Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 159: Phản phúc

Sau khi tiễn Viên Vệ Quốc về, Văn Trạch Tài không ra cửa hàng ngay mà ôm cái bình có chứa Sát bùn trùng đi lên núi tìm Chương Toàn.

Tuy nhiên khi Văn Trạch Tài lên tới nơi liền phát hiện Chương Toàn đang rơi vào tình trạng hết sức thê thảm. Trong nhà, đồ đạc lung tung rối loại, chắn hết cả lối đi, phải khó khăn lắm Văn Trạch Tài mới tìm được Chương Toàn từ trong đống đổ nát. Lúc này, ông ta nằm liệt dưới đất, hổn hển thở dốc, hai tay gắng sức bóp chặt vết thương trên đùi, cố ngăn không cho máu tiếp tục phun ra.

Văn Trạch Tài vội đặt chiếc bình sang một bên, chạy lại đỡ Chương Toàn đến chỗ sạch sẽ. Kế đó anh lục tung ngăn tủ cuối giường để tìm băng gạc và thuốc cầm máu, rồi nhanh chóng xử lý vết thương cho Chương Toàn.

“Xuống tay cũng tàn nhẫn lắm, chắc đây là tác phẩm do đồ đệ cưng của ông gây ra đúng không?” Vừa nói Văn Trạch Tài vừa cố tình ấn mạnh một cái khiến Chương Toàn đau đến nhe răng trợn mắt: “Aa…nhẹ… nhẹ tay chút. Cậu muốn giết người à?!”

Văn Trạch Tài bật cười: “Xong rồi! Máu tạm thời đã được cầm. Nhưng tôi nghĩ vẫn nên tới bệnh viện kiểm tra thì hơn. Dạo này thời tiết nắng nóng, không cẩn thận mưng mủ nhiễm trùng là gay go to.”


Chương Toàn gục đầu ủ rũ, mãi sau mới bất lực thở dài: “Lần này là do bản thân tôi bất cẩn, lơ là không phòng bị cho nên mới bị nó đánh úp. Ài dà, sáng nay nó xách bao gạo lên, nói là giúp sư phụ dọn dẹp quét tước phòng ốc. Thế là tôi để nhà cho nó dọn còn mình thì ra ngoài vo gạo thổi cơm. Ai dè mới vừa quay lưng đã bị thằng khốn đó siết chặt cổ, bắt tôi khai ra nơi cất giấu tài liệu ghi chép bí thuật.”

“Bố cái thằng ngu!” Chương Toàn khinh bỉ nhổ nước miếng, “Làm gì có ai ghi bí thuật ra giấy bao giờ, tất cả tôi đều lưu hết trong đầu đây này. Nó có đào bới xới lộn hết lên thì cũng chả tìm được cái khỉ gió gì. Trong lúc hai bên giằng co qua lại, tôi đang định hạ thuật thì nó rút dao đâm tôi một nhát.”

Văn Trạch Tài khoanh hai tay trước ngực, không ngại châm chọc: “Lúc trước là ai sống chết bảo vệ hắn. Cho dù tôi đưa ra bao nhiêu bằng chứng thì ông vẫn một mực bao che, nói cái gì mà một phút lỡ làng cho nên mới lầm đường lạc bước, chứ bản chất nó không xấu. Giờ thì sao, đâm sư phụ mình đã đủ xấu chưa?”

“Hoàn toàn là bản chất con người chứ không phải lầm đường lạc bước cái mẹ gì hết!” Chương Toàn đau khổ nhắm nghiền hai mắt. Khuôn mặt vốn đã già nua nay tinh thần suy sụp lại càng hom hem tợn, thoắt cái như biến thành ông lão sắp sửa xuống lỗ tới nơi!

Thấy ông bạn già ngồi thừ một xó, mặt mũi buồn xo như mất sổ gạo, Văn Trạch Tài cũng chán chả thèm chọc ghẹo mà đổi sang chủ để khác: “Thôi, tươi tỉnh lên, nhìn xem tôi mang thứ gì tốt tới cho ông này.”

Nghe có thứ tốt, Chương Toàn hào hứng ngẩng phắt đầu dậy, ngờ đâu đập vào mắt chỉ là một đống bùn nhão nhoét đen xì xì, ông ta tiu nghỉu xụ mặt: “Gì đây, thấy tôi chưa đủ thảm hay sao mà còn tính cho tôi cạp đất?”

Văn Trạch Tài trề môi ghét bỏ ra mặt: “Bảo sao cả đời chỉ mãi là một gã thầy ngải không tên không tuổi, sống ẩn mình nơi rừng sâu, xa lánh xã hội loại người. Nhìn kỹ lại đi, đất ở đâu mà đất, nó là một trong ba loại trùng nguy hiểm nhất, tên là Sát trùng hay còn cách gọi khác là Huyễn trùng vì nó chuyên môn mê hoặc tâm trí con người, thậm chí nếu tìm được chủ thể thích hợp sẽ bò vào cơ thể người và sống ký sinh tại đó.”

“Sát trùng?!” Chương Toàn bật dậy như cái lò xo, chẳng màng tới vết thương trên đùi vẫn còn đang rỉ máu. Ông gần như dí sát mắt vào miệng bình, mê mẩn ngắm nhìn: “Đích thị là hàng hiếm nha, cậu tìm được nó ở xó xỉnh nào thế?”

“Trên núi”, Văn Trạch Tài đáp rồi đưa một chén rượu qua.

Chương Toàn lập tức đổ vào bên trong. Không bao lâu sau, con trùng hiện nguyên hình, đi kèm với đó là từng đợt âm thanh rùng rợn lạnh óc nối đuôi nhau tràn ra, vang vọng khắp nơi.

Chương Toàn sung sướng vỗ đùi đen đét: “Ha ha, hàng tốt hàng tốt nha!”

Văn Trạch Tài không nói gì, lẳng lặng đưa qua một chén nước.

Chương Toàn đổ ụp vào bình, tức thì sự ồn ào, hỗn loạn vụt tắt trả lại không gian yên lặng, tĩnh mịch vốn có.

Lúc này con trùng đã nằm yên bất động y hệt một nắm đất hiền lành, vô hại. Chương Toàn lưu luyến nhìn không rời mắt, mãi sau mới chậm rì rì đóng chặt nắp bình lại, không quên bày tỏ sự ngưỡng mộ pha lẫn chút xíu ghen tỵ: “Xì, công nhận số cậu may mắn thật đấy!”

Lần trước thì Trí sinh trùng, lần này là Sát bùn trùng, làm như mấy thứ quý hiếm trên đời đều rủ nhau bò tới trước mặt cho Văn Trạch Tài bắt hay sao ấy. Chả hiểu sao mà tốt số thế không biết?!

Văn Trạch Tài đủng đỉnh kéo ghế ngồi xuống, nhịp nhịp giò ra điều chuyện đó là đương nhiên, không cần bàn tới. Lát sau, anh bồi thêm một câu cho tăng phần đậm đà: “Không cùng đẳng cấp thì đừng nên so sánh chi cho tủi thân!”

Chương Toàn tức muốn hộc máu nhưng không thể làm gì được, cuối cùng đành nghiến răng nghiến lợi sai khiến: “Này oắt con! Nhanh lên, cõng tôi đi viện. Ngồi đây thêm lúc nữa chắc chết vì ức quá!”

Tuy nhiên trước khi rời đi Chương Toàn không quên nhắc Văn Trạch Tài ôm theo bình Sát trùng, không thôi bị thằng khốn Tống Văn Minh cuỗm mất là ông chết thật chứ chẳng đùa đâu!

Để cẩn thận hơn, Chương Toàn còn hạ thuật lên toàn bộ căn nhà: “Thể nào thằng chó đó cũng quay lại kiểm tra xem tôi còn sống hay đã chết. Hừ, chỉ cần nó bước vào đây một bước, tôi sẽ cho nó biết thế nào là lễ độ! Thằng phản phúc!”

Văn Trạch Tài không nói gì, kiên nhẫn đứng đợi một bên rồi cẩn thận đỡ Chương Toàn xuống núi, tiến thẳng tới bệnh viện thành phố.

Vất vả lết từ khoa nọ tới khoa kia hết thăm khám rồi tới băng bó vết thương, cuối cùng Chương Toàn cũng được thoải mái nằm dài trên giường bệnh, tay cắm kim truyền nước biển. Đang lim dim thiu thiu ngủ thì bị Văn Trạch Tài sờ mó khắp người cùng tiếng càm ràm khe khẽ: “Quái lạ, sao trên người không có đồng nào thế này?”

Chương Toàn kinh ngạc trừng lớn mắt: “Cậu không có tiền à?”

Văn Trạch Tài đáp tỉnh bơ: “Đã bảo không cùng đẳng cấp thì đừng so sánh. Tôi khác ông, trong túi lúc nào chả đầy tiền.”

Chương Toàn híp chặt mắt như thể muốn xuyên thủng cái túi quần lép kẹp của Văn Trạch Tài: “Đâu, xòe ra đây mới tin!”

“Tôi đi ra ngoài một chút”, Văn Trạch Tài nói rất nhanh rồi trực tiếp xoay người đi thẳng một nước.

“Ê! Cậu nhớ nộp viện phí nha, không thôi bác sĩ tống cổ tôi ra đường đấy!” Chương Toàn mặt dày gọi với theo, chẳng thèm che giấu chuyện mình là một kẻ nghèo kiết xác.

Ông chú nằm bên cạnh tò mò quan sát nãy giờ, do dự mãi mới dám lên tiếng hỏi: “Này ông bạn, cậu thanh niên ban nãy là con trai ông à?”

Chương Toàn thoạt sửng sốt rồi tủm tỉm gật đầu: “Phải phải, con trai tôi đấy. Cái thằng bất hiếu đó suốt ngày chỉ biết chọc cho cha nó tức điên lên!”

“Hắt xì hơi…” Đang yên đang lành Văn Trạch Tài hắt xì một cái rõ to. Anh xoa xoa mũi, nghi hoặc lẩm bẩm: “Không lẽ bà xã đang nhớ mình?!”

Tuy rằng không một xu dính túi nhưng Văn Trạch Tài chẳng hề có ý định quay về cửa hàng tìm vợ. Đường đường là nam tử hán đại trượng phu, phải biết mang tiền về cho vợ chứ làm gì có đạo lý lấy tiền trong nhà đi lo việc thiên hạ. Hơn nữa chuyện này do Tống Văn Minh gây ra, vậy thì tìm Tống gia đòi tiền là hợp tình hợp lý rồi!

Bởi vì không có sẵn da gà cho nên Văn Trạch Tài chỉ có thể sử dụng tiểu thuật làm cho mặt mình méo mó, vẹo vọ đi một chút. Sau đó anh dựa vào la bàn đi tìm thủ phạm đòi nợ.

Trong một quán rượu nhỏ nằm tại vùng ngoại ô xa xôi hẻo lánh, Tống Văn Minh phiền muộn nốc ừng ực hết bát này tới bát khác. Lúc này trong lòng hắn đang rối như tơ vò, phần vì không biết Chương Toàn đã chết thật hay chưa, phần vì lo sợ cảnh sát sẽ lần ra mình. Rồi ngộ nhỡ bị bắt thật thì phải khai kiểu gì để thoát tội.

Kể từ ngày bái Chương Toàn làm sư phụ, hễ rảnh rối không có việc gì là Tống Văn Minh lại chạy tót lên núi chơi, vậy nên người dân sống dưới chân núi còn lạ gì cái bản mặt hắn nữa. Nếu thực sự xảy ra án mạng mà vừa hay có người trông thấy hắn lảng vảng quanh khu đó vậy thì chẳng phải tiêu đời rồi hay sao?!

Không được, phải vòng về đó một chuyến kiểm tra xem thế nào. Nếu thật sự bị người phát hiện, hắn sẽ âm thầm theo dõi rồi tuỳ cơ ứng biến. Còn nếu không ai biết…vậy thì đừng trách hắn huỷ thi diệt tích…

Nghĩ tới đây, Tống Văn Minh siết chặt hai tay thành nắm đấm, nhếch mép để lộ nụ cười rét lạnh như ma quỷ.

Đúng lúc này, Văn Trạch Tài rất tự nhiên ngồi vào vị trí đối diện, thân thiện bắt chuyện: “Người anh em, tôi thấy ấn đường của anh chuyển đen, cẩn thận sắp có hạn lao tù ập tới.”

“Bang…”

Tống Văn Minh dằn mạnh chiếc bát xuống bàn, ánh mắt phừng phừng lửa giận: “Thằng chó, mày ở đâu mà dám tới đây sủa nhăng sủa cuội, hả? Khôn hồn thì cút xéo về xó xỉnh của mày ngay, nếu không đừng trách ông đây không khách khí!”

Văn Trạch Tài lắc đầu bật cười: “Tôi có lòng hảo tâm nhắc nhở vậy mà anh không những không cảm ơn lại còn lớn tiếng mắng chửi. Thôi vậy, nửa đời sau anh cứ thong thả mà thưởng thức cơm tù đi!”

Dứt lời, Văn Trạch Tài liền đứng dậy toan rời đi.

Sự bồn chồn lo lắng lấn át tâm trí, Tống Văn Minh đảo mắt cân nhắc giây lát rồi nhanh như cắt đứng bật dậy, níu lấy tay Văn Trạch Tài: “Ấy ấy sư phụ khoan đi đã. Tại trong lòng có phiền muộn đâm ra tính tình tôi mới nóng nảy, nói năng thô lỗ, cọc cằn chứ kỳ thực cũng không có ý gì đâu. Nào sư phụ ngồi đi, có chuyện gì chúng ta vừa uống vừa nói.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận