Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư
Chương 193: Tần Dũng kết hôn
“Hôn sự của chú bị chậm trễ xét tới cùng cũng bởi vì anh. Nhưng dầu gì cũng không thể ủy khuất con gái nhà người ta được. Anh đã xem lịch rồi, ngày mốt đẹp đấy, nếu mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng vậy thì tiến hành thôi”, vừa nói Văn Trạch Tài vừa chìa quyển lịch ra, phía trên có khoanh tròn một vòng đỏ đậm.
Tần Dũng nhìn nhìn một hồi rồi tần ngẩn hỏi: “Hôm đó anh có thể tham dự không?”
Văn Trạch Tài thở dài, đập nhẹ lên chiếc ghế bố: “Sợ là anh vẫn chưa đứng dậy được.”
Không phải Văn Trạch Tài không muốn tới, mà tại anh đi lại khó khăn. Chẳng lẽ còn bắt người ta khiêng đi khiêng về, thứ nhất phiền hà, thứ hai làm vậy xem chừng không được may mắn cho lắm. Lễ thành hôn có rất nhiều điểm kiêng kỵ. Ngàn vạn lần anh không muốn làm ảnh hưởng tới ngày vui của đôi trẻ và hai bên gia đình.
Tuy nhiên Tần Dũng lại xụ mặt tỏ ý do dự. Văn Trạch Tài ném bốp viên đậu phồng vào người cậu ấy, cả giận mắng: “Thái độ như vậy là sao? Vì cái gì mà cứ phải có mặt tôi thì mới được? Giả dụ hôm bữa tôi lăn đùng ra chết thì chú tính thế nào? Bộ cả đời này không lấy vợ hay bắt con gái nhà người ta đợi tới khi tôi sống lại?”
Tần Dũng im bặt, không nói được câu nào. Trầm mặc một lúc lâu sau mới dõng dạc đứng dậy tuyên bố: “Dạ được, ngày kia em kết hôn. Tới lúc ấy vợ chồng em sẽ sang đây kính trà đại sư.”
Dứt lợi, cậu quay ngoắt người đi thẳng.
Nói ra thì cũng phải thông cảm, Tần Dũng làm vậy là có cái lý của mình. Văn Trạch Tài có ơn cứu mạng chẳng khác gì cha mẹ tái sinh, thế nên Tần Dũng tỏ lòng tôn kính cũng là điều dễ hiểu thôi.
Đang chơi trong sân, Thiên Nam và Hiểu Hiểu te te chạy ra mở cổng, bắt chước người lớn tiễn khách ra tận cửa cho nó lịch sự.
Ngồi tại chỗ, Văn Trạch Tài chỉ biết khe khẽ thở dài, mơ hồ cảm thấy trong Tần Dũng thấp thoáng bóng dáng thằng nhóc đang làm lễ tụng kinh siêu độ cho anh ở thời hiện đại. Quả thực hai đứa nó đều giống nhau, sống ân nghĩa trọng chữ tình.
Cùng lúc này tại nhà tổ Chu gia, Chu quản gia đang quỳ dưới nền đất, sợ sệt báo cáo: “Thất thúc, thời gian gần đây không hiểu vì sao mọi chuyện rất khó khăn, chính quyền tra xét nghiêm ngặt, kể cả phát hiện ra con mồi cũng không sao bắt về được.”
Đang ung dung cầm gương ngắm nghía gương mặt trẻ trung xuân sắc, vừa nghe thấy vậy, tức khắc hai tròng mắt Chu Thất thúc đen thẫm lại, lão gằn giọng: “Không bắt về được?”
Chu quản gia run rẩy cúi thấp đầu: “Dạ thưa vâng. Làm như có kẻ cố tình ngăn trở hay sao ấy, mỗi lần đánh hơi được âm nam âm nữ thì thể nào cũng bị nẫng tay trên mất, đến khi chúng ta quay lại tìm một lần nữa thì đụng độ cảnh sát.”
“Choang…”
Chu Thất thúc ném mạnh chiếc gương xuống đất, dùng sức di nát bét các mảnh vụn.
Kế đó, lão chắp hai tay sau lưng đi đến trước Âm bàn, miệng lẩm bẩm: “Chắc chắn tin tức về Âm trì đã bị lộ ra ngoài cho nên đám dã thuật sư mới nâng cao phòng bị!”
Chu quản gia lo lắng tột cùng: “Thất thúc, nếu tình trạng này cứ kéo dài thì sợ rằng hai, ba chục năm nữa Âm trì cũng không đầy nổi mất.”
Ngay lúc Chu Thất thúc định mở miệng thì đột nhiên có một tên thuộc hạ rầm rầm lao vào. Dĩ nhiên hắn nào dám ngẩng đầu nhìn thẳng mà chỉ run rẩy quỳ sau lưng Chu quản gia, gấp gáp thông báo: “Thưa Thất thúc, đã phát hiện tung tích của Chu Bát thúc.”
“Lão - Bát!” Chu Thất thúc cơ hồ nghiến răng trèo trẹo. Lão bước hai bước dài tiến tới, xách ngược cổ áo tên thuộc hạ lên, phẫn nộ truy vấn: “Ở đâu, nói!”
“Dạ dạ ở phụ cận Tây Sơn. Hắn đả thương người của chúng ta…còn…còn cướp cả tế phẩm đi rồi…”
Cái gọi là tế phẩm chính là âm nam, âm nữ hoặc các dã thuật sư, đạo sĩ.
Chu Thất thúc buông tay, ngửa đầu cười ha hả: “Ta nói mà, làm gì có ai dám cả gan dở trò sau lưng ta. Hoá ra là Lão Bát… ha ha… giỏi, giỏi lắm. Truyền lệnh ta, tạm ngưng thu thập tế phẩm, dốc quân truy lùng Lão Bát về đây cho ta. Anh em xa cách lâu ngày, cũng đã tới lúc nên ngồi xuống hàn huyên tâm sự rồi…ha ha…”
“Dạ vâng, thưa Thất thúc!” Chu quản gia rũ mắt, tay phải khẽ nhúc nhích, cuối cùng thả lỏng hai vai đứng dậy lui ra ngoài.
Chu Thất thúc đi vào phòng trong, lôi tấm da dê cũ mèn ra, vừa xem vừa cười ha hả: “Nửa phần quan trọng nhất của bí thuật nằm ở chỗ Lão Bát. Chỉ cần ta lấy được nó về tay thì Âm trì cũng chả còn nghĩa lý gì hết! Ha Ha Ha!”
Tiếng cười của lão vang vọng khắp viện, âm thanh ngoan độc và rùng rợn vô cùng.
Lúc Chương Toàn gấp gáp chạy tới định bụng báo tin Chu Bát thúc thì liền trông thấy Văn Trạch Tài đang lóng ngóng vá áo cho con gái.
Ông đau lòng ôm lấy bé con Hiểu Hiểu đã khóc sưng cả mắt: “Làm sao đây? Sao lại khóc?”
Hiểu Hiểu khụt khịt: “Đại Tráng bị vấp, cháu định giữ nó lại không ngờ bị ngã theo luôn…sau đó…sau đó váy bị rách mất rồi…”
Nói đoạn lại oà lên khóc váng trời.
Văn Trạch Tài nghe mà rối hết cả ruột gan: “Đây đây thì cha đang vá cho con đây thôi.”
Hiểu Hiểu lau nước mắt, bĩu môi phụng phịu: “Nhưng cha vá mãi không xong, còn xấu hơn cả lúc chưa vá nữa!”
Văn Trạch Tài ngượng chín mặt còn Thiên Nam cũng lờ lớ lơ ngó nghiêng sang nơi khác.
Vốn dĩ ban đầu là Thiên Nam vá nhưng bị Hiểu Hiểu chê xấu. Thấy vậy, Văn Trạch Tài liền xung phong làm thay nhưng ai dè đường kim mũi chỉ còn tệ hơn cả Thiên Nam.
Chương Toàn bật cười ha hả: “Ôi giời tưởng chuyện gì, đưa đây xem nào.”
Được lời như cởi tấm lòng, Văn Trạch Tài vui vẻ chuyển giao ngay.
Chương Toàn thoăn thoắt xe chỉ luồn kim, động tác thành thạo đến độ Thiên Nam và Hiểu Hiểu mắt chữ A miệng chữ O nhìn không chớp.
Vừa khâu Chương Toàn vừa điềm nhiên trò chuyện cùng Văn Trạch Tài: “Chu Bát thúc xuất hiện rồi, hiện lão già kia đã ra lệnh dừng tìm kiếm tế phẩm, tất cả hợp lực đuổi theo tung tích Bát thúc.”
Văn Trạch Tài ngỡ ngàng: “Sao ông biết?”
Chương Toàn nháy mắt thần bí: “Cậu cho rằng thực âm trùng là thứ tầm thường hay sao?!”
Văn Trạch Tài bừng tỉnh đại ngộ, quả nhiên bí mật nằm ở con Thực âm trùng kia, tuy nhiên anh không tò mò hỏi sâu mà tiếp tục bàn luận về chủ đề Chu Bát thúc: “Như vậy có nghĩa là lực lượng của lão đang bị phân tán, chúng ta có thêm thời gian tìm Dương bùn trùng.”
Chỉ vài đường cơ bản, Chương Toàn đã vá xong chiếc váy xinh đẹp như mới. Hiểu Hiểu thích mê, tíu tít cám ơn ngọt xớt. Chương Toàn hiền từ xoa đầu bé con tỏ ý không có gì rồi quay sang nói chuyện tiếp: “Tôi cũng nghĩ vậy. Thế nên tôi và anh Chung đang định ra ngoài một chuyến đây. Cả Chung Nhiên và Vệ Quốc cũng đi luôn. Lão Viên ở nhà có gì nhờ gia đình cậu chăm sóc giúp nhé.”
“Không thành vấn đề, mọi người cứ yên tâm mà lên đường”, Văn Trạch Tài thoải mái nhận lời ngay.
Hôm nay Tần Dũng cưới vợ, tuy nhiên cậu ấy lại rước dâu về Văn gia trước, làm lễ dâng trà cho thím Tần cùng vợ chồng Văn Trạch Tài xong xuôi, đoàn người mới kéo nhau về Tần gia ăn tiệc.
Tiễn người đi rồi, Văn Trạch Tài cứ cảm thấy lấn cấn sao sao ấy. Anh nói với vợ: “Sao cái thằng này nó lại làm thế nhỉ. Tự nhiên để vợ chồng mình ngồi ngang hàng với thím Tần, thế hoá ra mình phải thành trưởng bối của nó à?”
Điền Tú Phương bật cười: “Kệ đi anh, đừng nghĩ nhiều.”
Ngẫm lại, Văn Trạch Tài cũng tự thấy buồn cười: “Ừ thôi, làm vậy cũng tốt. Chứ nếu anh lại nhận thêm đồ đệ nữa chắc thằng Đại Phi nó dỗi nó xách túi bỏ đi bụi mất.”
Quay qua quay lại thoắt cái đã tới ngày khai giảng năm học mới. Từ sáng sớm, Triệu Đại Phi đã kèm kèm đòi đưa đi bằng được.
Văn Trạch Tài bất đắc dĩ vô cùng, có phải học sinh tiểu học đâu mà đón với chẳng đưa: “Thầy khoẻ rồi mà không có việc gì đâu, con về trước trông hàng đi.”
Tuy nhiên Triệu Đại Phi vẫn chẳng thể yên tâm: “Thật sự không có việc gì chứ? Hay thôi xin nghỉ thêm vài ngày nữa rồi hãy đi học sự phụ!”
“Đừng nha!” Văn Trạch Tài đã chán ốm với cái cảnh cả ngày nằm ì một chỗ rồi. Anh xua tay đuổi: “Con về trước đi, tụi Trường Lâm đang đến rồi kia kìa, không sao đâu.”
Triệu Đại Phi nghển cổ nhìn, đúng là Tất Trường Lâm, Uông Quân Đào và Dương Vĩnh Thắng đang rồng rắn hành quân về hướng này.
“Thôi được rồi, con về đây, sư phụ phải hết sức cẩn thận đấy nhá”, cơ hồ đi hai bước Triệu Đại Phi lại quay đầu căn dặn một câu.
Thấy vậy, đám Tất Trường Lâm sôi nổi hỏi: “Anh Văn, anh bị thương à?”
Văn Trạch Tài cười trừ: “Tĩnh dưỡng hơn nửa tháng, giờ cũng ổn cả rồi. Vào thôi, xem xem kỳ trước có thằng nào tạch không.”
Vừa dứt lời, Uông Quân Đào đã tru tréo lên: “Em tạch là cái chắc rồi!”
Khai giảng kỳ này mới biết được kết quả thi của kỳ trước, đây chính là quy định chung của các trường đại học.
Sau tiết học thứ nhất, bốn anh em lại một lần nữa tụ hội.
Uông Quân Đào gục đầu chán chả buồn chết: “Xong rồi, em phải thi lại!”
Tất Trường Lâm đắc ý dạt dào: “Em qua!”
Dương Vĩnh Thắng ho nhẹ một tiếng, đẩy Văn Trạch Tài sang phía Uông Quân Đào còn mình thì bước tới đứng bên cạnh Tất Trường Lâm.
Tức thì cả Tất Trường Lâm lẫn Uông Quân Đào đều trừng lớn mắt: “Anh trượt?”
Văn Trạch Tài sờ sờ cánh mũi: “Ờ, trượt rồi!”
Đúng lúc này có một bạn chạy tới gọi: “Bạn học Văn, thầy giáo Triệu bảo bạn lên văn phòng gặp thầy.”
Văn Trạch Tài giơ tay ra hiệu: “Tôi lên ngay, cảm ơn nhé.”
“Đừng khách sáo”, truyền tin xong, cậu bạn kia lại bận rộn ôm chồng tài liệu đi về dãy lớp học.
“Thôi anh đi, mấy đứa….”
Văn Trạch Tài chưa nói hết câu, Tất Trường Lâm đã vội cắt ngang: “Chúng ta cùng đi đi! Bọn em chỉ đứng ngoài nghe, tuyệt đối không vào trong.”
Đứng bên cạnh, Uông Quân Đào và Dương Vĩnh Thắng gật như điên phụ hoạ. Ba thằng có vẻ rất hào hứng khi người anh em gặp nạn.
Trước giờ Văn Trạch Tài nổi tiếng chăm ngoan học giỏi, là sinh viên gương mẫu toàn khoa, còn thầy Triệu thì vang danh nghiêm khắc nhất nhì đại học Liêu Thành. Lần này để xem thầy sẽ xử lý học trò cưng này thế nào đây.
Tần Dũng nhìn nhìn một hồi rồi tần ngẩn hỏi: “Hôm đó anh có thể tham dự không?”
Văn Trạch Tài thở dài, đập nhẹ lên chiếc ghế bố: “Sợ là anh vẫn chưa đứng dậy được.”
Không phải Văn Trạch Tài không muốn tới, mà tại anh đi lại khó khăn. Chẳng lẽ còn bắt người ta khiêng đi khiêng về, thứ nhất phiền hà, thứ hai làm vậy xem chừng không được may mắn cho lắm. Lễ thành hôn có rất nhiều điểm kiêng kỵ. Ngàn vạn lần anh không muốn làm ảnh hưởng tới ngày vui của đôi trẻ và hai bên gia đình.
Tuy nhiên Tần Dũng lại xụ mặt tỏ ý do dự. Văn Trạch Tài ném bốp viên đậu phồng vào người cậu ấy, cả giận mắng: “Thái độ như vậy là sao? Vì cái gì mà cứ phải có mặt tôi thì mới được? Giả dụ hôm bữa tôi lăn đùng ra chết thì chú tính thế nào? Bộ cả đời này không lấy vợ hay bắt con gái nhà người ta đợi tới khi tôi sống lại?”
Tần Dũng im bặt, không nói được câu nào. Trầm mặc một lúc lâu sau mới dõng dạc đứng dậy tuyên bố: “Dạ được, ngày kia em kết hôn. Tới lúc ấy vợ chồng em sẽ sang đây kính trà đại sư.”
Dứt lợi, cậu quay ngoắt người đi thẳng.
Nói ra thì cũng phải thông cảm, Tần Dũng làm vậy là có cái lý của mình. Văn Trạch Tài có ơn cứu mạng chẳng khác gì cha mẹ tái sinh, thế nên Tần Dũng tỏ lòng tôn kính cũng là điều dễ hiểu thôi.
Đang chơi trong sân, Thiên Nam và Hiểu Hiểu te te chạy ra mở cổng, bắt chước người lớn tiễn khách ra tận cửa cho nó lịch sự.
Ngồi tại chỗ, Văn Trạch Tài chỉ biết khe khẽ thở dài, mơ hồ cảm thấy trong Tần Dũng thấp thoáng bóng dáng thằng nhóc đang làm lễ tụng kinh siêu độ cho anh ở thời hiện đại. Quả thực hai đứa nó đều giống nhau, sống ân nghĩa trọng chữ tình.
Cùng lúc này tại nhà tổ Chu gia, Chu quản gia đang quỳ dưới nền đất, sợ sệt báo cáo: “Thất thúc, thời gian gần đây không hiểu vì sao mọi chuyện rất khó khăn, chính quyền tra xét nghiêm ngặt, kể cả phát hiện ra con mồi cũng không sao bắt về được.”
Đang ung dung cầm gương ngắm nghía gương mặt trẻ trung xuân sắc, vừa nghe thấy vậy, tức khắc hai tròng mắt Chu Thất thúc đen thẫm lại, lão gằn giọng: “Không bắt về được?”
Chu quản gia run rẩy cúi thấp đầu: “Dạ thưa vâng. Làm như có kẻ cố tình ngăn trở hay sao ấy, mỗi lần đánh hơi được âm nam âm nữ thì thể nào cũng bị nẫng tay trên mất, đến khi chúng ta quay lại tìm một lần nữa thì đụng độ cảnh sát.”
“Choang…”
Chu Thất thúc ném mạnh chiếc gương xuống đất, dùng sức di nát bét các mảnh vụn.
Kế đó, lão chắp hai tay sau lưng đi đến trước Âm bàn, miệng lẩm bẩm: “Chắc chắn tin tức về Âm trì đã bị lộ ra ngoài cho nên đám dã thuật sư mới nâng cao phòng bị!”
Chu quản gia lo lắng tột cùng: “Thất thúc, nếu tình trạng này cứ kéo dài thì sợ rằng hai, ba chục năm nữa Âm trì cũng không đầy nổi mất.”
Ngay lúc Chu Thất thúc định mở miệng thì đột nhiên có một tên thuộc hạ rầm rầm lao vào. Dĩ nhiên hắn nào dám ngẩng đầu nhìn thẳng mà chỉ run rẩy quỳ sau lưng Chu quản gia, gấp gáp thông báo: “Thưa Thất thúc, đã phát hiện tung tích của Chu Bát thúc.”
“Lão - Bát!” Chu Thất thúc cơ hồ nghiến răng trèo trẹo. Lão bước hai bước dài tiến tới, xách ngược cổ áo tên thuộc hạ lên, phẫn nộ truy vấn: “Ở đâu, nói!”
“Dạ dạ ở phụ cận Tây Sơn. Hắn đả thương người của chúng ta…còn…còn cướp cả tế phẩm đi rồi…”
Cái gọi là tế phẩm chính là âm nam, âm nữ hoặc các dã thuật sư, đạo sĩ.
Chu Thất thúc buông tay, ngửa đầu cười ha hả: “Ta nói mà, làm gì có ai dám cả gan dở trò sau lưng ta. Hoá ra là Lão Bát… ha ha… giỏi, giỏi lắm. Truyền lệnh ta, tạm ngưng thu thập tế phẩm, dốc quân truy lùng Lão Bát về đây cho ta. Anh em xa cách lâu ngày, cũng đã tới lúc nên ngồi xuống hàn huyên tâm sự rồi…ha ha…”
“Dạ vâng, thưa Thất thúc!” Chu quản gia rũ mắt, tay phải khẽ nhúc nhích, cuối cùng thả lỏng hai vai đứng dậy lui ra ngoài.
Chu Thất thúc đi vào phòng trong, lôi tấm da dê cũ mèn ra, vừa xem vừa cười ha hả: “Nửa phần quan trọng nhất của bí thuật nằm ở chỗ Lão Bát. Chỉ cần ta lấy được nó về tay thì Âm trì cũng chả còn nghĩa lý gì hết! Ha Ha Ha!”
Tiếng cười của lão vang vọng khắp viện, âm thanh ngoan độc và rùng rợn vô cùng.
Lúc Chương Toàn gấp gáp chạy tới định bụng báo tin Chu Bát thúc thì liền trông thấy Văn Trạch Tài đang lóng ngóng vá áo cho con gái.
Ông đau lòng ôm lấy bé con Hiểu Hiểu đã khóc sưng cả mắt: “Làm sao đây? Sao lại khóc?”
Hiểu Hiểu khụt khịt: “Đại Tráng bị vấp, cháu định giữ nó lại không ngờ bị ngã theo luôn…sau đó…sau đó váy bị rách mất rồi…”
Nói đoạn lại oà lên khóc váng trời.
Văn Trạch Tài nghe mà rối hết cả ruột gan: “Đây đây thì cha đang vá cho con đây thôi.”
Hiểu Hiểu lau nước mắt, bĩu môi phụng phịu: “Nhưng cha vá mãi không xong, còn xấu hơn cả lúc chưa vá nữa!”
Văn Trạch Tài ngượng chín mặt còn Thiên Nam cũng lờ lớ lơ ngó nghiêng sang nơi khác.
Vốn dĩ ban đầu là Thiên Nam vá nhưng bị Hiểu Hiểu chê xấu. Thấy vậy, Văn Trạch Tài liền xung phong làm thay nhưng ai dè đường kim mũi chỉ còn tệ hơn cả Thiên Nam.
Chương Toàn bật cười ha hả: “Ôi giời tưởng chuyện gì, đưa đây xem nào.”
Được lời như cởi tấm lòng, Văn Trạch Tài vui vẻ chuyển giao ngay.
Chương Toàn thoăn thoắt xe chỉ luồn kim, động tác thành thạo đến độ Thiên Nam và Hiểu Hiểu mắt chữ A miệng chữ O nhìn không chớp.
Vừa khâu Chương Toàn vừa điềm nhiên trò chuyện cùng Văn Trạch Tài: “Chu Bát thúc xuất hiện rồi, hiện lão già kia đã ra lệnh dừng tìm kiếm tế phẩm, tất cả hợp lực đuổi theo tung tích Bát thúc.”
Văn Trạch Tài ngỡ ngàng: “Sao ông biết?”
Chương Toàn nháy mắt thần bí: “Cậu cho rằng thực âm trùng là thứ tầm thường hay sao?!”
Văn Trạch Tài bừng tỉnh đại ngộ, quả nhiên bí mật nằm ở con Thực âm trùng kia, tuy nhiên anh không tò mò hỏi sâu mà tiếp tục bàn luận về chủ đề Chu Bát thúc: “Như vậy có nghĩa là lực lượng của lão đang bị phân tán, chúng ta có thêm thời gian tìm Dương bùn trùng.”
Chỉ vài đường cơ bản, Chương Toàn đã vá xong chiếc váy xinh đẹp như mới. Hiểu Hiểu thích mê, tíu tít cám ơn ngọt xớt. Chương Toàn hiền từ xoa đầu bé con tỏ ý không có gì rồi quay sang nói chuyện tiếp: “Tôi cũng nghĩ vậy. Thế nên tôi và anh Chung đang định ra ngoài một chuyến đây. Cả Chung Nhiên và Vệ Quốc cũng đi luôn. Lão Viên ở nhà có gì nhờ gia đình cậu chăm sóc giúp nhé.”
“Không thành vấn đề, mọi người cứ yên tâm mà lên đường”, Văn Trạch Tài thoải mái nhận lời ngay.
Hôm nay Tần Dũng cưới vợ, tuy nhiên cậu ấy lại rước dâu về Văn gia trước, làm lễ dâng trà cho thím Tần cùng vợ chồng Văn Trạch Tài xong xuôi, đoàn người mới kéo nhau về Tần gia ăn tiệc.
Tiễn người đi rồi, Văn Trạch Tài cứ cảm thấy lấn cấn sao sao ấy. Anh nói với vợ: “Sao cái thằng này nó lại làm thế nhỉ. Tự nhiên để vợ chồng mình ngồi ngang hàng với thím Tần, thế hoá ra mình phải thành trưởng bối của nó à?”
Điền Tú Phương bật cười: “Kệ đi anh, đừng nghĩ nhiều.”
Ngẫm lại, Văn Trạch Tài cũng tự thấy buồn cười: “Ừ thôi, làm vậy cũng tốt. Chứ nếu anh lại nhận thêm đồ đệ nữa chắc thằng Đại Phi nó dỗi nó xách túi bỏ đi bụi mất.”
Quay qua quay lại thoắt cái đã tới ngày khai giảng năm học mới. Từ sáng sớm, Triệu Đại Phi đã kèm kèm đòi đưa đi bằng được.
Văn Trạch Tài bất đắc dĩ vô cùng, có phải học sinh tiểu học đâu mà đón với chẳng đưa: “Thầy khoẻ rồi mà không có việc gì đâu, con về trước trông hàng đi.”
Tuy nhiên Triệu Đại Phi vẫn chẳng thể yên tâm: “Thật sự không có việc gì chứ? Hay thôi xin nghỉ thêm vài ngày nữa rồi hãy đi học sự phụ!”
“Đừng nha!” Văn Trạch Tài đã chán ốm với cái cảnh cả ngày nằm ì một chỗ rồi. Anh xua tay đuổi: “Con về trước đi, tụi Trường Lâm đang đến rồi kia kìa, không sao đâu.”
Triệu Đại Phi nghển cổ nhìn, đúng là Tất Trường Lâm, Uông Quân Đào và Dương Vĩnh Thắng đang rồng rắn hành quân về hướng này.
“Thôi được rồi, con về đây, sư phụ phải hết sức cẩn thận đấy nhá”, cơ hồ đi hai bước Triệu Đại Phi lại quay đầu căn dặn một câu.
Thấy vậy, đám Tất Trường Lâm sôi nổi hỏi: “Anh Văn, anh bị thương à?”
Văn Trạch Tài cười trừ: “Tĩnh dưỡng hơn nửa tháng, giờ cũng ổn cả rồi. Vào thôi, xem xem kỳ trước có thằng nào tạch không.”
Vừa dứt lời, Uông Quân Đào đã tru tréo lên: “Em tạch là cái chắc rồi!”
Khai giảng kỳ này mới biết được kết quả thi của kỳ trước, đây chính là quy định chung của các trường đại học.
Sau tiết học thứ nhất, bốn anh em lại một lần nữa tụ hội.
Uông Quân Đào gục đầu chán chả buồn chết: “Xong rồi, em phải thi lại!”
Tất Trường Lâm đắc ý dạt dào: “Em qua!”
Dương Vĩnh Thắng ho nhẹ một tiếng, đẩy Văn Trạch Tài sang phía Uông Quân Đào còn mình thì bước tới đứng bên cạnh Tất Trường Lâm.
Tức thì cả Tất Trường Lâm lẫn Uông Quân Đào đều trừng lớn mắt: “Anh trượt?”
Văn Trạch Tài sờ sờ cánh mũi: “Ờ, trượt rồi!”
Đúng lúc này có một bạn chạy tới gọi: “Bạn học Văn, thầy giáo Triệu bảo bạn lên văn phòng gặp thầy.”
Văn Trạch Tài giơ tay ra hiệu: “Tôi lên ngay, cảm ơn nhé.”
“Đừng khách sáo”, truyền tin xong, cậu bạn kia lại bận rộn ôm chồng tài liệu đi về dãy lớp học.
“Thôi anh đi, mấy đứa….”
Văn Trạch Tài chưa nói hết câu, Tất Trường Lâm đã vội cắt ngang: “Chúng ta cùng đi đi! Bọn em chỉ đứng ngoài nghe, tuyệt đối không vào trong.”
Đứng bên cạnh, Uông Quân Đào và Dương Vĩnh Thắng gật như điên phụ hoạ. Ba thằng có vẻ rất hào hứng khi người anh em gặp nạn.
Trước giờ Văn Trạch Tài nổi tiếng chăm ngoan học giỏi, là sinh viên gương mẫu toàn khoa, còn thầy Triệu thì vang danh nghiêm khắc nhất nhì đại học Liêu Thành. Lần này để xem thầy sẽ xử lý học trò cưng này thế nào đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận