Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 197: Khả nghi

Ông Đơn nãy giờ chỉ ngồi yên một chỗ, chả quan tâm chuyện gì, thậm chí còn chả thèm đứng dậy chào khách, thế nhưng vừa nghe con trai nói đau đầu, ông ta lập tức bước nhanh tới, cẩn thận chạm nhẹ lên đầu con ôn tồn hỏi: “Lần này đau bao lâu?”

Đơn Thái Đảm nhìn Văn Trạch Tài, tươi cười trả lời: “Cũng không lâu lắm, hơn nữa đại sư đã trị cho con hơn phân nửa rồi.”

“Cái gì?” Bà Đơn suýt chút ngã ngồi xuống đất.

Bà ta loạng choạng xoay người về phía Văn Trạch Tài, đang định truy vấn trị lúc nào, trị ra làm sao thì ông Đơn len lén giật gấu áo bà, sau đó cố tình nói lớn lên: “Thôi, mời hai vị vào nhà ngồi cho đỡ nóng. Tuy thời tiết đã sang thu nhưng ban ngày hãn còn nắng lắm.”

Bà Đơn ngẩn ra, thẫn thờ bước tới đứng cạnh con trai. Văn Trạch Tài liếc sơ một cái rồi mỉm cười đáp lời: “Cám ơn.”

Ông Đơn cố căng khoé miệng nở nụ cười gượng gạo: “Khách khí cái gì. Các cậu vào nhà ngồi trước đi, để tôi đi pha trà.”

Ý tứ chia tách quá rõ ràng, song Văn Trạch Tài cũng không nói gì mà cùng Tần Dũng tiến vào phòng khách.

Đảm bảo bọn họ đã cách xa, ông Đơn mới hằm hè nói với Đơn Thái Đảm: “Mày đi vào đây cho tao.”

Dứt lời, ông bực dọc hướng về phía nhà bếp. Bà Đơn vội vàng thúc giục con trai: “Đi mau lên.”

Thấy thái độ cha mẹ khác thường, lòng Đơn Thái Đảm bỗng chốc lạnh xuống phân nửa. Anh giật giật khoé miệng, miễn cưỡng bước theo.

Vào tới trong bếp, bà Đơn đóng chặt cửa lại rồi khẩn trương nhìn con trai: “Thằng lớn, con nói cho mẹ nghe, cái gã đại sư kia trị đau đầu cho con bằng cách nào?”

“Trị cái gì mà trị?” Hai mắt ông Đơn đỏ lên sòng sọc, ông tức giận chọc vào ngực Đơn Thái Đảm, hằm hè nạt: “Mày chỉ mắc chút bệnh vặt, làm sao phải tìm thầy tìm bà trị vớ vẩn, không cẩn thận rồi rước hoạ vào thân nghe con. Tin ai không tin, tin ba cái đám giang hồ bịp bợm, ngu xuẩn! Không phải chúng ta đã đi bệnh viện lớn kiểm tra rồi sao, bác sĩ cũng nói không có vấn đề còn gì?”

Bà Đơn lắp bắp, tính nói rồi lại thôi.

Đơn Thái Đảm lạnh nhạt liếc bọn họ một cái rồi đặt mông ngồi phịch xuống ghế.

Thấy nó chẳng nói chẳng rằng, hơn nữa bộ dáng có vẻ tức giận lắm, ông bà Đơn âm thầm liếc nhau. Cứng không được thì chuyển chiêu mềm vậy, bà mẹ ngọt nhạt lựa lời: “Thằng lớn à, con làm sao vậy?”

Đơn Thái Đảm ngẩng đầu cười lạnh: “Lúc trước đi bệnh viện khám sao cha mẹ không cản tôi? Giờ tôi thỉnh đại sư về nhà, mắc cái gì hai người phản ứng dữ vậy?”

Ông Đơn thở dài, kéo chiếc ghế nhỏ ngồi xuống cạnh con trai: “Thằng lớn này, anh nghe cha nói. Lúc trước anh khám ở chỗ đàng hoàng tử tế, người ta là bác sĩ, có chuyên môn cao, biết trị bệnh. Đằng này hai đứa kia chỉ là hạng ất ơ không rõ lai lịch, anh bảo cha mẹ làm sao không lo lắng cho được?”

“Đúng đúng, cha con nói đúng đó”, bà Đơn cũng nhẹ giọng khuyên nhủ: “Mẹ còn lạ gì thím Sơn của con nữa. Cái bà đó mê tín cổ hủ bỏ xừ. Thời đại nào rồi mà còn đi tin thầy bà bói toán. Đang yên đang lành tự nhiên giới thiệu đại sư cho con, chắc chắn là có mưu đồ. Tốt hơn hết vẫn đừng nên nghe người ta chỉ bậy chỉ bạ con ạ.”

Đơn Thái Đảm bần thần hồi tưởng ký ức. Nếu anh nhớ không lầm thì bao năm nay cha mẹ đưa anh đi khám bệnh ở rất nhiều nơi nhưng tuyệt đối không đả động gì tới lĩnh vực huyền học. Làm như hai ông bà cố tình né tránh hay sao ấy?

Thấy thằng con vẫn ngồi yên bất động, vợ chồng ông Đơn lại lần nữa liếc nhìn nhau.

Ông già rút điếu thuốc ra châm lửa rít một hơi rồi lè nhè nói trong làn khói: “Nếu mày tin bọn nó thì cứ thử đi. Nhưng tao nói trước, cấm chỉ không được uống bậy uống bạ. Cái gì mà đốt giấy vàng thành tro, rồi hoà vào nước là không được phép uống nghe chưa? Mấy thứ đó toàn đồ dơ bẩn và độc hại, nuốt vào nhẹ thì tiêu chảy nặng là mất mạng như chơi.”

“Ai dà, cha con nói đúng đó. Thôi, để mẹ đi pha trà”, bà Đơn đứng dậy tính lên nhà lấy hộp trà khô ai dè vừa mở cửa đã thấy Tần Dũng đứng lù lù ở đó, mặt mũi lạnh te vô cảm. Sợ tới mức, bà ta la toáng lên.

Tần Dũng hờ hững lên tiếng: “Xin lỗi làm phiền nhưng đi đường xa tôi khát quá rồi. Không biết trà đã pha xong chưa?”

Vốn là lính xuất ngũ, đã từng trải qua sống chết máu me, thế nên trên người Tần Dũng nồng đượm sát khí, cộng thêm mặt sắt đen xì khiến ai gặp cũng phải nể sợ đôi phần. Tất nhiên bà Đơn không ngoại lệ, bà ta lắp bắp nói: “Có có, xong ngay đây, xong ngay đây.”

Biết giờ không phải lúc vạch trần sự thật, Đơn Thái Đảm lập tức đứng dậy cười nói: “Ngại quá bắt các anh phải đợi lâu, chúng ta lên nhà ngồi đi, lát nữa mẹ tôi đem trà lên. Nào, mời anh.”

Trước khi quay lên nhà chính, Tần Dũng thoáng liếc về phía ông Đơn đang ngồi hút thuốc trong góc bếp.

Bà Đơn rún rẩy chạy lại níu áo chồng: “Cha nó à, giờ tính sao đây, chắc không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Sợ cái gì, nó là con gái do mình sinh ra, hơn nữa chúng ta có bức ép nó đâu, là do nó tự nguyện mà!” Ông Đơn bực bội ném toẹt điếu thuốc hút dở xuống đất, sau đó cũng dùng chân di mạnh giống y hành động Đơn Thái Đảm thường làm.

Vừa nghe nhắc tới Đơn Thái Hồng, vành mắt bà Đơn bất giác đỏ hoe. Nhưng bà nào dám khóc trước mặt chồng, chỉ đành viện cớ nhóm lửa đun nước để che đi những giọt nước mắt lăn dài, mặn chát!

Đợi mãi không thấy cha mẹ đi theo, Đơn Thái Đảm gần như khẳng định chắc chắn: “Đại sư, hai người họ có vấn đề.”

Văn Trạch Tài nhướng mày: “Tôi biết, chỉ là tò mò không rõ hiện công cổ đang nằm trên người ai.”

“Công cổ?” Đơn Thái Đảm nhíu chặt mày: “Cũng là thọ trùng à?”

“Đương nhiên”, Văn Trạch Tài nhún nhún vai: “Người một nhà tất nhiên phải túm tụm quây quần bên nhau rồi.”

Đơn Thái Đảm và Tần Dũng nghệt mặt, cái hiểu cái không.

Thọ trùng bên trong công cổ tác dụng không lớn, nhưng nhất thiết phải tồn tại, hơn nữa không thể cách mẫu cổ quá xa. Trùng hợp thay Đơn Thái Hồng lấy chồng ngay trong thôn, rất thuận tiện cho việc hàng ngày công cổ tới gặp mẫu cổ.

Đơn Thái Đảm sốt ruột vô cùng: “Thế làm cách nào mới xác định được ai đang giữ công cổ?”

Văn Trạch Tài nhíu nhíu mày, trầm giọng đáp: “Cái này hơi khó, bởi vì công cổ chỉ cần cách không quá xa mẫu cổ chứ không bắt buộc phải ở sát bên. Thế nên chúng tôi có khả năng phải lưu lại đây hai hôm để quan sát.”

“Gì chứ chuyện này không thành vấn đề”, Đơn Thái Đảm vội vàng gật đầu ngay: “Nhà chúng tôi mới vừa xây lại xong, có dành ra hai phòng cho khách, hai anh mỗi người một phòng, ở thoải mái luôn.”

Tần Dũng tranh thủ quan sát xung quanh, nhận thấy nhà cửa không hề có đồ dùng con nít, anh liền hiếu kỳ hỏi: “Ủa, cậu chưa kết hôn à?”

Đơn Thái Đảm thở dài: “Lúc trước cũng có đối tượng, nhưng người ta thấy tôi đau đầu, sợ tôi mắc phải bệnh nan y cho nên nhà bên đó giãn ra, nói là đợi chữa khỏi hẳn rồi kết hôn sau.”

Vấn đề này quả thực khiến Đơn Thái Đảm mệt mỏi vô cùng. Hễ đi khỏi nhà thì thôi chứ chường cái mặt về là thể nào cũng bị cha mẹ lải nhải giục cưới.

Văn Trạch Tài ngẩng đầu nhìn. Xét tướng mạo, Đơn Thái Đảm không phải người yểu mệnh. Kể cả không có Thọ trùng thì vẫn có thể sống thọ như thường. Chẳng qua số kiếp đã định, bắt buộc phải trải qua hai năm xui rủi, bệnh tật đeo bám. Chỉ cần cố gắng vượt qua khoảng thời gian đó là mọi thứ sẽ trở lại bình thường như trước.

Tuy nhiên có vẻ người hạ cổ quá hấp tấp cho nên mới đẩy mọi chuyện tới bước đường này, cùng lúc huỷ hoại cuộc đời cả hai anh em Đơn Thái Đảm và Đơn Thái Hồng.

Một lúc sau, Đơn Thái Đảm dè dặt hỏi ý kiến: “Đại sư, chiều nay đi gặp em gái tôi có được không?”

“Được” Văn Trạch Tài thoải mái gật đầu.

Ngay lúc này, bà Đơn bưng lên một ca trà lớn. Đúng vậy, chỉ có duy nhất một ca, là loại ca sắt tráng men in hoạ tiết bông hoa rất phổ biến ở thời đại này. Bởi vì hiện tại mức sống của người dân vẫn còn thấp cho nên cũng không ai chú ý tới vấn đề vệ sinh, nhất là ở những vùng quê nghèo, cả nhà uống chung một cái cốc là chuyện hết sức bình thường.

Đương nhiên, Văn Trạch Tài cũng không chê, bởi anh khát chảy cả cổ luôn rồi.

Đợi Văn Trạch Tài uống xong, bà Đơn mới ngồi xuống bên cạnh con trai, khéo léo dò hỏi: “À, vị sư phụ này cho tôi hỏi một chút, không biết bệnh tình của thằng con nhà tôi, thầy tính trị thế nào, có cần phải chuẩn bị thứ gì không?”

“Không cần chuẩn bị gì hết”, Văn Trạch Tài cười cười rồi duỗi tay vỗ vỗ chiếc túi đang để trước mặt Tần Dũng: “Những thứ cần thiết tôi đã mang theo cả đây rồi.”

Bà Đơn híp mắt săm soi, song cũng không lỗ mãng tới độ đòi mở ra xem bên trong có chứa những gì. Bà ta làm bộ hỏi đông hỏi tây, hết nói với Văn Trạch Tài lại quay sang bắt chuyện cùng Tần Dũng.

Tần Dũng mặt mũi lanh te, rất kiệm lời, chỉ đáp một, hai chữ lấy lệ. Thái độ cực kỳ khó gần.

Văn Trạch Tài cười cười giải thích: “Người anh em này của tôi đi lính nhiều năm cho nên tính tình khô khan cục mịch, không biết cách giao tiếp. Mong thím đừng để bụng nha.”

“Ồ, hoá ra là đi lính”, ánh mắt bà Đơn tăng thêm vài phần kính sợ, dè dặt hỏi Tần Dũng: “Lấy vợ chưa, về sau có tham gia quân ngũ nữa không?”

“Đã lấy, không đi”, Tần Dũng khô cằn mà trả lời.

Kỳ thực anh không phải kiểu người bất lịch sự. Thế nhưng chỉ cần nghĩ tới rất có khả năng người mẹ này cũng góp một tay hãm hại con gái là anh lại thấy khó chịu vô cùng, thực không muốn tiếp xúc với bà ta dù chỉ là qua vài câu xã giao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận