Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư
Chương 243: Tặng gỗ
Giận dữ và lo lắng đan xen, thôn trưởng Lý cuống lên không biết nên làm thế nào cho phải. Tuy nhiên sau khi nghe Văn Trạch Tài nói vậy, ông cũng yên tâm phần nào, quyết định không đi tìm Trần Đại Lâm hỏi tội vội, mà ưu tiên lo cho hai đứa cháu nội trước: “Đại sư, giờ có cần chúng tôi làm gì nữa không?”
Văn Trạch Tài phân phó: “Chuẩn bị giúp tôi chu sa và hai con thỏ sống là đủ rồi.”
“Thỏ?” Anh ba Lý kinh ngạc khó hiểu, làm gì mà cần tới thỏ nhỉ, lại đòi phải còn sống mới chịu?!
“Văn đại sư đói bụng hả? Thế thầy chờ một chút nhé, nhà chúng tôi có thịt khô, thịt khô mà xào với cọng hoa tỏi non là ngon số một. Đợi chút thôi, nhanh lắm…” Miệng nói tay làm, thím Lý đứng bật dậy, thoăn thoắt chạy đi chuẩn bị.
Văn Trạch Tài phải nhào theo cản lại: “Không không, tôi cần hai con thỏ không phải để ăn.”
Chị ba Lý thông minh bắt được trọng điểm. Có lẽ vì quá phấn khích nên tông giọng cao hơn bình thường: “A đúng rồi…hai đứa Cẩu Đản- Thuý Hoa nhà mình tuổi thỏ.”
Mọi người đều bảo thiên cơ bất khả lộ, vì sợ mất linh cho nên trên dưới Lý gia chẳng ai dám hỏi thêm gì nữa, chỉ vội vàng phân công nhau làm việc, người đi kiếm chu sả, kẻ chạy đi bắt thỏ.
Mà ở đời nó lạ lắm, lúc cần thì không có, lúc có lại không cần. Bình thường thấy thỏ chạy đầy ruộng, hoặc cùng lắm đi lên núi là thể nào cũng săn được một, hai con. Ấy thế mà hôm nay lùng sục đỏ mắt cũng chả thấy bóng dáng con nào. Vả lại ở cái thời này chưa chuộng ăn thịt thỏ cho nên mua bán cũng khá khó khăn. Anh ba Lý đi suốt một ngày trời, mãi mới tìm được một tiệm ăn nhỏ trên thị trấn có bán thỏ. Anh chọn hai con to khoẻ và tinh khôn nhất, chấp nhận trả gấp đôi tiền để bắt về.
Trong khi ấy, thôn trưởng Lý đã thành công kiếm được chu sa. Không để mất thời gian, Văn Trạch Tài bắt tay vào viết chú ngay.
Ngồi bên cạnh nhìn Văn Trạch Tài viết viết vẽ vẽ, thôn trưởng Lý chả hiểu gì hết, cũng tò mò hỏi này hỏi kia nhưng Văn đại sư quá tập trung, hoạ hoằn lắm mới trả lời một, đôi câu lấy lệ. Biết không thể quấy rầy, thôn trưởng Lý kiên nhẫn đợi tới khi Văn Trạch Tài viết xong hết mới dám bộc bạch những hiếu kỳ trong lòng: “Đại sư, nói sao thì Trần Đại Lâm cũng chỉ là một tay nông dân quê mùa bình thường, sao có thể biết được mấy chuyện đó nhỉ, hay là nó có người hỗ trợ?”
Hơn nửa ngày tiếp xúc, Văn Trạch Tài cũng đại khái nắm được phần nào con người Trần Đại Lâm và thái độ của Lý gia đối với hắn. Trần Đại Lâm tuy nghèo nhưng làm người rất có chí khí, tính tình cương nghị, chính trực. Vậy nên khi hoài nghi hướng tới hắn, Lý gia phẫn nộ vô cùng, bởi bọn họ không hề gây thù chuốc oán, thậm chí còn không ít lần chiếu cố Trần Đại Lâm.
Tuy nhiên, Văn Trạch Tài chưa vội đưa ra nhận định: “Cái này cũng không chắc, phải biết rõ tổ tiên Trần Đại Lâm làm nghề gì thì mới đoán được.”
Riêng về vấn đề cướp hồn dưỡng hồn, người trong Huyền môn rất ngại động thủ bởi vì nó quá giảm thọ.
Một, hai tuổi là độ tuổi hồn nhiên và ngây thơ nhất, chúng tinh khiết như tờ giấy trắng, không hề biết hãm hại ai dù chỉ là khởi tâm động niệm. Thế nên ra tay với tụi nhỏ là tội ác tày trời, phải trả một cái giá cực kỳ đắt.
Thôn trưởng Lý cau mày lục tìm ký ức: “Trần gia không phải người gốc ở đây, bắt đầu từ đời ông nội nó mới chuyển về nơi này sinh sống. Sau khi vào thôn cũng không có gì nổi bật cả, ngày ngày lên núi xuống ruộng, cầy cấy hái lượm giống như tất cả mọi người thôi. Thực sự tôi không biết và cũng chưa từng nghe ai nhắc tới tổ tiên Trần gia cho nên không rõ trước đây bọn họ làm nghề gì.”
Văn Trạch Tài gác bút lông lên nghiên mực chu sa. Tần Dũng quen tay hay việc, lập tức bưng một chậu nước sạch tới cho đại sư rửa tay.
“Vậy thì càng khó nói!”
Lời này của Văn Trạch Tài khiến lòng ông trưởng thôn trùng hẳn xuống. Ông châm thuốc, liên tục rít vài hơi để giữ bình tĩnh. Nếu Trần Đại Lâm vì một phút nông nổi, bị kẻ xấu dụ hoặc nên mới động vào hai đứa cháu ông thì còn có thể cảm thông vài phần. Nhưng nếu nó tự tay hành động, có âm mưu có chuẩn bị từ trước, vậy thì không thể tha thứ được. Tuyệt đối không thể tha thứ!
Xẩm tối, anh ba Lý về tới, trên tay xách theo hai con thỏ nhưng mặt mũi hằm hè không vui. Song, chẳng có ai để ý vì mọi người còn mải vây xung quanh kiểm tra tình trạng hai con thỏ. Đợi Văn Trạch Tài xác nhận ổn thoả, Tần Dũng lập tức xách chúng vào phòng ngủ của cặp song sinh.
Khi Tần Dũng vừa quay ra thì liền nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên. Anh ba Lý ngồi xổm bên cầu ao rửa tay, thấp giọng khẽ nói: “Lúc tôi về tới đầu ngõ liền trông thấy Trần Đại Lâm. Nhìn phương hướng cũng đoán là hắn muốn tới đây, hình như trên vai còn khiêng một khúc gỗ thì phải.”
Có trời mới biết lúc này đây anh ba Lý căm ghét gỗ tới mức nào, thậm chí còn muốn nghỉ luôn nghề mộc. Bởi lẽ kẻ xấu đã lợi dụng chính thế mạnh của anh để hãm hại các con anh. Giả dụ anh làm nghề khác hoặc chỉ đơn thuần là một người nông dân bình thường thì chưa chắc tụi nhỏ đã bị đày đọa khổ sở như thế này!
Nghe thấy ba chữ Trần-Đại-Lâm, thôn trưởng Lý gần như nổi khùng lên: “Sao nó còn dám vác mặt đến đây!”
Cả người ông run rẩy vì phải kiềm chế cơn tức giận và cố gắng đè thấp thanh âm. Tuy nóng giận nhưng ông vẫn hiểu giờ là thời điểm mấu chốt, không thể kinh động đối phương.
“Ra mở cửa đi”, Văn Trạch Tài hất hàm ra hiệu cho Tần Dũng.
Anh ba Lý kéo cha vào phòng lánh mặt, thím Lý cũng nhìn qua một cái rồi lui xuống bếp.
“Ô, anh là…?”
Thấy người mở cổng lạ hoắc lạ huơ, Trần Đại Lâm kinh ngạc há hốc miệng, hắn dáo dác nhìn vào trong sân tìm kiếm. Đúng lúc này anh ba Lý bước ra, miễn cưỡng chào một câu nhạt toẹt: “Ồ, Đại Lâm tới đấy à?”
Nói rồi, anh bước tới đứng bên cạnh Tần Dũng: “Đây là bạn tôi. Có việc gì thì vào nhà nói.”
Trần Đại Lâm cười gật đầu rồi hơi nghiêng người, xốc khúc gỗ lên vai, khiêng thẳng vào trong sân.
Khúc gỗ khá dài, trong lõi có khoảng mười năm vòng tuổi, các cành con rườm rà đã bị chặt hết, chỉ còn độc mỗi thân cây hình trụ, tròn đều. Và điều quan trọng nhất, vẫn lại là gỗ đào!
Đứng khuất sau lưng Tần Dũng, anh ba Lý âm thầm siết chặt nắm đấm, mặt đỏ bừng bừng, nóng nảy tính lao lên chất vấn đối phương ngay lập tức.
Cũng may Tần Dũng cản lại kịp: “Nóng vội hỏng việc, tuỳ cơ ứng biến!”
Trần Đại Lâm chẳng biết gì, hồn nhiên dựng cây gỗ dựa sát chân tường rồi vui vẻ quay ra định nói chuyện thì ngờ đâu lại chạm mặt Văn Trạch Tài đứng sừng sững ngay cửa phòng khách. Đoán chừng cũng là bạn của anh ba Lý nên Trần Đại Lâm cười xoà thay cho lời chào. Thế nhưng mà tự dưng trong nhà xuất hiện hai vị khách lạ khiến bao nhiêu lời muốn nói đội nhiên bị chặn ngay cuống họng, Trần Đại Lâm cứ đứng đực mặt, ấp a ấp úng không nói được câu nào.
“Muốn đặt làm cái gì?”, anh ba Lý mất dần kiên nhẫn.
Trước vẻ mặt khó chịu và thái độ lạnh nhạt của hàng xóm, Trần Đại Lâm hơi lúng túng. chần chừ tới lui, cuối cùng hắn ta cũng lên tiếng: “Không phải, tôi không muốn đặt làm cái gì hết ấy, chẳng qua trong nhà thừa nhiều gỗ đào, vừa hay có cây này cứng đẹp, thớ mịn cho nên cầm sang đây để anh làm đồ chơi cho hai đứa nhỏ. Gỗ đào trừ tà, rất có lợi cho trẻ con.”
Anh ba Lý run rẩy khống chế lửa giận sôi trào, gằn giọng hỏi: “Con nhà anh đã khoẻ chưa, sao không giữ cho nó chơi mà lại tặng con nhà tôi?”
Trần Đại Lâm không nghe ra ẩn ý trong câu nói này, thế nên vẫn vô tư cười nói: “Nhân Nhân nhà tôi khá hơn nhiều rồi. Anh cũng đừng lo lắng quá, tụi nhỏ sẽ ngày càng tốt lên thôi…”
“Ngày càng tốt lên?” Một tiếng thét chói tai bất ngờ vang lên. Tiếp theo đó, chị ba Lý phóng vụt ra, sấn sổ xông tới trước mặt Trần Đại Lâm: “Tốt thế nào? Tốt ra làm sao? Đã hai ngày rồi Cẩu Đản và Thuý Hoa nhà chúng tôi không ăn không uống. Giờ anh còn vác cái này sang thương thay khóc mướn hả? Cút! Ôm theo gỗ của anh cút đi cho khuất mắt tôi!”
Ban nãy đứng ở bên trong chị đã nghe thấy cả rồi, chị ghê tởm những lời giả nhân giả nghĩa của kẻ mặt người dạ thú này. Hắn chính là hung thủ hãm hại con chị, chị phải băm vằm hắn thành trăm mảnh để trả thù cho các con!
Thấy bà xã sắp sửa mất khống chế, anh ba Lý cuống cuồng kéo vợ vào phòng, đóng chặt cửa lại.
Ngồi trên phòng khách, thôn trưởng Lý cũng hận bầm gan tím ruột, còn thím Lý ở dưới bếp thì chỉ biết bưng mặt khóc thương cho hai đứa cháu tội nghiệp.
Một màn này diễn ra quá nhanh và quá bất ngờ, Trần Đại Lâm chỉ biết chết trân tại chỗ, khiếp sợ há hộc miệng. Hắn muốn đuổi theo giải thích nhưng cửa phòng đã đóng chặt.
Đứng yên quan sát từ đầu tới cuối, Văn Trạch Tài khá ngạc nhiên trước biểu hiện của Trần Đại Lâm. Vì tình thế bỗng chốc rơi vào ngõ cụt, người nhà họ Lý lại không có ai ở đây cho nên Văn Trạch Tài đành phải lên tiếng: “Tại chị dâu quá lo lắng cho tụi nhỏ đâm ra hơi mất bình tĩnh.”
Trần Đại Lâm xấu hổ cúi gằm đầu, hắn chẳng nói chẳng rằng, lảo đảo xoay người rời khỏi Lý gia.
Đợi hắn đi khuất, Tần Dũng mới lên tiếng thắc mắc: “Đại sư, nhìn bộ dáng của Trần Đại Lâm quả thực chẳng giống kẻ xấu chút nào. Nhưng hắn lại mang gỗ đào tới?”
Văn Trạch Tài không trả lời ngay mà tiến tới chỗ cây gỗ đào đang được đặt sát bờ tường. Anh dựng nó lên, vỗ vỗ vài cái.
Kỳ lạ thay, không phải là những tiếng bộp bộp trầm đục quen thuộc, thay vào đó thanh âm phát ra rất vang và ngân dài.
Văn Trạch Tài phân phó: “Chuẩn bị giúp tôi chu sa và hai con thỏ sống là đủ rồi.”
“Thỏ?” Anh ba Lý kinh ngạc khó hiểu, làm gì mà cần tới thỏ nhỉ, lại đòi phải còn sống mới chịu?!
“Văn đại sư đói bụng hả? Thế thầy chờ một chút nhé, nhà chúng tôi có thịt khô, thịt khô mà xào với cọng hoa tỏi non là ngon số một. Đợi chút thôi, nhanh lắm…” Miệng nói tay làm, thím Lý đứng bật dậy, thoăn thoắt chạy đi chuẩn bị.
Văn Trạch Tài phải nhào theo cản lại: “Không không, tôi cần hai con thỏ không phải để ăn.”
Chị ba Lý thông minh bắt được trọng điểm. Có lẽ vì quá phấn khích nên tông giọng cao hơn bình thường: “A đúng rồi…hai đứa Cẩu Đản- Thuý Hoa nhà mình tuổi thỏ.”
Mọi người đều bảo thiên cơ bất khả lộ, vì sợ mất linh cho nên trên dưới Lý gia chẳng ai dám hỏi thêm gì nữa, chỉ vội vàng phân công nhau làm việc, người đi kiếm chu sả, kẻ chạy đi bắt thỏ.
Mà ở đời nó lạ lắm, lúc cần thì không có, lúc có lại không cần. Bình thường thấy thỏ chạy đầy ruộng, hoặc cùng lắm đi lên núi là thể nào cũng săn được một, hai con. Ấy thế mà hôm nay lùng sục đỏ mắt cũng chả thấy bóng dáng con nào. Vả lại ở cái thời này chưa chuộng ăn thịt thỏ cho nên mua bán cũng khá khó khăn. Anh ba Lý đi suốt một ngày trời, mãi mới tìm được một tiệm ăn nhỏ trên thị trấn có bán thỏ. Anh chọn hai con to khoẻ và tinh khôn nhất, chấp nhận trả gấp đôi tiền để bắt về.
Trong khi ấy, thôn trưởng Lý đã thành công kiếm được chu sa. Không để mất thời gian, Văn Trạch Tài bắt tay vào viết chú ngay.
Ngồi bên cạnh nhìn Văn Trạch Tài viết viết vẽ vẽ, thôn trưởng Lý chả hiểu gì hết, cũng tò mò hỏi này hỏi kia nhưng Văn đại sư quá tập trung, hoạ hoằn lắm mới trả lời một, đôi câu lấy lệ. Biết không thể quấy rầy, thôn trưởng Lý kiên nhẫn đợi tới khi Văn Trạch Tài viết xong hết mới dám bộc bạch những hiếu kỳ trong lòng: “Đại sư, nói sao thì Trần Đại Lâm cũng chỉ là một tay nông dân quê mùa bình thường, sao có thể biết được mấy chuyện đó nhỉ, hay là nó có người hỗ trợ?”
Hơn nửa ngày tiếp xúc, Văn Trạch Tài cũng đại khái nắm được phần nào con người Trần Đại Lâm và thái độ của Lý gia đối với hắn. Trần Đại Lâm tuy nghèo nhưng làm người rất có chí khí, tính tình cương nghị, chính trực. Vậy nên khi hoài nghi hướng tới hắn, Lý gia phẫn nộ vô cùng, bởi bọn họ không hề gây thù chuốc oán, thậm chí còn không ít lần chiếu cố Trần Đại Lâm.
Tuy nhiên, Văn Trạch Tài chưa vội đưa ra nhận định: “Cái này cũng không chắc, phải biết rõ tổ tiên Trần Đại Lâm làm nghề gì thì mới đoán được.”
Riêng về vấn đề cướp hồn dưỡng hồn, người trong Huyền môn rất ngại động thủ bởi vì nó quá giảm thọ.
Một, hai tuổi là độ tuổi hồn nhiên và ngây thơ nhất, chúng tinh khiết như tờ giấy trắng, không hề biết hãm hại ai dù chỉ là khởi tâm động niệm. Thế nên ra tay với tụi nhỏ là tội ác tày trời, phải trả một cái giá cực kỳ đắt.
Thôn trưởng Lý cau mày lục tìm ký ức: “Trần gia không phải người gốc ở đây, bắt đầu từ đời ông nội nó mới chuyển về nơi này sinh sống. Sau khi vào thôn cũng không có gì nổi bật cả, ngày ngày lên núi xuống ruộng, cầy cấy hái lượm giống như tất cả mọi người thôi. Thực sự tôi không biết và cũng chưa từng nghe ai nhắc tới tổ tiên Trần gia cho nên không rõ trước đây bọn họ làm nghề gì.”
Văn Trạch Tài gác bút lông lên nghiên mực chu sa. Tần Dũng quen tay hay việc, lập tức bưng một chậu nước sạch tới cho đại sư rửa tay.
“Vậy thì càng khó nói!”
Lời này của Văn Trạch Tài khiến lòng ông trưởng thôn trùng hẳn xuống. Ông châm thuốc, liên tục rít vài hơi để giữ bình tĩnh. Nếu Trần Đại Lâm vì một phút nông nổi, bị kẻ xấu dụ hoặc nên mới động vào hai đứa cháu ông thì còn có thể cảm thông vài phần. Nhưng nếu nó tự tay hành động, có âm mưu có chuẩn bị từ trước, vậy thì không thể tha thứ được. Tuyệt đối không thể tha thứ!
Xẩm tối, anh ba Lý về tới, trên tay xách theo hai con thỏ nhưng mặt mũi hằm hè không vui. Song, chẳng có ai để ý vì mọi người còn mải vây xung quanh kiểm tra tình trạng hai con thỏ. Đợi Văn Trạch Tài xác nhận ổn thoả, Tần Dũng lập tức xách chúng vào phòng ngủ của cặp song sinh.
Khi Tần Dũng vừa quay ra thì liền nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên. Anh ba Lý ngồi xổm bên cầu ao rửa tay, thấp giọng khẽ nói: “Lúc tôi về tới đầu ngõ liền trông thấy Trần Đại Lâm. Nhìn phương hướng cũng đoán là hắn muốn tới đây, hình như trên vai còn khiêng một khúc gỗ thì phải.”
Có trời mới biết lúc này đây anh ba Lý căm ghét gỗ tới mức nào, thậm chí còn muốn nghỉ luôn nghề mộc. Bởi lẽ kẻ xấu đã lợi dụng chính thế mạnh của anh để hãm hại các con anh. Giả dụ anh làm nghề khác hoặc chỉ đơn thuần là một người nông dân bình thường thì chưa chắc tụi nhỏ đã bị đày đọa khổ sở như thế này!
Nghe thấy ba chữ Trần-Đại-Lâm, thôn trưởng Lý gần như nổi khùng lên: “Sao nó còn dám vác mặt đến đây!”
Cả người ông run rẩy vì phải kiềm chế cơn tức giận và cố gắng đè thấp thanh âm. Tuy nóng giận nhưng ông vẫn hiểu giờ là thời điểm mấu chốt, không thể kinh động đối phương.
“Ra mở cửa đi”, Văn Trạch Tài hất hàm ra hiệu cho Tần Dũng.
Anh ba Lý kéo cha vào phòng lánh mặt, thím Lý cũng nhìn qua một cái rồi lui xuống bếp.
“Ô, anh là…?”
Thấy người mở cổng lạ hoắc lạ huơ, Trần Đại Lâm kinh ngạc há hốc miệng, hắn dáo dác nhìn vào trong sân tìm kiếm. Đúng lúc này anh ba Lý bước ra, miễn cưỡng chào một câu nhạt toẹt: “Ồ, Đại Lâm tới đấy à?”
Nói rồi, anh bước tới đứng bên cạnh Tần Dũng: “Đây là bạn tôi. Có việc gì thì vào nhà nói.”
Trần Đại Lâm cười gật đầu rồi hơi nghiêng người, xốc khúc gỗ lên vai, khiêng thẳng vào trong sân.
Khúc gỗ khá dài, trong lõi có khoảng mười năm vòng tuổi, các cành con rườm rà đã bị chặt hết, chỉ còn độc mỗi thân cây hình trụ, tròn đều. Và điều quan trọng nhất, vẫn lại là gỗ đào!
Đứng khuất sau lưng Tần Dũng, anh ba Lý âm thầm siết chặt nắm đấm, mặt đỏ bừng bừng, nóng nảy tính lao lên chất vấn đối phương ngay lập tức.
Cũng may Tần Dũng cản lại kịp: “Nóng vội hỏng việc, tuỳ cơ ứng biến!”
Trần Đại Lâm chẳng biết gì, hồn nhiên dựng cây gỗ dựa sát chân tường rồi vui vẻ quay ra định nói chuyện thì ngờ đâu lại chạm mặt Văn Trạch Tài đứng sừng sững ngay cửa phòng khách. Đoán chừng cũng là bạn của anh ba Lý nên Trần Đại Lâm cười xoà thay cho lời chào. Thế nhưng mà tự dưng trong nhà xuất hiện hai vị khách lạ khiến bao nhiêu lời muốn nói đội nhiên bị chặn ngay cuống họng, Trần Đại Lâm cứ đứng đực mặt, ấp a ấp úng không nói được câu nào.
“Muốn đặt làm cái gì?”, anh ba Lý mất dần kiên nhẫn.
Trước vẻ mặt khó chịu và thái độ lạnh nhạt của hàng xóm, Trần Đại Lâm hơi lúng túng. chần chừ tới lui, cuối cùng hắn ta cũng lên tiếng: “Không phải, tôi không muốn đặt làm cái gì hết ấy, chẳng qua trong nhà thừa nhiều gỗ đào, vừa hay có cây này cứng đẹp, thớ mịn cho nên cầm sang đây để anh làm đồ chơi cho hai đứa nhỏ. Gỗ đào trừ tà, rất có lợi cho trẻ con.”
Anh ba Lý run rẩy khống chế lửa giận sôi trào, gằn giọng hỏi: “Con nhà anh đã khoẻ chưa, sao không giữ cho nó chơi mà lại tặng con nhà tôi?”
Trần Đại Lâm không nghe ra ẩn ý trong câu nói này, thế nên vẫn vô tư cười nói: “Nhân Nhân nhà tôi khá hơn nhiều rồi. Anh cũng đừng lo lắng quá, tụi nhỏ sẽ ngày càng tốt lên thôi…”
“Ngày càng tốt lên?” Một tiếng thét chói tai bất ngờ vang lên. Tiếp theo đó, chị ba Lý phóng vụt ra, sấn sổ xông tới trước mặt Trần Đại Lâm: “Tốt thế nào? Tốt ra làm sao? Đã hai ngày rồi Cẩu Đản và Thuý Hoa nhà chúng tôi không ăn không uống. Giờ anh còn vác cái này sang thương thay khóc mướn hả? Cút! Ôm theo gỗ của anh cút đi cho khuất mắt tôi!”
Ban nãy đứng ở bên trong chị đã nghe thấy cả rồi, chị ghê tởm những lời giả nhân giả nghĩa của kẻ mặt người dạ thú này. Hắn chính là hung thủ hãm hại con chị, chị phải băm vằm hắn thành trăm mảnh để trả thù cho các con!
Thấy bà xã sắp sửa mất khống chế, anh ba Lý cuống cuồng kéo vợ vào phòng, đóng chặt cửa lại.
Ngồi trên phòng khách, thôn trưởng Lý cũng hận bầm gan tím ruột, còn thím Lý ở dưới bếp thì chỉ biết bưng mặt khóc thương cho hai đứa cháu tội nghiệp.
Một màn này diễn ra quá nhanh và quá bất ngờ, Trần Đại Lâm chỉ biết chết trân tại chỗ, khiếp sợ há hộc miệng. Hắn muốn đuổi theo giải thích nhưng cửa phòng đã đóng chặt.
Đứng yên quan sát từ đầu tới cuối, Văn Trạch Tài khá ngạc nhiên trước biểu hiện của Trần Đại Lâm. Vì tình thế bỗng chốc rơi vào ngõ cụt, người nhà họ Lý lại không có ai ở đây cho nên Văn Trạch Tài đành phải lên tiếng: “Tại chị dâu quá lo lắng cho tụi nhỏ đâm ra hơi mất bình tĩnh.”
Trần Đại Lâm xấu hổ cúi gằm đầu, hắn chẳng nói chẳng rằng, lảo đảo xoay người rời khỏi Lý gia.
Đợi hắn đi khuất, Tần Dũng mới lên tiếng thắc mắc: “Đại sư, nhìn bộ dáng của Trần Đại Lâm quả thực chẳng giống kẻ xấu chút nào. Nhưng hắn lại mang gỗ đào tới?”
Văn Trạch Tài không trả lời ngay mà tiến tới chỗ cây gỗ đào đang được đặt sát bờ tường. Anh dựng nó lên, vỗ vỗ vài cái.
Kỳ lạ thay, không phải là những tiếng bộp bộp trầm đục quen thuộc, thay vào đó thanh âm phát ra rất vang và ngân dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận