Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 181: Đường nhân duyên

Âm đường là một không gian khép kín được tạo ra bởi Mệnh Thuật. Trong đó chỉ chứa âm khí đồng thời hấp dẫn hết thảy những người hoặc những vật mang tính âm.

Chính bởi vì không khí lúc nào cũng ẩm thấp cho nên mới kích thích âm bùn trùng vốn sống im lìm dưới lòng đấy nay được dịp trồi lên mạnh mẽ. Thế nhưng chúng không có khả năng di chuyển, chỉ có thể nằm im một chỗ vậy nên suy ra chú Từ nhất định đã vô tình đi qua vùng phụ cận của âm đường.

Tuy nhiên chú Từ tuổi tác đã cao, âm khí không còn sung mãn và tươi mới, nếu hoà chung sẽ dễ làm loãng và ô nhiễm những âm khí khác. Điều này Chu gia đương nhiên không cho phép, đặc biệt là Chu Thất thúc lại càng không, thành thử cho dù có phát hiện ra chú Từ là một người thuần âm thì bọn chúng cũng thả, không thèm xuống tay.

“Bọn này giao cho tôi, khi nào luyện xong sẽ trả lại cậu nhá”, Chương Toàn ôm khư khư cái bình như ôm báu vật, cười tít mắt lấy lòng.

Văn Trạch Tài phì cười: “Tất nhiên là đưa cho ông rồi, thứ này vào tay tôi cũng vô dụng, nhưng ở trong tay ông nhất định sẽ phát huy tát dụng rất lớn.”

Nghe được lời này, Chương Toàn sướng rơn, cái hàm hếch lên đầy tự tin: “Chứ còn gì nữa. Chương Toàn ta tuy tán tu nhưng có thể đảm bảo riêng về khoản trùng cổ thì trước nay chưa ngán một loại nào. Cứ tin tưởng giao cho tôi, nhất định sẽ luyện thành công. Tới lúc ấy để xem cái âm đường khốn kiếp của lão có còn tiếp tục tồn tại được nữa hay không.”

Mặc dù chả hiểu gì hết trơn nhưng nghe giọng điệu Chương Toàn vô cùng khảng khái xen lẫn kiêu ngạo, chú Viên cũng phần nào đoán được mức độ khó khăn của vấn đề, vậy nên chú không ngại khen ngợi một câu: “Người anh em, lợi hại, lợi hại nha!”

Chợt phát hiện mình hơi lố, Chương Toàn liền khiêm tốn cười xoà: “Ha ha, cũng tạm tạm thôi, để tôi mang cái này đi cất.”

Nói đoạn liền đứng dậy đi thẳng vào phòng mình. Chung Nhiên thuận thế ngồi luôn xuống ghế trống, hiếu kỳ hỏi Văn Trạch Tài: “Em nghe nói trên đời có ba loại bùn không hương vị, trong đó còn một loại nữa kêu Dương bùn trùng, đúng không anh?”

“Đúng thế, anh cũng đang định nói tới nó đây”, Văn Trạch Tài nhìn về phía chú Chung “Bằng mọi giá chúng ta phải tìm được Dương bùn trùng trước người nhà họ Chu, nếu không một khi Dương bùn trùng bị phá huỷ thì kế hoạch tiếp theo của chúng ta cũng sẽ hỏng bét theo ngay.”

Chú Chung gật gù: “Chú và Vệ Quốc cũng từng nhắc qua về vấn đề này. Để mà nói thì bắt được trùng cổ đều phải xem duyên phận. Có ba loại thì hết hai loại đã bị cháu tóm rồi, còn một loại cuối cùng chú tin rằng chẳng thể làm khó được cháu đâu.”

Khoé miệng Văn Trạch Tài giật tăng tăng: “Chú quá coi trọng cháu rồi!”

“Đích thị là vậy mà!”, chú Chung cười khà khà, vỗ vai động viên Văn Trạch Tài, từ thái độ tới lời nói đều ngập tràn sự tin tưởng tuyệt đối: “Chú luôn có cảm giác, cháu chính là khắc tinh của lão già kia, chỉ có cháu mới đủ năng lực đối phó lão. Còn chúng ta sẽ ở bên cạnh dốc sức hỗ trợ, mong sao không kéo chân sau đã là mừng lắm rồi.”

Ôi trời ơi, có cần tâng bốc thái quá vậy không, Văn Trạch Tài bối rối bưng kín mặt. Còn Chung Nhiên ngồi kế bên khúc kha khúc khích cười không ngừng bởi không dễ mà bắt được khoảnh khắc ngượng ngùng vô cùng đáng yêu của Văn đại sư cao cao tại thượng. Phải nói là hiếm có khó tìm lắm đây, tẹo nữa phải chạy ra tiệm quần áo kể lại cho vợ anh ấy nghe mới được.

Thấy mọi người ở ngoài này nói chuyện rôm rả quá, Chương Toàn cất kỹ hũ trùng rồi mê mải chạy ra góp vui: “Không cần biết có thể diệt được lão khốn đó hay không, nhưng chắc chắn tôi sẽ phải chơi cho lão xất bát xang bang vài vố. Phá hoại lão chính là mục đích sống duy nhất của Chương Toàn tôi mà lại!”

Bao năm nay, Chương Toàn hiếm khi có được một đêm tròn giấc bởi hễ nhắm mắt là lại xuất hiện hình ảnh người mẹ tội nghiệp bị lôi đi trong thống khổ và bất lực. Cơn ác mộng năm đó cứ mãi đeo bám dày vò ông, trở thành ám ảnh đi theo suốt cuộc đời. Trong tâm trí ông chất chừa đầy hận thù, không giờ khắc nào không nung nấu ý chí phải diệt trừ Chu gia trả thù cho mẹ. Đáng tiếc, thực lực hai bên chênh lệch quá lớn. Đối phương sừng sững như người khổng lồ còn ông chỉ bé tẹo teo như con kiến. Vậy nên Chương Toàn buộc phải chọn cách nằm gai nếm mật, âm thầm chờ đợi thời cơ.

Ngồi thêm một lát, Văn Trạch Tài đứng dậy ra về bởi hiện tại Viên Vệ Quốc đang đi làm xa, hơn nữa vấn đề này không thể vội vàng được, có gì đợi cậu ấy về rồi bàn tính thêm.

Lúc này ở nhà, Điền Tú Phương và Trần Vân Hồng đang ngồi dò bài cho tụi nhỏ. Thiên Nam và Hiểu Hiểu đứng nghiêm trang thành hàng, thi nhau hết đọc thơ rồi chuyển qua kể chuyện.

Kỳ thực người lớn không hề bắt tụi nhỏ phải làm vậy, chẳng qua tại chúng thích, thậm chí ép cha mẹ phải ngồi nghe bằng được ấy chứ. Tính ra thì cũng phải cảm thông bởi vì thời này ít các loại hình giải trí, làm hết bài tập về nhà là xem như hết chuyện, ngồi không cũng chán thôi thì lôi sách ra đọc vậy, mà đọc thầm một mình lại chẳng vui, chúng thích đọc cho cả nhà nghe cơ, tiện thể khoe luôn khả năng ghi nhớ và kỹ năng đọc hiểu trôi chảy, lưu loát.

Xét về trí nhớ và năng lực tự học thì công nhận Thiên Nam có nhỉnh hơn Hiểu Hiểu một chút. Mặc dù đi học trễ, kém hẳn Hiểu Hiểu một lớp nhưng nó luôn đuổi kịp chương trình học của em gái. Chỉ cần Hiểu Hiểu muốn đọc bài nào là Thiên Nam sẽ lập tức phụ hoạ theo ngay.

Có thể nói, Thiên Nam cực kỳ cưng chiều Hiểu Hiểu. Bất kể cái gì, miễn sao con bé thích là cu cậu sẽ đồng ý ngay tắp lự.

Chính vì thế cho nên buổi tối trước khi đi ngủ, Điền Tú Phương cứ lăn qua trở lại, miên man suy nghĩ không thôi: “Em bảo này, anh nói sau này liệu Hiểu Hiểu và Thiên Nam có phát triển mối quan hệ theo cái hướng kia không nhỉ?”

Đang chong đèn đọc sách trên chiếc bàn gỗ kê sát đầu giường, nghe tiếng vợ hỏi Văn Trạch Tài liền quay lại, thuận tiện vươn tay vén lọn tóc lòa xòa trước trán vợ rồi ôn nhu cười: “Tương lai khó nói trước nhưng khả năng cao là không bởi nhân duyên của chúng không chung một đường.”

“Không chung một đường?” Điền Tú Phương nhổm phắt người dậy “Tức là không có duyên phận hả anh?”

Văn Trạch Tài gật đầu: “Có thể hiểu là như vậy. Nhưng làm anh em cũng tốt mà, sao tự dưng em lại nghĩ tới chuyện này?”

Điền Tú Phương sà vào lòng chồng, nhoẻn miệng cười: “Tại hôm nay có một đôi trai gái tới cửa hàng đặt may lễ phục kết hôn. Nghe thím Tần nói mới biết thì ra quan hệ giữa hai người bọn họ cũng giống với Thiên Nam và Hiểu Hiểu nhà mình. Sau lớn lên liền đem lòng yêu thương nhau rồi tiến tới hôn nhân nên vợ nên chồng.”

Văn Trạch Tài yêu chiều nhéo mũi bà xã “Em đấy!Thuận theo ý trời, đừng suy nghĩ nhiều biết chưa?”

“Em biết rồi mà, thấy trùng hợp nên em bàn luận chút cho vui thôi. Yên tâm, em không nói với ai đâu, ngay cả Vân Hồng cũng không”, Điền Tú Phương nháy mắt lém lính rồi kéo chiếc chăn mỏng đắp ngang người, yên lặng chìm vào giấc ngủ. Đương nhiên cô đâu ngốc đến độ loa loa chuyện này cho bàn dân thiên hạ biết. Chị em có thân thiết tới mấy cũng không thể chia sẻ tất cả, đặc biệt là đời sống riêng tư, bí mật gia đình.

Văn Trạch Tài cầm quạt hương bồ khẽ phe phẩy ru cho vợ vào giấc. Thẳng tới khi bà xã ngủ say, anh mới buông quạt, an tĩnh nhắm mắt ngủ.

Ngày hôm sau đi làm, đã quá giờ mở cửa mà vẫn chưa thấy bóng dáng Tần Dũng đâu, Văn Trạch Tài nghi hoặc hỏi Đại Phi: “Ủa, hôm nay đám cưới Tần Dũng à?”

Triệu Đại Phi hết hồn hết vía, vội vàng chạy lại tra lịch: “Không phải, chưa tới ngày mà thầy.”

Văn Trạch Tài nhíu mày: “Bình thường nó tới đúng giờ lắm mà, sao hôm nay lại trễ nhỉ? Chắc không xảy ra chuyện gì đấy chứ?!”

Tần Dũng thuộc tuýp người nói một là một hai là hai, trước nay chưa bao giờ chậm trễ hoặc thất hẹn vậy nên Văn Trạch Tài mới lấy làm lạ. Không được, anh phải tới Tần gia xem xem thế nào, đương lúc đứng dậy định đi thì chợt trông thấy Tần Dũng đang cùng một cô gái đi về hướng cửa hàng.

Cô gái kia ước chừng mười tám, mười chín tuổi, ăn mặc sườn xám, gương mặt trắng trẻo tròn trịa, cắt tóc mái ngang kiểu sinh viên. Đi vài bước lại nghiêng đầu trò chuyện cùng Tần Dũng. Thoạt nhìn bộ dáng của hai người họ cực thân mật và gần gũi.

Triệu Đại Phi thò cổ ra hóng hớt, Tần Dũng từ xa nhìn lại không những không xấu hổ mà còn thoải mái vẫy tay, gật đầu nữa chứ.

“Ủa, không lẽ cô gái đang đi bên cạnh là vợ tương lai của anh ấy.”

Văn Trạch Tài lắc đầu khẳng định ngay: “Không phải. Hai người họ đường nhân duyên không hề có một điểm trùng khớp nhưng cung tử tức lại có mấy vạch trùng nhau. Hẳn là bà con họ hàng.”

- Giải thích, Cung Tử Tức là cung nằm giữa cung Tài Bạch và Phu Thê. Đồng thời tam hợp với cung Nô Bộc và Phụ Mẫu, xung chiếu với cung Điền Trạch. Khi xét các sao tử vi ở cung Tử Tức thì bạn cần xem tới các cung vị này. Như vậy mới mang tới kết quả chính xác nhất. Hết giải thích.

Quả nhiên, sau khi dẫn cô gái vào tới cửa hàng, Tần Dũng liền giới thiệu: “Đại sư, đây là em họ em, là con gái lớn của bà dì ruột. Hiện nó đang gặp chút ít phiền toái thế nên mẹ em bảo dẫn nó tới đây nhờ anh xem giúp.”

À thì ra là khách hàng, Triệu Đại Phi vội vàng kéo ghế, rót một ly trà mát lạnh, đon đả tiếp đãi. Còn về phần Tần Dũng, cậu chàng không ngần ngại bảo anh ấy có khát thì tự xuống bếp mà rót. Ôi dào, đã là người trong nhà thì tự thân vận động đi chứ, cần gì phải phục vụ khách sáo.

Tại bộ bàn ghế được kê ngay ngắn chính giữa tiệm, cô gái kia đang ngồi đối diện Văn Trạch Tài, hai tay xoắn chặt lấy nhau không che giấu được vẻ thấp thỏm, lo âu.

Nhận ra điều đó, Văn Trạch Tài mỉm cười chủ động bắt chuyện: “Bộ y phục cô mặc nom rất quen mắt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận