Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư
Chương 155: Sát bùn trùng
Mạnh Trung Quốc nghi hoặc nhìn nhìn: “Ơ… đằng sau vẫn còn chỗ mà, vừa vặn xây hai ngôi mộ cho vợ chồng chú luôn. Đảm bảo vẫn ngay hàng thẳng lối, không xiêu vẹo, xô lệch, sao lại đứt được?”
Văn Trạch Tài lắc đầu: “Tử Khí đoạt Tứ Phế mà Tứ Phế lại thêm Câu Giảo. Trong trận pháp này Câu Giảo là thứ vô cùng quan trọng và nó nằm ngay tại vị trí tảng đã lớn mà ban nãy chứ vừa chỉ cho cháu. Đây, chú nhìn đi…”
Giải thích:
Tứ Phế chủ về thân yếu, nhiều bệnh, không có năng lực, nếu không gặp sinh, phù trợ mà còn bị khắc hại, hung sát áp chế thì chủ về thương tật tàn phế, kiện tụng cửa quan, thậm chị bị giam cầm hoặc người theo tăng đạo. Cho nên trong Tứ trụ, cho dù là năm tháng ngày giờ gặp phải đều không tốt, đặt biệt là nhật nguyên thì càng không tốt.
Câu nghĩa là liên luỵ, Giảo nghĩa là trói buộc, cột vào. Mệnh gặp hai sát đó thân bị khắc sát, nhưng nhiều cơ mưu, chủ về nắm các việc hình phạt hoặc tướng soái, những việc sát hại. Năm hành đến đó thường gặp chuyện cãi cọ, hình phạt. Gặp cả hai thì càng nặng, gặp một thì nhẹ hơn, đi với quan sát thì nặng.
Ngày hoặc tuế vận gặp Câu hay Giảo là chủ về tai nạn nát thân.
Hết giải thích.
Văn Trạch Tài vươn tay chỉ về hướng đằng trước những ngôi mộ: “Từ con đường chính mà chúng ta đi, dịch sang một chút nhìn thẳng xuống chính là vị trí ban đầu của tảng đá. Nhưng vì nó đã mất đi Câu Giảo, cũng chính là thứ đã giữ lấy nó hàng trăm năm qua vậy nên nó mới bị rơi xuống con sông bên dưới. Song cũng may, hiện giờ tảng đá vẫn chưa hoàn toàn chìm hẳn. Còn tại sao mặt đất tại khu vực đó phát ra tiếng leng keng…đó là vì câu tử đang vang lên…”
Mạnh Trung Quốc nghe mà lùng bùng hai lỗ tai: “Hả? Câu? Câu cái gì cơ? Trong đất có móc câu à?”
Văn Trạch Tài kiên nhẫn giải thích: “Không phải móc câu. Mà là dùng Câu Giảo để câu tử. Vị đoán mệnh sư kia xem trọng mảnh đất này là vì ở đây có Câu Giảo có thể giúp kéo dài huyết mạch của Mạnh gia. Cũng chính vì điều này cho nên mộ phần của Mạnh gia mới phải xây dọc thành hàng từ trên xuống dưới. Hơn nữa, hữu tử tất hữu sinh, hữu sinh tất hữu tử. Sinh tử vốn là một vòng tuần hoàn vậy nên ngôi mộ vừa là nhà của người chết và cũng vừa là nơi khởi sinh sự sống mới.”
Cuối cùng, anh chốt hạ: “Theo tình hình này một khi tảng đá kia hoàn toàn bị nhấm chìm cũng chính là lúc Mạnh gia lâm vào tình cảnh đoạn tử tuyệt tôn. Bởi vì mất đi Câu Giảo tức là trận pháp đã bị phá đồng nghĩa với việc đường con cái cũng bị chặt đứt.”
Nghe tới đây da đầu Mạnh Trung Quốc tê dại, rõ ràng giữa trời mùa hè nóng như đổ lửa nhưng sống lưng chú lạnh toát, gai ốc nổi khắp toàn thân: “Nhưng…nhưng…cái giữ lấy tảng đá đã không còn, tảng đá cũng lăn xuống sông mất rồi…Vậy giờ phải làm sao? Còn cách nào cứu vãn được nữa không cháu?”
Văn Trạch Tài đánh mắt quan sát tứ phía, rất tiếc anh đành phải lắc đầu: “Câu giảo tốt như vậy…miếng đất này đã không còn nữa rồi!”
Sắc mặt Mạnh Trung Quốc thoắt cái tái nhợt, Tần Dũng đứng bên cạnh cũng không nén được tiếng thở dài tiếc nuối.
Bất ngờ thay, Văn Trạch Tài chỉ tay qua hướng ngọn núi đối diện, mỉm cười nói: “Cháu thấy ngọn núi bên kia được kìa, chú nhìn xem bên dưới gốc tùng gốc bách đều có Câu Giảo.”
Khoảng cách từ đây tới đó rất xa, vậy mà Văn Trạch Tài có thể nhìn rõ mồn một như thể chỉ cách một gang tay. Trong khi ấy Mạnh Trung Quốc bị chói nắng, chẳng thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Chú bèn lúng túng đề đạt: “Đại sư…hay là chú cháu mình qua tận nơi xem đi.”
Văn Trạch Tài cười cười: “Vâng, mình đi thôi chú!”
Lại tiếp tục cuốc bộ thêm một tiếng rưỡi nữa, mấy chú cháu mới leo lên được đỉnh núi bên kia. Quả đúng như những gì Văn Trạch Tài miêu tả, những cây tùng cây bách ở đây đều mọc thẳng tắp, vững chãi và đặc biệt hơn cả chính là dưới gốc cây không hề có đất mà chỉ có vỏn vẹn duy nhất một khối đá. Hay nói một cách khác chính là cây mọc trên đá.
Văn Trạch Tài liền giải đáp: “Cái này gọi là Thạch Giảo, có thể chịu đựng vật thể vượt quá tải trọng của nó, đồng thời còn giúp cho những vật đó sinh trưởng và phát triển tốt, không bị gãy hoặc đổ sang chỗ khác.”
Mạnh Trung Quốc vui mừng ra mặt: “Đại sư vậy có thể đem Mạnh gia chi mộ chuyển dời qua bên này không?”
Văn Trạch Tài gật đầu: “Có thể. Vả lại chỉ cần bốc mộ cha mẹ chú thôi. Còn những ngôi mộ khác cứ giữ nguyên vị trí, di dời một nắm đất tượng trưng là được.”
Có được lời này của Văn Trạch Tài, khỏi phải nói Mạnh Trung Quốc phấn khởi tới nhường nào. Được cứu rồi…Mạnh gia được cứu rồi!
Nhìn gương mặt hân hoan rạng rỡ của ông chú, Tần Dũng rất không đành lòng nhưng cũng không thể không nhắc tới khía cạnh thực tế: “Chú Mạnh, đỉnh núi này có thuộc địa phận quản lý của đội sản xuất thôn chú không?”
Quả nhiên niềm vui vừa nhen nhóm tức thì vụt tắt, sắc mặt Mạnh Trung Quốc cứng đờ: “Thôi chết rồi…không phải rồi. Nó là của đội sản xuất thôn bên cơ!”
Cũng gay go phết đây, Văn Trạch Tài trầm ngâm ngẫm nghĩ một lát rồi đề đạt ý kiến: “Khoảng hơn một năm nữa nhà nước sẽ tiến hành cải cách ruộng đất. Giờ chú đi đàm phán với đội trưởng đội sản xuất thôn bên, nói rằng chú muốn thầu nguyên ngọn núi này. Chờ tới khi cải cách ruộng đất chính thức được thực hiện, thì chú bỏ tiền ra mua đứt luôn.”
Cả Mạnh Trung Quốc cùng Tần Dũng đều chấn động há hốc miệng bởi ý kiến này của Văn Trạch Tài quá mức táo bạo.
Công nhận nghe tới việc mua cả một ngọn núi quả thật rất đao to búa lớn nhưng nên nhớ đỉnh núi này không trồng trọt hoa màu, không có giá trị nông nghiệp vậy nên chắc chắn giá thành sẽ không cao. Đặc biệt là ở giai đoạn đầu của chiến dịch cải cách ruộng đất, toàn bộ người dân đều chăm chăm vào những thửa ruộng màu mỡ phì nhiêu chứ làm gì có ai thèm ngó ngàng tới mấy ngọn đồi, ngọn núi sỏi đá cằn cỗi này.
Cân nhắc tới lui một hồi, cuối cùng Mạnh Trung Quốc dè dặt xác nhận lại: “Làm vậy chắc chắn chú sẽ có con nối dõi phải không?”
Ai ngờ Văn Trạch Tài vẫn lắc đầu: “Chưa được đâu chú. Còn cần phải xử lý một chỗ nữa.”
Mạnh Trung Quốc nhíu mày đầy lo lắng: “Còn chỗ nào nữa?”
Tần Dũng híp mắt phỏng đoán: “Đống bùn đất ở hậu viện!”
Văn Trạch Tài gật đầu đồng tình và dĩ nhiên không quên tặng cho cậu ấy ánh mắt tán thưởng.
Có được kết quả, Mạnh Trung Quốc lại mau chóng dẫn mọi người xuống núi, hối hả quay trở về nhà mình.
Về tới nơi, Văn Trạch Tài cũng chả kịp ngồi xuống uống hớp nước nghỉ ngơi mà trực tiếp đi thẳng ra sau nhà, tiến tới vị trí cái hố mà mình đã đào trước khi lên núi. Với tay kéo lấy chiếc xẻng dựng kế bên, anh bắt đầu xúc đất.
Không bao lâu sau miệng hố lộ ra, kèm theo đó là một tràng thanh âm rất kỳ lạ:
“Xùy… xùy… xùy…”
Tiếng gì lạ vậy?! Mạnh Trung Quốc và Tần Dũng hiếu kỳ thò đầu qua nhìn, tuy nhiên ngay lập tức họ liền giật ngược trở lại. Bởi hình ảnh đập vào mắt quá ám ảnh, quá kinh hoàng. Đống bùn dưới hố bỗng nhiên phân chia thành từng sợi tua rua, lúc nha lúc nhúc quấn lấy nhau như một ổ giun đất vừa bị đào lên. Thế nhưng kỳ lạ hơn là tất cả chúng đều cắm chung vào một cái đầu duy nhất, còn cái miệng ở phía trên cùng thì đang không ngừng há ra ngậm vào đớp lấy đớp để từng giọt rượu trắng. Đồng thời liên tục tạo ra từng đợt âm thanh khiến ai nghe cũng phải dựng tóc gáy, rợn da gà!
Mạnh Trung Quốc run rẩy chực ngã quỵ: “Đại sư…đây là thứ gì vậy?”
Trời ơi, mình đã sống cùng cái thứ gớm ghiếc này suốt bao nhiêu năm ư?! Kinh khủng quá, thật không thể tưởng tượng nổi, chú Mạnh cảm thấy dạ dày quặn thắt dữ dội, cổ họng nhờ nhợ, khó chịu vô cùng!
“Đây là Sát bùn trùng. Ai đang khao khát cái gì, nó sẽ cho nghe cái đó. Nó thường phát ra âm thanh để huyễn hoặc tâm trí con người, làm cho người ta u mê không thể phân biệt được đúng sai, thật giả. Lâu dần sẽ dẫn tới tình trạng tinh thần hoảng hốt, thần trí bất minh.”
Vừa nói Văn Trạch Tài vừa đánh mắt ra hiệu.
Tần Dũng hiểu ý, lập tức rút từ trong túi xách một chiếc hũ sành mà Văn Trạch Tài đã chuẩn bị trước đó.
Tần Dũng mở nắp hũ đưa lại gần, Văn Trạch Tài dùng một thanh trúc chẻ đôi khéo léo xúc con trùng vào hũ. Sau đó anh ra con mương phía sau nhà múc nước đổ thêm vào. Vốn dĩ đang ngọ nguậy uốn éo tìm cách thoát thân, trùng gặp nước lập tức sát nhập lại thành một khối, nằm im bất động, thoạt nhìn không khác nào một đống bùn nhão hết sức bình thường.
Chợt nhớ tới tiếng khóc trẻ sơ sinh hàng đêm dằn vặt vợ mình, Mã Trung Quốc sợ hãi hỏi: “Đại sư…vậy vợ chú có sao không? Mấy năm nay đêm nào bà ấy cũng nghe thấy…”
Văn Trạch Tài nhẹ giọng trấn an: “Không sao đâu, chú cứ yên trí. Tuy nhiên cháu đang nghi ngờ đất ở nơi này có vấn đề. Khả năng cao dưới nền nhà chú vẫn còn rất nhiều Sát bùn trùng đang ẩn thân. Mùa đông rét mướt chính là thời điểm hoạt động của chúng nó, tới lúc ấy e rằng sẽ lớn chuyện đấy.”
Không cần nghĩ ngợi, Mạnh Trung Quốc lập tức đưa ra quyết định: “Đợt xử lý xong vấn đề mồ mả, chú thím sẽ lập tức dọn lên thành phố ở. Còn về căn nhà này, chú sẽ trình bày rõ ràng với đại đội trưởng sau đó cho phá dỡ.”
Văn Trạch Tài im lặng tỏ ý tán thành bởi vì ngoài cách này ra không còn cách nào tốt hơn nữa. Chỉ có mãi mãi chôn vùi đám Sát bùn trùng tại đây thì chúng mới không có cơ hội toả đi khắp nơi gieo rắc tai hoạ.
Và thế là chuyến công tác ba ngày rút lại còn đúng một ngày. Sáng hôm sau, Văn Trạch Tài và Tần Dũng ngồi tàu quay trở về Liêu Thành. Khi hai người đặt chân xuống đầu phố vừa hay đúng giờ cơm trưa. Lúc Triệu Đại Phi nhìn thấy sư phụ và Tần Dũng đứng sừng sững ở cửa tiệm còn tưởng rằng mình bị hoa mắt nữa chứ. Cậu lập tức buông chén cơm, hớn hở chạy ra chào đón: “Sư phụ, thầy về rồi à, con tưởng phải ngày mai chứ?”
Bởi vì thời tiết quá nóng nên Văn Trạch Tài đi thẳng vào tiệm, ngồi xuống tu ừng ực mấy cốc nước cho đỡ khát rồi mới có thể mở miệng trả lời: “Kể ra cũng may, tìm được Thạch giảo ở ngay ngọn núi kế bên chứ không chắc có lẽ phải kéo dài lâu đấy.”
Triệu Đại Phi nghệt mặt: “Thạch giảo là cái gì cơ? Tần Dũng, anh có nhìn thấy nó không?”
“Thấy”, Tần Dũng tự hào xác nhận. Kể từ lúc đi theo Văn đại sư, anh đã được tận mắt chứng kiến rất nhiều sự vật cùng hiện tượng kỳ bí, lý thú. Đối với anh mà nói đây là cơ hội quý báu có một không hai giúp mình mở mang tầm mắt cũng như trau dồi thêm tri thức và kinh nghiệm cho bản thân.
Văn Trạch Tài lắc đầu: “Tử Khí đoạt Tứ Phế mà Tứ Phế lại thêm Câu Giảo. Trong trận pháp này Câu Giảo là thứ vô cùng quan trọng và nó nằm ngay tại vị trí tảng đã lớn mà ban nãy chứ vừa chỉ cho cháu. Đây, chú nhìn đi…”
Giải thích:
Tứ Phế chủ về thân yếu, nhiều bệnh, không có năng lực, nếu không gặp sinh, phù trợ mà còn bị khắc hại, hung sát áp chế thì chủ về thương tật tàn phế, kiện tụng cửa quan, thậm chị bị giam cầm hoặc người theo tăng đạo. Cho nên trong Tứ trụ, cho dù là năm tháng ngày giờ gặp phải đều không tốt, đặt biệt là nhật nguyên thì càng không tốt.
Câu nghĩa là liên luỵ, Giảo nghĩa là trói buộc, cột vào. Mệnh gặp hai sát đó thân bị khắc sát, nhưng nhiều cơ mưu, chủ về nắm các việc hình phạt hoặc tướng soái, những việc sát hại. Năm hành đến đó thường gặp chuyện cãi cọ, hình phạt. Gặp cả hai thì càng nặng, gặp một thì nhẹ hơn, đi với quan sát thì nặng.
Ngày hoặc tuế vận gặp Câu hay Giảo là chủ về tai nạn nát thân.
Hết giải thích.
Văn Trạch Tài vươn tay chỉ về hướng đằng trước những ngôi mộ: “Từ con đường chính mà chúng ta đi, dịch sang một chút nhìn thẳng xuống chính là vị trí ban đầu của tảng đá. Nhưng vì nó đã mất đi Câu Giảo, cũng chính là thứ đã giữ lấy nó hàng trăm năm qua vậy nên nó mới bị rơi xuống con sông bên dưới. Song cũng may, hiện giờ tảng đá vẫn chưa hoàn toàn chìm hẳn. Còn tại sao mặt đất tại khu vực đó phát ra tiếng leng keng…đó là vì câu tử đang vang lên…”
Mạnh Trung Quốc nghe mà lùng bùng hai lỗ tai: “Hả? Câu? Câu cái gì cơ? Trong đất có móc câu à?”
Văn Trạch Tài kiên nhẫn giải thích: “Không phải móc câu. Mà là dùng Câu Giảo để câu tử. Vị đoán mệnh sư kia xem trọng mảnh đất này là vì ở đây có Câu Giảo có thể giúp kéo dài huyết mạch của Mạnh gia. Cũng chính vì điều này cho nên mộ phần của Mạnh gia mới phải xây dọc thành hàng từ trên xuống dưới. Hơn nữa, hữu tử tất hữu sinh, hữu sinh tất hữu tử. Sinh tử vốn là một vòng tuần hoàn vậy nên ngôi mộ vừa là nhà của người chết và cũng vừa là nơi khởi sinh sự sống mới.”
Cuối cùng, anh chốt hạ: “Theo tình hình này một khi tảng đá kia hoàn toàn bị nhấm chìm cũng chính là lúc Mạnh gia lâm vào tình cảnh đoạn tử tuyệt tôn. Bởi vì mất đi Câu Giảo tức là trận pháp đã bị phá đồng nghĩa với việc đường con cái cũng bị chặt đứt.”
Nghe tới đây da đầu Mạnh Trung Quốc tê dại, rõ ràng giữa trời mùa hè nóng như đổ lửa nhưng sống lưng chú lạnh toát, gai ốc nổi khắp toàn thân: “Nhưng…nhưng…cái giữ lấy tảng đá đã không còn, tảng đá cũng lăn xuống sông mất rồi…Vậy giờ phải làm sao? Còn cách nào cứu vãn được nữa không cháu?”
Văn Trạch Tài đánh mắt quan sát tứ phía, rất tiếc anh đành phải lắc đầu: “Câu giảo tốt như vậy…miếng đất này đã không còn nữa rồi!”
Sắc mặt Mạnh Trung Quốc thoắt cái tái nhợt, Tần Dũng đứng bên cạnh cũng không nén được tiếng thở dài tiếc nuối.
Bất ngờ thay, Văn Trạch Tài chỉ tay qua hướng ngọn núi đối diện, mỉm cười nói: “Cháu thấy ngọn núi bên kia được kìa, chú nhìn xem bên dưới gốc tùng gốc bách đều có Câu Giảo.”
Khoảng cách từ đây tới đó rất xa, vậy mà Văn Trạch Tài có thể nhìn rõ mồn một như thể chỉ cách một gang tay. Trong khi ấy Mạnh Trung Quốc bị chói nắng, chẳng thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Chú bèn lúng túng đề đạt: “Đại sư…hay là chú cháu mình qua tận nơi xem đi.”
Văn Trạch Tài cười cười: “Vâng, mình đi thôi chú!”
Lại tiếp tục cuốc bộ thêm một tiếng rưỡi nữa, mấy chú cháu mới leo lên được đỉnh núi bên kia. Quả đúng như những gì Văn Trạch Tài miêu tả, những cây tùng cây bách ở đây đều mọc thẳng tắp, vững chãi và đặc biệt hơn cả chính là dưới gốc cây không hề có đất mà chỉ có vỏn vẹn duy nhất một khối đá. Hay nói một cách khác chính là cây mọc trên đá.
Văn Trạch Tài liền giải đáp: “Cái này gọi là Thạch Giảo, có thể chịu đựng vật thể vượt quá tải trọng của nó, đồng thời còn giúp cho những vật đó sinh trưởng và phát triển tốt, không bị gãy hoặc đổ sang chỗ khác.”
Mạnh Trung Quốc vui mừng ra mặt: “Đại sư vậy có thể đem Mạnh gia chi mộ chuyển dời qua bên này không?”
Văn Trạch Tài gật đầu: “Có thể. Vả lại chỉ cần bốc mộ cha mẹ chú thôi. Còn những ngôi mộ khác cứ giữ nguyên vị trí, di dời một nắm đất tượng trưng là được.”
Có được lời này của Văn Trạch Tài, khỏi phải nói Mạnh Trung Quốc phấn khởi tới nhường nào. Được cứu rồi…Mạnh gia được cứu rồi!
Nhìn gương mặt hân hoan rạng rỡ của ông chú, Tần Dũng rất không đành lòng nhưng cũng không thể không nhắc tới khía cạnh thực tế: “Chú Mạnh, đỉnh núi này có thuộc địa phận quản lý của đội sản xuất thôn chú không?”
Quả nhiên niềm vui vừa nhen nhóm tức thì vụt tắt, sắc mặt Mạnh Trung Quốc cứng đờ: “Thôi chết rồi…không phải rồi. Nó là của đội sản xuất thôn bên cơ!”
Cũng gay go phết đây, Văn Trạch Tài trầm ngâm ngẫm nghĩ một lát rồi đề đạt ý kiến: “Khoảng hơn một năm nữa nhà nước sẽ tiến hành cải cách ruộng đất. Giờ chú đi đàm phán với đội trưởng đội sản xuất thôn bên, nói rằng chú muốn thầu nguyên ngọn núi này. Chờ tới khi cải cách ruộng đất chính thức được thực hiện, thì chú bỏ tiền ra mua đứt luôn.”
Cả Mạnh Trung Quốc cùng Tần Dũng đều chấn động há hốc miệng bởi ý kiến này của Văn Trạch Tài quá mức táo bạo.
Công nhận nghe tới việc mua cả một ngọn núi quả thật rất đao to búa lớn nhưng nên nhớ đỉnh núi này không trồng trọt hoa màu, không có giá trị nông nghiệp vậy nên chắc chắn giá thành sẽ không cao. Đặc biệt là ở giai đoạn đầu của chiến dịch cải cách ruộng đất, toàn bộ người dân đều chăm chăm vào những thửa ruộng màu mỡ phì nhiêu chứ làm gì có ai thèm ngó ngàng tới mấy ngọn đồi, ngọn núi sỏi đá cằn cỗi này.
Cân nhắc tới lui một hồi, cuối cùng Mạnh Trung Quốc dè dặt xác nhận lại: “Làm vậy chắc chắn chú sẽ có con nối dõi phải không?”
Ai ngờ Văn Trạch Tài vẫn lắc đầu: “Chưa được đâu chú. Còn cần phải xử lý một chỗ nữa.”
Mạnh Trung Quốc nhíu mày đầy lo lắng: “Còn chỗ nào nữa?”
Tần Dũng híp mắt phỏng đoán: “Đống bùn đất ở hậu viện!”
Văn Trạch Tài gật đầu đồng tình và dĩ nhiên không quên tặng cho cậu ấy ánh mắt tán thưởng.
Có được kết quả, Mạnh Trung Quốc lại mau chóng dẫn mọi người xuống núi, hối hả quay trở về nhà mình.
Về tới nơi, Văn Trạch Tài cũng chả kịp ngồi xuống uống hớp nước nghỉ ngơi mà trực tiếp đi thẳng ra sau nhà, tiến tới vị trí cái hố mà mình đã đào trước khi lên núi. Với tay kéo lấy chiếc xẻng dựng kế bên, anh bắt đầu xúc đất.
Không bao lâu sau miệng hố lộ ra, kèm theo đó là một tràng thanh âm rất kỳ lạ:
“Xùy… xùy… xùy…”
Tiếng gì lạ vậy?! Mạnh Trung Quốc và Tần Dũng hiếu kỳ thò đầu qua nhìn, tuy nhiên ngay lập tức họ liền giật ngược trở lại. Bởi hình ảnh đập vào mắt quá ám ảnh, quá kinh hoàng. Đống bùn dưới hố bỗng nhiên phân chia thành từng sợi tua rua, lúc nha lúc nhúc quấn lấy nhau như một ổ giun đất vừa bị đào lên. Thế nhưng kỳ lạ hơn là tất cả chúng đều cắm chung vào một cái đầu duy nhất, còn cái miệng ở phía trên cùng thì đang không ngừng há ra ngậm vào đớp lấy đớp để từng giọt rượu trắng. Đồng thời liên tục tạo ra từng đợt âm thanh khiến ai nghe cũng phải dựng tóc gáy, rợn da gà!
Mạnh Trung Quốc run rẩy chực ngã quỵ: “Đại sư…đây là thứ gì vậy?”
Trời ơi, mình đã sống cùng cái thứ gớm ghiếc này suốt bao nhiêu năm ư?! Kinh khủng quá, thật không thể tưởng tượng nổi, chú Mạnh cảm thấy dạ dày quặn thắt dữ dội, cổ họng nhờ nhợ, khó chịu vô cùng!
“Đây là Sát bùn trùng. Ai đang khao khát cái gì, nó sẽ cho nghe cái đó. Nó thường phát ra âm thanh để huyễn hoặc tâm trí con người, làm cho người ta u mê không thể phân biệt được đúng sai, thật giả. Lâu dần sẽ dẫn tới tình trạng tinh thần hoảng hốt, thần trí bất minh.”
Vừa nói Văn Trạch Tài vừa đánh mắt ra hiệu.
Tần Dũng hiểu ý, lập tức rút từ trong túi xách một chiếc hũ sành mà Văn Trạch Tài đã chuẩn bị trước đó.
Tần Dũng mở nắp hũ đưa lại gần, Văn Trạch Tài dùng một thanh trúc chẻ đôi khéo léo xúc con trùng vào hũ. Sau đó anh ra con mương phía sau nhà múc nước đổ thêm vào. Vốn dĩ đang ngọ nguậy uốn éo tìm cách thoát thân, trùng gặp nước lập tức sát nhập lại thành một khối, nằm im bất động, thoạt nhìn không khác nào một đống bùn nhão hết sức bình thường.
Chợt nhớ tới tiếng khóc trẻ sơ sinh hàng đêm dằn vặt vợ mình, Mã Trung Quốc sợ hãi hỏi: “Đại sư…vậy vợ chú có sao không? Mấy năm nay đêm nào bà ấy cũng nghe thấy…”
Văn Trạch Tài nhẹ giọng trấn an: “Không sao đâu, chú cứ yên trí. Tuy nhiên cháu đang nghi ngờ đất ở nơi này có vấn đề. Khả năng cao dưới nền nhà chú vẫn còn rất nhiều Sát bùn trùng đang ẩn thân. Mùa đông rét mướt chính là thời điểm hoạt động của chúng nó, tới lúc ấy e rằng sẽ lớn chuyện đấy.”
Không cần nghĩ ngợi, Mạnh Trung Quốc lập tức đưa ra quyết định: “Đợt xử lý xong vấn đề mồ mả, chú thím sẽ lập tức dọn lên thành phố ở. Còn về căn nhà này, chú sẽ trình bày rõ ràng với đại đội trưởng sau đó cho phá dỡ.”
Văn Trạch Tài im lặng tỏ ý tán thành bởi vì ngoài cách này ra không còn cách nào tốt hơn nữa. Chỉ có mãi mãi chôn vùi đám Sát bùn trùng tại đây thì chúng mới không có cơ hội toả đi khắp nơi gieo rắc tai hoạ.
Và thế là chuyến công tác ba ngày rút lại còn đúng một ngày. Sáng hôm sau, Văn Trạch Tài và Tần Dũng ngồi tàu quay trở về Liêu Thành. Khi hai người đặt chân xuống đầu phố vừa hay đúng giờ cơm trưa. Lúc Triệu Đại Phi nhìn thấy sư phụ và Tần Dũng đứng sừng sững ở cửa tiệm còn tưởng rằng mình bị hoa mắt nữa chứ. Cậu lập tức buông chén cơm, hớn hở chạy ra chào đón: “Sư phụ, thầy về rồi à, con tưởng phải ngày mai chứ?”
Bởi vì thời tiết quá nóng nên Văn Trạch Tài đi thẳng vào tiệm, ngồi xuống tu ừng ực mấy cốc nước cho đỡ khát rồi mới có thể mở miệng trả lời: “Kể ra cũng may, tìm được Thạch giảo ở ngay ngọn núi kế bên chứ không chắc có lẽ phải kéo dài lâu đấy.”
Triệu Đại Phi nghệt mặt: “Thạch giảo là cái gì cơ? Tần Dũng, anh có nhìn thấy nó không?”
“Thấy”, Tần Dũng tự hào xác nhận. Kể từ lúc đi theo Văn đại sư, anh đã được tận mắt chứng kiến rất nhiều sự vật cùng hiện tượng kỳ bí, lý thú. Đối với anh mà nói đây là cơ hội quý báu có một không hai giúp mình mở mang tầm mắt cũng như trau dồi thêm tri thức và kinh nghiệm cho bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận