Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư
Chương 145: Điều tra chân tướng
Văn Trạch Tài nhíu mày nói: “Từ chỗ anh cả cháu đã nắm được đại khái sự tình. Rõ ràng tên bụi đời kia trước giờ không quen Đại Thuận, nhưng lại biết rất rõ về cậu ấy, kể cả những chi tiết cá nhân riêng tư nhỏ nhặt nhất. Liệu có phải hắn quen ai khác trong gia đình mình không?”
Nhắc tới vấn đề của con trai, thôn y Lý lập tức vực dậy tinh thần, cố gắng ngồi thẳng lưng nói chuyện: “Không có, đảm bảo không có. Chú đã hỏi hết một lượt rồi, không ai biết thằng đó cả nhưng nó lại tường tận mọi chuyện trong nhà chú, thế mới lạ chứ.”
Văn Trạch Tài quay sang phía Tiết Ly Ly, còn chưa kịp mở miệng hỏi cô ấy đã vội lắc đầu quầy quậy: “Nhà mẹ đẻ em cũng không ai quen biết tên đó.”
Triệu Đại Phi cau chặt mày: “Quái nhỉ? Vậy từ đâu hắn có được tin tức về vết bớt trên mông Đại Thuận?”
Không lâu sau thím Lý bưng hai chén nước lên, tươi cười niềm nở: “Uống hớp nước cho đỡ mệt. Ngại quá, phiền hai đứa gấp gáp chạy tít từ thành phố về tận đây một chuyến.”
Văn Trạch Tài nói cảm ơn, lịch sự đưa tay đón lấy rồi nâng chén nhấp một ngụm. Mới đầu cứ tưởng nước giếng bình thường hoá ra là nước đường ngọt mát thanh thanh, rất dễ chịu.
Uống xong, anh lại tiếp tục hỏi: “Cháu nghe nói cách đây không lâu Chu Thiên Hoa đánh lộn với người ở thôn bên. Chú Lý, chú có từng tranh chấp hay cãi vã gì với gã chí phèo họ Chu đó không?”
Chỉ một câu hỏi hết sức đơn giản nhưng chú Lý bàng hoàng đần thuỗn người còn thím Lý thì vừa tức giận vừa sợ hãi, run rẩy đánh bộp một cái rõ đau lên lưng chồng.
Văn Trạch Tài cùng Triệu Đại Phi há hốc miệng, ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì. Còn chưa kịp thắc mắc đã nghe tiếng thím Lý càm ràm: “Tôi đã nói với ông rồi mà, thằng đó lòng dạ hẹp hòi lắm, khuyên nhủ nó nào có ích gì, chỉ tổ tốn nước bọt, mệt người thêm thôi à!”
Vốn chuyện này chú thím cũng đã quên lâu rồi, may có Văn Trạch Tài nhắc nên mới sực nhớ ra.
Thím Lý thở dài kể lại: “Lần đó Chu Thiên Hoa bị chém suýt đứt tay, vết thương sâu lắm, chúng nó chém bằng lưỡi hái cơ mà, xém tí nữa là chạm vào xương rồi. Sau khi cầm máu sơ cứu tạm thời, chú nhà thím đã khuyên nó lập tức đi lên bệnh viện điều trị cho cẩn thận vì thương tích rất nặng. Thế nhưng cái thằng đó nghèo kiết xác, tiền ăn còn không có lấy đâu ra tiền nằm viện. Nó nhất quyết không chịu đi, khóc khóc mếu mếu nhờ ông già này thăm khám thuốc men giúp.”
Với kinh nghiệm lâu năm, thôn y Lý chỉ cần kiểm tra sơ là có thể nhận định mức độ thương tổn nghiêm trọng cỡ nào, nếu không được chữa trị đàng hoàng khả năng cao một cánh tay của Chu Thiên Hoa sẽ bị phế. Tuy rằng may mắn chưa đụng chạm tới xương cốt nhưng hiện tại thời tiết nóng nực, mấy vết thương hở cực dễ mưng mủ nhiễm trùng. Bằng trách nhiệm nghề nghiệp và lương tâm của một thôn y, chú Lý đã chỉ rõ khả năng xấu nhất có thể xảy ra đồng thời kiến nghị Chu Thiên Hoa phải nhập viện gấp, không thể chậm trễ.
Hồi tưởng lại sự việc, chú Lý cũng mệt mỏi lắc đầu: “Khuyên hết nước hết cái mà nó có chịu nghe đâu. Cứ liên mồm nói tin tưởng chú. Không những vậy còn uy hiếp ngược lại chú nữa chứ. Nó bảo nếu chú không nhận chữa cho nó thì nó về nhà nằm chờ chết. Dầu gì cũng sống cùng một thôn, nhìn nó từ lúc bé lẫm chẫm cho tới khi trưởng thành. Thành thử có tốt có xấu thế nào thì trong mắt chú nó vẫn là một đứa trẻ. Thấy nó chịu đau chịu đớn chú đâu có đành lòng, thế là lại bốc thuốc cho nó, uống bên trong đắp bên ngoài đủ hết. Mà chú tuyển toàn là thảo dược tốt có lợi cho việc điều trị vết thương đấy chứ. Nhưng mà khổ nỗi cái thằng này không bỏ được tất bét rượu. Đã dặn gãy lưỡi rồi vậy mà ngày nào nó cũng uống rượu như uống nước, bảo sao không mưng mủ làm độc. Vết thương lở loét nhiễm trùng, ăn tận vào xương. Tới lúc đau nhức không thể chịu nổi nữa nó mới chịu đi viện đấy. Lì lợm lắm.”
Thím Lý vươn tay gạt lệ, tiếp lời chồng: “Sau khi về nó liên tục phàn nàn là tốn kém quá nhiều tiền của, nhưng như vậy thì cũng thôi đi đằng này nó còn đi khắp nơi rêu rao nói nhà thím cố tình chữa cho nó thành ra như vậy. Dĩ nhiên những người hiểu lí lẽ người ta sẽ không tin nhưng trong thôn thiếu gì kẻ nhiều chuyện, ưa ngồi lê đôi mách bới móc người khác, lại còn gặp mấy đứa gai mắt chú thím từ lâu nữa chứ. Thế là chúng tụ thành hội túa ra khắp nơi tung tin thất thiệt. Chúng nó thất đức vô cùng, kiểu này là ép ông Lý nhà thím tức chết chứ còn gì nữa! Đúng là cái hạng lấy oán báo ân!”
Mà kể ra cũng lạ, sau lần ấy thằng Chu Thiên Hoa tuyệt nhiên không tìm tới đây gây sự nháo loạn. Với cái tính cách của nó chắc hẳn phải lăn đùng ngã ngửa ra ăn vạ mới đúng chứ nhỉ, ấy thế mà chỉ rêu rao nói xấu ở bên ngoài. Không lẽ nó đang tìm cách trả thù nhà mình?!
Văn Trạch Tài buông chén nước, mạnh dạn đưa ra phỏng đoán: “Tuổi tác của Chu Thiên Hoa và Đại Thuận gần gần nhau, chắc khi còn nhỏ cũng không ít lần cùng nhau cởi chuồng tắm mưa vậy nên việc hắn biết vết bớt hay nốt ruồi trên người Đại Thuận là hết sức bình thường. Cháu hoài nghi tên bụi đời kia có đồng phạm, và kẻ đó không ai khác chính là Chu Thiên Hoa.”
Cả vợ chồng chú Lý lẫn Tiết Ly Ly đều sợ hãi ngây người. Mãi sau chú Lý mới nuốt nước miếng, run rẩy nói: “Việc này…việc này không có chứng cứ, chúng ta…không nên nói lung tung, nhỡ ai nghe được thì phiền hà lắm…”
Văn Trạch Tài khẽ mỉm cười: “Cả một đống tiền viện phí Chu Thiên Hoa lấy từ đâu ra, cái này cũng là nghi điểm. Gần đây cuộc sống của hắn như thế nào, có phải thoải mái hơn, dư dả hơn hay không, cũng cần phải điều tra làm rõ. Đại Phi…”
Văn Trạch Tài vừa xoay người, Triệu Đại Phi đã đứng bật dậy, trong tư thế sẵn sàng đợi lệnh.
“Con liên hệ lại với mấy anh em, tìm vài người theo dõi Chu Thiên Hoa 24 trên 24, thám thính xem trừ bỏ đi làm và về nhà hắn có thường hay lui tới chỗ nào khả nghi hoặc bí mật gặp gỡ ai không. Nếu có thì khả năng cao chính là họ hàng của tên bụi đời kia.”
Tuy đám anh em giang hồ trước đây đã rửa tay gác kiếm hết, nhưng nếu Triệu Đại Phi mở lời chắc chắn bọ họ sẽ không từ chối. Đương nhiên, Triệu Đại Phi không tới tay không, cậu xách theo rất nhiều rượu thịt đủ cho mọi người đánh chén một bữa phủ phê. Đi nhờ vả người ta mà lại, ít nhiều gì mình cũng phải thể hiện chút ít thành ý chứ.
Trong lúc Triệu Đại Phi bận rộn, Văn Trạch Tài cũng không được rảnh rỗi nghỉ ngơi. Anh đạp xe một lèo thẳng tới tiệm sách tìm quản lý Vương.
Lâu lắm rồi mới có dịp tái ngộ, khỏi phải nói quản lý Vương mừng rỡ tới độ nào. Anh ấy một hai phải kéo Văn Trạch Tài về nhà mình ăn cơm cho bằng được.
Cơm nước xong, hai người ngồi xuống pha ấm trà tâm sự. Quản lý Vương mở lời trước: “Sự việc của chú em cùng thôn với cậu, anh cũng biết một ít. Anh đã cho người điều tra thằng nhóc bụi đời kia rồi, phát hiện nó qua lại rất mật thiết với một tên cũng sống tại thôn Lợi Hoà, tên là Chu Thiên Hoa.”
Quả đúng như những gì mình dự đoán, Văn Trạch Tài thở dài ngao ngán: “Em cũng nghi nghi rồi chỉ đáng tiếc không có bằng chứng chứng minh bọn chúng là đồng phạm.”
Quản lý Vương cũng chán nản lắc đầu: “Người của anh cũng tra không ra. Nên chú phải hết sức cẩn thận đấy, đừng chủ quan khinh địch.”
Nói chuyện một lúc, Văn Trạch Tài đứng dậy cáo từ. Từ nhà quản lý Vương đi ra, anh quyết định chưa quay lại thôn vội mà đạp xe thẳng lên huyện thành.
Đương nhiên vô duyên vô cớ thì không thể đến thăm phạm nhân song Văn Trạch Tài là người có quen biết. Đích thân Mã Trung Nguyện đã ký giấy thì ở cái đất huyện thành này chẳng chỗ nào cấm được Văn Trạch Tài, kể cả đó là nhà tù.
Bị giam mấy ngày trời, tinh thần Lý Đại Thuận suy sụp hẳn, sắc mặc cũng xám ngoét không chút sức sống. Nhìn thấy người tới thăm mình là Văn Trạch Tài, Lý Đại Thuận khóc khóc mếu mếu vừa mừng vừa sợ: “Anh Trạch Tài, sao anh lại về?”
Văn Trạch Tài phì cười: “Tôi không về thì chú tính thế nào bây giờ?”
Lý Đại Thuận tức khắc gục đầu buồn bã: “Ngàn phòng vạn phòng cuối cùng vẫn bị trúng kế mới tức chứ. Em thề với anh Lý Đại Thuận em trước giờ chưa từng lấy của ai bất cứ cái gì chứ đừng nói tới việc trộm cắp, cướp bóc.”
“Anh biết”, Văn Trạch Tài vỗ vỗ vai an ui: “Tất nhiên anh tin chú không làm mấy việc táng tận lương tâm đó. Thôi chịu khó ở đây thêm vài ngày, nhưng nhớ tuyệt đối không được để xảy ra xung đột với bất cứ ai. Cố gắng đợi mấy ngày đi, sắp được ra rồi.”
Lý Đại Thuận xúc động hai mắt đỏ hoe: “Em lại làm phiền anh rồi.”
“Nói linh tinh cái gì đấy”, Văn Trạch Tài bật cười, vươn tay đấm thằng em khờ khạo một cái.
Thăm Lý Đại Thuận xong, Văn Trạch Tài cố tình rẽ qua bệnh viện, nơi tên bụi đời kia đang nằm điều trị.
Hắn tên Trần Quốc, trong nhà đứng hàng thứ hai nên còn được biết tới với danh xưng Trần lão nhị.
Vết thương trên đầu Trần Quốc tương đối nghiêm trọng, tới bây giờ vẫn chưa thể bước chân xuống giường. Bởi vì hắn là phạm nhân, có liên đới tới một vụ trọng án cho nên cảnh sát canh chừng rất cẩn mật. Một mình hắn nằm viện mà có hẳn mấy cán bộ thay phiên trông coi, ngay cả đi vệ sinh cũng có người theo, đảm bảo không để hắn đào tẩu hoặc xảy ra chuyện gì bất trắc.
Cách căn phòng đang giam lỏng Trần Quốc không xa, Văn Trạch Tài đứng dựa lưng vào tường, trên tay cầm một điếu thuốc, hai mắt đảo qua đảo lại quan sát mục tiêu. Dĩ nhiên anh không hút nhưng phải giả vờ là kẻ nghiện thuốc để tiện đứng đây thám thính tình hình.
Nhắc tới vấn đề của con trai, thôn y Lý lập tức vực dậy tinh thần, cố gắng ngồi thẳng lưng nói chuyện: “Không có, đảm bảo không có. Chú đã hỏi hết một lượt rồi, không ai biết thằng đó cả nhưng nó lại tường tận mọi chuyện trong nhà chú, thế mới lạ chứ.”
Văn Trạch Tài quay sang phía Tiết Ly Ly, còn chưa kịp mở miệng hỏi cô ấy đã vội lắc đầu quầy quậy: “Nhà mẹ đẻ em cũng không ai quen biết tên đó.”
Triệu Đại Phi cau chặt mày: “Quái nhỉ? Vậy từ đâu hắn có được tin tức về vết bớt trên mông Đại Thuận?”
Không lâu sau thím Lý bưng hai chén nước lên, tươi cười niềm nở: “Uống hớp nước cho đỡ mệt. Ngại quá, phiền hai đứa gấp gáp chạy tít từ thành phố về tận đây một chuyến.”
Văn Trạch Tài nói cảm ơn, lịch sự đưa tay đón lấy rồi nâng chén nhấp một ngụm. Mới đầu cứ tưởng nước giếng bình thường hoá ra là nước đường ngọt mát thanh thanh, rất dễ chịu.
Uống xong, anh lại tiếp tục hỏi: “Cháu nghe nói cách đây không lâu Chu Thiên Hoa đánh lộn với người ở thôn bên. Chú Lý, chú có từng tranh chấp hay cãi vã gì với gã chí phèo họ Chu đó không?”
Chỉ một câu hỏi hết sức đơn giản nhưng chú Lý bàng hoàng đần thuỗn người còn thím Lý thì vừa tức giận vừa sợ hãi, run rẩy đánh bộp một cái rõ đau lên lưng chồng.
Văn Trạch Tài cùng Triệu Đại Phi há hốc miệng, ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì. Còn chưa kịp thắc mắc đã nghe tiếng thím Lý càm ràm: “Tôi đã nói với ông rồi mà, thằng đó lòng dạ hẹp hòi lắm, khuyên nhủ nó nào có ích gì, chỉ tổ tốn nước bọt, mệt người thêm thôi à!”
Vốn chuyện này chú thím cũng đã quên lâu rồi, may có Văn Trạch Tài nhắc nên mới sực nhớ ra.
Thím Lý thở dài kể lại: “Lần đó Chu Thiên Hoa bị chém suýt đứt tay, vết thương sâu lắm, chúng nó chém bằng lưỡi hái cơ mà, xém tí nữa là chạm vào xương rồi. Sau khi cầm máu sơ cứu tạm thời, chú nhà thím đã khuyên nó lập tức đi lên bệnh viện điều trị cho cẩn thận vì thương tích rất nặng. Thế nhưng cái thằng đó nghèo kiết xác, tiền ăn còn không có lấy đâu ra tiền nằm viện. Nó nhất quyết không chịu đi, khóc khóc mếu mếu nhờ ông già này thăm khám thuốc men giúp.”
Với kinh nghiệm lâu năm, thôn y Lý chỉ cần kiểm tra sơ là có thể nhận định mức độ thương tổn nghiêm trọng cỡ nào, nếu không được chữa trị đàng hoàng khả năng cao một cánh tay của Chu Thiên Hoa sẽ bị phế. Tuy rằng may mắn chưa đụng chạm tới xương cốt nhưng hiện tại thời tiết nóng nực, mấy vết thương hở cực dễ mưng mủ nhiễm trùng. Bằng trách nhiệm nghề nghiệp và lương tâm của một thôn y, chú Lý đã chỉ rõ khả năng xấu nhất có thể xảy ra đồng thời kiến nghị Chu Thiên Hoa phải nhập viện gấp, không thể chậm trễ.
Hồi tưởng lại sự việc, chú Lý cũng mệt mỏi lắc đầu: “Khuyên hết nước hết cái mà nó có chịu nghe đâu. Cứ liên mồm nói tin tưởng chú. Không những vậy còn uy hiếp ngược lại chú nữa chứ. Nó bảo nếu chú không nhận chữa cho nó thì nó về nhà nằm chờ chết. Dầu gì cũng sống cùng một thôn, nhìn nó từ lúc bé lẫm chẫm cho tới khi trưởng thành. Thành thử có tốt có xấu thế nào thì trong mắt chú nó vẫn là một đứa trẻ. Thấy nó chịu đau chịu đớn chú đâu có đành lòng, thế là lại bốc thuốc cho nó, uống bên trong đắp bên ngoài đủ hết. Mà chú tuyển toàn là thảo dược tốt có lợi cho việc điều trị vết thương đấy chứ. Nhưng mà khổ nỗi cái thằng này không bỏ được tất bét rượu. Đã dặn gãy lưỡi rồi vậy mà ngày nào nó cũng uống rượu như uống nước, bảo sao không mưng mủ làm độc. Vết thương lở loét nhiễm trùng, ăn tận vào xương. Tới lúc đau nhức không thể chịu nổi nữa nó mới chịu đi viện đấy. Lì lợm lắm.”
Thím Lý vươn tay gạt lệ, tiếp lời chồng: “Sau khi về nó liên tục phàn nàn là tốn kém quá nhiều tiền của, nhưng như vậy thì cũng thôi đi đằng này nó còn đi khắp nơi rêu rao nói nhà thím cố tình chữa cho nó thành ra như vậy. Dĩ nhiên những người hiểu lí lẽ người ta sẽ không tin nhưng trong thôn thiếu gì kẻ nhiều chuyện, ưa ngồi lê đôi mách bới móc người khác, lại còn gặp mấy đứa gai mắt chú thím từ lâu nữa chứ. Thế là chúng tụ thành hội túa ra khắp nơi tung tin thất thiệt. Chúng nó thất đức vô cùng, kiểu này là ép ông Lý nhà thím tức chết chứ còn gì nữa! Đúng là cái hạng lấy oán báo ân!”
Mà kể ra cũng lạ, sau lần ấy thằng Chu Thiên Hoa tuyệt nhiên không tìm tới đây gây sự nháo loạn. Với cái tính cách của nó chắc hẳn phải lăn đùng ngã ngửa ra ăn vạ mới đúng chứ nhỉ, ấy thế mà chỉ rêu rao nói xấu ở bên ngoài. Không lẽ nó đang tìm cách trả thù nhà mình?!
Văn Trạch Tài buông chén nước, mạnh dạn đưa ra phỏng đoán: “Tuổi tác của Chu Thiên Hoa và Đại Thuận gần gần nhau, chắc khi còn nhỏ cũng không ít lần cùng nhau cởi chuồng tắm mưa vậy nên việc hắn biết vết bớt hay nốt ruồi trên người Đại Thuận là hết sức bình thường. Cháu hoài nghi tên bụi đời kia có đồng phạm, và kẻ đó không ai khác chính là Chu Thiên Hoa.”
Cả vợ chồng chú Lý lẫn Tiết Ly Ly đều sợ hãi ngây người. Mãi sau chú Lý mới nuốt nước miếng, run rẩy nói: “Việc này…việc này không có chứng cứ, chúng ta…không nên nói lung tung, nhỡ ai nghe được thì phiền hà lắm…”
Văn Trạch Tài khẽ mỉm cười: “Cả một đống tiền viện phí Chu Thiên Hoa lấy từ đâu ra, cái này cũng là nghi điểm. Gần đây cuộc sống của hắn như thế nào, có phải thoải mái hơn, dư dả hơn hay không, cũng cần phải điều tra làm rõ. Đại Phi…”
Văn Trạch Tài vừa xoay người, Triệu Đại Phi đã đứng bật dậy, trong tư thế sẵn sàng đợi lệnh.
“Con liên hệ lại với mấy anh em, tìm vài người theo dõi Chu Thiên Hoa 24 trên 24, thám thính xem trừ bỏ đi làm và về nhà hắn có thường hay lui tới chỗ nào khả nghi hoặc bí mật gặp gỡ ai không. Nếu có thì khả năng cao chính là họ hàng của tên bụi đời kia.”
Tuy đám anh em giang hồ trước đây đã rửa tay gác kiếm hết, nhưng nếu Triệu Đại Phi mở lời chắc chắn bọ họ sẽ không từ chối. Đương nhiên, Triệu Đại Phi không tới tay không, cậu xách theo rất nhiều rượu thịt đủ cho mọi người đánh chén một bữa phủ phê. Đi nhờ vả người ta mà lại, ít nhiều gì mình cũng phải thể hiện chút ít thành ý chứ.
Trong lúc Triệu Đại Phi bận rộn, Văn Trạch Tài cũng không được rảnh rỗi nghỉ ngơi. Anh đạp xe một lèo thẳng tới tiệm sách tìm quản lý Vương.
Lâu lắm rồi mới có dịp tái ngộ, khỏi phải nói quản lý Vương mừng rỡ tới độ nào. Anh ấy một hai phải kéo Văn Trạch Tài về nhà mình ăn cơm cho bằng được.
Cơm nước xong, hai người ngồi xuống pha ấm trà tâm sự. Quản lý Vương mở lời trước: “Sự việc của chú em cùng thôn với cậu, anh cũng biết một ít. Anh đã cho người điều tra thằng nhóc bụi đời kia rồi, phát hiện nó qua lại rất mật thiết với một tên cũng sống tại thôn Lợi Hoà, tên là Chu Thiên Hoa.”
Quả đúng như những gì mình dự đoán, Văn Trạch Tài thở dài ngao ngán: “Em cũng nghi nghi rồi chỉ đáng tiếc không có bằng chứng chứng minh bọn chúng là đồng phạm.”
Quản lý Vương cũng chán nản lắc đầu: “Người của anh cũng tra không ra. Nên chú phải hết sức cẩn thận đấy, đừng chủ quan khinh địch.”
Nói chuyện một lúc, Văn Trạch Tài đứng dậy cáo từ. Từ nhà quản lý Vương đi ra, anh quyết định chưa quay lại thôn vội mà đạp xe thẳng lên huyện thành.
Đương nhiên vô duyên vô cớ thì không thể đến thăm phạm nhân song Văn Trạch Tài là người có quen biết. Đích thân Mã Trung Nguyện đã ký giấy thì ở cái đất huyện thành này chẳng chỗ nào cấm được Văn Trạch Tài, kể cả đó là nhà tù.
Bị giam mấy ngày trời, tinh thần Lý Đại Thuận suy sụp hẳn, sắc mặc cũng xám ngoét không chút sức sống. Nhìn thấy người tới thăm mình là Văn Trạch Tài, Lý Đại Thuận khóc khóc mếu mếu vừa mừng vừa sợ: “Anh Trạch Tài, sao anh lại về?”
Văn Trạch Tài phì cười: “Tôi không về thì chú tính thế nào bây giờ?”
Lý Đại Thuận tức khắc gục đầu buồn bã: “Ngàn phòng vạn phòng cuối cùng vẫn bị trúng kế mới tức chứ. Em thề với anh Lý Đại Thuận em trước giờ chưa từng lấy của ai bất cứ cái gì chứ đừng nói tới việc trộm cắp, cướp bóc.”
“Anh biết”, Văn Trạch Tài vỗ vỗ vai an ui: “Tất nhiên anh tin chú không làm mấy việc táng tận lương tâm đó. Thôi chịu khó ở đây thêm vài ngày, nhưng nhớ tuyệt đối không được để xảy ra xung đột với bất cứ ai. Cố gắng đợi mấy ngày đi, sắp được ra rồi.”
Lý Đại Thuận xúc động hai mắt đỏ hoe: “Em lại làm phiền anh rồi.”
“Nói linh tinh cái gì đấy”, Văn Trạch Tài bật cười, vươn tay đấm thằng em khờ khạo một cái.
Thăm Lý Đại Thuận xong, Văn Trạch Tài cố tình rẽ qua bệnh viện, nơi tên bụi đời kia đang nằm điều trị.
Hắn tên Trần Quốc, trong nhà đứng hàng thứ hai nên còn được biết tới với danh xưng Trần lão nhị.
Vết thương trên đầu Trần Quốc tương đối nghiêm trọng, tới bây giờ vẫn chưa thể bước chân xuống giường. Bởi vì hắn là phạm nhân, có liên đới tới một vụ trọng án cho nên cảnh sát canh chừng rất cẩn mật. Một mình hắn nằm viện mà có hẳn mấy cán bộ thay phiên trông coi, ngay cả đi vệ sinh cũng có người theo, đảm bảo không để hắn đào tẩu hoặc xảy ra chuyện gì bất trắc.
Cách căn phòng đang giam lỏng Trần Quốc không xa, Văn Trạch Tài đứng dựa lưng vào tường, trên tay cầm một điếu thuốc, hai mắt đảo qua đảo lại quan sát mục tiêu. Dĩ nhiên anh không hút nhưng phải giả vờ là kẻ nghiện thuốc để tiện đứng đây thám thính tình hình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận