Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 253: Ma giấu

Triệu Đại Phi ném viên đậu phộng rang vào miệng, vừa nhai rau ráu vừa cười hề hề: “Ôi chuyện nhỏ ấy mà có gì phải ơn với chả huệ. Con đã suy nghĩ kỹ rồi, tương lai con đi theo sư phụ kiếm ăn, chắc chắn không thể quay về quê trong một sớm một chiều được, đất bỏ hoang cũng uổng chi bằng để người khác trồng trọt sẽ có ích hơn.”

Văn Trạch Tài gật đầu tán thành rồi hỏi tình hình trên này thế nào. Triệu Đại Phi tóm tắt trong dăm ba câu ngắn gọn:

“Từ hôm sư phụ về quê tới giờ không ai tới xem bói đoán mệnh hết. Nhìn chung thế sự khá yên ắng, chỉ riêng đám người Chu gia là vẫn ồn ào như cũ. Nghe chú Chung bảo hình như Chu gia xảy ra chuyện lớn rồi, lão già Chu Thất thúc giận điên. Cũng may sự việc không hướng về chỗ chúng ta.”

Chỉ cần bàng quan đứng ngoài xem kịch vui là được.

Mượn lời Chương Toàn “không cần biết ai là người chọc giận Chu Thất thúc, chỉ cần có thể khiến lão di dời sự chú ý ra khỏi Âm trì là đã xem như giúp chúng ta một việc lớn!”

Sáng hôm sau, Văn Trạch Tài dắt vợ con, cầm theo lễ vật sang chúc Tết chú Viên.

Trước tiên, Viên Vệ Quốc lấy danh nghĩa sư phụ kéo Thiên Nam lại, kiểm tra bài cũ. Tới khi hoàn toàn hài lòng mới chịu thả tiểu đồ đệ đi chơi.

Viên Vệ Quốc bưng tách trà nóng, ngồi xuống đàm đạo cùng Văn Trạch Tài

“Sau khai xuân chúng ta phải tranh thủ thời gian tìm kiếm Dương bùn trùng, thừa dịp Chu Thất thúc đang lơ là, một phát huỷ diệt Âm trì!”

Một khi Âm trì bị huỷ, Chu Thất thúc sẽ bị tổn hại bảy phần công lực, còn dư lại ba phần bọn họ thừa sức ứng phó.

Nhưng điều kiện tiên quyết là Chu Bát thúc không nhúng tay vào. Chứ nếu lão Bát thúc cũng để mắt tới Âm trì thì e rằng kế hoạch khó lòng thành công.

Vậy nên ngoài việc tìm kiếm Dương bùn trùng, bọn họ còn phải chú ý nghe ngóng tin tức về Chu Bát thúc.

Qua Rằm tháng Giêng, cả cửa hàng quần áo và tiệm đoán mệnh cùng cúng khai trương, trở lại hoạt động sau một kỳ nghỉ Tết dài hơi.

Buổi sáng, mọi người tất bật dọn dẹp, quét tước từ trong ra ngoài. Tới chiều mới chính thức rộng cửa đón khách.

Song, trong khi các tiệm khác ngáp ngắn ngáp dài ngồi đuổi ruồi thì tiệm đoán mệnh đã có lộc chào đón vị khách đầu tiên tới mở hàng.

Cậu khách này tên Tôn Vĩnh Minh, là hàng xóm và đồng thời cũng bằng tuổi Tần Dũng. Tuy hai nhà ở ngay sát vách nhưng mối quan hệ đôi bên lại không được tốt đẹp cho lắm.

Ngay từ khi sinh ra, Tôn Vĩnh Minh đã là hòn ngọc báu của cả gia đình, cha mẹ ông bà tranh nhau chiều chuộng hết mực. Trong khi ấy, nhà bên này chỉ có Tần Dũng và mẹ sống nương tựa vào nhau. Ở cảnh mẹ góa con côi, không có cha bảo vệ cho nên Tần Dũng không ít lần bị Tôn Vĩnh Minh ức hiếp ra mặt.

Thẳng tới khi Tần Dũng gia nhập quân ngũ, Tôn Vĩnh Minh mới bắt đầu dè chừng, không dám hống hách, ngang tàn như trước nữa.

Nhưng sau khi Tần Dũng xuất ngũ, hai người cũng chưa từng nói chuyện với nhau câu nào. Kể cả hôm đám cưới Tần Dũng, chỉ có người lớn sang mừng thôi chứ Tôn Vĩnh Minh trốn tiệt trong nhà, không qua tham dự.

Có thể nói, Tôn Vĩnh Minh không thích Tần Dũng nên cũng ghét lây sang cả Văn Trạch Tài. Mặc kệ mọi người tung hô tài năng của Văn đại sư ra sao, mặc kệ bản thân tò mò đến thế nào thì Tôn Vĩnh Minh cũng quyết không bén mảng ra tiệm đoán mệnh.

Kêu hắn không tin mê tín dị đoan cũng được mà bảo hắn không muốn phát sinh bất cứ liên quan gì với Tần Dũng cũng đúng. Dù sao thì Tôn Vĩnh Minh vẫn chưa một lần từng nghĩ sẽ có ngày mình tới chỗ đó cầu cạnh người ta.

Nhưng người tính không bằng trời tính. Có một sự việc lạ lùng xảy ra đúng đêm 30 Tết và cứ lặp đi lặp lại suốt nửa tháng trời, cho tới tận ngày hôm nay cũng chưa có dấu hiệu chấm dứt. Tôn Vinh Minh thực sự chịu hết nổi rồi, buộc phải dẹp cái sĩ diện hão sang một bên, vác xác tới tìm đại sư cầu cứu.

“Tối giao thừa, sau khi ăn cơm tất niên cùng gia đình xong, thằng bạn thân qua rủ tôi sang nhà nó đánh bài. Trên đường đi tôi tự dưng mắc tiểu cho nên kêu thằng bạn cứ vào trước, tôi tìm chỗ giải quyết tâm sự rồi sẽ theo sau. Dù sao thì cũng còn một đoạn nữa thôi là tới nơi rồi.”

Tôn Vĩnh Minh ù té chạy ra rừng cây ngay gần đó, nhanh chóng trút bỏ nỗi buồn. Xong việc, hắn đủng đỉnh đi tiếp nhưng chợt cảm thấy có gì đó rất lạ

“Xung quanh bất chợt tĩnh lặng như tờ, không một tiếng động, không có tiếng nói chuyện, không có tiếng bước chân lạo xạo dẫm trên tuyết, ngay cả tiếng gió cũng không có nốt. Cái cảm giác yên tĩnh ấy khiến tôi rợn hết da gà.”

Chợt nhớ tới mấy mẩu chuyện kinh dị người lớn hay kể, Tôn Vĩnh Minh sợ xanh máu mặt, ba chân bốn cẳng vọt thẳng tới nhà thằng bạn. Song, chỉ một đoạn đường ngắn mà hắn chạy bở cả hơi tai hơn nửa giờ cũng chưa tới.

Chuyện này quả thực quá quỷ dị, vượt ngoài sự tưởng tượng của người thường cho nên hắn mới phải tới nhờ đại sư giải đáp thắc mắc.

Nghe xong, Tần Dũng nhăn chặt mi. Kỳ thực anh chả có cảm giác gì với Tôn Vĩnh Minh cả, không thích cũng chẳng ghét. Chỉ là Tôn Vĩnh Minh hổ thẹn vì những việc hồi bé đã làm cho nên mới phải tránh né thôi. Chứ anh sống ngay thẳng đàng hoàng, chả có gì phải xấu hổ.

“Chỗ đó là nhà Vương Nhị?”

Mặc dù không chơi nhưng nhà sát cạnh nhau nên Tần Dũng thường xuyên nhìn thấy Tôn Vĩnh Minh đi cùng với cậu con trai thứ hai nhà họ Vương.

Nghe thấy giọng nói của Tần Dũng, Tôn Vĩnh Minh ngẩng đầu, trong mắt dâng lên vài phần bài xích. Tuy nhiên thấy tất cả đều yên lặng nhìn mình chằm chằm, hắn buộc phải gật đầu đáp: “Ờ, là nhà nó!”

Tôn Vĩnh Minh và Vương Nhị là anh em chí cốt. Hai nhà cũng cách nhau không xa, từ nhà nọ sang nhà kia có nhắm mắt đi thì cũng không quá nửa giờ đồng hồ.

Thấy Tôn Vĩnh Minh và Tần Dũng cứ ngơ ra nhìn nhau, Văn Trạch Tài liền ra hiệu cho Tôn Vĩnh Minh nói tiếp.

“Suốt nửa giờ đồng hồ kinh hoàng ấy, tôi chỉ nghe thấy duy nhất tiếng hít thở của bản thân mình, còn lại không nghe thấy bất cứ một thanh âm nào khác. Đi mãi đi mãi cũng không tới được nhà Vương Nhị, tôi hoảng loạn lắm, lập tức xoay người chạy về nhà mình. Nhưng chỉ cỡ chừng vài phút sau là tôi đã có mặt ở trước cổng nhà mình rồi, thế mới ghê chứ!”

“Hơn nữa vừa tiến vào sân nhà, là hỗn hợp các loại tạp âm lập tức rót thẳng vào tai, mọi thứ trở lại bình thường.”

Thường ngày, cha và con trai hắn rất thích bàn luận về mấy thể loại liêu trai chí dị mà Tôn Vĩnh Minh mỗi lần nghe được đều gạt phắt đi, cười nhạo không tin. Thế nên mặc dù rất hoảng loạn song lại sợ ê mặt với con trai, Tôn Vĩnh Minh chẳng dám tiết lộ chuyện quỷ quái mình vừa gặp phải, chỉ đành trốn vào trong buồng, cố gắng tự bình tâm.

“Sáng hôm sau tôi đưa vợ con tới nhà cha vợ chúc Tết. Vừa hay phải đi ngang qua cổng nhà Vương Nhị, nhưng tất cả đều bình thường, chẳng có chuyện lạ nào xảy ra cả.”

Bởi vì khi ấy vội đi chúc Tết cho nên Tôn Vĩnh Minh không tiện ghé Vương Nhị tìm hiểu rõ ràng sự tình đêm 30. Tuy nhiên lúc ghé nhà ngoại thì tình cờ cũng gặp chị vợ về chơi, cha vợ có ý muốn giữ vợ hắn lại một đêm thế là Tôn Vĩnh Minh đồng ý ngay, chỉ trò chuyện dăm ba câu lấy lệ rồi một mình nôn nóng quay trở lại nhà Vương Nhị.

“Rõ ràng đêm giao thừa tôi không hề đánh bài nhưng Vương Nhị lại khăng khăng khẳng định là tôi có đánh. Còn nói gì mà số tôi đỏ, thắng liên tiếp. Nhưng chỉ chơi chừng nửa tiếng là phải buông bài đứng dậy vì vợ tôi tới kêu về.”

Kể tới đây, sắc mặt Tôn Vĩnh Minh trắng bệch vì sợ hãi. Bởi vì trong ký ức của hắn, vợ vẫn luôn ở nhà cùng các con và hắn không hề bước chân vào nhà Vương Nhị chứ đừng nói tới chuyện thắng bài.

Tuy nhiên nếu là lời của một mình Vương Nhị thì còn có thể cho là thằng bạn cố ý trêu chọc, đằng này cả Vương gia đứng ra làm chứng nói hắn thằng bài liên tiếp, hơn nữa còn xác nhận vợ hắn tới tận cửa và hai vợ chồng ra về cùng nhau.

“Sự việc quá đỗi kinh dị, tôi nghe mà lạnh tóc gáy. Cực chẳng đã, tôi buộc lòng phải nói với cha. Hai cha con tôi tức tốc tới nhà một thằng bạn khác, người cũng tham gia đánh bài chung đêm hôm đó.”

Tuy nhiên những gì người bạn đó nói giống y hệt gia đình Vương Nhị, không sai lệch một tí nào.

“Cha tôi bảo đêm 30 rất nhiều gia đình bày lễ cúng cô hồn. Chắc có lẽ trời tối nhập nhoạng tôi không chú ý nên dẫm lên mâm cơm của người ta cho nên mới bị ghẹo, giấu tôi đi, rồi mượn thân thể của tôi tới Vương gia chơi bài.”

Giọng Tôn Vĩnh Minh càng lúc càng run rẩy, mồ hôi lạnh cũng theo đó túa ra ướt trán.

Tối mùng một, cha Tôn Vĩnh Minh đã dẫn hắn quay trở lại khu vực mà đêm giao thừa hắn tiểu bậy để đốt vàng mã xin tha lỗi.

“Nhưng làm cách nào cũng vô dụng…vô dụng hết…chẳng thay đổi được gì cả!”

Tôn Vĩnh Minh ôm đầu, trên mặt, trong mắt ngập tràn khiếp đảm cùng hoảng loạn.

Từ hôm đó trở đi, mỗi ngày hắn đều bị ma giấu một lần, mỗi ngày đều có “người” bịt mắt hắn làm này làm kia mà hắn thì không hề hay biết.

Không cần đích thân trải nghiệm, chỉ ngồi nghe thôi mà Triệu Đại Phi cũng nổi hết da gà. Thấy mặt vị khách tái nhợt, bỗng nhiên cảm giác thương cảm trào dâng: “Thế sao không thử ở nhà mấy ngày xem, đừng ra đường nữa.”

Tôn Vĩnh Minh cười khổ: “Tôi đã thử qua hết rồi, thậm chí còn tự nhốt mình trong góc kẹt một thời gian rất lâu. Nhưng khi tôi đi ra hỏi thì mọi người đều nói ban nãy tôi mới cùng gia đình ăn cơm, rồi còn làm rất nhiều việc khác nữa…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận