Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư
Chương 246: Đoàn tụ
Thấy chồng quay vào với một cái túi to đùng trên tay, Điền Tú Phương kinh ngạc thốt lên: “Trời, sao anh ấy mua nhiều dữ vậy?”
“Nhìn thái độ của anh Mã xúc động và cảm kích vô cùng chứng tỏ mới vừa trải qua cơn khủng hoảng dữ dội. Chắc có lẽ đây là lần đầu tiên bà cụ Tả đi lạc nên cả nhà mới hoang mang, lo sợ dữ như vậy…” Văn Trạch Tài hoàn toàn có thể lý giải tâm trạng của vợ chồng anh Mã.
Vừa nói anh vừa nhanh chóng xếp gọn đồ đạc lên bàn: “Thôi, đi ngủ đi em, sáng mai mình còn phải khởi hành sớm.”
“Vâng”, Điền Tú Phương dịu dàng đáp rồi nhu thuận gối đầu lên tay chồng. Cả nhà cùng chìm vào giấc ngủ thơm mềm, ấm áp.
Từ khi nhận tin con gái, con rể cùng hai đứa cháu sắp trở về, Điền đội trưởng vui vẻ ra mặt. Hễ bận thì thôi chứ rảnh việc một cái là lập tức trùm áo, đội nón đi ra cổng thôn đứng đợi.
Trời mùa đông giá rét căm căm ấy vậy mà ngày nào ông cũng đi, miệt mài ngóng con ngóng cháu không biết mệt, không biết lạnh là gì. Cũng may mấy hộ gia đình quanh đây chịu khó quét tuyết chứ không thôi chắc hai chân ông Điền bị đông cứng luôn rồi.
“Thôn trưởng, vào nhà tôi mà ngồi này. Ngồi trong đây vẫn nhìn được đấy.”
Ông Trần, người trạc tuổi với Điền đội trưởng co ro trong chiếc áo dày bịch, nép sát mình vào sau cổng, chỉ thò mỗi cánh tay ra vẫy lấy vẫy để.
Điền đội trưởng quay đầu lại, hừ lạnh: “Vào đấy ngồi thì còn nhìn thấy ai được nữa. Lão già! Ông đừng hòng lừa tôi!”
Ông Trần nghe vậy chẳng những không giận mà còn há miệng cười lớn. Bọn họ chơi với nhau từ nhỏ, tính khí ai thế nào để hiểu rõ cả rồi thế nên chả hơi đâu mà chấp nhặt mấy cái vụn vặt: “Ôi dào, không vào thì cứ đứng đó hứng gió cho nguội bớt cái tính nóng như lửa của ông đi. Í, ai như con rể ông về kia?”
Điền đội trưởng đỏ mặt tía tai, gắt um lên: “Lão già thúi, lừa người vui lắm phỏng?”
Lâu lắm rồi mới lại được nghe cái giọng gắt gỏng quá đỗi thân thương và quen thuộc của cha, Điền Tú Phương mừng rỡ cười khúc khích: “Cha!”
Điền đội trưởng sửng sốt quay phắt người lại, thấy yêu thương đã ùa về ngay trước mắt, ông cười rất tươi nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy khoé mắt ông loang loáng ánh nước: “Về rồi đấy hả? Về là tốt, về là tốt!”
“Cha, chú Trần!” Văn Trạch Tài thân thiện chào hỏi.
Ông Trần cười cười: “Mấy ngày nay ngày nào Điền đội trưởng cũng ra cửa thôn đứng đợi, cuối cùng cũng đợi được con cháu về sum họp rồi nhá.”
Nghe được lời này, hai vợ chồng Văn Trạch Tài cảm thấy xúc động và ấm lòng vô cùng. Bao nhiêu mệt nhọc cùng lạnh giá suốt dọc đường đi phút chốc tan thành mây khói.
“Đưa đồ đạc đây anh cầm cho, em với hai đứa nhỏ lên đỡ cha đi”, Văn Trạch Tài chủ động đón lấy cái túi từ tay vợ.
Điền Tú Phương cũng không khước từ, cô dắt con tới trước mặt Điền đội trưởng. Tuy nhiên xúc động thì xúc động nhưng xót cha thì vẫn phải càm ràm mấy câu: “Cha cũng thật là, trời đông rét buốt căm căm, cha ra đây đứng hóng gió làm gì cho tội nghiệp, sao không ở nhà cho ấm?”
Những lời quan tâm chân thành hoà trong tiếng gió rít gào nhưng lại tạo thành âm điệu cực kỳ êm tai. Tuyết bắt đầu rơi, từng bông hoa tuyết trắng muốt bay là là trong không trung, không những không mang lại cảm giác lạnh giá mà còn tô điểm cho khung cảnh đoàn tụ thêm đẹp đẽ và ấm sức tình cảm gia đình - thứ tình cảm thiêng liêng và cao quý nhất thế gian!
Đứng nhìn bốn cha con, ông cháu quấn quýt bên nhau, đáy mắt Văn Trạch Tài cũng ánh lên ngọn lửa hạnh phúc lan tràn.
Chả phải mỗi Điền đội trưởng, bà Điền cũng trông đứng trông ngồi suốt từ hôm nghe tin tới giờ. Chẳng qua công việc nhà cửa bề bộn, hai thằng cháu nội thì nghịch như tướng cướp, đứa cháu gái lại đang tuổi chập chững biết đi, bà Điền thật không có lúc nào ngơi tay ngơi mắt ra được. Đáng lý bà cũng không bận tới nỗi vậy đâu nhưng ai bảo Ngô Mai lại cấn bầu tập bốn. Con dâu bụng mang dạ chửa, bà không ôm việc vào người thì biết đẩy cho ai bây giờ?
“Cô út với cả dượng út về!” Nhóc Đại béo vẫn luôn là đứa to mồm nhất nhà.
Nghe khẩu lệnh thằng anh, thằng em cũng vội vã chạy ùa ra cửa đón gia đình cô út.
Nhóc con Nha Nha chả biết ai nhưng cũng phấn khích nhảy nhót trên tay bà nội, nhoài người về phía trước đòi lao theo các anh.
“Mẹ Nha Nha thêm củi vào lò nhá, để bà ra ngoài xem thế nào”, chỉ kịp để lại một câu bà Điền cũng hối hả ẵm cháu đi ra cổng.
Ngô Mai đang trong giai đoạn ốm nghén nặng, ăn chẳng được bao nhiêu mà cứ nôn ói suốt thôi. Đấy, vừa rồi chị cũng mới chui vào nhà xí ói một chặp xong. Lúc thằng Đại Oa hô hoán ầm ĩ, chị ở trong này cũng nghe rõ mồn một, đang định rửa ù cái mặt rồi chạy ra đón cô út thì lại nghe mẹ chồng bảo vậy. Ngô Mai cúi xuống nhìn cái bụng mới hơi nhô lên chút đỉnh, sau đó lại đưa mắt nhìn ra ngoài trời tuyết bay trắng xoá. Thôi vậy, chị cụp mắt tiu nghỉu đáp: “Vâng, thưa mẹ!”
Ngoài cổng vọng vào tiếng cười nói tíu tít của bà Điền: “Về rồi, cuối cùng cũng về rồi, có mệt lắm không, lại đây bà xem nào. Hổm rày cha các con ngày nào cũng đứng ngoài đầu làng đợi. Lúc về tuy không nói gì nhưng mẹ biết ông ấy buồn lắm, chắc cứ thắc mắc sao lâu vậy mà chưa thấy vợ chồng con cái bây về.”
Điền Tú Phương xòe tay xin bế, bé con Nha Nha cười khanh khanh nhào sang lòng cô út. Bà Điền thì mừng mừng tủi tủi ôm ghì cả Thiên Nam lẫn Hiểu Hiểu cho thoả nỗi nhớ mong bấy lâu nay.
Còn Đại béo và Nhị béo thì khỏi nói rồi, chúng hào hứng chạy vòng tròn quanh dượng út, rộn rã hỏi đông hỏi tây đủ thứ chuyện trên đời.
Mọi người nhanh chóng di chuyển vào nhà cho ấm. Trong đây đã đốt sẵn lò sưởi, không khí khô ráo ấm áp khiến ai bước vào cũng cảm thấy từng tế bào như giãn ra, thoải mái vô cùng.
Giờ là đến tiết mục phát quà, tất cả mọi người từ lớn đến nhỏ đều có hết, riêng bà bầu Ngô Mai được ưu tiên hẳn hai miếng vải mềm như tơ, thích hợp may áo lót hoặc làm tã cho trẻ sơ sinh cũng được luôn.
Đúng lúc này Điền Kiến Quốc trở về. Văn Trạch Tài bị cha và anh vợ kéo xuống hỏi thăm tin tức thời sự. Bọn nhỏ thì xúm xít vây quanh bà Điền chờ chia kẹo, thế nên Điền Tú Phương và Ngô Mai liền rủ nhau vào buồng tâm sự chuyện chị em phụ nữ.
“Nếu không phải anh cả gọi điện thông báo thì chúng em cũng không biết chị cả lại có tin vui”, Điền Tú Phương nhìn cái bụng Ngô Mai bằng ánh mắt thực sự bái phục và ngưỡng mộ. Đây đã là đứa thứ tư rồi đấy!
Ngô Mai cười cười, cố vắt óc mới nghĩ được một câu tạm cho là lời hay ý đẹp: “Cô cũng đừng gấp, từ từ rồi cũng tới lượt thôi.”
Ôi, kêu chị mắng chửi người thì chữ nghĩa tuôn ào ào không cần động não, chứ bảo chị khích lệ, an ủi ai thì nghe chừng hơi bị khó đấy.
Khoé miệng Điền Tú Phương khẽ giật giật. Gì vậy trời, sinh con mà làm như xếp hàng mua đồ không bằng?! Nhưng thôi, dầu gì cũng xin ghi nhận ý tốt của chị dâu. Với lại ở bên cạnh Văn Trạch Tài đã lâu, Điền Tú Phương cũng hiểu được thế nào là duyên phận không thể cưỡng cầu. Nhất là đối với chuyện sinh con đẻ cái lại càng không thể vội. Con cái là của trời cho, mình có sốt ruột thế chứ sốt ruột nữa cũng chẳng thể làm gì khác. Thôi thì đành nương theo sự sắp đặt của ông trời vậy.
Lâu rồi không gặp, hai chị em vừa xáp vào một cái là tám quá trời quá đất. Được cái Ngô Mai cũng thuộc diện thích hóng hớt nên chuyện từ trong nhà ra ngoài ngõ, từ làng trên xuống xóm dưới, không cái gì là chị ấy không biết: “Dương Diễm Cúc xui lắm, bị bệnh nặng, gầy đến độ chỉ còn da bọc xương thôi. Lý thôn y tới khám bảo là mắc bệnh nan y gì gì ấy, ông ấy không trị được mà kể cả có đưa vào bệnh viện cũng vô phương cứu chữa.”
Điền Tú Phương kinh hãi: “Bệnh nan y sao? Mà em nhớ không nhầm thì hình như cô ta có ba đứa con phải không chị?”
Nếu giờ chẳng may có mệnh hệ gì thì bọn nhỏ biết nương tựa vào ai? Mất mẹ là mất cả bầu trời, đã vậy Triệu Ái Quốc với Đỗ Lập An đều chẳng phải hạng tốt lành gì cho cam. Ai dà, tương lai của ba đứa nhỏ nghe chừng mờ mịt quá!
“Ừ ba đứa, nghĩ cũng thương thật đấy!” Ngô Mai thở dài. Cùng là cảnh làm mẹ, mặc dù không thích Dương Diễm Cúc thật nhưng chị cũng chẳng mong cô ta chết và càng không mong nhìn thấy ba đứa trẻ con thơ dại bị rơi vào cảnh mồ côi mồ cút. Mặc dù mẹ chúng chẳng ra gì nhưng ba anh em nó lại tương đối ngoan ngoãn và hiểu chuyện.
Đề tài này có vẻ hơi nặng nề, tâm trạng Điền Tú Phương thoáng cái trùng hẳn xuống. Ngô Mai thầm mắng mình hết chuyện rồi hay sao mà tự dưng lôi chuyện này ra nói, chị vội vàng chuyển chủ đề khác: “Thôi kệ đi, sống chết có số, mỗi người đều có phúc có phần cả. Sau này giúp được gì thì mình hỗ trợ tụi nhỏ một tay. Nói sang chuyện nhà các em đi. Mẹ với anh Kiến Quốc đã quét dọn sạch sẽ từ mấy hôm trước rồi. Trong phòng kho cũng đã chất đầy củi, cô và dượng tha hồ đốt xuyên tết, không lo bị lạnh.”
Ngoài phòng khách, cánh đàn ông đang nói tới vấn đề phân chia đất đai: “Nhà Đại Phi chỉ có hai vợ chồng. Giờ có thêm đứa con nữa là ba. Chờ nó về làm giấy khai sinh cho con vừa lúc có thể thêm tên đứa bé vào hộ khẩu. Như vậy là một hộ ba nhân khẩu, không chừng có thể chia thêm đất.”
Có thể thấy chính sách mới rất được lòng người dân. Bằng chứng là Điền đội trưởng mặt sắt hiếm khi vui vẻ như vậy, ngữ khí nói chuyện cũng thập phần ôn hoà.
“Còn nhà các con thì năm ngoái trở về đã thêm tên Thiên Nam vào hộ khẩu rồi, cho nên cứ dựa theo quy định mà làm, bốn người bốn phần. Hơn nữa phần đất của hai hộ chúng ta được chia gần nhau, cha và mọi người ở nhà cũng thuận tiện trông chừng giúp.”
“Nhìn thái độ của anh Mã xúc động và cảm kích vô cùng chứng tỏ mới vừa trải qua cơn khủng hoảng dữ dội. Chắc có lẽ đây là lần đầu tiên bà cụ Tả đi lạc nên cả nhà mới hoang mang, lo sợ dữ như vậy…” Văn Trạch Tài hoàn toàn có thể lý giải tâm trạng của vợ chồng anh Mã.
Vừa nói anh vừa nhanh chóng xếp gọn đồ đạc lên bàn: “Thôi, đi ngủ đi em, sáng mai mình còn phải khởi hành sớm.”
“Vâng”, Điền Tú Phương dịu dàng đáp rồi nhu thuận gối đầu lên tay chồng. Cả nhà cùng chìm vào giấc ngủ thơm mềm, ấm áp.
Từ khi nhận tin con gái, con rể cùng hai đứa cháu sắp trở về, Điền đội trưởng vui vẻ ra mặt. Hễ bận thì thôi chứ rảnh việc một cái là lập tức trùm áo, đội nón đi ra cổng thôn đứng đợi.
Trời mùa đông giá rét căm căm ấy vậy mà ngày nào ông cũng đi, miệt mài ngóng con ngóng cháu không biết mệt, không biết lạnh là gì. Cũng may mấy hộ gia đình quanh đây chịu khó quét tuyết chứ không thôi chắc hai chân ông Điền bị đông cứng luôn rồi.
“Thôn trưởng, vào nhà tôi mà ngồi này. Ngồi trong đây vẫn nhìn được đấy.”
Ông Trần, người trạc tuổi với Điền đội trưởng co ro trong chiếc áo dày bịch, nép sát mình vào sau cổng, chỉ thò mỗi cánh tay ra vẫy lấy vẫy để.
Điền đội trưởng quay đầu lại, hừ lạnh: “Vào đấy ngồi thì còn nhìn thấy ai được nữa. Lão già! Ông đừng hòng lừa tôi!”
Ông Trần nghe vậy chẳng những không giận mà còn há miệng cười lớn. Bọn họ chơi với nhau từ nhỏ, tính khí ai thế nào để hiểu rõ cả rồi thế nên chả hơi đâu mà chấp nhặt mấy cái vụn vặt: “Ôi dào, không vào thì cứ đứng đó hứng gió cho nguội bớt cái tính nóng như lửa của ông đi. Í, ai như con rể ông về kia?”
Điền đội trưởng đỏ mặt tía tai, gắt um lên: “Lão già thúi, lừa người vui lắm phỏng?”
Lâu lắm rồi mới lại được nghe cái giọng gắt gỏng quá đỗi thân thương và quen thuộc của cha, Điền Tú Phương mừng rỡ cười khúc khích: “Cha!”
Điền đội trưởng sửng sốt quay phắt người lại, thấy yêu thương đã ùa về ngay trước mắt, ông cười rất tươi nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy khoé mắt ông loang loáng ánh nước: “Về rồi đấy hả? Về là tốt, về là tốt!”
“Cha, chú Trần!” Văn Trạch Tài thân thiện chào hỏi.
Ông Trần cười cười: “Mấy ngày nay ngày nào Điền đội trưởng cũng ra cửa thôn đứng đợi, cuối cùng cũng đợi được con cháu về sum họp rồi nhá.”
Nghe được lời này, hai vợ chồng Văn Trạch Tài cảm thấy xúc động và ấm lòng vô cùng. Bao nhiêu mệt nhọc cùng lạnh giá suốt dọc đường đi phút chốc tan thành mây khói.
“Đưa đồ đạc đây anh cầm cho, em với hai đứa nhỏ lên đỡ cha đi”, Văn Trạch Tài chủ động đón lấy cái túi từ tay vợ.
Điền Tú Phương cũng không khước từ, cô dắt con tới trước mặt Điền đội trưởng. Tuy nhiên xúc động thì xúc động nhưng xót cha thì vẫn phải càm ràm mấy câu: “Cha cũng thật là, trời đông rét buốt căm căm, cha ra đây đứng hóng gió làm gì cho tội nghiệp, sao không ở nhà cho ấm?”
Những lời quan tâm chân thành hoà trong tiếng gió rít gào nhưng lại tạo thành âm điệu cực kỳ êm tai. Tuyết bắt đầu rơi, từng bông hoa tuyết trắng muốt bay là là trong không trung, không những không mang lại cảm giác lạnh giá mà còn tô điểm cho khung cảnh đoàn tụ thêm đẹp đẽ và ấm sức tình cảm gia đình - thứ tình cảm thiêng liêng và cao quý nhất thế gian!
Đứng nhìn bốn cha con, ông cháu quấn quýt bên nhau, đáy mắt Văn Trạch Tài cũng ánh lên ngọn lửa hạnh phúc lan tràn.
Chả phải mỗi Điền đội trưởng, bà Điền cũng trông đứng trông ngồi suốt từ hôm nghe tin tới giờ. Chẳng qua công việc nhà cửa bề bộn, hai thằng cháu nội thì nghịch như tướng cướp, đứa cháu gái lại đang tuổi chập chững biết đi, bà Điền thật không có lúc nào ngơi tay ngơi mắt ra được. Đáng lý bà cũng không bận tới nỗi vậy đâu nhưng ai bảo Ngô Mai lại cấn bầu tập bốn. Con dâu bụng mang dạ chửa, bà không ôm việc vào người thì biết đẩy cho ai bây giờ?
“Cô út với cả dượng út về!” Nhóc Đại béo vẫn luôn là đứa to mồm nhất nhà.
Nghe khẩu lệnh thằng anh, thằng em cũng vội vã chạy ùa ra cửa đón gia đình cô út.
Nhóc con Nha Nha chả biết ai nhưng cũng phấn khích nhảy nhót trên tay bà nội, nhoài người về phía trước đòi lao theo các anh.
“Mẹ Nha Nha thêm củi vào lò nhá, để bà ra ngoài xem thế nào”, chỉ kịp để lại một câu bà Điền cũng hối hả ẵm cháu đi ra cổng.
Ngô Mai đang trong giai đoạn ốm nghén nặng, ăn chẳng được bao nhiêu mà cứ nôn ói suốt thôi. Đấy, vừa rồi chị cũng mới chui vào nhà xí ói một chặp xong. Lúc thằng Đại Oa hô hoán ầm ĩ, chị ở trong này cũng nghe rõ mồn một, đang định rửa ù cái mặt rồi chạy ra đón cô út thì lại nghe mẹ chồng bảo vậy. Ngô Mai cúi xuống nhìn cái bụng mới hơi nhô lên chút đỉnh, sau đó lại đưa mắt nhìn ra ngoài trời tuyết bay trắng xoá. Thôi vậy, chị cụp mắt tiu nghỉu đáp: “Vâng, thưa mẹ!”
Ngoài cổng vọng vào tiếng cười nói tíu tít của bà Điền: “Về rồi, cuối cùng cũng về rồi, có mệt lắm không, lại đây bà xem nào. Hổm rày cha các con ngày nào cũng đứng ngoài đầu làng đợi. Lúc về tuy không nói gì nhưng mẹ biết ông ấy buồn lắm, chắc cứ thắc mắc sao lâu vậy mà chưa thấy vợ chồng con cái bây về.”
Điền Tú Phương xòe tay xin bế, bé con Nha Nha cười khanh khanh nhào sang lòng cô út. Bà Điền thì mừng mừng tủi tủi ôm ghì cả Thiên Nam lẫn Hiểu Hiểu cho thoả nỗi nhớ mong bấy lâu nay.
Còn Đại béo và Nhị béo thì khỏi nói rồi, chúng hào hứng chạy vòng tròn quanh dượng út, rộn rã hỏi đông hỏi tây đủ thứ chuyện trên đời.
Mọi người nhanh chóng di chuyển vào nhà cho ấm. Trong đây đã đốt sẵn lò sưởi, không khí khô ráo ấm áp khiến ai bước vào cũng cảm thấy từng tế bào như giãn ra, thoải mái vô cùng.
Giờ là đến tiết mục phát quà, tất cả mọi người từ lớn đến nhỏ đều có hết, riêng bà bầu Ngô Mai được ưu tiên hẳn hai miếng vải mềm như tơ, thích hợp may áo lót hoặc làm tã cho trẻ sơ sinh cũng được luôn.
Đúng lúc này Điền Kiến Quốc trở về. Văn Trạch Tài bị cha và anh vợ kéo xuống hỏi thăm tin tức thời sự. Bọn nhỏ thì xúm xít vây quanh bà Điền chờ chia kẹo, thế nên Điền Tú Phương và Ngô Mai liền rủ nhau vào buồng tâm sự chuyện chị em phụ nữ.
“Nếu không phải anh cả gọi điện thông báo thì chúng em cũng không biết chị cả lại có tin vui”, Điền Tú Phương nhìn cái bụng Ngô Mai bằng ánh mắt thực sự bái phục và ngưỡng mộ. Đây đã là đứa thứ tư rồi đấy!
Ngô Mai cười cười, cố vắt óc mới nghĩ được một câu tạm cho là lời hay ý đẹp: “Cô cũng đừng gấp, từ từ rồi cũng tới lượt thôi.”
Ôi, kêu chị mắng chửi người thì chữ nghĩa tuôn ào ào không cần động não, chứ bảo chị khích lệ, an ủi ai thì nghe chừng hơi bị khó đấy.
Khoé miệng Điền Tú Phương khẽ giật giật. Gì vậy trời, sinh con mà làm như xếp hàng mua đồ không bằng?! Nhưng thôi, dầu gì cũng xin ghi nhận ý tốt của chị dâu. Với lại ở bên cạnh Văn Trạch Tài đã lâu, Điền Tú Phương cũng hiểu được thế nào là duyên phận không thể cưỡng cầu. Nhất là đối với chuyện sinh con đẻ cái lại càng không thể vội. Con cái là của trời cho, mình có sốt ruột thế chứ sốt ruột nữa cũng chẳng thể làm gì khác. Thôi thì đành nương theo sự sắp đặt của ông trời vậy.
Lâu rồi không gặp, hai chị em vừa xáp vào một cái là tám quá trời quá đất. Được cái Ngô Mai cũng thuộc diện thích hóng hớt nên chuyện từ trong nhà ra ngoài ngõ, từ làng trên xuống xóm dưới, không cái gì là chị ấy không biết: “Dương Diễm Cúc xui lắm, bị bệnh nặng, gầy đến độ chỉ còn da bọc xương thôi. Lý thôn y tới khám bảo là mắc bệnh nan y gì gì ấy, ông ấy không trị được mà kể cả có đưa vào bệnh viện cũng vô phương cứu chữa.”
Điền Tú Phương kinh hãi: “Bệnh nan y sao? Mà em nhớ không nhầm thì hình như cô ta có ba đứa con phải không chị?”
Nếu giờ chẳng may có mệnh hệ gì thì bọn nhỏ biết nương tựa vào ai? Mất mẹ là mất cả bầu trời, đã vậy Triệu Ái Quốc với Đỗ Lập An đều chẳng phải hạng tốt lành gì cho cam. Ai dà, tương lai của ba đứa nhỏ nghe chừng mờ mịt quá!
“Ừ ba đứa, nghĩ cũng thương thật đấy!” Ngô Mai thở dài. Cùng là cảnh làm mẹ, mặc dù không thích Dương Diễm Cúc thật nhưng chị cũng chẳng mong cô ta chết và càng không mong nhìn thấy ba đứa trẻ con thơ dại bị rơi vào cảnh mồ côi mồ cút. Mặc dù mẹ chúng chẳng ra gì nhưng ba anh em nó lại tương đối ngoan ngoãn và hiểu chuyện.
Đề tài này có vẻ hơi nặng nề, tâm trạng Điền Tú Phương thoáng cái trùng hẳn xuống. Ngô Mai thầm mắng mình hết chuyện rồi hay sao mà tự dưng lôi chuyện này ra nói, chị vội vàng chuyển chủ đề khác: “Thôi kệ đi, sống chết có số, mỗi người đều có phúc có phần cả. Sau này giúp được gì thì mình hỗ trợ tụi nhỏ một tay. Nói sang chuyện nhà các em đi. Mẹ với anh Kiến Quốc đã quét dọn sạch sẽ từ mấy hôm trước rồi. Trong phòng kho cũng đã chất đầy củi, cô và dượng tha hồ đốt xuyên tết, không lo bị lạnh.”
Ngoài phòng khách, cánh đàn ông đang nói tới vấn đề phân chia đất đai: “Nhà Đại Phi chỉ có hai vợ chồng. Giờ có thêm đứa con nữa là ba. Chờ nó về làm giấy khai sinh cho con vừa lúc có thể thêm tên đứa bé vào hộ khẩu. Như vậy là một hộ ba nhân khẩu, không chừng có thể chia thêm đất.”
Có thể thấy chính sách mới rất được lòng người dân. Bằng chứng là Điền đội trưởng mặt sắt hiếm khi vui vẻ như vậy, ngữ khí nói chuyện cũng thập phần ôn hoà.
“Còn nhà các con thì năm ngoái trở về đã thêm tên Thiên Nam vào hộ khẩu rồi, cho nên cứ dựa theo quy định mà làm, bốn người bốn phần. Hơn nữa phần đất của hai hộ chúng ta được chia gần nhau, cha và mọi người ở nhà cũng thuận tiện trông chừng giúp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận