Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư
Chương 168: Cam chịu
“Không phải, nghe đâu đêm qua vợ ông ấy không về nhà.”
“Ôi thôi chết, kiểu này lúc về thể nào cũng bị đánh nhừ tử cho xem!”
“Thì các bà nhìn đi, hôm nay có mỗi mình ông chủ Kiều ra mở hàng đấy thôi, nào có thấy bóng dáng bà chủ đâu.”
Vào cửa hàng, Điền Tú Phương cứ bần thần, mất tập trung. Thấy vậy, Văn Trạch Tài liền kéo ghế ngồi bên cạnh vợ, lựa lời an ủi: “Nói không chừng chị ấy nghĩ thông suốt cho nên bỏ chạy rồi!”
“Chạy?!” Đều mang phận phụ nữ lại vô tình cùng chung cảnh ngộ vậy nên Điền Tú Phương rất đồng cảm với chị Kiều. Cô có thể hiểu chị ấy đang nghĩ gì và muốn làm gì: “Chị Kiều không chạy đâu, hẳn là chị ấy quay về nhà mẹ đẻ.”
Trần Vân Hồng khệ nệ đỡ bụng bầu ngồi xuống: “Chị ấy bảo vẫn còn cô em gái chưa xuất giá. Con nghĩ lần này về ngoại chị ấy cũng chả dám đả động tới vấn đề ly hôn đâu, có khi là xin cha mẹ lại đây cầu tình giúp ấy chứ.”
Văn Trạch Tài cau chặt mày: “Sao lại cầu tình? Rõ ràng chị ta không sai, tại sao phải van xin khoan thứ?”
Điền Tú Phương hít vào một hơi thật sâu, không tiện giải thích nhiều mà chỉ vươn tay nắm lấy tay chồng: “Không sao đâu, em tin anh mà, cuộc sống hiện thực chính là minh chứng rõ nét nhất. Em đang hạnh phúc lắm, thật đấy.”
Văn Trạch Tài lật tay, bao bọc trọn vẹn bàn tay mảnh khảnh của vợ.
Đúng lúc này nghe loáng thoáng tiếng Triệu Đại Phi và Tần Dũng, Văn Trạch Tài liền đứng dậy đi về xem có chuyện gì.
Nhìn theo bóng lưng anh, Trần Vân Hồng vội vàng thấp giọng hỏi: “Sư mẫu vẫn ổn chứ? Sư phụ lại ức hiếp sư mẫu hả?”
Cảnh ngộ của Điền Tú Phương trước kia khốn khổ cùng cực ra sao, Trần Vân Hồng cũng nghe được chút ít. Bởi lẽ phàm là thanh niên trí thức thì đều trọng sĩ diện, rất hiếm người đốn mạt một cách công khai và trắng trợn như “Văn Trạch Tài”. Tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa, chả riêng gì Trần Vân Hồng mà người dân sống ở khu vực lân cận thôn Lợi Hoà, thậm chí trên tận thị trấn cũng đều biết uy danh lừng lẫy của “Văn thanh niên trí thức - Văn Trạch Tài”!
Sợ chồng bị hiểu lầm, Điền Tú Phương gấp gáp giải thích ngay: “Không có, là tại hôm qua nhìn thấy chị Kiều bị đánh thế nên buổi tối về sư mẫu liền năm mơ.”
Phía bên tiệm đoán mệnh, Văn Trạch Tài đang nghiêm khắc đứng nhìn Tần Dũng với một bên mặt bầm tím. Vừa thấy là biết mới ẩu đả với người ta xong.
Văn Trạch Tài lạnh lùng ngồi xuống ghế. Triệu Đại Phi lon ton châm trà rót nước. Có thằng đồ đệ kể ra cũng sướng, vừa duỗi tay liền có ngay trà ngon để uống.
Nhấp một ngụm cho thông giọng, anh nhàn nhạt hỏi: “Đánh nhau với ai?”
Vốn định ban đầu định giấu nhẹm chuyện này nhưng trước vẻ uy nghiêm của Văn Trạch Tài, Tần Dũng không thể né tránh cho nên cuối cùng đành ngoan ngoãn khai thật: “Với anh họ của người yêu em.”
Văn Trạch Tài không hiểu: “Tại sao người nhà mà lại đánh nhau?”
Thấy Tần Dũng ngập ngà ngập ngừng, Triệu Đại Phi liền nhanh nhẹn tiếp lời. Biết trước sẽ thế này cho nên vừa rồi Đại Phi đã cố gắng moi bằng sạch để lúc cần thì trình bày cho nhanh. Chứ ở đó mà đợi cậy miệng ông này có mà hết ngày hết giờ.
“Vốn dĩ cô ruột của người yêu anh Dũng muốn cưới cháu gái cho con trai mình, thằng anh họ cũng nghĩ y chang vậy luôn. Thế nên sau khi nghe tin hai anh chị ấy đính hôn, mẹ con nhà bà ấy lồng lộn lên. Thằng khốn kia cố tình tìm anh Dũng trả thù, nhân lúc anh Dũng không phòng bị nó bất ngờ lao ra đánh lén. Nhưng sau đó bị anh Dũng tẩn cho một trận kêu cha gọi mẹ luôn. Hừ, cống rãnh mà đòi sóng sánh đại dương, đáng đời thằng ngu!”
Thời buổi này vẫn thịnh hành cái kiểu anh em con cô con dì lấy nhau, miễn sao không cùng họ là được, bởi người ta quan niệm “nước tốt không chảy ruộng người”. Mặc dù khoa học đã chứng minh tác hại của đám cưới cận huyết nhưng đến giờ chính phủ vẫn chưa có các biện pháp ngăn chặn mạnh tay vậy nên hủ tục lạc hậu này vẫn ngang nhiên tồn tại.
Văn Trạch Tài hỏi vào trọng điểm: “Vợ sắp cưới của chú biết chuyện chưa?”
Tần Dũng lắc đầu: “Chưa ạ, tại chuyện mới xảy ra tối qua thôi. Nhưng em không định nói vì nói cho cô ấy biết thì cũng chả có tác dụng gì.”
“Ngu xuẩn!” Văn Trạch Tài mắng thẳng mặt như thể đang dạy dỗ đứa em trong nhà: “Bây giờ lập tức mang vết thương này tới nhà vị hôn thê, thuật lại hết đầu đuôi sự tình tối hôm qua. Chú phải biết, gia đình cô ấy đồng ý gả cho chú chứng tỏ cũng không vừa lòng với hai mẹ con bà cô kia. Nếu chú còn chần chừ ở đây, chắc chắn bọn họ sẽ kéo tới cáo trạng trước cho xem.”
“Tới lúc ấy, chú sẽ trở thành một người đàn ông nóng nảy, bốc đồng chưa phân rõ trắng đen đã ra tay đánh người. Không những vậy, vợ chưa cưới của chú sẽ bị người ta dè bỉu, chê cười kiểu “Còn duyên kén cá chọn canh, hết duyên ếch đực cua kềnh cũng vơ”. Cuối cùng cô ấy mất mặt, cậu thì mất điểm trước cha mẹ và cả gia đình nhà vợ. Mà một khi đã bị định kiến rồi thì sau này có làm gì cũng không thể vớt vát lại được…”
Thấy Tần Dũng cứ đần thối mặt ra, Văn Trạch Tài tức quá, đập bàn cái bốp rồi lớn tiếng quát: “Còn ngồi thất thần ở đó làm gì, mau đi nhanh lên…”
Nháy mắt, Tần Dũng ba chân bốn cẳng chạy mất hút.
Triệu Đại Phi được trận cười no bụng còn Văn Trạch Tài thì bực hết cả mình. Cái thằng nhìn mặt mũi, tác phong rõ là nghiêm túc nhưng về phương diện đối nhân xử thế thì chả khác gì thằng ngốc. thẳng thắn thật thà thường thua thiệt, các cụ dạy cấm có sai bao giờ!
Nâng tách trà lên uống một ngụm, Văn Trạch Tài chợt nhớ tới chuyện khác nữa: “À Đại Phi, con đã gửi quà cho Hoàng Tam Nhi chưa?”
Triệu Đại Phi đáp: “Dạ con gửi rồi. Con cũng đã hỏi kỹ nhân viên bưu cục, họ bảo tối đa một tháng là tới nơi. Sư phụ yên tâm, tất cả đều là hàng khô, đảm bảo không sợ ẩm mốc, hư hỏng.”
Văn Trạch Tài gật đầu hài lòng, đang tính khen ngợi đệ tử vài câu thì liền trông thấy phía bên kia đường có một đôi vợ chồng già đang lôi xềnh xệch chị Kiều đi thẳng vào hiệu may.
Triệu Đại Phi hừ lạnh: “Đời thuở nhà nào lại thế bao giờ, cha mẹ đẻ chắp hai tay dâng con gái cho con rể đánh, đúng là nực cười!"
Quả nhiên, cả ngày hôm sau vẫn không thấy bóng dáng chị Kiều ngoài cửa hàng. Nghe hàng xóm xung quanh đưa tin mới biết thì ra chị ấy bị đánh đến nỗi không lết nổi xuống giường.
Văn Trạch Tài nặng nề khép chặt mi mắt, ngón tay cong lại gõ nhịp lên mặt bàn, đắn đo cân nhắc…
Còn Triệu Đại Phi thì lầm bầm chửi lão chồng đê tiện, cặn bã, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng cho xem!
Lúc này, chị Kiều đang nằm bẹp dí trên giường, cả người đau nhức dữ dội, từ đỉnh đầu xuống tới ngón chân không chỗ nào là không có vết thương. Thậm chí cổ họng cũng bị bóp như thể sắp gãy ra làm đôi, nuốt xíu nước bọt cũng cảm thấy bỏng rát, đau tới nỗi chị chẳng dám uống ngụm nước, chỉ đành nằm đó chịu đựng cơn khát cháy như con cá thoi thóp mắc cạn.
Khuôn mặt chị vô cảm bởi quá chán chường và tuyệt vọng, duy chỉ có hai khoé mi là lúc nào cũng ướt đẫm nước mắt. Chị khóc cho thân phận mình, khóc cho những tháng ngày tăm tối đã qua và cho tương lai mờ mịt trước mắt. Cuộc sống địa ngục này chị đã chịu đựng quá đủ rồi, chị muốn kết thúc tất cả song mỗi lần nghĩ tới đứa em gái là chị lại chùn chân, không dám manh động.
Cuộc đời cứ thế quanh quẩn không lối thoát, chị Kiều chỉ biết oằn mình hứng chịu đòi roi, thả trôi hết thảy cho số phận định đoạt.
Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên tiếng kéo cửa “kẽo kẹt” vang lên, chị Kiều sợ run người nhưng cơ thể đã chẳng còn sức lực mà tránh né nữa, chị nghiêng đầu vào trong, nhắm mắt trân mình chịu trận: “Ông đánh đi!”
“Chị Kiều, em Tú Phương đây!” Điền Tú Phương rón rén đi vào với tô cháo và hai cái bánh bột ngô trên tay.
Sửng sốt quay đầu lại, chị Kiều xúc động ứa nước mắt vì thấy vẫn còn người quan tâm tới mình nhưng rồi ngay sau đó chị gấp gáp hối thúc: “Đừng vào đây, em mau đi đi, lẹ lên, cẩn thận lão trông thấy lão đánh cả em đấy.”
Điền Tú Phương không những không đi mà còn bình tĩnh tiến vào, đặt đồ ăn lên chiếc bàn gỗ kế bên giường rồi cẩn thận nâng chị Kiều ngồi dậy: “Chị đừng lo, em không sợ đâu. Với cả chồng em bảo em sang thăm chị, nào chị ráng ăn một chút đi.”
Chồng…Văn đại sư sao?
Mùi thức ăn thơm phức khiến bụng chị Kiều sôi lên ùng ục. Từ hôm qua tới giờ chị chưa ăn gì hết, chén cháo ấm nóng cùng bánh bột ngô kẹp thịt suýt chút làm chị bật khóc thành tiếng.
Trước đây chị ăn đòn nhiều hơn ăn cơm, thậm chí bị bỏ đói nhiều ngày liền là chuyện hết sức bình thường. Tưởng rằng lần này cũng sẽ như vậy ai ngờ lại được cô em hàng xóm quan tâm, mang cơm tới tận đây.
Nhìn chị Kiều ăn trong nước mắt, Điền Tú Phương cắn môi do dự cất lời: “Chị à, chồng em hỏi chị có dự định ly hôn không. Nếu có thì anh ấy có biện pháp bắt lão Kiều phải đồng thuận.”
Hai chữ “Ly hôn” như cái dằm chặn ngang cổ họng, chị Kiều khó nhọc nuốt xuống miếng bánh, thẫn thờ giương mắt nhìn Điền Tú Phương rồi cuối cùng lại nặng nhọc lắc đầu: “Chị không thể!”
Không phải không muốn mà là không thể. Em gái chị đã dạm ngõ, chuẩn bị kết hôn đến nơi rồi, chị không thể làm ảnh hưởng tới hạnh phúc nửa đời sau của nó.
Điền Tú Phương thở dài, kết quả này không nằm ngoài dự đoán của cô.
“Thôi được rồi, nếu chị không muốn thì anh Văn nhà em cũng có biện pháp làm cho lão Kiều không dám đánh chị nữa. Nhưng cần phải lấy được một món đồ trên người lão Kiều và chị nhất định phải giữ kín chuyện này, tuyệt đối không được nói với bất kỳ ai.”
“Ôi thôi chết, kiểu này lúc về thể nào cũng bị đánh nhừ tử cho xem!”
“Thì các bà nhìn đi, hôm nay có mỗi mình ông chủ Kiều ra mở hàng đấy thôi, nào có thấy bóng dáng bà chủ đâu.”
Vào cửa hàng, Điền Tú Phương cứ bần thần, mất tập trung. Thấy vậy, Văn Trạch Tài liền kéo ghế ngồi bên cạnh vợ, lựa lời an ủi: “Nói không chừng chị ấy nghĩ thông suốt cho nên bỏ chạy rồi!”
“Chạy?!” Đều mang phận phụ nữ lại vô tình cùng chung cảnh ngộ vậy nên Điền Tú Phương rất đồng cảm với chị Kiều. Cô có thể hiểu chị ấy đang nghĩ gì và muốn làm gì: “Chị Kiều không chạy đâu, hẳn là chị ấy quay về nhà mẹ đẻ.”
Trần Vân Hồng khệ nệ đỡ bụng bầu ngồi xuống: “Chị ấy bảo vẫn còn cô em gái chưa xuất giá. Con nghĩ lần này về ngoại chị ấy cũng chả dám đả động tới vấn đề ly hôn đâu, có khi là xin cha mẹ lại đây cầu tình giúp ấy chứ.”
Văn Trạch Tài cau chặt mày: “Sao lại cầu tình? Rõ ràng chị ta không sai, tại sao phải van xin khoan thứ?”
Điền Tú Phương hít vào một hơi thật sâu, không tiện giải thích nhiều mà chỉ vươn tay nắm lấy tay chồng: “Không sao đâu, em tin anh mà, cuộc sống hiện thực chính là minh chứng rõ nét nhất. Em đang hạnh phúc lắm, thật đấy.”
Văn Trạch Tài lật tay, bao bọc trọn vẹn bàn tay mảnh khảnh của vợ.
Đúng lúc này nghe loáng thoáng tiếng Triệu Đại Phi và Tần Dũng, Văn Trạch Tài liền đứng dậy đi về xem có chuyện gì.
Nhìn theo bóng lưng anh, Trần Vân Hồng vội vàng thấp giọng hỏi: “Sư mẫu vẫn ổn chứ? Sư phụ lại ức hiếp sư mẫu hả?”
Cảnh ngộ của Điền Tú Phương trước kia khốn khổ cùng cực ra sao, Trần Vân Hồng cũng nghe được chút ít. Bởi lẽ phàm là thanh niên trí thức thì đều trọng sĩ diện, rất hiếm người đốn mạt một cách công khai và trắng trợn như “Văn Trạch Tài”. Tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa, chả riêng gì Trần Vân Hồng mà người dân sống ở khu vực lân cận thôn Lợi Hoà, thậm chí trên tận thị trấn cũng đều biết uy danh lừng lẫy của “Văn thanh niên trí thức - Văn Trạch Tài”!
Sợ chồng bị hiểu lầm, Điền Tú Phương gấp gáp giải thích ngay: “Không có, là tại hôm qua nhìn thấy chị Kiều bị đánh thế nên buổi tối về sư mẫu liền năm mơ.”
Phía bên tiệm đoán mệnh, Văn Trạch Tài đang nghiêm khắc đứng nhìn Tần Dũng với một bên mặt bầm tím. Vừa thấy là biết mới ẩu đả với người ta xong.
Văn Trạch Tài lạnh lùng ngồi xuống ghế. Triệu Đại Phi lon ton châm trà rót nước. Có thằng đồ đệ kể ra cũng sướng, vừa duỗi tay liền có ngay trà ngon để uống.
Nhấp một ngụm cho thông giọng, anh nhàn nhạt hỏi: “Đánh nhau với ai?”
Vốn định ban đầu định giấu nhẹm chuyện này nhưng trước vẻ uy nghiêm của Văn Trạch Tài, Tần Dũng không thể né tránh cho nên cuối cùng đành ngoan ngoãn khai thật: “Với anh họ của người yêu em.”
Văn Trạch Tài không hiểu: “Tại sao người nhà mà lại đánh nhau?”
Thấy Tần Dũng ngập ngà ngập ngừng, Triệu Đại Phi liền nhanh nhẹn tiếp lời. Biết trước sẽ thế này cho nên vừa rồi Đại Phi đã cố gắng moi bằng sạch để lúc cần thì trình bày cho nhanh. Chứ ở đó mà đợi cậy miệng ông này có mà hết ngày hết giờ.
“Vốn dĩ cô ruột của người yêu anh Dũng muốn cưới cháu gái cho con trai mình, thằng anh họ cũng nghĩ y chang vậy luôn. Thế nên sau khi nghe tin hai anh chị ấy đính hôn, mẹ con nhà bà ấy lồng lộn lên. Thằng khốn kia cố tình tìm anh Dũng trả thù, nhân lúc anh Dũng không phòng bị nó bất ngờ lao ra đánh lén. Nhưng sau đó bị anh Dũng tẩn cho một trận kêu cha gọi mẹ luôn. Hừ, cống rãnh mà đòi sóng sánh đại dương, đáng đời thằng ngu!”
Thời buổi này vẫn thịnh hành cái kiểu anh em con cô con dì lấy nhau, miễn sao không cùng họ là được, bởi người ta quan niệm “nước tốt không chảy ruộng người”. Mặc dù khoa học đã chứng minh tác hại của đám cưới cận huyết nhưng đến giờ chính phủ vẫn chưa có các biện pháp ngăn chặn mạnh tay vậy nên hủ tục lạc hậu này vẫn ngang nhiên tồn tại.
Văn Trạch Tài hỏi vào trọng điểm: “Vợ sắp cưới của chú biết chuyện chưa?”
Tần Dũng lắc đầu: “Chưa ạ, tại chuyện mới xảy ra tối qua thôi. Nhưng em không định nói vì nói cho cô ấy biết thì cũng chả có tác dụng gì.”
“Ngu xuẩn!” Văn Trạch Tài mắng thẳng mặt như thể đang dạy dỗ đứa em trong nhà: “Bây giờ lập tức mang vết thương này tới nhà vị hôn thê, thuật lại hết đầu đuôi sự tình tối hôm qua. Chú phải biết, gia đình cô ấy đồng ý gả cho chú chứng tỏ cũng không vừa lòng với hai mẹ con bà cô kia. Nếu chú còn chần chừ ở đây, chắc chắn bọn họ sẽ kéo tới cáo trạng trước cho xem.”
“Tới lúc ấy, chú sẽ trở thành một người đàn ông nóng nảy, bốc đồng chưa phân rõ trắng đen đã ra tay đánh người. Không những vậy, vợ chưa cưới của chú sẽ bị người ta dè bỉu, chê cười kiểu “Còn duyên kén cá chọn canh, hết duyên ếch đực cua kềnh cũng vơ”. Cuối cùng cô ấy mất mặt, cậu thì mất điểm trước cha mẹ và cả gia đình nhà vợ. Mà một khi đã bị định kiến rồi thì sau này có làm gì cũng không thể vớt vát lại được…”
Thấy Tần Dũng cứ đần thối mặt ra, Văn Trạch Tài tức quá, đập bàn cái bốp rồi lớn tiếng quát: “Còn ngồi thất thần ở đó làm gì, mau đi nhanh lên…”
Nháy mắt, Tần Dũng ba chân bốn cẳng chạy mất hút.
Triệu Đại Phi được trận cười no bụng còn Văn Trạch Tài thì bực hết cả mình. Cái thằng nhìn mặt mũi, tác phong rõ là nghiêm túc nhưng về phương diện đối nhân xử thế thì chả khác gì thằng ngốc. thẳng thắn thật thà thường thua thiệt, các cụ dạy cấm có sai bao giờ!
Nâng tách trà lên uống một ngụm, Văn Trạch Tài chợt nhớ tới chuyện khác nữa: “À Đại Phi, con đã gửi quà cho Hoàng Tam Nhi chưa?”
Triệu Đại Phi đáp: “Dạ con gửi rồi. Con cũng đã hỏi kỹ nhân viên bưu cục, họ bảo tối đa một tháng là tới nơi. Sư phụ yên tâm, tất cả đều là hàng khô, đảm bảo không sợ ẩm mốc, hư hỏng.”
Văn Trạch Tài gật đầu hài lòng, đang tính khen ngợi đệ tử vài câu thì liền trông thấy phía bên kia đường có một đôi vợ chồng già đang lôi xềnh xệch chị Kiều đi thẳng vào hiệu may.
Triệu Đại Phi hừ lạnh: “Đời thuở nhà nào lại thế bao giờ, cha mẹ đẻ chắp hai tay dâng con gái cho con rể đánh, đúng là nực cười!"
Quả nhiên, cả ngày hôm sau vẫn không thấy bóng dáng chị Kiều ngoài cửa hàng. Nghe hàng xóm xung quanh đưa tin mới biết thì ra chị ấy bị đánh đến nỗi không lết nổi xuống giường.
Văn Trạch Tài nặng nề khép chặt mi mắt, ngón tay cong lại gõ nhịp lên mặt bàn, đắn đo cân nhắc…
Còn Triệu Đại Phi thì lầm bầm chửi lão chồng đê tiện, cặn bã, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng cho xem!
Lúc này, chị Kiều đang nằm bẹp dí trên giường, cả người đau nhức dữ dội, từ đỉnh đầu xuống tới ngón chân không chỗ nào là không có vết thương. Thậm chí cổ họng cũng bị bóp như thể sắp gãy ra làm đôi, nuốt xíu nước bọt cũng cảm thấy bỏng rát, đau tới nỗi chị chẳng dám uống ngụm nước, chỉ đành nằm đó chịu đựng cơn khát cháy như con cá thoi thóp mắc cạn.
Khuôn mặt chị vô cảm bởi quá chán chường và tuyệt vọng, duy chỉ có hai khoé mi là lúc nào cũng ướt đẫm nước mắt. Chị khóc cho thân phận mình, khóc cho những tháng ngày tăm tối đã qua và cho tương lai mờ mịt trước mắt. Cuộc sống địa ngục này chị đã chịu đựng quá đủ rồi, chị muốn kết thúc tất cả song mỗi lần nghĩ tới đứa em gái là chị lại chùn chân, không dám manh động.
Cuộc đời cứ thế quanh quẩn không lối thoát, chị Kiều chỉ biết oằn mình hứng chịu đòi roi, thả trôi hết thảy cho số phận định đoạt.
Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên tiếng kéo cửa “kẽo kẹt” vang lên, chị Kiều sợ run người nhưng cơ thể đã chẳng còn sức lực mà tránh né nữa, chị nghiêng đầu vào trong, nhắm mắt trân mình chịu trận: “Ông đánh đi!”
“Chị Kiều, em Tú Phương đây!” Điền Tú Phương rón rén đi vào với tô cháo và hai cái bánh bột ngô trên tay.
Sửng sốt quay đầu lại, chị Kiều xúc động ứa nước mắt vì thấy vẫn còn người quan tâm tới mình nhưng rồi ngay sau đó chị gấp gáp hối thúc: “Đừng vào đây, em mau đi đi, lẹ lên, cẩn thận lão trông thấy lão đánh cả em đấy.”
Điền Tú Phương không những không đi mà còn bình tĩnh tiến vào, đặt đồ ăn lên chiếc bàn gỗ kế bên giường rồi cẩn thận nâng chị Kiều ngồi dậy: “Chị đừng lo, em không sợ đâu. Với cả chồng em bảo em sang thăm chị, nào chị ráng ăn một chút đi.”
Chồng…Văn đại sư sao?
Mùi thức ăn thơm phức khiến bụng chị Kiều sôi lên ùng ục. Từ hôm qua tới giờ chị chưa ăn gì hết, chén cháo ấm nóng cùng bánh bột ngô kẹp thịt suýt chút làm chị bật khóc thành tiếng.
Trước đây chị ăn đòn nhiều hơn ăn cơm, thậm chí bị bỏ đói nhiều ngày liền là chuyện hết sức bình thường. Tưởng rằng lần này cũng sẽ như vậy ai ngờ lại được cô em hàng xóm quan tâm, mang cơm tới tận đây.
Nhìn chị Kiều ăn trong nước mắt, Điền Tú Phương cắn môi do dự cất lời: “Chị à, chồng em hỏi chị có dự định ly hôn không. Nếu có thì anh ấy có biện pháp bắt lão Kiều phải đồng thuận.”
Hai chữ “Ly hôn” như cái dằm chặn ngang cổ họng, chị Kiều khó nhọc nuốt xuống miếng bánh, thẫn thờ giương mắt nhìn Điền Tú Phương rồi cuối cùng lại nặng nhọc lắc đầu: “Chị không thể!”
Không phải không muốn mà là không thể. Em gái chị đã dạm ngõ, chuẩn bị kết hôn đến nơi rồi, chị không thể làm ảnh hưởng tới hạnh phúc nửa đời sau của nó.
Điền Tú Phương thở dài, kết quả này không nằm ngoài dự đoán của cô.
“Thôi được rồi, nếu chị không muốn thì anh Văn nhà em cũng có biện pháp làm cho lão Kiều không dám đánh chị nữa. Nhưng cần phải lấy được một món đồ trên người lão Kiều và chị nhất định phải giữ kín chuyện này, tuyệt đối không được nói với bất kỳ ai.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận