Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư
Chương 191: Gọi hồn
Thiên Nam rất ngoan, mỗi ngày thằng bé đều quanh quẩn bên cha. Đêm ôm gối ngủ sát bên, ngày giúp mẹ lau mình, thay quần áo cho cha.
Điền Tú Phương xoa đầu con trai: “Thiên Nam ngoan lắm, hôm nay cha sẽ tỉnh lại thôi.”
Tuy nhiên, Thiên Nam lại cắn môi buồn rầu: “Nhưng mà giờ đã là cuối ngày rồi…”
Điền Tú Phương rũ mắt, nén tiếng thở dài. Không sai, hiện giờ đã là buổi tối của ngày thứ bảy và anh vẫn chưa tỉnh!
Đúng lúc này, Triệu Đại Phi đẩy cửa tiến vào, trên tay bưng tô cháo nóng hổi: “Sư mẫu, ráng ăn chút gì đi.”
Điền Tú Phương ủ rũ lắc đầu: “Sư mẫu không đói, không muốn ăn.”
Mấy ngày liền Điền Tú Phương chả ăn uống được gì, thậm chí uống ngụm nước cũng ói ra bằng sạch. Mọi người đều biết cô ấy vì lo lắng quá độ cho nên đã phát bệnh đau dạ dày.
Cứ kéo dài thế này chẳng sớm thì muộn cũng quỵ mất thôi, Trần Vân Hồng khệ nệ ôm cái bụng bầu tới bên cạnh nhẹ giọng khuyên nhủ: “Không muốn ăn cũng cố nuốt một chút đi sư mẫu. Nếu sư phụ tỉnh dậy mà thấy sư mẫu gầy xọp đi thế này chắc chắn thầy sẽ không vui đâu.”
Điền Tú Phương vẫn lắc đầu thở dài: “Chỉ cần anh ấy tỉnh lại, kể cả có bị nghe mắng thì sư mẫu cũng thấy vui.”
Tuy nhiên, đêm đã đi qua nhưng Văn Trạch Tài vẫn nằm im lìm như cũ.
Ánh nắng ban mai len qua khung cửa số chiếu sáng mọi ngóc ngách trong phòng nhưng cũng vô tình làm hiện rõ những khuôn mặt thất vọng cùng cực. Tất cả mọi người đều tập trung xung quanh giường anh, nín thở chờ đợi nhưng phép màu đã không xuất hiện.
Hôm nay đã bước sang ngày thứ tám và Văn Trạch Tài vẫn chưa tỉnh.
“Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy chứ???” Viên Vệ Quốc nóng nảy vò đầu bứt tóc.
Điền Tú Phương ngồi thẫn thờ bất động, không muốn làm gì, không muốn nói gì cũng không nghe thấy bất cứ tiếng động gì xung quanh. Tất cả sự chú ý lúc này chỉ đổ dồn vào một người duy nhất, người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cô. Cô rất nhớ ánh mắt đong đầy yêu thương, giọng nói trầm ấm cùng nụ cười dịu dàng của anh, nhớ…rất nhớ…nhớ đến quay quắt tê dại…
Chương Toàn nhẹ nhàng vươn tay kiểm tra mạch tượng của Văn Trạch Tài: “Mạch đập rất đều và ổn định, tốt hơn nhiều so với mấy hôm mới về, đáng lý phải tỉnh rồi mới đúng chứ nhỉ?!”
Triệu Đại Phi thở dài tiếp lời: “Da dẻ hồng hào, sắc mặt cũng tươi tỉnh hơn. Chỉ có điều vẫn không có phản ứng gì hết.”
Chú Chung sờ sờ cằm, nghi ngờ phỏng đoán: “Không lẽ là mất hồn?!”
“Mất hồn?” Viên Vệ Quốc ngẩng phắt đầu dậy: “Hay thử gọi hồn đi?”
“Gọi hồn?” Trần Vân Hồng và Chung Nhiên liếc nhau, cơ hồ đồng thanh nói: “Mọi người biết cách không?”
Viên Vệ Quốc đứng bật dây: “Có người biết, giờ tôi lập tức đi tìm, sẽ trở lại mau thôi.”
Vì thời gian cấp bách, Viên Vệ Quốc chạy sang hàng xóm mượn xe đạp phóng vù vù như bay.
Triệu Đại Phi ngồi thừ xuống bên cạnh vợ, thở dài bất lực: “Chắc sư phụ Thiên Nam đi mời đạo sĩ.”
Chú Chung gật đầu đồng tình: “Chỉ có đạo sĩ mới biết cách gọi hồn chuyên nghiệp và bài bản.”
Chuyên nghiệp? Hai chữ này làm cho mấy người Triệu Đại Phi có chút mờ mịt không hiểu. Bộ cũng lắm thủ tục rắc rối vậy sao?
Về phần Văn Trạch Tài, đích thực anh đang rơi vào tình thế tương đối phiền thoái. Mệnh hồn sau khi xuất ra tự nhiên không chịu quay trở về thân thể này. Nhận thấy tình huống khó khống chế, Văn Trạch Tài quyết định xuất luôn hai phần hồn còn lại đuổi theo Mệnh hồn, không ngờ lại kéo nhau về nguyên kiếp ở tương lai.
Lúc này, Văn Trạch Tài đang đứng trước bài vị tổ tiên Văn gia.
Anh ngỡ ngàng bật thốt: “Tại sao lại có tận ba cái?”
Xung quanh tối đen như hũ nút, đâu đó văng vẳng như có tiếng tụng kinh. Dần dần, âm thanh và hình ảnh rõ nét hơn. Văn Trạch Tài giật mình quay phắt đầu lại liền trông thấy một nhóm sư thầy đang lầm rầm tụng kinh gõ mõ…
Ấy khoan…dừng khoảng chừng là hai giây…hình như họ đang tụng kinh siêu độ thì phải?
Văn Trạch Tài lật đật quay lại bàn thờ kiểm tra liền phát hiện kế bên bài vị của ông nội là bài vị khắc họ tên mình.
Vậy chẳng phải đây chính là lễ cầu siêu cho Văn Trạch Tài anh hay sao?
Đang lúc mơ mơ hồ hồ, Văn Trạch Tài nghe thấy giọng nói ồ ồ như vịt đực hết sức quen thuộc: “Chú Văn, chú ra đi thanh thản, kiếp sau nhất định phải sống thật tốt, thật hạnh phúc vui vẻ chú nhé… hu hu !"
Cái gì vậy trời, khoé miệng Văn Trạch Tài bất giác giật tăng tăng. Anh quyết định đi xuống bên dưới xem thế nào, thì ra có một cậu thanh niên trẻ tuổi đang quỳ bên cạnh các sư thầy. À, thằng nhóc này anh biết, nó là người đã từng được anh cứu mạng. Chắc nghe tin anh bị tai nạn chết bất ngờ, sợ anh thành lệ quỷ vất vưởng không siêu thoát, cho nên mới lập đàn lễ, thỉnh hoà thượng tới cầu siêu cho anh đây mà.
Văn Trạch Tài ghé mặt đọc tờ sớ được đặt trịnh trọng trên bàn lễ. Ồ, thì ra anh mới chết được một tháng thôi à?
Chẳng lẽ không gian khác nhau cho nên thời gian cũng bị sai lệch?
Cậu thanh niên vừa xì xụp khấn vái vừa thút thít nói trong nước mắt: “Chú Văn, cháu chỉ có thể làm thế này thôi, nhưng chú yên tâm, thanh minh hàng năm cháu hứa sẽ tới cúng bái chú. Chú yên tâm siêu thoát đi, đừng vướng bận gì hết.”
Văn Trạch Tài khe khẽ thở dài, vươn tay sờ sờ đầu nó. Tuy rằng nó vô tình chiêu hồn anh bay tới tít tận đây nhưng phải công nhận một điều thanh niên này rất có tâm, không uổng công anh đã cứu sống nó.
“Thiên linh linh địa linh linh khẩu xuất niệm chân linh. Ba hồn bảy vía Văn Trạch Tài ở đâu, mau mau quay về đây gấp…leng keng…leng keng…”
Đúng lúc này, hoàng loạt các tiếng ồn ào đinh tác nhức óc dội thẳng vào tai, tiếp theo đó có một vầng sáng chói mắt không biết từ đâu ào ào lao tới, nhanh chóng nuốt chửng lấy anh…
“Chồng ơi…chồng ơi…dậy đi, đừng ngủ nữa chồng ơi…”
Văn Trạch Tài nặng nề hé mi. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh là gương mặt xanh xao, tiều tụy của vợ. Anh nhíu mày không vui: “Sao em gầy quá vậy?”
Bởi vì lâu ngày không nói chuyện cho nên giọng anh khản đặc, nói gần như không ra tiếng.
Thấy vậy, Triệu Đại Phi vội vàng rót chén nước ấm, nhẹ nhàng nâng đầu sư phụ dậy, cẩn thận đút từng chút một: “Còn sao nữa, sư phụ hôn mê bao nhiêu ngày là sư mẫu mất ăn mất ngủ bấy nhiêu ngày đấy.”
“Anh tỉnh là tốt rồi, em không sao”, Điền Tú Phương mỉm cười, dùng sức lau sạch nước mắt rồi nhìn về phía người thanh niên cao gầy đang đứng bên cạnh Viên Vệ Quốc: “Chồng à, lần này nhờ vị tiên sinh mà sư phụ Thiên Nam mời về cho nên anh mới tỉnh lại được đấy.”
Văn Trạch Tài chậm rãi nâng người ngồi dậy, khó nhọc nhịn xuống cơn choáng váng, khẽ gật đầu: “Cám ơn anh.”
Vị đạo sĩ hơi hơi nhướng mày, cười phớ lớ: “Chuyện nhỏ ấy mà, có tốn công tốn sức gì đâu, đừng khách sáo. May mắn là anh thất hồn thời gian ngắn, bằng không cũng gay go to đấy.”
Văn Trạch Tài mệt không nói nổi, chỉ có thể gắng gượng gật đầu mỉm cười. Điền Tú Phương vội vàng đỡ chồng nằm xuống nghỉ ngơi. Triệu Đại Phi hối hả chạy xuống bếp múc cháo còn Viên Vệ Quốc dẫn vị đạo sĩ ra ngoài phòng khách ngồi uống nước.
Cuối cùng Văn Trạch Tài cũng tỉnh, mọi người như trút được gánh nặng ngàn cân. Nhất là Điền Tú Phương, cô như cây khô được hồi sinh, hào phóng hết tặng bao lì xì rồi lại nhiệt tình mời cơm. Tuy nhiên vị đạo sĩ chỉ nhận tiền còn bữa cơm thì đành lịch sự khước từ. Viên Vệ Quốc biết anh ta bận rộn thành ra cũng không níu giữ mà nhanh chóng leo lên xe đạp, đích thân chở người về tận nhà.
Ở trong phòng, Triệu Đại Phi vừa cẩn thận bón cháo cho sư phụ vừa liến thoắng thuật lại tình hình: “Công nhận tay đạo sĩ kia cũng lợi hại thật. Chỉ tốn có hai phút là gọi được thầy tỉnh rồi.”
Văn Trạch Tài khe khẽ thở dài: “Lần này cũng do thầy sơ suất. Hộ hồn thuật không thể tuỳ tiện dùng bừa.”
Đích thực nguyên thân chính là tiền kiếp của anh nhưng nói gì thì nói hai thân thể vẫn hoàn toàn riêng biệt. Hồi mới xuyên về, phải khó khăn lắm linh hồn và thể xác mới có thể hợp nhất. Thế nhưng vì sử dụng Hộ hồn thuật cho nên lại bị phân tách, vừa lúc đời sau có người làm lễ siêu độ thành thử Mệnh hồn mới lướt qua thân thể này, trực tiếp vượt thời không đi thẳng tới thân xác ban đầu mà nó vốn thuộc về.
Triệu Đại Phi thở dài: “Chắc Thiên Nam sợ lắm, mấy ngày hôm nay nó quanh quẩn bên thầy suốt, ngày cũng như đêm không rời nửa bước.”
Nhắc mới nhớ, Văn Trạch Tài sửng sốt hỏi: “Thiên Nam đâu?”
Triệu Đại Phi đáp: “Ban nãy đạo sĩ tới, Chung Nhiên dắt hai đứa nhỏ sang Viên gia rồi. Để con đi đón tụi nó về.”
Biết cha đã tỉnh, Thiên Nam mừng lắm, hộc tốc lao phăng phăng về nhà. Tuy nhiên tới cửa phòng thì cu cậu lại do dự không dám bước vào.
Nhìn thấy thái độ cẩn thận rụt rè của thằng bé, chóp mũi Văn Trạch Tài cay xè chua xót. Anh mỉm cười vẫy vẫy tay: “Sao còn đứng đó, hai đứa mau vào đây với cha nhanh lên.”
Thiên Nam xúc động khịt khịt mũi, với tay kéo cả Hiểu Hiểu chạy ùa vào lòng cha.
Văn Trạch Tài mỗi tay ôm một đứa. Ba cha con ôm chặt lấy nhau, dù không nói gì nhưng được nằm trong lòng cha cũng đủ khiến Thiên Nam và Hiểu Hiểu hạnh phúc tột cùng.
Tiếp theo, Văn Trạch Tài phải nằm yên trên giường tu dưỡng nửa tháng. Đợi tới khi anh chính thức bình phục cũng vừa khéo đến ngày khai giảng nhập học.
Trong quãng thời gian ở nhà dưỡng thương, vì sợ anh nằm một chỗ sinh buồn chán cho nên Viên Vệ Quốc, chú Chung và Chương Toàn thường xuyên thay phiên nhau sang đây nói chuyện giải khuây.
Nhắc tới Chương Toàn, dạo này ngoại hình đã khôi phục tương đối tốt rồi. Giờ trông chỉ hơn bốn mươi tí chút thôi. Để phòng ngừa vạn nhất, mọi người thống nhất giới thiệu với bên ngoài đây là con trai Chương Toàn.
Điền Tú Phương xoa đầu con trai: “Thiên Nam ngoan lắm, hôm nay cha sẽ tỉnh lại thôi.”
Tuy nhiên, Thiên Nam lại cắn môi buồn rầu: “Nhưng mà giờ đã là cuối ngày rồi…”
Điền Tú Phương rũ mắt, nén tiếng thở dài. Không sai, hiện giờ đã là buổi tối của ngày thứ bảy và anh vẫn chưa tỉnh!
Đúng lúc này, Triệu Đại Phi đẩy cửa tiến vào, trên tay bưng tô cháo nóng hổi: “Sư mẫu, ráng ăn chút gì đi.”
Điền Tú Phương ủ rũ lắc đầu: “Sư mẫu không đói, không muốn ăn.”
Mấy ngày liền Điền Tú Phương chả ăn uống được gì, thậm chí uống ngụm nước cũng ói ra bằng sạch. Mọi người đều biết cô ấy vì lo lắng quá độ cho nên đã phát bệnh đau dạ dày.
Cứ kéo dài thế này chẳng sớm thì muộn cũng quỵ mất thôi, Trần Vân Hồng khệ nệ ôm cái bụng bầu tới bên cạnh nhẹ giọng khuyên nhủ: “Không muốn ăn cũng cố nuốt một chút đi sư mẫu. Nếu sư phụ tỉnh dậy mà thấy sư mẫu gầy xọp đi thế này chắc chắn thầy sẽ không vui đâu.”
Điền Tú Phương vẫn lắc đầu thở dài: “Chỉ cần anh ấy tỉnh lại, kể cả có bị nghe mắng thì sư mẫu cũng thấy vui.”
Tuy nhiên, đêm đã đi qua nhưng Văn Trạch Tài vẫn nằm im lìm như cũ.
Ánh nắng ban mai len qua khung cửa số chiếu sáng mọi ngóc ngách trong phòng nhưng cũng vô tình làm hiện rõ những khuôn mặt thất vọng cùng cực. Tất cả mọi người đều tập trung xung quanh giường anh, nín thở chờ đợi nhưng phép màu đã không xuất hiện.
Hôm nay đã bước sang ngày thứ tám và Văn Trạch Tài vẫn chưa tỉnh.
“Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy chứ???” Viên Vệ Quốc nóng nảy vò đầu bứt tóc.
Điền Tú Phương ngồi thẫn thờ bất động, không muốn làm gì, không muốn nói gì cũng không nghe thấy bất cứ tiếng động gì xung quanh. Tất cả sự chú ý lúc này chỉ đổ dồn vào một người duy nhất, người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cô. Cô rất nhớ ánh mắt đong đầy yêu thương, giọng nói trầm ấm cùng nụ cười dịu dàng của anh, nhớ…rất nhớ…nhớ đến quay quắt tê dại…
Chương Toàn nhẹ nhàng vươn tay kiểm tra mạch tượng của Văn Trạch Tài: “Mạch đập rất đều và ổn định, tốt hơn nhiều so với mấy hôm mới về, đáng lý phải tỉnh rồi mới đúng chứ nhỉ?!”
Triệu Đại Phi thở dài tiếp lời: “Da dẻ hồng hào, sắc mặt cũng tươi tỉnh hơn. Chỉ có điều vẫn không có phản ứng gì hết.”
Chú Chung sờ sờ cằm, nghi ngờ phỏng đoán: “Không lẽ là mất hồn?!”
“Mất hồn?” Viên Vệ Quốc ngẩng phắt đầu dậy: “Hay thử gọi hồn đi?”
“Gọi hồn?” Trần Vân Hồng và Chung Nhiên liếc nhau, cơ hồ đồng thanh nói: “Mọi người biết cách không?”
Viên Vệ Quốc đứng bật dây: “Có người biết, giờ tôi lập tức đi tìm, sẽ trở lại mau thôi.”
Vì thời gian cấp bách, Viên Vệ Quốc chạy sang hàng xóm mượn xe đạp phóng vù vù như bay.
Triệu Đại Phi ngồi thừ xuống bên cạnh vợ, thở dài bất lực: “Chắc sư phụ Thiên Nam đi mời đạo sĩ.”
Chú Chung gật đầu đồng tình: “Chỉ có đạo sĩ mới biết cách gọi hồn chuyên nghiệp và bài bản.”
Chuyên nghiệp? Hai chữ này làm cho mấy người Triệu Đại Phi có chút mờ mịt không hiểu. Bộ cũng lắm thủ tục rắc rối vậy sao?
Về phần Văn Trạch Tài, đích thực anh đang rơi vào tình thế tương đối phiền thoái. Mệnh hồn sau khi xuất ra tự nhiên không chịu quay trở về thân thể này. Nhận thấy tình huống khó khống chế, Văn Trạch Tài quyết định xuất luôn hai phần hồn còn lại đuổi theo Mệnh hồn, không ngờ lại kéo nhau về nguyên kiếp ở tương lai.
Lúc này, Văn Trạch Tài đang đứng trước bài vị tổ tiên Văn gia.
Anh ngỡ ngàng bật thốt: “Tại sao lại có tận ba cái?”
Xung quanh tối đen như hũ nút, đâu đó văng vẳng như có tiếng tụng kinh. Dần dần, âm thanh và hình ảnh rõ nét hơn. Văn Trạch Tài giật mình quay phắt đầu lại liền trông thấy một nhóm sư thầy đang lầm rầm tụng kinh gõ mõ…
Ấy khoan…dừng khoảng chừng là hai giây…hình như họ đang tụng kinh siêu độ thì phải?
Văn Trạch Tài lật đật quay lại bàn thờ kiểm tra liền phát hiện kế bên bài vị của ông nội là bài vị khắc họ tên mình.
Vậy chẳng phải đây chính là lễ cầu siêu cho Văn Trạch Tài anh hay sao?
Đang lúc mơ mơ hồ hồ, Văn Trạch Tài nghe thấy giọng nói ồ ồ như vịt đực hết sức quen thuộc: “Chú Văn, chú ra đi thanh thản, kiếp sau nhất định phải sống thật tốt, thật hạnh phúc vui vẻ chú nhé… hu hu !"
Cái gì vậy trời, khoé miệng Văn Trạch Tài bất giác giật tăng tăng. Anh quyết định đi xuống bên dưới xem thế nào, thì ra có một cậu thanh niên trẻ tuổi đang quỳ bên cạnh các sư thầy. À, thằng nhóc này anh biết, nó là người đã từng được anh cứu mạng. Chắc nghe tin anh bị tai nạn chết bất ngờ, sợ anh thành lệ quỷ vất vưởng không siêu thoát, cho nên mới lập đàn lễ, thỉnh hoà thượng tới cầu siêu cho anh đây mà.
Văn Trạch Tài ghé mặt đọc tờ sớ được đặt trịnh trọng trên bàn lễ. Ồ, thì ra anh mới chết được một tháng thôi à?
Chẳng lẽ không gian khác nhau cho nên thời gian cũng bị sai lệch?
Cậu thanh niên vừa xì xụp khấn vái vừa thút thít nói trong nước mắt: “Chú Văn, cháu chỉ có thể làm thế này thôi, nhưng chú yên tâm, thanh minh hàng năm cháu hứa sẽ tới cúng bái chú. Chú yên tâm siêu thoát đi, đừng vướng bận gì hết.”
Văn Trạch Tài khe khẽ thở dài, vươn tay sờ sờ đầu nó. Tuy rằng nó vô tình chiêu hồn anh bay tới tít tận đây nhưng phải công nhận một điều thanh niên này rất có tâm, không uổng công anh đã cứu sống nó.
“Thiên linh linh địa linh linh khẩu xuất niệm chân linh. Ba hồn bảy vía Văn Trạch Tài ở đâu, mau mau quay về đây gấp…leng keng…leng keng…”
Đúng lúc này, hoàng loạt các tiếng ồn ào đinh tác nhức óc dội thẳng vào tai, tiếp theo đó có một vầng sáng chói mắt không biết từ đâu ào ào lao tới, nhanh chóng nuốt chửng lấy anh…
“Chồng ơi…chồng ơi…dậy đi, đừng ngủ nữa chồng ơi…”
Văn Trạch Tài nặng nề hé mi. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh là gương mặt xanh xao, tiều tụy của vợ. Anh nhíu mày không vui: “Sao em gầy quá vậy?”
Bởi vì lâu ngày không nói chuyện cho nên giọng anh khản đặc, nói gần như không ra tiếng.
Thấy vậy, Triệu Đại Phi vội vàng rót chén nước ấm, nhẹ nhàng nâng đầu sư phụ dậy, cẩn thận đút từng chút một: “Còn sao nữa, sư phụ hôn mê bao nhiêu ngày là sư mẫu mất ăn mất ngủ bấy nhiêu ngày đấy.”
“Anh tỉnh là tốt rồi, em không sao”, Điền Tú Phương mỉm cười, dùng sức lau sạch nước mắt rồi nhìn về phía người thanh niên cao gầy đang đứng bên cạnh Viên Vệ Quốc: “Chồng à, lần này nhờ vị tiên sinh mà sư phụ Thiên Nam mời về cho nên anh mới tỉnh lại được đấy.”
Văn Trạch Tài chậm rãi nâng người ngồi dậy, khó nhọc nhịn xuống cơn choáng váng, khẽ gật đầu: “Cám ơn anh.”
Vị đạo sĩ hơi hơi nhướng mày, cười phớ lớ: “Chuyện nhỏ ấy mà, có tốn công tốn sức gì đâu, đừng khách sáo. May mắn là anh thất hồn thời gian ngắn, bằng không cũng gay go to đấy.”
Văn Trạch Tài mệt không nói nổi, chỉ có thể gắng gượng gật đầu mỉm cười. Điền Tú Phương vội vàng đỡ chồng nằm xuống nghỉ ngơi. Triệu Đại Phi hối hả chạy xuống bếp múc cháo còn Viên Vệ Quốc dẫn vị đạo sĩ ra ngoài phòng khách ngồi uống nước.
Cuối cùng Văn Trạch Tài cũng tỉnh, mọi người như trút được gánh nặng ngàn cân. Nhất là Điền Tú Phương, cô như cây khô được hồi sinh, hào phóng hết tặng bao lì xì rồi lại nhiệt tình mời cơm. Tuy nhiên vị đạo sĩ chỉ nhận tiền còn bữa cơm thì đành lịch sự khước từ. Viên Vệ Quốc biết anh ta bận rộn thành ra cũng không níu giữ mà nhanh chóng leo lên xe đạp, đích thân chở người về tận nhà.
Ở trong phòng, Triệu Đại Phi vừa cẩn thận bón cháo cho sư phụ vừa liến thoắng thuật lại tình hình: “Công nhận tay đạo sĩ kia cũng lợi hại thật. Chỉ tốn có hai phút là gọi được thầy tỉnh rồi.”
Văn Trạch Tài khe khẽ thở dài: “Lần này cũng do thầy sơ suất. Hộ hồn thuật không thể tuỳ tiện dùng bừa.”
Đích thực nguyên thân chính là tiền kiếp của anh nhưng nói gì thì nói hai thân thể vẫn hoàn toàn riêng biệt. Hồi mới xuyên về, phải khó khăn lắm linh hồn và thể xác mới có thể hợp nhất. Thế nhưng vì sử dụng Hộ hồn thuật cho nên lại bị phân tách, vừa lúc đời sau có người làm lễ siêu độ thành thử Mệnh hồn mới lướt qua thân thể này, trực tiếp vượt thời không đi thẳng tới thân xác ban đầu mà nó vốn thuộc về.
Triệu Đại Phi thở dài: “Chắc Thiên Nam sợ lắm, mấy ngày hôm nay nó quanh quẩn bên thầy suốt, ngày cũng như đêm không rời nửa bước.”
Nhắc mới nhớ, Văn Trạch Tài sửng sốt hỏi: “Thiên Nam đâu?”
Triệu Đại Phi đáp: “Ban nãy đạo sĩ tới, Chung Nhiên dắt hai đứa nhỏ sang Viên gia rồi. Để con đi đón tụi nó về.”
Biết cha đã tỉnh, Thiên Nam mừng lắm, hộc tốc lao phăng phăng về nhà. Tuy nhiên tới cửa phòng thì cu cậu lại do dự không dám bước vào.
Nhìn thấy thái độ cẩn thận rụt rè của thằng bé, chóp mũi Văn Trạch Tài cay xè chua xót. Anh mỉm cười vẫy vẫy tay: “Sao còn đứng đó, hai đứa mau vào đây với cha nhanh lên.”
Thiên Nam xúc động khịt khịt mũi, với tay kéo cả Hiểu Hiểu chạy ùa vào lòng cha.
Văn Trạch Tài mỗi tay ôm một đứa. Ba cha con ôm chặt lấy nhau, dù không nói gì nhưng được nằm trong lòng cha cũng đủ khiến Thiên Nam và Hiểu Hiểu hạnh phúc tột cùng.
Tiếp theo, Văn Trạch Tài phải nằm yên trên giường tu dưỡng nửa tháng. Đợi tới khi anh chính thức bình phục cũng vừa khéo đến ngày khai giảng nhập học.
Trong quãng thời gian ở nhà dưỡng thương, vì sợ anh nằm một chỗ sinh buồn chán cho nên Viên Vệ Quốc, chú Chung và Chương Toàn thường xuyên thay phiên nhau sang đây nói chuyện giải khuây.
Nhắc tới Chương Toàn, dạo này ngoại hình đã khôi phục tương đối tốt rồi. Giờ trông chỉ hơn bốn mươi tí chút thôi. Để phòng ngừa vạn nhất, mọi người thống nhất giới thiệu với bên ngoài đây là con trai Chương Toàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận