Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư
Chương 173: Diễn xuất
Chần chừ mãi, cuối cùng Hà Hưng Chí cũng phải đi ra. Trên tay hắn cầm một bao thuốc lá, nhãn hiệu tầm trung, chìa về phía này. Rất tiếc, Văn Trạch Tài lắc đầu và Tần Dũng cũng xua tay từ chối.
Hà Hưng Chí xầm mặt: “Thuốc tốt đấy, không phải ba cái loại vớ vẩn rẻ tiền đâu!”
Văn Trạch Tài mỉm cười: “Chúng tôi không hút thuốc.”
Hà Hưng Chí nhướng mày kinh ngạc, trước giờ hắn chưa gặp ông nào chê thuốc cả. Nhưng không hút cũng tốt, đỡ tốn hai điếu!
Tần Dũng ngó quanh một lượt rồi hỏi: “Đất nhà anh cũng rộng, sao không xây lên ở cho thoải mái?”
Hà Hưng Chí châm lửa rít một hơi rồi thở dài thườn thượt: “Tiền ăn còn chả có lấy đâu ra tiền xây nhà. Có chỗ che nắng che mưa đã là tốt lắm rồi. Các anh đừng chỉ nhìn bề ngoài. Trông vậy mà không phải vậy đâu, ối người đổ nợ vì bị ép xây nhà kia kìa.”
Tần Dũng hết sức kinh ngạc: “Ép? Ai ép?”
Hà Hưng Chí trỏ tay lên trời, ra cái vẻ thần thần bí bí: “Còn ai vào đây ngoài mấy ông lãnh đạo. Họ thì muốn thành phố khang trang đẹp đẽ nên ra sức dồn ép dân đen. Phía Tây thành phố cũng đang đẩy mạnh phá bỏ và di dời còn gì. Nghe nói tiền bồi thường nhiều lắm, đáng tiếc chỗ chúng tôi chẳng được đền bù một cắc, còn phải tự mình bỏ tiền túi ra nữa ấy.”
Văn Trạch Tài phản bác ngay: “Tôi chưa từng nghe có chuyện bắt buộc dân chúng xây sửa nhà bao giờ.”
Hà Hưng Chí liếc mắt khó chịu rồi ném toẹt điếu thuốc đang hút dở xuống đất, hâm hực di nát: “Chắc tiếng gió chưa truyền ra thôi.”
Văn Trạch Tài hỏi thêm: “Thế nhà này không sửa không bị làm sao à?”
“Sửa chứ”, Hà Hưng Chí trỏ lớp bùn đất mỏng lét được đắp qua loa hòng đối phó: “Đây thôi, sửa thế này thôi chứ lấy đâu ra tiền mà xây gạch. Mấy thứ gạch ngói đắt đỏ tốn kém lắm, tôi mua không nổi.”
Nói đông nói tây một hồi, Văn Trạch Tài phát hiện Hà Hưng Chí chắn đón cẩn mật, không hề để lộ chút sơ hở nào mặc dù mười câu thì phải tới chín câu không thật. Ngoài ra, hắn luôn cường điệu cái sự nghèo theo cách cực kỳ thái quá.
“Hưng Chí, hai người này là?”
Đúng lúc này, có tiếng phụ nữ bất ngờ vang lên. Văn Trạch Tài và Tần Dũng xoay đầu liền trông thấy một người khá trẻ, ước chừng chỉ độ hơn ba mươi một chút, đang bưng rổ thức ăn nghi hoặc nhìn bọn họ.
“Mẹ, đây là anh họ của An Trân và bạn anh ấy.”
Khuôn mặt cáu kỉnh của Hà Hưng Chí tức khắc nở nụ cười vui vẻ rạng rỡ. Hắn lập tức chạy tới bên cạnh, thân mật đỡ lấy rổ đồ ăn.
Bà Hà khách sáo cười: “À, hoá ra là anh của An Trân, quý hoá quá. Thế mời các anh vào nhà uống hớp trà, để tôi xuống bếp xem cơm nước thế nào rồi.”
Mẹ Hà Hưng Chí trẻ tới độ Tần Dũng há hốc miệng, suýt chút không dám tin vào mắt mình. Duy chỉ có Văn Trạch Tài là vẫn luôn giữ thái độ bình tĩnh, trước sau như một.
Thu hết phản ứng của hai người khách vào mắt, Hà Hưng Chí sướng rơn. Hắn nhiệt tình hơn hẳn ban nãy: “Ai da, xem đầu óc em chán chưa, nãy giờ cứ mải nói mà quên mất không mời hai anh vào nhà. Nào đừng đứng đây nữa, mình tiến vào phòng khách ngồi cho mát đi.”
Khi bà Hà bưng rổ đồ vào bếp, An Trân đã nấu xong cơm, giờ chỉ còn xào rau nữa là có thể dọn mâm.
Bà Hà cố tình lượn qua chỗ nồi cơm, ngó một cái ước lượng ít nhiều rồi mới quay lại yên tâm xếp đồ. Vừa làm bà ta vừa hỏi: “An Trân này, số thảo dược lần trước chị đã uống hết chưa?”
An Trân rũ đầu đáp: “Dạ, con uống hết rồi.”
“Ừ, tôi cũng đoán vậy cho nên hôm nay đi cắt thêm cho chị đây. Này, cầm lấy bọc này tối nay sắc uống đi. Ai dà, trông có tí thế thôi mà đắt tiền lắm đấy” bà Hạ thở dài tiếc rẻ, “Cuộc sống mỗi lúc một khó khăn, cơm còn phải chạy ăn từng bữa, đùng một cái lấy đâu ra đồ ngon để thiết đãi khách khứa. Lần sau có khách tới thì phải báo trước một câu để còn chạy vạy lo liệu.”
An Trân càng cúi thấp đầu, cũng không biết có nghe lọt lỗ tai hay không nữa.
Bà Hà cau mày, hơi gắt: “Có nghe không mà sao im thin thít không trả lời trả vốn gì hết vậy? Không phải tôi cấm không cho chị dẫn thân thích về nhà, ý tôi là…”
“Mẹ, con hiểu ý của mẹ”, An Trân mỉm cười cắt ngang, “Nhà chúng ta kinh tế eo hẹp, sinh hoạt phải có kế hoạch cụ thể. Con biết mà, lần sau con sẽ chú ý hơn.”
Bà Hà vừa lòng gật đầu: “Ừ, biết vậy là tốt.”
“Ối trứng này không ăn được. Nhà mình cần phải ấp lứa gà mới, thôi để tôi mang về buồng cất không thôi để đây dễ nhầm.”
Nói đoạn, bà Hà vơ vội ba quả trứng trong chén đem về phòng mình.
Quá đáng đến thế là cùng! An Trân siết chặt tay, cố gắng kìm nén cảm xúc.
Vào bữa, Văn Trạch Tài chỉ ăn đúng nửa chén cơm rồi hạ đũa. Bà Hà ngỡ ngàng vì sức ăn quá yếu. Văn Trạch Tài chỉ cười cho qua: “Hôm nay nóng quá, thực sự ăn uống không vô.”
“Cứ tưởng anh họ chê cơm canh đạm bạc, nuốt không nổi chứ”, bà Hà ý nhị liếc mắt về đĩa rau xào duy nhất còn dư lại: “Cậu thông cảm, hoàn cảnh gia đình khó khăn, được ăn no bụng đã là may mắn lắm rồi, thành thử ra…”
Chưa nói xong, bà ta đã sụt sịt chấm nước mắt. Từ đầu chí cuối, An Trân chỉ cúi đầu lặng lẽ ăn, không phụ hoạ cũng chả lên tiếng an ủi. Ngược lại, Hà Hưng Chí hết gắp đồ ăn rồi lại quay sang dỗ dành: “Không sao mà mẹ, mẹ mau ăn đi kẻo nguội.”
Thấy một mình bà ta tự biên tự diễn cũng tội, Văn Trạch Tài thương tình góp vui một câu: “Thím đừng cả nghĩ. Tôi vốn ăn ít, ngày thường ở nhà ăn cơm với thịt kho tàu cũng chỉ một chén là no.”
Đang thút tha thút thít, bà Hà ngẩng phắt đầu dậy, nói nói cười cười sang sảng: “Ôi thế à, xem chừng nhà anh họ giàu quá nhỉ. Phải tôi mà có dĩa thịt kho tàu là hết bay ba chén cơm ngay.”
Khóc đấy rồi cười ngay đấy, nét mặt thay đổi còn nhanh hơn cả diễn viên, Tần Dũng nhíu mày khó hiểu. Gia đình này lạ quá, sống mà cứ phải che đậy, giấu giếm, bộ không mệt chắc?
Cơm nước xong, An Trân đi rửa chén còn bà Hà bưng quần áo dơ ra giặt. Trong chậu có cả quần áo của nam lẫn nữ, song Văn Trạch Tài để ý thì thấy đồ nữ là của bà Hà, còn đồ nam là của Hà Hưng Chí.
Ủa, sao không phải An Trân mà lại là bà Hà?! Bình thường chẳng phải đồ của chồng sẽ do vợ giặt hay sao? Nhà này sinh hoạt lạ lùng ghê!
Rửa xong chén bát, An Trân bưng rổ trái cây ra, tươi cười mời: “Mận này nhỏ bạn em mới cho vài ngày trước, ngọt lắm. Anh họ, anh Tần, hai anh nếm thử đi.”
Cả một rổ tre đựng đầy mận, quả nào quả nấy căng mọng, xanh tươi, bên trên hãn còn vương chút bọt nước mới rửa, nom tươi mát bắt mắt vô cùng. Trưa hè nóng nực mà có rổ này giải nhiệt thì đúng là không gì tuyệt vời hơn.
Bà Hà liếc liếc vài cái, nhấp môi không nói gì. Thấy vậy, Hà Hưng Chí trực tiếp bốc một vốc lớn, sau đó đi tới bên cạnh mẹ, ngồi xổm xuống, dịu dàng đút từng quả một.
Văn Trạch Tài và Tần Dũng xém chút ngất xỉu tại chỗ. Trời má, cái cảnh tượng gì đây???
Ngay cả bà Hà cũng giật mình vì hành động bất ngờ của Hưng Chí. Bà ta quay ra cười chữa ngượng: “Ai da cái thằng bé này, mẹ biết anh hiếu thuận, anh thương mẹ nhưng đừng chỉ để ý tới mẹ, phải quan tâm tới cả vợ nữa. Nào, mau đút cho vợ một trái đi.”
Hà Hưng Chí dùng dằng một hồi, mãi sau mới miễn cưỡng đứng dậy, cười cười đi về phía này. Thấy vậy, An Trân vội váng nhét vào miệng mình một quả: “Em tự ăn được.”
Không đợi Hà Hưng Chí phản ứng, An Trân liền quay sang Văn Trạch Tài, tự nhiên nói cười: “Anh họ, để em dẫn các anh đi xung quanh một vòng. Ban nãy anh nói muốn kiếm cây thuỷ long đúng không. Em nhớ hình như bờ mương bên kia có mọc thì phải.”
Bà Hà mau mắn nói đế vào: “Ừ mấy anh em đi đi, tranh thủ đi sớm về sớm. Mà ngày hè trời tối muộn ấy mà, chắc không sợ hết xe đâu. Cùng lắm là về chuyến cuối thôi, không lo.”
Muốn đuổi khách chứ gì, rất tiếc Văn Trạch Tài không để cho bà ta toại nguyện: “Thím yên tâm, chúng cháu không vội. Cứ thong thả ở lại đây vài ngày từ từ tìm cho kỹ.”
Dứt lời, anh hất hàm ý bảo An Trân dẫn đường rồi cùng Tần Dũng nghênh ngang bước ra khỏi cổng.
Đứng trong sân, Hà Hưng Chí căm hận nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ, phải làm sao bây giờ?”
Bà Hà hừ lạnh: “Còn làm cái gì được nữa. Đáng nhẽ lúc trước không nên cưới cái con này về mới phải. Nuôi tốn cơm tốn gạo bao nhiêu năm trời mà một quả trứng cũng không đẻ được. Hạng đàn bà vô dụng!”
“Lúc trước rõ ràng người ta nói không, nhưng ai cứ nằng nặc bắt phải cưới còn gì?!” Hà Hưng Chí bỏ lại một câu rồi quay ngoắt vào nhà.
Bà Hà rũ mắt, lầm bầm một mình: “Tưởng không muốn mà được chắc. Trai lớn không chịu lấy vợ rồi định đối mặt kiểu gì với thiên hạ. Mọi người nhìn vào sẽ đánh giá con ra sao, đánh giá mẹ thế nào?!”
Bên này, An Trân dẫn Văn Trạch Tài và Tần Dũng đi một đoạn khá xa, tới khi cảm thấy đủ an toàn, cô mới dừng bước, hổ thẹn bày tỏ: “Anh họ, cho em xin lỗi. Quả thực mục đích ban đầu em tới tìm anh là muốn tính xem vì sao mình không có con. Nhưng sau khi gặp, em không nghĩ anh lại bảo chị dâu đưa em đi bệnh viện, đã thế còn chủ động đứng ra chi trả toàn bộ chi phí xét nghiệm, một đồng cũng không nhắc tới. Điều này làm em bất ngờ và cảm động vô cùng. Anh họ, anh đã thay đổi rất nhiều, không còn thờ ơ mặc kệ em như ngày trước nữa…”
Nói tới đây, An Trân bắt đầu nước mắt vòng quanh: “Em…thật sự là em cùng đường rồi cho nên mới đánh liều lừa anh tới đây!”
Hà Hưng Chí xầm mặt: “Thuốc tốt đấy, không phải ba cái loại vớ vẩn rẻ tiền đâu!”
Văn Trạch Tài mỉm cười: “Chúng tôi không hút thuốc.”
Hà Hưng Chí nhướng mày kinh ngạc, trước giờ hắn chưa gặp ông nào chê thuốc cả. Nhưng không hút cũng tốt, đỡ tốn hai điếu!
Tần Dũng ngó quanh một lượt rồi hỏi: “Đất nhà anh cũng rộng, sao không xây lên ở cho thoải mái?”
Hà Hưng Chí châm lửa rít một hơi rồi thở dài thườn thượt: “Tiền ăn còn chả có lấy đâu ra tiền xây nhà. Có chỗ che nắng che mưa đã là tốt lắm rồi. Các anh đừng chỉ nhìn bề ngoài. Trông vậy mà không phải vậy đâu, ối người đổ nợ vì bị ép xây nhà kia kìa.”
Tần Dũng hết sức kinh ngạc: “Ép? Ai ép?”
Hà Hưng Chí trỏ tay lên trời, ra cái vẻ thần thần bí bí: “Còn ai vào đây ngoài mấy ông lãnh đạo. Họ thì muốn thành phố khang trang đẹp đẽ nên ra sức dồn ép dân đen. Phía Tây thành phố cũng đang đẩy mạnh phá bỏ và di dời còn gì. Nghe nói tiền bồi thường nhiều lắm, đáng tiếc chỗ chúng tôi chẳng được đền bù một cắc, còn phải tự mình bỏ tiền túi ra nữa ấy.”
Văn Trạch Tài phản bác ngay: “Tôi chưa từng nghe có chuyện bắt buộc dân chúng xây sửa nhà bao giờ.”
Hà Hưng Chí liếc mắt khó chịu rồi ném toẹt điếu thuốc đang hút dở xuống đất, hâm hực di nát: “Chắc tiếng gió chưa truyền ra thôi.”
Văn Trạch Tài hỏi thêm: “Thế nhà này không sửa không bị làm sao à?”
“Sửa chứ”, Hà Hưng Chí trỏ lớp bùn đất mỏng lét được đắp qua loa hòng đối phó: “Đây thôi, sửa thế này thôi chứ lấy đâu ra tiền mà xây gạch. Mấy thứ gạch ngói đắt đỏ tốn kém lắm, tôi mua không nổi.”
Nói đông nói tây một hồi, Văn Trạch Tài phát hiện Hà Hưng Chí chắn đón cẩn mật, không hề để lộ chút sơ hở nào mặc dù mười câu thì phải tới chín câu không thật. Ngoài ra, hắn luôn cường điệu cái sự nghèo theo cách cực kỳ thái quá.
“Hưng Chí, hai người này là?”
Đúng lúc này, có tiếng phụ nữ bất ngờ vang lên. Văn Trạch Tài và Tần Dũng xoay đầu liền trông thấy một người khá trẻ, ước chừng chỉ độ hơn ba mươi một chút, đang bưng rổ thức ăn nghi hoặc nhìn bọn họ.
“Mẹ, đây là anh họ của An Trân và bạn anh ấy.”
Khuôn mặt cáu kỉnh của Hà Hưng Chí tức khắc nở nụ cười vui vẻ rạng rỡ. Hắn lập tức chạy tới bên cạnh, thân mật đỡ lấy rổ đồ ăn.
Bà Hà khách sáo cười: “À, hoá ra là anh của An Trân, quý hoá quá. Thế mời các anh vào nhà uống hớp trà, để tôi xuống bếp xem cơm nước thế nào rồi.”
Mẹ Hà Hưng Chí trẻ tới độ Tần Dũng há hốc miệng, suýt chút không dám tin vào mắt mình. Duy chỉ có Văn Trạch Tài là vẫn luôn giữ thái độ bình tĩnh, trước sau như một.
Thu hết phản ứng của hai người khách vào mắt, Hà Hưng Chí sướng rơn. Hắn nhiệt tình hơn hẳn ban nãy: “Ai da, xem đầu óc em chán chưa, nãy giờ cứ mải nói mà quên mất không mời hai anh vào nhà. Nào đừng đứng đây nữa, mình tiến vào phòng khách ngồi cho mát đi.”
Khi bà Hà bưng rổ đồ vào bếp, An Trân đã nấu xong cơm, giờ chỉ còn xào rau nữa là có thể dọn mâm.
Bà Hà cố tình lượn qua chỗ nồi cơm, ngó một cái ước lượng ít nhiều rồi mới quay lại yên tâm xếp đồ. Vừa làm bà ta vừa hỏi: “An Trân này, số thảo dược lần trước chị đã uống hết chưa?”
An Trân rũ đầu đáp: “Dạ, con uống hết rồi.”
“Ừ, tôi cũng đoán vậy cho nên hôm nay đi cắt thêm cho chị đây. Này, cầm lấy bọc này tối nay sắc uống đi. Ai dà, trông có tí thế thôi mà đắt tiền lắm đấy” bà Hạ thở dài tiếc rẻ, “Cuộc sống mỗi lúc một khó khăn, cơm còn phải chạy ăn từng bữa, đùng một cái lấy đâu ra đồ ngon để thiết đãi khách khứa. Lần sau có khách tới thì phải báo trước một câu để còn chạy vạy lo liệu.”
An Trân càng cúi thấp đầu, cũng không biết có nghe lọt lỗ tai hay không nữa.
Bà Hà cau mày, hơi gắt: “Có nghe không mà sao im thin thít không trả lời trả vốn gì hết vậy? Không phải tôi cấm không cho chị dẫn thân thích về nhà, ý tôi là…”
“Mẹ, con hiểu ý của mẹ”, An Trân mỉm cười cắt ngang, “Nhà chúng ta kinh tế eo hẹp, sinh hoạt phải có kế hoạch cụ thể. Con biết mà, lần sau con sẽ chú ý hơn.”
Bà Hà vừa lòng gật đầu: “Ừ, biết vậy là tốt.”
“Ối trứng này không ăn được. Nhà mình cần phải ấp lứa gà mới, thôi để tôi mang về buồng cất không thôi để đây dễ nhầm.”
Nói đoạn, bà Hà vơ vội ba quả trứng trong chén đem về phòng mình.
Quá đáng đến thế là cùng! An Trân siết chặt tay, cố gắng kìm nén cảm xúc.
Vào bữa, Văn Trạch Tài chỉ ăn đúng nửa chén cơm rồi hạ đũa. Bà Hà ngỡ ngàng vì sức ăn quá yếu. Văn Trạch Tài chỉ cười cho qua: “Hôm nay nóng quá, thực sự ăn uống không vô.”
“Cứ tưởng anh họ chê cơm canh đạm bạc, nuốt không nổi chứ”, bà Hà ý nhị liếc mắt về đĩa rau xào duy nhất còn dư lại: “Cậu thông cảm, hoàn cảnh gia đình khó khăn, được ăn no bụng đã là may mắn lắm rồi, thành thử ra…”
Chưa nói xong, bà ta đã sụt sịt chấm nước mắt. Từ đầu chí cuối, An Trân chỉ cúi đầu lặng lẽ ăn, không phụ hoạ cũng chả lên tiếng an ủi. Ngược lại, Hà Hưng Chí hết gắp đồ ăn rồi lại quay sang dỗ dành: “Không sao mà mẹ, mẹ mau ăn đi kẻo nguội.”
Thấy một mình bà ta tự biên tự diễn cũng tội, Văn Trạch Tài thương tình góp vui một câu: “Thím đừng cả nghĩ. Tôi vốn ăn ít, ngày thường ở nhà ăn cơm với thịt kho tàu cũng chỉ một chén là no.”
Đang thút tha thút thít, bà Hà ngẩng phắt đầu dậy, nói nói cười cười sang sảng: “Ôi thế à, xem chừng nhà anh họ giàu quá nhỉ. Phải tôi mà có dĩa thịt kho tàu là hết bay ba chén cơm ngay.”
Khóc đấy rồi cười ngay đấy, nét mặt thay đổi còn nhanh hơn cả diễn viên, Tần Dũng nhíu mày khó hiểu. Gia đình này lạ quá, sống mà cứ phải che đậy, giấu giếm, bộ không mệt chắc?
Cơm nước xong, An Trân đi rửa chén còn bà Hà bưng quần áo dơ ra giặt. Trong chậu có cả quần áo của nam lẫn nữ, song Văn Trạch Tài để ý thì thấy đồ nữ là của bà Hà, còn đồ nam là của Hà Hưng Chí.
Ủa, sao không phải An Trân mà lại là bà Hà?! Bình thường chẳng phải đồ của chồng sẽ do vợ giặt hay sao? Nhà này sinh hoạt lạ lùng ghê!
Rửa xong chén bát, An Trân bưng rổ trái cây ra, tươi cười mời: “Mận này nhỏ bạn em mới cho vài ngày trước, ngọt lắm. Anh họ, anh Tần, hai anh nếm thử đi.”
Cả một rổ tre đựng đầy mận, quả nào quả nấy căng mọng, xanh tươi, bên trên hãn còn vương chút bọt nước mới rửa, nom tươi mát bắt mắt vô cùng. Trưa hè nóng nực mà có rổ này giải nhiệt thì đúng là không gì tuyệt vời hơn.
Bà Hà liếc liếc vài cái, nhấp môi không nói gì. Thấy vậy, Hà Hưng Chí trực tiếp bốc một vốc lớn, sau đó đi tới bên cạnh mẹ, ngồi xổm xuống, dịu dàng đút từng quả một.
Văn Trạch Tài và Tần Dũng xém chút ngất xỉu tại chỗ. Trời má, cái cảnh tượng gì đây???
Ngay cả bà Hà cũng giật mình vì hành động bất ngờ của Hưng Chí. Bà ta quay ra cười chữa ngượng: “Ai da cái thằng bé này, mẹ biết anh hiếu thuận, anh thương mẹ nhưng đừng chỉ để ý tới mẹ, phải quan tâm tới cả vợ nữa. Nào, mau đút cho vợ một trái đi.”
Hà Hưng Chí dùng dằng một hồi, mãi sau mới miễn cưỡng đứng dậy, cười cười đi về phía này. Thấy vậy, An Trân vội váng nhét vào miệng mình một quả: “Em tự ăn được.”
Không đợi Hà Hưng Chí phản ứng, An Trân liền quay sang Văn Trạch Tài, tự nhiên nói cười: “Anh họ, để em dẫn các anh đi xung quanh một vòng. Ban nãy anh nói muốn kiếm cây thuỷ long đúng không. Em nhớ hình như bờ mương bên kia có mọc thì phải.”
Bà Hà mau mắn nói đế vào: “Ừ mấy anh em đi đi, tranh thủ đi sớm về sớm. Mà ngày hè trời tối muộn ấy mà, chắc không sợ hết xe đâu. Cùng lắm là về chuyến cuối thôi, không lo.”
Muốn đuổi khách chứ gì, rất tiếc Văn Trạch Tài không để cho bà ta toại nguyện: “Thím yên tâm, chúng cháu không vội. Cứ thong thả ở lại đây vài ngày từ từ tìm cho kỹ.”
Dứt lời, anh hất hàm ý bảo An Trân dẫn đường rồi cùng Tần Dũng nghênh ngang bước ra khỏi cổng.
Đứng trong sân, Hà Hưng Chí căm hận nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ, phải làm sao bây giờ?”
Bà Hà hừ lạnh: “Còn làm cái gì được nữa. Đáng nhẽ lúc trước không nên cưới cái con này về mới phải. Nuôi tốn cơm tốn gạo bao nhiêu năm trời mà một quả trứng cũng không đẻ được. Hạng đàn bà vô dụng!”
“Lúc trước rõ ràng người ta nói không, nhưng ai cứ nằng nặc bắt phải cưới còn gì?!” Hà Hưng Chí bỏ lại một câu rồi quay ngoắt vào nhà.
Bà Hà rũ mắt, lầm bầm một mình: “Tưởng không muốn mà được chắc. Trai lớn không chịu lấy vợ rồi định đối mặt kiểu gì với thiên hạ. Mọi người nhìn vào sẽ đánh giá con ra sao, đánh giá mẹ thế nào?!”
Bên này, An Trân dẫn Văn Trạch Tài và Tần Dũng đi một đoạn khá xa, tới khi cảm thấy đủ an toàn, cô mới dừng bước, hổ thẹn bày tỏ: “Anh họ, cho em xin lỗi. Quả thực mục đích ban đầu em tới tìm anh là muốn tính xem vì sao mình không có con. Nhưng sau khi gặp, em không nghĩ anh lại bảo chị dâu đưa em đi bệnh viện, đã thế còn chủ động đứng ra chi trả toàn bộ chi phí xét nghiệm, một đồng cũng không nhắc tới. Điều này làm em bất ngờ và cảm động vô cùng. Anh họ, anh đã thay đổi rất nhiều, không còn thờ ơ mặc kệ em như ngày trước nữa…”
Nói tới đây, An Trân bắt đầu nước mắt vòng quanh: “Em…thật sự là em cùng đường rồi cho nên mới đánh liều lừa anh tới đây!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận