Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 200: Điều khoản hấp dẫn

Nhìn anh trai ngồi bệt dưới đất khóc tu tu, trong lòng Đơn Thái Hồng bỗng trào dâng cảm giác thoả mãn khó tả.

“Nghe người nhà bảo tôi hôn mê suốt hai ngày, sau khi tỉnh lại tôi cảm nhận rõ sức khoẻ ngày một đi xuống mà anh cả thì cứ ngày càng tốt lên. Ban đầu tôi cũng không để ý đâu, bởi vì tất cả tâm tư đều đổ dồn vào căn phòng mơ ước. Thế rồi thẳng cho tới Tết…”

Mùa đông gió rét căm căm, thân thể Đơn Thái Hồng càng suy yếu tợn. Còn nhớ trước đó một năm, cô vẫn tung tăng cùng lũ bạn đi đắp người tuyết, ném bóng tuyết. Ấy thế mà giờ đây, chỉ có thể thèm thuồng nhìn chúng bạn vui đùa. Cả người cô rồi gan bàn tay, bàn chân lúc nào cũng lạnh buốt như bị đông đá, cảm giác khó chịu vô cùng.

Đơn Thái Hồng đổ “bệnh” non nửa năm, mặc dù người lớn trong nhà đều biết rõ nguồn cơn căn “bệnh” thế nhưng tục ngữ có câu “cữu bệnh sàng tiền vô hiếu tử - bệnh tật lâu ngày sẽ trở thành gánh nặng của mọi người”. Huống hồ trong mắt Đơn gia, Đơn Thái Hồng nào có quan trọng gì, họ quan niệm nữ sinh ngoại tộc, con gái rồi sẽ gả cho người, là con nhà khác chứ không phải nhà mình.

“Hôm ấy tôi rét quá, định xuống bếp rót cốc nước nóng, nào ngờ lại tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của cha và ông nội”, vừa nói Đơn Thái Hồng vừa nghiêng đầu nhìn ra cửa, nói chính xác hơn là nhìn về nấm mồ được chôn ở phía xa xa kia.

“Bọn họ bảo giữ con bệnh trong nhà lâu ngày rất xúi quẩy, vả lại quá hai năm nữa phải tính tới chuyện thành gia lập thất cho anh cả. Bọn họ sợ đàng gái biết anh ấy có một đứa em ốm yếu, bệnh tật, nhỡ đâu lại lên mặt xem thường đàng trai thì sao. Vậy cho nên phải gấp rút tìm chỗ gả tôi ra ngoài.”

“Ông nội tôi lại nói, nhất thiết không thể để tôi ở cách ông quá xa, bằng không cổ trùng mất tác dụng, anh cả sẽ bị nguy hiểm.”

Núp ngoài vách bếp, Đơn Thái Hồng dường như đóng băng cả cơ thể lẫn trái tim. Nhưng vẫn cố nán lại nghe tiếp.

“Ông nội bảo trong thôn hiện có rất nhiều thanh niên tới tuổi dựng vợ gả chồng, cứ tìm đại nhà nào gần gần gả tôi qua đó là được. Nhưng suy nghĩ một lát, ông nội liền nhắc tới anh tư nhà họ Trương, cũng chính là chồng tôi hiện giờ. Khi đó vợ anh ấy mới vừa qua đời, để lại ba đứa con thơ nheo nhóc. Mà tôi thì lại hiền lành, thiện tâm, đợi ba đứa nó trưởng thành nhất định ít nhiều cùng sẽ phụng dưỡng tôi.”

Quả nhiên, lời này khiến Đơn Thái Hồng xúc động vô cùng vì cứ tưởng ông nội quan tâm mình, lo lắng cho những năm tháng sau này của mình mà nhọc công suy tính. Tuy nhiên sự thật lại phũ phàng hơn nhiều, sở dĩ ông nội Đơn tính toán như vậy chỉ đơn giản là vì cô sống lâu thì Đơn Thái Đảm mới càng hút được nhiều dưỡng chất.

“Một năm sau, tôi gả chồng”, Đơn Thái Hồng thẫn thờ vuốt ve bụng mình “với cái cơ thể này của tôi chắc chắn không thể sinh con. Nhưng tôi có thể trách ai bây giờ, tất cả lỗi lầm là do tôi, là tôi sai…”

Dừng một nhịp, Đơn Thái Hồng hướng ánh mắt khẩn khoản về phía Đơn Thái Đảm: “Anh cả, bao năm nay trong lòng em cứ mãi canh cánh một câu hỏi. Giả dụ năm đó em không ngu ngốc gật đầu thì liệu ông nội và cha mẹ có buông tha cho em không?”

Đơn Thái Đảm cắn chặt răng, một chữ cũng không thốt ra được. Bởi vì anh quá hiểu tính cách người nhà mình, chắc chắn em gái sẽ không có đường thoát thân!

Văn Trạch Tài thở dài: “Nếu cô đã biết rõ mọi chuyện, thì vì cớ gì mà không nói cho anh trai cô?”

Đơn Thái Hồng cắn môi, biểu tình dại ra: “Gả về nhà chồng ba năm mà cái bụng vẫn chẳng có động tĩnh gì, hơn nữa sức khoẻ càng lúc càng xuống dốc. Lúc ấy tôi cũng đoán được nguyên nhân là vì sao, thế nên tôi trực tiếp tới chất vấn mẹ.”

Nhưng khổ nỗi bà Đơn chỉ biết khóc trong bất lực. Mọi việc trong nhà đều do ông nội và cha làm chủ. Bà chỉ là phận phụ nữ chân yếu tay mềm thế nên nhất nhất chuyện gì cũng phải nghe theo sự sắp xếp của đàn ông. Hơn nữa, Đơn Thái Đảm là cháu độc đinh, vì huyết mạch đời sau của Đơn gia, bà đành phải nhắm một mắt mở một mắt.

“Ngần ấy năm, mỗi khi tôi bất bình là mẹ tôi sẽ trực tiếp quỳ xuống trước mặt tôi khóc lóc van xin, nói là mình có nỗi khổ riêng, nói là mình áy náy lắm nhưng không còn cách nào khác.”

Hoá ra là vậy, tới bây giờ ba người đàn ông mới hiểu vì sao ban nãy Đơn Thái Hồng lại bật thốt lời chán ghét. Đó là vì nhìn quá nhiều, nghe quá nhiều thành ra cảm xúc chai sạn, chỉ còn lại chán chường cùng tuyệt vọng.

Đơn Thái Hồng hít vào một hơi thật sâu, tâm trạng mâu thuẫn giằng xé: “Không phải tôi không nghĩ tới việc nói sự thật cho anh cả. Đã từng có lúc định nói nhưng còn chưa kịp thì tôi lại gặp rắc rối từ phía gia đình chồng. Mẹ chồng không ít lần trong tối ngoài sáng cố ý làm khó làm dễ tôi. Bữa đó tình cờ anh cả bắt gặp, anh ấy trực tiếp đứng ra cãi nhau tay đôi giành công đạo cho tôi, thậm chí còn suýt chút động thủ đánh người. Mẹ chồng tôi sợ xanh mặt, từ đó về sau không dám ức hiếp tôi nữa. Tới tận bây giờ tôi vẫn nhớ như in câu anh cả đã nói hôm đó. Anh ấy bảo chỉ cần anh ấy còn thở, thì Trương gia đừng hòng đụng đến một cọng tóc của tôi, bằng không dù cho có ngồi tù anh ấy cũng bắt bọn họ phải trả giá.”

Nhìn hai mắt Đơn Thái Hồng bừng sáng, mang theo niềm vui sướng và hạnh phúc như đứa trẻ được cho kẹo, Văn Trạch Tài bỗng cảm thấy có chút chua xót. Còn Tần Dũng thì lén quay đi chỗ khác, xoa xoa mắt.

Phải là người hồn nhiên và giản đơn cỡ nào mới có thể dễ dàng thoả mãn tới vậy?

Đóng lại ký ức, Đơn Thái Hồng quay trở về với thực tại. Cô nhìn anh trai, cười hiền: “Lỗi không phải tại anh. Thực sự em biết anh cả rất thương em, rất tốt với em. Hôm ông nội mất, em hồi hộp tới phát điên, bởi một lần nghe được ông nội từng bảo, có con trùng gì đó nằm trên người ông. Nếu người mất rồi chẳng phải trùng cũng chết, như vậy mọi chuyện sẽ kết thúc, em sẽ được giải thoát hay sao…”

Tuy nhiên kết cả cuối cùng chỉ là tràn trề thất vọng.

Đơn Thái Hồng không những không được giải thoát, mà sức khoẻ càng tụt dốc không phanh. Hiện giờ thân thể cô còn chẳng bằng mẹ chồng mình ấy chứ.

Ở Trương gia, ngoại trừ ba đứa nhóc thì tất cả những người còn lại đều ngứa mắt Đơn Thái Hồng, thậm chí còn trù cho cô chết sớm.

Tuy nhiên đặt câu hỏi tại sao Trương gia lại chịu rước về một nàng dâu ốm yếu bệnh tật thì phải nhắc lại các điều khoản thoả thuận nhiều năm về trước.

Thứ nhất, Đơn gia đưa ra đảm bảo nếu Đơn Thái Hồng chết sớm, nhà gái sẽ bồi hoàn lại toàn bộ lễ hỏi, không những thế còn trả lại gấp đôi. Thứ hai, Đơn gia hào phóng tuyên bố sẽ lo liệu tiền cưới vợ cho cả ba thằng cháu trai nhà họ Trương, với yêu cầu duy nhất đó là Đơn Thái Hồng sống mạnh khoẻ bình an tới lúc tụi nhỏ thành gia lập thất.

Có thể nói, để mộ phần của ông nội Đơn được chôn trước cửa Trương gia, nhà họ Đơn đã chấp nhận chi ra một cái giá vô cùng đắt.

Và đương nhiên, trước những điều khoản quá mức hấp dẫn và béo bở như vậy, Trương gia làm sao không động lòng cho được.

“Út à, em yên tâm, tất cả đều là anh cả nợ em, anh cả hứa sẽ bồi thường cho em, không để em phải sống ấm ức thiệt thòi…” Đơn Thái Đảm nghẹn ngào nói trong bi thương.

Tuy nhiên Đơn Thái Hồng lại chẳng ôm hy vọng cao xa: “Sức khoẻ em em biết, có thể gắng gượng tới ngày uống ly trà con dâu đã là cố lắm rồi. Anh cả, anh cũng nên tập suy nghĩ thoáng chút đi. Em đã có thể chấp nhận, thì trước sau gì anh cũng chấp nhận được thôi.”

Đơn Thái Đảm cắn môi đến bật máu, mê mải nhìn về phía Văn Trạch Tài với ánh mắt cầu xin.

Văn Trạch Tài vươn tay bắt mạch Đơn Thái Hồng, mạch tượng vô cùng yếu. Sắc mặt anh thoắt cái trầm hẳn xuống khiến cả người Đơn Thái Đảm như rơi vào hầm băng. Anh ta cuống quýt hỏi: “Đại sư, chẳng lẽ…chẳng lẽ không còn một cách nào hay sao?”

Văn Trạch Tàn nhàn nhạt nói: “Chỉ có một cách duy nhất, hơn nữa chỉ có thể làm một lần. Tuy nhiên căng lắm cũng chỉ trụ được mười năm nữa thôi.”

“Được được, mười năm cũng tốt, mười năm cũng tốt. Chỉ cần em gái tôi có thể khoẻ mạnh, có thể đi đó đi đây ngắm nhìn cảnh đẹp thế gian…” Đơn Thái Đảm kích động nói nói cười cười. Lúc trước đại sư bảo em gái chỉ còn sống được một năm khiến anh cảm thấy chua xót và hối tiếc tột cùng. Giờ có thể tăng lên hẳn mười năm, trời ơi, tốt quá đi ấy chứ. Anh sẽ tranh thủ khoảng thời gian còn lại để bù đắp cho em ấy những gì tốt nhất.

Giống với anh trai, trong mắt Đơn Thái Hồng cũng lấp lánh ước mơ và hy vọng. Đối với cô, cô không mong cầu cao sang, chỉ mong có thể giống các bạn gái cùng trang lứa, trẻ trung khoẻ mạnh. Như vậy là mãn nguyện lắm rồi.

Không để hai anh em họ đợi lâu, Văn Trạch Tài nhìn thẳng vào Đơn Thái Đảm, nói rõ ràng: “Biện pháp rất đơn giản, hai người đổi chỗ cho nhau. Có nghĩa là đem tử cổ trên người cậu chuyển sang Thái Hồng. Và chuyển mẫu cổ từ Thái Hồng sang người cậu. Sau khi hoàn tất chuyển đổi, cậu sẽ là người cung cấp chất dinh dưỡng, Thái Hồng sẽ là người nhận. Cô ấy sẽ phục hồi sức khoẻ, tuổi sinh học cũng quay trở lại với đúng tuổi đời. Còn cậu thì từ từ suy yếu dần. Cho tới khi Thái Hồng bắt đầu đau đầu thì cũng là lúc thọ mạng của hai người đã tận.”

Nói trắng ra, thời gian của hai anh em Thái Hồng - Thái Đảm không còn nhiều. Một khi tử cổ không hút đủ chất dinh dưỡng, mẫu cổ sẽ cắn nuốt ký chủ. Vào thời điểm tử cổ chết vì đói, mẫu cổ và công cổ cũng cùng lúc diệt vong.

“Người một nhà, tất nhiên phải túm tụm quây quần bên nhau”, câu nói mà Văn Trạch Tài đã nói trước đây, tới bây giờ mọi người mới lý giải được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận