Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư
Chương 176: Ra tay tàn nhẫn
Nghe vậy, bà Hà vừa sợ vừa gấp: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Nghe người ta kể Vương Xuân Tú giỏi nhất là đơm đặt thị phi, tuyệt đối không phải kiểu người kín miệng. Nhỡ bà ta đem chuyện này đồn ra bên ngoài là chết cả nút!
Trong lúc bà Hà đang bận lo nghĩ tìm cách giải quyết vấn đề thì Hà Hưng Chí lại mải mê vuốt ve cái cần cổ trắng ngần. Hắn nhếch mép cười lạnh: “Hoặc không làm thì thôi, một khi đã làm thì phải làm tới cùng. Ngày mai em rủ bà ta ra con kênh xóm bên đi. Nhớ đi đường nhỏ phía bên trong nhá, xong việc cứ bảo do bả sơ ý tự trượt chân rơi xuống nước.”
Trời ơi…không lẽ muốn giết người diệt khẩu sao? Bà Hà hoảng sợ há hốc miệng. Nhưng rồi chợt nghĩ tới thanh danh của mình, bà ta liền run rẩy cắn chặt răng, im lặng ngầm đồng ý.
Sáng sớm, đúng theo kế hoạch, bà Hà ngọt ngào lừa Vương Xuân Tú đi dạo mát. An Trân núp kỹ ở sân sau nín thở chờ đợi. Không bao lâu sau, Hà Hưng Chí xách cái cuốc lặng lẽ rời nhà, thẳng bước theo hướng hai người phụ nữ.
Đợi tới khi hắn khuất dạng, Tần Dũng mới nhẹ nhàng bước ra khỏi kho chứa củi, đanh mặt nói: “Đại sư đoán không sai, quả nhiên bọn chúng dám dùng cách giết người diệt khẩu!”
An Trân che ngực, cảm thấy thần chết như vừa lướt qua trước mắt. Cũng may lần này cô biết khôn đi tìm anh họ cầu cứu, chứ chỉ mình mình lớ nga lớ ngớ, có khi chưa kịp đối phó đã bị bọn họ thủ tiêu mất xác rồi cũng nên.
Có Tần Dũng với Vương Xuân Tú ra quân, Văn Trạch Tài yên tâm ở lại cửa hàng chờ tin.
Lúc này phía bên kia đường đối diện tiệm đoán mệnh đang có hai người đàn ông đứng nói chuyện: “Ồ ông chủ Kiều, sao dạo này trông hom hem thế?”
Lão Kiều sờ sờ hai gò má hốc hác, thở dài não nề: “Bệnh tật không chừa một ai. Có bệnh rồi mới biết quý trọng sức khoẻ. Bữa tôi đi khám trung y, thầy thuốc khuyên nên ăn uống thanh đạm cho nhẹ người.”
“Ôi thế à, khổ quá đi mất. Thôi ông ráng bảo trọng thân thể nha.”
“Cám ơn cám ơn!”
Qua đoạn đối thoại ngắn cũng đủ thấy lão Kiều đã thay đổi thành một con người hoàn toàn khác. Lão nói năng nhỏ nhẹ, ôn hoà, thái độ điềm đạm hơn trước rất nhiều. Mượn thế, chị Kiều lập tức lên mặt lấn lướt ngay. Cộng thêm cái bụng bầu, chị càng được thể ăn to nói lớn, thoải mái mở rộng vòng quan hệ, tích cực giao lưu cùng hội chị em phụ nữ trong khu phố và đặc biệt càng thêm thân thiết với Trần Vân Hồng và Điền Tú Phương bên này.
Hôm nay, chị có việc phải vào trung tâm thành phố, vừa về một cái là rẽ thẳng vào tiệm quần áo của Điền Tú Phương thông báo tin giật gân: “Tú Phương, Vân Hồng, xảy ra chuyện lớn rồi, cả Liêu Thành đang xôn xao ầm ĩ lên kia kìa…”
Phàm là phụ nữ đều thích túm năm tụm bảy buôn dưa lên bán dưa chuột. Nhất là nghe tin nóng hổi thì không thể nào bình tĩnh được, Điền Tú Phương lập tức kéo ghế cho bà bầu ngồi xuống rồi hứng thú hỏi: “Sao sao, có chuyện gì chị?”
Trần Vân Hồng cũng khệ nệ ôm cái bụng vượt mặt đi ra: “Đúng đó chị, có chuyện gì chị mau nói đi, bé con ở trong bụng cũng đang hóng hớt quá trời nè.”
Chị Kiều bật cười, từ ái vươn tay xoa xoa cái bụng Vân Hồng: “Từ từ đừng gấp, hai mẹ con ngồi xuống đây bác kể cho nghe. Ôi, chuyện này nói ra chắc hai em cũng không tin nổi ấy, ghê tởm thực sự luôn…”
Điền Tú Phương và Trần Vân Hồng thoáng liếc nhau, không lẽ là việc của An Trân sao???
Uống ngụm nước cho thông giọng, chị Kiều say sưa thuật lại những gì vừa nghe được: “Người ta đang đồn ở khu vực kênh dẫn nước vào thành có hai mẹ con nhà kia âm mưu sát hại bà thông gia. Cũng may đúng lúc Tần Dũng phố mình đi ngang qua trông thấy liền cứu bà kia lên chứ không thôi chậm một chút là bị cuốn ra sông lớn thì có mà tìm đằng trời.”
Trần Vân Hồng làm bộ giật mình: “Ôi trời ơi ghê vậy, mà xảy ra lúc nào hả chị?”
“Thì mới sáng nay thôi này”, nói đoạn chị Kiều cẩn thận đè thấp giọng: “Tần Dũng trực tiếp áp giải hung thủ tới Cục cảnh sát rồi. Còn bà thông gia kia thì vừa đi vừa chửi um tí mẹt cả lên. Nghe loang thoáng hình như bà ấy bảo tới thăm con gái hai ngày liền tình cờ phát hiện thằng con rể với cả mẹ nó loạn luân. Xong rồi chúng định giết bà ấy diệt khẩu. À, lúc cảnh sát tra án có lấy lời khai cả cô vợ nữa. Tội nghiệp con bé khóc thảm thương lắm. Coi bộ cũng biết chuyện lâu rồi nhưng không biết vì lý do gì mà không dám nói ra.”
Điền Tú Phương cau chặt mày tỏ rõ thái độ khinh ghét: “Cái ngữ đấy đáng lẽ phải bị gô cổ từ lâu rồi mới đúng!”
Chị Kiều tán thành ngay: “Chứ còn gì nữa. Hiện giờ khắp phố lớn ngõ nhỏ đều xôn xao vụ này. Mà kể ra con bé vợ tuy còn nhỏ tuổi nhưng kiên cường ra phết. Nghe đâu nó nhất quyết đòi ly hôn, còn đòi đâm đơn kiện nữa cơ. Hình như bị thằng chồng hạ độc cho nên mới không sinh được con. Ai dà, khốn nạn thật sự. Lũ đàn ông toàn là cái thứ bỏ đi, chẳng thằng nào tốt hết!”
Nghe người ta kể Vương Xuân Tú giỏi nhất là đơm đặt thị phi, tuyệt đối không phải kiểu người kín miệng. Nhỡ bà ta đem chuyện này đồn ra bên ngoài là chết cả nút!
Trong lúc bà Hà đang bận lo nghĩ tìm cách giải quyết vấn đề thì Hà Hưng Chí lại mải mê vuốt ve cái cần cổ trắng ngần. Hắn nhếch mép cười lạnh: “Hoặc không làm thì thôi, một khi đã làm thì phải làm tới cùng. Ngày mai em rủ bà ta ra con kênh xóm bên đi. Nhớ đi đường nhỏ phía bên trong nhá, xong việc cứ bảo do bả sơ ý tự trượt chân rơi xuống nước.”
Trời ơi…không lẽ muốn giết người diệt khẩu sao? Bà Hà hoảng sợ há hốc miệng. Nhưng rồi chợt nghĩ tới thanh danh của mình, bà ta liền run rẩy cắn chặt răng, im lặng ngầm đồng ý.
Sáng sớm, đúng theo kế hoạch, bà Hà ngọt ngào lừa Vương Xuân Tú đi dạo mát. An Trân núp kỹ ở sân sau nín thở chờ đợi. Không bao lâu sau, Hà Hưng Chí xách cái cuốc lặng lẽ rời nhà, thẳng bước theo hướng hai người phụ nữ.
Đợi tới khi hắn khuất dạng, Tần Dũng mới nhẹ nhàng bước ra khỏi kho chứa củi, đanh mặt nói: “Đại sư đoán không sai, quả nhiên bọn chúng dám dùng cách giết người diệt khẩu!”
An Trân che ngực, cảm thấy thần chết như vừa lướt qua trước mắt. Cũng may lần này cô biết khôn đi tìm anh họ cầu cứu, chứ chỉ mình mình lớ nga lớ ngớ, có khi chưa kịp đối phó đã bị bọn họ thủ tiêu mất xác rồi cũng nên.
Có Tần Dũng với Vương Xuân Tú ra quân, Văn Trạch Tài yên tâm ở lại cửa hàng chờ tin.
Lúc này phía bên kia đường đối diện tiệm đoán mệnh đang có hai người đàn ông đứng nói chuyện: “Ồ ông chủ Kiều, sao dạo này trông hom hem thế?”
Lão Kiều sờ sờ hai gò má hốc hác, thở dài não nề: “Bệnh tật không chừa một ai. Có bệnh rồi mới biết quý trọng sức khoẻ. Bữa tôi đi khám trung y, thầy thuốc khuyên nên ăn uống thanh đạm cho nhẹ người.”
“Ôi thế à, khổ quá đi mất. Thôi ông ráng bảo trọng thân thể nha.”
“Cám ơn cám ơn!”
Qua đoạn đối thoại ngắn cũng đủ thấy lão Kiều đã thay đổi thành một con người hoàn toàn khác. Lão nói năng nhỏ nhẹ, ôn hoà, thái độ điềm đạm hơn trước rất nhiều. Mượn thế, chị Kiều lập tức lên mặt lấn lướt ngay. Cộng thêm cái bụng bầu, chị càng được thể ăn to nói lớn, thoải mái mở rộng vòng quan hệ, tích cực giao lưu cùng hội chị em phụ nữ trong khu phố và đặc biệt càng thêm thân thiết với Trần Vân Hồng và Điền Tú Phương bên này.
Hôm nay, chị có việc phải vào trung tâm thành phố, vừa về một cái là rẽ thẳng vào tiệm quần áo của Điền Tú Phương thông báo tin giật gân: “Tú Phương, Vân Hồng, xảy ra chuyện lớn rồi, cả Liêu Thành đang xôn xao ầm ĩ lên kia kìa…”
Phàm là phụ nữ đều thích túm năm tụm bảy buôn dưa lên bán dưa chuột. Nhất là nghe tin nóng hổi thì không thể nào bình tĩnh được, Điền Tú Phương lập tức kéo ghế cho bà bầu ngồi xuống rồi hứng thú hỏi: “Sao sao, có chuyện gì chị?”
Trần Vân Hồng cũng khệ nệ ôm cái bụng vượt mặt đi ra: “Đúng đó chị, có chuyện gì chị mau nói đi, bé con ở trong bụng cũng đang hóng hớt quá trời nè.”
Chị Kiều bật cười, từ ái vươn tay xoa xoa cái bụng Vân Hồng: “Từ từ đừng gấp, hai mẹ con ngồi xuống đây bác kể cho nghe. Ôi, chuyện này nói ra chắc hai em cũng không tin nổi ấy, ghê tởm thực sự luôn…”
Điền Tú Phương và Trần Vân Hồng thoáng liếc nhau, không lẽ là việc của An Trân sao???
Uống ngụm nước cho thông giọng, chị Kiều say sưa thuật lại những gì vừa nghe được: “Người ta đang đồn ở khu vực kênh dẫn nước vào thành có hai mẹ con nhà kia âm mưu sát hại bà thông gia. Cũng may đúng lúc Tần Dũng phố mình đi ngang qua trông thấy liền cứu bà kia lên chứ không thôi chậm một chút là bị cuốn ra sông lớn thì có mà tìm đằng trời.”
Trần Vân Hồng làm bộ giật mình: “Ôi trời ơi ghê vậy, mà xảy ra lúc nào hả chị?”
“Thì mới sáng nay thôi này”, nói đoạn chị Kiều cẩn thận đè thấp giọng: “Tần Dũng trực tiếp áp giải hung thủ tới Cục cảnh sát rồi. Còn bà thông gia kia thì vừa đi vừa chửi um tí mẹt cả lên. Nghe loang thoáng hình như bà ấy bảo tới thăm con gái hai ngày liền tình cờ phát hiện thằng con rể với cả mẹ nó loạn luân. Xong rồi chúng định giết bà ấy diệt khẩu. À, lúc cảnh sát tra án có lấy lời khai cả cô vợ nữa. Tội nghiệp con bé khóc thảm thương lắm. Coi bộ cũng biết chuyện lâu rồi nhưng không biết vì lý do gì mà không dám nói ra.”
Điền Tú Phương cau chặt mày tỏ rõ thái độ khinh ghét: “Cái ngữ đấy đáng lẽ phải bị gô cổ từ lâu rồi mới đúng!”
Chị Kiều tán thành ngay: “Chứ còn gì nữa. Hiện giờ khắp phố lớn ngõ nhỏ đều xôn xao vụ này. Mà kể ra con bé vợ tuy còn nhỏ tuổi nhưng kiên cường ra phết. Nghe đâu nó nhất quyết đòi ly hôn, còn đòi đâm đơn kiện nữa cơ. Hình như bị thằng chồng hạ độc cho nên mới không sinh được con. Ai dà, khốn nạn thật sự. Lũ đàn ông toàn là cái thứ bỏ đi, chẳng thằng nào tốt hết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận