Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư
Chương 226: Lấy trứng chọi đá
Dưới sự trợ giúp của Điền Tú Phương, Trần Vân Hồng nặng nề nâng người ngồi dậy. Đón lấy chén canh thơm nức, cô lịch sự nói cảm ơn rồi cười hỏi: “Đại Phi lại làm gà ăn mày nữa hả sư mẫu?”
Cách làm món gà ăn mày là do Trần Vân Hồng chỉ cho Điền Tú Phương. Nhưng Triệu Đại Phi cảm thấy hứng thú nên hăng hái đòi làm. Thử nghiệm đâu đó cũng vài lần rồi nhưng chưa lần nào đạt yêu cầu. Vừa rồi nghe mùi khét khét thoang thoảng đưa vào là biết lại hỏng bét rồi.
“Thì việc chăm vợ chăm con bị sư mẫu chiếm hết mất rồi còn đâu, nó ngồi không cũng buồn chân buồn tay mà. Để xem con cún con đã tè chưa nào…”, Điền Tú Phương khéo léo bế em bé lên, sờ sờ mông kiểm tra, phát hiện không ướt mới nhẹ nhàng đặt trở lại giường. Một loạt các động tác cực kỳ gọn gàng và thuần thục, vừa nhìn là biết kinh nghiệm đầy mình. Bị nâng lên đặt xuống thế mà em bé vẫn nhắm mắt ngủ ngon lành, không hề giật mình thức giấc.
Ngược lại với không khí yên bình trong này thì ngoài sân đang nháo loạn, lộn xộn hết cả lên. Văn Trạch Tài gần như chết lặng nhìn con gà bị Triệu Đại Phi đào ra.
Nó cháy đen thui, không khác gì một cục than.
Anh thở dài ngao ngán: “Càng làm càng tệ!”
Nhưng Triệu Đại Phi vẫn có một niềm tin mãnh liệt: “Sớm muộn gì con cũng làm được thôi, tựa như đàn ông vậy, sớm hay muộn rồi cũng cưới vợ, sinh con đấy thi!”
Ồ, ai cho nó cái tự tin đấy vậy?! Nhưng nể tình nó mới lên chức cha, Văn Trạch Tài chẳng thèm so đo, anh quay sang uống nước trò chuyện cùng chú Chung.
Trước khi ra về, chú Chung đột nhiên lên tiếng nhắc nhở: “Sắp tới chú ý cẩn thận chút!”
Lời này khiến Văn Trạch Tài cứ miên man suy nghĩ mãi.
Khách về rồi mà sư phụ hãn còn ngồi trầm ngâm một mình, Triệu Đại Phi liền mon men lại gần, bày tỏ quan điểm: “Bộ cái lão Thất thúc kia không sợ bên trên hả sư phụ?”
“Bên trên” trong câu nói của Triệu Đại Phi chính là ám chỉ chính quyền quốc gia.
“Con quên lão ta đã sống bao nhiêu năm rồi à?” Văn Trạch Tài liếc mắt đầy khinh bỉ, nếu nó không phải đệ tử ruột thì anh đã chẳng thèm tiếp lời.
Nông cạn hết sức!
Được chỉ điểm, Triệu Đại Phi mới ồ à, hiểu ra vấn đề.
Hoá ra lão già ấy cậy sống lâu nên không sợ trời, không sợ đất, coi thường cả kỷ cương phép nước. Hèn chi lão bất chấp mọi thủ đoạn để được trường sinh bất tử. Đúng là cái đồ thâm hiểm!
Dạo gần đây, đám con cháu hai nhà Thượng Dương và Bình Dương Chu gia bỗng nhiên hoạt động rất tích cực. Không biết là muốn lần theo tung tích Chu Bát thúc hay là lại đi lùng bắt dã thuật sư để lấp đầy Âm trì nữa. Nguyên nhân gì thì chưa rõ, chỉ biết rằng động tĩnh rất rầm rộ, hễ ra ngoài là thể nào cũng bắt gặp bọn chúng lượn vè vè ngoài đường.
Sau khi chú Chung đi khỏi, Chương Toàn năng sang bên này chơi hẳn.
Mỗi lần ông chú sang là Văn Trạch Tài lại bày một bàn cờ, hai người vừa thong dong chơi vừa bàn chuyện Chu gia.
“Cũng không biết tin tức về Chu Bát thúc là từ đâu truyền ra nhưng tôi cứ cảm thấy mơ hồ thế nào ấy!” Chương Toàn hạ con tốt, đáy mắt chất chứa tầng tầng lớp lớp suy nghĩ sâu xa.
Văn Trạch Tài mạnh mẽ xuất tướng, miệng trả lời nhưng mắt vẫn theo dõi sát sao cục diện thế cờ: “Mặc kệ là ai tung tin, miễn sao làm cho Chu Thất thúc phân tâm, sao nhãng thì đều có lợi cho chúng ta.”
Chương Toàn nén tiếng thở dài: “Hiện giờ chúng ta vẫn chưa tìm được Dương bùn trùng. Chỉ mong sao lão già đó đừng nóng nảy súc Âm trì, không thì cả đám chúng ta bị đập chết như gián. Ai dà, lúc này mà đối đầu Chu Thất thúc thì chả khác nào lấy trứng chọi đá!”
Nỗi lo lắng này Chương Toàn đã trăn trở suốt nhiều năm. Nhưng trước chỉ có mỗi mình, giờ thêm nhiều chiến hữu cùng kề vai tác chiến, đâm ra ông lại càng lo tợn.
Nhất thời không chú ý, Chương Toàn đi nhầm quân mã. Văn Trạch Tài không chút do dự ăn ngay. Kết cục, Chương Toàn thua liểng xiểng, không cách nào gỡ nổi.
Cất bộ cờ sang một bên, Văn Trạch Tài vừa rót trà vừa ý nhị nói một câu: “Ai là trứng ai là đá, còn chưa ngã ngũ đâu!”
Trở lại với đôi bạn thân Mông Nghĩa và Viên Vệ Quốc. Hai cậu ngồi xe xuôi thẳng về phương Nam, sau đó tìm thuê một gian nhà trọ đơn giản ở ngay sát trường đại học của Mông Cương. Ban ngày, Viên Vệ Quốc đi hành nghề xem bói, đoán mệnh tiện thể nghe ngóng tin tức, còn Mông Nghĩa thì lảng vảng quanh khu vực trường học, âm thầm thu thập chứng cứ.
Buổi tối, hai người quay về phòng trọ, trao đổi những thông tin đã dò la được. Sau bao ngày miệt mài, Mông Nghĩa thăm dò được rất nhiều thông tin hữu ích. Tỉ như đã hơn nửa tháng nay, Mông Cương chưa bước chân ra khỏi cổng trường nửa bước. Mẹ kiếp, thế là rõ mười mươi rồi còn gì nữa. Anh với chẳng em, như cái quần què!
Càng nghĩ càng bực mình, Mông Nghĩa rút bao thuốc, ném cho Viên Vệ Quốc một điếu, sau đó khum tay châm lửa rít một hơi, rồi nheo mắt nói trong làn khói trắng xám: “Thằng khốn đó nhất định có vấn đề!”
Viên Vệ Quốc vê vê điếu thuốc trên tay, thất thần suy nghĩ. Sau cùng cũng châm lửa rít một hơi rồi nói: “Ừ, xem ra tên đó rất khả nghi. Có lẽ hắn cũng đã biết được đại kiếp nạn trước sinh nhật 26 tuổi của ông cho nên càng gần tới ngày sinh nhật, hắn càng phải chú ý đề phòng.”
“Ai dà!” Mông Nghĩa phiền não ném toẹt điếu thuốc vẫn đang cháy dở xuống đất, di chân dập tắt. Cậu bức bối vò vò quả đầu đinh ba phân ngắn củn của mình, khó hiểu hỏi: “Ông này, ông nói thử xem, chẳng lẽ bát tự của tôi đáng giá tới độ bọn họ không màng sống chết cũng phải cướp cho bằng được?”
Rõ ràng đại sư phán là đại kiếp nạn đấy, vạn nhất không thoát được thì chẳng phải đi đời nhà ma à? Gì thì gì cũng nên bảo toàn tính mạng chứ, đằng này chết ngoéo rồi thì lấy gì để hưởng may mắn với chả phúc khí?
Liếc nhìn khuôn mặt mông lung mờ mịt của thằng bạn, Viên Vệ Quốc chầm chậm giải thích: “Nếu kẻ cắp thực sự là Mông Cương, vậy thì không khó lý giải. Chính ông cũng đã nói rồi còn gì, trước đây hắn xui xẻo cùng cực, động tí là vỡ đầu chảy máu, bệnh tật dề dề. Thế nên đối với một người như hắn, sống thêm được ngày nào là mừng ngày đó. Đằng này lại còn được bình bình an an, thuận buồm xuôi gió suốt mười mấy năm trời, hắn mong còn chả kịp lấy đâu ra tâm tư suy xét có vượt qua được kiếp nạn hay không?!”
Nói trắng ra thì, chính đối phương cũng đang ôm may mắn, hy vọng có thể thành công bước qua đại kiếp nạn lần này, như vậy thì nửa đời còn lại hắn có thể thoải mái tự tại, sống không ưu không phiền. Nói đến cùng cũng vẫn là đánh cuộc cả thôi, bởi hiện giờ chưa ai dám nói chắc một điều gì!
Còn về phần Mông Nghĩa, tuy rằng mười mấy năm bị cướp mất vận mệnh nhưng trí óc cậu ấy vẫn phát triển bình thường, vẫn là một người rất thông minh và nhạy bén. Chỉ cần Viên Vệ Quốc vạch ra sơ sơ vài điểm là cậu nắm bắt được vấn đề ngay.
Lơ đãng hướng mắt về phía cánh cổng trường đại học nằm sừng sững cách đó không xa, Mông Nghĩa chợt nhớ tới lời dặn dò của Văn Trạch Tài trước đó. Cậu sờ sờ cằm nảy ra chủ ý: “Trước khi đi, Văn đại sư đã dặn đi dặn lại phải cách xa Mông Cương. Ông bảo nếu tôi cố tình tiếp cận hắn, thì sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ?”
Nói ra lời này chứng tỏ trong lòng Mông Nghĩa đã nắm chắc tới bảy, tám phần. Kẻ hãm hại mình chính là ông anh họ - Mông Cương!
Viên Vệ Quốc thấp giọng trả lời: “Bởi vì hai người bị tráo đổi vận mệnh thế nên nếu ở gần nhau liên tục hơn bốn giờ đồng hồ sẽ xuất hiện hiện tượng hỗn loạn mà không ai có thể khống chế được.”
Nói nôm na là hai vận khí đụng nhau sẽ sinh ra nhiễu loạn, ngày giờ sinh cũng tức khắc lộn xộn tứ tung. Có thể, hai người sẽ đồng thời cùng gặp huyết quang tai ương. Hoặc cũng có khả năng, Mông Cương sẽ quay lại trạng thái vốn có của hắn.
Nhưng tình trạng đó kéo dài không lâu, bát tự cũng như vận mệnh của hai người sẽ không quay trở về vị trí ban đầu, mà tự động kết hợp linh tinh, tạo thành hai tổ hợp mới không thể đoán biết trước.
Mông Nghĩa trầm mặc nhớ lại quá khứ, một hồi lâu sau buồn buồn cất lời: “Sau năm mười tuổi, vận khí của Mông Cương tốt hẳn lên, hắn khoẻ mạnh hơn nhưng không còn cùng tôi chơi đùa như trước nữa. Thậm chí hắn không hề bước chân ra khỏi cửa, tôi sang tận nhà tìm nhưng hắn cũng cố tình tránh né. Khoảng chừng hai tháng sau thì bác cả gửi hắn lên thành phố sống.”
Chú ba Mông Nghĩa lấy vợ giàu nên chấp nhận ở rể nhà vợ trên thành phố. Bác cả đưa Mông Cương lên đó, mỗi tháng nhận ít phiếu gạo lấy lệ, xem như là bán con.
Từ đó về sau, Mông Cương rất ít khi về thôn. Gần như đi biền biệt cho tới tận bây giờ.
Suy nghĩ thế nào, Mông Nghĩa lại hỏi tiếp: “À đúng rồi Vệ Quốc, ông biết cách làm thay đổi diện mạo đúng không?”
Viện Vệ Quốc không giấu Mông Nghĩa chuyện mình đeo mặt nạ để cải trang. Chính vì coi trọng và tin tưởng bạn thân nên Viên Vệ Quốc mới thành thật tiết lộ.
Tuy nhiên, về cách làm thì quả thực cậu không hề hay biết, thế nên Vệ Quốc cũng thẳng thắn nói ngay: “Tôi không biết.”
Hiếm khi thấy thằng bạn cao cao tại thượng lại bị rơi vào tình thế xấu hổ, Mông Nghĩa bật cười vui vẻ: “Tiếc thật, tôi đang định tiếp cận Mông Cương để xem phản ứng của hắn thế nào, chắc là hài hước lắm đây.”
Tất nhiên Mông Nghĩa thừa biết cách làm này không thể lấy lại vận mệnh, chẳng qua cậu chỉ muốn hù dọa thằng anh họ một phen cho bõ tức thôi. Ai cũng biết, đại kiếp nạn chắc chắn sẽ tới, tuyệt đối không thể trốn tránh. Tin chắc giờ này Mông Cương đang sợ quéo giò cho xem. Nếu mà bất thình lình gặp lại Mông Nghĩa, có khi hắn tè ra quần luôn cũng nên!
Cách làm món gà ăn mày là do Trần Vân Hồng chỉ cho Điền Tú Phương. Nhưng Triệu Đại Phi cảm thấy hứng thú nên hăng hái đòi làm. Thử nghiệm đâu đó cũng vài lần rồi nhưng chưa lần nào đạt yêu cầu. Vừa rồi nghe mùi khét khét thoang thoảng đưa vào là biết lại hỏng bét rồi.
“Thì việc chăm vợ chăm con bị sư mẫu chiếm hết mất rồi còn đâu, nó ngồi không cũng buồn chân buồn tay mà. Để xem con cún con đã tè chưa nào…”, Điền Tú Phương khéo léo bế em bé lên, sờ sờ mông kiểm tra, phát hiện không ướt mới nhẹ nhàng đặt trở lại giường. Một loạt các động tác cực kỳ gọn gàng và thuần thục, vừa nhìn là biết kinh nghiệm đầy mình. Bị nâng lên đặt xuống thế mà em bé vẫn nhắm mắt ngủ ngon lành, không hề giật mình thức giấc.
Ngược lại với không khí yên bình trong này thì ngoài sân đang nháo loạn, lộn xộn hết cả lên. Văn Trạch Tài gần như chết lặng nhìn con gà bị Triệu Đại Phi đào ra.
Nó cháy đen thui, không khác gì một cục than.
Anh thở dài ngao ngán: “Càng làm càng tệ!”
Nhưng Triệu Đại Phi vẫn có một niềm tin mãnh liệt: “Sớm muộn gì con cũng làm được thôi, tựa như đàn ông vậy, sớm hay muộn rồi cũng cưới vợ, sinh con đấy thi!”
Ồ, ai cho nó cái tự tin đấy vậy?! Nhưng nể tình nó mới lên chức cha, Văn Trạch Tài chẳng thèm so đo, anh quay sang uống nước trò chuyện cùng chú Chung.
Trước khi ra về, chú Chung đột nhiên lên tiếng nhắc nhở: “Sắp tới chú ý cẩn thận chút!”
Lời này khiến Văn Trạch Tài cứ miên man suy nghĩ mãi.
Khách về rồi mà sư phụ hãn còn ngồi trầm ngâm một mình, Triệu Đại Phi liền mon men lại gần, bày tỏ quan điểm: “Bộ cái lão Thất thúc kia không sợ bên trên hả sư phụ?”
“Bên trên” trong câu nói của Triệu Đại Phi chính là ám chỉ chính quyền quốc gia.
“Con quên lão ta đã sống bao nhiêu năm rồi à?” Văn Trạch Tài liếc mắt đầy khinh bỉ, nếu nó không phải đệ tử ruột thì anh đã chẳng thèm tiếp lời.
Nông cạn hết sức!
Được chỉ điểm, Triệu Đại Phi mới ồ à, hiểu ra vấn đề.
Hoá ra lão già ấy cậy sống lâu nên không sợ trời, không sợ đất, coi thường cả kỷ cương phép nước. Hèn chi lão bất chấp mọi thủ đoạn để được trường sinh bất tử. Đúng là cái đồ thâm hiểm!
Dạo gần đây, đám con cháu hai nhà Thượng Dương và Bình Dương Chu gia bỗng nhiên hoạt động rất tích cực. Không biết là muốn lần theo tung tích Chu Bát thúc hay là lại đi lùng bắt dã thuật sư để lấp đầy Âm trì nữa. Nguyên nhân gì thì chưa rõ, chỉ biết rằng động tĩnh rất rầm rộ, hễ ra ngoài là thể nào cũng bắt gặp bọn chúng lượn vè vè ngoài đường.
Sau khi chú Chung đi khỏi, Chương Toàn năng sang bên này chơi hẳn.
Mỗi lần ông chú sang là Văn Trạch Tài lại bày một bàn cờ, hai người vừa thong dong chơi vừa bàn chuyện Chu gia.
“Cũng không biết tin tức về Chu Bát thúc là từ đâu truyền ra nhưng tôi cứ cảm thấy mơ hồ thế nào ấy!” Chương Toàn hạ con tốt, đáy mắt chất chứa tầng tầng lớp lớp suy nghĩ sâu xa.
Văn Trạch Tài mạnh mẽ xuất tướng, miệng trả lời nhưng mắt vẫn theo dõi sát sao cục diện thế cờ: “Mặc kệ là ai tung tin, miễn sao làm cho Chu Thất thúc phân tâm, sao nhãng thì đều có lợi cho chúng ta.”
Chương Toàn nén tiếng thở dài: “Hiện giờ chúng ta vẫn chưa tìm được Dương bùn trùng. Chỉ mong sao lão già đó đừng nóng nảy súc Âm trì, không thì cả đám chúng ta bị đập chết như gián. Ai dà, lúc này mà đối đầu Chu Thất thúc thì chả khác nào lấy trứng chọi đá!”
Nỗi lo lắng này Chương Toàn đã trăn trở suốt nhiều năm. Nhưng trước chỉ có mỗi mình, giờ thêm nhiều chiến hữu cùng kề vai tác chiến, đâm ra ông lại càng lo tợn.
Nhất thời không chú ý, Chương Toàn đi nhầm quân mã. Văn Trạch Tài không chút do dự ăn ngay. Kết cục, Chương Toàn thua liểng xiểng, không cách nào gỡ nổi.
Cất bộ cờ sang một bên, Văn Trạch Tài vừa rót trà vừa ý nhị nói một câu: “Ai là trứng ai là đá, còn chưa ngã ngũ đâu!”
Trở lại với đôi bạn thân Mông Nghĩa và Viên Vệ Quốc. Hai cậu ngồi xe xuôi thẳng về phương Nam, sau đó tìm thuê một gian nhà trọ đơn giản ở ngay sát trường đại học của Mông Cương. Ban ngày, Viên Vệ Quốc đi hành nghề xem bói, đoán mệnh tiện thể nghe ngóng tin tức, còn Mông Nghĩa thì lảng vảng quanh khu vực trường học, âm thầm thu thập chứng cứ.
Buổi tối, hai người quay về phòng trọ, trao đổi những thông tin đã dò la được. Sau bao ngày miệt mài, Mông Nghĩa thăm dò được rất nhiều thông tin hữu ích. Tỉ như đã hơn nửa tháng nay, Mông Cương chưa bước chân ra khỏi cổng trường nửa bước. Mẹ kiếp, thế là rõ mười mươi rồi còn gì nữa. Anh với chẳng em, như cái quần què!
Càng nghĩ càng bực mình, Mông Nghĩa rút bao thuốc, ném cho Viên Vệ Quốc một điếu, sau đó khum tay châm lửa rít một hơi, rồi nheo mắt nói trong làn khói trắng xám: “Thằng khốn đó nhất định có vấn đề!”
Viên Vệ Quốc vê vê điếu thuốc trên tay, thất thần suy nghĩ. Sau cùng cũng châm lửa rít một hơi rồi nói: “Ừ, xem ra tên đó rất khả nghi. Có lẽ hắn cũng đã biết được đại kiếp nạn trước sinh nhật 26 tuổi của ông cho nên càng gần tới ngày sinh nhật, hắn càng phải chú ý đề phòng.”
“Ai dà!” Mông Nghĩa phiền não ném toẹt điếu thuốc vẫn đang cháy dở xuống đất, di chân dập tắt. Cậu bức bối vò vò quả đầu đinh ba phân ngắn củn của mình, khó hiểu hỏi: “Ông này, ông nói thử xem, chẳng lẽ bát tự của tôi đáng giá tới độ bọn họ không màng sống chết cũng phải cướp cho bằng được?”
Rõ ràng đại sư phán là đại kiếp nạn đấy, vạn nhất không thoát được thì chẳng phải đi đời nhà ma à? Gì thì gì cũng nên bảo toàn tính mạng chứ, đằng này chết ngoéo rồi thì lấy gì để hưởng may mắn với chả phúc khí?
Liếc nhìn khuôn mặt mông lung mờ mịt của thằng bạn, Viên Vệ Quốc chầm chậm giải thích: “Nếu kẻ cắp thực sự là Mông Cương, vậy thì không khó lý giải. Chính ông cũng đã nói rồi còn gì, trước đây hắn xui xẻo cùng cực, động tí là vỡ đầu chảy máu, bệnh tật dề dề. Thế nên đối với một người như hắn, sống thêm được ngày nào là mừng ngày đó. Đằng này lại còn được bình bình an an, thuận buồm xuôi gió suốt mười mấy năm trời, hắn mong còn chả kịp lấy đâu ra tâm tư suy xét có vượt qua được kiếp nạn hay không?!”
Nói trắng ra thì, chính đối phương cũng đang ôm may mắn, hy vọng có thể thành công bước qua đại kiếp nạn lần này, như vậy thì nửa đời còn lại hắn có thể thoải mái tự tại, sống không ưu không phiền. Nói đến cùng cũng vẫn là đánh cuộc cả thôi, bởi hiện giờ chưa ai dám nói chắc một điều gì!
Còn về phần Mông Nghĩa, tuy rằng mười mấy năm bị cướp mất vận mệnh nhưng trí óc cậu ấy vẫn phát triển bình thường, vẫn là một người rất thông minh và nhạy bén. Chỉ cần Viên Vệ Quốc vạch ra sơ sơ vài điểm là cậu nắm bắt được vấn đề ngay.
Lơ đãng hướng mắt về phía cánh cổng trường đại học nằm sừng sững cách đó không xa, Mông Nghĩa chợt nhớ tới lời dặn dò của Văn Trạch Tài trước đó. Cậu sờ sờ cằm nảy ra chủ ý: “Trước khi đi, Văn đại sư đã dặn đi dặn lại phải cách xa Mông Cương. Ông bảo nếu tôi cố tình tiếp cận hắn, thì sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ?”
Nói ra lời này chứng tỏ trong lòng Mông Nghĩa đã nắm chắc tới bảy, tám phần. Kẻ hãm hại mình chính là ông anh họ - Mông Cương!
Viên Vệ Quốc thấp giọng trả lời: “Bởi vì hai người bị tráo đổi vận mệnh thế nên nếu ở gần nhau liên tục hơn bốn giờ đồng hồ sẽ xuất hiện hiện tượng hỗn loạn mà không ai có thể khống chế được.”
Nói nôm na là hai vận khí đụng nhau sẽ sinh ra nhiễu loạn, ngày giờ sinh cũng tức khắc lộn xộn tứ tung. Có thể, hai người sẽ đồng thời cùng gặp huyết quang tai ương. Hoặc cũng có khả năng, Mông Cương sẽ quay lại trạng thái vốn có của hắn.
Nhưng tình trạng đó kéo dài không lâu, bát tự cũng như vận mệnh của hai người sẽ không quay trở về vị trí ban đầu, mà tự động kết hợp linh tinh, tạo thành hai tổ hợp mới không thể đoán biết trước.
Mông Nghĩa trầm mặc nhớ lại quá khứ, một hồi lâu sau buồn buồn cất lời: “Sau năm mười tuổi, vận khí của Mông Cương tốt hẳn lên, hắn khoẻ mạnh hơn nhưng không còn cùng tôi chơi đùa như trước nữa. Thậm chí hắn không hề bước chân ra khỏi cửa, tôi sang tận nhà tìm nhưng hắn cũng cố tình tránh né. Khoảng chừng hai tháng sau thì bác cả gửi hắn lên thành phố sống.”
Chú ba Mông Nghĩa lấy vợ giàu nên chấp nhận ở rể nhà vợ trên thành phố. Bác cả đưa Mông Cương lên đó, mỗi tháng nhận ít phiếu gạo lấy lệ, xem như là bán con.
Từ đó về sau, Mông Cương rất ít khi về thôn. Gần như đi biền biệt cho tới tận bây giờ.
Suy nghĩ thế nào, Mông Nghĩa lại hỏi tiếp: “À đúng rồi Vệ Quốc, ông biết cách làm thay đổi diện mạo đúng không?”
Viện Vệ Quốc không giấu Mông Nghĩa chuyện mình đeo mặt nạ để cải trang. Chính vì coi trọng và tin tưởng bạn thân nên Viên Vệ Quốc mới thành thật tiết lộ.
Tuy nhiên, về cách làm thì quả thực cậu không hề hay biết, thế nên Vệ Quốc cũng thẳng thắn nói ngay: “Tôi không biết.”
Hiếm khi thấy thằng bạn cao cao tại thượng lại bị rơi vào tình thế xấu hổ, Mông Nghĩa bật cười vui vẻ: “Tiếc thật, tôi đang định tiếp cận Mông Cương để xem phản ứng của hắn thế nào, chắc là hài hước lắm đây.”
Tất nhiên Mông Nghĩa thừa biết cách làm này không thể lấy lại vận mệnh, chẳng qua cậu chỉ muốn hù dọa thằng anh họ một phen cho bõ tức thôi. Ai cũng biết, đại kiếp nạn chắc chắn sẽ tới, tuyệt đối không thể trốn tránh. Tin chắc giờ này Mông Cương đang sợ quéo giò cho xem. Nếu mà bất thình lình gặp lại Mông Nghĩa, có khi hắn tè ra quần luôn cũng nên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận