Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư
Chương 110: Tất niên
Chiều muộn, chào đón Ngô Mai mẹ tròn con vuông trở về là một thố gà hầm thơm ngon, bổ dưỡng.
Ngô Mai xúc động, bưng tô canh uống mà cảm thấy ấm áp cả trái tim.
Trong khi ấy bà Điền lại kéo Điền Tú Phương ra ngoài, thấp giọng mắng: “Tại sao lại mổ gà? Sao không giữ lại để ăn Tết? Giờ mổ rồi Tết lấy gì ăn, hả?”
Điền Tú Phương cười hiền: “Có để lại một con rồi mẹ. Với lại nhà chúng con chỉ có bốn người, tận hai con gà ăn làm sao hết. Giữ lại một con cho tụi nhỏ là được rồi.”
Vậy là cuối năm, trong khi nhà nhà người người bận rộn chuẩn bị Tết nhất thì Ngô Mai chỉ có một việc duy nhất đó là ngồi trong phòng ôm con, nhàn đến phát hoảng! Vì sợ chị dâu ngồi lì một chỗ buồn chán nên ngày nào Điền Tú Phương cũng tạt sang bên này một chút chuyện trò tâm sự tiện thể cưng nựng cô cháu gái thứ hai của Điền gia.
Con nhóc sinh đủ ngày đủ tháng vậy nên trộm vía bụ bẫm lắm, lúc lọt lòng mẹ nó đã nặng ba ký tư rồi cơ mà. Nhìn hai cái má phúng phính thơm mùi sữa mà chỉ muốn cắn cho một cái.
Hai anh Đại béo và Nhị béo cũng thích em vô cùng, thế nhưng chỉ dám len lén đứng bên cạnh giường nhịn trộm, không dám bế ẵm cũng chẳng dám nói to vì chúng sợ…thổi bay mất em!
Còn Điền Kiến Quốc thì khỏi phải nói, anh cưng cô con gái như trứng mỏng, nâng lên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Cứ đi làm thì thôi chứ hễ về tới nhà là quấn quýt bên con không rời nửa bước. Theo lời anh, con trai là phải thiết quân luật còn con gái là để yêu thương, chiều chuộng! Nghe hơi là thấy thấp thoáng có mùi trọng nữ khinh nam rồi đấy!
Buổi tối, Điền Tú Phương nằm gác lên tay chồng, nhỏ to tâm sự: “Lần trước anh bảo số anh chị cả đông con đông cháu, sau này sẽ còn sinh thêm vài đứa nữa, chắc chị cả hãn lưu tâm thế nên mới gọi con tí con là Gái lớn.”
Văn Trạch Tài có chút kinh ngạc: “Ủa chị cả đặt tên à, anh lại cứ tưởng mẹ đặt chứ.”
Điền Tú Phương cười khúc khích: “Chị cả đặt đấy. Chị ấy còn bảo em lần này được mẹ hộ tống đi sinh, chị cảm kích và xúc động vô cùng thế nên quyết định sẽ sinh thêm vài đứa nữa để hiếu thuận với mẹ chồng.”
“Ha ha ha!” Văn Trạch Tài không nhịn được, phá lên cười ha hả: “Chị cả hài hước thật đấy!”
Quay đi quay lại nhoáng cái đã tới 30 Tết, ngày cuối cùng của năm. Hôm nay cả nhà không đi đâu hết mà vợ chồng con cái quây quần bên nhau cán bột gói sủi cảo. Tất nhiên Điền Tú Phương là đầu bếp chính, Văn Trạch Tài phụ lặt vặt còn hai đứa nhỏ có nhiệm vụ đứng bên góp vui, tạo không khí.
“Trời ơi anh cả, sao anh gói bự dữ vậy?!”
Bất thình lình, Hiểu Hiểu la toáng lên, trợn tròn mắt chỉ vào chiếc sủi cảo trong tay Thiên Nam.
Thiên Nam kiêu ngạo giơ lên, lắc qua lắc lại cười tít mắt: “Anh làm riêng cho cha mẹ đấy. Hai cái sủi cảo to nhất, đặc biệt nhất, chỉ cần liếc mắt một cái sẽ nhìn thấy ngay. Với lại làm vậy cha mẹ sẽ ăn được nhiều hơn.”
Hiểu Hiểu thích thú, kéo kéo ống tay áo mẹ nài nỉ: “Mẹ ơi, lát nữa mẹ gói cho chúng con hai cái nhỏ xíu xìu xiu nha. Cha mẹ ăn hai cái bự, chúng con ăn hai cái nhỏ, bốn người chúng ta đều đặc biệt như nhau. Nha mẹ….”
“Được rồi, lát nữa mẹ sẽ làm cho”, Điền Tú Phương mỉm cười trò chuyện cùng con nhưng tay vẫn thoăn thoắt gói sủi cảo không ngừng, cái nào cái nấy căng tròn đều tăm tắp, nom vô cùng đẹp mắt.
Trong khi đó Văn Trạch Tài căng thẳng đến độ toát cả mồ hôi mà vẫn chẳng thể nặn được một cái lành lặn ra hồn. Nếu không phải rách vỏ thì cũng lòi nhân, hoặc cái to cái nhỏ, cái méo cái tròn lôm ca lôm côm, nhìn mắc cười kinh khủng.
Nhưng mà cũng không thể trách anh được, đời trước anh sinh ra ở phương Nam, nơi đó không có tập tục ngày 30 gói sủi cảo đâm ra anh chẳng phải tự tay động thủ bao giờ. Khi nào thèm chỉ việc luộc sủi cảo đông lạnh hoặc ra quán gọi một tô thế là xong, nhanh gọn tiện lợi!
Nhìn tay chân anh lóng ngóng vụng về nhét nhân mà rơi vãi tùm lum, ba mẹ con ôm bụng cười ngặt nghẽo. Tới khi dọn mâm lên ăn, Hiểu Hiểu vẫn không quên chọc quê, con bé chỉ chỉ vào chiếc sủi cảo xấu xí nhất, tủm tỉm cười: “Cái này chắc chắn là tác phẩm của cha nè!”
Văn Trạch Tài bối rối ho khụ một tiếng: “Ờ thì cho vào bụng vẫn ngon như nhau cả thôi, ăn đi các con!”
Tất nhiên Thiên Nam và Hiểu Hiểu chẳng kén cái to cái đẹp, thậm chí chúng còn tranh nhau lựa những tác phẩm độc đáo của cha ấy chứ. Mỗi lần như vậy chúng sẽ chụm đầu đoán xem chiếc sủi cảo này mang hình thù gì, sau đó phá lên cười thích thú rồi bỏ tọt vào trong họng. Vì thế mà mâm cơm ngày cuối năm trở nên rộn rã, náo nhiệt và đặc biệt hơn hẳn ngày thường.
Ăn xong, vợ chồng con cái xúm xít ngồi quanh lò than hồng rực, hai đứa nhỏ thi nhau kể những câu chuyện hài hước thú vị còn cha mẹ thì kiên nhẫn trả lời 1001 câu hỏi vì sao, tại sao cực kỳ oái oăm và hóc búa. Mải mê chuyện trò cười đùa, loáng cái đồng hồ đã điểm mười hai giờ đêm, Điền Tú Phương xuống bếp múc lên bốn chén bánh trôi nóng hổi, thơm ngào ngạt. Đêm cuối năm, ngoài trời tuyết phủ trắng xoá nhưng bầu không khí trong nhà lại đầm ấm, vui vầy hơn bao giờ hết.
Xong xuôi hết mọi thủ tục, tất cả lục tục lên giường, chui vào ổ chăn ấm áp đánh một giấc no say để chuẩn bị đầy đủ tâm thế chào đón một năm mới với những niềm vui và hy vọng mới đang đến rất gần.
Sáng hôm sau là mồng 1 Tết, cả nhà dậy rất sớm, hào hứng diện những bộ cánh chỉn chu, tươm tất, mang màu sắc tươi mới và bắt mắt nhất. Trong khi Điền Tú Phương ở dưới bếp nổi lửa nấu bữa ăn đầu tiên trong năm thì trên phòng khách Văn Trạch Tài bày hai đĩa kẹo đậu phộng và hạt dưa đầy ụ, chỉ cần thoáng nhìn thấy bóng tụi trẻ con trong xóm chạy vụt qua là anh sẽ vẫy vào bốc cho mỗi đứa một nắm, đáp lại chúng sẽ cúi đầu cảm ơn và không quên đọc một tràng chúc mừng năm mới đã học thuộc lòng từ trước. Mặc dù câu chúc của đứa nào cũng giống đứa nào, đôi khi còn có đứa nói ngọng, nói sai nhưng không sao hết, chủ yếu là mang niềm vui và không khí may mắn cho ngày đầu năm.
Lát sau, hai anh em Đại béo, Nhị béo cũng mò sang, chúng nhét đầy kẹo vào hai túi quần rồi hấp háy xin xỏ: “Dượng ơi, chúng cháu muốn dắt Thiên Nam và Hiểu Hiểu đi chúc Tết, có được không ạ?”
Nhìn sang cặp mắt khát vọng của hai đứa nhóc nhà mình, Văn Trạch Tài gật đầu bật cười nhưng không quên căn dặn: “Tất nhiên là được chứ, nhưng gặp người lớn là phải lễ phép chào hỏi nha mấy con, với cả nhớ chú ý an toàn đấy, cẩn thận đừng để bị ngã.”
Đại béo tự tin vỗ ngực: “Dượng cứ yên tâm, cháu sẽ chăm sóc các em cẩn thận.”
Mấy cái máy nói kéo nhau đi rồi, bầu không khí trong nhà bỗng nhiên an tĩnh hẳn.
Tranh thủ không có con cái ở đây, Văn Trạch Tài nhoài sang nắm lấy bàn tay vợ, âu yếm bày tỏ: “Đây là cái Tết đầu tiên của vợ chồng mình!”
Đương nhiên, Điền Tú Phương hiểu ẩn ý trong câu nói của chồng, cô mỉm cười dịu dàng: “Em rất vui!”
Văn Trạch Tài khẽ nhéo nhéo tay vợ: “Anh cũng vậy, vợ yêu, năm mới vui vẻ!”
“Năm mới vui vẻ, chồng…yêu!” Điền Tú Phương ngượng ngùng, hai gò má thấp thoáng ẩn hiện rạng mây hồng càng tôn lên vẻ đẹp đằm thắm dịu dàng của người phụ nữ có cuộc sống hôn nhân viên mãn, hạnh phúc.
Mãi cho tới giữa trưa, bốn đứa nhỏ mới lấm lấm lét lét dẫn nhau về. Tuy nhiên khác với vẻ hào hứng lúc đi, lúc này trông chúng nhếch nhác vô cùng. Thiên Nam ướt lướt thướt như chuột lột còn Đại béo thì khóc lóc ầm trời: “Cháu xin lỗi cô út, dượng út, cháu đã không bảo vệ được Thiên Nam, để cho người ta bắt nạt Thiên Nam.”
Ôi trời ơi, sao lại ra nông nỗi này, Điền Tú Phương lập tức dắt con trai vào buồng thay quần áo ra kẻo cảm lạnh, còn Văn Trạch Tài thì vội bóc một chiếc kẹo nhét vào miệng Đại béo cho nó ngưng khóc đồng thời liên tục dỗ dành, trấn an thằng bé: “Ngoan, không khóc nữa nào, Đại béo ngoan. Dượng út không mắng cháu đâu cũng không giận Đại béo chút nào vì dượng biết anh Đại béo đã làm rất tốt rồi, đảm bảo sau này anh Đại béo sẽ bảo vệ các em tốt hơn nữa. Lần này chỉ là lỡ thôi mà, phải không? Ngoan nào, nín đi, đừng khóc nữa!”
Thấy dượng út không tức giận, Đại béo mới ngừng khóc, liếm liếm viên kẹo ngọt ngào rồi bắt đầu leo lẻo cái miệng cáo trạng: “Tất cả là tại cái thằng Dương nhãi con đấy dượng út. Chính nó là người đẩy Thiên Nam, làm em trai ngã sấp mặt vào đống tuyết.”
Nhị béo đứng bên cạnh cũng lớn tiếng hùa theo: “Vâng vâng, thằng đó nó mất dạy lắm, nhưng anh Đại béo đã bắt được và đấm cho nó một cú rõ đau rồi!”
Hiểu Hiểu cũng mím chặt môi tỏ vẻ tức giận: “Con còn đá vào chân nó một cái nữa!”
Nghe hết đứa này mách đến đứa kia mách , lùng bùng cả hai bên lỗ tai, Văn Trạch Tài nhíu mày đầy nghi hoặc: “Khoan khoan, nhưng Dương nhãi con là ai?”
“Chính là thằng thứ hai nhà Dương Diễm Cúc ấy anh, hồi xưa nó tên Triệu Chí Võ nhưng giờ cả làng đều biết nó là con của Đỗ Lập An thế nên phải đổi thành Dương Chí Võ.”
Điền Tú Phương đã thay xong quần áo cho con trai, cô cầm chiếc quần ướt ra vắt lên cây sào bắc ngang bếp lò, mượn hơi nóng để hong khô.
Vốn dĩ Triệu Chí Võ phải đổi sang họ của Đỗ vì nó là con ruột của Đỗ Lập An, nhưng do hiện tại Dương Diễm Cúc cùng Đỗ Lập An vẫn chưa đăng ký kết hôn nên nó bắt buộc phải mang họ mẹ. Song cũng vì sự nhập nhằng đó mà giờ đây nhà họ Dương trở thành chuyện cười cho thiên hạ. Bởi làm gì có đời thuở nhà ai mà con cái mỗi đứa một họ cơ chứ, thằng lớn họ Triệu thằng bé họ Dương, nhìn vào thôi cũng đủ hiểu gia phong phức tạp và hỗn loạn tới cỡ nào rồi.
Ngô Mai xúc động, bưng tô canh uống mà cảm thấy ấm áp cả trái tim.
Trong khi ấy bà Điền lại kéo Điền Tú Phương ra ngoài, thấp giọng mắng: “Tại sao lại mổ gà? Sao không giữ lại để ăn Tết? Giờ mổ rồi Tết lấy gì ăn, hả?”
Điền Tú Phương cười hiền: “Có để lại một con rồi mẹ. Với lại nhà chúng con chỉ có bốn người, tận hai con gà ăn làm sao hết. Giữ lại một con cho tụi nhỏ là được rồi.”
Vậy là cuối năm, trong khi nhà nhà người người bận rộn chuẩn bị Tết nhất thì Ngô Mai chỉ có một việc duy nhất đó là ngồi trong phòng ôm con, nhàn đến phát hoảng! Vì sợ chị dâu ngồi lì một chỗ buồn chán nên ngày nào Điền Tú Phương cũng tạt sang bên này một chút chuyện trò tâm sự tiện thể cưng nựng cô cháu gái thứ hai của Điền gia.
Con nhóc sinh đủ ngày đủ tháng vậy nên trộm vía bụ bẫm lắm, lúc lọt lòng mẹ nó đã nặng ba ký tư rồi cơ mà. Nhìn hai cái má phúng phính thơm mùi sữa mà chỉ muốn cắn cho một cái.
Hai anh Đại béo và Nhị béo cũng thích em vô cùng, thế nhưng chỉ dám len lén đứng bên cạnh giường nhịn trộm, không dám bế ẵm cũng chẳng dám nói to vì chúng sợ…thổi bay mất em!
Còn Điền Kiến Quốc thì khỏi phải nói, anh cưng cô con gái như trứng mỏng, nâng lên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Cứ đi làm thì thôi chứ hễ về tới nhà là quấn quýt bên con không rời nửa bước. Theo lời anh, con trai là phải thiết quân luật còn con gái là để yêu thương, chiều chuộng! Nghe hơi là thấy thấp thoáng có mùi trọng nữ khinh nam rồi đấy!
Buổi tối, Điền Tú Phương nằm gác lên tay chồng, nhỏ to tâm sự: “Lần trước anh bảo số anh chị cả đông con đông cháu, sau này sẽ còn sinh thêm vài đứa nữa, chắc chị cả hãn lưu tâm thế nên mới gọi con tí con là Gái lớn.”
Văn Trạch Tài có chút kinh ngạc: “Ủa chị cả đặt tên à, anh lại cứ tưởng mẹ đặt chứ.”
Điền Tú Phương cười khúc khích: “Chị cả đặt đấy. Chị ấy còn bảo em lần này được mẹ hộ tống đi sinh, chị cảm kích và xúc động vô cùng thế nên quyết định sẽ sinh thêm vài đứa nữa để hiếu thuận với mẹ chồng.”
“Ha ha ha!” Văn Trạch Tài không nhịn được, phá lên cười ha hả: “Chị cả hài hước thật đấy!”
Quay đi quay lại nhoáng cái đã tới 30 Tết, ngày cuối cùng của năm. Hôm nay cả nhà không đi đâu hết mà vợ chồng con cái quây quần bên nhau cán bột gói sủi cảo. Tất nhiên Điền Tú Phương là đầu bếp chính, Văn Trạch Tài phụ lặt vặt còn hai đứa nhỏ có nhiệm vụ đứng bên góp vui, tạo không khí.
“Trời ơi anh cả, sao anh gói bự dữ vậy?!”
Bất thình lình, Hiểu Hiểu la toáng lên, trợn tròn mắt chỉ vào chiếc sủi cảo trong tay Thiên Nam.
Thiên Nam kiêu ngạo giơ lên, lắc qua lắc lại cười tít mắt: “Anh làm riêng cho cha mẹ đấy. Hai cái sủi cảo to nhất, đặc biệt nhất, chỉ cần liếc mắt một cái sẽ nhìn thấy ngay. Với lại làm vậy cha mẹ sẽ ăn được nhiều hơn.”
Hiểu Hiểu thích thú, kéo kéo ống tay áo mẹ nài nỉ: “Mẹ ơi, lát nữa mẹ gói cho chúng con hai cái nhỏ xíu xìu xiu nha. Cha mẹ ăn hai cái bự, chúng con ăn hai cái nhỏ, bốn người chúng ta đều đặc biệt như nhau. Nha mẹ….”
“Được rồi, lát nữa mẹ sẽ làm cho”, Điền Tú Phương mỉm cười trò chuyện cùng con nhưng tay vẫn thoăn thoắt gói sủi cảo không ngừng, cái nào cái nấy căng tròn đều tăm tắp, nom vô cùng đẹp mắt.
Trong khi đó Văn Trạch Tài căng thẳng đến độ toát cả mồ hôi mà vẫn chẳng thể nặn được một cái lành lặn ra hồn. Nếu không phải rách vỏ thì cũng lòi nhân, hoặc cái to cái nhỏ, cái méo cái tròn lôm ca lôm côm, nhìn mắc cười kinh khủng.
Nhưng mà cũng không thể trách anh được, đời trước anh sinh ra ở phương Nam, nơi đó không có tập tục ngày 30 gói sủi cảo đâm ra anh chẳng phải tự tay động thủ bao giờ. Khi nào thèm chỉ việc luộc sủi cảo đông lạnh hoặc ra quán gọi một tô thế là xong, nhanh gọn tiện lợi!
Nhìn tay chân anh lóng ngóng vụng về nhét nhân mà rơi vãi tùm lum, ba mẹ con ôm bụng cười ngặt nghẽo. Tới khi dọn mâm lên ăn, Hiểu Hiểu vẫn không quên chọc quê, con bé chỉ chỉ vào chiếc sủi cảo xấu xí nhất, tủm tỉm cười: “Cái này chắc chắn là tác phẩm của cha nè!”
Văn Trạch Tài bối rối ho khụ một tiếng: “Ờ thì cho vào bụng vẫn ngon như nhau cả thôi, ăn đi các con!”
Tất nhiên Thiên Nam và Hiểu Hiểu chẳng kén cái to cái đẹp, thậm chí chúng còn tranh nhau lựa những tác phẩm độc đáo của cha ấy chứ. Mỗi lần như vậy chúng sẽ chụm đầu đoán xem chiếc sủi cảo này mang hình thù gì, sau đó phá lên cười thích thú rồi bỏ tọt vào trong họng. Vì thế mà mâm cơm ngày cuối năm trở nên rộn rã, náo nhiệt và đặc biệt hơn hẳn ngày thường.
Ăn xong, vợ chồng con cái xúm xít ngồi quanh lò than hồng rực, hai đứa nhỏ thi nhau kể những câu chuyện hài hước thú vị còn cha mẹ thì kiên nhẫn trả lời 1001 câu hỏi vì sao, tại sao cực kỳ oái oăm và hóc búa. Mải mê chuyện trò cười đùa, loáng cái đồng hồ đã điểm mười hai giờ đêm, Điền Tú Phương xuống bếp múc lên bốn chén bánh trôi nóng hổi, thơm ngào ngạt. Đêm cuối năm, ngoài trời tuyết phủ trắng xoá nhưng bầu không khí trong nhà lại đầm ấm, vui vầy hơn bao giờ hết.
Xong xuôi hết mọi thủ tục, tất cả lục tục lên giường, chui vào ổ chăn ấm áp đánh một giấc no say để chuẩn bị đầy đủ tâm thế chào đón một năm mới với những niềm vui và hy vọng mới đang đến rất gần.
Sáng hôm sau là mồng 1 Tết, cả nhà dậy rất sớm, hào hứng diện những bộ cánh chỉn chu, tươm tất, mang màu sắc tươi mới và bắt mắt nhất. Trong khi Điền Tú Phương ở dưới bếp nổi lửa nấu bữa ăn đầu tiên trong năm thì trên phòng khách Văn Trạch Tài bày hai đĩa kẹo đậu phộng và hạt dưa đầy ụ, chỉ cần thoáng nhìn thấy bóng tụi trẻ con trong xóm chạy vụt qua là anh sẽ vẫy vào bốc cho mỗi đứa một nắm, đáp lại chúng sẽ cúi đầu cảm ơn và không quên đọc một tràng chúc mừng năm mới đã học thuộc lòng từ trước. Mặc dù câu chúc của đứa nào cũng giống đứa nào, đôi khi còn có đứa nói ngọng, nói sai nhưng không sao hết, chủ yếu là mang niềm vui và không khí may mắn cho ngày đầu năm.
Lát sau, hai anh em Đại béo, Nhị béo cũng mò sang, chúng nhét đầy kẹo vào hai túi quần rồi hấp háy xin xỏ: “Dượng ơi, chúng cháu muốn dắt Thiên Nam và Hiểu Hiểu đi chúc Tết, có được không ạ?”
Nhìn sang cặp mắt khát vọng của hai đứa nhóc nhà mình, Văn Trạch Tài gật đầu bật cười nhưng không quên căn dặn: “Tất nhiên là được chứ, nhưng gặp người lớn là phải lễ phép chào hỏi nha mấy con, với cả nhớ chú ý an toàn đấy, cẩn thận đừng để bị ngã.”
Đại béo tự tin vỗ ngực: “Dượng cứ yên tâm, cháu sẽ chăm sóc các em cẩn thận.”
Mấy cái máy nói kéo nhau đi rồi, bầu không khí trong nhà bỗng nhiên an tĩnh hẳn.
Tranh thủ không có con cái ở đây, Văn Trạch Tài nhoài sang nắm lấy bàn tay vợ, âu yếm bày tỏ: “Đây là cái Tết đầu tiên của vợ chồng mình!”
Đương nhiên, Điền Tú Phương hiểu ẩn ý trong câu nói của chồng, cô mỉm cười dịu dàng: “Em rất vui!”
Văn Trạch Tài khẽ nhéo nhéo tay vợ: “Anh cũng vậy, vợ yêu, năm mới vui vẻ!”
“Năm mới vui vẻ, chồng…yêu!” Điền Tú Phương ngượng ngùng, hai gò má thấp thoáng ẩn hiện rạng mây hồng càng tôn lên vẻ đẹp đằm thắm dịu dàng của người phụ nữ có cuộc sống hôn nhân viên mãn, hạnh phúc.
Mãi cho tới giữa trưa, bốn đứa nhỏ mới lấm lấm lét lét dẫn nhau về. Tuy nhiên khác với vẻ hào hứng lúc đi, lúc này trông chúng nhếch nhác vô cùng. Thiên Nam ướt lướt thướt như chuột lột còn Đại béo thì khóc lóc ầm trời: “Cháu xin lỗi cô út, dượng út, cháu đã không bảo vệ được Thiên Nam, để cho người ta bắt nạt Thiên Nam.”
Ôi trời ơi, sao lại ra nông nỗi này, Điền Tú Phương lập tức dắt con trai vào buồng thay quần áo ra kẻo cảm lạnh, còn Văn Trạch Tài thì vội bóc một chiếc kẹo nhét vào miệng Đại béo cho nó ngưng khóc đồng thời liên tục dỗ dành, trấn an thằng bé: “Ngoan, không khóc nữa nào, Đại béo ngoan. Dượng út không mắng cháu đâu cũng không giận Đại béo chút nào vì dượng biết anh Đại béo đã làm rất tốt rồi, đảm bảo sau này anh Đại béo sẽ bảo vệ các em tốt hơn nữa. Lần này chỉ là lỡ thôi mà, phải không? Ngoan nào, nín đi, đừng khóc nữa!”
Thấy dượng út không tức giận, Đại béo mới ngừng khóc, liếm liếm viên kẹo ngọt ngào rồi bắt đầu leo lẻo cái miệng cáo trạng: “Tất cả là tại cái thằng Dương nhãi con đấy dượng út. Chính nó là người đẩy Thiên Nam, làm em trai ngã sấp mặt vào đống tuyết.”
Nhị béo đứng bên cạnh cũng lớn tiếng hùa theo: “Vâng vâng, thằng đó nó mất dạy lắm, nhưng anh Đại béo đã bắt được và đấm cho nó một cú rõ đau rồi!”
Hiểu Hiểu cũng mím chặt môi tỏ vẻ tức giận: “Con còn đá vào chân nó một cái nữa!”
Nghe hết đứa này mách đến đứa kia mách , lùng bùng cả hai bên lỗ tai, Văn Trạch Tài nhíu mày đầy nghi hoặc: “Khoan khoan, nhưng Dương nhãi con là ai?”
“Chính là thằng thứ hai nhà Dương Diễm Cúc ấy anh, hồi xưa nó tên Triệu Chí Võ nhưng giờ cả làng đều biết nó là con của Đỗ Lập An thế nên phải đổi thành Dương Chí Võ.”
Điền Tú Phương đã thay xong quần áo cho con trai, cô cầm chiếc quần ướt ra vắt lên cây sào bắc ngang bếp lò, mượn hơi nóng để hong khô.
Vốn dĩ Triệu Chí Võ phải đổi sang họ của Đỗ vì nó là con ruột của Đỗ Lập An, nhưng do hiện tại Dương Diễm Cúc cùng Đỗ Lập An vẫn chưa đăng ký kết hôn nên nó bắt buộc phải mang họ mẹ. Song cũng vì sự nhập nhằng đó mà giờ đây nhà họ Dương trở thành chuyện cười cho thiên hạ. Bởi làm gì có đời thuở nhà ai mà con cái mỗi đứa một họ cơ chứ, thằng lớn họ Triệu thằng bé họ Dương, nhìn vào thôi cũng đủ hiểu gia phong phức tạp và hỗn loạn tới cỡ nào rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận