Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 146: Minh oan

Lát sau cửa phòng bệnh của Trần Quốc mở ra, Văn Trạch Tài hữu ý mà làm như vô tình đánh rơi điếu thuốc xuống sàn.

Thấy thế cô hộ lý liền nhăn mặt nhắc nhở: “Này đồng chí, đây là bệnh viện không được phép hút thuốc càng không được để tàn thuốc rơi vãi lung tung. Muốn hút thuốc mời đồng chí đi ra bên ngoài.”

Văn Trạch Tài hơi hơi mỉm cười, xòe hai bàn tay trống trơn bày ra vẻ vô tội: “Cô nhìn nhầm rồi, tôi đâu có ném tàn thuốc, cũng đâu có hút thuốc.”

Cô hộ lý tức khắc cau mày khó chịu. Rõ ràng cái anh chàng này mặt mũi sáng sủa cao to đẹp trai mà sao tính tình kỳ cục quá, ngay lập tức trong đầu cô ấy hiện lên bốn chữ “mặt trơ trán bóng”. Đáng lý khi gặp hạng người này cô sẽ tránh thật xa thế nhưng đây là bệnh viện, là địa bàn của mình vậy nên cô tự tin ưỡn ngực, đang định chỉ vào bằng chứng dưới chân để giáo huấn Văn Trạch Tài một trận thì ngờ đâu như có ma thuật dưới nền đất sạch trơn, bụi bẩn còn chẳng có nữa là tàn thuốc.

Văn Trạch Tài nhún vai, đủng đỉnh xoay người rời đi bỏ mặc cô hộ sĩ đứng ngẩn tò te tại chỗ. Cô ta mơ hồ dụi mắt thật mạnh, chẳng lẽ mấy ngày hôm nay thiếu ngủ đâm ra hoa mắt hay sao?!

Trong phòng bệnh, Trần Quốc cảm thấy hơi ngột ngạt, không được tự nhiên cho lắm. Thử hỏi mình nằm đây mà luôn có một người đứng giám sát 24 trên 24, mặt mũi nghiêm nghị không chút cảm xúc, đã thế lưng quần còn dắt khẩu súng đen ngòm nữa chứ, thách đứa nào bình tĩnh nổi đấy?! Nhưng thôi giờ mình đang thuộc diện được đãi ngộ đặc biệt mà, với lại nằm ở đây thoải mái gấp nghìn lần bị giam trong nhà lao vậy nên cố mà hưởng thụ, sướng ngày nào hay ngày đó vậy.

Tuy nhiên nằm rung đùi một lúc, cơn nghiện thuốc lại bắt đầu dằn vặt Trần Quốc. Hắn khó nhọc xoay bên nọ trở bên kia, bứt rứt khó chịu. Đang vật vã gồng mình chống chọi, bỗng nhiên cảm thấy lòng bàn tay như có cái gì đè nặng. Trần Quốc bực dọc hé mắt nhìn, tới khi xác định rõ ràng thứ đang nắm trong tay, hắn lập tức cong môi cười sung sướng. Mặc dù cả hai tay đang bị khoá chặt nhưng hút thuốc thì vẫn cứ vô tư, không có trở ngại gì.

Trần Quốc hếch mặt gọi: “Cán bộ, xin tí lửa coi. Nói không chừng nếu đầu óc thư thái biết đâu tôi lại nhớ ra chuyện gì đó thì sao.”

Phải công nhận điệu bộ của hắn cực kỳ gợi đòn chọc cho viên cảnh sát bực bội ra mặt. Nhưng cùng là đàn ông với nhau tất nhiên anh ta hiểu cảm giác thiếu thuốc khổ sở tới dường nào. Thành ra mặc dù rất không hài lòng nhưng anh vẫn tiến tới, mồi lửa châm thuốc cho Trần Quốc.

Thoả ước nguyện, Trần Quốc khoái chí vội vàng hít một hơi thật sâu: “Đù, thuốc ngon nha.”

Hương vị nồng mà đượm khiến mọi căng thẳng đột nhiên tan biến hết, đầu óc thư thái nhẹ nhàng, cả người lâng lâng bồng bênh như đang bay trên chín tầng mây.

Trần Quốc dựa vào thành giường, tham lam hút lấy hút để hết hơi này đến hơi khác. Ánh mắt hắn bắt đầu mơ mơ màng màng, khuôn mặt tê dại đờ đẫn như thể đang hút thuốc độc chứ không phải thuốc lá bình thường.

Viên cảnh sát lập tức chuyển qua trạng thái cảnh giác cao độ, sẵn sàng ứng phó với mọi tình huống bất ngờ nhất.

Lúc Văn Trạch Tài đạp xe về tới đầu thôn đã trông thấy Triệu Đại Phi đợi sẵn từ bao giờ. Nhìn bộ dáng cậu chàng nôn nóng, chắc có lẽ đứng đây lâu lắm rồi.

Dừng xe lại, Văn Trạch Tài liền hỏi: “Có manh mối?”

“Có rồi”, Triệu Đại Phi cẩn thận đánh mắt kiểm tra xung quanh sau đó mới ghé sát tai thì thầm: “Hôm qua Chu Thiên Hoa bí mật leo lên ngọn núi ở trấn kế bên. Cũng may các anh em vẫn luôn túc trực bám theo hắn nửa bước không rời, thành thử liền phát hiện trên núi có bà thím què sinh sống một mình. Chu Thiên Hoa mua gạo với ngũ cốc mang lên cho bà ta. Chúng em đã điều tra rồi, người phụ nữ đó chính là mẹ ruột của thằng ranh con đã vu oan Đại Thuận.”

Sau khi cha Trần Quốc qua đời, nội bộ gia đình lục đục rối ren. Tất cả mọi người đều ghét bỏ khinh thường Trần lão nhị lưu manh trộm cắp vậy nên đồng lòng ép hắn phải phân gia. Bởi vì thương xót và có phần thiên vị thằng con thứ hai cho nên bà Trần liền khăn gói đi theo con trai.

Trần Quốc tuy máu lạnh vô tình nhưng cũng không đành lòng bắt mẹ ăn gió nằm sương, chịu cực chịu khổ cùng mình vậy nên hắn đã tìm một miếng đất, dựng cái chòi nho nhỏ coi như có chỗ cho mẹ già che nắng che mưa.

Văn Trạch Tài nhíu mày hỏi tiếp: “Sau đó Chu Thiên Hoa còn đi đâu nữa không?”

“Dạ có, sau khi xuống núi thằng khốn đó lại vòng lên thị trấn, tìm tới nhà một góa phụ chết chồng, hú hí ở đó tới giờ vẫn chưa thèm về đâu”, Triệu Đại Phi bĩu môi khinh bỉ. Cậu còn lạ gì con đàn bà kia nữa, nó làm gái nổi tiếng khắp cả trấn, không biết đã tiếp bao nhiêu khách nữa. Eo, nghĩ thôi đã thấy ghê tởm rồi!

Văn Trạch Tài nheo mắt suy nghĩ, nhất định trong tay Chu Thiên Hoa vẫn còn những món trang sức khác, phải báo ngay cho anh Vương ngay mới được. Nghĩ là làm, Văn Trạch Tài lập tức đạp xe tới trụ sở thôn, gọi một cuộc điện thoại cho quản lý Vương thông báo cụ thể những gì vừa tra được đồng thời nói rõ cả những suy đoán trong đầu mình.

Sáng hôm sau Văn Trạch Tài vừa thức giấc còn chưa kịp đánh răng rửa mặt thì Điền Kiến Quốc đã hớn hở chạy lại báo tin vui: “Quản lý Vương mới gọi điện về, anh ấy bảo cảnh sát bất thình lình ập tới lục soát nhà một người phụ nữ góa chồng có quan hệ tình cảm với Chu Thiên Hoa. Tại đó lực lượng chức năng thu giữ một rương lớn chứa đầy tang vật. Chu Thiên Hoa cũng đã bị bắt ngay sau đó.”

Triệu Đại Phi vui mừng nói chen vào: “Giờ chỉ cần thằng ranh Trần Quốc đứng ra chỉ chứng Chu Thiên Hoa là đồng lõa , trả lại trong sạch cho Đại Thuận nữa là xong.”

Văn Trạch Tài gật đầu đồng tình: “Trần Quốc sẽ khai sớm thôi.”

Đúng như Văn Trạch Tài dự đoán. Sau khi Trần Quốc hút hết điếu thuốc từ trên trời rớt xuống đó, hắn không những chứng minh Lý Đại Thuận vô tội mà còn kể tồng tộc toàn bộ những gì mình biết cho cảnh sát nghe.

Đợi tới lúc Trần Quốc tỉnh táo trở lại thì mọi chuyện đã đâu vào đấy cả rồi, hắn khai nhận tất cả những việc làm sai trái của mình, đồng thời tuyên bố bãi nại đơn kiện, không truy cứu trách nhiệm của Lý Đại Thuận đối với vết thương trên đầu mình. Điều này khiến Trần Quốc kinh hãi tột độ. Hắn liên tục ôm đầu gào thét đổ tại ma sờ gáy. Nhưng có hét thế chứ hét nữa cũng vô dụng mà thôi.

Về phần Chu Thiên Hoa, dù ở ngoài hắn hổ báo cáo chồn tới đâu thì vào tù cũng nhũn như con chi chi. Sau ba ngày tra khảo cuối cùng hắn cũng phải cúi đầu nhận tội.

Điền Kiến Quốc vắn tắt lại đầu đuôi vụ án: “Chu Thiên Hoa và Trần Quốc đã nhiều lần cấu kết thực hiện hành vi trộm cắp tài sản ở đại đội cũng như các khu vực lân cận. Trong một lần lên huyện thành tẩu tán tang vật, Trần Quốc không may đã bị cảnh sát phát hiện. Vì tránh bứt dây động rừng cho nên các trinh sát quyết định không bắt giữ ngay tại chỗ mà cử người âm thầm theo dõi với hy vọng có thể một lần quét sạch hang ổ của bọn cướp.”

“Trong hai người, Chu Thiên Hoa nhạy bén và có đầu óc hơn hẳn Trần Quốc. Ngay từ những ngày đầu tiên, Chu Thiên Hoa đã đưa ra thoả thuận nếu chẳng may một trong hay người bị bắt thì tuyệt đối không được khai đồng bọn ra, người ở lại sẽ có trách nhiệm chăm sóc gia đình người kia. Thành ra khi Trần Quốc linh cảm có người theo dõi mình, hắn liền âm thầm kiếm Chu Thiên Hoa thương lượng. Cuối cùng hai bên thống nhất chọn Lý Đại Thuận làm vật thế thân, gánh tội thay Chu Thiên Hoa. Bù lại sau khi Trần Quốc ngồi tù, Chu Thiên Hoa phải tận tình chăm sóc mẹ của Trần Quốc cho tới khi bà nhắm mắt xuôi tay. Đại khái sự tình chính là như vậy.”

Nhận được tin, Điền đội trưởng và thôn y Lý tức tốc ngồi xe kéo lên huyện thành, đích thân đón Đại Thuận về thôn. Sau khi trở về, Điền đội trưởng một lần nữa lặp lại những lời cảnh sát đã tuyên bố, chứng minh sự trong sạch của Lý Đại Thuận trước toàn thể dân làng, đặc biệt là với hai nhà Chu gia cùng Trần gia.

Bởi vậy mới nói chuyện này không quá phức tạp, chủ yếu moi được chứng cứ là xong thôi. Lần này nếu không nhờ đám anh em của Triệu Đại Phi chịu bỏ công bỏ việc đi theo dõi Chu Thiên Hoa thì có khi mọi chuyện còn kéo dài một thời gian nữa mới có thể kết thúc.

Đón được con trai trở về, thôn y Lý như thể uống linh đơn tiên dược, mọi bệnh tật lập tức tan biến hết, lại có thể xuống giường đi phăm phăm, cười nói vui vẻ.

Hôm nay trời còn tờ mờ sáng, thím Lý đã lên trấn mua mấy cân thịt heo. Không những vậy còn bắt gà làm thịt bày một mâm cỗ linh đình mời hai ân nhân là Văn Trạch Tài cùng Triệu Đại Phi sang dùng bữa.

Trước khi nhập tiệc, Lý Đại Thuận và Tiết Ly Ly đột nhiên quỳ sụp xuống dọa Văn Trạch Tài và Triệu Đại Phi sợ gần chết. Khỏi phải hỏi cũng biết hai vợ chồng định làm gì rồi, Văn Trạch Tài vội vàng đỡ người dậy, ngăn không cho bọn họ dập đầu cảm tạ. Là chỗ anh em thân thiết, nói chuyện ơn nghĩa làm gì cho khách sáo, chỉ cần mỗi lần về thăm quê được gặp mặt đầy đủ bạn hữu, ngồi chung mâm ăn với nhau bữa cơm thế này là Văn Trạch Tài cảm thấy vui nhất rồi, anh không cần cái gì hơn nữa.

Tuy nhiên một ngày trước khi Văn Trạch Tài trở về Liêu Thành, thôn y Lý liền sang nhà đưa cho anh một quyển sổ dày cộm và nói: “Đây là y thuật gia truyền của nhà họ Lý, vì đã trải qua nhiều đời cho nên rất nhiều phương thuốc bị thất truyền nhưng chú đã dày công nghiên cứu và ghi chép vào đây. Có thể nói nó là bản đầy đủ và hoàn chỉnh nhất. Hiện nay mọi người có xu hướng tin vào tây y, chú không nói thuốc tây không tốt nhưng dù sao cũng chỉ là chữa ngọn không chữa gốc. Có nhiều phương diện vẫn còn thua xa đông y. Cái thằng Đại Thuận đầu óc chậm chạp ngu dốt, chú là chú không trông mong gì ở nó rồi đấy. Trạch Tài, cháu là ân nhân của Lý gia. Ơn nghĩa này chú không biết lấy gì báo đáp, chỉ có cuốn sổ ghi chép này là món đồ quý giá nhất của nhà họ Lý, mong cháu nhận cho.”

Nói xong, không đợi Văn Trạch Tài trả lời, thôn y Lý để lại cuốn sổ rồi dứt khoát xoay người ra khỏi cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận