Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư
Chương 188: Vào hang bắt cọp
Điền Tú Phương lắc đầu theo bản năng, sống chết không chịu: “Thằng bé còn quá nhỏ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”
Văn Trạch Tài cố gắng thuyết phục: “Ngày mai chính là lễ mừng thọ của đương gia Thượng Dương Chu gia. Đến lúc đó các thuật sư ở khắp mọi nơi sẽ kéo về chúc thọ. Người càng đông chúng ta càng dễ trà trộn, hơn nữa Thiên Nam còn nhỏ, bọn họ sẽ không nghi ngờ một đứa trẻ con đâu.”
Điền Tú Phương kiên quyết phản đối: “Chính anh cũng nói con còn nhỏ mà. Chồng à, Thiên Nam chỉ là một đứa bé thôi. Vạn nhất xảy ra bất trắc thì nó biết xử trí thế nào. Chuyện xui rủi nào ai có thể đoán trước được, đúng không anh?”
Văn Trạch Tài siết nhẹ bờ vai gầy đang run lên bần bật vì sợ hãi: “Anh biết em đang lo lắng điều gì. Em lo cái gì thì anh cũng lo y như vậy. Nhưng vợ à, chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Một khi Âm trì được lấp đầy là sẽ xảy ra đại hoạ đấy. Chúng ta phải hành động ngay, không thể trì hoãn thêm nữa, nếu không sẽ muộn mất!”
Đến lúc ấy, tất cả bọn họ sẽ không ai thoát khỏi cái chết!
Điền Tú Phương cắn chặt môi: “Không còn biện pháp khác hả anh?”
“Không còn, đây là biện pháp tốt nhất rồi!”
Nghe vậy, Điền Tú Phương nhắm chặt mắt, không thể đưa ra quyết định cuối cùng.
Cùng lúc này ở căn phòng kế bên, Viên Vệ Quốc đang nói cho Thiên Nam nghe kế hoạch lẻn vào Chu gia. Nghe tới đâu hai mắt Thiên Nam sáng rực tới đó. Biết bản thân có thể giúp sức trong phi vụ hệ trọng này, cu cậu phấn chấn vô cùng, lập tức lao ào sang phòng cha mẹ.
Nhìn thằng con khí thế bừng bừng, cặp mắt sáng ngời chan chứa đầy hoài bão, Điền Tú Phương biết có khuyên nhủ thế nào cũng vô dụng thôi, vậy là bao lời muốn nói bỗng chốc tan thành mây khói. Cô nặng nề gật đầu nhưng nó như quả bom trĩu lấy lòng cô, bóp nghẹt trái tim cô với biết bao nỗi niềm lo âu của người làm mẹ.
Sáng hôm sau trước giờ xuất phát, Điền Tú Phương cứ ôm ghì lấy Thiên Nam, lưu luyến không nỡ buông tay. Cảnh tượng xúc động đến độ Trần Vân Hồng phải chạy vào nhà trong len lén lau nước mắt.
Điền Tú Phương vừa hôn trán con trai vừa dịu dàng căn dặn: “Nhất định phải nghe lời cha và sư phụ, không được tự mình làm chủ biết chưa? Mẹ sẽ ở nhà chờ con, nấu toàn các món con thích nhất. Con phải bình an trở về với mẹ nha con.”
Thiên Nam cũng ôm chầm lấy mẹ, cánh tay nhỏ xíu bắt chước cha vỗ nhè nhẹ mấy cái trấn an: “Thiên Nam hứa sẽ bình an trở về, mẹ đừng lo lắng nha.”
Làm sao mà không lo lắng cho được, con đi ngàn dặm mẹ lo âu. Dẫu lần này Thiên Nam không đi ngàn dặm nhưng Chu gia là hang hùm, miệng cọp. Chỉ cần nghĩ tới việc con sắp phải đối diện với nguy hiểm trùng trùng là Điền Tú Phương lại không ngăn được những suy nghĩ vẩn vơ.
Cô ngước đôi mắt đã ầng ậc nước lên nhìn chồng: “Hết sức cẩn thận, hứa với em phải bình an vô sự nha anh!”
Văn Trạch Tài ôn nhu vuốt má vợ, khẳng định chắc nịch: “Được, nhất định cha con anh sẽ bình an trở về với em.”
Lần này Văn Trạch Tài không dám sử dụng thuật dịch dung. Những người khác trong Chu gia không đáng ngại nhưng Chu Thất thúc thì không thể không phòng bị. Lão già đó quá bí ẩn, khi chưa biết rõ thực lực đối phương thì không thể lơ là khinh địch.
Tuy nhiên không mạo hiểm sao có thể thành công cũng như không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. Thôi đành đi bước nào tính bước đó, tuỳ cơ ứng biến vậy.
Thế là ba con người, hai lớn một nhỏ hừng hừng quyết tâm lên đường. Song khi gần tới Chu gia, Văn Trạch Tài đột nhiên phanh kít lại, sửng sốt nhìn sang Viên Vệ Quốc: “Chúng ta đã quên mất một việc rất quan trọng!”
Viên Vệ Quốc giật thót tim, đang định hỏi quên cái gì thì chợt phát hiện đối phương đang nhìn chằm chằm vào gương mặt mình. Cậu chàng vỗ đầu cái bốp, thôi xong rồi, mình đang mang mặt nạ da heo!
“Dùng thuật dịch dung chắc chắn sẽ bị Chu Thất thúc phát hiện. Nhưng nếu để mặt thật thì chẳng khác nào tự đi nộp mạng!”
Văn Trạch Tài chống tay vào tường, vắt óc suy nghĩ. Mấy ngày nay bọn họ chỉ chăm chăm chú ý tới Thực âm trùng mà quên mất vấn đề gương mặt Viên Vệ Quốc. Thực tình mọi người đã nhìn quen tướng mạo này rồi cho nên suýt chút mắc phải một sai lầm chí mạng. Cũng may Văn Trạch Tài phát hiện kịp thời.
Viên Vệ Quốc ảo não hết cúi đầu nhìn Thiên Nam rồi lại ngẩng đầu nhìn Văn Trạch Tài: “Thế giờ phải làm sao?”
Văn Trạch Tài híp mắt suy tính: “Chắc chắn Chu Thất thúc sẽ không ra tận cổng đón khách, khả năng cao lão sẽ xuất hiện cuối cùng để thu hút sự chú ý của đám đông. Bây giờ thế này đi, chú tả cụ thể từng vị trí trong viện cho anh nghe, anh và Thiên Nam sẽ vào trong đó, chú ở bên ngoài chờ tiếp ứng.”
“Làm vậy liệu có được không?” Viên Vệ Quốc gần như giãy nảy.
Cách này quá mạo hiểm! Văn Trạch Tài không những để mặt thật, lại còn dắt theo một Thiên Nam bé xíu, nhỡ chẳng may hai cha con bị lộ tẩy là chỉ có đường chết thôi!
Văn Trạch Tài mím môi quả quyết: “Có thể, yên tâm đi.”
Thảo luận xong phương án tác chiến, ba người đứng nép vào một góc khuất quan sát. Thời cơ đã điểm, Văn Trạch Tài lặng lẽ đánh ngất hai người đang trên đường tới Chu gia ăn lễ mừng thọ. Sau khi hạ một chút tiểu thuật, Văn Trạch Tài mới làm bộ lay người, đánh thức bọn họ dậy.
“Ủa Tài, có chuyện gì vậy?” Chu Đại mơ hồ sờ sờ đầu, không hiểu tại sao tự dưng mình lại nằm vật ra đất thế này!
Chu Tam cũng nghi hoặc lồm cồm bò dậy, mơ mơ màng màng tôi là ai và đây là đâu???
Viên Vệ Quốc nghệt mặt đứng một bên nhìn Văn Trạch Tài cười nói hết sức thân thiết: “Đang đi thì các anh bị say nắng. Hôm nay thời tiết nắng nóng gay gắt quá, đến em còn cảm thấy váng vất, chóng mặt nữa là. Nào hai người mau đứng dậy đi, cẩn thận kẻo bẩn hết quần áo bây giờ.”
Chu Đại, Chu Tam tức khắc bừng tỉnh đại ngộ, hai người ngây ngốc nheo mắt nhìn trời. Chà, công nhận nắng chói chang thiệt, hèn chi xây xẩm mặt mày. Phát hiện thời gian không còn sớm, Chu Đại hấp tấp kéo tay Văn Trạch Tài: “Chúng ta phải mau lên, bằng không tới trễ lại bị khinh thường cho xem.”
Bọn họ cũng mang họ Chu, cũng thuộc thế gia danh môn lừng lẫy khắp thiên hạ. Tuy nhiên có tiếng mà chẳng có miếng, chi bên họ nghèo rớt mùng tơi nghèo rơi nước mắt, đến ăn còn chả đủ thử hỏi lấy tiền đâu mà sắm sửa thọ lễ cao sang. Mâm vàng mâm bạc là không thể rồi đấy nhưng dầu gì cũng phải có tí chút mang tới điểm danh, bằng không sẽ bị cả đại gia tộc phỉ nhổ cho vuốt mặt không kịp.
“Cám ơn người anh em đã chỉ đường nhá!” Văn Trạch Tài tủm tỉm cười dắt tay Thiên Nam, rất tự nhiên mà nhập đoàn đi chúc thọ.
Chu Đại, Chu Tam cũng quay đầu nhìn Viên Vệ Quốc, ngờ nghệch cười cười tỏ vẻ cảm ơn.
“Ờ…ờ…đừng khách sáo!” Viên Vệ Quốc đần thối mặt, đứng tại chỗ máy móc vẫy tay tạm biệt.
Sở dĩ Văn Trạch Tài chọn Chu Đại và Chu Tam bởi vì trong số những người tới mừng thọ chỉ có hai anh em họ là quần áo lùi xùi, lễ vật tầm thường. Vừa trông liền biết có sổ hộ nghèo rồi. Ở đời có câu “nhiều tiền thì thắm, ít tiền thì phai”, những người nghèo mạt kiểu này bước chân vào Thượng Dương Chu gia chắc chắn sẽ không được chào đón, Chu Thất thúc càng không để bọn họ vào mắt.
Lúc này, cổng trước Chu gia ngựa xe tấp nập, khách khứa xung xính váy áo, nô nức xếp hàng dâng tặng những món quà lấp lánh, đắt tiền.
Tới lượt mình, hai anh em Chu Đại, Chu Tam tiến lên, ngượng nghịu đặt xuống bàn món quà hết sức khiêm nhường và có phần lép vế hẳn so với số đông. Đứng sau lưng, Văn Trạch Tài thấy rõ hai tai họ đỏ lựng, cái đầu cúi gằm, thái độ rụt rè, hèn mọn.
Cầm trên tay cuốn sổ ghi tên các chi các nhánh trong dòng tộc, Chu quản gia lạnh lùng hỏi mà không thèm ngẩng đầu: “Chi Đại Liễu trấn?”
Khó nhịn lời, côi nhịn lẽ, bởi vì mặc cảm về địa vị thấp kém của chi tộc mình, Chu Đại vô thức hạ thấp thanh âm, lí nhí đáp: “Dạ thưa vâng, con cháu Chu gia thuộc chi Đại Liễu trấn hôm nay tới chúc thọ đại đương gia ạ.”
- Giải thích câu "Khó nhịn lời, côi nhịn lẽ" là thành ngữ chỉ những người nghèo khổ, mồ côi thường phải chịu lép vế, nhẫn nhục vì không có hậu thuẫn. Hết giải thích.
Chu quản gia ghét bỏ liếc xéo món đồ rẻ tiền. Nhưng nói đến cùng bọn họ cũng là con cháu Chu gia, đâu thể vì chuyện cỏn con này mà làm hỏng ngày vui của gia tộc. Vì thế Chu quản gia tuỳ ý phất phất tay ra hiệu cho thuộc hạ: “Dẫn ra dãy bàn phía sau, nhanh lên đừng làm vướng chân khách quý.”
Được cho phép nhập tiệc, hai anh em Chu Đại, Chu Tam mừng quýnh, cuống quýt gập người cảm tạ. Văn Trạch Tài và Thiên Nam cũng bắt chước cúi đầu rồi nhanh nhẹn nối gót tiến vào trong sân.
Gã người làm chịu trách nhiệm nhận quà lễ không khỏi bĩu môi khinh bỉ: “Cái đám Đại Liễu Trấn này không biết xấu hổ à, mang có tí quà mà rồng rắn kéo hắn bốn người tới ăn chực, thiệt tình chả hiểu nổi!”
“Câm miệng!” Chu quản gia quắc mắt nạt: “Tập trung làm việc của mình đi.”
“Dạ dạ thưa quản gia”, Tên người làm tức khắc im bặt, không dám hó hé thêm một câu nào nữa.
Giống như những gì Văn Trạch Tài dự đoán, Chu quản gia sắp xếp cho bọn họ ngồi ở dãy bàn nằm tít trong góc kẹt, cách xa sân khấu nhất. Điều đáng nói là hai anh em Chu Đại, Chu Tam vẫn cực kỳ vui vẻ, thoải mái, như thể đã quá quen với cung cách đối xử kiểu này rồi. Mà mấy người xung quanh cũng không hề tỏ thái độ bất mãn. Chắc cùng chung cảnh nghèo cho nên bị dồn hết xuống đây.
Văn Trạch Tài cố gắng thuyết phục: “Ngày mai chính là lễ mừng thọ của đương gia Thượng Dương Chu gia. Đến lúc đó các thuật sư ở khắp mọi nơi sẽ kéo về chúc thọ. Người càng đông chúng ta càng dễ trà trộn, hơn nữa Thiên Nam còn nhỏ, bọn họ sẽ không nghi ngờ một đứa trẻ con đâu.”
Điền Tú Phương kiên quyết phản đối: “Chính anh cũng nói con còn nhỏ mà. Chồng à, Thiên Nam chỉ là một đứa bé thôi. Vạn nhất xảy ra bất trắc thì nó biết xử trí thế nào. Chuyện xui rủi nào ai có thể đoán trước được, đúng không anh?”
Văn Trạch Tài siết nhẹ bờ vai gầy đang run lên bần bật vì sợ hãi: “Anh biết em đang lo lắng điều gì. Em lo cái gì thì anh cũng lo y như vậy. Nhưng vợ à, chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Một khi Âm trì được lấp đầy là sẽ xảy ra đại hoạ đấy. Chúng ta phải hành động ngay, không thể trì hoãn thêm nữa, nếu không sẽ muộn mất!”
Đến lúc ấy, tất cả bọn họ sẽ không ai thoát khỏi cái chết!
Điền Tú Phương cắn chặt môi: “Không còn biện pháp khác hả anh?”
“Không còn, đây là biện pháp tốt nhất rồi!”
Nghe vậy, Điền Tú Phương nhắm chặt mắt, không thể đưa ra quyết định cuối cùng.
Cùng lúc này ở căn phòng kế bên, Viên Vệ Quốc đang nói cho Thiên Nam nghe kế hoạch lẻn vào Chu gia. Nghe tới đâu hai mắt Thiên Nam sáng rực tới đó. Biết bản thân có thể giúp sức trong phi vụ hệ trọng này, cu cậu phấn chấn vô cùng, lập tức lao ào sang phòng cha mẹ.
Nhìn thằng con khí thế bừng bừng, cặp mắt sáng ngời chan chứa đầy hoài bão, Điền Tú Phương biết có khuyên nhủ thế nào cũng vô dụng thôi, vậy là bao lời muốn nói bỗng chốc tan thành mây khói. Cô nặng nề gật đầu nhưng nó như quả bom trĩu lấy lòng cô, bóp nghẹt trái tim cô với biết bao nỗi niềm lo âu của người làm mẹ.
Sáng hôm sau trước giờ xuất phát, Điền Tú Phương cứ ôm ghì lấy Thiên Nam, lưu luyến không nỡ buông tay. Cảnh tượng xúc động đến độ Trần Vân Hồng phải chạy vào nhà trong len lén lau nước mắt.
Điền Tú Phương vừa hôn trán con trai vừa dịu dàng căn dặn: “Nhất định phải nghe lời cha và sư phụ, không được tự mình làm chủ biết chưa? Mẹ sẽ ở nhà chờ con, nấu toàn các món con thích nhất. Con phải bình an trở về với mẹ nha con.”
Thiên Nam cũng ôm chầm lấy mẹ, cánh tay nhỏ xíu bắt chước cha vỗ nhè nhẹ mấy cái trấn an: “Thiên Nam hứa sẽ bình an trở về, mẹ đừng lo lắng nha.”
Làm sao mà không lo lắng cho được, con đi ngàn dặm mẹ lo âu. Dẫu lần này Thiên Nam không đi ngàn dặm nhưng Chu gia là hang hùm, miệng cọp. Chỉ cần nghĩ tới việc con sắp phải đối diện với nguy hiểm trùng trùng là Điền Tú Phương lại không ngăn được những suy nghĩ vẩn vơ.
Cô ngước đôi mắt đã ầng ậc nước lên nhìn chồng: “Hết sức cẩn thận, hứa với em phải bình an vô sự nha anh!”
Văn Trạch Tài ôn nhu vuốt má vợ, khẳng định chắc nịch: “Được, nhất định cha con anh sẽ bình an trở về với em.”
Lần này Văn Trạch Tài không dám sử dụng thuật dịch dung. Những người khác trong Chu gia không đáng ngại nhưng Chu Thất thúc thì không thể không phòng bị. Lão già đó quá bí ẩn, khi chưa biết rõ thực lực đối phương thì không thể lơ là khinh địch.
Tuy nhiên không mạo hiểm sao có thể thành công cũng như không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. Thôi đành đi bước nào tính bước đó, tuỳ cơ ứng biến vậy.
Thế là ba con người, hai lớn một nhỏ hừng hừng quyết tâm lên đường. Song khi gần tới Chu gia, Văn Trạch Tài đột nhiên phanh kít lại, sửng sốt nhìn sang Viên Vệ Quốc: “Chúng ta đã quên mất một việc rất quan trọng!”
Viên Vệ Quốc giật thót tim, đang định hỏi quên cái gì thì chợt phát hiện đối phương đang nhìn chằm chằm vào gương mặt mình. Cậu chàng vỗ đầu cái bốp, thôi xong rồi, mình đang mang mặt nạ da heo!
“Dùng thuật dịch dung chắc chắn sẽ bị Chu Thất thúc phát hiện. Nhưng nếu để mặt thật thì chẳng khác nào tự đi nộp mạng!”
Văn Trạch Tài chống tay vào tường, vắt óc suy nghĩ. Mấy ngày nay bọn họ chỉ chăm chăm chú ý tới Thực âm trùng mà quên mất vấn đề gương mặt Viên Vệ Quốc. Thực tình mọi người đã nhìn quen tướng mạo này rồi cho nên suýt chút mắc phải một sai lầm chí mạng. Cũng may Văn Trạch Tài phát hiện kịp thời.
Viên Vệ Quốc ảo não hết cúi đầu nhìn Thiên Nam rồi lại ngẩng đầu nhìn Văn Trạch Tài: “Thế giờ phải làm sao?”
Văn Trạch Tài híp mắt suy tính: “Chắc chắn Chu Thất thúc sẽ không ra tận cổng đón khách, khả năng cao lão sẽ xuất hiện cuối cùng để thu hút sự chú ý của đám đông. Bây giờ thế này đi, chú tả cụ thể từng vị trí trong viện cho anh nghe, anh và Thiên Nam sẽ vào trong đó, chú ở bên ngoài chờ tiếp ứng.”
“Làm vậy liệu có được không?” Viên Vệ Quốc gần như giãy nảy.
Cách này quá mạo hiểm! Văn Trạch Tài không những để mặt thật, lại còn dắt theo một Thiên Nam bé xíu, nhỡ chẳng may hai cha con bị lộ tẩy là chỉ có đường chết thôi!
Văn Trạch Tài mím môi quả quyết: “Có thể, yên tâm đi.”
Thảo luận xong phương án tác chiến, ba người đứng nép vào một góc khuất quan sát. Thời cơ đã điểm, Văn Trạch Tài lặng lẽ đánh ngất hai người đang trên đường tới Chu gia ăn lễ mừng thọ. Sau khi hạ một chút tiểu thuật, Văn Trạch Tài mới làm bộ lay người, đánh thức bọn họ dậy.
“Ủa Tài, có chuyện gì vậy?” Chu Đại mơ hồ sờ sờ đầu, không hiểu tại sao tự dưng mình lại nằm vật ra đất thế này!
Chu Tam cũng nghi hoặc lồm cồm bò dậy, mơ mơ màng màng tôi là ai và đây là đâu???
Viên Vệ Quốc nghệt mặt đứng một bên nhìn Văn Trạch Tài cười nói hết sức thân thiết: “Đang đi thì các anh bị say nắng. Hôm nay thời tiết nắng nóng gay gắt quá, đến em còn cảm thấy váng vất, chóng mặt nữa là. Nào hai người mau đứng dậy đi, cẩn thận kẻo bẩn hết quần áo bây giờ.”
Chu Đại, Chu Tam tức khắc bừng tỉnh đại ngộ, hai người ngây ngốc nheo mắt nhìn trời. Chà, công nhận nắng chói chang thiệt, hèn chi xây xẩm mặt mày. Phát hiện thời gian không còn sớm, Chu Đại hấp tấp kéo tay Văn Trạch Tài: “Chúng ta phải mau lên, bằng không tới trễ lại bị khinh thường cho xem.”
Bọn họ cũng mang họ Chu, cũng thuộc thế gia danh môn lừng lẫy khắp thiên hạ. Tuy nhiên có tiếng mà chẳng có miếng, chi bên họ nghèo rớt mùng tơi nghèo rơi nước mắt, đến ăn còn chả đủ thử hỏi lấy tiền đâu mà sắm sửa thọ lễ cao sang. Mâm vàng mâm bạc là không thể rồi đấy nhưng dầu gì cũng phải có tí chút mang tới điểm danh, bằng không sẽ bị cả đại gia tộc phỉ nhổ cho vuốt mặt không kịp.
“Cám ơn người anh em đã chỉ đường nhá!” Văn Trạch Tài tủm tỉm cười dắt tay Thiên Nam, rất tự nhiên mà nhập đoàn đi chúc thọ.
Chu Đại, Chu Tam cũng quay đầu nhìn Viên Vệ Quốc, ngờ nghệch cười cười tỏ vẻ cảm ơn.
“Ờ…ờ…đừng khách sáo!” Viên Vệ Quốc đần thối mặt, đứng tại chỗ máy móc vẫy tay tạm biệt.
Sở dĩ Văn Trạch Tài chọn Chu Đại và Chu Tam bởi vì trong số những người tới mừng thọ chỉ có hai anh em họ là quần áo lùi xùi, lễ vật tầm thường. Vừa trông liền biết có sổ hộ nghèo rồi. Ở đời có câu “nhiều tiền thì thắm, ít tiền thì phai”, những người nghèo mạt kiểu này bước chân vào Thượng Dương Chu gia chắc chắn sẽ không được chào đón, Chu Thất thúc càng không để bọn họ vào mắt.
Lúc này, cổng trước Chu gia ngựa xe tấp nập, khách khứa xung xính váy áo, nô nức xếp hàng dâng tặng những món quà lấp lánh, đắt tiền.
Tới lượt mình, hai anh em Chu Đại, Chu Tam tiến lên, ngượng nghịu đặt xuống bàn món quà hết sức khiêm nhường và có phần lép vế hẳn so với số đông. Đứng sau lưng, Văn Trạch Tài thấy rõ hai tai họ đỏ lựng, cái đầu cúi gằm, thái độ rụt rè, hèn mọn.
Cầm trên tay cuốn sổ ghi tên các chi các nhánh trong dòng tộc, Chu quản gia lạnh lùng hỏi mà không thèm ngẩng đầu: “Chi Đại Liễu trấn?”
Khó nhịn lời, côi nhịn lẽ, bởi vì mặc cảm về địa vị thấp kém của chi tộc mình, Chu Đại vô thức hạ thấp thanh âm, lí nhí đáp: “Dạ thưa vâng, con cháu Chu gia thuộc chi Đại Liễu trấn hôm nay tới chúc thọ đại đương gia ạ.”
- Giải thích câu "Khó nhịn lời, côi nhịn lẽ" là thành ngữ chỉ những người nghèo khổ, mồ côi thường phải chịu lép vế, nhẫn nhục vì không có hậu thuẫn. Hết giải thích.
Chu quản gia ghét bỏ liếc xéo món đồ rẻ tiền. Nhưng nói đến cùng bọn họ cũng là con cháu Chu gia, đâu thể vì chuyện cỏn con này mà làm hỏng ngày vui của gia tộc. Vì thế Chu quản gia tuỳ ý phất phất tay ra hiệu cho thuộc hạ: “Dẫn ra dãy bàn phía sau, nhanh lên đừng làm vướng chân khách quý.”
Được cho phép nhập tiệc, hai anh em Chu Đại, Chu Tam mừng quýnh, cuống quýt gập người cảm tạ. Văn Trạch Tài và Thiên Nam cũng bắt chước cúi đầu rồi nhanh nhẹn nối gót tiến vào trong sân.
Gã người làm chịu trách nhiệm nhận quà lễ không khỏi bĩu môi khinh bỉ: “Cái đám Đại Liễu Trấn này không biết xấu hổ à, mang có tí quà mà rồng rắn kéo hắn bốn người tới ăn chực, thiệt tình chả hiểu nổi!”
“Câm miệng!” Chu quản gia quắc mắt nạt: “Tập trung làm việc của mình đi.”
“Dạ dạ thưa quản gia”, Tên người làm tức khắc im bặt, không dám hó hé thêm một câu nào nữa.
Giống như những gì Văn Trạch Tài dự đoán, Chu quản gia sắp xếp cho bọn họ ngồi ở dãy bàn nằm tít trong góc kẹt, cách xa sân khấu nhất. Điều đáng nói là hai anh em Chu Đại, Chu Tam vẫn cực kỳ vui vẻ, thoải mái, như thể đã quá quen với cung cách đối xử kiểu này rồi. Mà mấy người xung quanh cũng không hề tỏ thái độ bất mãn. Chắc cùng chung cảnh nghèo cho nên bị dồn hết xuống đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận