Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư
Chương 212: Thương Phong
Chương Toàn quyết định ngồi xổm hẳn xuống, tóm lấy cằm gã thanh thiên, xoay trái xoay phải tỉ mỉ quan sát: “Ồ, chẳng lẽ cũng là con của đương gia tiền nhiệm nhà họ Chu, Chu “sở khanh”! Nhưng chắc không phải con vợ cả chứ hả?”
Chú Chung cũng ngồi thụp xuống bên cạnh, lắc đầu quả quyết: “Không phải đâu, con cháu dòng chính phải học Mệnh thuật bài bản chứ, đời nào lại lưu lạc tới mức làm dã thuật sư như thế này.”
Vậy thì là ai?
Hai ông chú liếc nhau, cơ hồ đồng thanh nói cùng lúc: “Con rơi!”
Văn Trạch Tài đi ra ngoài rửa tay, vừa vào thì nghe được câu này, anh nhanh nhạy bắt được trọng điểm: “Ồ, nếu là con ngoài giá thú thì ắt hẳn sẽ hận Chu gia lắm đây!”
Quay lại với Trần gia, mặc dù cứu được Trần Tiểu Lan nhưng toà từ đường đã cháy rụi hơn phân nửa. Trần Nhất Minh nổi cơn tam bành, quát tháo ầm ầm: “Tại sao? Tại sao đang yên đang lành lại bị cháy?”
Những người khác cũng ngơ ngơ ngác ngác anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai rõ nguyên nhân là do đâu.
“Không biết nữa, tự nhiên đang ngủ thì nghe có người hô hoán hoả hoạn, cũng chả hiểu là tại làm sao!”
Một ông chú khó chịu đưa ra phỏng đoán: “Hay là Tiểu Lan ngủ gật, không cẩn thận đánh đổ đèn vãng sanh?”
Trần Nhất Minh há miệng định phản bác nhưng suy nghĩ lại thì đúng là có khả năng này.
Đại đường lại một lần nữa rào rào như ong vỡ tổ, bởi làm gì có ai không sợ ma quỷ tâm linh
“Chết rồi, thế giờ phải làm sao đây, còn mấy tiếng nữa mới đủ bảy ngày, tự dưng đèn vãng sinh bị dập tắt, liệu người ta có về đòi mạng không?”
“Ờ, đúng đó, nhỡ hắn ta quay về thì tính sao?”
“Đã bảo từ đầu không nên làm bậy mà, giờ thì hay rồi…”
“Thôi, tôi dọn ra ngoài đây, không ở trong nhà tổ nữa đâu…”
“Đi đâu đấy, cho tôi đi theo với. Ở đây có khi mất mạng lúc nào cũng chẳng hay!”
Trần Nhất Minh thừa biết đám chú bác đang mượn cớ để chống đối. Nhưng giờ là thời điểm mấu chốt, nhất định không thể để xảy ra sai sót!
“Rầm!”
Trấn Nhất Minh hung tợn đạp văng chiếc ghế gỗ: “Trật tự!”
Đám chú bác bị dọa sợ, lập tức ngậm chặt miệng, không ai dám nghị luận gì nữa.
Trần Nhất Minh híp mắt đe doạ: “Đừng tưởng tôi không biết trong lòng mấy người đang nghĩ cái gì!”
Quả nhiên, một số người chột dạ vội vàng cụp đầu nín thinh.
Trần Nhất Minh cười lạnh: “Được, được lắm, muốn phân gia cũng được thôi. Nhưng bao năm nay các người đã hưởng sái không ít lợi ích từ chỗ cha tôi, giờ đâu thể nói đi là phủi đít đi ngay đúng không? Trao đổi đi, đem thứ quý giá nhất ra đánh đổi, tôi sẽ cho các người rời khỏi Trần gia!”
Đám người kinh hoảng tột độ, thế nhưng chẳng ai dám ngẩng đầu mặt đối mặt với Trần Nhất Minh, mà chỉ len lén đưa mắt nhìn nhau.
Trần Nhất Minh tao nhã ngồi xuống vị trí cao nhất, nhếch mép cười khẩy: “Thứ quý giá nhất tất nhiên chính là sinh mạng. Chỉ cần để lại sinh mạng, có thể rời đi bất cứ lúc nào!”
Một lời nói ra, cả đại đường lặng ngắt như tờ, thậm chí còn không có cả tiếng hít thở!
Khi tỉnh lại một lần nữa, Thương Phong, gã tà thuật sư khẽ cử động tay liền phát hiện dây trói đã bị siết chặt hơn, hắn nghiến răng dùng sức đứng dậy, khiêng cả cái ghế đi ra sát cửa phòng, ghé tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Tiếng Chương Toàn vang lên, mang theo vẻ thất vọng tràn trề: “Ai dà, giờ biết xử lý sao đây. Cứ tưởng là dòng chính Chu gia thì còn có thể hả hê ngược đãi một trận, ai dè thân phận của nó lại giống Vệ Quốc. Giờ đâm ra khó xử quá!”
“Mà tội nghiệt cũng tại thằng cha ngựa giống của chúng nó cơ, trêu hoa ghẹo nguyệt gieo rắc dòng giống khắp nơi, xong rồi không có trách nhiệm. Cái ngữ ấy chết sớm đúng là xứng đáng!”
Nhớ lại tuổi thơ cơ cực của Viên Vệ Quốc, chú Chung không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng. Nếu được chú còn muốn đào thi thể thằng cha nó lên, đập cho một trận nhừ tử cơ. Cái loại đàn ông chơi xong dong, bỏ con bỏ cái nheo nhóc đói khổ là không thể nào chấp nhận được!
Ngẫm nghĩ thế nào, Chương Toàn liền đề xuất ý kiến: “Hay là thả nó đi.”
Đứng trong phòng, Thương Phong sửng sốt không dám tin.
“Thả thì thả được thôi, nhưng trước tiên phải giải thuật cho chú cái đã”, nói đoạn Văn Trạch Tài đứng dậy mở chốt cửa.
Tuy nhiên Thương Phong đang thất thần cho nên tránh không kịp, cái mũi đập thẳng vào cánh cửa gỗ đỏ lựng như trái cà chua. Cảm giác đau đớn đột ngộc xộc lên làm hai hốc mắt hoe đỏ, thoạt nhìn nom đáng thương như cậu nhóc con trong nhà.
Cộng với ngoại hình hao hao thế nên trong tích tắc dường như phảng phất thấy được hình ảnh Viên Vệ Quốc đang sụt sùi khóc.
Cả chú Chung và Chương Toàn đều ngỡ ngàng đứng bật dậy, duy chỉ Văn Trạch Tài là vẫn giữ được thái độ bình tĩnh vốn có.
Anh tiến tới trước mặt Thương Phong, nhàn nhạt nói: “Những gì vừa rồi chúng tôi nói chắc hẳn cậu cũng đã nghe thấy cả rồi. Chỉ cần cậu chịu giải thuật, chúng tôi sẽ lập tức thả người. Sau khi xong việc, chúng ta không còn liên quan. Từ nay về sau, việc ai người nấy làm, nước sông không phạm nước giếng!”
Chú Chung cũng ngồi thụp xuống bên cạnh, lắc đầu quả quyết: “Không phải đâu, con cháu dòng chính phải học Mệnh thuật bài bản chứ, đời nào lại lưu lạc tới mức làm dã thuật sư như thế này.”
Vậy thì là ai?
Hai ông chú liếc nhau, cơ hồ đồng thanh nói cùng lúc: “Con rơi!”
Văn Trạch Tài đi ra ngoài rửa tay, vừa vào thì nghe được câu này, anh nhanh nhạy bắt được trọng điểm: “Ồ, nếu là con ngoài giá thú thì ắt hẳn sẽ hận Chu gia lắm đây!”
Quay lại với Trần gia, mặc dù cứu được Trần Tiểu Lan nhưng toà từ đường đã cháy rụi hơn phân nửa. Trần Nhất Minh nổi cơn tam bành, quát tháo ầm ầm: “Tại sao? Tại sao đang yên đang lành lại bị cháy?”
Những người khác cũng ngơ ngơ ngác ngác anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai rõ nguyên nhân là do đâu.
“Không biết nữa, tự nhiên đang ngủ thì nghe có người hô hoán hoả hoạn, cũng chả hiểu là tại làm sao!”
Một ông chú khó chịu đưa ra phỏng đoán: “Hay là Tiểu Lan ngủ gật, không cẩn thận đánh đổ đèn vãng sanh?”
Trần Nhất Minh há miệng định phản bác nhưng suy nghĩ lại thì đúng là có khả năng này.
Đại đường lại một lần nữa rào rào như ong vỡ tổ, bởi làm gì có ai không sợ ma quỷ tâm linh
“Chết rồi, thế giờ phải làm sao đây, còn mấy tiếng nữa mới đủ bảy ngày, tự dưng đèn vãng sinh bị dập tắt, liệu người ta có về đòi mạng không?”
“Ờ, đúng đó, nhỡ hắn ta quay về thì tính sao?”
“Đã bảo từ đầu không nên làm bậy mà, giờ thì hay rồi…”
“Thôi, tôi dọn ra ngoài đây, không ở trong nhà tổ nữa đâu…”
“Đi đâu đấy, cho tôi đi theo với. Ở đây có khi mất mạng lúc nào cũng chẳng hay!”
Trần Nhất Minh thừa biết đám chú bác đang mượn cớ để chống đối. Nhưng giờ là thời điểm mấu chốt, nhất định không thể để xảy ra sai sót!
“Rầm!”
Trấn Nhất Minh hung tợn đạp văng chiếc ghế gỗ: “Trật tự!”
Đám chú bác bị dọa sợ, lập tức ngậm chặt miệng, không ai dám nghị luận gì nữa.
Trần Nhất Minh híp mắt đe doạ: “Đừng tưởng tôi không biết trong lòng mấy người đang nghĩ cái gì!”
Quả nhiên, một số người chột dạ vội vàng cụp đầu nín thinh.
Trần Nhất Minh cười lạnh: “Được, được lắm, muốn phân gia cũng được thôi. Nhưng bao năm nay các người đã hưởng sái không ít lợi ích từ chỗ cha tôi, giờ đâu thể nói đi là phủi đít đi ngay đúng không? Trao đổi đi, đem thứ quý giá nhất ra đánh đổi, tôi sẽ cho các người rời khỏi Trần gia!”
Đám người kinh hoảng tột độ, thế nhưng chẳng ai dám ngẩng đầu mặt đối mặt với Trần Nhất Minh, mà chỉ len lén đưa mắt nhìn nhau.
Trần Nhất Minh tao nhã ngồi xuống vị trí cao nhất, nhếch mép cười khẩy: “Thứ quý giá nhất tất nhiên chính là sinh mạng. Chỉ cần để lại sinh mạng, có thể rời đi bất cứ lúc nào!”
Một lời nói ra, cả đại đường lặng ngắt như tờ, thậm chí còn không có cả tiếng hít thở!
Khi tỉnh lại một lần nữa, Thương Phong, gã tà thuật sư khẽ cử động tay liền phát hiện dây trói đã bị siết chặt hơn, hắn nghiến răng dùng sức đứng dậy, khiêng cả cái ghế đi ra sát cửa phòng, ghé tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Tiếng Chương Toàn vang lên, mang theo vẻ thất vọng tràn trề: “Ai dà, giờ biết xử lý sao đây. Cứ tưởng là dòng chính Chu gia thì còn có thể hả hê ngược đãi một trận, ai dè thân phận của nó lại giống Vệ Quốc. Giờ đâm ra khó xử quá!”
“Mà tội nghiệt cũng tại thằng cha ngựa giống của chúng nó cơ, trêu hoa ghẹo nguyệt gieo rắc dòng giống khắp nơi, xong rồi không có trách nhiệm. Cái ngữ ấy chết sớm đúng là xứng đáng!”
Nhớ lại tuổi thơ cơ cực của Viên Vệ Quốc, chú Chung không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng. Nếu được chú còn muốn đào thi thể thằng cha nó lên, đập cho một trận nhừ tử cơ. Cái loại đàn ông chơi xong dong, bỏ con bỏ cái nheo nhóc đói khổ là không thể nào chấp nhận được!
Ngẫm nghĩ thế nào, Chương Toàn liền đề xuất ý kiến: “Hay là thả nó đi.”
Đứng trong phòng, Thương Phong sửng sốt không dám tin.
“Thả thì thả được thôi, nhưng trước tiên phải giải thuật cho chú cái đã”, nói đoạn Văn Trạch Tài đứng dậy mở chốt cửa.
Tuy nhiên Thương Phong đang thất thần cho nên tránh không kịp, cái mũi đập thẳng vào cánh cửa gỗ đỏ lựng như trái cà chua. Cảm giác đau đớn đột ngộc xộc lên làm hai hốc mắt hoe đỏ, thoạt nhìn nom đáng thương như cậu nhóc con trong nhà.
Cộng với ngoại hình hao hao thế nên trong tích tắc dường như phảng phất thấy được hình ảnh Viên Vệ Quốc đang sụt sùi khóc.
Cả chú Chung và Chương Toàn đều ngỡ ngàng đứng bật dậy, duy chỉ Văn Trạch Tài là vẫn giữ được thái độ bình tĩnh vốn có.
Anh tiến tới trước mặt Thương Phong, nhàn nhạt nói: “Những gì vừa rồi chúng tôi nói chắc hẳn cậu cũng đã nghe thấy cả rồi. Chỉ cần cậu chịu giải thuật, chúng tôi sẽ lập tức thả người. Sau khi xong việc, chúng ta không còn liên quan. Từ nay về sau, việc ai người nấy làm, nước sông không phạm nước giếng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận