Toàn mang rượu sang nhiệt liệt chào đón. Mâm cơm tối nay thịnh soạn vô cùng, mọi người ngồi quây quần bên nhau vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.
Bỗng nhiên, hai ông già nổi hứng, vây lại thi nhau chuốc rượu Điền Kiến Quốc.
Ban đầu, Điền Kiến Quốc vẫn còn giữ kẽ nhưng qua vài vòng, men say bắt đầu bốc lên, anh ăn uống tự nhiên hơn, nói cười cũng phóng khoáng, thoải mái hơn. Lại còn hứng chí so vài đường quyền với Chương Toàn nữa chứ.
Điền Tú Phương không nhịn được cười, kề sát tai chồng thì thầm: “Lần đầu tiên em thấy bộ dáng này của anh cả đấy.”
Văn Trạch Tài gật gù tán đồng: “Thế em tranh thủ nhìn nhiều nhiều vào, chứ mai anh cả tỉnh rượu là lại quay về cái dáng vẻ mặt sắt đen xì thường ngày đấy!”
Điền Tú Phương vội bụm chặt miệng, suýt chút thì cười phá lên, công nhận ngày thường trông anh cả khó gần thật. Nhưng không ngờ cũng lại có lúc đáng yêu đến thế.
Văn Trạch Tài khựng bước, quay ra nhìn thằng học trò rồi bất chợt nói một câu thấm thía: “Làm cái nghề này của chúng ta nhất định phải nghiêm khắc với bản thân, giữ vững lương tâm, bằng không sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp đâu!”
Phàm lẽ đời rất công bằng, bọn họ được cho biết trước tiên cơ, lại làm toàn những chuyện nghịch thiên sửa mệnh nên cái giá phải trả chính là tuổi thọ của bản thân. Nhưng nếu không biết giới hạn, lợi dụng ưu thế để hãm hại người khác, trục lợi cho bản thân thì nhất định kết cục sẽ rất thảm hại, không phải chỉ chết là xong!
Triệu Đại Phi nghiêm túc hứa: “Sư phụ yên tâm, con tuy rằng hơi ngốc một tí, học hành chậm chạp nhưng bù lại con biết rõ chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm. Nhất định con sẽ không khiến thầy thất vọng đâu.”
Hiện giờ cậu không chỉ có một mình, mà còn vợ con phải chăm lo thế nên nói gì làm gì cũng phải suy nghĩ kỹ càng và cẩn trọng, không thể hành xử bộp chộp như trước nữa.
Dặn dò đệ tử xong, Văn Trạch Tài đi thẳng vào phòng ngủ, mở ngăn kéo tủ, kiểm tra chỗ giấy hoàng cốt tương.
Cầm vài tờ cuối cùng trên tay, anh chép miệng thở dài: “Đúng lúc cần thì lại hết mất!”
Điền Tú Phương ôm quần áo khô đi vào, vừa hay nghe được lời này. Liếc mắt thấy xấp giấy màu vàng, cô liền xoay người đóng chặt cửa phòng rồi mới quay lại hỏi: “Không đủ dùng hả anh?”
Văn Trạch Tài khẽ thở dài: “Chỉ còn mỗi ba tờ.”
Trước vẻ mặt tiu nghỉu của anh chồng, Điền Tú Phương tủm tỉm báo tin: “Trùng hợp quá, lúc chiều anh cả mới gọi điện lên xong. Anh ấy bảo đang chuẩn bị lên thăm nhà mình. Chắc lâu không thấy mình về nên ông bà sốt ruột, giục anh ấy đi xem thế nào.”
Văn Trạch Tài thoáng sửng sốt rồi ngay sau đó mừng rỡ bật cười. Đúng là thật tình cờ và thật bất ngờ mà, chẳng khác nào buồn ngủ lại gặp chiếu manh!
Sáng sớm hôm sau, Văn Trạch Tài đi ra Cung Tiêu Xã đánh điện về thôn. Người nhận là Điền đội trưởng, anh liền nhờ cha vợ chuyển lời giúp: “Phiền anh cả đi giúp con lên huyện thành một chuyến. Tới ngõ Mộc Trung, hỏi nhà ông Dương. Ngày xưa ông ấy đòi 1 phiếu gạo loại một cân cho 20 tờ giấy hoàng cốt tương, còn bây giờ có thay đổi gì không thì con cũng không rõ nữa.”
Ông Điền cẩn thận ghi nhớ địa chỉ rồi nói: “Mặc kệ giá cả thay đổi ra sao thì thằng cả cũng sẽ mua được cho con. Con cứ yên trí.”
“Dạ”, Văn Trạch Tài cười cười, không dám nói mấy lời cảm ơn khách sáo vì sợ ông già mà nóng máu lên thì ông chửi cho tắt bếp.
Trước khi cúp máy, Điền đội trưởng nói thêm: “À đúng rồi còn chuyện này nữa, đáng lẽ đợi thằng cả lên mới nói nhưng nay tiện điện thoại cha thông báo luôn. Xuân Hoa sắp kết hôn rồi, tháng sau tổ chức. Tí con về bảo với Tú Phương thế nhá.” Nhắc tới việc này, Điền đội trưởng cũng nhẹ nhõm phần nào. Suy cho cùng chuyện năm ấy cũng là Điền gia có lỗi với con bé.
Hai cha con hàn huyên thêm đôi câu rồi cúp máy. Văn Trạch Tài cũng nhanh chóng quay về cửa hàng thông báo tin vui cho vợ.
Quả nhiên nghe xong, Điền Tú Phương cười toe toét: “Thật hả anh, tốt quá, tốt quá rồi…”
Cuối cùng chị Xuân Hoa cũng chịu thành gia lập thất.
Nhưng chưa vui được bao lâu thì lo lắng lại ập đến: “Mà chị ấy lấy con cái nhà ai hở anh, tính tình người đó ra sao, đối xử với chị ấy thế nào, có thật lòng thương chị Xuân Hoa không?”
Cái này thì Văn Trạch Tài bó tay rồi. Anh bối rối gãi gãi đầu: “Anh không hỏi mấy vấn đề này, mà giả có hỏi thì cha cũng chả biết ấy chứ.”
Điền Tú Phương nghẹn họng, nhưng lại không thể phủ nhận vì chồng nói đúng quá.
Điền gia có quy củ, không được ăn cơm nhà luận chuyện thiên hạ. Kể cả đôi ba câu vui vui cũng không được. Nếu để tới tai Điền đội trưởng thì dù là ai cũng bị chửi láng hết.
“Thôi kệ đi, đợi mấy hôm nữa anh cả lên tới rồi em hỏi sau cũng được”, Điền Tú Phương lẩm bẩm tự nói nhưng chợt thấy vẻ mặt chồng hơi lạ, cô liền nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
Văn Trạch Tài thoáng chút khó xử: “Liệu có được không? Quan hệ giữa anh cả và chị Xuân Hoa như vậy, e rằng không tiện cho lắm thì phải.”
“Ờ ha!” Điền Tú Phương tự vỗ đầu cái bốp: “Em quên xừ mất. Ai dà, thôi để em biên thư hỏi thẳng chị ấy cho nhanh.”
Hiện tại Chu Xuân Hoa đang công tác trên thị trấn. Điền Tú Phương lại không nhớ số điện thoại nên chỉ còn cách viết thư tay.
Vài ngày sau, Văn Trạch Tài đi ra nhà ga đón anh vợ, trùng hợp Viên Vệ Quốc và Mông Nghĩa cũng về tới Liêu Thành.
Nhìn thấy Văn Trạch Tài, Viên Vệ Quốc ỉu xìu như quả bóng xì hơi: “Giờ sự việc bị đẩy vào ngõ cụt, chẳng khác nào mò kim đáy bể!”
Còn Mông Nghĩa đứng bên cạnh thì cứ thẫn thờ, hồn chưa nhập xác.
Văn Trạch Tài vỗ vai cậu ấy, khuyên nhủ: “Giữ vững tinh thần, cuộc chiến còn dài. Hiện Mông Cương đã chết, ai sẽ là người chịu đả kích lớn nhất?”
Mông Nghĩa mơ mơ hồ hồ chưa kịp hiểu ra vấn đề thì Viên Vệ Quốc đã nhanh nhạy bắt được điểm mấu chốt: “Đúng rồi, chắc chắn có kẻ đang khổ sở và rối bời hơn chúng ta gấp trăm nghìn lần…”
“Ai cơ?” Mông Nghĩa ngờ nghệch hỏi.
Viên Vệ Quốc thụi cho thằng bạn một quyền: “Cha mẹ Mông Cương chứ còn ai vào đây nữa!”
Năm đó bọn họ vì con trai mà nhẫn tâm hại cháu ruột. Vốn tưởng cố gắng chịu một kiếp nạn là yên ổn sống tới cuối đời, ai dè thằng con quý tử mất luôn tính mạng. Ra nông nỗi này, nhất định bọn họ không dễ dàng bỏ qua. Đợi tang sự xong xuôi, chắc chắn sẽ đi chất vấn gã đại sư đã tiến hành tráo mệnh năm đó.
Được Văn Trạch Tài chỉ điểm, tinh thần Viên Vệ Quốc thoắt cái tỉnh táo lên hẳn. Cậu lôi xệch xệch Mông Nghĩa quay trở lại ga tàu: “Đi, tôi với ông về quê.”
Văn Trạch Tài gọi với theo: “Cứ yên tâm đi đi, lát anh sẽ nói lại với vợ chú.”
“Vâng!” Viên Vệ Quốc khoát khoát tay, vội đến độ không kịp quay đầu.
Đúng lúc Điền Kiến Quốc xách hành lý ra tới, vừa hay trông thấy một màn này.
“Anh cả!”
Văn Trạch Tài vui vẻ chào rồi hăng hái tiến tới đỡ lấy tay nải trên vai Điền Kiến Quốc, còn cái bao trên lưng nhìn thôi cũng đủ biết nặng rồi, e rằng có lòng nhưng không đủ sức, thôi thì tuổi nhỏ làm việc nhỏ, tuỳ theo sức của mình là được!
Điền Kiến Quốc chỉ chỉ hai thanh niên vừa đi khỏi: “Người quen à?”
Văn Trạch Tài liền giới thiệu: “À, đó Vệ Quốc, sư phụ của Thiên Nam và bạn cậu ấy.”
Nhắc tới Thiên Nam, sắc mặt Điền Kiến Quốc nhu hoà không ít: “Hai đứa nhỏ vẫn khoẻ chứ?”
“Dạ khoẻ, chúng nó nhắc bác cả suốt. Đi, anh em mình đi thôi, bến xe buýt ở ngay cửa nhà ga.”
Hôm nay cuối tuần, bọn trẻ được nghỉ học ở nhà. Thấy bác lên chơi, bọn chúng mừng lắm, lăng xa lăng xăng đứa đu chân, đứa níu tay, ríu ra ríu rít cười nói không ngừng.
Có bọn nhỏ vây quanh, bao nhiêu mệt mỏi dọc đường bỗng chốc tan biến hết. Điền Kiến Quốc hào hứng mở túi chia quà. Cả một bao to tướng toàn là những món ngon mà bà ngoại và bác dâu chuẩn bị riêng theo sở thích của hai đứa nhỏ khiến bọn chúng thích mê, hoan hô hú hét vang cả nhà.
Điền Tú Phương ái ngại thì thầm vào tai chồng: “Chị cả cẩn thận quá!”
Nhìn thoáng qua là cô biết, phần lớn món ăn đều là chị cả tỉ mẩn gói ghém chuẩn bị.
Văn Trạch Tài cười cười: “Đây là chuyện tốt mà.”
Chị cả có thể suy nghĩ thông suốt, an an ổn ổn sinh hoạt, mừng quá đi ấy chứ!
Chuyển sang mở tay nải, Điền Kiến Quốc cẩn thận nhấc ra một bọc trứng gà, bên trong rải rất nhiều trấu để đảm bảo trứng không bị nứt bể trong quá trình di chuyển.
Để có được số trứng gà ta này, bà Điền đã phải tích cóp rất lâu, rất lâu đấy! Nghe tin vợ Triệu Đại Phi sinh nên bà đặc biệt gửi tặng.
Đương nhiên, Triệu Đại Phi không khách khí. Cậu chàng phấn khởi xin ngay.
Tiếp theo, Điền Kiến Quốc lấy lên gói đồ được cất sâu nhất, đưa cho Văn Trạch Tài: “Đồ dượng cần đây. Anh cũng không biết dượng cần nhiều ít bao nhiêu nên ông Dương còn 120 tờ, anh mua tất luôn.”
Văn Trạch Tài cảm kích cực kỳ, cung kính đón lấy rồi cẩn thận xem qua một lượt.
Đứng bên cạnh, Điền Tú Phương cười hỏi: “Chỗ này nhiều như vậy chắc cũng tốn không ít phiếu gạo anh nhỉ?”
Ai ngờ, Điền Kiến Quốc lại lắc đầu: “Lúc đầu ông Dương cứ đòi tặng, không chịu lấy tiền. Nhưng anh cảm thấy như vậy không hay cho lắm nên để lại mười đồng. Giằng co một hồi cuối cùng ông ấy nhất quyết trả lại năm đồng, chỉ nhận năm đồng thôi.”
“Tặng?!”
Cảm thấy sự việc không thích hợp, Văn Trạch Tài hỏi ngay: “Tình hình sức khoẻ ông Dương thế nào hả anh?”
Sao biết? Điền Kiến Quốc bất ngờ vô cùng nhưng không tò mò hỏi thêm mà chỉ thuật lại đúng những gì mình trông thấy: “Yếu lắm rồi, nghe con ông ấy bảo thì khả năng không qua nổi tháng này.”
Không dưng tặng một ân tình lớn như vậy, chắc chắn có chuyện nhờ vả đây, Văn Trạch Tài ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Phiền anh cả khi quay về rẽ qua nhà ông Dương thêm chuyến nữa, hỏi giúp em xem ông ấy có đang gặp phiền phức gì không.”
Điền Kiến Quốc gật đầu ngay. Kỳ thực lúc ấy anh cũng cảm thấy có vấn đề, song gặng hỏi rất nhiều lần mà ông Dương chỉ trả lời vòng vo lấy lệ. Chắc có lẽ ông ấy muốn đợi xem thái độ của Trạch Tài thế nào rồi mới chịu nói thật.
Biết anh vợ Văn Trạch Tài lên chơi, chú Viên và Chương Toàn mang rượu sang nhiệt liệt chào đón. Mâm cơm tối nay thịnh soạn vô cùng, mọi người ngồi quây quần bên nhau vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.
Bỗng nhiên, hai ông già nổi hứng, vây lại thi nhau chuốc rượu Điền Kiến Quốc.
Ban đầu, Điền Kiến Quốc vẫn còn giữ kẽ nhưng qua vài vòng, men say bắt đầu bốc lên, anh ăn uống tự nhiên hơn, nói cười cũng phóng khoáng, thoải mái hơn. Lại còn hứng chí so vài đường quyền với Chương Toàn nữa chứ.
Điền Tú Phương không nhịn được cười, kề sát tai chồng thì thầm: “Lần đầu tiên em thấy bộ dáng này của anh cả đấy.”
Văn Trạch Tài gật gù tán đồng: “Thế em tranh thủ nhìn nhiều nhiều vào, chứ mai anh cả tỉnh rượu là lại quay về cái dáng vẻ mặt sắt đen xì thường ngày đấy!”
Điền Tú Phương vội bụm chặt miệng, suýt chút thì cười phá lên, công nhận ngày thường trông anh cả khó gần thật. Nhưng không ngờ cũng lại có lúc đáng yêu đến thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận