Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 255: Thuốc lậu

Tần Dũng kín đáo đánh mắt một vòng. Anh phát hiện Tôn Vĩnh Minh đang thở phì phò, cả người run lên theo từng nhịp thở nặng nệ. Trong khi ấy thái độ của chú Tôn và chị Tôn vô cùng quái lạ.

Song, việc của gia đình họ người ngoài không tiện xen vào, Tần Dũng mượn lời của thím Tôn làm bậc thang leo xuống. Anh đồng ý bỏ qua, không tiếp tục tính toán chuyện này nữa.

Ai dè chưa nói xong hết câu, Tôn Vĩnh Minh đã phun nước miếng về phía anh rồi hằm hè xách mé: “Thằng chó, có ngon thì đánh bố mày này!”

Thái độ phải nói là cực kỳ gợi đòn!

Tần Dũng thoáng cau mày, hơi nghiêng đầu quay sang vừa hay nhìn thấy ngón tay Tôn Vĩnh Minh đang run run chỉ ra phía cửa, ý tứ bảo anh hãy mau rời đi.

Sáng hôm sau, Tần Dũng kể lại hết đầu đuôi sự tình cho Văn Trạch Tài nghe.

Nghe xong, Văn Trạch Tài nhíu chặt mày: “Việc này càng lúc càng phức tạp.


Tần Dũng đồng tình: “Lúc ấy em cảm thấy Tôn Vĩnh Minh hình như đang dè chừng cái gì đó thì phải. Hắn không dám nói vì sợ người nhà không tin hoặc là vì có người nhà ở đó cho nên mới không thể mở lời. Cảm giác không rõ ràng lắm nên em cũng không chắc nữa.”

Văn Trạch Tài khe khẽ thở dài: “Xem ra ca này khó khăn đây!”

Triệu Đại Phi thì trực tiếp và thực tế hơn: “Sư phụ, Tôn Vĩnh Minh không trả tiền cũng không đem thuốc tới. Thế cuối cùng mình có nhận trường hợp này không hả sư phụ?”

Nghe thì hơi thô một tí nhưng được cái thật. Thực tế là Tôn Vĩnh Minh không thanh toán phí đoán mệnh và cũng không quay lại theo như lời hẹn trước đó.

Ba anh em đang nói chuyện thì thím Tần hốt hoảng chạy xộc vào: “Tôn gia đánh nhau to rồi. Thằng Vĩnh Minh nó đập bể đầu vợ nó rồi!”

Sáng nay trước khi đi làm, Tần Dũng đã nhờ mẹ thỉnh thoảng chú ý động tĩnh bên phía Tôn gia giúp. Thế nên vừa có biến một cái là thím Tần lập tức chạy tới đây báo tin ngay.

Tần Dũng trầm sắc mặt: “Đại sư, để em đi xem thế nào.”

Lấy lý do can ngăn hàng xóm đánh nhau, Tần Dũng ra mặt là thích hợp hơn cả.

Nhận được sự đồng ý của Văn Trạch Tài, Tần Dũng nhanh chóng cùng mẹ chạy tới Tôn gia.

Ở lại tiệm, Triệu Đại Phi vẫn chưa hết ngạc nhiên. Qua một hồi lâu sau mới léo nhéo hỏi đông hỏi tây: “Sư phụ, thế tức là sao? Không lẽ Tôn Vĩnh Minh bị khùng thật hả…thầy, như vậy là sao hở thầy?”

“Hắn bệnh thật hay không thì cũng không liên quan gì tới con, im lặng và đọc hết quyển sách này cho thầy!”

Quá mệt mỏi vì thằng đệ cứ lải nhải bên tai, Văn Trạch Tài bèn lựa một cuốn sách thật dày đưa cho nó.

Ngay lập tức, mặt Triệu Đại Phi dài như cái bơm xe, nhưng cũng không dám cãi nửa lời, phụng phịu ôm quyển sách ra một góc cố gắng nhét chữ vào đầu.

Tới gần trưa, Tần Dũng mới quay trở lại và còn lấy được một ít thuốc của Tôn Vĩnh Minh.

“Em đã cầm đi hỏi thầy thuốc rồi, loại thuốc này không phải dành cho bệnh đãng trí. Nhưng cụ thể là trị bệnh gì thì vẫn chưa biết.”

Văn Trạch Tài đón lấy bình thuốc, mở nắp rồi đưa lên mũi ngửi: “Có mùi cá.”

“Mùi cá?!” Tần Dũng sửng sốt, cũng cúi đầu lại gần hít hít vài cái. Nhưng ngửi tới ngửi lui có thấy mùi vị gì đâu nhỉ?!

“Mùi tanh rất nhẹ, nhưng chắc chắn là cá, không sai được”, đến bây giờ thì Văn Trạch Tài đã đại khái đoán được vấn đề của Tôn Vĩnh Minh: “Hắn không phải trúng thuật, mà là trúng dược. Nói cách khác là bị đem ra thử thuốc.”

Thử thuốc?

Thuốc lậu?

Tức khắc, sắc mặt Tần Dũng đanh cứng. Mấy ngày trước anh tình cờ gặp lại đồng đội cũ và cũng được nghe người nọ nhắc tới chuyện điều chế thuốc.

Hiện tại quốc gia cho phép người dân tự do buôn bán và dược là một ngành thu lợi khổng lồ thế nên không lạ khi có rất đông người lao vào con đường này. Tuy nhiên, có thể lấy được giấy phép kinh doanh hay không thì lại là một chuyện khác. Bởi lẽ phải trải qua rất nhiều khâu kiểm tra, xét duyệt mới được chính phủ cấp quyền sản xuất và lưu hành chính ngạch.

Đáng tiếc lợi ích quá lớn đã làm mờ mắt nhiều người, họ bất chấp tất cả sản xuất thuốc trái phép. Nhưng vì làm đại làm bừa, không thông qua nghiên cứu và thử nghiệm khoa học cho nên không lường trước được các tác dụng phụ của thuốc khi sử dụng trên cơ thể người.

Chính vì thế mỗi lần có một loạt thuốc mới xuất xưởng, bọn họ sẽ lén thử thuốc trên các đối tượng thuộc giới tính và độ tuổi khác nhau. Sau đó âm thầm quan sát trong một khoảng thời gian nhất định rồi dựa vào kết quả thu được để quyết định đặc hiệu cũng như tác dụng phụ của thuốc.

Hy vọng Tôn Vĩnh Minh không xui xẻo tới vậy!

Tần Dũng trầm ngâm nhìn bình thuốc đặt trên bàn, mãi sau mới nhàn nhạt cất lời: “Vết thương của chị Tôn khá nghiêm trọng, hiện vẫn nằm trong bệnh viện. Bác sĩ bảo phải đợi bệnh nhân tỉnh lại mới biết được não bộ có bị chấn động hay không. Tạm thời Tôn Vĩnh Minh đang bị cảnh sát bắt giữ.”

Văn Trạch Tài đặt bình thuốc vào tay Tần Dũng: “Đem đi nộp cho cảnh sát. Chuyện này phải để cảnh sát điều tra thôi.”

Tần Dũng gật đầu, cầm tang vật tới thẳng đồn cảnh sát. Đi bên cạnh anh ấy còn có thím Tôn. Tất nhiên trong những trường hợp như thế này, để mẹ ruột lên tiếng sẽ có trọng lượng hơn một người hàng xóm như anh.

Ngoài ra vấn đề trong thuốc có mùi cá, Tần Dũng cũng đã dặn kỹ thím Tôn để thím ấy khai với cảnh sát.

Dẫu vậy, Tôn Vĩnh Minh đánh vợ trọng thương là sự thật. Không cần biết hắn ta có chịu sự khống chế của thuốc hay không thì trước mắt vẫn phải ngồi trong nhà lao, đợi kết quả điều tra của cơ quan chức năng.

Cùng lúc này, tại tiệm đoán mệnh đang tiếp đón hai vị khách, một người đàn ông trung niên và một cô gái nhỏ.

“Văn đại sư, con bé này là cháu gái bên ngoại của tôi. Nó bảo mấy đêm nay đêm nào cũng nằm mơ, trong lòng hốt hoảng, lo âu cho nên hôm nay tôi dẫn nó đến nhờ thầy xem giúp.”


Cô gái nhỏ cỡ chừng mười hai, mười ba tuổi, làn da ngăm đen khoẻ mạnh, cặp mắt tròn xoe lém lỉnh. Vừa nhìn là biết thuộc diện hoạt bát, hiếu động, thậm chí tính khí còn lộ ra chút ngông nghênh, không sợ trời, không sợ đất. Chắc bình thường ở nhà được nuông chiều lắm đây!

Triệu Đại Phi hoà nhã bắt chuyện: “Bạn nhỏ, trong giấc mơ bạn nhìn thấy cái gì?”

Ai ngờ cô bé chả thèm trả lời cậu mà chỉ thẳng về phía Văn Trạch Tài: “Cháu không cần chú tính, cháu muốn chú kia cơ!”

Triệu Đại Phi trợn tròn mắt, vỗ ngực giới thiệu: “Này bạn nhỏ, chú đây là đồ đệ duy nhất của Văn đại sư và cũng đã được phép xuất sư hành nghề rồi nhá!”

Tuy nhiên, những cái đó vẫn không thể làm con bé dao động. Nó trực tiếp đứng dậy, đi sang bàn của Văn Trạch Tài, kéo ghế ngồi xuống.

Khách đã ngồi trước mặt, không thể không tiếp, Văn Trạch Tài đành nhẹ giọng hỏi: “Cháu mơ thấy cái gì?”

Triệu Đại Phi cũng tò mò dõi theo cô bé chờ đợi câu trả lời.

Quả nhiên, nó chịu hợp tác với Văn đại sư hơn

“Hôm kia cháu mơ thấy mình nhặt được một chiếc túi tiền nhưng bên trong rỗng không.”

“Đêm qua thì lại mơ thấy đi nhặt trứng vịt ở bên bờ ao. Dưới đất rải rác rất nhiều trứng nhưng cũng có rất nhiều quả bị vỡ. Cháu đang định lượm mấy quả nguyên vẹn để sang một bên, song còn chưa kịp cúi xuống nhặt thì đã bị một con vịt không biết từ đâu lao tới mổ cho mấy phát. Nó mổ đau cực kỳ…”

Như để chứng minh, cô bé còn giơ tay mình lên phụ hoạ: “Đây này, cháu nhớ rõ là bị mổ ở vị trí này.”

Văn Trạch Tài nhìn thẳng vào cặp mắt đen láy của cô bé, nhướng mày hỏi: “Phí giải mộng một đồng một lần. Cháu có biết một đồng là bao nhiêu không?”

“Đương nhiên biết chứ. Mỗi ngày làm hết bài tập về nhà cháu sẽ được cho một hào mua quà vặt. Mười hào là một đồng, đủ cho cháu tiêu trong mười ngày.” Cô bé vươn cao cổ, điệu bộ vô cùng đắc ý.

Văn Trạch Tài nghiêm giọng: “Nhưng hôm nay ngồi ở đây nói bậy nói bạ cũng tiêu tốn một đồng bạc, mà lại chẳng tính ra được cái gì. Cháu thì lãng phí tiền, còn chú thì ảnh hưởng danh tiếng. Đối với hai chúng ta, đều không phải là chuyện tốt.”

Nghe vậy, cô bé trắng bệch mặt mà người đàn ông ngồi bên cạnh cũng té ngửa. Anh ấy lôi kéo cháu gái, tức giận chất vấn: “Tại sao lại nói dối?”

Không ngờ lại bị vạch trần, cô gái nhỏ cắn chặt môi, bối rối cúi thấp đầu.

Người đàn ông vừa bực vừa xấu hổ, liên tục nói lời xin lỗi với hai vị đại sư rồi vội vàng đứng dậy toan kéo con bé đi.

Thấy vậy, Văn Trạch Tài liền nói: “Tuy chú không biết cháu có mục đích gì, nhưng chú vẫn sẽ tính cho cháu một quẻ.”

Cô bé ngỡ ngàng ngẩng phắt đầu dậy, vùng vằng thoát khỏi tay người đàn ông rồi lấy một đồng tiền ra đặt lên bàn: “Chú tính cho cháu với.”

Giọng nói bây giờ hoà nhã, dễ thương hơn ban nãy rất nhiều.

Văn Trạch Tài thu tiền, bắt đầu phán: “Người bình thường chỉ có hai bên chân mày, nhưng của cháu lại tách ra làm ba thế nên xuất hiện hai mi tâm. Mi tâm, một cái thuộc về thân, cái còn lại thuộc về hồn. Chính vì thế cho nên ban đêm cháu hay gặp mộng mị, ngủ không yên giấc. Kỳ thực những lời cháu nói cũng không hẳn là sai, chẳng qua trình tự đã bị đảo lộn, đúng không?”

Cô bé ngây ngẩn ngồi đần ra vì đúng quá. Tới lúc này, nó mới tâm phục khẩu phục chịu khai thật: “Đúng vậy, ban nãy là cháu nói bậy. Đêm đầu tiên cháu mơ nhặt được tiền nhưng lúc cầm lên tay lại biến thành trứng vịt. Đêm hôm sau cháu mơ mình đi tới bờ ao tìm tiền rơi, xong bị đám vịt rượt đuổi. Cháu trượt chân té ngã, đè vỡ trứng dưới đất nên bị chúng mổ.”

Nói xong, nó còn bổ sung thêm một câu: “Cháu nói thật đấy, không phải điêu đâu.”

Văn Trạch Tài khẽ gật đầu: “Trong vòng mấy ngày tới cháu sẽ phát tài. Song chỉ là những tiểu tài nhỏ nhặt và trước khi phát tài đều gặp phải tai hoạ. Hoạ này đều từ miệng mà ra, vì thế bình thường nên hạn chế tranh chấp cãi vã cùng người khác lại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận