Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư
Chương 186: Âm trì
Chợt nhớ tới thoả thuận ban nãy, ông nội Chúc lật đật đứng dậy, cáo lỗi xin phép đi trước: “Thế đại sư cứ ngồi đây nghỉ ngơi nhá, để tôi ra ngoài tìm người đặt làm hai bộ mạt chược.”
Văn Trạch Tài mỉm cười nói ông lão cứ tự nhiên.
Ngồi thêm một lúc nữa thì Tần Dũng mang máu về tới. Văn Trạch Tài cũng không hỏi quá trình bắt người thế nào, lấy máu ra sao mà trực tiếp tiến hành giải thuật cho Chúc Hoa Lan. Sau đó ở lại ăn bữa cơm chiều với gia đình rồi hai anh em cáo từ ra về.
Trước khi rời đi, Văn Trạch Tài căn dặn thêm: “Chắc chắn Lý Tùng sẽ biết Chúc gia tìm người đối phó hắn, vậy nên trong thời gian tới cả nhà phải hết sức đề phòng.”
Chú Chúc đáp lại bằng một nụ cười hết sức lạnh lẽo: “Đại sư yên tâm, ở đây tôi cũng quen biết không ít người có máu mặt. Thằng đó nó dám hạ tà thuật lên người con gái tôi, tôi nhất định phải bắt nó trả đủ!”
Được vậy thì tốt rồi, Văn Trạch Tài đút túi bao lì xì dày cộp, vui vẻ ra về. Trên đường, Tần Dũng tò mò hỏi về chuyện cô đào hát: “Anh Văn, em nghe Đại Phi bảo trên đời này anh kỵ nhất đạo sĩ. Vừa rồi chẳng phải…”
Cũng là bắt quỷ, trục vong còn gì?!
Sắc mặt Văn Trạch Tài tức thì đanh lại, cũng may trời tối nên không quá lộ liễu. Anh nhún vai tỏ vẻ bất cần: “Tình huống hôm nay có chút đặc thù, hơn nữa cô ta cũng không phải lệ quỷ, anh không cần phải làm ba cái phép vớ vấn với cả đọc kinh siêu độ lằng nhằng. Đương nhiên có kêu anh làm anh cũng từ chối thẳng thừng, anh đây đường đường là một đoán mệnh sư, nào phải phường giang hồ đạo sĩ.”
Nói đoạn, Văn trạch Tài đột nhiên nhớ lại vụ việc Bạch hồ mượn thân xác chị Hạ trả thù cho chồng con. Lần ấy anh được dịp đụng độ với một vị đạo sĩ bản lĩnh cao cường. Phải công nhận đối phương cực kỳ lợi hại, chỉ tiếc rằng lại là đạo sĩ. Phải chi cùng là đoán mệnh sư hoặc thuộc môn phái khác thì có phải hay hơn không, lúc ấy chắc chắn anh sẽ chiêu dụ nhân tài lại đây cùng nhau đối phó đám người Chu gia.
Đáng tiếc, đạo bất đồng bất tương vi mưu !
Khi Văn Trạch Tài về tới nhà thì sắc trời đã chuyển đen như mực. Điền Tú Phương nhanh nhẹn chuẩn bị quần áo sạch cho chồng tắm rửa, Thiên Nam và Hiểu Hiểu thì đang nằm bò trên bàn chăm chú nghe radio. Còn Triệu Đại Phi thì khỏi nói rồi, cậu chàng đeo bên người Văn Trạch Tài như sam. Cơ hồ sư phụ đi một bước thằng đệ lẽo đẽo theo một bước, sư phụ múc nước tắm gội thì thằng đệ ngồi chồm hỗm bên cạnh hóng hớt chuyện nhà họ Chúc.
Cực chẳng đã, Văn Trạch Tài đành phải tóm lược sơ bộ tình hình. Ai ngờ đâu, chưa nghe xong nó đã tru tréo ầm ĩ lên: “Cái gì? Có quỷ thật á? Sao thầy bảo trên đời này không có ma quỷ cơ mà?”
Văn Trạch Tài ngừng tay, liếc một cái sắc lẹm: “Ta nói thế khi nào? Đừng có mà xuyên tạc linh tinh. Nếu trên đời này không có quỷ thì đám đạo sĩ ngoài kia hít khí trời mà sống à?!”
Triệu Đại Phi vừa sợ ma vừa ảo não ôm đầu, có cảm giác như mình lại bị sư phụ lừa một vố rồi. Đúng là thầy không nói nhưng hàm ý cũng tựa tựa như vậy còn gì. Thiệt tình!
Ba ngày sau, anh hai Từ đích thân tới tiệm cảm tạ Văn Trạch Tài đồng thời thông báo: “Văn đại sư, cha tôi đã khoẻ hơn nhiều rồi, ông cụ bảo cũng đã nhớ lại chuyện trước đây.”
Vừa nghe thấy vậy, Văn Trạch Tài lập tức đứng dậy chuẩn bị đi tới Từ gia. Theo lẽ thường, Tần Dũng cũng mau chóng sửa soạn nhưng Triệu Đại Phi đã nhanh tay ấn anh ta ngồi xuống: “Lần này tới lượt em, anh ở lại trông cửa hàng!”
Tần Dũng nhíu chặt mày, đưa mắt đánh giá thân thể gầy còm nhom của Triệu Đại Phi: “Cái bộ dáng ẻo lả này liệu có bảo vệ được đại sư không đây?”
Ồ, tức rồi nha, Triệu Đại Phi đỏ mặt bừng bừng, đang tính vỗ ngực thể hiện bản lĩnh đàn ông thì Văn Trạch Tài cắt ngang: “Thôi cùng đi đi, cửa hàng cứ đóng cửa để đó, tạm nghỉ nửa ngày cũng không vấn đề gì.”
Tần Dũng nhanh nhẹn đóng chặt cửa nẻo, quen tay quen việc khoác túi vải đi bên cạnh Văn Trạch Tài. Triệu Đại Phi hơi chậm một nhịp nên cuống cuồng ba chân bốn cẳng chạy đuổi theo.
Đứng bên tiệm quần áo, Điền Tú Phương và Trần Vân Hồng cũng không nhịn nổi cười.
Trần Vân Hồng lắc đầu mệt mỏi: “Sắp làm cha người ta rồi mà hành xử y như con nít lên ba. Đại Phi lúc nào cũng sợ bị Tần Dũng đoạt mất vị trí! Đến là mệt với cái ông này!”
Trải qua cơn bạo bệnh, chú Từ gầy sọp hẳn đi. Mặc dù ký ức về khoảng thời gian bị Âm bùn trùng khống chế đã xoá sạch nhưng may mắn thay chú vẫn nhớ rõ những nơi trước đây mình từng đi qua.
“Ở phía đỉnh núi bên kia cứ văng vẳng tiếng người làm việc. Tôi với mấy ông bạn già tò mò vô cùng, rõ ràng bận cái gì thì cũng chỉ một hai tháng là xong thôi chứ đằng này cứ kéo dài mãi không xong. Làm lâu như vậy khả năng cao là công trình xây dựng của chính phủ rồi, thế là chúng ta liền rủ nhau leo qua bên đó nhìn xem thực hư ra sao. Nhưng sang tới nơi thì chẳng thấy bóng ma nào hết, chỉ có một cái đầm rộng mênh mộng được kè bốn phía xung quanh.”
Vừa nói chú Từ vừa khua tay múa chân cố gắng diễn tả mức độ rộng lớn kinh người.
Văn Trạch Tài nhíu mày hỏi: “Các chú có đi vào bên trong không?”
Chú Từ lập tức lắc lấy lắc để rồi lại ngượng ngùng gãi đầu gãi tai: “Cái đầm đó tuy bằng phẳng nhưng bên trong toàn là bùn đất mềm nhão, bước vào chắc chắn sẽ để lại dấu chân. Chú…chú vừa mới hạ một chân xuống đã bị ông bạn lôi ra ngay rồi.”
Vạn nhất bị chính quyền phát hiện là chết cả nút. Dù sao bọn họ cũng chỉ lén lút đi xem cho thoả lòng hiếu kỳ chứ không hề có mục đích gì hết.
“Ngoài chú ra, không còn ai bước xuống nữa hả?” Triệu Đại Phi cảm thấy ông chú này sống quá vô tư và bất cẩn.
Chú Từ ậm ừ xác nhận, thím Từ tức khắc nổi đóa lên, mắng cho lão chồng một trận: “Ủa, bộ chân bọn họ ngắn à? Sao ông không để mấy người đó đi trước đi? Lần này phúc tổ ba đời gặp được Văn đại sư nhá, bằng không ông đã sớm xuống cửu tuyền đoàn tụ với cha mẹ ông rồi!”
Lần đầu tiên chứng kiến cảnh mẹ kế to tiếng quát tháo ông già thế nhưng hai thằng con không hề có ý định lên tiếng thậm chí còn muốn hùa vào mắng cùng nữa ấy chứ.
Chẳng phải riêng mình mẹ kế, hai anh em họ cũng tức giận vô cùng. Làm sao bọn họ không hiểu tính nết ông già nhà mình. Chắc chắn lần này lại bị dụ rồi chứ đời nào có chuyện xung phong đi trước. Toàn vui bạn vui bè xong mang hoạ về làm khổ vợ khổ con!
Mà tính ra chú Từ cũng đen, người ta dẫm đất dẫm cát không sao, đằng này dẫm một phát trúng ngay một đầm Âm bùn trùng. Thiệt không biết nói sao luôn!
Nghe theo lời kể của cha, anh hai Từ đã phần nào mường tượng ra vị trí của con đầm. Không đợi Văn Trạch Tài lên tiếng, anh nhiệt tình nhận nhiệm vụ dẫn đường đưa ba người họ tới chỗ đó.
Con đầm nằm ở bên kia triền núi, nhìn thì có vẻ không xa lắm, đứng ngay đầu thôn là trông thấy thấp thoáng đỉnh núi rồi. Thế nhưng tưởng không xa mà xa không tưởng, bốn anh em cuốc bộ tướt bơ hơn ba tiếng đồng hồ mới tới được nơi cần đến.
Đoàn người dừng chân trên sườn dốc, nơi đây cách vị trí đầm lầy không quá xa, vừa đảm bảo an toàn vừa đủ bao quát toàn bộ cảnh vật.
Triệu Đại Phi đặt mông xuống một phiến đá bằng phẳng, cởi chiếc mũ rơm ra vừa quạt phành phạch vừa thở hổn hển: “Công nhận mấy ông chú già rồi mà khoẻ thật sự. đường sá xa xôi như này mà vẫn tha lôi nhau trèo qua đây chỉ để dẫm một chân xuống bùn thì cũng đến là xin chịu các bố!”
Tần Dũng phì cười còn anh hai Từ thì méo xệch cả miệng, ngàn vạn lần không nghĩ rằng ông già nhà mình lại ham vui tới độ này!
Trong lúc mấy anh em ngồi nghỉ mệt tán phét thì Văn Trạch Tài lại không được nhàn rỗi. Anh chăm chú dõi mắt hướng về phía chiếc đầm đen ngòm như miệng một con quái vật khổng lồ, xung quanh chướng khí mịt mù bao phủ diện rộng tạo cảm giác đè nén tới mức ngột ngạt.
Văn Trạch Tài cau chặt mày rút la bàn ra dò. Ngờ đâu, kim la bàn chạy tán loại, không cách nào làm cho nó dừng lại được.
Phát hiện chuyện lạ, Triệu Đại Phi và Tần Dũng lập tức vây lại hỏi han:
“Sư phụ, sao lại thế này?”
Văn Trạch Tài nhìn ra khoảng không âm u trước mặt: “Nơi này căn bản không phải công trình xây dựng gì hết, nó thực ra là một cái Âm trì!”
“Âm trì?” Triệu Đại Phi mơ hồ gãi đầu gãi tai: “Âm trì là cái gì hở sư phụ?”
Văn Trạch Tài không rảnh giải thích ngay, anh cầm la bàn tiếp tục tiến về phía trước. Tuy nhiên đi được vài bước, anh đột ngột dừng chân, la bàn trong tay phát ra tiếng vang chói tai đồng thời cây kim điên cuồng chuyển động với vận tốc chóng mặt, cơ hồ mắt thường không thể theo kịp.
Anh tức khắc vươn tay chặn kín phía trên, nào ngờ la bàn vỡ vụn trong nháy mắt!
Sắc mặt Văn Trạch Tài đại biến, chỉ kịp hô một tiếng “Đi” rồi nhanh chân lao xuống núi. Tần Dũng và Triệu Đại Phi mỗi người một tay lôi xềnh xệch anh hai Từ hối hả đuổi theo như bay.
Cùng lúc này tại Chu gia, Chu Thất thúc mở bừng mắt, tiếc rẻ tặc lưỡi: “Chậc chậc tiếc quá, hụt mất rồi, chút xíu nữa thôi là dụ được một thằng dã thuật sư!”
Về căn bản chú Từ chỉ là con mồi Chu thất thúc cố tình thả ra với mục đích câu dẫn các dã thuật sư tự động vác xác tới. Một khi bọn họ bước chân xuống đầm, lập tức sẽ trở thành thức ăn của Âm trì.
Đích thực Âm trì rất thích các âm nam, âm nữ nhưng món ăn khoái khẩu nhất vẫn là máu thịt của đạo sĩ và thuật sĩ.
Văn Trạch Tài mỉm cười nói ông lão cứ tự nhiên.
Ngồi thêm một lúc nữa thì Tần Dũng mang máu về tới. Văn Trạch Tài cũng không hỏi quá trình bắt người thế nào, lấy máu ra sao mà trực tiếp tiến hành giải thuật cho Chúc Hoa Lan. Sau đó ở lại ăn bữa cơm chiều với gia đình rồi hai anh em cáo từ ra về.
Trước khi rời đi, Văn Trạch Tài căn dặn thêm: “Chắc chắn Lý Tùng sẽ biết Chúc gia tìm người đối phó hắn, vậy nên trong thời gian tới cả nhà phải hết sức đề phòng.”
Chú Chúc đáp lại bằng một nụ cười hết sức lạnh lẽo: “Đại sư yên tâm, ở đây tôi cũng quen biết không ít người có máu mặt. Thằng đó nó dám hạ tà thuật lên người con gái tôi, tôi nhất định phải bắt nó trả đủ!”
Được vậy thì tốt rồi, Văn Trạch Tài đút túi bao lì xì dày cộp, vui vẻ ra về. Trên đường, Tần Dũng tò mò hỏi về chuyện cô đào hát: “Anh Văn, em nghe Đại Phi bảo trên đời này anh kỵ nhất đạo sĩ. Vừa rồi chẳng phải…”
Cũng là bắt quỷ, trục vong còn gì?!
Sắc mặt Văn Trạch Tài tức thì đanh lại, cũng may trời tối nên không quá lộ liễu. Anh nhún vai tỏ vẻ bất cần: “Tình huống hôm nay có chút đặc thù, hơn nữa cô ta cũng không phải lệ quỷ, anh không cần phải làm ba cái phép vớ vấn với cả đọc kinh siêu độ lằng nhằng. Đương nhiên có kêu anh làm anh cũng từ chối thẳng thừng, anh đây đường đường là một đoán mệnh sư, nào phải phường giang hồ đạo sĩ.”
Nói đoạn, Văn trạch Tài đột nhiên nhớ lại vụ việc Bạch hồ mượn thân xác chị Hạ trả thù cho chồng con. Lần ấy anh được dịp đụng độ với một vị đạo sĩ bản lĩnh cao cường. Phải công nhận đối phương cực kỳ lợi hại, chỉ tiếc rằng lại là đạo sĩ. Phải chi cùng là đoán mệnh sư hoặc thuộc môn phái khác thì có phải hay hơn không, lúc ấy chắc chắn anh sẽ chiêu dụ nhân tài lại đây cùng nhau đối phó đám người Chu gia.
Đáng tiếc, đạo bất đồng bất tương vi mưu !
Khi Văn Trạch Tài về tới nhà thì sắc trời đã chuyển đen như mực. Điền Tú Phương nhanh nhẹn chuẩn bị quần áo sạch cho chồng tắm rửa, Thiên Nam và Hiểu Hiểu thì đang nằm bò trên bàn chăm chú nghe radio. Còn Triệu Đại Phi thì khỏi nói rồi, cậu chàng đeo bên người Văn Trạch Tài như sam. Cơ hồ sư phụ đi một bước thằng đệ lẽo đẽo theo một bước, sư phụ múc nước tắm gội thì thằng đệ ngồi chồm hỗm bên cạnh hóng hớt chuyện nhà họ Chúc.
Cực chẳng đã, Văn Trạch Tài đành phải tóm lược sơ bộ tình hình. Ai ngờ đâu, chưa nghe xong nó đã tru tréo ầm ĩ lên: “Cái gì? Có quỷ thật á? Sao thầy bảo trên đời này không có ma quỷ cơ mà?”
Văn Trạch Tài ngừng tay, liếc một cái sắc lẹm: “Ta nói thế khi nào? Đừng có mà xuyên tạc linh tinh. Nếu trên đời này không có quỷ thì đám đạo sĩ ngoài kia hít khí trời mà sống à?!”
Triệu Đại Phi vừa sợ ma vừa ảo não ôm đầu, có cảm giác như mình lại bị sư phụ lừa một vố rồi. Đúng là thầy không nói nhưng hàm ý cũng tựa tựa như vậy còn gì. Thiệt tình!
Ba ngày sau, anh hai Từ đích thân tới tiệm cảm tạ Văn Trạch Tài đồng thời thông báo: “Văn đại sư, cha tôi đã khoẻ hơn nhiều rồi, ông cụ bảo cũng đã nhớ lại chuyện trước đây.”
Vừa nghe thấy vậy, Văn Trạch Tài lập tức đứng dậy chuẩn bị đi tới Từ gia. Theo lẽ thường, Tần Dũng cũng mau chóng sửa soạn nhưng Triệu Đại Phi đã nhanh tay ấn anh ta ngồi xuống: “Lần này tới lượt em, anh ở lại trông cửa hàng!”
Tần Dũng nhíu chặt mày, đưa mắt đánh giá thân thể gầy còm nhom của Triệu Đại Phi: “Cái bộ dáng ẻo lả này liệu có bảo vệ được đại sư không đây?”
Ồ, tức rồi nha, Triệu Đại Phi đỏ mặt bừng bừng, đang tính vỗ ngực thể hiện bản lĩnh đàn ông thì Văn Trạch Tài cắt ngang: “Thôi cùng đi đi, cửa hàng cứ đóng cửa để đó, tạm nghỉ nửa ngày cũng không vấn đề gì.”
Tần Dũng nhanh nhẹn đóng chặt cửa nẻo, quen tay quen việc khoác túi vải đi bên cạnh Văn Trạch Tài. Triệu Đại Phi hơi chậm một nhịp nên cuống cuồng ba chân bốn cẳng chạy đuổi theo.
Đứng bên tiệm quần áo, Điền Tú Phương và Trần Vân Hồng cũng không nhịn nổi cười.
Trần Vân Hồng lắc đầu mệt mỏi: “Sắp làm cha người ta rồi mà hành xử y như con nít lên ba. Đại Phi lúc nào cũng sợ bị Tần Dũng đoạt mất vị trí! Đến là mệt với cái ông này!”
Trải qua cơn bạo bệnh, chú Từ gầy sọp hẳn đi. Mặc dù ký ức về khoảng thời gian bị Âm bùn trùng khống chế đã xoá sạch nhưng may mắn thay chú vẫn nhớ rõ những nơi trước đây mình từng đi qua.
“Ở phía đỉnh núi bên kia cứ văng vẳng tiếng người làm việc. Tôi với mấy ông bạn già tò mò vô cùng, rõ ràng bận cái gì thì cũng chỉ một hai tháng là xong thôi chứ đằng này cứ kéo dài mãi không xong. Làm lâu như vậy khả năng cao là công trình xây dựng của chính phủ rồi, thế là chúng ta liền rủ nhau leo qua bên đó nhìn xem thực hư ra sao. Nhưng sang tới nơi thì chẳng thấy bóng ma nào hết, chỉ có một cái đầm rộng mênh mộng được kè bốn phía xung quanh.”
Vừa nói chú Từ vừa khua tay múa chân cố gắng diễn tả mức độ rộng lớn kinh người.
Văn Trạch Tài nhíu mày hỏi: “Các chú có đi vào bên trong không?”
Chú Từ lập tức lắc lấy lắc để rồi lại ngượng ngùng gãi đầu gãi tai: “Cái đầm đó tuy bằng phẳng nhưng bên trong toàn là bùn đất mềm nhão, bước vào chắc chắn sẽ để lại dấu chân. Chú…chú vừa mới hạ một chân xuống đã bị ông bạn lôi ra ngay rồi.”
Vạn nhất bị chính quyền phát hiện là chết cả nút. Dù sao bọn họ cũng chỉ lén lút đi xem cho thoả lòng hiếu kỳ chứ không hề có mục đích gì hết.
“Ngoài chú ra, không còn ai bước xuống nữa hả?” Triệu Đại Phi cảm thấy ông chú này sống quá vô tư và bất cẩn.
Chú Từ ậm ừ xác nhận, thím Từ tức khắc nổi đóa lên, mắng cho lão chồng một trận: “Ủa, bộ chân bọn họ ngắn à? Sao ông không để mấy người đó đi trước đi? Lần này phúc tổ ba đời gặp được Văn đại sư nhá, bằng không ông đã sớm xuống cửu tuyền đoàn tụ với cha mẹ ông rồi!”
Lần đầu tiên chứng kiến cảnh mẹ kế to tiếng quát tháo ông già thế nhưng hai thằng con không hề có ý định lên tiếng thậm chí còn muốn hùa vào mắng cùng nữa ấy chứ.
Chẳng phải riêng mình mẹ kế, hai anh em họ cũng tức giận vô cùng. Làm sao bọn họ không hiểu tính nết ông già nhà mình. Chắc chắn lần này lại bị dụ rồi chứ đời nào có chuyện xung phong đi trước. Toàn vui bạn vui bè xong mang hoạ về làm khổ vợ khổ con!
Mà tính ra chú Từ cũng đen, người ta dẫm đất dẫm cát không sao, đằng này dẫm một phát trúng ngay một đầm Âm bùn trùng. Thiệt không biết nói sao luôn!
Nghe theo lời kể của cha, anh hai Từ đã phần nào mường tượng ra vị trí của con đầm. Không đợi Văn Trạch Tài lên tiếng, anh nhiệt tình nhận nhiệm vụ dẫn đường đưa ba người họ tới chỗ đó.
Con đầm nằm ở bên kia triền núi, nhìn thì có vẻ không xa lắm, đứng ngay đầu thôn là trông thấy thấp thoáng đỉnh núi rồi. Thế nhưng tưởng không xa mà xa không tưởng, bốn anh em cuốc bộ tướt bơ hơn ba tiếng đồng hồ mới tới được nơi cần đến.
Đoàn người dừng chân trên sườn dốc, nơi đây cách vị trí đầm lầy không quá xa, vừa đảm bảo an toàn vừa đủ bao quát toàn bộ cảnh vật.
Triệu Đại Phi đặt mông xuống một phiến đá bằng phẳng, cởi chiếc mũ rơm ra vừa quạt phành phạch vừa thở hổn hển: “Công nhận mấy ông chú già rồi mà khoẻ thật sự. đường sá xa xôi như này mà vẫn tha lôi nhau trèo qua đây chỉ để dẫm một chân xuống bùn thì cũng đến là xin chịu các bố!”
Tần Dũng phì cười còn anh hai Từ thì méo xệch cả miệng, ngàn vạn lần không nghĩ rằng ông già nhà mình lại ham vui tới độ này!
Trong lúc mấy anh em ngồi nghỉ mệt tán phét thì Văn Trạch Tài lại không được nhàn rỗi. Anh chăm chú dõi mắt hướng về phía chiếc đầm đen ngòm như miệng một con quái vật khổng lồ, xung quanh chướng khí mịt mù bao phủ diện rộng tạo cảm giác đè nén tới mức ngột ngạt.
Văn Trạch Tài cau chặt mày rút la bàn ra dò. Ngờ đâu, kim la bàn chạy tán loại, không cách nào làm cho nó dừng lại được.
Phát hiện chuyện lạ, Triệu Đại Phi và Tần Dũng lập tức vây lại hỏi han:
“Sư phụ, sao lại thế này?”
Văn Trạch Tài nhìn ra khoảng không âm u trước mặt: “Nơi này căn bản không phải công trình xây dựng gì hết, nó thực ra là một cái Âm trì!”
“Âm trì?” Triệu Đại Phi mơ hồ gãi đầu gãi tai: “Âm trì là cái gì hở sư phụ?”
Văn Trạch Tài không rảnh giải thích ngay, anh cầm la bàn tiếp tục tiến về phía trước. Tuy nhiên đi được vài bước, anh đột ngột dừng chân, la bàn trong tay phát ra tiếng vang chói tai đồng thời cây kim điên cuồng chuyển động với vận tốc chóng mặt, cơ hồ mắt thường không thể theo kịp.
Anh tức khắc vươn tay chặn kín phía trên, nào ngờ la bàn vỡ vụn trong nháy mắt!
Sắc mặt Văn Trạch Tài đại biến, chỉ kịp hô một tiếng “Đi” rồi nhanh chân lao xuống núi. Tần Dũng và Triệu Đại Phi mỗi người một tay lôi xềnh xệch anh hai Từ hối hả đuổi theo như bay.
Cùng lúc này tại Chu gia, Chu Thất thúc mở bừng mắt, tiếc rẻ tặc lưỡi: “Chậc chậc tiếc quá, hụt mất rồi, chút xíu nữa thôi là dụ được một thằng dã thuật sư!”
Về căn bản chú Từ chỉ là con mồi Chu thất thúc cố tình thả ra với mục đích câu dẫn các dã thuật sư tự động vác xác tới. Một khi bọn họ bước chân xuống đầm, lập tức sẽ trở thành thức ăn của Âm trì.
Đích thực Âm trì rất thích các âm nam, âm nữ nhưng món ăn khoái khẩu nhất vẫn là máu thịt của đạo sĩ và thuật sĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận