Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 224: Mò kim đáy bể

Văn Trạch Tài không trả lời Mông Nghĩa mà quay sang hỏi Viên Vệ Quốc: “Lúc trước không xem được tướng mà cũng không hỏi rõ cậu ấy những vấn đề này à?”

Viên Vệ Quốc áy náy vô cùng: “Em…tại em không nghĩ mọi việc lại nghiêm trọng tới vậy. Với lại trên đời có không ít người vận mệnh bình bình, “Tương” ẩn không rõ. Cho nên em mới chủ quan nghĩ là cậu ấy cũng thuộc trường hợp tương tự.”

Nào ngờ đâu lại rơi vào trường hợp hi hữu, bị kẻ gian phong bế!

Văn Trạch Tài nhíu mày: “Thế chẳng lẽ cũng không bấm đốt ngón tay luôn?”

Viên Vệ Quốc gục đầu, không dám trả lời.

Đến nước này thì Văn Trạch Tài cũng bó tay luôn rồi. Anh thở dài hỏi: “Vậy hai đứa quen biết bao nhiêu năm rồi?”

“Tám năm” Viên Vệ Quốc lí nhí đáp, hận không thể tìm cái lỗ nẻ mà chui xuống cho bớt nhục.

Tám năm là quãng thời gian đủ dài để phát hiện và giải quyết vấn đề nếu thực sự chú ý để tâm. Đáng tiếc thay, Viên Vệ Quốc lại thờ ơ, hời hợt. Giả dụ năm ấy anh cẩn thận một chút, bấm đốt ngón tay kiểm tra ngày sinh bát tự của Mông Nghĩa thêm một lần thì nói không chừng Mông Nghĩa đã không phải trải qua bao gian truân, vất vả. Chí ít cuộc sống cũng không tệ hại tới mức độ này.

Văn Trạch Tài bực mình đạp rõ mạnh vào chân ghế Viên Vệ Quốc đang ngồi: “Tránh ra chỗ khác!”

Viên Vệ Quốc cun cút đứng dậy, cúi gập chín mươi độ nhận lỗi với Mông Nghĩa rồi chạy vọt ra khỏi cửa hàng. Nếu tinh ý sẽ nhận thấy mặt mũi cậu ấy đỏ bừng vì áy náy.

“Ơ…Vệ Quốc” Mông Nghĩa ngơ ngác gọi, đang định đứng dậy đuổi theo thì bị Văn Trạch Tài chặn lại: “Giờ chúng ta nói vào vấn đề của cậu.”

Sắc mặt cùng giọng nói của Văn Trạch Tài quá nghiêm túc, khiến Mông Nghĩa không thể làm trái. Cậu chàng gãi gãi đầu, tới khi nhìn thấy Viên Vệ Quốc rẽ vào tiệm quần áo kế bên mới yên tâm mà ngồi xuống ghế

“Vâng, mời đại sư nói.”

Chỉ vào tờ giấy đã ghi chi tiết ngày sinh tháng đẻ của Mông Nguyên trên bàn trà, Văn Trạch Tài từ tốn phân tích: “Từ tử vi bát tự cho thấy, đời này của cậu hẳn phải xuôi gió xuôi nước, công thành danh toại, tài lộc tràn đầy, phúc khí dồi dào. Chỉ có vào năm 26 tuổi, cụ thể là trước sinh nhật 26 tuổi sẽ gặp phải hạn huyết quan tai ương. Còn lại hầu như cả đời đều bình an suôn sẻ.”

Mông Nghĩa chấn kinh mở to mắt. Rồi như chợt nhớ ra chuyện gì đó, cậu nhíu mày nói: “Đại sư, năm nay tôi vừa tròn 26 tuổi. Nhưng mà thật sự giống như những gì đại sư vừa nói, số tôi là số may mắn, bình an, có tài vận hả?”

Văn Trạch Tài quả quyết gật đầu thay cho lời khẳng định.

Ngờ đâu, Mông Nghĩa lại ôm đầu quẫn bách: “Tài vận ở đâu cơ chứ, từ khi bị đuổi khỏi xưởng mộc, tôi trở thành kẻ vô công rỗi nghề, nghèo rớt mồng tơi. Suốt ngày chỉ quanh quẩn ở nhà, ai mướn gì làm nấy, chật vật kiếm từng đồng bạc lẻ. Sau đó quốc gia cho phép cá nhân tự do buôn bán, tôi cũng đánh liều thử xem thế nào. Ai dà… xui xẻo thay, mới đi buôn chuyến đầu đã gặp ngay phải kẻ lừa đảo. Bao nhiêu tiền bạc tích cóp mất hết, giờ ôm một đống hàng không bán ra được. Chẳng nói giấu gì đại sư, giờ có lột sạch người tôi thì cũng chỉ tìm được đúng ba đồng bạc, nếu hơn một cắc tôi lập tức chết ngay tại chỗ!”

Tình trạng hiện giờ của Mông Nghĩa, nói là nghèo kiết xác thực chẳng ngoa chút nào.

Càng nghe cậu ấy giãi bày, Văn Trạch Tài càng thương cảm cho một kiếp người oan uổng

“Những xui rủi này vốn không thuộc về vận mệnh cuộc đời cậu, chẳng qua trên đường đời tấp nập, cậu vô tình vấp phải nó mà thôi. Chứ thực ra nó phải thuộc về kẻ đã đánh cắp số phận của cậu. Nói trắng ra, vận mệnh của cậu đã bị kẻ khác tráo đổi. Cậu sinh ra đã định sẵn là một người có số mệnh cực tốt. Nhưng có lẽ vì quá tốt nên đã khiến kẻ gian nổi lòng tham muốn cướp lấy.”

Mông Nghĩa sững sờ há hốc miệng, tận nửa ngày trời cũng không khép lại được.

Biết chuyện này Mông Nghĩa khó tiếp thu, nhưng Văn Trạch Tài vẫn phải giải thích cặn kẽ theo đúng nghĩa vụ:

“Không chỉ có vậy, vì để tránh né cặp mắt của những người trong giới Huyền môn như chúng tôi, kẻ kia đã cố tình phong bế “Tương” của cậu, hòng chôn dấu chuyện này một cách triệt để, thần không biết quỷ không hay! Chắc cậu vẫn thường nghe câu “xem tướng mạo, đoán vận mệnh” đúng không? Vậy thì nếu tướng mạo đã nhìn không thấu, thử hỏi làm sao đoán được vận mệnh?!”

Cũng chính vì nguyên nhân đó nên Viên Vệ Quốc mới vô tình lướt qua điểm mấu chốt. Chỉ đơn giản nghĩ rằng thằng bạn thân số phận tầm thường, không có điểm gì quá đặc biệt. Nhưng nếu Viên Vệ Quốc kỹ càng hơn, kiên nhẫn hỏi thăm những sự việc mà Mông Nghĩa đã từng trải qua, rồi bấm quẻ sanh thần bát tự thì rất có thể đã phát giác ra vấn đề từ sớm.

Lần này, sở dĩ Viên Vệ Quốc cầu cứu Văn Trạch Tài là vì đợt trước cậu vô tình gặp lại Mông Nghĩa. Mà Mông Nghĩa thì lại đang lúc chán đời cho nên bèn tâm sự, than phiền với thằng bạn vài câu. Tiện thể hỏi Viên Vệ Quốc có quen vị đại sư nào không để mình đi tính một quẻ, chứ đời đen quá, chịu hết nổi rồi.

Thực ra ngay từ hồi mới quen, Viên Vệ Quốc đã xem tướng cho Mông Nghĩa rồi đấy chứ, nhưng khổ cái là xem không ra. Nay thấy thằng bạn than phiền dữ quá, kể cũng tội nghiệp cho nên liền dắt tới gặp Văn Trạch Tài.

Dầu sao Văn Trạch Tài cũng là hậu nhân của Văn gia, tinh thông cả Mệnh thuật lẫn Tướng thuật. Bình thường cứ hay đấu võ mồm vậy thôi chứ thực tâm trong lòng Viên Vệ Quốc vô cùng bội phục bản lĩnh cũng như tài năng của Văn Trạch Tài. Viên Vệ Quốc tin rằng mình không nhìn ra nhưng chưa chắc anh Văn cũng vậy. Biết đâu chừng anh ấy lại có cách giúp đỡ Mông Nghĩa thì tốt quá.

Và không phụ lòng tin tưởng của Viên Vệ Quốc, Văn Trạch Tài quả thực đã tìm ra vấn đề. Nhưng sự thật có lẽ vượt ngoài sức tưởng tượng của Mông Nghĩa, cho nên lúc này đây cậu ấy cứ ngay đơ ra vì quá kinh hãi, rồi lại chuyển sang bấn loạn khiếp sợ. Mãi sau mới có thể khống chế tâm trạng, bình tĩnh tiếp tục nói chuyện

“Hoá ra là bị đánh cắp. Hèn chi lại đen đủi tới vậy…Người ta xui có kỳ có hạn, đằng nay tôi đen quanh năm suốt tháng không dứt… Ha ha… Tôi đã bảo Mông Nghĩa tôi đây sống ngay thẳng chính trực, trước giờ không chơi xấu hãm hại ai, nhất định ông trời sẽ không bạc đãi tôi mà.”

Dứt lời, Mông Nghĩa phá lên cười ha hả. Giọng cười hào sảng, khí khái, chỉ có ở những bậc chính nhân quân tử.

Sau khi biết sự thật, không những không suy sụp đau khổ, không tính toán vụn vặt, không oán thù nồng đậm mà ngay lập tức nhìn ra khía cạnh tích cực, cố tìm đường sống trong chỗ chết. Chỉ nhiêu đó cũng đủ khiến cả Tần Dũng lẫn Văn Trạch Tài đều phải giơ ngón cái thán phục.

Thế nên không đợi Mông Nghĩa hỏi, Văn Trạch Tài đã chủ động nói tiếp: “Nếu cậu muốn cởi bỏ phong bế thì phải tìm được người đã tráo đổi vận mệnh với mình. Chỉ cần có được ngày sinh tháng đẻ của đối phương, không cần thêm bất kỳ thứ gì khác, là tôi đã có thể giải ấn cho cậu.”

Nói thì nghe rất đơn giản, nhưng biển người mênh mông biết đi đâu tìm kẻ đó bây giờ?! Tuy nhiên Mông Nghĩa vẫn gật đầu rất mạnh. Cậu tin rằng, chỉ cần có đường, nhất định sẽ có cách đi.

Cậu cẩn thận hỏi kỹ Văn Trạch Tài: “Thế kẻ đó có điểm gì dị thường, dễ nhận biết không đại sư?”

Giỏi lắm, thấy khó không nản, rất bình tĩnh phân tích, tư duy nhạy bén đúng hướng, biết mình nên làm gì và cần làm gì. Càng lúc, Văn Trạch Tài càng cảm thấy hài lòng về cậu thanh niên tên Mông Nghĩa này.

“Bởi vì hắn cướp vận mệnh của cậu cho nên hắn không được phép tiếp xúc quá thân cận với cậu. Tốt nhất là tránh mặt, không gặp trực diện. Thế nên trong chuyện này, nếu có đối tượng tình nghi thì rất dễ khoanh vùng, nhưng nếu không thì còn khó hơn mò kim đáy bể.”

Nếu là người quen biết hay họ hàng trong nhà thì rất dễ. Đang yên đang lành tự nhiên biệt tăm biệt tích mấy chục năm không gặp, nếu không có lý do chính đáng thì chính là có tật rục rịch rồi.

Xem ra khó khăn đây! Mông Nghĩa ngồi thừ người, trầm mặc suy nghĩ rất lâu.

Lâu đến độ mọi người tưởng chừng sự việc lại một lần nữa rơi vào ngõ cụt thì bất thình lình cậu ấy lên tiếng: “Nếu đối phương coi trọng bát tự của tôi, vậy có phải bát tự của hắn rất xấu đúng không?”

Văn Trạch Tài gật đầu: “Có thể nói là như vậy.”

Mông Nghĩa nheo mắt phỏng đoán: “Bỗng nhiên tôi nhớ tới một người.”

Mông Nghĩa có một người anh họ, là con trai trưởng đồng thời là con trai duy nhất của nhà bác cả, tên gọi Mông Cương.

Tuy bối phận là anh em nhưng thật ra Mông Cương chỉ lớn hơn Mông Nghĩa đúng một canh giờ. Hơn nữa trước năm mười tuổi, Mông Cương gầy gò ốm yếu như con mèo hen. Thân thể yếu đuối, suy nhược đã đành, đằng này số phận cũng xui xẻo chẳng ra gì. Hễ bước chân ra khỏi cửa là thể nào cũng gặp huyết quang tai ương. Tuy chỉ là những tai nạn nhỏ, không nghiêm trọng tới mức mất mạng nhưng chắc chắn có đổ máu. Giả như ngày hôm trước ngã đập đầu trày da, vết thương còn chưa kịp lành miệng thì ngày hôm sau đã bị cành cây cắt trúng cánh tay.

Xui xẻo là vậy ấy thế mà sau năm mười tuổi, số phận Mông Cương đổi khác hoàn toàn. Không những sức khoẻ tốt lên mà vận hạn huyết quang tai ương cũng chẳng còn. Đã thế, đầu óc còn thông minh sáng dạ lạ kỳ, năm trước thi đậu cả đại học mới ghê. Hiện hắn đang ở trọ tại ký túc xá của một trường đại học nằm ở phía Nam.

Mông Nghĩa hỏi lại: “Đại sư, vừa rồi thầy nói trước sinh nhật 26 tuổi tôi sẽ gặp hạn huyết quang tai ương đúng không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận