Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 196: Mười năm

Văn Trạch Tài nhướng mày: “Thọ trùng lấy dưỡng chất từ mẫu cổ để nuôi tử cổ. Cậu chính là người được dưỡng, còn em cậu mới chính là người cho đi. Bao nhiêu năm nay cậu đang hút dưỡng chất từ người em gái mình để sống.”

Đơn Thái Đàm há hốc miệng, hàm răng vô thức đánh vào nhau lập cập: “Sao…sao có thể???”

Triệu Đại Phi mơ hồ thắc mắc: “Nhưng mà sư phụ, có điều này con không hiểu, rõ ràng anh ta đang được dưỡng vậy tại sao lại còn bị đau đầu?”

Văn Trạch Tài gạt viên bi nước vào trong bát, tiện thể nhặt ba đồng tiền vàng lên. Không còn tiền vàng uy hiếp, đám trùng sôi nổi tách nhau ra, bơi tự do tán loạn trong nước.

“Bởi vì cơ thể nơi chứa mẫu cổ đang suy kiệt nặng nề, gần như không còn sức chống đỡ. Tử cổ không hút đủ chất dinh dưỡng, bị đói bụng cho nên làm loạn ầm ĩ mới khiến các cơn đau đầu càng lúc càng dữ dội, kịch liệt hơn.”

Văn Trạch Tài chỉ vào bát trùng: “Mười con tượng trưng cho một năm, chỗ này ít cũng phải một trăm con tương đương với khoảng thời gian mười năm. Có phải sức khoẻ của Đơn Thái Hồng bắt đầu xuất hiện vấn đề là từ mười năm trước, đúng vậy không?”

Đơn Thái Đảm run rẩy gật đầu thay cho câu trả lời.

Quả thực vào năm mười lăm tuổi, Đơn Thái Hồng đang yên đang lành đột nhiên té xỉu. Mặc dù đã được phát hiện và đỡ về nhà ngay tức thì nhưng cứ ngủ mê man, li bì tới tận hai ngày sau mới tỉnh.

Và kể từ đó trở đi, sức khoẻ Đơn Thái Hồng dần dần suy yếu. Vốn dĩ là một cô gái năng động, thích tung tăng nhảy nhót khắp nơi bỗng trở thành một người yếu ớt, động chút là ốm sốt cảm mạo, làm cái gì cũng không được nhanh nhẹn như trước, da dẻ mặt mũi vàng như nến, người ngợm cứ thế mà gầy rộc đi.

Cũng may vẫn có gia đình mang lễ hỏi tới cầu thân. Thời gian đầu, cha mẹ chồng đối xử với cô khá tốt. Vì về cơ bản bọn họ không phải muốn cưới vợ cho con trai mà muốn tìm mẹ kế cho các cháu mình. Vậy nên một nàng dâu sức khoẻ yếu, không có khả năng sinh đẻ là một lợi thế.

Bọn họ không có yêu cầu gì nhiều, trước mắt chỉ cần Đơn Thái Hồng ở nhà chăm sóc tụi nhỏ. Rồi đợi tới khi nào hai ông bà già khuất núi quy tiên thì tiếp tục cơm nước phục vụ con trai họ.

Mấy năm đầu còn ổn nhưng mọi chuyện càng lúc càng tệ đi, đặc biệt là ba năm trở lại đây, sức khoẻ Đơn Thái Hồng suy nhược rất nhanh. Rõ ràng mới ngoài hai mươi tuổi đầu nhưng tóc đã bạc hơn phân nửa, gối mỏi lưng còng, nom không khác gì bà lão.

Nếu không phải Đơn Thái Đảm có tí máu giang hồ, vẫn luôn ra mặt bảo kê Đơn Thái Hồng thì có khi nhà chồng người ta đã đòi trả dâu từ lâu rồi.

Bên cạnh đó, Đơn Thái Đảm cũng rất nhiều lần dẫn em gái đi bệnh viện kiểm tra. Tuy nhiên kết quả rất chung chung, nào là bệnh thiếu máu thường gặp ở phụ nữ, nào song thai cho nên cơ thể vốn sinh ra đã yếu ớt.

Lúc ấy Đơn Thái Đảm cũng không suy nghĩ nhiều lắm, bác sĩ nói sao thì nghe vậy thôi. Nhưng giờ bình tâm ngẫm lại đích thực có nhiều điểm mâu thuẫn. Tỷ như trước năm mười lăm tuổi, Đơn Thái Hồng rất khoẻ khoắn, hoạt bát, cả ngày chạy nhảy lăng xăng khắp nơi. Như vậy đâu thể nói vốn sinh ra đã yếu ớt được?

Đơn Thái Đảm không dám suy luận tiếp. Anh ta run rẩy móc bao thuốc lá từ túi áo. Bao thuốc mới nguyên, vẫn còn tem niêm phong, anh ta loay hoay mãi cũng không tài nào xé được vỏ thuốc. Cái tay cứ run lên bần bật, giữ không chắc mấy lần suýt rơi cả xuống đất.

Triệu Đại Phi không đành lòng, trực tiếp cầm lấy, xé mở bọc rồi rút ra một điếu đưa cho Đơn Thái Đảm. Không những vậy cậu còn cẩn thận quẹt diêm mồi lửa cho anh ta.

“Cám ơn!” Đơn Thái Đảm nhắm mắt rít lấy rít để vài hơi. Đợi tinh thần ổn định lại, anh ta mới tiếp tục nói với Văn Trạch Tài: “Ba năm trước tôi bắt đầu đau đầu, cùng thời gian đó tình trạng của Thái Hồng cũng trở nặng. Hiện tại không tới nỗi nằm yên bất động một chỗ nhưng quả thực trông con bé chẳng khác nào bà lão năm, sáu chục tuổi. Hễ đi một hai bước là lại phải dừng lại thở dốc.”

Nói đoạn, Đơn Thái Đảm lại đưa điếu thuốc lên miệng, rít vào một hơi thật sâu.

Lát sau, anh ta dứt khoát ném điếu thuốc xuống đất, hung hăng dẫm nát rồi ngẩng đầu nói: “Đại sư, tôi tin thầy. Những cái khác khoan hãy nói tới, trước tiên thỉnh đại sư chỉ cho tôi cách làm sao mới có thể giúp sức khoẻ em gái tôi tốt lên?”

Đáng buồn thay, Văn Trạch Tài lại khe khẽ thở dài: “Không có cách nào hết, kể cả mẫu cổ có bị bắt ra thì cô ấy cũng chỉ sống thêm được mười năm nữa là cùng.”

Mười năm?! Đơn Thái Đảm lại một lần nữa bàng hoàng bật ngửa. Mười năm, lúc ấy Thái Hồng mới có ngoài ba mươi tuổi. Sao có thể chứ?!

Đơn Thái Đảm đau khổ ôm chặt đầu, nghẹn ngào tự trách: “Là tại tôi, tại tôi đã hại con bé!”

Triệu Đại Phi nhíu mày đánh giá vị khách ngồi đối diện: “Tuy nói là như vậy nhưng nếu chuyện này không phải anh làm thì khả năng cao chính là người trong nhà. Thiết nghĩ phải là người cực kỳ để tâm tới sinh mạng và sức khoẻ của anh thì mới làm ra được loại chuyện này.”

Đơn Thái Đảm ngước mặt, không phủ nhận cách nghĩ của Triệu Đại Phi, đồng thời quay sang Văn Trạch Tài, khẩn khoản cầu xin: “Đại sư, xin thầy cùng tôi đi một chuyến tới Bình Thành. Sức khoẻ em gái tôi yếu lắm, nó không thể ngồi xe tới đây được. Tôi xin thầy làm ơn làm phước…”

Lời chưa nói xong Đơn Thái Đảm đã trực tiếp quỳ thẳng xuống đất. Hành động này quá bất ngờ khiến Triệu Đại Phi hết cả hồn, người qua đường cũng giật mình xì xầm không hiểu bên trong đang xảy ra chuyện gì.

Văn Trạch Tài vươn tay kéo anh ta dậy: “Đứng lên đi. Tôi cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là ai ngoan độc tới vậy, đang tâm dồn một cô gái trẻ vào đường chết.”

Sau khi nghe hết đầu đuôi câu chuyện, Điền Tú Phương không nói hai lời mà tức tốc chạy về nhà chuẩn bị tư trang hành lý cho chồng, còn có cả lộ phí đi đường và ít tiền lẻ đút túi.

Vì không để trì hoãn thời gian, Văn Trạch Tài liền lên trường xin nghỉ rồi cùng Tần Dũng đi theo Đơn Thái Đảm tới Bình Thành.

Trên đường, Đơn Thái Đảm chủ động kể về cuộc đời mình.

“Năm mười tuổi, tôi cùng đám bạn trèo cây bắt chim, ngã từ trên cao xuống đập gáy vào tảng đá, suýt chút mất mạng.”

“Vết thương chưa khỏi hoàn toàn đã lại lội sông bắt cá. Kết quả tí nữa thì chết đuối, vết thương sau gáy càng nghiêm trọng hơn. Phải nằm tĩnh dưỡng trên giường ước chừng hai tháng mới tạm ổn.”

“Tôi da dày thịt béo, to gan lớn mật. Các cụ hay bảo người sao tên vậy, cho nên tôi chả sợ trời chả sợ đất, cái gì cũng muốn thử qua một lần cho biết. Nói chung là hồi nhỏ liều lĩnh vô cùng.”

“Yên ổn tĩnh dưỡng tới tháng thứ ba, tôi bắt đầu ngứa chân ngứa tay, lại ngựa quen đường cũ. Chả nhớ là cãi cọ chuyện gì mà tôi và thằng trong xóm đấm nhau vỡ cả mũi. Máu chảy ròng ròng ướt áo, đầu óc choáng váng mơ mơ hồ hồ. Bất luận cha mẹ làm cách nào tôi cũng lơ nga lơ ngơ, không còn hiếu động, nhanh nhẹn như trước nữa.”

“Mãi cho đến năm mười lăm tuổi…”

Đơn Thái Đảm khó nhọc nuốt xuống tiếng nấc nghẹn ngào, không thể kể tiếp. Tuy nhiên Tần Dũng và Văn Trạch Tài cũng đại khái đoán được vấn đề. Bằng một sự huyền bí nào đó, vào năm hai anh em mười lăm tuổi, cô em Đơn Thái Hồng vốn khoẻ khoắn, vui tươi, thích chạy nhảy tung tăng đột nhiên sức khoẻ bị suy giảm nghiêm trọng, cả ngày nằm xẹp một chỗ. Còn người anh Đơn Thái Đảm đang bệnh nặng thì bỗng nhiên hồi phục một cách thần kỳ, xuống giường chạy nhảy băng băng như chưa hề mắc bạo bệnh.

Đơn Thái Đảm lại một lần nữa ôm đầu tự trách: “Nếu lúc ấy tôi tinh ý một chút thì chắc chắn đã sớm phát hiện ra vấn đề. Con bé…con bé cũng không phải sống khổ sở như thế này. Chỉ một chút…giá kể chỉ sớm một chút thôi là tốt rồi…”

Tần Dũng lừ mắt hừ lạnh. Giờ mới nói những lời này thì có ích gì? Sự việc lồ lộ ra như thế, anh không tin Đơn Thái Đảm hồn nhiên đến độ chưa từng nghi ngờ qua. Hiện tại còn bày đặt ngồi đây tự trách, có muộn quá rồi không?!

Văn Trạch Tài không biểu lộ bất cứ thái độ nào, chỉ nhàn nhạt nói: “Chuyện tới nước này, không thể cứu vãn!”

Thân hình Đơn Thái Đảm run lên từng hồi, cái cổ gục xuống tràn ngập tuyệt vọng.

Tới Bình Thành, mọi người tiếp tục ngồi hai tiếng xe bò để đến một ngôi làng nhỏ. Mặc dù gọi làng nghe hơi quê chứ thực chất điều kiện kinh tế chỗ này khá hơn thôn Lợi Hoà của Điền đội trưởng rất nhiều. Bởi dẫu gì nó cũng nằm gần thành phố lớn mà, tất nhiên phải hơn đứt khu vực nông thôn xa xôi rồi.

Đơn Thái Đảm dẫn Văn Trạch Tài về Đơn gia trước. Ông bà Đơn chưa già lắm, mới khoảng tầm năm mươi tuổi đổ ra. Ông Đơn có dáng người thấp bé, nước da ngăm đen. Bộ quần áo trên người tuy hơi cũ nhưng nhìn khá sạch sẽ, gọn gàng. Bà Đơn cũng vậy, thoạt nhìn là một người phụ nữ tỉ mỉ, chỉn chu, giỏi quán xuyến chuyện gia đình.

“Đây là?” Bà Đơn nghi hoặc hỏi con trai. Rõ ràng nó nói đi thăm họ hàng cơ mà, sao tự nhiên lại dắt về hai người đàn ông lạ huơ lạ hoắc thế này?!

Đơn Thái Đảm tu ùng ực cạn chén nước, tuỳ tiện lấy ống tay áo quẹt ngang miệng rồi cười hề hề: “À đây là đại sư thím Sơn giới thiệu cho con để chữa đau đầu.”

“Đau đầu?”, bà Đơn sửng sốt, vội kéo con trai lại, lo lắng kiểm tra từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài: “Sao lại đau nữa rồi?”

Trong giọng nói của bà ta, ngoại trừ quan tâm, lo lắng còn có cả khiếp sợ cùng hoảng hốt.

Văn Trạch Tài và Tần Dũng thoáng đánh mắt nhìn nhau, chưa vội lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận