Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư
Chương 204: Lời nguyền
Nghĩ tới đây, thầy Triệu lập tức chạy ra khoá trái cổng chính. Việc này khiến cô Lâm Đại Phương ngỡ ngàng vô cùng. Cô cũng khẩn trương buông đồ vật trên tay xuống, chạy lại thấp giọng hỏi chồng: “Có chuyện gì thế anh?”
Thầy Triệu mím môi suy tính, biết chắc vợ mình trước nay đều không tin bói toán vậy nên thầy đành lựa lời nói khéo: “Cái thằng Thành Công tính nết y xì đám du côn du đãng, động tí là nổi khùng nổi điên dễ sinh lắm chuyện. Tốt nhất sau này tan làm nếu không có việc gì thì em về thẳng nhà luôn, hạn chế đi ra ngoài vào buổi tối.”
Lâm Đại Phương nhíu chặt mày. Công nhận mấy năm trở lại đây, Thành Công càng ngày lúc càng quá đáng. Nhưng dầu sao cũng là chú em chồng, có nhiều thứ người làm chị dâu như cô không tiện tham gia, thôi thì chồng nói sao cứ nghe vậy là được.
“Em biết rồi, cũng may tụi nhỏ vắng nhà, chứ không thật không biết làm sao nữa.”
Nói đoạn, cô lại tất tả xắn ống tay áo chạy vội vào bếp nấu cho xong bữa cơm chiều.
Thầy Triệu nán lại chốc lát, đứng bần thần nhìn chằm chằm ra phía cửa một lúc lâu rồi mới nặng nề xoay người đi vào phòng.
Quay lại Văn gia, lúc này đây Triệu Đại Phi đang mướt mồ hôi ngồi cộng sổ thu chi tháng này. Văn Trạch Tài đứng ngay sát bên, phát hiện lỗi sai là lập tức nhắc nhở.
Ai dè Triệu Đại Phi càng nghe càng rối, càng tính càng sai. Cuối cùng cậu chàng tru tréo ầm lên: “Sư - Phụ! Thầy có thể đứng xa xa chút được không? Thầy đứng đây con áp lực lắm!”
Văn Trạch Tài nghiêm mặt mắng: “Học bao lâu rồi mà có mỗi cái tính cộng cũng làm không xong!”
Đúng là mất mặt!
Triệu Đại Phi có chút tủi thân, quét mắt nhìn về phía vợ, trề môi phụng phịu: “Học đi đôi với hành, phải làm nhiều mới quen được chứ ạ, đâu thể ngày một ngày hai là giỏi ngay được!”
Cái thằng, chỉ cãi là giỏi! Văn Trạch Tài bực quá hoá cười, đập đập vai thằng đệ mấy cái thúc giục: “Nói có lí lắm, tiếp tục luyện tập đi!”
Anh vừa dứt lời thì chú Viên từ ngoài cửa hớt hải lao vào, trên mặt vẫn còn nguyên nét hoang mang kinh sợ: “Trạch Tài, Trạch Tài, chú gặp ác mộng sợ quá! Ban nãy ngồi ngoài hiên gà gật có chút thôi mà mơ thấy quá chừng thứ. Cháu bảo liệu có phải bọn họ đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Văn Trạch Tài vội vàng đỡ chú ngồi xuống ghế. Thiên Nam nhanh trí lập tức chạy lại rót trà. Chú Viên vừa xoa xoa đầu thằng bé tìm cảm giác an ủi, vừa mệt mỏi nhớ lại cơn ác mộng khi nãy.
“Trong mơ chú thấy mình và mọi người đang làm việc trên núi, bỗng nhiên cách đó không xa truyền tới tiếng thét chói tai của Nhiên Nhiên. Vệ Quốc và lão Chung phản ứng nhanh nhất chạy đầu tiên, chú và lão Chương cũng lập tức đuổi theo. Nhưng không biết thế nào lại bị lạc đường, cuối cùng hai người bọn chú đi tới một vách đá cheo leo.”
“Lúc này đã không còn thấy bóng dáng lão Chung với vợ chồng Vệ Quốc đâu nữa. Thậm chí tiếng của Nhiên Nhiên cũng biến mất hoàn toàn. Chú với lão Chương chạy quanh tìm kiếm, khản cổ kêu gào mà cũng chẳng ai đáp lời, ngược lại còn kêu tới một con quái vật khổng lồ, nó gầm lên rồi nhào tới điên cuồng xé nát lão Chương.”
Kể tới đây, cả người chú Viên vô thức run lên vì quá sợ hãi: “Chú cứ thế trơ mắt đứng nhìn lão Chương bị con quái vật xé thành từng mảnh từng mảnh…Sau cùng chú tỉnh dậy trong cơn hoảng loạn. Trạch Tài, cháu nói xem, tại sao tự dưng lại mơ giấc mơ kì quái như vậy, có phải nó ám chỉ điều gì không?”
Văn Trạch Tài hướng dẫn chú hít sâu thở chậm để ổn định tâm trạng, sau đó mới hỏi kỹ hơn: “Hình ảnh cuối cùng chú nhìn thấy là cái gì? Từng mảng từng mảng thân thể thôi hả, ngoài ra còn có gì nữa không?”
Chú Viên nhắm chặt mắt, cố gắng hồi tưởng lại: “Ngoài ra còn có…ngoài ra còn có…à đúng rồi, còn có tròng mắt của lão Chương, nó lăn tới ngay dưới chân chú luôn.”
Văn Trạch Tài cau chặt mày, không xong rồi, Chương Toàn đang phát tín hiệu cầu cứu!
Có lẽ ở đây chỉ có mỗi chú Viên là người tin vào bí ẩn giấc mơ cho nên trước khi đi Chương Toàn đã cố ý hạ mộng thuật lên người chú ấy. Cũng chính vì vậy mà chú Viên mới nhận được tín hiệu của Chương Toàn.
Ngoài ra, Chương Toàn cũng biết rằng sau khi gặp ác mộng, chú Viên chắc chắn đi tìm Văn Trạch Tài để giải mộng, thành ra sẽ không sợ chậm trễ sự tình.
Tới đây, Văn Trạch Tài đã phần nào đoán được tình hình. Anh cố gắng khống chế cảm xúc, mỉm cười trấn an chú Viên: “Chú à không có gì đâu, chú đừng lo lắng. Ngủ ngày dễ mơ linh tinh ấy mà, không sao đâu.”
Vừa nói anh vừa hướng về phía Triệu Đại Phi đánh mắt ra hiệu. Sau đó mỗi người một bên dìu chú Viên về nhà nghỉ ngơi.
Triệu Đại Phi cũng rất nhạy bén, vừa nhìn sắc mặt sư phụ là cậu chàng biết đã có việc phát sinh. Đợi ra khỏi Viên gia, cậu mới thấp giọng hỏi: “Sư phụ, xảy ra chuyện gì rồi à?”
Văn Trạch Tài không trả lời thẳng và trực tiếp đưa ra một loạt sắp xếp: “Giờ thầy về viết giấy xin nghỉ dài hạn, ngày mai con mang tới trường giúp thầy. Cửa hàng đoán mệnh trước mắt cứ đóng cửa tạm nghỉ, con đi qua tiệm quần áo hỗ trợ sư mẫu và vợ con.”
Triệu Đại Phi hốt hoảng, gấp gáp truy vấn: “Chuyện nghiêm trọng lắm hả? Thầy đi khi nào về? Có mang Tần Dũng theo không?”
Nghe tới Tần Dũng, Văn Trạch Tài chợt dừng bước, ngẫm nghĩ giây lát rồi lắc đầu: “Không mang theo. Lần này thầy đi một mình là được. Yên tâm đi, kẻ có thể giết được ta còn chưa sinh ra đâu!”
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Văn Trạch Tài hối hả xuất phát ngay trong đêm.
Vài ngày trước, Chương Toàn và chú Chung khởi hành xuống vùng Hà thềm lục địa. Trước khi đi, Chương Toàn đã nói với Văn Trạch Tài về việc phát hiện động tĩnh của Dương bùn trùng, vậy nên hai người bọn họ quyết định đến đó một chuyến thử xem thế nào, biết đâu lại gặp may mắn.
Dựa theo chút ít thông tin góp nhặt được, Văn Trạch Tài ngồi tàu suốt đêm tới thẳng Hà thềm lục địa. Sở dĩ nó có tên gọi như vậy là bởi vì huyện thành nơi đây được bao bọc bởi hai con sông lớn. Hơn nữa, địa hình khu vực này không bằng phẳng mà thoai thoải đồi dốc.
Xuống tàu, Văn Trạch Tài nhanh chóng di chuyển ra bến sông rồi nhảy lên một chiếc thuyền.
“Đồng chí muốn đi đâu?” Cậu trai chèo thuyền nhanh nhảu mở lời. Người này thoạt nhìn tuổi đời còn khá trẻ, nhưng bị cái nước da đen tuyền gần như tệp vào màn đêm. Nếu không phải lúc này trời đã hơi hơi hửng sáng, cộng thêm hàm răng trắng lấp ló dưới nụ cười thân thiện thì chắc có lẽ không ai nhìn thấy cậu ta mất.
Văn Trạch Tài mở la bàn rồi chỉ tay về hướng bên trái: “Đằng này.”
Cậu trai chèo thuyền bất thình lình hô to: “Hướng Tây, một người, xuất phát!”
Văn Trạch Tài thoáng sửng sốt nhưng thấy chàng thanh niên hết sức chuyên chú đẩy mái chèo, anh chợt hiểu ra vừa rồi chỉ đơn giản là một kiểu khẩu hiệu trước khi thuyền rời bến.
Thu hồi tầm mắt, Văn Trạch Tài cúi xuống quan sát la bàn sau đó mới ngẩng đầu hỏi: “Người anh em, không biết gần đây hà thềm lục địa có phát sinh chuyện lạ gì không?”
Sống lưng người thanh niên bất giác cứng đờ, cậu ta chầm chậm xoay đầu, nhìn xoáy vào tròng mắt thanh triệt của vị khách đang ngồi sát mạn thuyền.
Ồ, không ngờ tên thư sinh này cũng tò mò lắm chuyện ra phết!
Tuy trong lòng rất khó chịu nhưng ngoài miệng vẫn tỏ ra niềm nở, nhiệt tình: “Không có, làm gì có chuyện lạ gì đâu. Hiện giờ cuộc sống thoải mái lắm. Anh biết không, ngày hôm qua quốc gia mới ban hành luật cải cách ruộng đất, nhà tôi được phân vài mẫu, tôi cũng có một phần đấy.”
Văn Trạch Tài khẽ mỉm cười: “Đúng là rất đáng mừng. Này người anh em, tôi đang muốn nghe ngóng một số việc. Nếu cậu nói cho biết, tôi trả gấp đôi tiền đò, thế nào?”
Cậu thanh niên nuốt nuốt nước miếng: “Thật chứ?”
“Thật!” Văn Trạch Tài gật đầu chắc nịch.
Tuy nhiên cậu ta không trả lời ngay mà đăm chiêu đẩy mài chèo một lúc sau mới do dự cất tiếng: “Anh muốn nghe cái gì? Nhưng mà giao kèo trước, phàm những việc có hại tới lợi ích quốc gia là tôi không có nói đâu đó.”
Văn Trạch Tài bật cười khôi hài: “Nào nghiêm trọng tới mức vậy, tôi chỉ muốn hỏi thăm tình hình Hà thềm lục địa xem gần đây có phát sinh chuyện lạ gì không thôi.”
Nghe vậy, cậu trai chèo thuyền buông lỏng cảnh giác, thật thà nói: “Nhắc tới chuyện lạ, quả thực có một chuyện, chính là ở phía Tây nơi anh đang chuẩn bị đi tới…”
Phía Tây Hà thềm lục địa là nơi ở của đại gia tộc họ Trần. Bao đời nay, nhà họ như thể bị một lời nguyền khống chế, mỗi thế hệ đều có một đứa trẻ yểu mệnh, sống không quá mười tám tuổi.
Người dân trong vùng truyền tai nhau đồn đại rằng khi xưa tổ tiên Trần gia ăn ở thất đức thành thử bây giờ con cháu mới gặp báo ứng.
Đương nhiên, đây chỉ là những lời xì xầm bóng gió đằng sau lưng chứ chẳng ai dám mang ra nghị luận, bàn tán công khai bởi lẽ hậu bối nhà họ Trần toàn là những người có tiền đồ sáng lạn, không phải làm quan chức nhà nước thì cũng học rộng tài cao, giỏi giang hơn người.
Nói đâu xa, ngay phó huyện trưởng Hà thềm lục địa cũng mang họ Trần, hơn nữa ông ấy còn là trưởng tộc của Trần gia.
“Huyện phó Trần có bốn người con trai và một cô con gái. Cô út mấy hôm trước mới bước sang tuổi mười bảy. Ai dà, kể ra cũng tội lắm, vừa qua sinh nhật một ngày là đổ bệnh liền luôn. Không nói ra thì ai cũng biết trong thế hệ con cháu đời này, cô ấy chính là người định sẵn có số yểu mệnh rồi.”
Từ khi được thành lập, nhà nước luôn cật lực đẩy mạnh bài trừ mê tín dị đoan. Hơn nữa, huyện phó Trần thuộc tầng lớp trí thức, đề cao chủ nghĩa vô thần, cho rằng trên đời không hề tồn tại ma quỷ hay thánh thần vậy nên dĩ nhiên ông ấy không tin vào cái lời nguyền vớ vẩn kia và càng không tin con gái mình không thể sống nổi qua năm mười tám tuổi.
Thầy Triệu mím môi suy tính, biết chắc vợ mình trước nay đều không tin bói toán vậy nên thầy đành lựa lời nói khéo: “Cái thằng Thành Công tính nết y xì đám du côn du đãng, động tí là nổi khùng nổi điên dễ sinh lắm chuyện. Tốt nhất sau này tan làm nếu không có việc gì thì em về thẳng nhà luôn, hạn chế đi ra ngoài vào buổi tối.”
Lâm Đại Phương nhíu chặt mày. Công nhận mấy năm trở lại đây, Thành Công càng ngày lúc càng quá đáng. Nhưng dầu sao cũng là chú em chồng, có nhiều thứ người làm chị dâu như cô không tiện tham gia, thôi thì chồng nói sao cứ nghe vậy là được.
“Em biết rồi, cũng may tụi nhỏ vắng nhà, chứ không thật không biết làm sao nữa.”
Nói đoạn, cô lại tất tả xắn ống tay áo chạy vội vào bếp nấu cho xong bữa cơm chiều.
Thầy Triệu nán lại chốc lát, đứng bần thần nhìn chằm chằm ra phía cửa một lúc lâu rồi mới nặng nề xoay người đi vào phòng.
Quay lại Văn gia, lúc này đây Triệu Đại Phi đang mướt mồ hôi ngồi cộng sổ thu chi tháng này. Văn Trạch Tài đứng ngay sát bên, phát hiện lỗi sai là lập tức nhắc nhở.
Ai dè Triệu Đại Phi càng nghe càng rối, càng tính càng sai. Cuối cùng cậu chàng tru tréo ầm lên: “Sư - Phụ! Thầy có thể đứng xa xa chút được không? Thầy đứng đây con áp lực lắm!”
Văn Trạch Tài nghiêm mặt mắng: “Học bao lâu rồi mà có mỗi cái tính cộng cũng làm không xong!”
Đúng là mất mặt!
Triệu Đại Phi có chút tủi thân, quét mắt nhìn về phía vợ, trề môi phụng phịu: “Học đi đôi với hành, phải làm nhiều mới quen được chứ ạ, đâu thể ngày một ngày hai là giỏi ngay được!”
Cái thằng, chỉ cãi là giỏi! Văn Trạch Tài bực quá hoá cười, đập đập vai thằng đệ mấy cái thúc giục: “Nói có lí lắm, tiếp tục luyện tập đi!”
Anh vừa dứt lời thì chú Viên từ ngoài cửa hớt hải lao vào, trên mặt vẫn còn nguyên nét hoang mang kinh sợ: “Trạch Tài, Trạch Tài, chú gặp ác mộng sợ quá! Ban nãy ngồi ngoài hiên gà gật có chút thôi mà mơ thấy quá chừng thứ. Cháu bảo liệu có phải bọn họ đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Văn Trạch Tài vội vàng đỡ chú ngồi xuống ghế. Thiên Nam nhanh trí lập tức chạy lại rót trà. Chú Viên vừa xoa xoa đầu thằng bé tìm cảm giác an ủi, vừa mệt mỏi nhớ lại cơn ác mộng khi nãy.
“Trong mơ chú thấy mình và mọi người đang làm việc trên núi, bỗng nhiên cách đó không xa truyền tới tiếng thét chói tai của Nhiên Nhiên. Vệ Quốc và lão Chung phản ứng nhanh nhất chạy đầu tiên, chú và lão Chương cũng lập tức đuổi theo. Nhưng không biết thế nào lại bị lạc đường, cuối cùng hai người bọn chú đi tới một vách đá cheo leo.”
“Lúc này đã không còn thấy bóng dáng lão Chung với vợ chồng Vệ Quốc đâu nữa. Thậm chí tiếng của Nhiên Nhiên cũng biến mất hoàn toàn. Chú với lão Chương chạy quanh tìm kiếm, khản cổ kêu gào mà cũng chẳng ai đáp lời, ngược lại còn kêu tới một con quái vật khổng lồ, nó gầm lên rồi nhào tới điên cuồng xé nát lão Chương.”
Kể tới đây, cả người chú Viên vô thức run lên vì quá sợ hãi: “Chú cứ thế trơ mắt đứng nhìn lão Chương bị con quái vật xé thành từng mảnh từng mảnh…Sau cùng chú tỉnh dậy trong cơn hoảng loạn. Trạch Tài, cháu nói xem, tại sao tự dưng lại mơ giấc mơ kì quái như vậy, có phải nó ám chỉ điều gì không?”
Văn Trạch Tài hướng dẫn chú hít sâu thở chậm để ổn định tâm trạng, sau đó mới hỏi kỹ hơn: “Hình ảnh cuối cùng chú nhìn thấy là cái gì? Từng mảng từng mảng thân thể thôi hả, ngoài ra còn có gì nữa không?”
Chú Viên nhắm chặt mắt, cố gắng hồi tưởng lại: “Ngoài ra còn có…ngoài ra còn có…à đúng rồi, còn có tròng mắt của lão Chương, nó lăn tới ngay dưới chân chú luôn.”
Văn Trạch Tài cau chặt mày, không xong rồi, Chương Toàn đang phát tín hiệu cầu cứu!
Có lẽ ở đây chỉ có mỗi chú Viên là người tin vào bí ẩn giấc mơ cho nên trước khi đi Chương Toàn đã cố ý hạ mộng thuật lên người chú ấy. Cũng chính vì vậy mà chú Viên mới nhận được tín hiệu của Chương Toàn.
Ngoài ra, Chương Toàn cũng biết rằng sau khi gặp ác mộng, chú Viên chắc chắn đi tìm Văn Trạch Tài để giải mộng, thành ra sẽ không sợ chậm trễ sự tình.
Tới đây, Văn Trạch Tài đã phần nào đoán được tình hình. Anh cố gắng khống chế cảm xúc, mỉm cười trấn an chú Viên: “Chú à không có gì đâu, chú đừng lo lắng. Ngủ ngày dễ mơ linh tinh ấy mà, không sao đâu.”
Vừa nói anh vừa hướng về phía Triệu Đại Phi đánh mắt ra hiệu. Sau đó mỗi người một bên dìu chú Viên về nhà nghỉ ngơi.
Triệu Đại Phi cũng rất nhạy bén, vừa nhìn sắc mặt sư phụ là cậu chàng biết đã có việc phát sinh. Đợi ra khỏi Viên gia, cậu mới thấp giọng hỏi: “Sư phụ, xảy ra chuyện gì rồi à?”
Văn Trạch Tài không trả lời thẳng và trực tiếp đưa ra một loạt sắp xếp: “Giờ thầy về viết giấy xin nghỉ dài hạn, ngày mai con mang tới trường giúp thầy. Cửa hàng đoán mệnh trước mắt cứ đóng cửa tạm nghỉ, con đi qua tiệm quần áo hỗ trợ sư mẫu và vợ con.”
Triệu Đại Phi hốt hoảng, gấp gáp truy vấn: “Chuyện nghiêm trọng lắm hả? Thầy đi khi nào về? Có mang Tần Dũng theo không?”
Nghe tới Tần Dũng, Văn Trạch Tài chợt dừng bước, ngẫm nghĩ giây lát rồi lắc đầu: “Không mang theo. Lần này thầy đi một mình là được. Yên tâm đi, kẻ có thể giết được ta còn chưa sinh ra đâu!”
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Văn Trạch Tài hối hả xuất phát ngay trong đêm.
Vài ngày trước, Chương Toàn và chú Chung khởi hành xuống vùng Hà thềm lục địa. Trước khi đi, Chương Toàn đã nói với Văn Trạch Tài về việc phát hiện động tĩnh của Dương bùn trùng, vậy nên hai người bọn họ quyết định đến đó một chuyến thử xem thế nào, biết đâu lại gặp may mắn.
Dựa theo chút ít thông tin góp nhặt được, Văn Trạch Tài ngồi tàu suốt đêm tới thẳng Hà thềm lục địa. Sở dĩ nó có tên gọi như vậy là bởi vì huyện thành nơi đây được bao bọc bởi hai con sông lớn. Hơn nữa, địa hình khu vực này không bằng phẳng mà thoai thoải đồi dốc.
Xuống tàu, Văn Trạch Tài nhanh chóng di chuyển ra bến sông rồi nhảy lên một chiếc thuyền.
“Đồng chí muốn đi đâu?” Cậu trai chèo thuyền nhanh nhảu mở lời. Người này thoạt nhìn tuổi đời còn khá trẻ, nhưng bị cái nước da đen tuyền gần như tệp vào màn đêm. Nếu không phải lúc này trời đã hơi hơi hửng sáng, cộng thêm hàm răng trắng lấp ló dưới nụ cười thân thiện thì chắc có lẽ không ai nhìn thấy cậu ta mất.
Văn Trạch Tài mở la bàn rồi chỉ tay về hướng bên trái: “Đằng này.”
Cậu trai chèo thuyền bất thình lình hô to: “Hướng Tây, một người, xuất phát!”
Văn Trạch Tài thoáng sửng sốt nhưng thấy chàng thanh niên hết sức chuyên chú đẩy mái chèo, anh chợt hiểu ra vừa rồi chỉ đơn giản là một kiểu khẩu hiệu trước khi thuyền rời bến.
Thu hồi tầm mắt, Văn Trạch Tài cúi xuống quan sát la bàn sau đó mới ngẩng đầu hỏi: “Người anh em, không biết gần đây hà thềm lục địa có phát sinh chuyện lạ gì không?”
Sống lưng người thanh niên bất giác cứng đờ, cậu ta chầm chậm xoay đầu, nhìn xoáy vào tròng mắt thanh triệt của vị khách đang ngồi sát mạn thuyền.
Ồ, không ngờ tên thư sinh này cũng tò mò lắm chuyện ra phết!
Tuy trong lòng rất khó chịu nhưng ngoài miệng vẫn tỏ ra niềm nở, nhiệt tình: “Không có, làm gì có chuyện lạ gì đâu. Hiện giờ cuộc sống thoải mái lắm. Anh biết không, ngày hôm qua quốc gia mới ban hành luật cải cách ruộng đất, nhà tôi được phân vài mẫu, tôi cũng có một phần đấy.”
Văn Trạch Tài khẽ mỉm cười: “Đúng là rất đáng mừng. Này người anh em, tôi đang muốn nghe ngóng một số việc. Nếu cậu nói cho biết, tôi trả gấp đôi tiền đò, thế nào?”
Cậu thanh niên nuốt nuốt nước miếng: “Thật chứ?”
“Thật!” Văn Trạch Tài gật đầu chắc nịch.
Tuy nhiên cậu ta không trả lời ngay mà đăm chiêu đẩy mài chèo một lúc sau mới do dự cất tiếng: “Anh muốn nghe cái gì? Nhưng mà giao kèo trước, phàm những việc có hại tới lợi ích quốc gia là tôi không có nói đâu đó.”
Văn Trạch Tài bật cười khôi hài: “Nào nghiêm trọng tới mức vậy, tôi chỉ muốn hỏi thăm tình hình Hà thềm lục địa xem gần đây có phát sinh chuyện lạ gì không thôi.”
Nghe vậy, cậu trai chèo thuyền buông lỏng cảnh giác, thật thà nói: “Nhắc tới chuyện lạ, quả thực có một chuyện, chính là ở phía Tây nơi anh đang chuẩn bị đi tới…”
Phía Tây Hà thềm lục địa là nơi ở của đại gia tộc họ Trần. Bao đời nay, nhà họ như thể bị một lời nguyền khống chế, mỗi thế hệ đều có một đứa trẻ yểu mệnh, sống không quá mười tám tuổi.
Người dân trong vùng truyền tai nhau đồn đại rằng khi xưa tổ tiên Trần gia ăn ở thất đức thành thử bây giờ con cháu mới gặp báo ứng.
Đương nhiên, đây chỉ là những lời xì xầm bóng gió đằng sau lưng chứ chẳng ai dám mang ra nghị luận, bàn tán công khai bởi lẽ hậu bối nhà họ Trần toàn là những người có tiền đồ sáng lạn, không phải làm quan chức nhà nước thì cũng học rộng tài cao, giỏi giang hơn người.
Nói đâu xa, ngay phó huyện trưởng Hà thềm lục địa cũng mang họ Trần, hơn nữa ông ấy còn là trưởng tộc của Trần gia.
“Huyện phó Trần có bốn người con trai và một cô con gái. Cô út mấy hôm trước mới bước sang tuổi mười bảy. Ai dà, kể ra cũng tội lắm, vừa qua sinh nhật một ngày là đổ bệnh liền luôn. Không nói ra thì ai cũng biết trong thế hệ con cháu đời này, cô ấy chính là người định sẵn có số yểu mệnh rồi.”
Từ khi được thành lập, nhà nước luôn cật lực đẩy mạnh bài trừ mê tín dị đoan. Hơn nữa, huyện phó Trần thuộc tầng lớp trí thức, đề cao chủ nghĩa vô thần, cho rằng trên đời không hề tồn tại ma quỷ hay thánh thần vậy nên dĩ nhiên ông ấy không tin vào cái lời nguyền vớ vẩn kia và càng không tin con gái mình không thể sống nổi qua năm mười tám tuổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận