Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư
Chương 172: Cái giá của trưởng thành
Văn Trạch Tài khẽ cười: “Liêu Thành nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, vòng đi vòng lại rồi cũng gặp nhau thôi. À phải rồi, từ đâu em nghe được tin tức của anh?”
An Trân thật thà đáp: “Dạ bà thím bên chồng nói cho em. Thím ấy bảo anh có ơn cứu giúp gia đình con gái thím ấy.”
Văn Trạch Tài hiếu kỳ: “Con gái thím đó tên gì?”
“Dạ tên Viên Hồng Tuyết.”
An Trân vừa dứt lời, cả Tần Dũng lẫn Văn Trạch Tài đều ngẩn người kinh ngạc…
Thật trùng hợp!
Song trên đời này không có gì là ngẫu nhiên, mọi chuyện xảy ra đều có nguyên do của nó. Văn Trạch Tài hỏi thẳng: “Hôm nay em tới tìm anh là muốn đoán mệnh hay có việc gì?”
Bị nhìn thấu tâm tư, An Trân có chút ngượng ngùng: “Chả giấu gì anh, em đã lấy chồng năm, sáu năm nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy động tĩnh gì cả. Tình cờ bữa đó gặp chị Tuyết, nghe chị ấy khoe thằng cháu bên chồng quen được một vị đại sư cao tay lắm, việc gì khó cứ kiếm thầy là xong ngay. Vậy nên em…em…”
“Trước tiên muốn xác định xem vị đại sư đó có phải anh họ không, thứ nữa là vì chuyện…chuyện con cái…”
Văn Trạch Tài nghe mà không biết nên khóc hay nên cười nữa!
Đứng bên cạnh, Triệu Đại Phi che miệng thấp giọng hỏi: “Sư phụ, thằng cháu bên chồng liệu có phải Uông Quân Đào không?”
Không nó thì còn ai vào đây được nữa! Văn Trạch Tài thật không dám tưởng tượng mình đã bị thổi phồng tới mức nào, chắc không đến độ thần thông quảng đại, ba đầu sáu tay đấy chứ?!
“Được rồi, để anh tính cho em một quẻ xem thế nào.”
Văn Trạch Tài lấy ba đồng tiền vàng ra làm mẫu một lượt, An Trân bắt chước làm theo.
Nhìn quẻ tượng, Văn Trạch Tài cau chặt mày: “Sao có thể…?”
Tim An Trân đột ngột hẫng một nhịp, linh cảm có chuyện chẳng lành. Ba đồng vàng nằm rải rác trên mặt bàn đang ẩn chứa một thông điệp nào đó mà cô hoàn toàn không hiểu. Cô rất muốn hỏi nhưng nhất thời chẳng biết nên hỏi thế nào, hỏi ra làm sao…
Không để An Trân chờ đợi lâu, Văn Trạch Tài bắt đầu giải quẻ: “Canh Tý phạm kiếp sát, sao Liễu hoá hung hoàng. Tâm thích thích, Khẩu thu thu. Nhất phiên tư lự nhất phiên ưu, thuyết liễu hưu thời hậu bất hưu. Đây là quẻ hạ hạ. Em đã đi bệnh viện kiểm tra chưa?”
An Trân buồn buồn lắc đầu: “Vợ chồng em…”
Chữ “nghèo” đã thốt ra tới miệng lại nuốt ngược vào trong. Chỉ những người lắm tiền nhiều của mới nghĩ tới việc chữa trị tây y, còn cô thì chẳng dám.
Văn Trạch Tài thở dài, cuối cùng anh đứng dậy bước sang căn tiệm bên cạnh tìm vợ thảo luận. Sau khi nghe xong, Điền Tú Phương lập tức gác lại công việc đang dang dở, sốt sắng dắt An Trân đến bệnh viện kiểm tra tổng quát.
Tới khi hai chị em quay về, sắc mặt An Trân vốn đã không tốt giờ lại càng thêm xám ngoét.
Tâm trạng Điền Tú Phương cũng không khá hơn là bao. Cô nặng nề thuật lại: “Bác sĩ bảo An Trân sử dụng thực phẩm có tính hàn trong một thời gian dài khiến tử cung bị tổn hại nghiêm trọng. Cứ cái đà này, chỉ vài năm nữa sức khoẻ sẽ suy kiệt, ngay cả mạng cũng chưa chắc đã giữ được nói chi tới chuyện mang bầu sinh con.”
Văn Trạch Tài nhìn về phía cô em họ, nghiêm túc hỏi: “Bình thường em ăn cái gì?”
An Trân ngẩng đầu, biểu tình hoảng hốt: “Em…em ăn như mọi người. Chồng ăn gì em ăn cái đó. Mẹ chồng vì lo lắng thân thể em suy nhược còn thường xuyên bốc thuốc bổ về sắc cho em uống.”
Trong nhà không có tiền ăn mà lại có tiền bốc thuốc bổ sao? Phi lý!
Văn Trạch Tài hỏi tiếp: “Tiền bạc trong nhà do ai quản lý?”
An Trân cắn môi, lí nhí đáp: “Dạ, mẹ chồng em.”
Chồng An Trân là con trai độc nhất. Cha hắn không may mất sớm, mẹ hắn tuy còn trẻ nhưng nhất quyết không đi bước nữa mà ở vậy thủ tiết thờ chồng chăm con. Có thể nói cuộc sống mẹ góa con côi rất gian nan vất vả, đi được tới ngày hôm nay không phải là điều dễ dàng. Vậy nên ngay ngày đầu tiên về làm dâu, An Trân đã được chồng căn dặn phải nhất mực hiếu thuận với mẹ chồng.
Văn Trạch Tài hỏi kỹ hơn: “Mẹ chồng em bốc thuốc ở đâu?”
Tới đây, vành mắt An Trân đỏ hoe: “Em…cái này thì em không rõ, chỉ biết là cứ cách một khoảng thời gian nhất định mẹ chồng sẽ xách một bao thảo dược về sắc cho em uống. Bà nói đó là phương thuốc vô cùng quý hiếm, có tác dụng điều hoà khí huyết, rất tốt đối với cơ thể phụ nữ. Phải thân quen lắm người ta mới cho chứ không phải ai cũng dễ dàng lấy được. Còn cụ thể lấy ở đâu thì mẹ chồng em chưa bao giờ đề cập đến….”
“Anh đi cùng em về nhà một chuyến”, Văn Trạch Tài trực tiếp cắt ngang bởi anh nghe hết nổi luôn rồi.
An Trân bản tính nhu nhược, ai sai gì làm nấy, tuyệt đối không dám có bất kỳ hành động phản kháng hay chống đối lại. Thậm chí bị người ta bán đi nó còn ngoan ngoãn đếm tiền giùm ấy chứ. Thế nên Văn Trạch Tài quyết định tới tận nơi nhìn tận mắt xem thực hư thế nào, chứ nghe là thấy không ổn rồi đó.
Nhà An Trân cũng nằm trong địa phận Liêu Thành nhưng cách trung tâm thành phố khá xa. Từ tiệm đoán mệnh, phải đổi mấy lượt xe buýt sau đó đi xuyên qua mấy con phố nhỏ ngoằn nghèo rồi cuối cùng là leo cả một đoạn đường dốc mới lên tới nơi.
Tần Dũng nhìn xung quanh đánh giá sơ bộ: “Nhà cửa cũng khang trang kiên cố lắm, điều kiện sinh hoạt như này hẳn trong nhà phải có của ăn của để mới đúng chứ nhỉ?!”
An Trân cười cười: “Vâng, đúng là điều kiện nơi này tương đối tốt nhưng nhà em không ở đây, nằm tít tận mặt sau cơ. Năm đó mua là nhà lá, sau mới dùng bùn đất trát thêm lên. À phải rồi, nhà mẹ đẻ chị Tuyết cũng ở đây, ngay kia kìa…”
Văn Trạch Tài và Tần Dũng thoáng liếc nhau, rồi không ai nói câu gì, tiếp tục rảo bước theo An Trân.
Đi hết con đường gạch, vòng qua dãy tường bao cao ngang đầu người lại tới một khu dân cư khác. Ơn giời An Trân cũng dừng bước, cô chỉ tay về căn nhà nằm ở góc trong cùng: “Anh họ, đây là nhà em.”
Nhìn bề ngoài, đích thực căn nhà hơi cũ và xập xệ hơn mặt bằng chung, thế nhưng các căn xung quanh lại rất khang trang sạch đẹp, giống y xì khu đằng trước, chả thua kém tí nào. Vừa nhìn là biết dân ở đây thuộc diện giàu có lắm tiền rồi. Văn Trạch Tài đỡ trán, không ngờ cô em họ mình lại khờ dữ vậy!
Chồng An Trân tên Hà Hưng Chí, làm nghề thợ mộc. Toàn bộ đồ gia dụng trong nhà từ giường tủ cho tới bàn ghế đều do chính tay hắn đóng.
Thấy vợ dẫn về hai người đàn ông lạ hoắc, Hà Hưng Chí sửng sốt hỏi: “An Trân, đây là?”
“Đây là anh họ em, còn đây là bạn thân của anh ấy. Bọn họ tới thăm em”, An Trân nhanh nhẹn đáp lời, tuyệt nhiên không nhắc tới những cái khác càng không đề cập tới chuyện đi bệnh viện khám sức khoẻ.
Văn Trạch Tài hơi ngẩn người rồi lắc đầu bật cười. Giỏi lắm, vốn tưởng con thỏ trắng ngây thơ, ngốc nghếch không ngờ lại lừa được anh rơi vào bẫy!
Tinh ý phát hiện tiếng cười trầm thấp của Văn Trạch Tài, An Trân lập tức quay đầu lại, ánh mắt ngập tràn khẩn cầu cùng xin lỗi.
Cô hấp tấp nói nhanh: “Anh họ, các anh ngồi chơi với chồng em nhé, em…em… xuống bếp nấu cơm!”
Dứt lời, An Trân chạy vội vào bếp. Bị bỏ lại một mình, Hà Hưng Chí sượng trân, chào hỏi qua loa lấy lệ rồi cũng mau chóng nối gót theo vợ.
Vào bếp, Hà Hưng Chí cố gắng đè thấp thanh âm, cộc cằn truy hỏi: “Em có anh họ từ khi nào? Sao trước giờ anh chưa từng nghe nói?”
“Trước giờ vẫn luôn có, chẳng qua không nói với anh mà thôi”, An Trân cắm cúi rửa nồi, trả lời mà không thèm ngẩng đầu dậy.
Hà Hưng Chí cau chặt mày: “Dạo này tính khí em lạ lắm, lại giận dỗi cái gì nữa đấy?!”
An Trân ngừng tay, khoé môi thấp thoáng nụ cười lạnh băng: “Đâu có đâu, anh mau ra tiếp đón các anh ấy đi. Người ta lần đầu tới nhà làm khách, để vậy coi sao được.”
Nói đoạn cô lại cúi xuống tiếp tục cọ rửa nồi niêu.
Dĩ nhiên, Hà Hưng Chí rất không hài lòng nhưng vẫn phải cố nặn ra nụ cười đối phó, tuy nhiên mắt lại mải mê dán chặt vào cánh cửa phòng mẹ còn hai chân thì cứ đứng yên tại chỗ, nấn ná không muốn bước ra.
Cùng lúc này ở ngoài sân, Tần Dũng đang cực kỳ thắc mắc: “Anh, có cái này em không hiểu. Hình như An Trân cố tình dẫn chúng ta tới đây thì phải. Nhưng lý do gì cô ấy không nói thật ngay từ đầu?”
Văn Trạch Tài thoáng đánh mắt về phía nhà bếp: “Vì không đủ cảm giác an toàn. Nếu ban nãy anh không bảo Tú Phương đưa đi bệnh viện thì căn bản nó sẽ không dẫn chúng ta về nhà bởi nó biết có dắt về cũng vô ích, nó sẽ không nhận được sự giúp đỡ như mong muốn.”
Tần Dũng càng nghe càng hồ đồ: “Nhưng rốt cuộc là vì cái gì?”
Văn Trạch Tài sờ sờ cằm: “Có thể là vì chồng cũng có thể là vì mẹ chồng. Thôi thì vì gì cũng được, xem như con bé đã khôn lớn, trưởng thành.”
Tuy vậy, cái giá của trưởng thành lại quá đắt, nó lấy đi hết thảy hồn nhiên, ngây thơ và trong sáng. Bởi vì thương tổn quá nhiều cho nên buộc phải học cách bảo vệ bản thân, đối phó địch nhân.
Thiết nghĩ, nếu được lựa chọn, nào ai muốn khoác lên mình lớp vỏ xù xì, gai góc, nghi ngờ và cố kỵ?!
Chú thích :
1. Sao Liễu hay Liễu Thổ Chương là chòm sao thuộc Chu Tước ở Phương nam, cung Ngọ, cầm tượng con Hoẵng, có ngũ hành Thổ thuộc Thổ Tinh, chủ trị ngày thứ 7, là hung tú tức sao xấu. Sao Liễu chủ về hao tài tốn của, tai nạn, bất ổn, đặc biệt đại kỵ chôn cất, xây dựng, động thổ.
2. Quẻ số 18 hay Khổng Minh thần toán
Hạ Hạ
Thiên Hoả Đồng Nhân
Động Hào Lục
Ngoại Quái: Càn
Nội Quái: Ly
Nguyên văn:
Tâm thích thích,
Khẩu thu thu.
Nhất phiên tư lự nhất phiên ưu.
Thuyết liễu hưu thời hậu bất hưu.
Dịch nghĩa:
Lòng xa xót, ý bơ thờ!
Than thầm trong dạ, hững hờ lòng ai.
Suy tư đã lắm ưu hoài.
Chẳng ra manh mối lạc loài hư không.
Lời bàn:
Quẻ này chủ vừa lo được vừa lo mất, chẳng khác gì con ngựa con quyến luyến giàn đậu non, chẳng có hành động quả quyết, cho nên uổng phí cả tâm trường, chỉ mua lấy phiền não mà thôi.
Theo quẻ thơ cho biết, người cầu xin được quẻ này, hiện tâm tình rất lo âu cho việc đang mưu tính vô cùng. Bởi công việc quá rắc rối, nên rất buồn lòng phẫn trí. Vì vậy, người xin được quẻ này mà sự cầu mong hiện đang lưng chừng và hơi khó thành. Nhưng riêng tôi lại khuyên người rằng "Thế gian vô nan sự, chỉ sợ chí không kiên”.
Quẻ dạy: Xấu. Mọi sự tính toán đều hư hỏng, chỉ nên chờ đợi. Tuy nhiên, dù sao ta cũng phải cố gắng toan tính chứ không phải làm như Đại Lãn chờ sung "Có chí thì nên". Cầu danh, cầu lợi còn xa. Tính chuyện rủi may không hạp mấy.
Hết chú thích.
An Trân thật thà đáp: “Dạ bà thím bên chồng nói cho em. Thím ấy bảo anh có ơn cứu giúp gia đình con gái thím ấy.”
Văn Trạch Tài hiếu kỳ: “Con gái thím đó tên gì?”
“Dạ tên Viên Hồng Tuyết.”
An Trân vừa dứt lời, cả Tần Dũng lẫn Văn Trạch Tài đều ngẩn người kinh ngạc…
Thật trùng hợp!
Song trên đời này không có gì là ngẫu nhiên, mọi chuyện xảy ra đều có nguyên do của nó. Văn Trạch Tài hỏi thẳng: “Hôm nay em tới tìm anh là muốn đoán mệnh hay có việc gì?”
Bị nhìn thấu tâm tư, An Trân có chút ngượng ngùng: “Chả giấu gì anh, em đã lấy chồng năm, sáu năm nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy động tĩnh gì cả. Tình cờ bữa đó gặp chị Tuyết, nghe chị ấy khoe thằng cháu bên chồng quen được một vị đại sư cao tay lắm, việc gì khó cứ kiếm thầy là xong ngay. Vậy nên em…em…”
“Trước tiên muốn xác định xem vị đại sư đó có phải anh họ không, thứ nữa là vì chuyện…chuyện con cái…”
Văn Trạch Tài nghe mà không biết nên khóc hay nên cười nữa!
Đứng bên cạnh, Triệu Đại Phi che miệng thấp giọng hỏi: “Sư phụ, thằng cháu bên chồng liệu có phải Uông Quân Đào không?”
Không nó thì còn ai vào đây được nữa! Văn Trạch Tài thật không dám tưởng tượng mình đã bị thổi phồng tới mức nào, chắc không đến độ thần thông quảng đại, ba đầu sáu tay đấy chứ?!
“Được rồi, để anh tính cho em một quẻ xem thế nào.”
Văn Trạch Tài lấy ba đồng tiền vàng ra làm mẫu một lượt, An Trân bắt chước làm theo.
Nhìn quẻ tượng, Văn Trạch Tài cau chặt mày: “Sao có thể…?”
Tim An Trân đột ngột hẫng một nhịp, linh cảm có chuyện chẳng lành. Ba đồng vàng nằm rải rác trên mặt bàn đang ẩn chứa một thông điệp nào đó mà cô hoàn toàn không hiểu. Cô rất muốn hỏi nhưng nhất thời chẳng biết nên hỏi thế nào, hỏi ra làm sao…
Không để An Trân chờ đợi lâu, Văn Trạch Tài bắt đầu giải quẻ: “Canh Tý phạm kiếp sát, sao Liễu hoá hung hoàng. Tâm thích thích, Khẩu thu thu. Nhất phiên tư lự nhất phiên ưu, thuyết liễu hưu thời hậu bất hưu. Đây là quẻ hạ hạ. Em đã đi bệnh viện kiểm tra chưa?”
An Trân buồn buồn lắc đầu: “Vợ chồng em…”
Chữ “nghèo” đã thốt ra tới miệng lại nuốt ngược vào trong. Chỉ những người lắm tiền nhiều của mới nghĩ tới việc chữa trị tây y, còn cô thì chẳng dám.
Văn Trạch Tài thở dài, cuối cùng anh đứng dậy bước sang căn tiệm bên cạnh tìm vợ thảo luận. Sau khi nghe xong, Điền Tú Phương lập tức gác lại công việc đang dang dở, sốt sắng dắt An Trân đến bệnh viện kiểm tra tổng quát.
Tới khi hai chị em quay về, sắc mặt An Trân vốn đã không tốt giờ lại càng thêm xám ngoét.
Tâm trạng Điền Tú Phương cũng không khá hơn là bao. Cô nặng nề thuật lại: “Bác sĩ bảo An Trân sử dụng thực phẩm có tính hàn trong một thời gian dài khiến tử cung bị tổn hại nghiêm trọng. Cứ cái đà này, chỉ vài năm nữa sức khoẻ sẽ suy kiệt, ngay cả mạng cũng chưa chắc đã giữ được nói chi tới chuyện mang bầu sinh con.”
Văn Trạch Tài nhìn về phía cô em họ, nghiêm túc hỏi: “Bình thường em ăn cái gì?”
An Trân ngẩng đầu, biểu tình hoảng hốt: “Em…em ăn như mọi người. Chồng ăn gì em ăn cái đó. Mẹ chồng vì lo lắng thân thể em suy nhược còn thường xuyên bốc thuốc bổ về sắc cho em uống.”
Trong nhà không có tiền ăn mà lại có tiền bốc thuốc bổ sao? Phi lý!
Văn Trạch Tài hỏi tiếp: “Tiền bạc trong nhà do ai quản lý?”
An Trân cắn môi, lí nhí đáp: “Dạ, mẹ chồng em.”
Chồng An Trân là con trai độc nhất. Cha hắn không may mất sớm, mẹ hắn tuy còn trẻ nhưng nhất quyết không đi bước nữa mà ở vậy thủ tiết thờ chồng chăm con. Có thể nói cuộc sống mẹ góa con côi rất gian nan vất vả, đi được tới ngày hôm nay không phải là điều dễ dàng. Vậy nên ngay ngày đầu tiên về làm dâu, An Trân đã được chồng căn dặn phải nhất mực hiếu thuận với mẹ chồng.
Văn Trạch Tài hỏi kỹ hơn: “Mẹ chồng em bốc thuốc ở đâu?”
Tới đây, vành mắt An Trân đỏ hoe: “Em…cái này thì em không rõ, chỉ biết là cứ cách một khoảng thời gian nhất định mẹ chồng sẽ xách một bao thảo dược về sắc cho em uống. Bà nói đó là phương thuốc vô cùng quý hiếm, có tác dụng điều hoà khí huyết, rất tốt đối với cơ thể phụ nữ. Phải thân quen lắm người ta mới cho chứ không phải ai cũng dễ dàng lấy được. Còn cụ thể lấy ở đâu thì mẹ chồng em chưa bao giờ đề cập đến….”
“Anh đi cùng em về nhà một chuyến”, Văn Trạch Tài trực tiếp cắt ngang bởi anh nghe hết nổi luôn rồi.
An Trân bản tính nhu nhược, ai sai gì làm nấy, tuyệt đối không dám có bất kỳ hành động phản kháng hay chống đối lại. Thậm chí bị người ta bán đi nó còn ngoan ngoãn đếm tiền giùm ấy chứ. Thế nên Văn Trạch Tài quyết định tới tận nơi nhìn tận mắt xem thực hư thế nào, chứ nghe là thấy không ổn rồi đó.
Nhà An Trân cũng nằm trong địa phận Liêu Thành nhưng cách trung tâm thành phố khá xa. Từ tiệm đoán mệnh, phải đổi mấy lượt xe buýt sau đó đi xuyên qua mấy con phố nhỏ ngoằn nghèo rồi cuối cùng là leo cả một đoạn đường dốc mới lên tới nơi.
Tần Dũng nhìn xung quanh đánh giá sơ bộ: “Nhà cửa cũng khang trang kiên cố lắm, điều kiện sinh hoạt như này hẳn trong nhà phải có của ăn của để mới đúng chứ nhỉ?!”
An Trân cười cười: “Vâng, đúng là điều kiện nơi này tương đối tốt nhưng nhà em không ở đây, nằm tít tận mặt sau cơ. Năm đó mua là nhà lá, sau mới dùng bùn đất trát thêm lên. À phải rồi, nhà mẹ đẻ chị Tuyết cũng ở đây, ngay kia kìa…”
Văn Trạch Tài và Tần Dũng thoáng liếc nhau, rồi không ai nói câu gì, tiếp tục rảo bước theo An Trân.
Đi hết con đường gạch, vòng qua dãy tường bao cao ngang đầu người lại tới một khu dân cư khác. Ơn giời An Trân cũng dừng bước, cô chỉ tay về căn nhà nằm ở góc trong cùng: “Anh họ, đây là nhà em.”
Nhìn bề ngoài, đích thực căn nhà hơi cũ và xập xệ hơn mặt bằng chung, thế nhưng các căn xung quanh lại rất khang trang sạch đẹp, giống y xì khu đằng trước, chả thua kém tí nào. Vừa nhìn là biết dân ở đây thuộc diện giàu có lắm tiền rồi. Văn Trạch Tài đỡ trán, không ngờ cô em họ mình lại khờ dữ vậy!
Chồng An Trân tên Hà Hưng Chí, làm nghề thợ mộc. Toàn bộ đồ gia dụng trong nhà từ giường tủ cho tới bàn ghế đều do chính tay hắn đóng.
Thấy vợ dẫn về hai người đàn ông lạ hoắc, Hà Hưng Chí sửng sốt hỏi: “An Trân, đây là?”
“Đây là anh họ em, còn đây là bạn thân của anh ấy. Bọn họ tới thăm em”, An Trân nhanh nhẹn đáp lời, tuyệt nhiên không nhắc tới những cái khác càng không đề cập tới chuyện đi bệnh viện khám sức khoẻ.
Văn Trạch Tài hơi ngẩn người rồi lắc đầu bật cười. Giỏi lắm, vốn tưởng con thỏ trắng ngây thơ, ngốc nghếch không ngờ lại lừa được anh rơi vào bẫy!
Tinh ý phát hiện tiếng cười trầm thấp của Văn Trạch Tài, An Trân lập tức quay đầu lại, ánh mắt ngập tràn khẩn cầu cùng xin lỗi.
Cô hấp tấp nói nhanh: “Anh họ, các anh ngồi chơi với chồng em nhé, em…em… xuống bếp nấu cơm!”
Dứt lời, An Trân chạy vội vào bếp. Bị bỏ lại một mình, Hà Hưng Chí sượng trân, chào hỏi qua loa lấy lệ rồi cũng mau chóng nối gót theo vợ.
Vào bếp, Hà Hưng Chí cố gắng đè thấp thanh âm, cộc cằn truy hỏi: “Em có anh họ từ khi nào? Sao trước giờ anh chưa từng nghe nói?”
“Trước giờ vẫn luôn có, chẳng qua không nói với anh mà thôi”, An Trân cắm cúi rửa nồi, trả lời mà không thèm ngẩng đầu dậy.
Hà Hưng Chí cau chặt mày: “Dạo này tính khí em lạ lắm, lại giận dỗi cái gì nữa đấy?!”
An Trân ngừng tay, khoé môi thấp thoáng nụ cười lạnh băng: “Đâu có đâu, anh mau ra tiếp đón các anh ấy đi. Người ta lần đầu tới nhà làm khách, để vậy coi sao được.”
Nói đoạn cô lại cúi xuống tiếp tục cọ rửa nồi niêu.
Dĩ nhiên, Hà Hưng Chí rất không hài lòng nhưng vẫn phải cố nặn ra nụ cười đối phó, tuy nhiên mắt lại mải mê dán chặt vào cánh cửa phòng mẹ còn hai chân thì cứ đứng yên tại chỗ, nấn ná không muốn bước ra.
Cùng lúc này ở ngoài sân, Tần Dũng đang cực kỳ thắc mắc: “Anh, có cái này em không hiểu. Hình như An Trân cố tình dẫn chúng ta tới đây thì phải. Nhưng lý do gì cô ấy không nói thật ngay từ đầu?”
Văn Trạch Tài thoáng đánh mắt về phía nhà bếp: “Vì không đủ cảm giác an toàn. Nếu ban nãy anh không bảo Tú Phương đưa đi bệnh viện thì căn bản nó sẽ không dẫn chúng ta về nhà bởi nó biết có dắt về cũng vô ích, nó sẽ không nhận được sự giúp đỡ như mong muốn.”
Tần Dũng càng nghe càng hồ đồ: “Nhưng rốt cuộc là vì cái gì?”
Văn Trạch Tài sờ sờ cằm: “Có thể là vì chồng cũng có thể là vì mẹ chồng. Thôi thì vì gì cũng được, xem như con bé đã khôn lớn, trưởng thành.”
Tuy vậy, cái giá của trưởng thành lại quá đắt, nó lấy đi hết thảy hồn nhiên, ngây thơ và trong sáng. Bởi vì thương tổn quá nhiều cho nên buộc phải học cách bảo vệ bản thân, đối phó địch nhân.
Thiết nghĩ, nếu được lựa chọn, nào ai muốn khoác lên mình lớp vỏ xù xì, gai góc, nghi ngờ và cố kỵ?!
Chú thích :
1. Sao Liễu hay Liễu Thổ Chương là chòm sao thuộc Chu Tước ở Phương nam, cung Ngọ, cầm tượng con Hoẵng, có ngũ hành Thổ thuộc Thổ Tinh, chủ trị ngày thứ 7, là hung tú tức sao xấu. Sao Liễu chủ về hao tài tốn của, tai nạn, bất ổn, đặc biệt đại kỵ chôn cất, xây dựng, động thổ.
2. Quẻ số 18 hay Khổng Minh thần toán
Hạ Hạ
Thiên Hoả Đồng Nhân
Động Hào Lục
Ngoại Quái: Càn
Nội Quái: Ly
Nguyên văn:
Tâm thích thích,
Khẩu thu thu.
Nhất phiên tư lự nhất phiên ưu.
Thuyết liễu hưu thời hậu bất hưu.
Dịch nghĩa:
Lòng xa xót, ý bơ thờ!
Than thầm trong dạ, hững hờ lòng ai.
Suy tư đã lắm ưu hoài.
Chẳng ra manh mối lạc loài hư không.
Lời bàn:
Quẻ này chủ vừa lo được vừa lo mất, chẳng khác gì con ngựa con quyến luyến giàn đậu non, chẳng có hành động quả quyết, cho nên uổng phí cả tâm trường, chỉ mua lấy phiền não mà thôi.
Theo quẻ thơ cho biết, người cầu xin được quẻ này, hiện tâm tình rất lo âu cho việc đang mưu tính vô cùng. Bởi công việc quá rắc rối, nên rất buồn lòng phẫn trí. Vì vậy, người xin được quẻ này mà sự cầu mong hiện đang lưng chừng và hơi khó thành. Nhưng riêng tôi lại khuyên người rằng "Thế gian vô nan sự, chỉ sợ chí không kiên”.
Quẻ dạy: Xấu. Mọi sự tính toán đều hư hỏng, chỉ nên chờ đợi. Tuy nhiên, dù sao ta cũng phải cố gắng toan tính chứ không phải làm như Đại Lãn chờ sung "Có chí thì nên". Cầu danh, cầu lợi còn xa. Tính chuyện rủi may không hạp mấy.
Hết chú thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận