Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư
Chương 209: Giả chết
Cảm thấy mỹ mãn, Trương đại sư mới chịu buông sách vở. Lúc này cổ họng đã khô rang nhưng trong lòng lại vui phơi phới, anh ấy sảng khoái rót một cốc nước đầy, ngửa cổ tu ừng ực.
Chương Toàn bật cười hỏi: “Sư phụ cậu cũng là dã thuật sư à?”
Trương đại sư vui vẻ gật đầu: “Dạ thưa đúng vậy, sư phụ cháu kể hồi còn trẻ ông ấy muốn tới Chu gia bái sư học đạo, chỉ có điều Chu gia không thu nạp đệ tử ngoại môn thế nên liền đi theo sư tổ, trở thành một dã thuật sư. Đáng tiếc, sư phụ cháu tư chất bình thường, chỉ học được chút ít da lông, truyền xuống tới cháu thì lại càng không phải nói, kiến thức rơi vãi gần hết.”
Chứ nếu được học hành bài bản thì mê hồn trận kia không có cửa tồn tại lâu tới vậy. Thầy trò bọn họ chắc chắn sẽ hợp sức phá giải nó từ sớm, trừ hại cho dân.
Cùng xuất thân dã thuật sư, Chương Toàn bỗng nảy sinh cảm giác gần gũi, thân thuộc: “Không biết hiện sư phụ cậu đang ở nơi nào?”
Nằm ngoài dự đoán, Trương đại sư buồn bã lắc đầu: “Thầy cháu mất năm ngoái rồi ạ.”
Thật là đáng tiếc, Chương Toàn khẽ buông tiếng thở dài tiếc thương.
Không để mọi người chờ lâu, chú Chung rất nhanh đã bưng lên một mâm cơm thơm ngào ngạt, được bày biện ngon mắt, chỉ cần nhìn thôi là bụng dạ đói cồn cào ngay luôn.
Vất vả mấy ngày trời, hôm nay Văn Trạch Tài mới được ăn một bữa tử tế.
Cơm nước xong xuôi, Trương đại sư nhiệt tình nhận nhiệm vụ dọn rửa, ý nhị để ba người khách ngồi lại bàn bạc chuyện hệ trọng.
Đèn vừa châm chung trà chưa ngấm, Chương Toàn đã gấp gáp vào đề ngày:
“Trần gia này xem ra không hề đơn giản tí nào. Nếu dựa theo lời đồn đại từ dân địa phương thì người chết hẳn phải là cô út nhà họ Trần, không ngờ cuối cùng lại thành cha cô ta, ông phó huyện trưởng…”
Chương Toàn nói chưa hết câu, chú Chung đã hấp tấp tiếp lời: “Nhưng mà cái chết của ông ấy kỳ lạ lắm, xác chết nguyên vẹn, sắc mặt bình thường. Bọn chú hoài nghi…”
Văn Trạch Tài khẽ nâng mí mắt: “Ông ấy giả chết!”
“Rất có khả năng!” Chương Toàn nhiệt liệt tán đồng.
Chợt nhớ tới gã tà thuật sư đã vô tình đụng độ hôm trước, ông nói tiếp: “Người giấu mặt canh giữ ở từ đường phía sau Trần gia chắc chắn là do phó huyện trưởng tìm tới, mục đích là để yểm hộ cho kế hoạch giả chết của ông ta.”
Chuyện này nghe chừng càng lúc càng rắc rối đây. Văn Trạch Tài mím chặt môi, trong mắt ánh lên tầng tầng lớp lớp cảm xúc phức tạp khiến người khác khó có thể nắm bắt.
Đúng lúc này, Trương đại sư đi vào, anh ta cười cười góp ý kiến: “Kỳ thực ngay từ đầu tôi cũng đã đoán huyện phó Trần chắc chắn sẽ xuất chiêu, ông ấy không đời nào ngồi yên chịu chết. Giờ đi tới nước này hẳn là những vị dã thuật sư được mời tới Hà thềm lục địa cũng đang hoài nghi cái chết của ông ấy là giả tạo.”
Lời này quá thẳng và thật, ba người Văn Trạch Tài lập tức ngước mắt chờ mong.
Trương đại sư ngồi xuống ghế, tiếp tục nói: “Tôi đã từng tới Trần gia, công nhận cái từ đường ở phía sau nhà chính âm khí rất nặng. Chỉ có người chết chưa quá bảy ngày, thi thể mới tích tụ nhiều âm khí tới vậy. Đặt giả thuyết huyện phó Trần giả chết, vậy chỗ âm khí dày đặc kia từ đâu mà ra?”
“Thế thân!” Chương Toàn mạnh dạn phỏng đoán, ông nghiêng đầu nhìn về phía Văn Trạch Tài và chú Chung: “Nếu tôi đoán không nhầm thì nhiệm vụ của tên tà thuật sư kia chính là bảo vệ từ đường, không cho phép ai được bước tới gần bởi ở đó đang đặt thi thể của người chết thay. Chắc hẳn sẽ không ai nghi ngờ bên trong cỗ quan tài ở trên đại đường kia hoàn toàn không có người, và càng không dám tin từ đường vốn là nơi đặt bài vị tổ tiên, ấy vậy mà giờ đây lại nằm chình ình một cỗ xác chết!”
Đúng là quỷ kế đa đoan! Đem xác chết bỏ vào từ đường, như vậy chắc chắn sẽ toả ra âm khí. Bằng cách này, những pháp sư hay thầy tụng được mời tới làm lễ, mặc dù trước đó có từng nảy sinh chút ít nghi hoặc về cái chết của huyện phó Trần thì tới khi mắt thấy tai nghe cũng buộc lòng phải tin thôi. Bởi chỉ khi trong nhà có người chết thì âm khí mới nặng nề tới vậy. Hơn nữa, từ đường là nơi trang nghiêm, trừ bỏ con cháu Trần gia thì người ngoài tuyệt đối không được tiến vào. Nhờ vậy lại càng củng cố thêm việc huyện phó Trần đã qua đời là sự thật.
Tuy nhiên, có một điều không ai ngờ rằng, đích thực từ đường Trần gia không cho phép người lạ bước chân vào. Nhưng đấy là quy định với người sống thôi, còn người chết thì hoàn toàn có thể!
Chú Chung tiếp lời: “Hôm ấy chú với anh Chương đường đột xông vào, chắc hẳn tên dã thuật sư kia cho rằng bọn chú đã phát hiện ra kế hoạch của huyện phó Trần cho nên mới ra tay giết người diệt khẩu. Hiện tại Trần gia đang ráo riết điều tra khắp nơi, một là muốn xác định xem kẻ trúng thuật hôm đó đã chết hay chưa, nếu chưa chết thì bằng mọi giá phải bắt bằng được nhằm ngăn ngừa kế hoạch bại lộ.”
Nghĩ tới mà tức, bao năm bôn ba chốn giang hồ, chú chưa bao giờ rơi vào tình cảnh chật vật như ngày hôm nay. Hơn nữa, lại còn không đáng mới bực mình chứ!
Càng đi sâu phân tích thì mọi chuyện càng rối rắm phức tạp. Mặc dù tất cả mới chỉ là phỏng đoán nhưng có thể chắc chắn một điều việc huyện phó Trần giả chết có liên quan mật thiết tới cô con gái út của ông ấy. Và việc Trần gia đang điên cuồng truy lùng Chương Toàn cùng chú Chung cũng chỉ với một mục đích duy nhất đó là giết người diệt khẩu. Không cần biết bí mật đã bị bại lộ hay chưa thì bọn họ cũng buộc phải chết. Bởi chỉ có người chết mới biết giữ mồm giữ miệng!
Bỗng nhiên, Trương đại sư hỏi một câu hết sức bất ngờ: “Thế người của Chu gia truy tìm hai chú làm gì?”
Văn Trạch Tài lập tức nhìn về phía anh ta, ý muốn hỏi tại sao lại biết.
Trương đại sư vội vàng giải thích: “Đám người Chu gia kiêu căng ngạo mạn, bọn họ đi tới đâu là ồn ào tới đó, thậm chí còn ngang tàng, hống hách hơn cả người của Trần gia. Động tĩnh lớn như vậy, muốn không biết e rằng cũng hơi khó!”
Chương Toàn giả vờ ho khụ khụ vài cái, quay mặt đi chỗ khác.
Chú Chung sờ sờ cánh mũi, thấp giọng kể: “Lần này tới Hà thềm lục địa truy quét, Chu gia giao cho Chu Thanh Sơn dẫn đầu. Tên tiểu tử đó tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng Mệnh Thuật cũng khá ra phết, đám đệ tử Chu gia nể sợ lắm, nghe lời răm rắp.”
So với đám anh em cùng thế hệ, Chu Thanh Sơn là người được Chu Thất thúc tín nhiệm và coi trọng nhất.
Và cũng bởi tư chất hơn người hay còn được Chu gia tâng bốc là thiên phú trời ban cho nên Chu Thanh Sơn càng kiêu căng phách lối. Dù ở trong nhà hay ra đường thì đều quen cái thói coi trời bằng vung, nhìn đời bằng nửa con mắt.
Đợt này dã thuật sư từ khắp mọi miền ồ ạt đổ về Hà thềm lục địa, dĩ nhiên Chu gia phải cử người giỏi nhất tới để hốt trọn mẻ lưới.
Đám người Chu Thanh Sơn đến Hà thềm lục địa trước cả Chương Toàn và chú Chung. Tuy nhiên sau khi qua sông, Chu Thanh Sơn không vào việc ngay mà lại sử dụng mệnh thuật để bắt cóc một cô nương dung mạo thanh tú mà hắn vô tình gặp trên đường.
Kể tới đây, Chương Toàn không nén nổi vui sướng khi kẻ khác gặp hoạ: “Chả hiểu trùng hợp thế nào, tụi chú lại thuê trúng nhà nghỉ mà bọn nó đang ở, thế mới tài chứ. Vừa liếc mắt một cái là chú biết cô gái kia có vấn đề rồi. Thế là chú liền ghé tai lão Chung bàn bạc. Và rồi, không những phá hỏng chuyện tốt của thằng nhãi họ Chu kia, mà còn…khụ khụ…suýt chút tiệt luôn đường con cái của nó nữa chứ!”
Trương đại sư giật bắn mình, vội vàng khép chặt hai chân. Ôi mẹ ơi, chỉ nghe thôi đã thấy thốn tới tận rốn luôn rồi!
Chú Chung ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Khổ nỗi cái đám Chu gia đông như quân Nguyên ấy. Trong lúc chạy trốn không may để lộ mặt cho nên mới bị chúng nó truy đuổi tới tận bây giờ.”
Văn Trạch Tài nhíu nhíu mày hỏi: “Thế còn cô gái kia thì sao?”
Chú Chung liền nói: “An toàn rồi. Nhà nghỉ đó cũng có không ít dã thuật sư được Trần gia mời tới. Sau khi sự việc bại lộ, bọn họ đều nhìn ra vấn đề. Một vài người tốt bụng đã giải thuật cho cô ấy, lại còn chu đáo đưa về tận nhà.”
Còn về phần Chu Thanh Sơn thì càng không phải lo. Phen này hắn mất hết mặt mũi, hiện đang lồng lộn đi lùng sục hai kẻ phá rối, làm gì còn tâm trí đâu nghĩ tới cô gái kia nữa.
Ngẫm nghĩ một hồi, Văn Trạch Tài đưa ra quyết định ngay: “Sau khi thành công cởi bỏ tà thuật trên người chú Chương, chúng ta phải lập tức rời khỏi Hà thềm lục địa.”
Trước mắt thế lực hai bên chênh lệch quá lớn, Chu gia người đông thế mạnh, nói không chừng còn nhận được sự hậu thuẫn của chủ nhà Trần gia. Lúc này không ai dại mà lựa chọn đối đầu trực diện, quá bằng lấy trứng chọi đá. Mà kể cả có may mắn chiếm được thế thượng phong đi chăng nữa thì cũng chỉ diệt được một nhánh nhỏ của Chu gia. Lợi ích không lớn lại còn bứt dây động rừng, làm kinh động tới Chu Thất thúc. Vậy cho nên, Văn Trạch Tài quyết định rút lui để bảo toàn cho kế hoạch lâu dài.
Bàn bạc xong xuôi, giờ là lúc hành động.
Chạng vạng tối, Văn Trạch Tài cùng Trương đại sư ra ngoài. Còn Chương Toàn và chú Chung chỉ có thể ngoan ngoãn nằm yên trong nhà đợi tin tức.
Nếu muốn giải thuật thì biện pháp nhanh nhất là tìm người hạ thuật. Cũng may lúc hai bên giao chiến, chú Chung đã nhanh tay bứt được một sợi tóc của đối phương.
Đối với người khác, sợi tóc chẳng có ích gì nhưng
đối với Văn Trạch Tài như vậy là quá đủ để tìm ra một người.
Chương Toàn bật cười hỏi: “Sư phụ cậu cũng là dã thuật sư à?”
Trương đại sư vui vẻ gật đầu: “Dạ thưa đúng vậy, sư phụ cháu kể hồi còn trẻ ông ấy muốn tới Chu gia bái sư học đạo, chỉ có điều Chu gia không thu nạp đệ tử ngoại môn thế nên liền đi theo sư tổ, trở thành một dã thuật sư. Đáng tiếc, sư phụ cháu tư chất bình thường, chỉ học được chút ít da lông, truyền xuống tới cháu thì lại càng không phải nói, kiến thức rơi vãi gần hết.”
Chứ nếu được học hành bài bản thì mê hồn trận kia không có cửa tồn tại lâu tới vậy. Thầy trò bọn họ chắc chắn sẽ hợp sức phá giải nó từ sớm, trừ hại cho dân.
Cùng xuất thân dã thuật sư, Chương Toàn bỗng nảy sinh cảm giác gần gũi, thân thuộc: “Không biết hiện sư phụ cậu đang ở nơi nào?”
Nằm ngoài dự đoán, Trương đại sư buồn bã lắc đầu: “Thầy cháu mất năm ngoái rồi ạ.”
Thật là đáng tiếc, Chương Toàn khẽ buông tiếng thở dài tiếc thương.
Không để mọi người chờ lâu, chú Chung rất nhanh đã bưng lên một mâm cơm thơm ngào ngạt, được bày biện ngon mắt, chỉ cần nhìn thôi là bụng dạ đói cồn cào ngay luôn.
Vất vả mấy ngày trời, hôm nay Văn Trạch Tài mới được ăn một bữa tử tế.
Cơm nước xong xuôi, Trương đại sư nhiệt tình nhận nhiệm vụ dọn rửa, ý nhị để ba người khách ngồi lại bàn bạc chuyện hệ trọng.
Đèn vừa châm chung trà chưa ngấm, Chương Toàn đã gấp gáp vào đề ngày:
“Trần gia này xem ra không hề đơn giản tí nào. Nếu dựa theo lời đồn đại từ dân địa phương thì người chết hẳn phải là cô út nhà họ Trần, không ngờ cuối cùng lại thành cha cô ta, ông phó huyện trưởng…”
Chương Toàn nói chưa hết câu, chú Chung đã hấp tấp tiếp lời: “Nhưng mà cái chết của ông ấy kỳ lạ lắm, xác chết nguyên vẹn, sắc mặt bình thường. Bọn chú hoài nghi…”
Văn Trạch Tài khẽ nâng mí mắt: “Ông ấy giả chết!”
“Rất có khả năng!” Chương Toàn nhiệt liệt tán đồng.
Chợt nhớ tới gã tà thuật sư đã vô tình đụng độ hôm trước, ông nói tiếp: “Người giấu mặt canh giữ ở từ đường phía sau Trần gia chắc chắn là do phó huyện trưởng tìm tới, mục đích là để yểm hộ cho kế hoạch giả chết của ông ta.”
Chuyện này nghe chừng càng lúc càng rắc rối đây. Văn Trạch Tài mím chặt môi, trong mắt ánh lên tầng tầng lớp lớp cảm xúc phức tạp khiến người khác khó có thể nắm bắt.
Đúng lúc này, Trương đại sư đi vào, anh ta cười cười góp ý kiến: “Kỳ thực ngay từ đầu tôi cũng đã đoán huyện phó Trần chắc chắn sẽ xuất chiêu, ông ấy không đời nào ngồi yên chịu chết. Giờ đi tới nước này hẳn là những vị dã thuật sư được mời tới Hà thềm lục địa cũng đang hoài nghi cái chết của ông ấy là giả tạo.”
Lời này quá thẳng và thật, ba người Văn Trạch Tài lập tức ngước mắt chờ mong.
Trương đại sư ngồi xuống ghế, tiếp tục nói: “Tôi đã từng tới Trần gia, công nhận cái từ đường ở phía sau nhà chính âm khí rất nặng. Chỉ có người chết chưa quá bảy ngày, thi thể mới tích tụ nhiều âm khí tới vậy. Đặt giả thuyết huyện phó Trần giả chết, vậy chỗ âm khí dày đặc kia từ đâu mà ra?”
“Thế thân!” Chương Toàn mạnh dạn phỏng đoán, ông nghiêng đầu nhìn về phía Văn Trạch Tài và chú Chung: “Nếu tôi đoán không nhầm thì nhiệm vụ của tên tà thuật sư kia chính là bảo vệ từ đường, không cho phép ai được bước tới gần bởi ở đó đang đặt thi thể của người chết thay. Chắc hẳn sẽ không ai nghi ngờ bên trong cỗ quan tài ở trên đại đường kia hoàn toàn không có người, và càng không dám tin từ đường vốn là nơi đặt bài vị tổ tiên, ấy vậy mà giờ đây lại nằm chình ình một cỗ xác chết!”
Đúng là quỷ kế đa đoan! Đem xác chết bỏ vào từ đường, như vậy chắc chắn sẽ toả ra âm khí. Bằng cách này, những pháp sư hay thầy tụng được mời tới làm lễ, mặc dù trước đó có từng nảy sinh chút ít nghi hoặc về cái chết của huyện phó Trần thì tới khi mắt thấy tai nghe cũng buộc lòng phải tin thôi. Bởi chỉ khi trong nhà có người chết thì âm khí mới nặng nề tới vậy. Hơn nữa, từ đường là nơi trang nghiêm, trừ bỏ con cháu Trần gia thì người ngoài tuyệt đối không được tiến vào. Nhờ vậy lại càng củng cố thêm việc huyện phó Trần đã qua đời là sự thật.
Tuy nhiên, có một điều không ai ngờ rằng, đích thực từ đường Trần gia không cho phép người lạ bước chân vào. Nhưng đấy là quy định với người sống thôi, còn người chết thì hoàn toàn có thể!
Chú Chung tiếp lời: “Hôm ấy chú với anh Chương đường đột xông vào, chắc hẳn tên dã thuật sư kia cho rằng bọn chú đã phát hiện ra kế hoạch của huyện phó Trần cho nên mới ra tay giết người diệt khẩu. Hiện tại Trần gia đang ráo riết điều tra khắp nơi, một là muốn xác định xem kẻ trúng thuật hôm đó đã chết hay chưa, nếu chưa chết thì bằng mọi giá phải bắt bằng được nhằm ngăn ngừa kế hoạch bại lộ.”
Nghĩ tới mà tức, bao năm bôn ba chốn giang hồ, chú chưa bao giờ rơi vào tình cảnh chật vật như ngày hôm nay. Hơn nữa, lại còn không đáng mới bực mình chứ!
Càng đi sâu phân tích thì mọi chuyện càng rối rắm phức tạp. Mặc dù tất cả mới chỉ là phỏng đoán nhưng có thể chắc chắn một điều việc huyện phó Trần giả chết có liên quan mật thiết tới cô con gái út của ông ấy. Và việc Trần gia đang điên cuồng truy lùng Chương Toàn cùng chú Chung cũng chỉ với một mục đích duy nhất đó là giết người diệt khẩu. Không cần biết bí mật đã bị bại lộ hay chưa thì bọn họ cũng buộc phải chết. Bởi chỉ có người chết mới biết giữ mồm giữ miệng!
Bỗng nhiên, Trương đại sư hỏi một câu hết sức bất ngờ: “Thế người của Chu gia truy tìm hai chú làm gì?”
Văn Trạch Tài lập tức nhìn về phía anh ta, ý muốn hỏi tại sao lại biết.
Trương đại sư vội vàng giải thích: “Đám người Chu gia kiêu căng ngạo mạn, bọn họ đi tới đâu là ồn ào tới đó, thậm chí còn ngang tàng, hống hách hơn cả người của Trần gia. Động tĩnh lớn như vậy, muốn không biết e rằng cũng hơi khó!”
Chương Toàn giả vờ ho khụ khụ vài cái, quay mặt đi chỗ khác.
Chú Chung sờ sờ cánh mũi, thấp giọng kể: “Lần này tới Hà thềm lục địa truy quét, Chu gia giao cho Chu Thanh Sơn dẫn đầu. Tên tiểu tử đó tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng Mệnh Thuật cũng khá ra phết, đám đệ tử Chu gia nể sợ lắm, nghe lời răm rắp.”
So với đám anh em cùng thế hệ, Chu Thanh Sơn là người được Chu Thất thúc tín nhiệm và coi trọng nhất.
Và cũng bởi tư chất hơn người hay còn được Chu gia tâng bốc là thiên phú trời ban cho nên Chu Thanh Sơn càng kiêu căng phách lối. Dù ở trong nhà hay ra đường thì đều quen cái thói coi trời bằng vung, nhìn đời bằng nửa con mắt.
Đợt này dã thuật sư từ khắp mọi miền ồ ạt đổ về Hà thềm lục địa, dĩ nhiên Chu gia phải cử người giỏi nhất tới để hốt trọn mẻ lưới.
Đám người Chu Thanh Sơn đến Hà thềm lục địa trước cả Chương Toàn và chú Chung. Tuy nhiên sau khi qua sông, Chu Thanh Sơn không vào việc ngay mà lại sử dụng mệnh thuật để bắt cóc một cô nương dung mạo thanh tú mà hắn vô tình gặp trên đường.
Kể tới đây, Chương Toàn không nén nổi vui sướng khi kẻ khác gặp hoạ: “Chả hiểu trùng hợp thế nào, tụi chú lại thuê trúng nhà nghỉ mà bọn nó đang ở, thế mới tài chứ. Vừa liếc mắt một cái là chú biết cô gái kia có vấn đề rồi. Thế là chú liền ghé tai lão Chung bàn bạc. Và rồi, không những phá hỏng chuyện tốt của thằng nhãi họ Chu kia, mà còn…khụ khụ…suýt chút tiệt luôn đường con cái của nó nữa chứ!”
Trương đại sư giật bắn mình, vội vàng khép chặt hai chân. Ôi mẹ ơi, chỉ nghe thôi đã thấy thốn tới tận rốn luôn rồi!
Chú Chung ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Khổ nỗi cái đám Chu gia đông như quân Nguyên ấy. Trong lúc chạy trốn không may để lộ mặt cho nên mới bị chúng nó truy đuổi tới tận bây giờ.”
Văn Trạch Tài nhíu nhíu mày hỏi: “Thế còn cô gái kia thì sao?”
Chú Chung liền nói: “An toàn rồi. Nhà nghỉ đó cũng có không ít dã thuật sư được Trần gia mời tới. Sau khi sự việc bại lộ, bọn họ đều nhìn ra vấn đề. Một vài người tốt bụng đã giải thuật cho cô ấy, lại còn chu đáo đưa về tận nhà.”
Còn về phần Chu Thanh Sơn thì càng không phải lo. Phen này hắn mất hết mặt mũi, hiện đang lồng lộn đi lùng sục hai kẻ phá rối, làm gì còn tâm trí đâu nghĩ tới cô gái kia nữa.
Ngẫm nghĩ một hồi, Văn Trạch Tài đưa ra quyết định ngay: “Sau khi thành công cởi bỏ tà thuật trên người chú Chương, chúng ta phải lập tức rời khỏi Hà thềm lục địa.”
Trước mắt thế lực hai bên chênh lệch quá lớn, Chu gia người đông thế mạnh, nói không chừng còn nhận được sự hậu thuẫn của chủ nhà Trần gia. Lúc này không ai dại mà lựa chọn đối đầu trực diện, quá bằng lấy trứng chọi đá. Mà kể cả có may mắn chiếm được thế thượng phong đi chăng nữa thì cũng chỉ diệt được một nhánh nhỏ của Chu gia. Lợi ích không lớn lại còn bứt dây động rừng, làm kinh động tới Chu Thất thúc. Vậy cho nên, Văn Trạch Tài quyết định rút lui để bảo toàn cho kế hoạch lâu dài.
Bàn bạc xong xuôi, giờ là lúc hành động.
Chạng vạng tối, Văn Trạch Tài cùng Trương đại sư ra ngoài. Còn Chương Toàn và chú Chung chỉ có thể ngoan ngoãn nằm yên trong nhà đợi tin tức.
Nếu muốn giải thuật thì biện pháp nhanh nhất là tìm người hạ thuật. Cũng may lúc hai bên giao chiến, chú Chung đã nhanh tay bứt được một sợi tóc của đối phương.
Đối với người khác, sợi tóc chẳng có ích gì nhưng
đối với Văn Trạch Tài như vậy là quá đủ để tìm ra một người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận