Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 166: Vũ phu

Bà thím đá cái bộp vào chân chồng: “Bé bé cái mồm thôi!”

Ông chồng tức khắc ngậm chặt miệng lại.

Bên này, Văn Trạch Tài cũng như Điền Tú Phương chẳng thèm bận tâm miệng lưỡi thiên hạ bởi còn đang bận đọc thư của những người thân thương.

Điền Tú Phương ríu rít chia sẻ tin vui với chồng: “Anh ơi, trong thư chị Xuân Hoa bảo chị ấy được bổ nhiệm làm phó chủ nhiệm. Mới có nửa năm không gặp, công nhận chị ấy giỏi thật anh ạ.”

Văn Trạch Tài gật đầu phụ hoạ: “Đúng là rất lợi hại, vậy cũng coi như thăng quan tiến chức rồi, vợ chồng mình gửi chút quà chúc mừng đi.”


Tặng tiền e rằng không thành ý cho lắm, Điền Tú Phương suy nghĩ kỹ rồi nói: “Để em may tặng chị ấy bộ quần áo. Anh yên tâm, em sẽ không may sườn xám đâu, chắc cắt áo sơ mi vải trơn hoặc cùng lắm là hoạ tiết kẻ ca rô thôi.”

Dưới nông thôn, chỉ cần cô nào chưng diện điệu đà chút xíu thôi là thể nào cũng bị bàn dân thiên hạ chỉ trò đàm tiếu ngay huống hồ làm cán bộ lại càng phải giữ chuẩn mực để nêu gương cho quần chúng nhân dân. Riêng đạo lý này Điền Tú Phương hiểu rất rõ vậy nên cô sẽ không đẩy chị Xuân Hoa vào tình huống khó xử.

Loáng cái đã năm ngày trôi qua, hôm nay Tần Dũng tiếp tục quay trở lại với công việc như thường lệ tuy nhiên nhìn phát là thấy rõ bốn chữ “xuân phong đắc ý” to lù lù ngay giữa trán.

Thấy mọi người cứ nhìn mình chằm chằm, Tần Dũng bối rối sờ sờ mặt: “Sao…sao vậy, mặt em dính gì à?”

Triệu Đại Phi nháy nháy mắt: “Sắp đón nàng về dinh đúng không?”

Tần Dũng xấu hổ đỏ mặt tía tai, mãi sau mới lí nhí ừ được một tiếng rồi lại im bặt.

Văn Trạch Tài bật cười rồi hỏi thẳng: “Đã định ngày chưa?”

“Dạ chưa, em đang muốn nhờ đại sư tính giúp”, nói đoạn Tần Dũng hấp tấp đặt một đồng lên mặt bàn.

Văn Trạch Tài lập tức đẩy trở về: “Cất đi! Chỗ anh em thân thiết tiền nong gì. Ngồi xuống đây anh xem cho.”

“Mồng sáu tháng tám được đấy, có thể nói là ngày tốt nhất trong năm bởi hôm đó chính là ngày Ngọc Đường hoàng đạo, lại thuộc cung Vô Chính Diệu, thêm vào đó còn có sao Vĩ chiếu mệnh. Cưới hỏi vào ngày này rất thuận. Chú cảm thấy thế nào, nếu cập rập quá thì chúng ta chọn ngày khác.”

- Giải thích:
- Ngày Ngọc Đường hoàng đạo có sự ngự trị của sao Thiếu Vi và sao Thiên Khai, đây đều là 2 sao chủ về tài lộc cho sự nghiệp, công danh. Hiểu một cách đơn giản thì ngày Ngọc Đường hoàng đạo là ngày nhận được sao chiếu tốt cho công danh, sự nghiệp, rất tốt cho việc phát triển tài năng, thi cử được đỗ đạt cao.

- Trong khoa tử vi, cung Vô Chính Diệu tức là ở cung đó không có sao chính tinh toạ thủ hay đồng cung. Ai cũng biết mỗi lá số đều có 14 chính tinh phân bố vào các cung, tuy nhiên đôi khi có những cung không hề có một chính tinh nào, có những cung lại được phân bố đến hai chính tinh cùng toạ thủ.

- Sao Vĩ thuộc chòm sao Thanh Long ở phương Đông, thuộc cung Dần, cầm tượng con Hổ, có ngũ hành Hoả thuộc Hoả Tinh, chủ trị ngày thứ ba, là sao tốt. Sao Vĩ chủ về hôn nhân, xuất ngoại, kinh doanh tốt, thăng quan tiến chức, sự nghiệp hưng vượng, xây cất nhà cửa.

Hết giải thích.

Tần Dũng vội vã gật đầu ngay: “Dạ được được, chọn hôm đó luôn đi anh.”

Cuối cùng thì cũng chọn được ngày lành tháng tốt tổ chức hôn sự cho thằng con trai duy nhất, khỏi phải nói thím Tần mừng hết lớn luôn, thím ráo riết bắt tay vào chuẩn bị ngay. Mọi việc lớn nhỏ trong nhà đã có mẹ lo liệu, hơn nữa còn có mấy thím hàng xóm nhiệt tình giúp đỡ, thành thử ra chú rể nhàn tênh, chẳng có việc gì làm. Ở nhà ngồi không cũng chán, vậy nên Tần Dũng lại tò tò ra tiệm đoán mệnh cho đỡ buồn.

Nhắc tới Trịnh Xuân Hương - cô khách tới giải mộng đợt trước. Sau khi xuất viện, việc đầu tiên Trịnh Xuân Hương làm đó là tới tìm Văn Trạch Tài, trước nhất là cảm tạ sau là muốn tính thêm quẻ nữa. Bởi vì lần trước Văn Trạch Tài phán quá chuẩn thành ra đối với Trịnh Xuân Hương nói riêng hay Trịnh gia nói chung đều đã hoàn toàn tin phục và tín nhiệm anh.

“Đại sư, tôi muốn tính xem khi nào thì tôi và vị hôn phu có thể tiến tới hôn nhân…” Nói ra câu này, Trịnh Xuân Hương có chút ngượng ngùng mà nhìn về phía mẹ đang ngồi ngay bên cạnh. Tuy nhiên bà Trịnh lại cảm thấy vấn đề này hết sức bình thường. Dầu gì cũng đã đính hôn rồi, đám cưới chỉ là chuyện nay mai thôi, có gì đâu phải ngại.

Kế tiếp Văn Trạch Tài hỏi sinh thần bát tự của hai người họ. Tuy nhiên sau khi nghe xong, đầu mày anh nhăn tít lại.

Thấy thế, Trịnh Xuân Hương giật thót tim: “Đại sư, có phải vị hôn phu của tôi đã xảy ra chuyện gì không?”

Nhìn cô khách lo lắng đứng ngồi không yên, Văn Trạch Tài rất không đành lòng nhưng cũng không thể che giấu sự thật. Dẫu vậy anh cũng cố gắng nói giảm nói tránh nhằm giảm thiểu đau thương: “Đàn ông đi làm ăn xa phải đối mặt với rất nhiều cám dỗ. Vững tâm được thì là chuyện tốt, bằng không…”

Sắc mặt Trịnh Xuân Hương thoắt cái tái nhợt: “Ý…ý đại sư là…?”

“Chồng chưa cưới của cô đang bị cám dỗ bủa vây, tiếc rằng khả năng tự chủ của anh ta không được tốt cho lắm. Tóm lại tôi nhắc nhở cô một câu, bất luận người ấy có thư từ, điện thoại ngon ngọt xin xỏ hay vay mượn cái gì thì cô tuyệt đối đừng đồng ý, bằng không sẽ chỉ như muối đổ biển, bao nhiêu cũng không đủ đâu?!”

Chẳng biết hai mẹ con cô Trịnh có nghe hiểu hết những gì Văn Trạch Tài dặn không, chỉ thấy một già một trẻ thẫn thờ dìu nhau ra về, mặt mày u ám, tâm trạng suy sụp.

Nhìn cảnh này, Tần Dũng cũng cầm lòng không đặng: “Gọi người đi bắt tên kia về, đập cho một trận là ngoan ngay chứ gì!”

Đúng là phong cách Tần Dũng, cực kỳ đơn giản và mạnh bạo!

Tuy nhiên Triệu Đại Phi lại có ý kiến trái chiều: “Đồng ý làm vậy sẽ giữ được người nhưng cuộc sống hôn nhân sau này chắc chắn không có hạnh phúc. Phụ nữ nhỏ mọn lắm, mồm nói tha thứ nhưng không đời nào chịu bỏ qua. Bình thường không sao chứ cãi nhau là thể nào cũng lôi chuyện cũ ra nhai đi nhai lại. Cho nên ngàn vạn lần anh đừng nghĩ tới chuyện ra ngoài léng phéng, phụ nữ họ tinh lắm. Ví dụ như vợ em kia kìa, mũi thính như chó, em rục rịch phát là bị bắt bài ngay…”

Đang say sưa truyền thụ kinh nghiệm thì bị sư phụ đá cho một cái đau điếng, Tần Dũng cũng thận trọng đứng né sang một bên, Triệu Đại Phi ngơ ngác quay đâu ai dè nhìn thấy bà chằn lửa nhà mình đang đứng chống nạnh ngay cửa: “Ha ha anh giỏi lắm, anh bảo mũi ai thính như chó hả?”

Triệu Đại Phi lập tức chạy tới tươi cười nịnh nọt: “Đâu, em nghe nhầm rồi, anh đang khen em tài tình mà. Nào, vợ anh đã đói bụng chưa nào, để anh chạy ra sau nấu món gì cho em ăn nhé?”

Trần Vân Hồng áp xuống hoả khí, quay sang nói với hai người đàn ông đang giả vờ bận rộn ở góc bàn bên kia: “Sư phụ, bà chủ hiệu may bên kia đường đang trốn sau tiệm quần áo nhà mình, giờ phải làm sao hả sư phụ?”

Văn Trạch Tài ngẩng phắt đầu dậy: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Hình như lại bị chồng đánh nữa thì phải, con thấy mắt chị ấy sưng vù, chân tay cũng bầm tím hết cả lên”, Trần Vân Hồng đáp lời trong khi Triệu Đại Phi vẫn xum xoe đấm lưng, bóp vai lấy lòng bà xã.

Tần Dũng nhíu mày bực bội: “Cái lão Kiều này tính khí không khác ông bố tí nào.”

Lão Kiều chính là ông chủ hiệu may nằm đối diện cửa hàng trang phục của Điền Tú Phương. May vá chính là nghề gia truyền của nhà họ Kiều. Từ nhỏ lão Kiều đã đi theo cha học việc, tới khi đến tuổi tiếp quản cửa hàng thì may mắn sao cũng vừa lúc nhà nước khuyến khích và đẩy mạnh kinh tế tư nhân. Thế là lão liền xuất tiền mua lại mặt bằng, treo bảng hiệu gia nghiệp lên, chân chính giữ vị trí ông chủ.

Khác hẳn với ông chồng, chị vợ thuộc tuýp phụ nữ yếu đuối, nhu nhược. Thường ngày chị ít nói lắm, có khi cậy răng cũng chả được nửa chữ chứ đừng nói tới việc ngon ngọt dỗ chồng vui. Thậm chí lão Kiều chỉ cần dậm chân to tiếng một câu thôi là chị đã sợ dúm dó, nước mắt lưng tròng.

Khổ nỗi, lão Kiều lại là kẻ sĩ diện hão, khi ở ngoài cửa hàng hay trước mặt bàn dân thiên hạ, lão đối xử với vợ cực kỳ tốt nhưng phàm là người tinh tường đều nhìn ra những vết thương cũ có, mới có, chằng chịt khắp người chị Kiều.

Ban nãy đôi vợ chồng mà ông chú ở rể kia lấy ra làm ví dụ cũng chính là ông bà chủ Kiều. Cái lão Kiều cứ thích làm màu ra vẻ vậy thôi chứ người dân sống xung quanh đây đâu ai còn lạ gì nữa.

Nghe xong, Văn Trạch Tài cảm thấy có chút đau đầu. Bởi lẽ tình huống kiểu này khá tế nhị, chắc chắn cảnh sát sẽ không nhúng tay vào. Đừng nói cảnh sát hiện tại, ngay cả cảnh sát ở thế kỷ 25 thì họ cũng mặc kệ thôi. Có lên báo án thì cũng chỉ nhận được câu trả lời qua loa đại khái kiểu: “Vợ chồng tranh cãi là vấn đề cá nhân, cảnh sát không có quyền can dự.”

Nhớ kiếp trước, lúc anh mới bị ông nội đá ra ngoài tự thân vận động, anh đã thuê nhà ở cùng với một vài người khác, trong đó có một cặp vợ chồng và người vợ cũng thường xuyên bị chồng bạo hành. Tệ hơn cả chính là gã chồng đánh vợ mọi lúc mọi nơi, bất kể lý do và cũng mặc kệ trong nhà có người hay không.

Khi ấy, Văn Trạch Tài đã ra mặt ngăn cản và khuyên nhủ không biết bao nhiêu lần nhưng gã chồng không những không tiếp thu, mà ngược lại còn quay sang hoài nghi vợ mình ngoại tình với Văn Trạch Tài rồi sau đó càng ra tay thô bạo hơn nữa. Không thể chấp nhận hành vi bạo lực gia đình, Văn Trạch Tài bèn gọi điện báo cảnh sát. Cảnh sát cũng có cắt cử người xuống làm việc nhưng thái độ của họ cực kỳ thờ ơ, chỉ nhắc nhở qua loa vài câu rồi ngoảnh đít đi mất.

Đúng vậy, là đi mất hút con mẹ hàng lươn luôn, không lập biên bản, không bắt phạt cũng chả cảnh cáo gì hết.

Tuy nhiên như vậy chưa là gì, thái độ của chị vợ mới càng khiến Văn Trạch Tài ngỡ ngàng hơn. Bị chồng hành hạ thừa sống thiếu chết nhưng chị ta nhất quyết không chịu ly hôn.

Cực chẳng đã, cuối cùng Văn Trạch Tài đành phải hạ Mệnh thuật lên người gã chồng vũ phu. Chỉ cần nảy sinh ý niệm đánh người một cái là ngay lập tức cơn đau đầu sẽ trỗi dậy, đau đến độ trời đất quay cuồng, bước đi không vững, ngã đâm sấp dập ngửa.

Và đấy cũng chính là lần đầu tiên Văn Trạch Tài sử dụng Mệnh thuật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận