Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư
Chương 249: Cực đoan
Tất nhiên không cần nói thì Văn Trạch Tài cũng dễ dàng nhìn thấu. Anh chẳng chút do dự, dứt khoát duỗi tay rút lấy một tờ rồi mỉm cười nhìn Triệu Chí Văn: “Cháu tuy tuổi còn nhỏ nhưng hiếu tâm sâu dày, có lòng quan tâm tới người nhà, chú rất bội phục cháu, cho nên chú chỉ thu một đồng thôi, đây là quy củ của chú.”
Quy củ của Văn đại sư? Triệu Chí Văn nghệt mặt khó hiểu nhưng cũng không dám hỏi rõ là quy củ gì mà chỉ ngây ngốc nhìn chín tờ tiền còn lại trên tay mình, lòng dạ rối bời: “Văn đại sư…?”
Không đợi thằng bé nói hết câu, Văn Trạch Tài chủ động đặt vấn đề luôn: “Chiều nay chú sang xem, được chứ?”
Triệu Chí Văn ngơ ngác gật gật đầu. Thẳng tới khi Văn Trạch Tài biến mất sau ngã rẽ, nó mới siết chặt chín đồng tiền, dùng sức quẹt ngang dòng nước mắt nóng hổi.
Thì ra…Văn đại sư là người tốt!
Trở lại Điền gia, Văn Trạch tài liền kể với vợ chuyện mình vừa gặp Triệu Chí Văn.
Nghe xong, Điền Tú Phương rơi vào trầm tư: “Ai dà…cái thằng bé này…”
Cô có ấn tượng rất tốt về Triệu Chí Văn, thằng bé ngoan ngoãn vô cùng, không bao giờ để người lớn phải nhọc lòng. Nó không những tự lo được cho bản thân mà còn biết chăm sóc, quan tâm cả mấy đứa em trong nhà.
Ngô Mai cũng thở dài tiếp lời: “Tháng trước Đại béo nhà mình bị đám nhóc con ở thôn bên vây đánh. Cũng may Triệu Chí Văn tình cờ bắt gặp, nó không nói hai lời lập tức nhặt cây gậy trúc xông ra ứng chiến, phải như vậy mới đuổi được đám kia bỏ đi đấy. Nhưng xong chuyện thì lại bị Dương Diễm Cúc tát cho một bạt tai, mắng thằng bé toàn lo chuyện bao đồng.”
Ngô Mai rất không hài lòng về thái độ của Dương Diễm Cúc nhưng đồng thời cũng vô cùng cảm kích Triệu Chí Văn đã giúp đỡ con trai mình thế nên liền xách vài món đồ sang tặng. Như thế mới bịt được miệng mồm chua ngoa của Dương Diễm Cúc đấy, chứ không thì còn lằng nhằng chán.
Từ khi phát hiện mình mắc bạo bệnh, Dương Diễm Cúc dường như càng cực đoan hơn. Hễ không vừa ý cái gì là lôi mấy đứa con ra đánh. Tội nghiệp nhất phải kể đến Triệu Chí Văn, nó ăn đòn như cơm bữa. Thậm chí lúc mấy đứa em bị đánh nó cũng lao ra che chắn, lấy thân mình đỡ đòn thay em. Nó nhẫn nhịn cắn răng hứng chịu những cơn mưa đòn roi, những cơn thịnh nộ vô lý của mẹ mà không dám có bất cứ sự phản kháng nào.
Bệnh tình của Dương Diễm Cúc rất nặng, gần như là thập tử nhất sinh, kể cả có đổ bao nhiêu tiền bạc thì cũng vô vọng.
Nghe người trong thôn khen ngợi tài năng của Văn đại sư đã lâu, Triệu Chí Văn bèn đánh liều tới thỉnh đại sư tính giúp xem mẹ mình còn có thể sống được bao lâu nữa.
Điền Tú Phương thương cảm, nhẹ giọng nói với chồng: “Anh đi xem giúp đi, em không đi đâu, sợ là nhìn thấy em cô ta sẽ bị kích động.”
Điền Tú Phương biết Dương Diễm Cúc không vừa mắt mình từ lâu. Nếu giờ sang thăm có khi cô ta lại nghĩ mình cố tình trêu ngươi ấy chứ. Thôi, tốt nhất không nên kích thích cô ấy để tránh những chuyện không hay xảy ra.
Văn Trạch Tài hiểu nỗi băn khoăn trong lòng vợ, nhưng anh cũng không định sang đó một mình. Cân nhắc tới chiều, Văn Trạch Tài quyết định dắt theo Thiên Nam đi cùng.
Khi Triệu Chí Văn ra mở cổng liền nhìn thấy một lớn một nhỏ đứng sừng sững ngay trước mắt.
“Triệu đại ca”, Thiên Nam ngẫm nghĩ một hồi rồi chọn cách gọi “đại ca” thay vì “anh Triệu” như cha dặn. Tại cậu thấy gọi anh em bị thân mật quá, mà mối quan hệ giữa nhà mình với Triệu gia không tới mức gần gũi đến vậy.
Triệu Chí Văn có chút thụ sủng nhược kinh, nhất thời lúng túng không biết nên đáp lời thế nào. Đừng quên Tết năm ngoái, chính thằng em Triệu Chí Võ nhà mình đã đá và đẩy Thiên Nam ngã xuống đường.
Lúc này, Triệu Chí Võ cũng có mặt, nhưng đã chẳng còn vẻ nghịch ngợm, hiếu động trước đây nữa, thay vào đó là khuôn mặt ủ rũ, luôn lầm lì đứng sau lưng anh cả. Và bên cạnh nó có thêm một thằng nhóc bé hơn, cũng chính là đứa út Triệu Chí Bân. Nhóc con không nói gì, chỉ giương cặp mắt tròn xoe, hiếu kỳ nhìn chằm chằm Văn Trạch Tài và Thiên Nam.
Cái tuổi này đáng lý phải là lứa tuổi hồn nhiên, vui tươi nhất, ấy vậy mà! Văn Trạch Tài xoa đầu từng đứa một rồi nhìn về phía Triệu Chí Văn.
Triệu Chí Văn hiểu ý, vội vàng dẫn Văn Trạch Tài vào sương phòng. Thiên Nam đi sát theo sau cha.
Triệu Chí Bân cũng lũn cũn toan chạy theo nhưng bị Triệu Chí Võ kéo lại, cùng lời nhắc nhở khe khẽ: “Muốn bị mẹ đánh hả?”
Triệu Chí Bân sợ xanh mặt, hãi hùng lắc đầu quầy quậy.
Gặp trực tiếp Dương Diễm Cúc, Văn Trạch Tài mới biết tin đồn đang lan truyền ngoài kia thật sự không sai chút nào, cô ta gầy như một bộ xương khô!
Chẳng những sức khoẻ giảm sút mà tinh thần cũng không được tỉnh táo cho lắm. Nhưng ngay khi nghe thấy giọng nói của Văn Trạch Tài, cô ta liền mở mắt, ngơ ngẩn nhìn chăm chú một lúc lâu rồi đột nhiên lên cơn ho dữ dội.
Triệu Chí Văn vội vã vươn tay xoa xoa lồng ngực giúp mẹ thông khí. Động tác của thằng bé rất nhanh nhẹn và thuần thục, chứng tỏ đã làm rất thường xuyên.
“Sao anh lại tới đây?” Dương Diễm Cúc cất giọng khàn khàn.
Cô ta không che giấu thái độ ghét cay ghét đắng đối với Văn Trạch Tài. Nếu không tại anh phơi bày chuyện Triệu Ái Quốc ngoại tình thì mọi việc đã không tới bước đường này. Cô ta thà sống một đời bị lừa dối còn hơn phải bung bét tất cả để thiên hạ dị nghị, chê cười.
Văn Trạch Tài không trả lời câu hỏi của Dương Diễm Cúc mà lại nhìn Triệu Chí Văn nói: “Cô có một đứa con rất có hiếu.”
Dương Diễm Cúc khó nhọc nâng mi mắt, bàn tay đặt bên người hơi run run: “Đâu phải chỉ có một, tôi có tận ba thằng con ngoan ngoãn, hiếu thuận. Còn hơn anh và Điền Tú Phương, đến một đứa cũng chả có. Anh nói xem, hai người cũng một mớ tuổi rồi, nếu thực sự tuyệt tử tuyệt tôn thì chẳng phải sẽ làm trò cười cho cả cái thôn này hay sao?”
Giọng điệu ả sặc mùi chế giễu cùng châm chọc. Tức khắc, sắc mặt Văn Trạch Tài trầm hẳn xuống. Thấy vậy, Triệu Chí Văn cuống cuồng kéo áo mẹ ra hiệu.
Dương Diễm Cúc bực bội hất tay thằng con ra, gương mặt gầy quắt queo khi trừng mắt lên trông lại càng dữ tợn gấp bội: “Làm sao, chẳng nhẽ tao nói sai à?”
Không đợi Văn Trạch Tài và Thiên Nam phản ứng, Dương Diễm Cúc thoáng đánh mắt ra cửa rồi tiếp tục tự biên tự diễn trong hả hê, đắc ý: “Ồ, Điền Tú Phương đâu? Biết không bằng tôi nên không dám tới à? Ha ha, Dương Diễm Cúc tôi đúng là không có gì tốt hết nhưng riêng về phương diện đẻ con trai thì Điền Tú Phương có xách dép đuổi theo cũng chẳng kịp. Ha ha !”
Triệu Chí Văn sợ hãi cực kỳ, nó không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt Văn Trạch Tài nhưng cũng biết không thể lay chuyển được mẹ mình nên chỉ còn cách liên tục gập đầu xin lỗi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi đại sư…”
Dương Diễm Cúc lập tức thu lại nụ cười, mặt hằm hằm chuẩn bị phát hoả. Ai ngờ, Văn Trạch Tài nhanh hơn một bước, chặn đứng mụ ta. Không hề để lộ bất cứ cảm xúc nào, anh chỉ nhẹ nhàng xoa đầu trấn an Thiên Nam và từ tốn cất lời: “Đồng chí Dương, Chí Văn mời tôi đến đây đoán mệnh cho cô. Đúng là ban đầu tôi cũng có ý định tính cho cô một quẻ, nhưng hiện tại tôi cảm thấy không cần thiết nữa rồi.”
Đôi co hơn thua với một người sắp chết, anh chịu, không làm được!
Triệu Chí Văn trắng bệch mặt, sốc đến độ quên cả hít thở. Trong khi ấy, Dương Diễm Cúc vẫn bình tĩnh vô cùng, miệng lưỡi vẫn chua ngoa như cũ nhưng ánh mắt lại có chút rời rạc, tan rã: “Đoán mệnh? Ha, đoán mệnh làm cái chó gì, tới nước này rồi thì cần đếch gì bói với chả toán nữa. Đời này của tôi coi như xong rồi, chấm hết rồi…”
Gia đình tan đàn xẻ nghé, trụ cột trong nhà toàn là cái lũ bỏ đi, sớm biết như vậy thì năm đó cô đã đồng ý kết hôn với người đàn ông do cha mẹ chọn, thành thành thật thật mà sống hết cuộc đời, chí ít cũng bảo vệ được sự đơn thuần vốn có của tâm hồn mình.
Trong lúc Dương Diễm Cúc thẫn thờ thả trôi cảm xúc thì Triệu Chí Văn bất ngờ quỳ sụp xuống, hướng đôi mắt khẩn cầu nhìn thẳng vào Văn Trạch Tài.
Văn Trạch Tài khe khẽ thở dài: “Thời gian của mẹ cháu không còn nhiều. Nhưng vì chú đã thu tiền của cháu cho nên vẫn phải tính, giờ cháu đổi một người khác đi.”
“Cháu…cháu…”
Đổi người khác sao? Triệu Chí Văn lúng ta lúng túng.
Dương Diễm Cúc rũ mắt. Mới một phút trước vẫn còn sừng cồ như con nhím xù lông, sẵn sàng bắn gai nhọn vào bất cứ kẻ nào dám tiến lại gần, ấy vậy mà một phút sau đã đột nhiên thu hồi mọi gai góc, yên tĩnh phớt lờ hết thảy.
Triệu Chí Văn bàng hoàng nhìn mẹ, nhưng rất tiếc Dương Diễm Cúc không nhìn nó. Thời gian như ngừng lại, bầu không khí đặc quánh, trầm mặc.
Mãi một lúc lâu sau, Triệu Chí Văn mới chầm chậm đứng dậy, bước ra khỏi phòng. Rất nhanh nó đã quay lại, dẫn theo sau là Triệu Chí Võ.
Hành động này khiến tất cả những người có mặt đều bất ngờ, ngay cả chính bản thân Triệu Chí Võ cũng hoang mang chẳng hiểu tại sao tự nhiên anh cả lại gọi mình vào nhà. Nhưng đến khi Triệu Chí Văn đẩy nó tới trước mặt Văn Trạch Tài thì dường như tất cả đều được sáng tỏ.
Thiên Nam kinh ngạc tới độ trực tiếp bật thốt thành lời: “Tôi tưởng anh sẽ giữ cơ hội đó lại cho mình chứ?!”
Triệu Chí Văn gượng cười: “Em trai tôi cần cơ hội này hơn.”
Triệu Chí Võ bản tính lỗ mãng, hành động cực đoan, nếu có thể biết trước tương lai thì không gì tốt bằng. Với cả nó chính là đứa con được mẹ yêu thương nhất.
Văn Trạch Tài nghiêm túc đánh giá tướng mạo của Triệu Chí Võ. Ngay thời khắc anh mở miệng đưa ra phán đoán, Dương Diễm Cúc cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu chăm chú lắng nghe.
Quy củ của Văn đại sư? Triệu Chí Văn nghệt mặt khó hiểu nhưng cũng không dám hỏi rõ là quy củ gì mà chỉ ngây ngốc nhìn chín tờ tiền còn lại trên tay mình, lòng dạ rối bời: “Văn đại sư…?”
Không đợi thằng bé nói hết câu, Văn Trạch Tài chủ động đặt vấn đề luôn: “Chiều nay chú sang xem, được chứ?”
Triệu Chí Văn ngơ ngác gật gật đầu. Thẳng tới khi Văn Trạch Tài biến mất sau ngã rẽ, nó mới siết chặt chín đồng tiền, dùng sức quẹt ngang dòng nước mắt nóng hổi.
Thì ra…Văn đại sư là người tốt!
Trở lại Điền gia, Văn Trạch tài liền kể với vợ chuyện mình vừa gặp Triệu Chí Văn.
Nghe xong, Điền Tú Phương rơi vào trầm tư: “Ai dà…cái thằng bé này…”
Cô có ấn tượng rất tốt về Triệu Chí Văn, thằng bé ngoan ngoãn vô cùng, không bao giờ để người lớn phải nhọc lòng. Nó không những tự lo được cho bản thân mà còn biết chăm sóc, quan tâm cả mấy đứa em trong nhà.
Ngô Mai cũng thở dài tiếp lời: “Tháng trước Đại béo nhà mình bị đám nhóc con ở thôn bên vây đánh. Cũng may Triệu Chí Văn tình cờ bắt gặp, nó không nói hai lời lập tức nhặt cây gậy trúc xông ra ứng chiến, phải như vậy mới đuổi được đám kia bỏ đi đấy. Nhưng xong chuyện thì lại bị Dương Diễm Cúc tát cho một bạt tai, mắng thằng bé toàn lo chuyện bao đồng.”
Ngô Mai rất không hài lòng về thái độ của Dương Diễm Cúc nhưng đồng thời cũng vô cùng cảm kích Triệu Chí Văn đã giúp đỡ con trai mình thế nên liền xách vài món đồ sang tặng. Như thế mới bịt được miệng mồm chua ngoa của Dương Diễm Cúc đấy, chứ không thì còn lằng nhằng chán.
Từ khi phát hiện mình mắc bạo bệnh, Dương Diễm Cúc dường như càng cực đoan hơn. Hễ không vừa ý cái gì là lôi mấy đứa con ra đánh. Tội nghiệp nhất phải kể đến Triệu Chí Văn, nó ăn đòn như cơm bữa. Thậm chí lúc mấy đứa em bị đánh nó cũng lao ra che chắn, lấy thân mình đỡ đòn thay em. Nó nhẫn nhịn cắn răng hứng chịu những cơn mưa đòn roi, những cơn thịnh nộ vô lý của mẹ mà không dám có bất cứ sự phản kháng nào.
Bệnh tình của Dương Diễm Cúc rất nặng, gần như là thập tử nhất sinh, kể cả có đổ bao nhiêu tiền bạc thì cũng vô vọng.
Nghe người trong thôn khen ngợi tài năng của Văn đại sư đã lâu, Triệu Chí Văn bèn đánh liều tới thỉnh đại sư tính giúp xem mẹ mình còn có thể sống được bao lâu nữa.
Điền Tú Phương thương cảm, nhẹ giọng nói với chồng: “Anh đi xem giúp đi, em không đi đâu, sợ là nhìn thấy em cô ta sẽ bị kích động.”
Điền Tú Phương biết Dương Diễm Cúc không vừa mắt mình từ lâu. Nếu giờ sang thăm có khi cô ta lại nghĩ mình cố tình trêu ngươi ấy chứ. Thôi, tốt nhất không nên kích thích cô ấy để tránh những chuyện không hay xảy ra.
Văn Trạch Tài hiểu nỗi băn khoăn trong lòng vợ, nhưng anh cũng không định sang đó một mình. Cân nhắc tới chiều, Văn Trạch Tài quyết định dắt theo Thiên Nam đi cùng.
Khi Triệu Chí Văn ra mở cổng liền nhìn thấy một lớn một nhỏ đứng sừng sững ngay trước mắt.
“Triệu đại ca”, Thiên Nam ngẫm nghĩ một hồi rồi chọn cách gọi “đại ca” thay vì “anh Triệu” như cha dặn. Tại cậu thấy gọi anh em bị thân mật quá, mà mối quan hệ giữa nhà mình với Triệu gia không tới mức gần gũi đến vậy.
Triệu Chí Văn có chút thụ sủng nhược kinh, nhất thời lúng túng không biết nên đáp lời thế nào. Đừng quên Tết năm ngoái, chính thằng em Triệu Chí Võ nhà mình đã đá và đẩy Thiên Nam ngã xuống đường.
Lúc này, Triệu Chí Võ cũng có mặt, nhưng đã chẳng còn vẻ nghịch ngợm, hiếu động trước đây nữa, thay vào đó là khuôn mặt ủ rũ, luôn lầm lì đứng sau lưng anh cả. Và bên cạnh nó có thêm một thằng nhóc bé hơn, cũng chính là đứa út Triệu Chí Bân. Nhóc con không nói gì, chỉ giương cặp mắt tròn xoe, hiếu kỳ nhìn chằm chằm Văn Trạch Tài và Thiên Nam.
Cái tuổi này đáng lý phải là lứa tuổi hồn nhiên, vui tươi nhất, ấy vậy mà! Văn Trạch Tài xoa đầu từng đứa một rồi nhìn về phía Triệu Chí Văn.
Triệu Chí Văn hiểu ý, vội vàng dẫn Văn Trạch Tài vào sương phòng. Thiên Nam đi sát theo sau cha.
Triệu Chí Bân cũng lũn cũn toan chạy theo nhưng bị Triệu Chí Võ kéo lại, cùng lời nhắc nhở khe khẽ: “Muốn bị mẹ đánh hả?”
Triệu Chí Bân sợ xanh mặt, hãi hùng lắc đầu quầy quậy.
Gặp trực tiếp Dương Diễm Cúc, Văn Trạch Tài mới biết tin đồn đang lan truyền ngoài kia thật sự không sai chút nào, cô ta gầy như một bộ xương khô!
Chẳng những sức khoẻ giảm sút mà tinh thần cũng không được tỉnh táo cho lắm. Nhưng ngay khi nghe thấy giọng nói của Văn Trạch Tài, cô ta liền mở mắt, ngơ ngẩn nhìn chăm chú một lúc lâu rồi đột nhiên lên cơn ho dữ dội.
Triệu Chí Văn vội vã vươn tay xoa xoa lồng ngực giúp mẹ thông khí. Động tác của thằng bé rất nhanh nhẹn và thuần thục, chứng tỏ đã làm rất thường xuyên.
“Sao anh lại tới đây?” Dương Diễm Cúc cất giọng khàn khàn.
Cô ta không che giấu thái độ ghét cay ghét đắng đối với Văn Trạch Tài. Nếu không tại anh phơi bày chuyện Triệu Ái Quốc ngoại tình thì mọi việc đã không tới bước đường này. Cô ta thà sống một đời bị lừa dối còn hơn phải bung bét tất cả để thiên hạ dị nghị, chê cười.
Văn Trạch Tài không trả lời câu hỏi của Dương Diễm Cúc mà lại nhìn Triệu Chí Văn nói: “Cô có một đứa con rất có hiếu.”
Dương Diễm Cúc khó nhọc nâng mi mắt, bàn tay đặt bên người hơi run run: “Đâu phải chỉ có một, tôi có tận ba thằng con ngoan ngoãn, hiếu thuận. Còn hơn anh và Điền Tú Phương, đến một đứa cũng chả có. Anh nói xem, hai người cũng một mớ tuổi rồi, nếu thực sự tuyệt tử tuyệt tôn thì chẳng phải sẽ làm trò cười cho cả cái thôn này hay sao?”
Giọng điệu ả sặc mùi chế giễu cùng châm chọc. Tức khắc, sắc mặt Văn Trạch Tài trầm hẳn xuống. Thấy vậy, Triệu Chí Văn cuống cuồng kéo áo mẹ ra hiệu.
Dương Diễm Cúc bực bội hất tay thằng con ra, gương mặt gầy quắt queo khi trừng mắt lên trông lại càng dữ tợn gấp bội: “Làm sao, chẳng nhẽ tao nói sai à?”
Không đợi Văn Trạch Tài và Thiên Nam phản ứng, Dương Diễm Cúc thoáng đánh mắt ra cửa rồi tiếp tục tự biên tự diễn trong hả hê, đắc ý: “Ồ, Điền Tú Phương đâu? Biết không bằng tôi nên không dám tới à? Ha ha, Dương Diễm Cúc tôi đúng là không có gì tốt hết nhưng riêng về phương diện đẻ con trai thì Điền Tú Phương có xách dép đuổi theo cũng chẳng kịp. Ha ha !”
Triệu Chí Văn sợ hãi cực kỳ, nó không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt Văn Trạch Tài nhưng cũng biết không thể lay chuyển được mẹ mình nên chỉ còn cách liên tục gập đầu xin lỗi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi đại sư…”
Dương Diễm Cúc lập tức thu lại nụ cười, mặt hằm hằm chuẩn bị phát hoả. Ai ngờ, Văn Trạch Tài nhanh hơn một bước, chặn đứng mụ ta. Không hề để lộ bất cứ cảm xúc nào, anh chỉ nhẹ nhàng xoa đầu trấn an Thiên Nam và từ tốn cất lời: “Đồng chí Dương, Chí Văn mời tôi đến đây đoán mệnh cho cô. Đúng là ban đầu tôi cũng có ý định tính cho cô một quẻ, nhưng hiện tại tôi cảm thấy không cần thiết nữa rồi.”
Đôi co hơn thua với một người sắp chết, anh chịu, không làm được!
Triệu Chí Văn trắng bệch mặt, sốc đến độ quên cả hít thở. Trong khi ấy, Dương Diễm Cúc vẫn bình tĩnh vô cùng, miệng lưỡi vẫn chua ngoa như cũ nhưng ánh mắt lại có chút rời rạc, tan rã: “Đoán mệnh? Ha, đoán mệnh làm cái chó gì, tới nước này rồi thì cần đếch gì bói với chả toán nữa. Đời này của tôi coi như xong rồi, chấm hết rồi…”
Gia đình tan đàn xẻ nghé, trụ cột trong nhà toàn là cái lũ bỏ đi, sớm biết như vậy thì năm đó cô đã đồng ý kết hôn với người đàn ông do cha mẹ chọn, thành thành thật thật mà sống hết cuộc đời, chí ít cũng bảo vệ được sự đơn thuần vốn có của tâm hồn mình.
Trong lúc Dương Diễm Cúc thẫn thờ thả trôi cảm xúc thì Triệu Chí Văn bất ngờ quỳ sụp xuống, hướng đôi mắt khẩn cầu nhìn thẳng vào Văn Trạch Tài.
Văn Trạch Tài khe khẽ thở dài: “Thời gian của mẹ cháu không còn nhiều. Nhưng vì chú đã thu tiền của cháu cho nên vẫn phải tính, giờ cháu đổi một người khác đi.”
“Cháu…cháu…”
Đổi người khác sao? Triệu Chí Văn lúng ta lúng túng.
Dương Diễm Cúc rũ mắt. Mới một phút trước vẫn còn sừng cồ như con nhím xù lông, sẵn sàng bắn gai nhọn vào bất cứ kẻ nào dám tiến lại gần, ấy vậy mà một phút sau đã đột nhiên thu hồi mọi gai góc, yên tĩnh phớt lờ hết thảy.
Triệu Chí Văn bàng hoàng nhìn mẹ, nhưng rất tiếc Dương Diễm Cúc không nhìn nó. Thời gian như ngừng lại, bầu không khí đặc quánh, trầm mặc.
Mãi một lúc lâu sau, Triệu Chí Văn mới chầm chậm đứng dậy, bước ra khỏi phòng. Rất nhanh nó đã quay lại, dẫn theo sau là Triệu Chí Võ.
Hành động này khiến tất cả những người có mặt đều bất ngờ, ngay cả chính bản thân Triệu Chí Võ cũng hoang mang chẳng hiểu tại sao tự nhiên anh cả lại gọi mình vào nhà. Nhưng đến khi Triệu Chí Văn đẩy nó tới trước mặt Văn Trạch Tài thì dường như tất cả đều được sáng tỏ.
Thiên Nam kinh ngạc tới độ trực tiếp bật thốt thành lời: “Tôi tưởng anh sẽ giữ cơ hội đó lại cho mình chứ?!”
Triệu Chí Văn gượng cười: “Em trai tôi cần cơ hội này hơn.”
Triệu Chí Võ bản tính lỗ mãng, hành động cực đoan, nếu có thể biết trước tương lai thì không gì tốt bằng. Với cả nó chính là đứa con được mẹ yêu thương nhất.
Văn Trạch Tài nghiêm túc đánh giá tướng mạo của Triệu Chí Võ. Ngay thời khắc anh mở miệng đưa ra phán đoán, Dương Diễm Cúc cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu chăm chú lắng nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận