Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư
Chương 201: Bỏ thuốc
Văn Trạch Tài nhấn mạnh thêm: “Nói cách khác, Thái Hồng chỉ có thể sống được cùng lắm mười năm, và anh cũng vậy. Hơn nữa, mười năm tới của anh không phải khoẻ khoắn vui tươi mà là ốm yếu bệnh tật giống y như Thái Hồng lúc này. Anh đồng ý chứ?”
Đơn Thái Đảm tái xanh tái dại, theo bản năng mấp máy miệng: “Tôi…tôi còn chưa lấy vợ…còn chưa sinh con nữa…”
Câu trả lời không nằm ngoài dự đoán, Đơn Thái Hồng cười nhẹ xoay đầu qua chỗ khác.
Nhưng Tần Dũng thì lửa giận ngút trời, anh siết chặt nắm đấm, hận không thể đấm cho tên khốn Đơn Thái Đảm một trận tơi bời.
Tuy nhiên đúng lúc này, Đơn Thái Đảm lại nhắm nghiền mắt, biểu cảm nhẹ tênh: “Mười năm này là do tôi trộm lấy, giờ trả lại cũng là lẽ thường tình. Tôi đồng ý!”
Đơn Thái Hồng bàng hoàng quay ngoắt đầu lại. Ánh mắt ngập tràn kinh ngạc, không nghĩ anh cả sẽ đáp ứng.
Đơn Thái Đảm mỉm cười ôn tồn: “Anh đã nợ em quá nhiều rồi, nếu giờ còn tiếp tục nợ nữa chi bằng anh chết quách tại đây cho xong!”
“Anh cả!” Đơn Thái Hồng nước mắt vòng quanh, “Nghe được lời này của anh là em đã cảm thấy an ủi lắm rồi. Ít nhất vẫn còn có anh nghĩ tới em. Anh yên tâm, em vẫn cố được một, hai năm nữa.”
Đơn Thái Đảm gầm lên: “Nhưng anh không muốn em cố nữa. Kể cả một ngày cũng không…”
Nói đoạn, anh ta lết tới chỗ Văn Trạch Tài, níu tay van xin: “Đại sư, khi nào thì đổi được? Có thể tiến hành sớm sớm chút được không?”
Nhận thấy anh ta là thực lòng nguyện ý, Văn Trạch Tài liền nói: “Sáng sớm ngày mai.”
Tiếp theo đây, Văn Trạch Tài và Tần Dũng ý nhị bước ra ngoài, nhường lại không gian riêng cho hai anh em họ tâm sự.
Ánh mắt lơ đãng chạm vào ngôi mộ nằm dưới dốc, Tần Dũng bật thốt cảm thám: “Cùng là máu mủ ruột thịt con cháu trong nhà, hà tất phải…”
“Mọi người thường cho rằng cha mẹ là bến đỗ an toàn nhất của con trẻ, mọi chuyện cha mẹ làm đều là vì yêu thương con. Song bên cạnh đó vẫn luôn tồn tại một số bậc cha mẹ có những hành vi tiêu cực gây tổn thương tới con cái mình”, Văn Trạch Tài phóng tầm mắt ra xa, phảng phất như quay trở về quá khứ: “Lúc anh tám tuổi, có ông chú tương đối quen thân với gia đình sinh được một cô con gái. Cô bé đó hơi đặc biệt một chút bởi bàn tay có sáu ngón. Tuy nhiên mẹ của chú ấy cũng chính là bà nội cô bé đã phản ứng rất gay gắt, nói đó là điềm báo không may, là quỷ đòi nợ. Người thường chỉ có mười ngón tay, đằng này nhiều hơn hẳn một ngón chứng tỏ là tới đòi nợ. Trước sau gì cả nhà cũng táng gia bại sản, đi ăn mày vì nó.”
Tần Dũng sốt sắng hỏi dồn: “Thế rồi sau đó cô bé ấy thế nào?”
Văn Trạch Tài lắc đầu: “Không thế nào cả, bị bà nội bế đi đâu đó vài ngày rồi thông báo là đã chết. Kỳ thực vì sao chết, chết kiểu gì, không cần hỏi thì trong lòng mọi người đều rõ cả. Ông nội anh cũng vì chuyện đó mà mắng cho bà già kia một trận. Nhưng gia đình người ta không những không hổ thẹn mà còn quay ngược lại, chỉ trích ông anh rỗi hơi lo chuyện bao đồng.”
Tần Dũng nghiến chặt răng, kiềm chế cơn phẫn nộ.
Văn Trạch Tài nhàn nhạt kể tiếp: “Ba năm sau, ông chú kia lại sinh tiếp, lần này là con trai nhưng so với bé gái trước thì lại càng khiến người ta bất ngờ hơn. Thằng bé bị sứt môi bẩm sinh. Cái môi nó khuyết hẳn một miếng to, để lộ hai cái răng cửa nom chẳng khác gì miệng thỏ. Nói chung là không được ưa nhìn cho lắm nếu không muốn nói là xấu.”
Tần Dũng há hốc miệng: “Rồi sao? Có phải lão huyền bà kia lại giết tiếp không? Lấy lý do đứa bé trời sinh khuyết môi cho nên ăn tàn ăn mạt nhà họ. Sau đó lại theo chiêu thức cũ, đem nó đi giấu rồi âm thầm giết chết?”
Bất ngờ thay, Văn Trạch Tài lắc đầu cười: “Thằng bé đó không những không bị giết, ngược lại được cả nhà cung phụng như ông hoàng.”
“Bởi vì nó là con trai?”
“Đúng vậy!”
Từ xa xưa, thậm chí ngày nay, không thiếu những gia đình mang nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ tới mức cực đoan, thậm chí là bệnh hoạn. Và đó cũng chính là gốc rễ dẫn tới vấn nạn bạo lực gia đình cực kỳ nhức nhối.
Phụ nữ và bé gái, đáng lẽ phải được ưu tiên che chở yêu thương. Nhưng không, họ bị bạo hành cả thể xác lẫn tinh thần ngay trong chính ngôi nhà của mình. Mà thủ phạm không ai xa lạ, đó là người chồng, người cha, những người núp bóng thân nhân, máu mủ ruột thịt cùng chung huyết thống.
Có những chuyện, có những việc, người bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ nhưng bọn họ lại coi đó là việc hết sức hiển nhiên. Bởi trong mắt họ, đàn ông là thượng tôn còn đàn bà là hạ đẳng. Bởi khát con trai, cho nên không gì là không thể, kể cả bán rẻ lương tâm! Câu chuyện Văn Trạch Tài vừa kể hoặc Đơn gia chỉ là một ví dụ rất nhỏ trong số rất nhiều các trường hợp ngoài kia…
Tần Dũng tức tới mức hít thở không thông, cậu ngồi thụp xuống, bực bội vò đầu bứt tóc. Có lẽ không khống chế được lực đạo cho nên một nhúm tóc đáng thương đã bị bứt rụng.
“Em thề với anh, nếu sau này em có con, không cần biết là nam hay nữ, em sẽ đều yêu quý chúng như chính sinh mạng mình.”
Văn Trạch Tài mỉm cười: “Chú nghĩ được như vậy quả thực rất đáng quý.”
Đợi một lát, Đơn Thái Đảm ra tới. Ba người quay trở về Đơn gia.
Trên đường về, Đơn Thái Đảm cười cười khoe: “Ban nãy tôi đã nói rõ với con út rồi, nếu đêm nay nó dám bỏ trốn, sớm mai tôi sẽ chết trước mặt Đơn gia và Trương gia.”
Đang thao thao bất tuyệt, bỗng nhiên Đơn Thái Đảm im bặt, bước chân cũng đột nhiên khựng lại: “Đại sư, Thái Hồng là bởi vì tôi cho nên mới bị như vậy. Nếu giờ tôi chết thì có phải nó sẽ khôi phục bình thường đúng không?”
Rất tiếc, Văn Trạch Tài lắc đầu: “Không thể. Tuy tử cổ chết nhưng mẫu cổ và công cổ vẫn còn sống, hơn nữa khoảng cách rất gần nhau cho nên sẽ tiếp tục sinh ra tử cổ mới. Nó là ký sinh trùng, nó có ý thức, nó sẽ tự lựa chọn ký chủ cho mình. Bởi vậy, bắt buộc phải giải thuật. Cho dù anh chết đi mà cổ vẫn chưa được giải thì em gái anh vẫn tiếp tục bị người khác cướp mất tuổi thọ.”
Đơn Thái Đảm không nói nữa, lầm lũi bước thẳng về phía trước, không rõ đang suy nghĩ cái gì.
Thấy bọn họ về tới, bà Đơn vội vàng chạy ra đón tiếp: “Cơm nước đã nấu xong cả rồi, cha con còn mua cả rượu nữa. Tối nay mấy cha con uống vài chén cho vui.”
Rượu?
Văn Trạch Tài liếc Tần Dũng. Tần Dũng lập tức ôm lấy bả vài Đơn Thái Đảm, thấp giọng nhắc nhở: “Say xỉn coi chừng lỡ việc ngày mai.”
Đương nhiên Tần Dũng không nói quá nhỏ bởi cố tình cho bà Đơn nghe thấy.
Đơn Thái Đảm hiểu ý, lập tức xua tay nói: “Mẹ, chúng con hôm nay không uống rượu.”
“Không uống?” Bà Đơn thoạt đầu sửng sốt, sau đó là nghi hoặc: “Ngày mai có chuyện gì quan trọng à?”
“Cũng không có gì, mai định dẫn đại sư lên núi, tìm chỗ có phong thuỷ tốt làm mấy việc”, Đơn Thái Đảm giải thích qua loa lấy lệ rồi dẫn Văn Trạch Tài cùng Tần Dũng vào phòng khách.
Bà Đơn hốt hoảng vòng xuống bếp, cấp báo cho chồng: “Cha nó này, giờ tính sao đây? Bọn nó không chịu uống rượu kia kìa, nói là ngày mai còn phải lên núi xem phong thuỷ gì đó.”
Ông Đơn ném toẹt mẩu thuốc xuống đất di mạnh: “Xem xét cái mẹ gì. Nó có phải đạo sĩ đâu, biết cái chó gì về phong thuỷ mà xem với chẳng xét!”
Suốt từ trưa tới giờ, trong lòng lão ta cứ bồn chồn bất an. Để phòng ngừa vạn nhất, lão quyết định bỏ thuốc vào rượu, định bụng dọa Văn Trạch Tài và Tần Dũng một phen. Tới khi bọn họ chịu rời đi, không nhúng tay vào việc của nhà lão nữa thì mới cho thuốc giải.
Và thế là trong bữa cơm, ông Đơn cực kỳ hăng hái mời rượu. Có điều, Văn Trạch Tài và Tần Dũng đều khéo léo đẩy ra.
Không đạt được mục đích thì chớ, thằng con ngồi bên cạnh cứ lườm nguýt tỏ vẻ oán trách. Ông Đơn bực quá, vô thức ngửa đầu nốc cạn một chén đầy.
Đợi tới lúc lão hoàn hồn thì chất lỏng đã trôi tuột xuống bụng. Không bao lâu sau, chân tay bắt đầu run rẩy mất sức, lão đứng không nổi mà bà vợ thì lại chẳng có ở đây.
Lão chật vật chống đỡ, chờ đám Văn Trạch Tài cơm nước xong mới thều thào sai thằng con: “Mày gọi mẹ mày lên đây tao bảo.”
Lúc này, nửa thân trên của lão gần như ngã rạp xuống bàn, mồ hôi mồ kê túa ra như tắm.
Đơn Thái Đảm liếc qua chén rượu duy nhất đã cạn, lãnh đạm nói: “Cha, bao nhiêu năm nay, cả cái nhà này thiếu nợ Thái Hồng như vậy là quá đủ rồi. Tôi không muốn sai càng thêm sai nữa, giờ tôi đưa cha tới nhà bác ba ngủ nhờ một đêm.”
Bác ba bị nghễnh ngãng nặng, vợ mất, con cái đi làm công ở tận phía Đông Nam, cho nên bác chỉ sống có một mình.
Lúc Đơn Thái Đảm nửa vác nửa khiêng ông Đơn sang tới nơi, bác ba hết hồn tưởng chuyện gì. Nhưng rồi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc phát ra từ người thằng em, bác ba đoán thằng này lại say rượu làm càn, gây gổ với vợ con cho nên dứt khoát đỡ vào giường, ném cho cái chăn rồi đóng cửa quay về phòng mình.
Xong việc, Đơn Thái Đảm trở về nhà. Vừa vào tới sân đã bị bà Đơn chặn lại hỏi: “Ủa, cha con đâu?”
Ban nãy bà rửa dọn chén dĩa xong quay lên phòng khách chỉ thấy độc Văn Trạch Tài và Tần Dũng đang ngồi nói chuyện. Tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng ông chồng mình đâu.
Bị tra hỏi nhưng Đơn Thái Đảm chẳng hề nao núng. Anh ta bốc phét không chớp mắt: “Cha lên trấn trên tìm ông Tống thợ mộc rồi. À đúng rồi, chai rượu khui ra chả ai uống cả, vẫn còn đầy đấy cho nên con cất lên ngăn tủ rồi.”
“Cất? Cất ở đâu?” Bà Đơn ngây ngẩn cả người, tá hoả chạy vào tủ lục tìm.
Trời đất ơi, chai rượu này có bỏ thuốc đấy. Ngộ nhỡ ai không biết uống phải là chết dở.
Sáng hôm sau, theo như đã hẹn, mọi người thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị bắt tay vào việc.
Muốn đổi cổ thì trước tiên phải tiến hành giải cổ.
Đơn Thái Đảm tái xanh tái dại, theo bản năng mấp máy miệng: “Tôi…tôi còn chưa lấy vợ…còn chưa sinh con nữa…”
Câu trả lời không nằm ngoài dự đoán, Đơn Thái Hồng cười nhẹ xoay đầu qua chỗ khác.
Nhưng Tần Dũng thì lửa giận ngút trời, anh siết chặt nắm đấm, hận không thể đấm cho tên khốn Đơn Thái Đảm một trận tơi bời.
Tuy nhiên đúng lúc này, Đơn Thái Đảm lại nhắm nghiền mắt, biểu cảm nhẹ tênh: “Mười năm này là do tôi trộm lấy, giờ trả lại cũng là lẽ thường tình. Tôi đồng ý!”
Đơn Thái Hồng bàng hoàng quay ngoắt đầu lại. Ánh mắt ngập tràn kinh ngạc, không nghĩ anh cả sẽ đáp ứng.
Đơn Thái Đảm mỉm cười ôn tồn: “Anh đã nợ em quá nhiều rồi, nếu giờ còn tiếp tục nợ nữa chi bằng anh chết quách tại đây cho xong!”
“Anh cả!” Đơn Thái Hồng nước mắt vòng quanh, “Nghe được lời này của anh là em đã cảm thấy an ủi lắm rồi. Ít nhất vẫn còn có anh nghĩ tới em. Anh yên tâm, em vẫn cố được một, hai năm nữa.”
Đơn Thái Đảm gầm lên: “Nhưng anh không muốn em cố nữa. Kể cả một ngày cũng không…”
Nói đoạn, anh ta lết tới chỗ Văn Trạch Tài, níu tay van xin: “Đại sư, khi nào thì đổi được? Có thể tiến hành sớm sớm chút được không?”
Nhận thấy anh ta là thực lòng nguyện ý, Văn Trạch Tài liền nói: “Sáng sớm ngày mai.”
Tiếp theo đây, Văn Trạch Tài và Tần Dũng ý nhị bước ra ngoài, nhường lại không gian riêng cho hai anh em họ tâm sự.
Ánh mắt lơ đãng chạm vào ngôi mộ nằm dưới dốc, Tần Dũng bật thốt cảm thám: “Cùng là máu mủ ruột thịt con cháu trong nhà, hà tất phải…”
“Mọi người thường cho rằng cha mẹ là bến đỗ an toàn nhất của con trẻ, mọi chuyện cha mẹ làm đều là vì yêu thương con. Song bên cạnh đó vẫn luôn tồn tại một số bậc cha mẹ có những hành vi tiêu cực gây tổn thương tới con cái mình”, Văn Trạch Tài phóng tầm mắt ra xa, phảng phất như quay trở về quá khứ: “Lúc anh tám tuổi, có ông chú tương đối quen thân với gia đình sinh được một cô con gái. Cô bé đó hơi đặc biệt một chút bởi bàn tay có sáu ngón. Tuy nhiên mẹ của chú ấy cũng chính là bà nội cô bé đã phản ứng rất gay gắt, nói đó là điềm báo không may, là quỷ đòi nợ. Người thường chỉ có mười ngón tay, đằng này nhiều hơn hẳn một ngón chứng tỏ là tới đòi nợ. Trước sau gì cả nhà cũng táng gia bại sản, đi ăn mày vì nó.”
Tần Dũng sốt sắng hỏi dồn: “Thế rồi sau đó cô bé ấy thế nào?”
Văn Trạch Tài lắc đầu: “Không thế nào cả, bị bà nội bế đi đâu đó vài ngày rồi thông báo là đã chết. Kỳ thực vì sao chết, chết kiểu gì, không cần hỏi thì trong lòng mọi người đều rõ cả. Ông nội anh cũng vì chuyện đó mà mắng cho bà già kia một trận. Nhưng gia đình người ta không những không hổ thẹn mà còn quay ngược lại, chỉ trích ông anh rỗi hơi lo chuyện bao đồng.”
Tần Dũng nghiến chặt răng, kiềm chế cơn phẫn nộ.
Văn Trạch Tài nhàn nhạt kể tiếp: “Ba năm sau, ông chú kia lại sinh tiếp, lần này là con trai nhưng so với bé gái trước thì lại càng khiến người ta bất ngờ hơn. Thằng bé bị sứt môi bẩm sinh. Cái môi nó khuyết hẳn một miếng to, để lộ hai cái răng cửa nom chẳng khác gì miệng thỏ. Nói chung là không được ưa nhìn cho lắm nếu không muốn nói là xấu.”
Tần Dũng há hốc miệng: “Rồi sao? Có phải lão huyền bà kia lại giết tiếp không? Lấy lý do đứa bé trời sinh khuyết môi cho nên ăn tàn ăn mạt nhà họ. Sau đó lại theo chiêu thức cũ, đem nó đi giấu rồi âm thầm giết chết?”
Bất ngờ thay, Văn Trạch Tài lắc đầu cười: “Thằng bé đó không những không bị giết, ngược lại được cả nhà cung phụng như ông hoàng.”
“Bởi vì nó là con trai?”
“Đúng vậy!”
Từ xa xưa, thậm chí ngày nay, không thiếu những gia đình mang nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ tới mức cực đoan, thậm chí là bệnh hoạn. Và đó cũng chính là gốc rễ dẫn tới vấn nạn bạo lực gia đình cực kỳ nhức nhối.
Phụ nữ và bé gái, đáng lẽ phải được ưu tiên che chở yêu thương. Nhưng không, họ bị bạo hành cả thể xác lẫn tinh thần ngay trong chính ngôi nhà của mình. Mà thủ phạm không ai xa lạ, đó là người chồng, người cha, những người núp bóng thân nhân, máu mủ ruột thịt cùng chung huyết thống.
Có những chuyện, có những việc, người bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ nhưng bọn họ lại coi đó là việc hết sức hiển nhiên. Bởi trong mắt họ, đàn ông là thượng tôn còn đàn bà là hạ đẳng. Bởi khát con trai, cho nên không gì là không thể, kể cả bán rẻ lương tâm! Câu chuyện Văn Trạch Tài vừa kể hoặc Đơn gia chỉ là một ví dụ rất nhỏ trong số rất nhiều các trường hợp ngoài kia…
Tần Dũng tức tới mức hít thở không thông, cậu ngồi thụp xuống, bực bội vò đầu bứt tóc. Có lẽ không khống chế được lực đạo cho nên một nhúm tóc đáng thương đã bị bứt rụng.
“Em thề với anh, nếu sau này em có con, không cần biết là nam hay nữ, em sẽ đều yêu quý chúng như chính sinh mạng mình.”
Văn Trạch Tài mỉm cười: “Chú nghĩ được như vậy quả thực rất đáng quý.”
Đợi một lát, Đơn Thái Đảm ra tới. Ba người quay trở về Đơn gia.
Trên đường về, Đơn Thái Đảm cười cười khoe: “Ban nãy tôi đã nói rõ với con út rồi, nếu đêm nay nó dám bỏ trốn, sớm mai tôi sẽ chết trước mặt Đơn gia và Trương gia.”
Đang thao thao bất tuyệt, bỗng nhiên Đơn Thái Đảm im bặt, bước chân cũng đột nhiên khựng lại: “Đại sư, Thái Hồng là bởi vì tôi cho nên mới bị như vậy. Nếu giờ tôi chết thì có phải nó sẽ khôi phục bình thường đúng không?”
Rất tiếc, Văn Trạch Tài lắc đầu: “Không thể. Tuy tử cổ chết nhưng mẫu cổ và công cổ vẫn còn sống, hơn nữa khoảng cách rất gần nhau cho nên sẽ tiếp tục sinh ra tử cổ mới. Nó là ký sinh trùng, nó có ý thức, nó sẽ tự lựa chọn ký chủ cho mình. Bởi vậy, bắt buộc phải giải thuật. Cho dù anh chết đi mà cổ vẫn chưa được giải thì em gái anh vẫn tiếp tục bị người khác cướp mất tuổi thọ.”
Đơn Thái Đảm không nói nữa, lầm lũi bước thẳng về phía trước, không rõ đang suy nghĩ cái gì.
Thấy bọn họ về tới, bà Đơn vội vàng chạy ra đón tiếp: “Cơm nước đã nấu xong cả rồi, cha con còn mua cả rượu nữa. Tối nay mấy cha con uống vài chén cho vui.”
Rượu?
Văn Trạch Tài liếc Tần Dũng. Tần Dũng lập tức ôm lấy bả vài Đơn Thái Đảm, thấp giọng nhắc nhở: “Say xỉn coi chừng lỡ việc ngày mai.”
Đương nhiên Tần Dũng không nói quá nhỏ bởi cố tình cho bà Đơn nghe thấy.
Đơn Thái Đảm hiểu ý, lập tức xua tay nói: “Mẹ, chúng con hôm nay không uống rượu.”
“Không uống?” Bà Đơn thoạt đầu sửng sốt, sau đó là nghi hoặc: “Ngày mai có chuyện gì quan trọng à?”
“Cũng không có gì, mai định dẫn đại sư lên núi, tìm chỗ có phong thuỷ tốt làm mấy việc”, Đơn Thái Đảm giải thích qua loa lấy lệ rồi dẫn Văn Trạch Tài cùng Tần Dũng vào phòng khách.
Bà Đơn hốt hoảng vòng xuống bếp, cấp báo cho chồng: “Cha nó này, giờ tính sao đây? Bọn nó không chịu uống rượu kia kìa, nói là ngày mai còn phải lên núi xem phong thuỷ gì đó.”
Ông Đơn ném toẹt mẩu thuốc xuống đất di mạnh: “Xem xét cái mẹ gì. Nó có phải đạo sĩ đâu, biết cái chó gì về phong thuỷ mà xem với chẳng xét!”
Suốt từ trưa tới giờ, trong lòng lão ta cứ bồn chồn bất an. Để phòng ngừa vạn nhất, lão quyết định bỏ thuốc vào rượu, định bụng dọa Văn Trạch Tài và Tần Dũng một phen. Tới khi bọn họ chịu rời đi, không nhúng tay vào việc của nhà lão nữa thì mới cho thuốc giải.
Và thế là trong bữa cơm, ông Đơn cực kỳ hăng hái mời rượu. Có điều, Văn Trạch Tài và Tần Dũng đều khéo léo đẩy ra.
Không đạt được mục đích thì chớ, thằng con ngồi bên cạnh cứ lườm nguýt tỏ vẻ oán trách. Ông Đơn bực quá, vô thức ngửa đầu nốc cạn một chén đầy.
Đợi tới lúc lão hoàn hồn thì chất lỏng đã trôi tuột xuống bụng. Không bao lâu sau, chân tay bắt đầu run rẩy mất sức, lão đứng không nổi mà bà vợ thì lại chẳng có ở đây.
Lão chật vật chống đỡ, chờ đám Văn Trạch Tài cơm nước xong mới thều thào sai thằng con: “Mày gọi mẹ mày lên đây tao bảo.”
Lúc này, nửa thân trên của lão gần như ngã rạp xuống bàn, mồ hôi mồ kê túa ra như tắm.
Đơn Thái Đảm liếc qua chén rượu duy nhất đã cạn, lãnh đạm nói: “Cha, bao nhiêu năm nay, cả cái nhà này thiếu nợ Thái Hồng như vậy là quá đủ rồi. Tôi không muốn sai càng thêm sai nữa, giờ tôi đưa cha tới nhà bác ba ngủ nhờ một đêm.”
Bác ba bị nghễnh ngãng nặng, vợ mất, con cái đi làm công ở tận phía Đông Nam, cho nên bác chỉ sống có một mình.
Lúc Đơn Thái Đảm nửa vác nửa khiêng ông Đơn sang tới nơi, bác ba hết hồn tưởng chuyện gì. Nhưng rồi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc phát ra từ người thằng em, bác ba đoán thằng này lại say rượu làm càn, gây gổ với vợ con cho nên dứt khoát đỡ vào giường, ném cho cái chăn rồi đóng cửa quay về phòng mình.
Xong việc, Đơn Thái Đảm trở về nhà. Vừa vào tới sân đã bị bà Đơn chặn lại hỏi: “Ủa, cha con đâu?”
Ban nãy bà rửa dọn chén dĩa xong quay lên phòng khách chỉ thấy độc Văn Trạch Tài và Tần Dũng đang ngồi nói chuyện. Tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng ông chồng mình đâu.
Bị tra hỏi nhưng Đơn Thái Đảm chẳng hề nao núng. Anh ta bốc phét không chớp mắt: “Cha lên trấn trên tìm ông Tống thợ mộc rồi. À đúng rồi, chai rượu khui ra chả ai uống cả, vẫn còn đầy đấy cho nên con cất lên ngăn tủ rồi.”
“Cất? Cất ở đâu?” Bà Đơn ngây ngẩn cả người, tá hoả chạy vào tủ lục tìm.
Trời đất ơi, chai rượu này có bỏ thuốc đấy. Ngộ nhỡ ai không biết uống phải là chết dở.
Sáng hôm sau, theo như đã hẹn, mọi người thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị bắt tay vào việc.
Muốn đổi cổ thì trước tiên phải tiến hành giải cổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận