Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 128: Có phải hiền thê?

Hôm nay ở nhà, Trần Vân Hồng lại hóng hớt được chuyện mới, chỉ chờ Điền Tú Phương tan làm trở về là chụm đầu ríu rít buôn bán không ngừng: “Sư mẫu biết không, ban nãy con trông thấy chú Viên đứng nói chuyện với thím Vương nha.”

Bên kia, Triệu Đại Phi và Văn Trạch Tài chẳng thèm để tâm ai gặp gỡ ai, ai tâm tình cùng ai bởi hai người đang hứng thú bừng bừng, mải mê chọn rau cho bữa tối. Gần chục ngày ăn cá ngấy quá ngấy rồi, giờ phải đổi qua rau cỏ cho nó thanh đạm.

Buổi sáng hôm sau, khi bà Hạ cầm ba món đồ theo yêu cầu của Văn Trạch Tài tới cửa hàng thì trùng hợp ngay lúc anh vắng mặt. Bởi lẽ hôm nay là ngày tựu trường của Hiểu Hiểu và Thiên Nam, cũng may trường tiểu học cách đây không bao xa, Triệu Đại Phi chạy vù đi một tí là gọi được Văn Trạch Tài quay về liền.

Nhìn thấy anh bà Hạ mừng quýnh, vội vàng giao nộp những đồ vật đã được chuẩn bị sẵn: “Thưa đại sư, đây là ba món mà thầy căn dặn. Nhà tôi đã chuẩn bị đủ cả rồi đây ạ.”

Văn Trạch Tài mở túi giấy ra, bên trong có một tờ giấy gấp làm tư cùng hai lọ thuỷ tinh nhỏ.

Trên giấy ghi chi tiết ngày tháng năm sinh của Hạ Trực, còn hai lọ thuỷ tinh trong suốt, lọ bên trái chứa một giọt máu và bên phải đựng đầy tinh dịch đàn ông.

Không cần mở nút chai, chỉ mới liếc mắt nhìn thoáng qua, Văn Trạch Tài liền khẳng định ngay: “Đây không phải của Hạ Trực, cũng không phải thứ tôi cần.”

Nghe vậy, sắc mặt bà Hạ thoắt cái tái nhợt: “Dạ…dạ…sao cơ ạ?”

Không phải của Hạ Trực, vậy là của ai???

Lúc này bà Hạ vừa bực vừa cuống, không dám tưởng tượng con dâu lấy thứ đó từ ai và lấy bằng cách nào.

Tuy nhiên Văn Trạch Tài lại thở dài giải thích: “Kỳ thực tôi không cần tới thứ này, chẳng qua hôm ấy tôi phát hiện thái độ của Nguyệt Nguyệt có vẻ hơi kỳ kỳ cho nên tôi mới nghi ngờ, định bụng thử cô ấy xem thế nào…”

Cố gắng lắm bà Hạ mới khắc chế được cảm xúc phẫn nộ đang trào dâng như núi lửa, bà khó nhọc lên tiếng: “Đại sư, thầy yên tâm, tôi nhất định sẽ tra rõ việc này.”

Mấy ngày nay, bà chạy đôn chạy đáo khắp nơi điều tra những người năm đó có quan hệ thân thiết với con trai mình. Bà đã tới rất nhiều nơi, gặp rất nhiều người nhưng tuyệt không tìm thấy bất cứ dấu hiệu khả nghi nào. Song, ngàn lần vạn lần bà không thể ngờ vấn đề lại nằm ngay chỗ cô con gái nuôi và hiện tại đã trở thành con dâu mình, Quách Nguyệt Nguyệt.

Văn Trạch Tài nhấn mạnh lại một lần nữa: “Chỉ cần tìm được đích xác kẻ đã hạ thuật, lấy được tinh huyết của người đó mang tới đây. Nội trong vòng mười lăm ngày, Hạ Trực sẽ được giải thuật.”

Nghe được lời khẳng định chắc như đinh đóng cột từ Văn Trạch Tài, bà Hạ mừng rớt nước mắt, liên tục gập người cảm tạ: “Dạ, cám ơn đại sư, cám ơn đại sư, gia đình tôi nhất định cố gắng tìm ra kẻ đã hại Trực Trực.”

Xế chiều, Quách Nguyệt Nguyệt mệt mỏi lê thân về Hạ gia mới phát hiện hình như không khí có vẻ hơi là lạ. Trong phòng khách, không có thân ảnh Hạ Trực ngồi bệt dưới đất xem Ti vi như mọi ngày, thay vào đó là ông bà Hạ ngồi yên lặng trên ghế sô pha mắt nhìn chằm chằm ra cổng, tựa như đang đợi cô đi học về.

Quách Nguyệt Nguyệt cắn cắn môi tiến vào nhà chính, buông cặp sách xuống bàn, cố gắng nở nụ cười gượng gạo: “Ba mẹ, sao nhà cửa im ắng thế này, sao ba mẹ không mở Ti vi lên xem cho vui ạ?”

Bà Hạ khẽ vẫy tay: “Con ngồi xuống đây nói chuyện cùng ba mẹ.”

Trong lòng Quách Nguyệt Nguyệt lộp bộp vài cái, song cô vẫn đủ bình tĩnh khống chế tốt bản thân, không để lộ vẻ bồn chồn, lo lắng ra bên ngoài. Cô ngồi xuống một đầu ghế sô pha, cố gắng tự nhiên nhất có thể: “Ủa anh Trực đâu rồi ạ, nãy giờ con không trông thấy anh ấy?”

“Nó đi chơi với Quốc Khánh rồi”, nói đoạn bà Hạ đặt một lọ thuỷ tinh lên mặt bàn, nghiêm giọng hỏi: “Nguyệt Nguyệt, con có gì giải thích với ba mẹ không?”

Nhìn cái lọ màu trắng đục sáng nay chính tay mình đưa cho mẹ, Nguyệt Nguyệt chết sững, cả người như rơi tõm vào đáy đại dương lạnh buốt. Cô len lén quan sát sắc mặt vợ chồng ông bà Hạ, quyết vờ vịt tới cùng: “Sao mẹ lại nói vậy ạ? Cái này chính mẹ sai con làm ra mà.”

Dứt lời, cô còn cố tình gục đầu giả bộ e thẹn, ngượng ngùng.

Đến nước này bà Hạ không sao ôn hoà được nữa. Bà run rẩy vươn ngón tay chỉ thẳng vào Quách Nguyệt Nguyệt, phẫn nộ truy vấn: “Thứ Văn đại sư muốn là của Hạ Trực. Nhưng cái này không phải. Cô nói đi, thứ này là của thằng nào?”

Quách Nguyệt Nguyệt sửng sốt, ngẩng đầu hét lớn: “Mẹ! Sao mẹ có thể nghi oan cho con như thế? Lấy gì để chứng minh cái này không phải của anh Trực? Lấy gì để chứng minh cái này là của người khác? Nói có sách mách có chứng, muốn gì thì mẹ bảo ông đại sư kia đem chứng cứ ra đây, đừng ỷ vào cái mác đại sư mà có thể tuỳ tiện vu oan giá hoạ, tuỳ tiện huỷ hoại thanh danh của người khác!”

Dứt lời, Quách Nguyệt Nguyệt ôm mặt oà khóc tức tưởi!

Trước lời phản biện gay gắt của con dâu, bà Hạ chỉ biết ớ người không thể nói được gì bởi kỳ thực Văn đại sư chỉ kết luận cái đó không phải của Hạ Trực chứ không hề giải thích cụ thể vì sao lại không phải.

Đợi mãi không thấy bà vợ phản ứng, ông Hạ thở dài thườn thượt nhìn về đứa con dâu ngồi đối diện đang khóc thút tha thút thít: “Ba đã hỏi Trực Trực rồi, nó nói chưa thấy hai cái chai này bao giờ. Nguyệt Nguyệt, từ trước tới nay Hạ gia đối xử với con không tệ vậy nên nếu thực sự con biết chuyện gì thì phải nói cho chúng ta biết, nhất định không được dối gạt ba mẹ.”

Hai mắt bà Hạ đỏ ngầu, bà vừa rút khăn mùi soa chậm nhẹ hai hàng nước mắt vừa nghẹn ngào giãi bày: “Ba con nói đúng đó Nguyệt Nguyệt, con biết gì thì nói cho cha mẹ nghe đi. Sở dĩ cha mẹ chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm thầy tìm thuốc chữa trị cho Trực Trực là nghĩ cho hạnh phúc cả đời của hai đứa chứ nào có phải vì cha mẹ đâu. Giả dụ mai này cha mẹ mất đi, một mình con sẽ phải xoay sở thế nào đây?”

Nghe được những lời này Nguyệt Nguyệt càng khóc dữ hơn, nước mắt cô tuôn xối xả như mưa không sao kìm lại được: “Hu hu hu…con biết, những điều ba mẹ nói con hiểu hết…nhưng con xin cam đó cái đó chính là của anh Trực…con không hề đi tìm người khác…con…con thề với trời, con tuyệt đối không làm điều gì có lỗi với anh ấy…”

Dứt lời, Quách Nguyệt Nguyệt ôm mặt chạy thẳng về phòng, đóng sầm cửa lại…

“Nguyệt Nguyệt!”, bà Hạ đứng phắt dậy tính đuổi theo để hỏi cho ra vấn đề nhưng ông Hạ lại kéo bà ngồi xuống, lắc đầu ngăn cản: “Thôi bỏ đi bà, nếu nó đã có lòng muốn gạt thì chúng ta có hỏi thế chứ hỏi nữa nó cũng không chịu nói đâu.”


Bệnh tình của con trai còn chưa đâu vào đâu, ấy thế mà giờ đây lại phát hiện con dâu cũng có dính dáng trong đó, quá đau khổ bà Hạ chỉ còn biết ngửa mặt than khóc hỏi trời: “Ông trời ơi, rốt cuộc chuyện này là thế nào đây???”

Ông Hạ vỗ vai trấn an vợ, buồn buồn cất tiếng: “Hay là tôi với bà đi tìm Văn đại sư hỏi cho cụ thể rõ ràng xem thế nào. Chứ tôi thấy con bé Nguyệt Nguyệt nói cũng có lý. Muốn gì thì gì cũng phải có bằng chứng thuyết phục, không thể nhắm mắt nói bừa được.”

Một lời phủ định của Văn Trạch Tài dẫn đến hai vấn đề lớn, thứ nhất Quách Nguyệt Nguyệt bị đưa vào diện tình nghi có liên quan tới kẻ đã hạ thuật Hạ Trực, thứ hai Quách Nguyệt Nguyệt khả năng cao là đang ngoại tình!

Vì sự việc quá mức nghiêm trọng, ông bà Hạ không thể chần chừ. Ngay buổi sáng hôm sau, hai ông bà đã tìm tới cửa tiệm của Văn Trạch Tài.

Biết khách tới là ai, còn chưa đợi bọn họ mở miệng đặt vấn đề, Văn Trạch Tài đã cười nói ngay: “Các vị tới là muốn hỏi lý do vì sao tôi lại khẳng định thứ trong bình không phải của Hạ Trực, có đúng không?”

Ông bà Hạ hết hồn liếc mắt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng gật đầu rối rít.

“Dạ đúng thế thưa đại sư, sau khi trở về tôi cứ đắn đo mãi không biết phải mở lời với Nguyệt Nguyệt thế nào. Vì dầu gì chuyện này nếu xử lý không thoả đáng sẽ dễ dẫn tới những hệ luỵ không hay. Vạn nhất nó chất vấn ngược lại thì tôi cũng á khẩu không biết giải thích ra làm sao. Hoặc giả cháu nó bị oan mà chỉ trích thầy là lừa đảo thì đâm ra phải tội chết” Bà Hạ khôn khéo tránh nặng tìm nhẹ.

Văn Trạch Tài cũng không bận tâm truy cứu thực hư, anh hướng về phía Triệu Đại Phi vẫy tay hai cái.

Triệu Đại Phi nhanh nhẹn lấy một bình thuỷ tinh từ trong túi áo ngực, đặt trên mặt bàn. So với hai chiếc bình hôm qua bà Hạ mang tới thì cái này lớn hơn một chút.

Văn Trạch Tài vươn tay mở nút rồi đẩy tới trước mặt vợ chồng ông bà Hạ: “Mời ông bà nhìn xem.”

Bà Hạ thẹn thùng, lén giật giật gấu áo chồng: “Ông xem đi.”

Là đồ của đàn ông, tất nhiên đàn ông sẽ thấy bình thường chứ bà thì ngại chết.

Song ông Hạ cũng xấu hổ chẳng kém. Đồng ý cùng là đàn ông nhưng vật này quá tế nhị, đến đồ của mình trước giờ ông còn ít khi nhìn nữa là bây giờ kêu nhìn của người khác. Hơn nữa Văn đại sư ngồi phía đối diện phong thái đĩnh đạc an nhiên, ánh mắt tĩnh mịch thanh tịnh càng làm ông luống cuống hơn bao giờ hết.

Tuy nhiên sự việc đã tới nước này, không thể đầu hàng ngay thời điểm mấu chốt được. Ông Hạ hít sâu một hơi, cầm cái lọ lên ghé mắt quan sát.

Bên trong chứa chất dịch nhầy, màu trắng đục, thoạt nhìn rất giống nhưng…

Tinh ý bắt được vẻ nghi hoặc hiện rõ trên gương mặt ông Hạ, Văn Trạch Tài liền thay lời muốn nói: “Có phải nhìn rất giống nhưng lại không có mùi gì, đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận