Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư
Chương 194: Bài thi bị đánh tráo
Quả nhiên, Văn Trạch Tài vừa thò mặt lên văn phòng khoa lập tức bị nã ngay một trận tiểu liên: “Học hành cái kiểu gì đây? Tự mình xem đi, đề dễ thế này mà cũng làm sai cho được? Đi thi quên mang não à hay chữ thầy trả thầy hết rồi?”
Thú thực từ lúc nhận kết quả tới giờ, Văn Trạch Tài cảm thấy buồn bực vô cùng. Đành rằng môn này của thầy Triệu là môn tự chọn, nhưng đối với anh chẳng chút khó khăn, thế quái nào lại trượt được nhỉ?
Văn Trạch Tài rút bài thi ra xem, vừa lướt sơ trang đầu anh đã kinh ngạc thốt lên: “Thầy, đây không phải bài làm của em.”
Vừa hay bên cạnh cũng có bài thi của các môn khác, Văn Trạch Tài tức khắc trải ra bàn để tiện so sánh: “Thầy nhìn đi, chữ em đẹp hơn chữ này rất nhiều.”
Thầy Triệu cũng vô cùng sửng sốt, luống cuống đẩy cặp kính nhìn cho rõ hơn: “Được rồi, để đó để thầy đi tra. Lúc nhận kết quả là thầy đã thấy lạ rồi, ngày thường em học hành nghiêm túc, lý thuyết vững vàng, thực nghiệm cũng làm rất chỉn chu đâu ra đó, làm gì có chuyện sai mấy kiến thức cơ bản này được.”
Vốn tính tình nóng nảy, thầy Triệu xới tung bàn làm việc tìm tờ danh sách đăng ký môn học mà sinh viên tự viết tên để đem ra đối chiếu.
Tại đây, Văn Trạch Tài tinh ý phát hiện thấy nét bút tương tự ở hàng chữ “Phan Xuân Mai”.
“Thầy, thầy xem này…”
Văn Trạch Tài chỉ rõ từng chi tiết. Phan Xuân Mai có thói quen hất cao nét cuối khi kết thúc mỗi kí tự để tăng tính uyển chuyển, mềm mại nhưng vô hình trung lại khiến chữ viết nhìn khá rối.
Thầy Triệu thoáng sửng sốt trợn trừng mắt, nhìn nhìn một hồi rồi lại quay ra cắm cúi lật giở chồng bài thi lục kiếm bài của Phan Xuân Mai. Nhưng lạ lùng thay, tìm hoài mà cũng chẳng thấy đâu.
Thấy vậy, Văn Trạch Tài liền nói: “Bài làm toàn số liệu, chỉ có mỗi phần họ tên bên ngoài là viết bằng chữ Hán. Nếu muốn đánh tráo, chỉ việc thay tên đổi họ là xong. Em đoán cô ta đã huỷ bài thi của em rồi thay bài thi của mình vào.”
Thực tế Phan Xuân Mai cho rằng chỉ cần thành công đánh tráo là Văn Trạch Tài rớt chắc. Bởi lẽ giáo viên rất bận, cùng lúc chấm cả trăm thí sinh, lấy đâu ra thời gian ngồi dò từng người một, thấy mã số sinh viên giữa phần bài làm và phần báo danh trùng khớp là cho ra kết quả thôi.
Thấy Triệu tức muốn nổ phổi: “Bài thi này hôm đó là thầy kêu lớp trưởng thu rồi mang lên văn phòng khoa.”
Văn Trạch Tài chỉ im lặng không đưa ra ý kiến.
Một lát sau, thầy Triệu ngẩng đầu nhìn anh: “Em yên tâm, việc này thầy sẽ tra rõ ràng, trả lại công bằng cho em.”
Văn Trạch Tài nghiêm túc cúi đầu: “Cảm ơn thầy.”
Khi anh vừa bước khỏi văn phòng giáo viên, mấy người Tất Trường Lâm đã nhao nhao ùa tới: “Sao rồi sao rồi, vậy là anh không rớt đúng không?”
Văn Trạch Tài cười khẽ: “Chưa biết nữa, phải đợi nhà trường điều tra đã.”
Dương Vĩnh Thắng khoanh hai tay trước ngực, nói chắc như đinh đóng cột: “Khẳng định là không rớt.”
Uông Quân Đào thở dài chán chường: “Vậy là có mỗi mình em phải thi lại, chán vãi!”
Phải công nhận hiệu suất làm việc của thầy Triệu rất nhanh. Sáng hôm sau, Văn Trạch Tài vừa cắp cặp tới cổng trường đã thấy thầy đứng đó chờ sẵn.
“Trạch Tài, thầy tra ra rồi, xác thật Phan Xuân Mai và lớp trưởng đã liên kết đánh tráo bài thi của em. Phan Xuân Mai tình nguyện nhận điểm không cũng bằng mọi giá phải làm cho em trượt. Còn nói cái gì mà muốn khiến em tức chết”
Nói tới đây, thầy Triệu thở dài cảm thán: “Thật không thể hiểu nổi các anh các chị suy nghĩ cái gì nữa, cùng là bạn học với nhau có bực tức gì thì từ từ ngồi xuống nói cho rõ, sao có thể lấy thành tích lấy tương lai ra đùa giỡn như thế chứ? Thiển cận hết sức!”
Văn Trạch Tài oan uổng vô cùng: “Em có làm gì đâu ạ.”
Thầy Triệu bật cười, vỗ vỗ vai: “Tuy rằng trong chuyện này em là người vô tội nhưng bài thi đã mất cũng không thể cứ như vậy oan uổng đánh rớt em. Thôi thế này đi, thầy sẽ ra cho em một đề mới, giờ theo thầy lên văn phòng làm lại.”
Dứt lời, thầy Triệu đi trước dẫn đường, ý bảo Văn Trạch Tài lập tức đi theo.
Kết cục này Văn Trạch Tài cũng đã lường được trước. Anh thở dài một hơi rồi rảo bước đi thẳng lên văn phòng khoa, một mình ngồi làm lại bài thi rồi mới quay về lớp tiếp tục các tiết học khác.
“Phan Xuân Mai đâu?” Văn Trạch Tài nhìn một vòng quanh lớp rồi nghiêng đầu hỏi nhỏ.
Dương Vĩnh Thắng nhún vai: “Tạm đình chỉ rồi. Cô ấy tự thú nhưng khả năng cao bị đuổi học là cái chắc.”
Nói tạm định chỉ cho đỡ quê thôi chứ thực chất tất cả mọi người đều ngầm hiểu.
Văn Trạch Tài rũ mắt yên lặng, trên đời có câu “thà đắc tội quân tử còn hơn đắc tội tiểu nhân”, người âm hiểm như Phan Xuân Mai nhất định không thể không phòng.
Từ sau vụ việc lần đó, Văn Trạch Tài tồn tại như cái gai trong lòng Phan Xuân Mai. Mỗi lần nhìn thấy anh, cô ta sẽ lập tức nhớ lại cái đêm bị bắt gian, nhớ lại cái ngày u ám và nhục nhã nhất cuộc đời mình.
Cô ta sợ Văn Trạch Tài tọc mạch, sợ bị các bạn nói xấu sau lưng, sợ trở thành tâm điểm của dư luận. Phan Xuân Mai lo lắng tới mất ăn mất ngủ, ngày ngày chỉ chăm chăm theo dõi Văn Trạch Tài, vừa nghe tin Văn Trạch Tài chọn môn của thầy Triệu là cô ta cũng lật đật đăng ký học theo.
Hôm thi cuối kỳ, cô ta cố tình nấn ná ở lại sau cùng, lợi dụng gã lớp trưởng có tình ý với mình để tráo bài thi của Văn Trạch Tài.
Trong đầu cô ta nghĩ làm vậy chỉ như chút trừng phạt nho nhỏ không đáng gì so với những việc Văn Trạch Tài đã gây ra cho mình.
Nhà cũ Văn gia.
Đang ngồi vểnh râu xem ti vi, bỗng nghe có tiếng gõ cửa dồn dập, tưởng tụi nhỏ đi học về Văn Trạch Dũng liền loẹt quẹt đi ra mở cửa nào ngờ lại trông thấy Phan Xuân Mai. Hắn lập tức thay đổi thái độ: “Cô tới đây làm gì?”
Phan Xuân Mai gầy đi rất nhiều, cô bất lực nói trong nước mắt: “Anh Dũng, em tiêu rồi…”
Chưa nghe Phan Xuân Mai trình bày hết, Văn Trạch Dũng đã gạt phắt đi, cảm thấy con nhỏ này ngu hết phần thiên hạ: “Cô bị điên à, tự nhiên vác đá nện chân mình, lần đầu tiên tôi thấy có người ngu như cô đấy. Giờ cô tới khóc lóc với tôi cũng vô dụng, tôi thất nghiệp rồi, trên người chẳng có đồng xu cắc bạc nào đâu…”
Vừa nói Văn Trạch Dũng vừa móc ngược hai cái túi quần rỗng tuếch ra như một cách chứng minh mình nghèo kiết xác.
Phan Xuân Mai luống cuống níu lấy tay người tình cũ, hèn mọn van cầu: “Mười đồng, em chỉ cần mười đồng thôi anh Dũng. Xem như nể tình nghĩa trước đây, anh cho xem xin mười đồng được không.”
“Buông ra, buông tôi ra!” Văn Trạch Dũng tuyệt tình hất tay Phan Xuân Mai.
Đúng lúc này truyền ra tiếng ông Văn, Văn Trạch Dũng sợ toát mồ hôi, vội vàng khép bớt cánh cửa, hằm hè hăm doạ: “Tôi tuy không có tiền nhưng vẫn thừa sức đối phó cô. Khôn hồn thì cút ngay, đừng lằng nhằng ở đây nữa, bằng không cô biết tay tôi!”
Dứt lời, hắn lạnh lùng đóng sập cửa lại.
Phan Xuân Mai cắn chặt môi, ngăn những tiếng nức nở chực trào. Cô xoay người, thất thểu rời đi trong nước mắt tủi nhục. Ngang qua khúc rẽ, bỗng nghe thấy một thanh âm quen thuộc: “Thất vọng lắm đúng không?”
Phan Xuân Mai dừng bước ngước nhìn, thì ra Văn Trạch Tài đang ung dung đứng đó, nhàn nhã như vừa xem xong một vở kịch hay.
Tức thì, trong lòng Phan Xuân Mai dấy lên hồi chuông cảnh báo: “Anh…anh muốn làm gì tôi…tôi đã bị đình chỉ rồi, anh còn muốn sao nữa?”
Văn Trạch Tài tuỳ ý dựa lưng vào tường, lắc đầu bật cười: “Tôi chả muốn làm gì cô hết. Ngược lại phải hỏi cô, cô năm lần bần lượt hết liên kết Văn Trạch Dũng lại thông đồng bạn học hãm hại tôi. Rốt cuộc là cô muốn cái gì?”
Phan Xuân Mai hai mắt đỏ ngầu, điên cuồng xả giận: “Tại anh cho nên Dương gia và Văn gia mới biết chuyện. Tại anh cho nên tôi mới bị bọn họ lột sạch quần áo, bị lăng mạ, bị sỉ nhục không khác gì loài súc sinh. Giờ tôi mất hết tất cả, thảm hại cùng cực, anh đã hài lòng chưa, hả?”
“Thật là bọn họ lột đồ cô sao?” Văn Trạch Tài hỏi nhẹ tênh, trong mắt không có bất cứ cảm xúc gì. Không oán giận, không khinh thường, càng không có đồng tình.
Phan Xuân Mai ngẩn ra, nhất thời không biết nên phát tiết như thế nào nữa.
Đúng lúc này một nhà bốn người Văn Trạch Dũng xúng xính váy áo đi chơi. Hai vợ chồng và hai đứa con tíu tít cười cười nói nói đi ra đầu hẻm.
Phan Xuân Mai gần như chết lặng, nước mắt lại một lần nữa ào ạt chảy xuống.
Đợi bọn họ đi xa, Văn Trạch Tài mới nói tiếp: “Lúc cô và Văn Trạch Dũng ở bên nhau, cô có từng nghĩ tới Dương Hữu Trân và hai đứa nhỏ không?”
Phan Xuân Mai cắn chặt môi không nói chuyện.
“Đương nhiên, chuyện này không thể hoàn toàn trách một mình cô, Văn Trạch Dũng phải gánh bảy, tám phần sai”, nói đoạn Văn Trạch Tài rút ra một tờ vé xe đưa qua: “Tàu tối nay khởi hành, tôi đoán chắc cô cũng nhớ nhà lắm rồi.”
Bần thần nhìn tấm vé, Phan Xuân Mai nghẹn ngào không thốt nên lời, cuối cùng cũng đành muối mặt vươn tay nhận lấy.
“Về nhà tiếp tục ôn luyện, năm sau thi lại. Tiếc rằng tới lúc đó chúng ta không thể là bạn cùng lớp.”
Nói xong, Văn Trạch Tài xoay người đi thẳng.
Phan Xuân Mai ngồi thụp xuống, ôm gối gào khóc thảm thiết. Mãi một lúc lâu sau, cô ta mới loạng choạng đứng dậy, lau sạch nước mắt rồi đi bộ thẳng tới ga tàu hoả.
Văn Trạch Tài lặng lẽ bước ra khỏi chỗ núp. Kiểu người như Phan Xuân Mai ưa mềm không ưa cứng. Càng mạnh mẽ dồn cô ta vào đường cùng ngược lại sẽ càng phản tác dụng.
Dĩ nhiên, Văn Trạch Tài chả phải thánh mẫu nên không có nhu cầu lấy ân báo oán thu phục nhân tâm. Chẳng qua anh phân biệt rất rõ, tuy Phan Xuân Mai có sai nhưng không phải chủ mưu, không thể bắt một mình cô ta gánh vác hết thảy mọi tội lỗi.
Hơn nữa, thay vì việc để cô ta tiếp tục sai càng thêm sai, chi bằng chỉ cho cô ta một con đường sáng để thay đổi cuộc đời. Nếu sửa được thì tốt, còn không cũng chẳng ảnh hưởng gì tới anh.
Thú thực từ lúc nhận kết quả tới giờ, Văn Trạch Tài cảm thấy buồn bực vô cùng. Đành rằng môn này của thầy Triệu là môn tự chọn, nhưng đối với anh chẳng chút khó khăn, thế quái nào lại trượt được nhỉ?
Văn Trạch Tài rút bài thi ra xem, vừa lướt sơ trang đầu anh đã kinh ngạc thốt lên: “Thầy, đây không phải bài làm của em.”
Vừa hay bên cạnh cũng có bài thi của các môn khác, Văn Trạch Tài tức khắc trải ra bàn để tiện so sánh: “Thầy nhìn đi, chữ em đẹp hơn chữ này rất nhiều.”
Thầy Triệu cũng vô cùng sửng sốt, luống cuống đẩy cặp kính nhìn cho rõ hơn: “Được rồi, để đó để thầy đi tra. Lúc nhận kết quả là thầy đã thấy lạ rồi, ngày thường em học hành nghiêm túc, lý thuyết vững vàng, thực nghiệm cũng làm rất chỉn chu đâu ra đó, làm gì có chuyện sai mấy kiến thức cơ bản này được.”
Vốn tính tình nóng nảy, thầy Triệu xới tung bàn làm việc tìm tờ danh sách đăng ký môn học mà sinh viên tự viết tên để đem ra đối chiếu.
Tại đây, Văn Trạch Tài tinh ý phát hiện thấy nét bút tương tự ở hàng chữ “Phan Xuân Mai”.
“Thầy, thầy xem này…”
Văn Trạch Tài chỉ rõ từng chi tiết. Phan Xuân Mai có thói quen hất cao nét cuối khi kết thúc mỗi kí tự để tăng tính uyển chuyển, mềm mại nhưng vô hình trung lại khiến chữ viết nhìn khá rối.
Thầy Triệu thoáng sửng sốt trợn trừng mắt, nhìn nhìn một hồi rồi lại quay ra cắm cúi lật giở chồng bài thi lục kiếm bài của Phan Xuân Mai. Nhưng lạ lùng thay, tìm hoài mà cũng chẳng thấy đâu.
Thấy vậy, Văn Trạch Tài liền nói: “Bài làm toàn số liệu, chỉ có mỗi phần họ tên bên ngoài là viết bằng chữ Hán. Nếu muốn đánh tráo, chỉ việc thay tên đổi họ là xong. Em đoán cô ta đã huỷ bài thi của em rồi thay bài thi của mình vào.”
Thực tế Phan Xuân Mai cho rằng chỉ cần thành công đánh tráo là Văn Trạch Tài rớt chắc. Bởi lẽ giáo viên rất bận, cùng lúc chấm cả trăm thí sinh, lấy đâu ra thời gian ngồi dò từng người một, thấy mã số sinh viên giữa phần bài làm và phần báo danh trùng khớp là cho ra kết quả thôi.
Thấy Triệu tức muốn nổ phổi: “Bài thi này hôm đó là thầy kêu lớp trưởng thu rồi mang lên văn phòng khoa.”
Văn Trạch Tài chỉ im lặng không đưa ra ý kiến.
Một lát sau, thầy Triệu ngẩng đầu nhìn anh: “Em yên tâm, việc này thầy sẽ tra rõ ràng, trả lại công bằng cho em.”
Văn Trạch Tài nghiêm túc cúi đầu: “Cảm ơn thầy.”
Khi anh vừa bước khỏi văn phòng giáo viên, mấy người Tất Trường Lâm đã nhao nhao ùa tới: “Sao rồi sao rồi, vậy là anh không rớt đúng không?”
Văn Trạch Tài cười khẽ: “Chưa biết nữa, phải đợi nhà trường điều tra đã.”
Dương Vĩnh Thắng khoanh hai tay trước ngực, nói chắc như đinh đóng cột: “Khẳng định là không rớt.”
Uông Quân Đào thở dài chán chường: “Vậy là có mỗi mình em phải thi lại, chán vãi!”
Phải công nhận hiệu suất làm việc của thầy Triệu rất nhanh. Sáng hôm sau, Văn Trạch Tài vừa cắp cặp tới cổng trường đã thấy thầy đứng đó chờ sẵn.
“Trạch Tài, thầy tra ra rồi, xác thật Phan Xuân Mai và lớp trưởng đã liên kết đánh tráo bài thi của em. Phan Xuân Mai tình nguyện nhận điểm không cũng bằng mọi giá phải làm cho em trượt. Còn nói cái gì mà muốn khiến em tức chết”
Nói tới đây, thầy Triệu thở dài cảm thán: “Thật không thể hiểu nổi các anh các chị suy nghĩ cái gì nữa, cùng là bạn học với nhau có bực tức gì thì từ từ ngồi xuống nói cho rõ, sao có thể lấy thành tích lấy tương lai ra đùa giỡn như thế chứ? Thiển cận hết sức!”
Văn Trạch Tài oan uổng vô cùng: “Em có làm gì đâu ạ.”
Thầy Triệu bật cười, vỗ vỗ vai: “Tuy rằng trong chuyện này em là người vô tội nhưng bài thi đã mất cũng không thể cứ như vậy oan uổng đánh rớt em. Thôi thế này đi, thầy sẽ ra cho em một đề mới, giờ theo thầy lên văn phòng làm lại.”
Dứt lời, thầy Triệu đi trước dẫn đường, ý bảo Văn Trạch Tài lập tức đi theo.
Kết cục này Văn Trạch Tài cũng đã lường được trước. Anh thở dài một hơi rồi rảo bước đi thẳng lên văn phòng khoa, một mình ngồi làm lại bài thi rồi mới quay về lớp tiếp tục các tiết học khác.
“Phan Xuân Mai đâu?” Văn Trạch Tài nhìn một vòng quanh lớp rồi nghiêng đầu hỏi nhỏ.
Dương Vĩnh Thắng nhún vai: “Tạm đình chỉ rồi. Cô ấy tự thú nhưng khả năng cao bị đuổi học là cái chắc.”
Nói tạm định chỉ cho đỡ quê thôi chứ thực chất tất cả mọi người đều ngầm hiểu.
Văn Trạch Tài rũ mắt yên lặng, trên đời có câu “thà đắc tội quân tử còn hơn đắc tội tiểu nhân”, người âm hiểm như Phan Xuân Mai nhất định không thể không phòng.
Từ sau vụ việc lần đó, Văn Trạch Tài tồn tại như cái gai trong lòng Phan Xuân Mai. Mỗi lần nhìn thấy anh, cô ta sẽ lập tức nhớ lại cái đêm bị bắt gian, nhớ lại cái ngày u ám và nhục nhã nhất cuộc đời mình.
Cô ta sợ Văn Trạch Tài tọc mạch, sợ bị các bạn nói xấu sau lưng, sợ trở thành tâm điểm của dư luận. Phan Xuân Mai lo lắng tới mất ăn mất ngủ, ngày ngày chỉ chăm chăm theo dõi Văn Trạch Tài, vừa nghe tin Văn Trạch Tài chọn môn của thầy Triệu là cô ta cũng lật đật đăng ký học theo.
Hôm thi cuối kỳ, cô ta cố tình nấn ná ở lại sau cùng, lợi dụng gã lớp trưởng có tình ý với mình để tráo bài thi của Văn Trạch Tài.
Trong đầu cô ta nghĩ làm vậy chỉ như chút trừng phạt nho nhỏ không đáng gì so với những việc Văn Trạch Tài đã gây ra cho mình.
Nhà cũ Văn gia.
Đang ngồi vểnh râu xem ti vi, bỗng nghe có tiếng gõ cửa dồn dập, tưởng tụi nhỏ đi học về Văn Trạch Dũng liền loẹt quẹt đi ra mở cửa nào ngờ lại trông thấy Phan Xuân Mai. Hắn lập tức thay đổi thái độ: “Cô tới đây làm gì?”
Phan Xuân Mai gầy đi rất nhiều, cô bất lực nói trong nước mắt: “Anh Dũng, em tiêu rồi…”
Chưa nghe Phan Xuân Mai trình bày hết, Văn Trạch Dũng đã gạt phắt đi, cảm thấy con nhỏ này ngu hết phần thiên hạ: “Cô bị điên à, tự nhiên vác đá nện chân mình, lần đầu tiên tôi thấy có người ngu như cô đấy. Giờ cô tới khóc lóc với tôi cũng vô dụng, tôi thất nghiệp rồi, trên người chẳng có đồng xu cắc bạc nào đâu…”
Vừa nói Văn Trạch Dũng vừa móc ngược hai cái túi quần rỗng tuếch ra như một cách chứng minh mình nghèo kiết xác.
Phan Xuân Mai luống cuống níu lấy tay người tình cũ, hèn mọn van cầu: “Mười đồng, em chỉ cần mười đồng thôi anh Dũng. Xem như nể tình nghĩa trước đây, anh cho xem xin mười đồng được không.”
“Buông ra, buông tôi ra!” Văn Trạch Dũng tuyệt tình hất tay Phan Xuân Mai.
Đúng lúc này truyền ra tiếng ông Văn, Văn Trạch Dũng sợ toát mồ hôi, vội vàng khép bớt cánh cửa, hằm hè hăm doạ: “Tôi tuy không có tiền nhưng vẫn thừa sức đối phó cô. Khôn hồn thì cút ngay, đừng lằng nhằng ở đây nữa, bằng không cô biết tay tôi!”
Dứt lời, hắn lạnh lùng đóng sập cửa lại.
Phan Xuân Mai cắn chặt môi, ngăn những tiếng nức nở chực trào. Cô xoay người, thất thểu rời đi trong nước mắt tủi nhục. Ngang qua khúc rẽ, bỗng nghe thấy một thanh âm quen thuộc: “Thất vọng lắm đúng không?”
Phan Xuân Mai dừng bước ngước nhìn, thì ra Văn Trạch Tài đang ung dung đứng đó, nhàn nhã như vừa xem xong một vở kịch hay.
Tức thì, trong lòng Phan Xuân Mai dấy lên hồi chuông cảnh báo: “Anh…anh muốn làm gì tôi…tôi đã bị đình chỉ rồi, anh còn muốn sao nữa?”
Văn Trạch Tài tuỳ ý dựa lưng vào tường, lắc đầu bật cười: “Tôi chả muốn làm gì cô hết. Ngược lại phải hỏi cô, cô năm lần bần lượt hết liên kết Văn Trạch Dũng lại thông đồng bạn học hãm hại tôi. Rốt cuộc là cô muốn cái gì?”
Phan Xuân Mai hai mắt đỏ ngầu, điên cuồng xả giận: “Tại anh cho nên Dương gia và Văn gia mới biết chuyện. Tại anh cho nên tôi mới bị bọn họ lột sạch quần áo, bị lăng mạ, bị sỉ nhục không khác gì loài súc sinh. Giờ tôi mất hết tất cả, thảm hại cùng cực, anh đã hài lòng chưa, hả?”
“Thật là bọn họ lột đồ cô sao?” Văn Trạch Tài hỏi nhẹ tênh, trong mắt không có bất cứ cảm xúc gì. Không oán giận, không khinh thường, càng không có đồng tình.
Phan Xuân Mai ngẩn ra, nhất thời không biết nên phát tiết như thế nào nữa.
Đúng lúc này một nhà bốn người Văn Trạch Dũng xúng xính váy áo đi chơi. Hai vợ chồng và hai đứa con tíu tít cười cười nói nói đi ra đầu hẻm.
Phan Xuân Mai gần như chết lặng, nước mắt lại một lần nữa ào ạt chảy xuống.
Đợi bọn họ đi xa, Văn Trạch Tài mới nói tiếp: “Lúc cô và Văn Trạch Dũng ở bên nhau, cô có từng nghĩ tới Dương Hữu Trân và hai đứa nhỏ không?”
Phan Xuân Mai cắn chặt môi không nói chuyện.
“Đương nhiên, chuyện này không thể hoàn toàn trách một mình cô, Văn Trạch Dũng phải gánh bảy, tám phần sai”, nói đoạn Văn Trạch Tài rút ra một tờ vé xe đưa qua: “Tàu tối nay khởi hành, tôi đoán chắc cô cũng nhớ nhà lắm rồi.”
Bần thần nhìn tấm vé, Phan Xuân Mai nghẹn ngào không thốt nên lời, cuối cùng cũng đành muối mặt vươn tay nhận lấy.
“Về nhà tiếp tục ôn luyện, năm sau thi lại. Tiếc rằng tới lúc đó chúng ta không thể là bạn cùng lớp.”
Nói xong, Văn Trạch Tài xoay người đi thẳng.
Phan Xuân Mai ngồi thụp xuống, ôm gối gào khóc thảm thiết. Mãi một lúc lâu sau, cô ta mới loạng choạng đứng dậy, lau sạch nước mắt rồi đi bộ thẳng tới ga tàu hoả.
Văn Trạch Tài lặng lẽ bước ra khỏi chỗ núp. Kiểu người như Phan Xuân Mai ưa mềm không ưa cứng. Càng mạnh mẽ dồn cô ta vào đường cùng ngược lại sẽ càng phản tác dụng.
Dĩ nhiên, Văn Trạch Tài chả phải thánh mẫu nên không có nhu cầu lấy ân báo oán thu phục nhân tâm. Chẳng qua anh phân biệt rất rõ, tuy Phan Xuân Mai có sai nhưng không phải chủ mưu, không thể bắt một mình cô ta gánh vác hết thảy mọi tội lỗi.
Hơn nữa, thay vì việc để cô ta tiếp tục sai càng thêm sai, chi bằng chỉ cho cô ta một con đường sáng để thay đổi cuộc đời. Nếu sửa được thì tốt, còn không cũng chẳng ảnh hưởng gì tới anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận