Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư
Chương 213: Vô nhân tính
Thương Phong nhìn qua vai Văn Trạch Tài, hướng thẳng ánh mắt về phía Chương Toàn: “Được, nhưng tôi có điều kiện.”
Chương Toàn hỏi: “Điều kiện gì?”
Thương Phong không trả lời trực tiếp mà nhích nhích người, chìa phần cổ tay đang bị dây thừng trói chặt.
Văn Trạch Tài và Chương Toàn khẽ liếc nhau, trong khi đó Trương đại sư chẳng nói chẳng rằng, dứt khoát đi ra khoá trái cửa lại. Thằng nhãi này tinh ranh lắm, gì thì gì cứ phải đóng chặt cửa nẻo cho chắc cú.
Nhận được sự đồng thuận bằng mắt, chú Chung là người tiến lên nới lỏng dây trói cho Thương Phong.
Thương Phong xoay xoay khớp cổ tay mỏi nhừ, cất giọng khàn khàn thô ráp: “Địa lao Trần gia có thứ tôi muốn. Nếu các người giúp tôi lấy được đồ về đây, tôi sẽ giải thuật cho ông ta.”
Tức khắc, mặt Chương Toàn chuyển đen như mực. Ông nổi giận quát: “Đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu!”
Tuy vậy, Thương Phong cũng không nóng nảy: “Thuật trên người ông, trừ bỏ tôi thì không ai có thể cởi bỏ hoàn toàn được đâu!”
Vừa liếc mắt một cái là hắn nhận ra thuật đã bị hoá giải hai phần ba. Tuy nhiên khi nào còn chưa cởi bỏ toàn bộ thì khi đó hắn vẫn còn có cái để thương lượng.
Từ đầu tới cuối, Văn Trạch Tài không mở miệng nói chuyện, chỉ đứng một bên yên lặng quan sát.
Thương Phong cũng chẳng bận tâm tới thái độ của những người xung quanh. Hắn hơi ngửa người ra sau, đặt bốn chân ghế chạm đất rồi điềm nhiên ngồi xuống: “Bộ mấy người không hiếu kỳ về mối quan hệ giữa hai nhà Chu - Trần à? Cẩn thận suy ngẫm lại xem, có phải mấy hôm trước vẫn còn thấy tụi dã thuật sư đi đầy đường mà giờ thì chẳng còn một mống, đúng không?”
Thoắt cái, sắc mặt chú Chung và Chương Toàn đại biến. Trương đại sư cũng nhíu mày gật gù: “Đúng là không thấy thật. Ban đầu còn nghĩ họ qua sông rồi cơ nhưng ngẫm lại thật đúng là không có khả năng. Bởi huyện trưởng đã ra lệnh phong toả bờ sông. Nguyên do là mấy ngày tới dự báo sẽ có mưa to, thuỷ triều dâng cao dễ gặp nguy hiểm cho nên không cho người dân đi qua sông.”
Tin tức này anh cũng vừa mới nhận được tức thì, chưa kịp thông báo tới Văn Trạch Tài và hai ông chú.
Nghe xong, Chương Toàn phẫn nộ tới độ hít thở không thông: “Nhất định là đám khốn Chu gia rồi, chúng chuẩn bị đẩy bọn họ vào đầm Âm trì làm thức ăn đây mà! Khốn kiếp thật!”
Thương Phong nhún nhún vai cười cợt: “Còn biết cả Âm trì cơ à? Chứng tỏ cũng không phải hạng người sống hời hợt không màng thế sự!”
“Ranh con, mày mới đích thị là kẻ sống hời hợt, vô lương tâm. Rõ ràng đủ khả năng phá giải mê hồn trận, ấy vậy mà vẫn nhẫn tâm giương mắt nhìn bao đồng môn bỏ mạng oan ức! Đồ máu lạnh, đồ vô nhân tính!” Chương Toàn tức giận nổi khùng lên. Vốn dĩ thuộc diện thích bênh vực người nhà cho nên Chương Toàn ghét cay ghét đắng kẻ nào dám buông lời ngạo mạn, coi thường mình và các đồng đội.
Thương Phong híp mắt nhìn về phía Văn Trạch Tài: “Mê hồn trận thật sự là do các người phá?”
Không dông dài mất thời gian, Văn Trạch Tài trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Ai là người đã thiết lập mê hồn trận? Giữa Trần gia và Chu gia có giao dịch gì?”
“Trận pháp là do sư tổ tôi bài trí. Anh phá giải khiến ông ấy bị hộc máu, hiện vẫn đang nằm một chỗ dưỡng thương kia kìa”, Thương Phong đáp tỉnh bơ, trên mặt cũng chả có tí cảm xúc nào
“Một khi lựa chọn bước chân vào con đường này là định sẵn không có đường lui và cũng chẳng thể sống một cách quang minh chính đại. Vì thế chúng tôi cần tìm một nơi cung cấp tài lực cũng như đủ thế lực để bảo hộ cho mình.”
Và dĩ nhiên nơi đó không ai khác chính là Trần gia.
Trương đại sư hiếu kỳ dò hỏi: “Điều kiện là mỗi thế hệ Trần gia đều phải có một người chết trẻ à?”
Thương Phong liếc xéo tỏ vẻ khó chịu: “Bậy bạ! Sư tổ tôi có phải yêu quái đâu mà sống lâu dữ vậy. Việc Trần gia bị nguyền rủa không liên quan gì tới mê hồn trận, nhà đó bị nguyền rủa từ lâu rồi. Chẳng qua mê hồn trận bày ra là để giúp Trần gia củng cố và tăng thêm tài vận.”
Nói một cách khác, thông qua mê hồn trận, Trần gia đã chiếm đoạt vận khí của người khác. Bằng không con cháu nhà họ không thể duy trì được tiền đồ sáng lạn cũng như cuộc sống giàu sang sung túc tới tận ngày nay.
Bầu không khí bỗng dưng trầm hẳn xuống, tất cả những người có mặt đều căm phẫn tới cực hạn. Quá khủng khiếp, quá kinh tởm, vì sửa mệnh cho gia tộc mình mà ngang nhiên cướp đoạn tính mạng người khác, quả thực là thương thiên hại lý, trời đất bất dung!
Thương Phong rũ mắt nói: “Hiện tại trận pháp đã bị phá, sư tổ tôi trọng thương. Cho dù ông ấy có bình phục thì cũng chẳng thể thiết lập lại mê hồn trận một lần nữa.”
“Còn về giao dịch giữa Trần gia và Chu gia. Huyện phó Trần sợ cô con gái út, Trần Tiểu Lan sống không quá 18 tuổi, cho nên thỉnh Chu gia tới hoá giải lời nguyền. Chu gia đồng ý tới với điều kiện Trần gia phải giao nộp đủ 44 dã thuật sư…”
Chương Toàn hỏi: “Điều kiện gì?”
Thương Phong không trả lời trực tiếp mà nhích nhích người, chìa phần cổ tay đang bị dây thừng trói chặt.
Văn Trạch Tài và Chương Toàn khẽ liếc nhau, trong khi đó Trương đại sư chẳng nói chẳng rằng, dứt khoát đi ra khoá trái cửa lại. Thằng nhãi này tinh ranh lắm, gì thì gì cứ phải đóng chặt cửa nẻo cho chắc cú.
Nhận được sự đồng thuận bằng mắt, chú Chung là người tiến lên nới lỏng dây trói cho Thương Phong.
Thương Phong xoay xoay khớp cổ tay mỏi nhừ, cất giọng khàn khàn thô ráp: “Địa lao Trần gia có thứ tôi muốn. Nếu các người giúp tôi lấy được đồ về đây, tôi sẽ giải thuật cho ông ta.”
Tức khắc, mặt Chương Toàn chuyển đen như mực. Ông nổi giận quát: “Đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu!”
Tuy vậy, Thương Phong cũng không nóng nảy: “Thuật trên người ông, trừ bỏ tôi thì không ai có thể cởi bỏ hoàn toàn được đâu!”
Vừa liếc mắt một cái là hắn nhận ra thuật đã bị hoá giải hai phần ba. Tuy nhiên khi nào còn chưa cởi bỏ toàn bộ thì khi đó hắn vẫn còn có cái để thương lượng.
Từ đầu tới cuối, Văn Trạch Tài không mở miệng nói chuyện, chỉ đứng một bên yên lặng quan sát.
Thương Phong cũng chẳng bận tâm tới thái độ của những người xung quanh. Hắn hơi ngửa người ra sau, đặt bốn chân ghế chạm đất rồi điềm nhiên ngồi xuống: “Bộ mấy người không hiếu kỳ về mối quan hệ giữa hai nhà Chu - Trần à? Cẩn thận suy ngẫm lại xem, có phải mấy hôm trước vẫn còn thấy tụi dã thuật sư đi đầy đường mà giờ thì chẳng còn một mống, đúng không?”
Thoắt cái, sắc mặt chú Chung và Chương Toàn đại biến. Trương đại sư cũng nhíu mày gật gù: “Đúng là không thấy thật. Ban đầu còn nghĩ họ qua sông rồi cơ nhưng ngẫm lại thật đúng là không có khả năng. Bởi huyện trưởng đã ra lệnh phong toả bờ sông. Nguyên do là mấy ngày tới dự báo sẽ có mưa to, thuỷ triều dâng cao dễ gặp nguy hiểm cho nên không cho người dân đi qua sông.”
Tin tức này anh cũng vừa mới nhận được tức thì, chưa kịp thông báo tới Văn Trạch Tài và hai ông chú.
Nghe xong, Chương Toàn phẫn nộ tới độ hít thở không thông: “Nhất định là đám khốn Chu gia rồi, chúng chuẩn bị đẩy bọn họ vào đầm Âm trì làm thức ăn đây mà! Khốn kiếp thật!”
Thương Phong nhún nhún vai cười cợt: “Còn biết cả Âm trì cơ à? Chứng tỏ cũng không phải hạng người sống hời hợt không màng thế sự!”
“Ranh con, mày mới đích thị là kẻ sống hời hợt, vô lương tâm. Rõ ràng đủ khả năng phá giải mê hồn trận, ấy vậy mà vẫn nhẫn tâm giương mắt nhìn bao đồng môn bỏ mạng oan ức! Đồ máu lạnh, đồ vô nhân tính!” Chương Toàn tức giận nổi khùng lên. Vốn dĩ thuộc diện thích bênh vực người nhà cho nên Chương Toàn ghét cay ghét đắng kẻ nào dám buông lời ngạo mạn, coi thường mình và các đồng đội.
Thương Phong híp mắt nhìn về phía Văn Trạch Tài: “Mê hồn trận thật sự là do các người phá?”
Không dông dài mất thời gian, Văn Trạch Tài trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Ai là người đã thiết lập mê hồn trận? Giữa Trần gia và Chu gia có giao dịch gì?”
“Trận pháp là do sư tổ tôi bài trí. Anh phá giải khiến ông ấy bị hộc máu, hiện vẫn đang nằm một chỗ dưỡng thương kia kìa”, Thương Phong đáp tỉnh bơ, trên mặt cũng chả có tí cảm xúc nào
“Một khi lựa chọn bước chân vào con đường này là định sẵn không có đường lui và cũng chẳng thể sống một cách quang minh chính đại. Vì thế chúng tôi cần tìm một nơi cung cấp tài lực cũng như đủ thế lực để bảo hộ cho mình.”
Và dĩ nhiên nơi đó không ai khác chính là Trần gia.
Trương đại sư hiếu kỳ dò hỏi: “Điều kiện là mỗi thế hệ Trần gia đều phải có một người chết trẻ à?”
Thương Phong liếc xéo tỏ vẻ khó chịu: “Bậy bạ! Sư tổ tôi có phải yêu quái đâu mà sống lâu dữ vậy. Việc Trần gia bị nguyền rủa không liên quan gì tới mê hồn trận, nhà đó bị nguyền rủa từ lâu rồi. Chẳng qua mê hồn trận bày ra là để giúp Trần gia củng cố và tăng thêm tài vận.”
Nói một cách khác, thông qua mê hồn trận, Trần gia đã chiếm đoạt vận khí của người khác. Bằng không con cháu nhà họ không thể duy trì được tiền đồ sáng lạn cũng như cuộc sống giàu sang sung túc tới tận ngày nay.
Bầu không khí bỗng dưng trầm hẳn xuống, tất cả những người có mặt đều căm phẫn tới cực hạn. Quá khủng khiếp, quá kinh tởm, vì sửa mệnh cho gia tộc mình mà ngang nhiên cướp đoạn tính mạng người khác, quả thực là thương thiên hại lý, trời đất bất dung!
Thương Phong rũ mắt nói: “Hiện tại trận pháp đã bị phá, sư tổ tôi trọng thương. Cho dù ông ấy có bình phục thì cũng chẳng thể thiết lập lại mê hồn trận một lần nữa.”
“Còn về giao dịch giữa Trần gia và Chu gia. Huyện phó Trần sợ cô con gái út, Trần Tiểu Lan sống không quá 18 tuổi, cho nên thỉnh Chu gia tới hoá giải lời nguyền. Chu gia đồng ý tới với điều kiện Trần gia phải giao nộp đủ 44 dã thuật sư…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận