Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 190: Phản vệ

Hai mắt Chu Thất thúc bắt đầu chuyển màu đỏ đồng, cùng lúc ấy đầu óc Thiên Nam cũng dần trở nên váng vất, hình ảnh trước mặt chập chờn lúc tỏ lúc mờ, mông lung, vô định.

Lão từng bước áp sát: “Sâu bắt được ở đâu?”

Mặt Thiên Nam thoắt cái dại ra, đáp máy móc vô hồn: “Cháu bắt ở khoảng đất bên cạnh nấm mồ sau núi.”

Chu Thất thúc nheo nheo mắt. Lời này lão tin, bởi thức ăn của Thực âm trùng là âm khí mà lại. Tuy nhiên, lão vẫn muốn thăm dò thêm: “Là ai hạ Hộ hồn thuật cho ngươi?”

Thiên Nam vẫn ngây ngốc y như cũ: “Là cha cháu. Vì cháu là con trai duy nhất, cha bảo bên ngoài có rất nhiều người xấu vậy nên trước khi chết đã hạ cho cháu.”

Đã chết rồi sao? Chu Thất thúc chặc lưỡi tiếc rẻ, người hạ được Hộ hồn thuật chắc chắn thiên tư không kém, chỉ tiếc đoản mệnh mất sớm.

Chu Thất thúc nhấc tay khỏi người Thiên Nam. Trong chốc lát, màu đỏ đồng tiêu tán, ánh mắt khôi phục dáng vẻ loài người, đồng thời Thiên Nam cũng lập tức lấy lại ý thức.

Chu Thất thúc quay ra, nhìn về hướng hai thằng nhóc Thượng Dương đang run rẩy quỳ mọp giữa sân, lạnh lùng ra lệnh: “Dẫn chúng nó ra ngoài. Hôm nay tâm tình ta tốt, không trách phạt các ngươi, nếu có lần sau…”

“Tuyệt đối không có lần sau! Xin Thất thúc yên tâm, tuyệt đối không có lần sau!” Thằng nhỏ không bị bạt tai vội vàng hứa lấy hứa để. Thái độ cực kỳ cung kính lễ độ.

Chu Thất thúc vừa lòng, cầm chiếc bình đi thẳng vào phòng trong.

Thiên Nam rũ mắt che giấu biểu cảm. Cũng may cha đã cẩn thận bọc đường hậu, bằng không chắc chắn ban nãy nó đã bị rơi vào mê hồn trận của Chu Thất thúc rồi. Cơn đau trên vai từ từ giảm bớt, sắc mặt Thiên Nam cũng dần hồng nhuận bình thường.

Đợi tới lúc cậu quay trở về bên cạnh cha, lễ thượng thọ đã bắt đầu khai tiệc.

“Cha, cha bị thương à?” Thiên Nam bắt lấy tay Văn Trạch Tài, sốt sắng hỏi dồn.

Địch thực tình trạng đang rất bất ổn nhưng vì không muốn để con lo lắng, Văn Trạch Tài liền duỗi tay ôm thằng bé vào lòng, thanh âm có chút thều thào vô lực: “Cha không sao, hôm nay Thiên Nam đã làm rất tốt. Con giỏi lắm, con trai!”

Vành mắt Thiên Nam hoe đỏ, nép sát người, gắt gao ôm lấy cánh tay cha. Khi đang muốn thì thầm kể chuyện thì bất chợt phát hiện đằng sau đang có người kéo kéo lưng áo mình.

Hai cha con ngỡ ngàng quay lại chợt trông thấy một chiếc đùi gà vàng ươm to bự được Chu Đại dành riêng cho Thiên Nam.

Anh ta chậm chạp lên tiếng: “Ăn…ăn đùi gà đi…”

Riêng khu vực xóm nhà lá phía này, khẩu phần mỗi bàn chỉ có một chiếc duy nhất!

Thiên Nam hơi ngẩng đầu nhìn rồi lại dụi sâu vào lồng ngực cha. Đồ ăn nhà họ Chu, nó không thèm!

Trước cặp mắt hết sức chân thành của Chu Đại, Văn Trạch Tài liền nhẹ giọng dỗ dành con: “Ăn đi, không sao đâu.”

chần chừ mãi, cuối cùng Thiên Nam cũng ngẩng đầu, thò bàn tay bé xíu qua cầm lấy chiếc đùi gà.

Hai anh em Chu Đại, Chu Tam bất chợt cười phá lên, biểu cảm hết sức ngốc nghếch, khờ khạo.

Tiệc vừa tàn, bọn họ đã nhấp nhổm về cho sớm, bởi trấn Đại Liễu cách đây rất xa nếu không nhanh thì trời tối mù tối mịt mất. So với các chi giàu có thịnh vượng khác, bọn họ phải lao động cực nhọc hơn nhiều. Hầu hết các việc chân tay như trồng trọt, chăn nuôi, săn bắt, hái lượm đều không thiếu món nào. Nói chung tay làm hàm nhai tay quai miệng trễ, cuộc sống vất vả khó khăn vô cùng.

Mà nguyên nhân sâu xa cũng là vì chi bọn họ căn bản chả ai biết Mệnh Thuật mệnh thung là cái khỉ gì, cùng lắm chỉ có cụ ông già nhất trong thôn là biết chút ít tướng số, xem ngày xem giờ vớ vẩn vậy thôi. Bởi thế cho nên mới bảo chỉ được mỗi cái mác họ Chu, chứ nào có chút liên quan gì tới Đoán mệnh đại thế gia danh tiếng lừng lẫy.

Chu quản gia lạnh lùng nhìn bốn người trước mặt, ông ta mở sổ gạch bỏ dòng chữ “Đại Liễu Trấn” rồi lấy ra một trăm đồng đưa cho hai anh em Chu Đại, Chu Tam đang chết lặng vì quá sốc.

“Từ giờ trở đi Đại Liễu trấn không còn là chi nhánh của Chu gia đại gia tộc. Một trăm đồng này là tâm ý của Chu Thất thúc cho đám nhỏ. Về sau các ngươi đừng tới đây nữa.”

Dứt lời, ông ta phất nhẹ hai cái ngụ đuổi đi.

Hai anh em Chu Đại, Chu Tam bàng hoàng mất phương hướng, cơ hồ chân thấp chân cao thất thần rời khỏi nhà tổ Chu gia.

Ra khỏi lối rẽ, Văn Trạch Tài âm thầm giải thuật cho bọn họ. Chu Đại, Chu Tam chỉ nhớ hôm nay mình tới nhà tổ mừng thọ nhưng đã làm phật ý bề trên vì lễ vật quá hèn mọn vậy nên cả chi đã bị gạch tên khỏi dòng họ và đuổi đi với một trăm đồng tiền mặt.

Chu Đại phiền muộn nhìn xấp tiền trên tay, còn Chu Tam thì sờ sờ cái bụng mới no lưng lửng: “Anh cả, từng này tiền đối với họ chỉ là con bò rụng cọng lông nhưng đối với chúng ta là cả gia tài đó. Cấy sấp mặt cả đời cũng chả tích cóp được số này đâu. Hơn nữa nhà tổ cũng đã chướng mắt chúng ta từ lâu rồi, tách ra âu cũng là chuyện tốt mà.”

Nghe thằng em phân tích bùi tai, Chu Đại gật gù nhét tiền vào túi: “Chú nói phải, giờ chúng ta có thể yên tâm tập trung chăn nuôi trồng trọt, cải thiện cuộc sống, đỡ phải một năm đôi ba lần đau đầu chuẩn bị lễ lạt nọ kia, không nơm nớp lo âu cũng chả cần nhìn sắc mặt ai hết.”

Tư tưởng được đả thông, ảo não âu sầu cũng tan biến, hai anh em vui vẻ nhẹ bước ra về.

Người vừa đi khỏi, Viên Vệ Quốc lập tức có mặt tiếp ứng. Anh hết hồn đỡ lấy Văn Trạch Tài gần như sắp lả đi, còn Thiên Nam thì nước mắt lưng tròng nhưng không dám khóc. Nó cắn chặt môi, chăm chú quan sát từng biểu cảm trên gương mặt tái nhợt của cha, để lỡ có gì còn phát hiện kịp thời.

Viên Vệ Quốc bàng hoàng không dám tin vào mắt mình: “Trời đất ơi, sao anh liều quá vậy, sao lại dùng Hộ hồn thuật?”

“Không có việc gì, tĩnh dưỡng vài ngày là ổn thôi”, Văn Trạch Tài lắc đầu xua đi những mảng tối sáng chập chờn trước mắt. Anh gắng gượng giải thuật cho mình và Thiên Nam, sau đó chỉ kịp thều thào một câu: “Phiền chú đưa hai cha con anh về”, rồi lăn đùng ra bất tỉnh nhân sự.

“Cha!” Thiên Nam gào lên thất thanh, ôm chầm lấy cha khóc nức nở.

Viên Vệ Quốc cắn chặt răng, xốc mạnh Văn Trạch Tài lên lưng rồi quay sang dỗ dành thằng bé: “Ngoan đừng khóc, giờ chúng ta đi tìm xe về nhà, con nhớ đi theo sát sư phụ, cẩn thận đừng để bị lạc nha.”

Thiên Nam ngoan ngoãn lau nước mắt, đôi chân ngắn cũn loạng choạng đuổi theo sư phụ.

Hộ hồn thuật là một loại Mệnh thuật chuyên dùng để bảo vệ, hộ thân cho người khác.

Thông thường, mỗi người đều có ba hồn bảy vía. Ba hồn gồm Thiên hồn, Địa hồn và Mệnh hồn. Tượng tự, vía cũng được chia thành bảy loại Thi Cẩu, Phục Thỉ, Tước Âm, Thôn Tặc, Phi Độc, Trừ Uế và Xú Phế. Phương thức thi triển thuật này chính là đem Mệnh hồn cùng ba vía của mình đặt lên thân thể đối tượng cần được bảo hộ.

Như vậy, đối phương sẽ có cùng lúc hai sinh mạng, một là của bản thân và một là của người bảo hộ.

Chính vì thế cho nên lúc Chu Thất thúc áp chế Thiên Nam, cái lão đánh bật ra không phải bản thể thằng bé mà là một hồn ba vía của Văn Trạch Tài.

Và đó cũng là lý do vì sao khi thuật được cởi bỏ, Văn Trạch Tài đã phải hứng chịu phản vệ rất nặng nề. Chịu cho mình và gánh cả phần của Thiên Nam nữa.

Vật lộn mãi mới đưa được hai cha con về tới nhà, Viên Vệ Quốc gần như kiệt sức. Anh giải thích sơ bộ: “Tình hình là anh Tài sẽ hôn mê bảy ngày bảy đêm do hồn vía đều đang bị tổn thương nghiêm trọng. Rất có thể sẽ ảnh hưởng tới cả thọ mạng sau này. Còn Thiên Nam thì không sao đâu, cu cậu cũng kiên cường lắm, cố chịu đựng cho tới tận khi leo lên xe mới lịm đi. Cứ để nó ngủ một ngày, tỉnh dậy là ổn thôi.”

Hai lỗ tai Điền Tú Phương ù đặc, đầu óc trống rỗng nhìn chồng và con trai mới sáng nay còn nói cười khoẻ mạnh vậy mà giờ đây nằm ngay đơ trên giường như hai khúc gỗ.

Triệu Đại Phi cũng chết lặng, tay chân luống cuống không biết phải làm gì khi thấy sư phụ rõ ràng đã hôn mê nhưng cái trán vẫn nhăn tít như thể vẫn còn rất nhiều trăn trở, suy tư.

Trần Vân Hồng thì len lén đứng tựa cửa lau nước mắt. Cô rất sợ nhưng không dám khóc to vì ngại ảnh hưởng tới tâm trạng của sư mẫu.

Bàng hoàng một lúc lâu, Điền Tú Phương đột nhiên quay sang túm chặt lấy cánh tay Viên Vệ Quốc, run rẩy hỏi: “Giờ phải làm sao? Chúng ta có thể làm gì để giúp anh Văn hạn chế thương tổn xuống mức thấp nhất?”

Đúng rồi, giờ không phải lúc buồn bã mà phải tập trung tìm biện pháp, tức thì cả Triệu Đại Phi lẫn Trần Vân Hồng đều đổ dồn ánh mắt về phía Viên Vệ Quốc, nín thở chờ đợi.

Ba cặp mắt như ba luồng áp lực vô hình đè nặng lên vai Viên Vệ Quốc. Đứng bên cạnh, chú Chung và Chương Toàn chỉ biết lắc đầu, khe khẽ thở dài.

“Chị dâu, thú thực với chị ngoài cái tên ra thì em hoàn toàn không biết gì về thuật này hết. Vậy nên cách thức tu dưỡng cũng chỉ có mình anh Văn biết thôi. Xin lỗi, mặc dù rất muốn nhưng em thực sự không biết phải giúp bằng cách nào nữa.” Viên Vệ Quốc xấu hổ cúi thấp đầu, chưa bao giờ cậu cảm thấy bản thân bất tài vô dụng như lúc này.

Chung Nhiên tiến lại gần, siết nhẹ nắm tay an ủi chồng.

Và thế là trong vòng bảy ngày tiếp theo, Điền Tú Phương, Triệu Đại Phi cùng Trần Vân Hồng thay nhau túc trực bên giường chăm sóc Văn Trạch Tài. Cửa hàng đoán mệnh tạm ngưng hoạt động, còn tiệm quần áo thì nhờ vợ chồng Chung Nhiên, Viên Vệ Quốc trông hộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận