Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư
Chương 257: Chú vãng sanh
Cũng bởi vì biết cụ Hoàng có dũng có mưu, can đảm dám cùng đám thổ phỉ đối kháng, thế nên rất nhiều thôn dân đã tìm tới cậy nhờ cụ. Đương nhiên, đám thổ phỉ rất lấy làm không hài lòng, chúng liên tục xua quân tràn xuống, bao vây thôn làng, gây áp lực. Song nhóm dân quân tự vệ do cụ Hoàng chỉ huy không hề nao núng. Mọi người trên dưới một lòng, kiên cường bất khuất, quyết giữ vững từng tấc đất.
Đánh bao nhiêu trận, thua hết bấy nhiêu. Cuối cùng, đám thổ phỉ mới chịu bỏ đi. Không bao lâu sau, chính phủ ra quân càn quét, bắt hết đám thổ phỉ hung bạo, lập lại trị an quốc gia.
“Có câu tích đức tu nhân, hoạn nạn tương cứu, phú bần tương tri”, thời điểm ấy tình cảnh khó khăn, nguy hiểm trùng trùng thế mà cụ Hoàng sẵn sàng xả thân vì bà con, vì dân làng. Đúng là một bậc anh hùng, xứng đáng được người đời ca tụng.
Mà phàm là “những người đức hạnh thuận hoà, đi đâu cũng được người ta tôn sùng”, thế nên không chỉ người dân vùng này, ngay cả Tần Dũng sau khi nghe xong cũng dâng lên một lòng kính nể mãnh liệt.
Nói xong chuyện của ông cụ, Văn Trạch Tài quay sang quan sát tướng mạo Hoàng Trường Sinh rồi bất chợt đề nghị: “Chú muốn tính cho cháu một quẻ.”
Hoàng Trường Sinh sửng sốt, nhìn cụ nội gà gật ngủ trên chiếc xe đẩy rồi lại ngơ ngác chỉ chỉ chính mình: “Cháu á?”
Văn Trạch Tài gật đầu xác nhận.
“Vậy làm Phiền văn đại sư”, Hoàng Trường Sinh cười hiền.
Kỳ thực cậu chưa từng nghĩ tới việc coi bói cho bản thân bởi trước giờ cậu không mấy tin vào số mệnh. Nhưng nếu hôm nay đã gặp duyên thì cứ thuận theo tự nhiên vậy. Dầu sao thì không phải tự cậu tới cầu mà là đại sư chủ động đề nghị.
“Chú biết cháu không muốn tính xa cho nên chú chỉ tính trong năm nay thôi, thế nào được chứ?”
Quả là đúng ý, Hoàng Trường Sinh cười tít mắt: “Đa tạ Văn đại sư.”
Nếu biết trước quá nhiều vậy thì cuộc sống đâu còn gì thú vị nữa, chàng trai trẻ nhủ thầm rồi nghiêm túc lắng tai nghe.
“Cháu năm nay được sao Thái Âm chiếu mạng, nhưng cung mệnh lại gặp phải biến động dẫn đến bị thương tổn. Đâm ra thăng quan vô vọng, không những vậy còn vướng phải tranh chấp, tố tụng khiến bản thân phiền não đau đầu. Thêm vào đó, bệnh vặt cũng không ít. Nhưng rất may có quý nhân phù trợ, hung cát được dung hoà, cho nên việc lớn hoá nhỏ, những mối hoạ này cũng không quá mức nghiêm trọng.”
Giải thích,
Sao Thái Âm là một trong các sao chiếu mạng thuộc Cửu Diệu. Đây được xem là Phước Tinh thuộc hành Thủy, nên khi gặp sao này, cả nam mạng hay nữ mạng đều gặp may mắn, phước vận, có tài lộc và niềm vui. Sao Thái Âm được quan niệm là chủ về danh lộc và hỷ sự, vì vậy bạn cần biết nắm bắt cơ hội để thực hiện dự định công việc trong năm này để có được kết quả tốt.
Cung mệnh hay bản mệnh là từ thường xuất hiện trong các vấn đề liên quan đến phong thuỷ.
Hết giải thích.
Thăng quan vô vọng? Hoàng Trường Sinh hơi chấn động. Hôm qua mọi người trong xưởng mộc râm ran truyền tai nhau tin tức ban quản lý đang xem xét đề bạt người mới vào vị trí tổ trưởng đang để trống. Trùng hợp là anh xưởng trưởng lại gọi Hoàng Trường Sinh ra nói chuyện riêng thế nên cậu cứ đinh ninh phen này mình chắc chân rồi. Sở dĩ Hoàng Trường Sinh tự tin như vậy là bởi vì tuy cậu ít tuổi nhưng năng lực và kinh nghiệm đều không kém. Cái này tất cả công nhân trong xưởng đều công nhận.
Nhưng giờ nghe Văn đại sư nói vậy, Hoàng Trường Sinh có chút mơ hồ.
Văn Trạch Tài không quấy rầy cậu trai trẻ suy nghĩ mà lẳng lặng ngồi một bên uống trà. Còn Tần Dũng thì nãy giờ vẫn trộm ngắm nhìn phong thái của vị anh hùng trước mặt. Tuy ông cụ đã bước sang bên kia sườn dốc cuộc đời, nhưng sức mạnh tinh thần và khí phách bất khuất vẫn in đậm theo từng năm tháng.
Một lúc lâu sau, dường như đã nghĩ thông suốt, Hoàng Trường Sinh ngẩng đầu nhìn Văn Trạch Tài, hai con ngươi ánh lên niềm rạng rỡ: “Đa tạ đại sư đã nhắc nhở cháu.”
Văn Trạch Tài mỉm cười: “Không có gì, coi như kết một thiện duyên. Thôi, cũng không còn sớm nữa, đến giờ chú phải về rồi.”’
Hoàng Trường Sinh nhiệt tình giữ bọn họ ở lại dùng bữa nhưng rất tiếc phải khước từ thằng bé bởi ban nãy đi ngang qua thị trấn tình cờ gặp Hoa Lan và Hoa Mai. Hai chị em nó đã hẹn sau khi xong việc nhất định phải ghé Chúc gia ăn cơm thế nên Văn Trạch Tài và Tần Dũng không thể ở lại.
Tiễn hai chú đi rồi, Hoàng Trường Sinh quay vào nhà, ngồi bệt xuống sân thất thần nhìn đống tre chúc hàng giờ đồng hồ. Cứ tưởng thành công tới tay rồi lại vuột mất, buồn bã âu cũng là lẽ thường tình!
Như đã hẹn, Văn Trạch Tài và Tần Dũng ghé Chúc gia dùng bữa. Sau khi ăn xong, còn nán lại trò chuyện với chú dì một lúc rồi hai anh em mới bắt xe quay về, thành ra khi về tới cửa hàng thì trời cũng đã xế chiều.
Từ xa đã trông thấy Triệu Đại Phi đứng đợi sẵn ở bên ngoài, nom bộ dáng có vẻ sốt ruột lắm. Văn Trạch Tài lập tức rảo bước đi nhanh qua: “Có chuyện gì à?”
Triệu Đại Phi chỉ chỉ vào bên trong cửa hàng: “Trần Đại Lâm đến tìm thầy, đã ngồi đợi được một lúc rồi.”
Trần Đại Lâm? Chính là kẻ thiếu chút nữa đã hại chết cặp song sinh long phượng nhà thôn trưởng Lý. Nhưng hắn tới đây làm gì, Tần Dũng và Văn Trạch Tài không hẹn mà cùng nhíu chặt mày.
So với lần gặp trước, hôm nay Trần Đại Lâm thay đổi rất nhiều, suýt chút Văn Trạch Tài cũng không nhận ra.
Hai má hắn hóp lại, cặp mắt thâm đen trũng sâu, môi trắng bợt, khô khốc. Đây là biểu hiện của sinh mệnh cạn kiệt, là cái giá hắn phải trả cho tội ác mình đã gây ra.
“Văn đại sư.”
Khi Trần Đại Lâm cất lời, giọng nói khô khốc cứng ngắc đấm thẳng vào màng nhĩ người nghe.
“Tôi không nghĩ anh sẽ tới đây tìm tôi”, Văn Trạch Tài ngồi xuống, kêu Triệu Đại Phi thay cho Trần Đại Lâm một cốc trà mới. Cốc trà cũ hắn không uống một giọt nào, giờ đã nguội lạnh cả rồi.
Trần Đại Lâm ngẩng đầu, khẩn khoản nhìn Văn Trạch Tài: “Tôi cũng không nghĩ mình sẽ tới nơi này. Nhưng hiện giờ trừ bỏ thầy ra, không ai có thể giúp gia đình tôi.”
Văn Trạch Tài nhàn nhạt hỏi: “Anh muốn tôi giúp cái gì?”
“Không phải muốn mà là tôi cầu xin đại sư!”, lời nói vừa dứt, Trần Đại Lâm đứng bật dậy, đi thẳng tới trước mặt Văn Trạch Tài rồi quỳ sụp xuống trước con mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Văn Trạch Tài tránh sang một bên, Tần Dũng định tiến lên đỡ hắn dậy nhưng Trần Đại Lâm lắc đầu từ chối. Hắn muốn giữ tư thế quỳ để tỏ rõ lòng mình: “Văn đại sư, tôi cầu xin thầy, cầu xin thầy rủ lòng thương giúp con gái tôi được siêu thoát. Tôi điên loạn muốn giữ con nhưng giữ không được lại thành hại nó. Giờ nó mất rồi, nhưng chú vãng sanh tôi viết không được chấp nhận. Tôi…tôi không biết phải làm thế nào nữa. Ngàn sai vạn sai là lỗi ở tôi, tất cả là do tôi hết, con bé không có tội. Xin thầy giúp đỡ cháu, nó còn quá nhỏ, không thể vì tội nghiệt của tôi mà đánh mất cơ hội luân hồi. Tôi biết tôi sai, ông trời có trừng phạt tôi thế nào tôi cũng xin chấp nhận. Nhưng xin thầy giúp con bé để nó được nhẹ bước siêu sinh. Tôi cắn rơm cắn cỏ lạy thầy…”
Chữ cuối vừa dứt, người đàn ông suy sụp òa khóc.
Con gái hắn đã chết. Cho dù hắn dùng bí thuật hút hồn của hai đứa trẻ song sinh nhà họ Lý thì cũng không thể nuôi sống con gái mình.
Ân hận tự trách, Trần Đại Lâm đấm ngục thùm thụp, khóc lóc thảm thiết. Hắn khóc rất lâu, cộng với âm thanh quá lớn nên bắt đầu thu hút sự chú ý của người qua đường.
Không cần đợi chỉ thị của Văn Trạch Tài, Tần Dũng lập tức đi ra đóng cửa rồi đứng bên ngoài làm công tác canh phòng.
Bên trong, Văn Trạch Tài và Triệu Đại Phi cùng hợp sức mãi mới lôi được Trần Đại Lâm lên ghế.
Văn Trạch Tài rất bực mình, anh nặng nề gằn từng chữ: “Đồng chí Trần, khi anh xuống tay hại hai đứa trẻ nhà người ta hẳn anh cũng đã lường trước kết cục ngày hôm nay rồi chứ!”
Trần Đại Lâm lau nước mắt: “Tôi…tôi biết…thậm chí tôi sẵn sàng chấp nhận mức trừng phạt cao nhất. Nhưng khi nhìn thấy con gái có thể ăn có thể ngủ tôi chẳng còn suy nghĩ được gì nữa. Dù vậy cũng chẳng kéo dài được lâu, ngay lúc tôi cho rằng con bé đã ổn định thì nó bất ngờ ra đi trước khi kịp đón năm mới cùng gia đình. Đêm hôm ấy, theo thói quen tôi duỗi tay kiểm tra xem con ngủ có ấm không thì chạm vào tay tôi là một thân thể lạnh ngắt, cứng đờ…”
Trần Đại Lâm run rẩy nhớ lại cảnh tượng ám ảnh đêm hôm ấy. Con gái hắn chết ngay bên cạnh mà hắn chẳng hề hay biết gì. Hắn đã bất chấp tất cả, dùng mọi thủ đoạn những mong bảo vệ mầm sống nhỏ bé này. Vậy mà nó đã vụt mất trong tích tắc…
Tim gan như bị xé toạc làm trăm mảnh, nỗi thương tâm và dằn vặt đánh úp Trần Đại Lâm, nhấn chìm hắn xuống hố sâu vạn trượng. Lại một lần nữa, Trần Đại Lâm ôm mặt khóc rống lên.
Hai người đàn ông chỉ biết trơ mắt đứng nhìn, mặc dù muốn những cũng chẳng tìm được từ ngữ nào để an ủi. Nói đến cùng thì cũng là do Trần Đại Lâm tự mình gây ra. Thôi thì cứ để kệ hắn khóc cho nguôi ngoai vậy.
Triệu Đại Phi thì thầm hỏi nhỏ: “Chú vãng sanh là cái gì hả sư phụ?”
Văn Trạch Tài đáp bằng tông giọng tương tự: “Chú vãng sang là một dạng thư giới thiệu của Âm tào địa phủ. Những người tử vong bình thường thì không cần dùng tới. Nhưng với những người lúc sống tạo quá nhiều nghiệp ác, không chịu tu nhân tích đức tạo nghiệp lành thì khi chết đi bắt buộc phải có Chú vãng sanh do người trong Huyền môn chấp bút rồi đốt kèm theo trên đường xuống hoàng tuyền. Có như vậy, kiếp sau mới mong được đầu thai làm người, không bị đọa vào đường súc sinh, ngã quỷ."
Đánh bao nhiêu trận, thua hết bấy nhiêu. Cuối cùng, đám thổ phỉ mới chịu bỏ đi. Không bao lâu sau, chính phủ ra quân càn quét, bắt hết đám thổ phỉ hung bạo, lập lại trị an quốc gia.
“Có câu tích đức tu nhân, hoạn nạn tương cứu, phú bần tương tri”, thời điểm ấy tình cảnh khó khăn, nguy hiểm trùng trùng thế mà cụ Hoàng sẵn sàng xả thân vì bà con, vì dân làng. Đúng là một bậc anh hùng, xứng đáng được người đời ca tụng.
Mà phàm là “những người đức hạnh thuận hoà, đi đâu cũng được người ta tôn sùng”, thế nên không chỉ người dân vùng này, ngay cả Tần Dũng sau khi nghe xong cũng dâng lên một lòng kính nể mãnh liệt.
Nói xong chuyện của ông cụ, Văn Trạch Tài quay sang quan sát tướng mạo Hoàng Trường Sinh rồi bất chợt đề nghị: “Chú muốn tính cho cháu một quẻ.”
Hoàng Trường Sinh sửng sốt, nhìn cụ nội gà gật ngủ trên chiếc xe đẩy rồi lại ngơ ngác chỉ chỉ chính mình: “Cháu á?”
Văn Trạch Tài gật đầu xác nhận.
“Vậy làm Phiền văn đại sư”, Hoàng Trường Sinh cười hiền.
Kỳ thực cậu chưa từng nghĩ tới việc coi bói cho bản thân bởi trước giờ cậu không mấy tin vào số mệnh. Nhưng nếu hôm nay đã gặp duyên thì cứ thuận theo tự nhiên vậy. Dầu sao thì không phải tự cậu tới cầu mà là đại sư chủ động đề nghị.
“Chú biết cháu không muốn tính xa cho nên chú chỉ tính trong năm nay thôi, thế nào được chứ?”
Quả là đúng ý, Hoàng Trường Sinh cười tít mắt: “Đa tạ Văn đại sư.”
Nếu biết trước quá nhiều vậy thì cuộc sống đâu còn gì thú vị nữa, chàng trai trẻ nhủ thầm rồi nghiêm túc lắng tai nghe.
“Cháu năm nay được sao Thái Âm chiếu mạng, nhưng cung mệnh lại gặp phải biến động dẫn đến bị thương tổn. Đâm ra thăng quan vô vọng, không những vậy còn vướng phải tranh chấp, tố tụng khiến bản thân phiền não đau đầu. Thêm vào đó, bệnh vặt cũng không ít. Nhưng rất may có quý nhân phù trợ, hung cát được dung hoà, cho nên việc lớn hoá nhỏ, những mối hoạ này cũng không quá mức nghiêm trọng.”
Giải thích,
Sao Thái Âm là một trong các sao chiếu mạng thuộc Cửu Diệu. Đây được xem là Phước Tinh thuộc hành Thủy, nên khi gặp sao này, cả nam mạng hay nữ mạng đều gặp may mắn, phước vận, có tài lộc và niềm vui. Sao Thái Âm được quan niệm là chủ về danh lộc và hỷ sự, vì vậy bạn cần biết nắm bắt cơ hội để thực hiện dự định công việc trong năm này để có được kết quả tốt.
Cung mệnh hay bản mệnh là từ thường xuất hiện trong các vấn đề liên quan đến phong thuỷ.
Hết giải thích.
Thăng quan vô vọng? Hoàng Trường Sinh hơi chấn động. Hôm qua mọi người trong xưởng mộc râm ran truyền tai nhau tin tức ban quản lý đang xem xét đề bạt người mới vào vị trí tổ trưởng đang để trống. Trùng hợp là anh xưởng trưởng lại gọi Hoàng Trường Sinh ra nói chuyện riêng thế nên cậu cứ đinh ninh phen này mình chắc chân rồi. Sở dĩ Hoàng Trường Sinh tự tin như vậy là bởi vì tuy cậu ít tuổi nhưng năng lực và kinh nghiệm đều không kém. Cái này tất cả công nhân trong xưởng đều công nhận.
Nhưng giờ nghe Văn đại sư nói vậy, Hoàng Trường Sinh có chút mơ hồ.
Văn Trạch Tài không quấy rầy cậu trai trẻ suy nghĩ mà lẳng lặng ngồi một bên uống trà. Còn Tần Dũng thì nãy giờ vẫn trộm ngắm nhìn phong thái của vị anh hùng trước mặt. Tuy ông cụ đã bước sang bên kia sườn dốc cuộc đời, nhưng sức mạnh tinh thần và khí phách bất khuất vẫn in đậm theo từng năm tháng.
Một lúc lâu sau, dường như đã nghĩ thông suốt, Hoàng Trường Sinh ngẩng đầu nhìn Văn Trạch Tài, hai con ngươi ánh lên niềm rạng rỡ: “Đa tạ đại sư đã nhắc nhở cháu.”
Văn Trạch Tài mỉm cười: “Không có gì, coi như kết một thiện duyên. Thôi, cũng không còn sớm nữa, đến giờ chú phải về rồi.”’
Hoàng Trường Sinh nhiệt tình giữ bọn họ ở lại dùng bữa nhưng rất tiếc phải khước từ thằng bé bởi ban nãy đi ngang qua thị trấn tình cờ gặp Hoa Lan và Hoa Mai. Hai chị em nó đã hẹn sau khi xong việc nhất định phải ghé Chúc gia ăn cơm thế nên Văn Trạch Tài và Tần Dũng không thể ở lại.
Tiễn hai chú đi rồi, Hoàng Trường Sinh quay vào nhà, ngồi bệt xuống sân thất thần nhìn đống tre chúc hàng giờ đồng hồ. Cứ tưởng thành công tới tay rồi lại vuột mất, buồn bã âu cũng là lẽ thường tình!
Như đã hẹn, Văn Trạch Tài và Tần Dũng ghé Chúc gia dùng bữa. Sau khi ăn xong, còn nán lại trò chuyện với chú dì một lúc rồi hai anh em mới bắt xe quay về, thành ra khi về tới cửa hàng thì trời cũng đã xế chiều.
Từ xa đã trông thấy Triệu Đại Phi đứng đợi sẵn ở bên ngoài, nom bộ dáng có vẻ sốt ruột lắm. Văn Trạch Tài lập tức rảo bước đi nhanh qua: “Có chuyện gì à?”
Triệu Đại Phi chỉ chỉ vào bên trong cửa hàng: “Trần Đại Lâm đến tìm thầy, đã ngồi đợi được một lúc rồi.”
Trần Đại Lâm? Chính là kẻ thiếu chút nữa đã hại chết cặp song sinh long phượng nhà thôn trưởng Lý. Nhưng hắn tới đây làm gì, Tần Dũng và Văn Trạch Tài không hẹn mà cùng nhíu chặt mày.
So với lần gặp trước, hôm nay Trần Đại Lâm thay đổi rất nhiều, suýt chút Văn Trạch Tài cũng không nhận ra.
Hai má hắn hóp lại, cặp mắt thâm đen trũng sâu, môi trắng bợt, khô khốc. Đây là biểu hiện của sinh mệnh cạn kiệt, là cái giá hắn phải trả cho tội ác mình đã gây ra.
“Văn đại sư.”
Khi Trần Đại Lâm cất lời, giọng nói khô khốc cứng ngắc đấm thẳng vào màng nhĩ người nghe.
“Tôi không nghĩ anh sẽ tới đây tìm tôi”, Văn Trạch Tài ngồi xuống, kêu Triệu Đại Phi thay cho Trần Đại Lâm một cốc trà mới. Cốc trà cũ hắn không uống một giọt nào, giờ đã nguội lạnh cả rồi.
Trần Đại Lâm ngẩng đầu, khẩn khoản nhìn Văn Trạch Tài: “Tôi cũng không nghĩ mình sẽ tới nơi này. Nhưng hiện giờ trừ bỏ thầy ra, không ai có thể giúp gia đình tôi.”
Văn Trạch Tài nhàn nhạt hỏi: “Anh muốn tôi giúp cái gì?”
“Không phải muốn mà là tôi cầu xin đại sư!”, lời nói vừa dứt, Trần Đại Lâm đứng bật dậy, đi thẳng tới trước mặt Văn Trạch Tài rồi quỳ sụp xuống trước con mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Văn Trạch Tài tránh sang một bên, Tần Dũng định tiến lên đỡ hắn dậy nhưng Trần Đại Lâm lắc đầu từ chối. Hắn muốn giữ tư thế quỳ để tỏ rõ lòng mình: “Văn đại sư, tôi cầu xin thầy, cầu xin thầy rủ lòng thương giúp con gái tôi được siêu thoát. Tôi điên loạn muốn giữ con nhưng giữ không được lại thành hại nó. Giờ nó mất rồi, nhưng chú vãng sanh tôi viết không được chấp nhận. Tôi…tôi không biết phải làm thế nào nữa. Ngàn sai vạn sai là lỗi ở tôi, tất cả là do tôi hết, con bé không có tội. Xin thầy giúp đỡ cháu, nó còn quá nhỏ, không thể vì tội nghiệt của tôi mà đánh mất cơ hội luân hồi. Tôi biết tôi sai, ông trời có trừng phạt tôi thế nào tôi cũng xin chấp nhận. Nhưng xin thầy giúp con bé để nó được nhẹ bước siêu sinh. Tôi cắn rơm cắn cỏ lạy thầy…”
Chữ cuối vừa dứt, người đàn ông suy sụp òa khóc.
Con gái hắn đã chết. Cho dù hắn dùng bí thuật hút hồn của hai đứa trẻ song sinh nhà họ Lý thì cũng không thể nuôi sống con gái mình.
Ân hận tự trách, Trần Đại Lâm đấm ngục thùm thụp, khóc lóc thảm thiết. Hắn khóc rất lâu, cộng với âm thanh quá lớn nên bắt đầu thu hút sự chú ý của người qua đường.
Không cần đợi chỉ thị của Văn Trạch Tài, Tần Dũng lập tức đi ra đóng cửa rồi đứng bên ngoài làm công tác canh phòng.
Bên trong, Văn Trạch Tài và Triệu Đại Phi cùng hợp sức mãi mới lôi được Trần Đại Lâm lên ghế.
Văn Trạch Tài rất bực mình, anh nặng nề gằn từng chữ: “Đồng chí Trần, khi anh xuống tay hại hai đứa trẻ nhà người ta hẳn anh cũng đã lường trước kết cục ngày hôm nay rồi chứ!”
Trần Đại Lâm lau nước mắt: “Tôi…tôi biết…thậm chí tôi sẵn sàng chấp nhận mức trừng phạt cao nhất. Nhưng khi nhìn thấy con gái có thể ăn có thể ngủ tôi chẳng còn suy nghĩ được gì nữa. Dù vậy cũng chẳng kéo dài được lâu, ngay lúc tôi cho rằng con bé đã ổn định thì nó bất ngờ ra đi trước khi kịp đón năm mới cùng gia đình. Đêm hôm ấy, theo thói quen tôi duỗi tay kiểm tra xem con ngủ có ấm không thì chạm vào tay tôi là một thân thể lạnh ngắt, cứng đờ…”
Trần Đại Lâm run rẩy nhớ lại cảnh tượng ám ảnh đêm hôm ấy. Con gái hắn chết ngay bên cạnh mà hắn chẳng hề hay biết gì. Hắn đã bất chấp tất cả, dùng mọi thủ đoạn những mong bảo vệ mầm sống nhỏ bé này. Vậy mà nó đã vụt mất trong tích tắc…
Tim gan như bị xé toạc làm trăm mảnh, nỗi thương tâm và dằn vặt đánh úp Trần Đại Lâm, nhấn chìm hắn xuống hố sâu vạn trượng. Lại một lần nữa, Trần Đại Lâm ôm mặt khóc rống lên.
Hai người đàn ông chỉ biết trơ mắt đứng nhìn, mặc dù muốn những cũng chẳng tìm được từ ngữ nào để an ủi. Nói đến cùng thì cũng là do Trần Đại Lâm tự mình gây ra. Thôi thì cứ để kệ hắn khóc cho nguôi ngoai vậy.
Triệu Đại Phi thì thầm hỏi nhỏ: “Chú vãng sanh là cái gì hả sư phụ?”
Văn Trạch Tài đáp bằng tông giọng tương tự: “Chú vãng sang là một dạng thư giới thiệu của Âm tào địa phủ. Những người tử vong bình thường thì không cần dùng tới. Nhưng với những người lúc sống tạo quá nhiều nghiệp ác, không chịu tu nhân tích đức tạo nghiệp lành thì khi chết đi bắt buộc phải có Chú vãng sanh do người trong Huyền môn chấp bút rồi đốt kèm theo trên đường xuống hoàng tuyền. Có như vậy, kiếp sau mới mong được đầu thai làm người, không bị đọa vào đường súc sinh, ngã quỷ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận