Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 206: Trương đại sư

Ông lão hết hồn trừng lớn mắt, nghiêm túc đánh giá lại chàng trai trẻ trước mặt. Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời nên mới dám to mồm huênh hoang khoác lác

“Tâm linh đừng có đùa, cái đó tà ma vô cùng, ông huyện trưởng đã thỉnh không biết bao nhiêu kỳ nhân dị sĩ mà vẫn chưa thể giải quyết được. Một người trẻ tuổi như cậu sao có thể nói phá là phá dễ dàng như vậy. Lão khuyên cậu không nên nói năng lung tung, cẩn thận rước hoạ vào thân.”

Cảm thấy không cần phải giải thích, Văn Trạch Tài hỏi lảng sang chuyện khác: “Xin hỏi ngài phó huyện trưởng ở chỗ này mang họ gì?”

Nghe vậy, mắt ông lão lại càng trừng lớn hơn nữa: “Cậu từ nơi khác đến?”

“Đúng vậy.”

“Tới thăm thân nhân hay đi ngắm cảnh thôi?”

Câu hỏi của ông lão có tính cảnh giác khá cao chứng tỏ Hà thềm lục địa nhất định có bí mật, Văn Trạch Tài tủm tỉm nói: “Tôi đi tìm người thân. Nửa tháng trước, hai ông chú của tôi đến Hà thềm lục địa chơi, nhưng tới nay vẫn chưa thấy về. Trong nhà sốt ruột thế nên tôi lại đây tìm họ.”

Bỗng nhiên lão ông thở dài một hơi rồi trầm giọng nói: “Tôi nói này cậu trai trẻ, hay là trước khi đi về phía Tây, cậu theo lão tới nhà xác một chuyến xem xem có hai ông chú cậu ở đó không.”

Lời đề nghị đường đột khiến Văn Trạch Tài không thể không lo lắng. Sau khi xuống thuyền, anh nhanh chóng đi theo ông lão. Hai người đi bộ rất lâu, xuyên qua một con hẻm sâu hun hút, tới cuối đường là một căn nhà âm u, lạnh lẽo. Nhang đèn, giấy tiền rải rác đầy sân càng tăng thêm phần âm khí rùng rợn.

Bên trong, loáng thoáng vọng ra tiếng nói chuyện.

“Đây có phải thân nhân của anh không?” Cậu thanh niên trắng trẻo mập mạp chỉ vào cỗ thi thể đang nằm ngay đơ trước mặt.

Người đàn ông đứng đối diện không dám nhìn thẳng, vừa sợ hãi vừa đau lòng nói: “Đúng đúng, đó là cậu tôi.”

Nhìn thoáng qua, thi thể trong tình trạng trương phình chứng tỏ đã tử vong nhiều ngày trước. Kết hợp với lời ông lão nói ban nãy, cứ cách nửa tháng sẽ đi vớt xác một lần. Như vậy thuyết minh hẳn là thi thể này đã được vớt lên từ nửa tháng trước, hoặc thậm chí còn lâu hơn.

Tuy nhiên, điều khiến Văn Trạch Tài thấy lạ chính là cái xác không hề xuất hiện mùi hôi thối, một chút mùi cũng không hề có. Đáng lý xác phân huỷ thì phải bốc mùi nồng nặc mới đúng chứ nhỉ, đằng này…

Đang miên man suy nghĩ thì bị tiếng nói của gã mập cắt ngang: “Sao giờ mới tới nhận xác? Người chết là lớn nhất, vậy mà bỏ mặc nằm đây bao nhiêu ngày lạnh lẽo. Hừ, đồ con cháu bất hiếu! Sau khi về nhớ phải cúng kính thỉnh tội đàng hoàng đấy, không thôi cậu anh đi theo ám cả đời thì đừng có trách!”

Tay thì thu tiền nhưng miệng vẫn càm ràm mắng xa xả. Tuy vậy người đàn ông kia chẳng dám hó hé nửa lời, cun cút vâng vâng dạ dạ. Cũng không rõ hắn sợ cái gì, là sợ bị tên mập mắng hay là sợ không khí âm trầm, u ám trong nhà xác nên nhanh nhanh chóng chóng hoàn tất thủ tục, chuồn đi cho lẹ.

Nộp tiền xong, hắn ta kêu người nâng thi thể vào quan tài rồi khẩn trương khiêng đi thẳng một nước, không dám ngoái đầu lại.

Bọn họ đi rồi, trong sân tức thì khôi phục trạng thái vắng lặng vốn có. Lão ông dẫn Văn Trạch Tài tiến vào bên trong, cung kính chào hỏi tên béo: “Trương đại sư!”

Ngồi trên chiếc bàn xiêu vẹo đặt sát vách tường, Trương đại sư đang chăm chú tổng kết sổ ghi chép, hắn chả buồn ngẩng đầu dậy, chỉ cất tiếng hỏi như một thói quen: “Hôm nay vớt được bao nhiêu?”

Ông lão chèo thuyền đang định lên tiếng thì bị Văn Trạch Tài kéo ra sau, đồng thời trả lời giúp: “Được một!”

Giọng nói trong trẻo khác lạ khiến Trương đại sư sợ chết điếng, hắn ta siết chặt cây bút, nín thở căng mắt nhìn xuống phía dưới.

Bà mẹ, chân chạm đất, chẳng lẽ là cương thi?

Thấy lạ, ông lão chèo thuyền tính lên tiếng mấy lần nhưng đều bị Văn Trạch Tài âm thầm ngăn trở.

Bầu không khí ở nhà xác vốn đã nặng nề u ám, lúc này trời hãn còn sớm, ánh sáng yếu ớt càng làm tăng thêm vẻ ai oán, mịt mờ.

Bất chợt, một cơn gió thu se lạnh quét ngang, thổi bay luôn lá gan bé xíu của Trương đại sư. Hắn ta hét toáng lên dọa cho lão ông chèo thuyền giật nảy mình, loạng choạng lùi về sau vài bước.

Vì chỉ ti hí mắt không dám nhìn thẳng nên Trương đại sư cứ ngỡ tiếng hét của mình có uy lực, dọa được cả tương thi cho nên mừng lắm, trong bụng không ngừng cảm tạ trời phật đã giúp mình.

Thừa thắng xông lên, Trương đại sư rút lấy một tờ bùa màu vàng, nhanh như cắt lao tới dán lên trán Văn Trạch Tài.

Từ đầu tới cuối, Văn Trạch Tài vẫn đứng im để xem gã đại sự rởm này tính giở trò gì. Tiếc thay, điều ấy lại vô tình khiến lão chèo thuyền sợ mất mật. Ông già chân thấp chân cao, ù té bỏ của chạy lấy người.

Trời đất thánh thần ơi, yêu quái…thì ra là yêu quái…

Nhìn Văn Trạch Tài đứng ngay đơ không nhúc nhích, Trương đại sư càng thêm vững lòng. Hắn tự tin đứng thẳng lưng, vuốt vuốt tóc đắc ý dạt dào: “Hừ, dám đấu với ta à, nhà ngươi chưa có cửa…ôi mẹ ơi…”

Chưa kịp nói hết câu thì thấy đối phương nhẹ nhàng giơ tay gỡ lá bùa xuống, Trương đại sư sợ muốn tuột máu, vội vàng chui tọt xuống gầm bàn, điên loạn niệm búa xua, nhớ được chú nào niệm đại chú đó.

Văn Trạch Tài nhíu mày đọc hàng chữ ngoằn ngoèo trên lá bùa. Mặc dù không phải đệ tử Đạo gia nhưng anh vẫn đủ khả năng nhìn ra tấm bùa này căn bản không có linh lực. Đừng nói trấn thi, ngay cả trấn hồn còn chả có tác dụng.

Chẳng thèm quan tâm tới gã đạo sĩ rởm, Văn Trạch Tài trực tiếp đi tới khu vực đặt tử thi, cẩn thận kiểm tra từng cái xác. Tới khi không phát hiện Chương Toàn hay chú Chung, tảng đá đè nặng trong lòng anh từ nãy tới giờ cuối cùng cũng được bỏ xuống.

Đợi mãi không thấy động tĩnh gì, Trương đại sư ti hí mắt nhìn nhìn, thấy đối phương không tiến tới chỗ mình, mà đang loay hoay bên cạnh đống thi thể. Cảm thấy tò mò, hắn ta đánh bạo thò hẳn đầu ra xem.

Lúc này, hắn mới phát hiện đối phương có bóng cùng hơi thở đều đặn, vững chãi. Chết tiệt, là người, không phải cương thi!

Trương đại sư chui khỏi gầm bàn, thẹn quá nổi khùng lên: “Cậu…cậu dám trêu đùa tôi?!”

Văn Trạch Tài khẽ nhíu mày, anh ghét nhất ai trỏ vào mặt mình la mắng: “Tôi trêu đùa anh khi nào?”

“Thì…thì ban nãy chính cậu nhận mình là thi thể còn gì?” Trương đại sư cố sống cố chết tìm bằng chứng.

Văn Trạch Tài nhún vai thản nhiên đáp: “Ai bảo anh không hỏi đầy đủ chủ vị.”

Trương đại sư méo xệch mặt, “chủ vị” là cái vẹo gì? Thôi kệ, cái đó không quan trọng. Hắn ta tiếp tục quấn lấy Văn Trạch Tài, hỏi đông hỏi tây: “Cậu theo lão bá tới?”

Văn Trạch Tài gật đầu: “Xem ra anh cũng là người trong Huyền môn. Vậy anh có biết ai là kẻ đã thiết hạ mê hồn trận kia không?”

Trương đại sư sửng sốt: “Cậu thoát khỏi mê hồn trận?”

Văn Trạch Tài nhìn hắn ta như nhìn kẻ ngốc: “Nếu không sao có thể đứng ở đây?”

“Lợi hại! Quá lợi hại!” Trương đại sư không tiếc lời khen ngợi

“Trận pháp đó đã tồn tại mấy chục năm nay rồi. Sư phụ cùng sư ông của tôi đã nhiều lần thử nhưng vẫn không sao giải được.”

Văn Trạch Tài đáp gọn lọn: “Tôi không giải, tôi phá!”

“Cái gì? Phá á? Cậu phá vỡ trận pháp đó rồi á?”

“Nếu anh không tin thì cứ đợi thêm nửa tháng xem có còn ai chết đuối nữa không”, Văn Trạch Tài không muốn dài dòng vô nghĩa, anh trực tiếp lấy ra hai tấm ảnh chụp đưa qua: “Đại sư, tôi muốn tìm hai người này, anh đã từng gặp hoặc nhìn thấy họ ở đâu chưa?”

Cũng may Văn Trạch Tài đã có chuẩn bị từ trước. Lần đó sau khi sửa mệnh cho Chung Nhiên, đại gia đình liền kéo nhau ra tiệm chụp ảnh. Đầu tiên là một kiểu tập thể, sau đó là từng người chụp chân dung. Sở dĩ làm vậy là để đề phòng lỡ một ngày bị Chu Thất thúc đối phó, mọi người phân tán thì vẫn còn có cái mà tìm nhau.

“Ôi đại sư cái gì, tôi thì tính là đại sư gì chứ”, Trương đại sư thụ sủng nhược kinh, nhanh nhẹn tiếp nhận hai bức ảnh, chăm chú nhìn một hồi rồi chỉ vào tấm hình Chương Toàn la lên: “Tôi nhận ra người này!”

“Ông ta cũng được lão bá vớt ra từ mê hồn trận, may phước thoát chết nhưng hôn mê bất tỉnh. Mà cũng may lão bá tới sớm đấy, chứ chậm một chút là đi đời nhà ma rồi.”

Nói tới đây, niềm khâm phục lại trỗi dậy mạnh mẽ, Trương đại sư một lần nữa tấm tắc ngợi ca: “Không ngờ cậu lại có bản lĩnh lớn tới vậy. Đúng là tuổi trẻ tài cao, bội phục, bội phục!”

Văn Trạch Tài cười cười: “Lần cuối cùng anh nhìn thấy là khi nào? Ở đâu?”

“Ở Trần gia!” Trương đại sư cẩn thận đè thấp thanh âm: “Huyện phó Trần mất rồi, tôi được mời tới làm lễ bái tế thế nên mới tình cờ nhìn thấy bạn cậu ở đó. Hình như sắc mặt ông ấy không được tốt lắm nhưng chính mắt tôi trông thấy bạn cậu đang ở tại Trần gia.”

Ở tại Trần gia? Hơn nữa huyện phó Trần cũng đã chết!

Văn Trạch Tài bình tĩnh thu lại hai tấm ảnh nhưng nội tâm đang dậy sóng dữ dội, xem ra sự việc không hề đơn giản tẹo nào.

Rõ ràng người thanh niên ở trong mê hồn trận cứ liên tục xoáy vào chuyện nhà họ Trần vậy nên rất có khả năng trận pháp đó được bày ra với mục đích nhắm thẳng vào Trần gia.

Không muốn đoán già đoán non, Văn Trạch Tài hỏi thẳng luôn: “Trước giờ Trần gia có gây thù chuốc oán với ai không?”

“Gây thù chuốc oán?” Trương đại sư dần dần nắm bắt được ý tứ của Văn Trạch Tài, “Ý cậu là Trần gia có kẻ thù?! Không thể phủ nhận trận pháp kia đã tồn tại từ rất lâu nhưng huyện phó Trần cũng phái rất nhiều người đi dò la. Chỉ đáng tiếc, một chút tin tức cũng không moi ra được. Nghe chừng khó điều tra phết đấy. Nhưng không sao, Trương Thành Anh tôi cái gì không có chứ bạn bè thì nhiều vô kể. Để tôi nghe ngóng cho.”

“Vậy phiền toái đại sư”, Văn Trạch Tài khẽ gật đầu tỏ vẻ cảm ơn.

Trương Thành Anh, Trương đại sư này mặt mũi ngay thẳng, sáng sủa. Tuy rằng ham chút lợi nhỏ nhưng tính tình chính trực, là một người tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận