Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 162: Oán thù

“Thất lão gia!”, Chu quản gia cố gắng đè thấp thanh âm: “Chính bởi vì Bát lão gia xuất quỷ nhập thần cho nên chúng ta mới càng phải để phòng.”

Ừ, nói cũng phải, Chu Thất thúc bặm môi, nghiến răng nghiến lợi: “Lão bát!”

Hôm nay có lẽ là buổi bình minh đẹp nhất trong cuộc đời Chung Nhiên. Cô khoan khoái đắm mình trong ánh nắng ban mai vàng rực, thoả sức ngắm nhìn cảnh sắc thiên nhiên, tự do bay nhảy dưới vòm trời xanh thẳm cao vút. Và điều đặc biệt hơn cả chính là kể từ đây cô có thể nhìn thấy chồng, tận mắt nhìn rõ từng cử chỉ điệu bộ của anh mà không cần phải tưởng tượng hay suy đoán nữa.

Chung Nhiên hạnh phúc như một đứa trẻ vừa được thưởng kẹo, cô háo hức kéo Viên Vệ Quốc dạo chơi quanh sân, ríu rít nói cười không ngừng.

Âm mệnh của cô đã chính thức bị cắt, từ giờ trở đi cô không còn là âm nữ bị người ta truy lùng, đuổi bắt khắp nơi nữa. Đi cùng với đó, con mắt âm dương cũng tự nhiên biến mất, đóng lại khả năng nhìn xuyên hai cõi âm dương mà trước nay cô không hề mong muốn.

Trải qua bao nhiêu khó khăn, cuối cùng Chung Nhiên cũng đạt được ước nguyện của mình, sống một cuộc sống bình thường như bao người khác. Hơn ai hết cô hiểu rằng hạnh phúc không ở đâu xa, hạnh phúc đơn giản chỉ là được tận hưởng những khoảnh khắc thường nhật một cách trọn vẹn nhất!

Về phần chú Chung, chắc tại quá xúc động cho nên chú tự nhốt mình vào phòng khóc lóc một trận đã đời như là cách để giải toả căng thẳng đồng thời trút bỏ hết mọi áp lực đã đè nén trong lòng bấy lâu nay. Một lúc sau tâm trạng ổn định lại, chú liền quay sang rủ Văn Trạch Tài uống vài ly hàn huyên tâm sự.

Mặc dù không rõ mấy người này rốt cuộc bị cái gì nhưng nhìn bộ dáng ai nấy đều vui vẻ, chắc hẳn là chuyện tốt thành ra chú Viên cũng không hỏi nhiều mà tự động xuống bếp làm vài món cho mọi người nhâm nhi.

Mới sáng sớm tinh mơ đã ngồi trước một bàn đầy ắp đồ ăn, Văn Trạch Tài cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng nhưng anh cũng chỉ tủm tỉm cười vì không nỡ làm mọi người cụt hứng.

Ngửa cổ uống cạn một ly, chú Chung nheo nheo mắt nhận định: “Sửa mệnh là chuyện lớn thể nào cũng kinh động tới đám người Chu gia cho xem. Chú sợ bọn họ sẽ tìm tới cháu.”

Tuy nhiên, Văn Trạch Tài vẫn giữ phong thái bình thản trước sau như một: “Lão già Chu Thất thúc là một kẻ vô cùng tự cao tự đại. Trong mắt hắn chỉ có dòng dõi Chu gia là tôn quý, tất cả những người khác đều là cỏ rác tầm thường. Chú yên tâm đi, lão tuyệt đối không nghi ngờ cháu đâu, ngược lại sẽ chĩa nòng súng vào đám con cháu Chu gia.”

Suy cho cùng khai chi tán diệp một cách vô tội vạ cũng không hẳn là chuyện tốt!

Nghe Văn Trạch Tài phân tích, chú Chung liên tục gật gù tán thành. Quả thực đối với con người Chu Thất thúc, chú cũng ít nhiều hiểu biết chút đỉnh bởi vì xưa kia gia tộc con rối sư của chú và Chu gia đã từng có quan hệ qua lại.

Chú Chung trầm ngâm hồi tưởng lại ký ức: “Chu Thất thúc quái dị và bí ẩn vô cùng, lão ta sống lâu lắm rồi ít cũng phải hai trăm năm có lẻ. Không ai biết lão luyện tà thuật gì nhưng để trường sinh bất tử, lão ta sẵn sàng bất chấp hết thảy, không từ bất cứ thủ đoạn nào.”

Chơi ở nhà chán, Chung Nhiên lại rối rít đòi đi tìm đám chị em tốt Điền Tú Phương và Trần Vân Hồng. Bị bỏ rơi, Viên Vệ Quốc đành quay vào nhà, vừa hay đúng lúc nghe được lời này của cha vợ, cậu lập tức lên tiếng tỏ ý tán đồng: “Đích thực lão ta rất có vấn đề. Cái viện nơi lão ở âm u chướng khí mịt mù, bình thường không ai dám bén mảng lại gần.”

Văn Trạch Tài phỏng đoán: “Thải âm bổ dương?!”

“Khụ…khụ…” chú Chung sặc nước bọt ho sù sụ: “Không không, lão ta không gần gũi nữ sắc.”

Văn Trạch Tài khẽ cười: “Chú à, thải âm bổ dương ở đây không phải là cái đó. Cháu nghĩ Chu Thất thúc cần rất nhiều âm khí, cho nên thừng hút âm mới xuất hiện tràn lan khắp nơi. Không cần biết là nam hay nữ, chỉ cần trong mệnh dính một chút âm thì đều là con mồi của lão.”

Viên Vệ Quốc tiếp lời: “Trước đây em cũng từng sống ở Chu gia vài năm, thấy Chu Thất thúc thoắt già rồi lại thoắt trẻ, ngoại hình thay đổi xoành xoạch nhưng đám con cháu chẳng hề cảm thấy kỳ quái, ngược lại càng thêm tự hào. Chính vì thế, Chu Thất thúc nghiễm nhiên trở thành người có uy quyền và địa vị lớn nhất trong đại gia tộc họ Chu.”

“Chưa hẳn!” Chú Chung bưng ly rượu, lắc đầu phản đối: “Còn có một người đủ sức đối đầu trực diện với lão. Chẳng qua lâu rồi không thấy xuất hiện, cũng không biết còn sống hay đã chết nữa.”

Văn Trạch Tài tò mò hỏi: “Người đó cũng sống hai trăm năm?”

“Đúng thế!” Chú Chung khẳng định chắc như đinh đóng cột: “Cha chú đã từng nhắc tới người này nên chú nhớ rất rõ. Ông ấy là em cùng cha khác mẹ với Chu Thất thúc, cũng chính là Bát lão gia hay Chu Bát thúc mà đám con cháu Chu gia vẫn thường hay nhắc đến.”

“Là ông ta?”, Viên Vệ Quốc nhíu chặt mày: “Con cũng từng nghe Chu quản gia nhắc tới một lần nhưng ngay lập tức bị Chu Thất thúc nện cho một chưởng, làm như lão ta không muốn nghe thấy cái tên này thì phải. Lúc đó con cứ tưởng Chu Bát thúc đã chết rồi cơ.”

Chú Chung uống cạn thêm ly nữa rồi từ từ kể tiếp: “Sở dĩ Chu Thất thúc có thể sống lâu như vậy tất cả đều nhờ công lao của Chu Bát thúc. Nếu không phải vì quá tham lam mà ra tay mưu hại vợ con Chu Bát thúc, thì có khi Chu Thất thúc sẽ còn thu được nhiều lợi ích hơn nữa.”

Năm ấy, Chu Bát thúc từ trong tàng thư các tìm được quyển Chu Gia đại sử ký, cũng nhờ đó mà tình cờ phát hiện một loại bí thuật giúp người ta cải lão hoàn đồng, gia tăng thọ mệnh.

Tuy nói là Mệnh thuật nhưng phương pháp tu luyện lại chẳng khác gì tà thuật. Đòi hỏi phải thu thập rất nhiều thứ thương thiên hạ lý vậy nên vợ Chu Bát thúc cật lực phản đối, nhất quyết không đồng ý cho chồng làm những việc hại người lợi mình.

Bởi vì rất yêu thương vợ, hơn nữa chính bản thân cũng không mấy hứng thú với việc trường sinh bất tử thành ra Bát thúc liền giao quyển sách đó cho vợ cất giữ.

Tuy nhiên con trai ông ấy vì tò mò nên trong một lần Chu Thất thúc tới chơi, thằng bé đã vô tình tiết lộ bí mật. Biết không thể giấu giếm, vợ chồng Chu Bát thúc đành phải lấy bí thuật ra. Tuy nhiên vì quá hiểu tính tình anh trai cho nên Bát thúc chỉ đưa một nửa quyển và nói dối rằng mình chỉ tìm được phần đầu, còn phần sau không biết đang nằm ở đâu.

Ngoài ra, Chu Bát thúc cũng ra sức giải thích và khuyên can anh trai không nên tu luyện thì hơn.

Ngoài mặt, Chu Thất thúc vui vẻ đáp ứng nhưng sau lưng lại lén lút dò hỏi thông tin từ chỗ cháu trai. Biết được nửa cuốn bí thuật còn lại vẫn nằm trong tay Bát thúc. Chu Thất thúc liền cho rằng em trai vì ích kỷ, muốn độc chiếm làm của riêng, nên mới không chịu chia sẻ.

Thế là nhân một hôm Chu Bát thúc ra ngoài có việc, Chu Thất thúc liền bắt cóc vợ con ông ấy. Khổ nỗi tra khảo, ép hỏi thế nào cũng không moi được kết quả gì. Trong khi ấy thuật đã luyện được nửa đường mà lại thiếu mất điểm mấu chốt cho nên Chu Thất thúc tẩu hoả nhập ma, liền xuống tay tàn độc…

“Chuyện này là do cha chú kể, cha chú bảo nghe từ ông nội mà ông nội cũng được cụ kỵ kể cho nghe từ lúc còn bé tí tẹo tẹo. Đấy một câu chuyện mà truyền từ đời này qua đời khác. Mấy đứa tính thử xem, nhẹ nhàng cũng phải mấy trăm năm chứ ít à!”

Nói tới cuối, chú Chung cũng phải nhướng mày bật cười. Vậy mới bảo hai lão này trở thành truyền kỳ luôn rồi, tuổi tác thực sự là bao nhiêu chắc cũng chỉ bọn họ mới biết thôi chứ người khác bó tay chịu chết.

Tuy nhiên Văn Trạch Tài không để ý tới vấn đề tuổi tác mà lại đang quan tâm đến khía cạnh khác: “Nói như vậy tức là Chu Bát thúc và Chu Thất thúc có thù?”

Chú Chung thở dài: “Cho dù có thì chúng ta cũng không tìm được Chu Bát thúc đâu. Ông ấy bặt vô âm tín lâu lắm rồi, tới cả người trong Chu gia cũng chẳng rõ sống chết thế nào nữa là.”

Viên Vệ Quốc đột nhiên phát biểu: “Con có cách kiểm tra.”

Văn Trạch Tài và chú Chung đồng loạt quay về phía cậu ta. Mặc dù không ai lên tiếng nhưng đều có chung câu hỏi: “Bằng cách nào?”

Viên Vệ Quốc liền giải thích: “Trong từ đường của Bình Dương Chu gia chắc chắn có treo đèn trường sinh. Chỉ cần đèn còn tức là người còn…”

Chưa đợi cậu ấy trình bày xong, Văn Trạch Tài gạt phắt đi ngay: “Quá mạo hiểm, hơn nữa giả dụ biết rõ mười mươi ông ta vẫn còn sống thì chúng ta cũng không có cách nào tìm được người. Vả lại dựa người chi bằng dựa mình. Cứ tập trung vào lực lượng hiện có trong tay vẫn là thiết thực và chắc chắn hơn cả. Đợt trước, anh tình cờ quen biết một ông thầy ngải, nói chính xác hơn là tà thuật sư. Ông ấy tên Chương Toàn, nhân phẩm không tồi, có thể dùng được.”

“Chương Toàn?” Chú Chung sửng sốt cực độ, vội bắt lấy tay Văn Trạch Tài, ráo riết truy hỏi: “Có phải ngoại hình già lụ khụ trông như ông lão đúng không?”

Văn Trạch Tài cũng ngạc nhiên không kém: “Đúng rồi, chú quen à?”

Chú Chung phấn khởi, phá lên cười ha hả: “Quen, là người quen cũ. Nói ra thì cũng thật đáng thương, Chương Toàn hận Chu gia lắm, phải nói là thâm thù đại hận mới đúng.”

Năm Chương Toàn lên tám, ông ấy tận mắt chứng kiến mẹ mình bị Chu gia bắt đi, đơn giản bởi vì mẹ ông ấy cũng là âm nữ. Còn người cha vô dụng khốn nạn kia thì chỉ vì hai túi mễ rẻ rúng mà đang tâm bán vợ mình cho kẻ khác.

Chương Toàn hận thấu xương, hận Chu gia một thì hận cha mình mười. Không muốn tiếp tục sống với người cha táng tận lương tâm, càng không nuốt nổi chén cơm được trao đổi bằng chính sinh mạng mẹ mình, cậu bé con tám tuổi quyết định bỏ nhà ra đi, tìm đường báo thù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận