Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 164: Thay trời hành đạo

“Hẻm quỷ! Một con hẻm trứ danh ở đất Liêu Thành. Nó nổi tiếng là bởi vì người lạ chẳng may lạc vào hầu như không thể tìm thấy đường ra, loanh quanh một hồi cũng lại vòng về chỗ cũ. Người thì nói bị ma che mắt, người thì nói bị quỷ trêu ghẹo. Vậy nên mới có cái tên là hẻm quỷ!”

Văn Trạch Tài vừa giải thích vừa ung dung tiến về phía trước. Bước chân rất vững chãi và chắc chắn, coi bộ không mấy xa lạ với chỗ này.

Nghe vậy, Viên Vệ Quốc lập tức tiến sát lại gần, không dám cách xa quá một cánh tay. Cậu nhíu mày thắc mắc: “Mà sao Tống Văn Minh lại chui vào cái chỗ quái quỷ thế này?”

Văn Trạch Tài nhàn nhạt đáp: “Để trốn chứ còn sao nữa. Anh dám chắc nó đã quay lại núi kiểm tra rồi. Biết Chương Toàn chưa chết, sợ bị trả thù thế nên chỉ còn cách tìm chỗ trốn. Tiếc rằng trốn kỹ tới mấy cũng vô dụng bởi trước khi vào viện, Chương Toàn đã hạ thuật lên ngôi nhà, từ trong ra ngoài và cả khu vực phụ cận. Tống Văn Minh chỉ cần mon men lại gần là đảm bảo dính chắc!”

Viên Vệ Quốc hiếu kỳ: “Thuật gì hả anh?”

Văn Trạch Tài lắc đầu: “Anh cũng không rõ nhưng nghe cách nói của Chương Toàn thì có vẻ cũng âm hiểm đấy!”

Tất nhiên là âm hiểm rồi, hiểm tới nỗi Tống Văn Minh muốn khóc hết nước mắt!

Lúc này trong một gian phòng tối tăm ẩm thấp, Tống Văn Minh đang cúi đầu nghiêm túc kiểm tra “thằng nhỏ” của mình. Hình như nó bị bệnh rồi thì phải. Rõ ràng ngày thường hừng hực khí thế là vậy, hắn chưa tỉnh cu em đã bật dậy ngạo nghễ chào cờ tự bao giờ. Nhưng không hiểu sao mấy ngày hôm nay nó cứ tiu nghỉu, đầu nghẹo sang một bên, bất luận tác động thế nào cũng không có phản ứng.

Quá hoảng hốt, Tống Văn Minh liền xách đứa em bé bỏng đi tìm Miêu Lệ Lệ và Lưu cô nương, người nổi danh lẳng lơ nhất chốn làng chơi để kiểm tra cho kỹ càng. Tiếc rằng, kết quả vẫn là trên bảo dưới không nghe!

“Khốn kiếp, ỉu xìu xìu thế này thì còn làm ăn con mẹ gì nữa. Con cái chưa có, gái gú thì chưa chơi đủ! Không được, không thể để yên như vậy được!” Tống Văn Minh kéo quần lên, quyết định tới bệnh viện kiểm tra xem thế nào.

Ai dè vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy hai bóng lưng đứng sừng sững chắn ngay lối đi. Tống Văn Minh cảnh giác hỏi: “Bọn mày tìm ai?”

Văn Trạch Tài từ từ quay đầu để lộ gương mặt dữ tợn dưới lớp mặt nạ da gà: “Tìm mày!”

Tống Văn Minh thất kinh trừng lớn mắt, đang định co giò bỏ chạy liền bị Viên Vệ Quốc đá cho một cái ngã nhào xuống đất, ôm bụng co quắp như con tôm luộc.

Văn Trạch Tài lạnh lùng ra lệnh: “Mang đi!”

Dĩ nhiên chưa đưa tới gặp Chương Toàn ngay bởi ông ấy hãn còn ở bệnh viện. Giờ xách tên khốn này tới đó cũng chả làm được gì vậy nên Viên Vệ Quốc bèn tìm một chỗ kín đáo nhốt tạm lại.

Vài ngày sau, Chương Toàn xuất viện được đón thẳng về Viên gia. Tuy nhiên trước khi trở về nhà, Viên Vệ Quốc đã dẫn ông ấy cùng chú Chung tới chỗ giam giữ Tống Văn Minh.

Nhìn thấy người mình muốn giết vẫn còn sống sờ sờ, đã vậy lại còn xuất hiện lù lù ngay trước mặt, Tống Văn Minh lập tức quỳ sụp xuống, khẩn thiết khóc lóc van nài: “Sư phụ, con không muốn, con thật sự không muốn hại thầy mà, thầy phải tin con. Là do ma che mắt quỷ dẫn đường cho nên con mới mắc mưu kẻ xấu. Tại bọn nó, tại bọn nó muốn ly gián tình cảm hai thầy trò mình thế nên mới bày mưu gài con vào tròng. Chứ ngày thường con đâu phải là người như vậy, thầy biết mà, phải không? Sư phụ, con cầu xin thầy tha cho con lần này đi mà, con cầu xin thầy…”

Mở miệng ra là đẩy hết tội lỗi cho người khác, trơ tráo tẩy trắng cho bản thân. Tới nước này thì không còn gì để nói nữa rồi, Chương Toàn thất vọng tràn trề: “Tống Văn Minh, chừng nào ngươi biết ăn năn hối cải thì chừng đó mới có thể quay về làm đàn ông.”

Cả người Tống Văn Minh bất giác run bắn lên, hắn ngẩng đầu nhìn Chương Toàn trân trân, mãi sau mới bàng hoàng hỏi ngược lại: “Là…là do ông làm?”

Chương Toàn híp híp mắt phóng ra tia nguy hiểm: “Nếu không phải ngươi có tật giật mình quay lại kiểm tra thì sao có thể dính bẫy, hử?! Tống Văn Minh! Dầu gì hai ta cũng mang tiếng thầy trò, vậy thì để người làm thầy này tặng cho ngươi món quà cuối cùng coi như giúp ngươi nhận thức được cái giá của sự phản bội!”


Dứt lời, Chương Toàn tập tễnh xoay người toan rời đi. Thấy vậy, chú Chung liền tiến lên đỡ lấy ông bạn già, thuận tiện để lại một câu: “Khôn hồn thì yên phận mà làm người. Bằng không chúng ta có rất nhiều cách khiến cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!”

Dứt lời, chú Chung lập tức dìu Chương Toàn đi thẳng ra ngoài.

Tống Văn Minh điên cuồng muốn đuổi theo tiếc rằng không vượt qua được Viên Vệ Quốc.

Viên Vệ Quốc dứt khoát nện xuống một cú đấm sấm sét, chẳng những vậy còn tặng kèm thêm chút quà nho nhỏ.

Đích thực là rất nhỏ bởi nó chỉ là chút trứng trùng được lấy từ con Trí sinh trùng mà trước đây chính Tống Văn Minh đã hạ lên người Hạ Trực. Có điều trình tự hơi khác một chút, Hạ Trực đột ngột phát bệnh chỉ sau một đêm còn Tống Văn Minh được “ưu ái” hưởng thụ dần dần trong vòng nửa tháng. Dưới sự chứng kiến của Tống gia, Tống Văn Minh sẽ từ một tên khốn nạn, vô lại chậm rãi trở thành kẻ ngốc nghếch, đần độn, không thể tiếp tục bày mưu tính kế gây hoạ thế gian được nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận