Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư
Chương 160: Cha hờ
Văn Trạch Tài ngồi xuống, làm như vô tình mà hữu ý nhìn lướt qua bàn rượu thịt trước mặt. Tống Văn Minh hiểu ý vội vàng gọi thêm món: “Anh ba, cho thêm hai đĩa đồ nhắm nữa, lẹ lẹ nha…”
Nói đoạn, hắn quay sang hỏi: “Không biết sư phụ đây muốn uống loại rượu nào?”
Văn Trạch Tài tự nhiên đáp: “Ta không uống rượu, cho hai chén cơm là được rồi.”
Đương nhiên Tống Văn Minh không hề sinh nghi, bởi hắn thừa biết mấy người hành nghề bói toán kiểu này đa phần đều có cấm kỵ. Tỷ như lão Chương Toàn chết bầm kia cũng ăn chay trường, quanh năm suốt tháng không hề động tới một miếng thịt nào.
Tống Văn Minh nôn nóng thăm dò: “Sư phụ, vừa rồi thầy nói tôi sắp có hạn lao tù. Như vậy là sao, thầy có thể nói rõ ràng chút được không?”
Văn Trạch Tài bình thản gắp đồ ăn rồi nhẹ nhàng thả một câu: “Gieo nhân nào ắt gặt quả ấy!”
Câu này có ý tứ gì? Sắc mặt Tống Văn Minh thoắt cái xám ngoét, chẳng lẽ người này biết hết mọi chuyện mình đã làm?
Tiếc rằng tới khi hắn ta hoàn hồn trở lại muốn hỏi cho ra ngô ra khoai thì Văn Trạch Tài đã bắt đầu vào bữa. Anh chỉ chú tâm ăn uống ngoài ra không màng thế sự xung quanh.
Bị ngó lơ, Tống Văn Minh buồn bực vô cùng. Hắn thuận tay với lấy cái chai, tiếp tục mượn rượu giải sầu.
Uống một lúc, men say đã bốc tới đỉnh đầu nhưng nỗi phiền muộn trong tâm lại chẳng vơi đi chút nào.
Văn Trạch Tài ngồi đối diện cũng đã ăn no. Anh ưu nhã rút khăn lau miệng, sau đó mỉm cười nói: “Ta có thể chỉ cho ngươi một chiêu.”
Tống Văn Minh lảo đảo gật như bổ củi. Đầu óc càng lúc càng mơ hồ khiến hắn chẳng thể hiểu Văn Trạch Tài đang nói cái quỷ gì. Chỉ thấy hai cánh môi cứ liên tục mấp ma mấp máy rồi sau đó hắn ngoan ngoãn giao nộp toàn bộ số tiền trong người.
Văn Trạch Tài đếm sơ qua. Ồ, những hơn 300 đồng cơ à. Không ngờ thằng nhãi này giàu ra phết!
Anh chủ quán đứng trong quầy xào đồ ăn cho khách cũng tình cờ trông thấy cảnh này. Vốn đang bán tín bán nghi không biết cái người đàn ông xấu xí kia tài cán cỡ nào mà có thể khiến Tống Văn Minh chủ động đưa tiền. Ấy vậy mà vừa xào xong đĩa rau ngẩng đầu lên đã chẳng trông thấy gã đó đâu, chỉ còn lại Tống Văn Minh ngây ngốc ngồi một mình, ánh mắt đờ đẫn vô hồn còn chiếc bóp thì bị vứt chỏng chơ trên mặt bàn, rỗng tuếch không còn một cắc.
Anh ta vội vàng quăng đũa muỗng, vọt ra đòi tiền: “Anh Tống, của anh tổng cộng hết ba đồng. Này, anh Tống…”
Thấy Tống Văn Minh cứ ngồi thừ ra, chả nói chả rằng cũng chả phản ứng gì, anh chủ quán liền đẩy đầy vài cái. Tống Văn Minh choàng tỉnh, ngơ ngác nhìn khắp xung quanh rồi vồ lấy chiếc bóp của mình nháo nhào kiểm tra trong ngoài. Cuối cùng hắn gào rít trong căm phẫn: “Con mẹ nó, gặp phải quân lừa đảo rồi!”
Khố nạn thật, đúng là một mét vuông chục thằng ăn cắp, tính ngồi uống vài chén giải sầu thế mà cũng bị lừa trắng túi. Bà nội cha nhà chúng nó, lũ chó má!
Về phần Văn Trạch Tài, vừa xoay người ra khỏi cửa, đi khoảng ba bước chân thì khuôn mặt anh liền khôi phục trở lại diện mạo ban đầu. Bởi vì cái này chỉ là tiểu thuật, thời gian có hạn chứ không thôi Tống Văn Minh sẽ còn mất nhiều hơn nữa.
“Văn Trạch Tài, anh tới đây làm gì?!”
Bất thình lình có người gọi tên mình, Văn Trạch Tài ngờ ngợ quay đầu. Tưởng ai hoá ra là thằng em trai “yêu quý” Văn Trạch Dũng!
Văn Trạch Tài nhướng mày đầy khinh bỉ: “Bộ cái Liêu Thành này là của nhà mày hay sao mà người khác không được tự do đi lại?”
Nói xong không đợi Văn Trạch Dũng kịp phản ứng, anh xoay người đi thẳng một nước để mặc thằng điên đó tha hồ chửi rủa, la mắng ở phía sau. Xời ơi, miệng gần tai, đứa nào chửi đứa đó nghe, có sức thì cứ đứng đó mà hò hét tới sáng mai cũng được.
Tuy nhiên đi được một đoạn, Văn Trạch Tài mới sực nhớ ra khu vực này rất gần với điểm hẹn cũ. Chả lẽ thằng oắt này lại có tiền thế nên mới lân la tới đây tìm đại sư?
Mà hình như cũng lâu rồi anh không hoá trang đi gặp nó thì phải. Để xem lần cuối cùng là khi nào nhỉ?! À đúng rồi, chính là cái hôm anh lợi dụng Văn Trạch Dũng lấy máu Tống Văn Minh, kể từ đó trở đi anh không hề quay lại đây một lần nào nữa. Tính ra cũng lâu phết rồi đấy chứ, hèn chi nó sốt ruột đi tìm.
Ài dà, tiền dâng tới cửa chẳng lẽ không lấy thì thật uổng phí lộc trời. Thôi được rồi, để sửa mệnh cho Chung Nhiên xong, anh sẽ quá bộ tới gặp thằng oắt này một chút vậy.
Vừa đi vừa nghĩ, thoáng cái Văn Trạch Tài đã về tới bênh viện. Tuy nhiên vừa tới cửa phòng bệnh, anh liền nghe thấy tiếng Chương Toàn nói vọng ra:
“Người ta nuôi con để dưỡng già, con tôi thì…nghĩ nó tủi lắm…”
Vấn đề nằm ở chỗ Chương Toàn cố tình kéo dài giọng cho tăng phần thê thảm, bi thương. Vậy nên Văn Trạch Tài quyết định nán lại ngoài cửa, để xem ông già này tính diễn tuồng gì đây.
Kế đó, ông bệnh nhân nằm cùng phòng cũng bày tỏ thái độ phẫn nộ: “Tại sao nó lại quá quắt như vậy, tốt xấu gì ông cũng là cha đẻ của nó mà.”
Chương Toàn được đà, tiếp tục than thở: “Nếu là trước kia thì tôi đã lấy cây đánh què giò nó rồi. Nhưng giờ tôi già cả đau yếu lại chỉ có mình nó là con, không nương nhờ vào nó thì biết trông cậy vào ai. Thế nên cứ phải nín nhịn cho qua chuyện thôi. Số tôi khổ lắm ông ạ…”
Bệnh nhân giường bên thở dài đồng cảm: “Đến khổ, đúng là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Thế cái chân ông làm sao kia?”
“Cái chân này ấy hả…” Đang lúc Chương Toàn chuẩn bị vẽ hươu vẽ vượn thì “thằng con bất hiếu” Văn Trạch Tài đột ngột đẩy cửa đi vào. Anh tự nhiên tiếp lời luôn: “Cái chân này là vì lén lút qua lại với bà quả phụ ở đầu thôn, bị nhà chồng người ta bắt được tẩn cho một trận chứ còn sao nữa!”
Ông giường bên tức khắc á khẩu còn Chương Toàn sượng cứng mặt, đang định khua môi múa mép giảo biện thì bất ngờ bị Văn Trạch Tài thành công chặn họng bằng một xấp tiền dày cộm.
Văn Trạch Tài ung dung nhàn nhã một bên đếm tiền một bên trò chuyện cùng ông bác giường bên: “Thế là bác không biết chuyện rồi, cha cháu hồi trẻ ăn chơi trác táng ghê lắm. Rượu chè, cờ bạc, trai gái đủ hết, không thiếu một môn nào. Mà cái tật mỗi lần say xỉn là thể nào cũng lôi đầu vợ con ra đánh thừa sống thiếu chết. Chịu không nổi nên mẹ cháu mới bỏ nhà ra đi còn cháu thì lay lắt khắp nơi, nay xin ăn nhà thím bảy, mai tá túc nhà chú chín. Nói chung là ăn cơm thiên hạ mà lớn chứ cứ trông chờ vào ông cha lãng tử này thì có khi chết đói từ lâu rồi.”
Đếm xong, Văn Trạch Tài rất tự nhiên nhét tiền xuống dưới gối Chương Toàn, sau đó lại quay ra tiếp tục sáng tác cốt truyện: “Từ nhỏ cháu đã hận ông ấy thấu xương, thề rằng cả đời này sẽ không nhìn mặt. Thế nhưng hôm nay về thôn chơi tình cờ nghe người ta bảo ông ấy bị chém, thế là cháu lại mủi lòng. Ài dà, dầu gì cũng là máu mủ ruột thịt, dù cho ông ấy khốn nạn cỡ nào thì mình cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được, bác nói có phải không?”
Sau khi nghe Văn Trạch Tài tâm sự loài chim biển, thái độ của ông bác giường bên tức khắc quay ngoắt một trăm tám chục độ, ông ta ghét bỏ liếc xéo Chương Toàn rồi lắc đầu ngao ngán: “Thì ra là thế!”
Dẫu vậy, Văn Trạch Tài vẫn chưa chịu thoát vai. Anh hạ thấp giọng, rất chân thành khuyên nhủ Chương Toàn: “Cha, đây là toàn bộ tiền tích cóp của con mấy năm nay, con mang tới để cha trị bệnh. Bác sĩ bảo ngoài vết thương ở chân, cha còn có một chút vấn đề về thần kinh. Giờ có bệnh thì phải trị thôi cha ạ, đừng tiếc tiền. Con trai dù có phải ăn cỏ ăn trấu thì cũng ráng kiếm tiền chạy chữa cho cha. Con không thể trơ mắt nhìn cha khùng khùng điên điên được.”
Nghe được những lời này, ông bác giường bên cảm động suýt rơi nước mắt. Ông ta liên tục nói Chương Toàn tốt số nên mới đẻ được cậu con trai hiếu thảo như vậy, từ giờ trở đi phải hết lòng yêu thương, đối xử thật tốt với con, đừng phụ tấm lòng con trẻ, vân vân và mây mây…
Chương Toàn ú a ú ớ rất muốn giải thích nhưng Văn Trạch Tài lại chỉ vào xấp tiền trên đầu giường, khẽ hỏi: “Không cần tiền à?”
Ngay lập tức, Chương Toàn ôm chặt cọc tiền vào lòng, nói chắc như đinh đóng cột: “Cần, cần chứ, đương nhiên là cần rồi. Không có tiền làm sao chữa được bệnh thần kinh!”
Văn Trạch Tài hài lòng, tủm tỉm cười: “Biết vậy là tốt. Thôi cha nằm nghỉ ngơi, con đi trước. Lát nữa bác sĩ tới nhớ nộp viện phí đấy!”
Tiền đã vào tay thì sao cũng được, Chương Toàn cười hi hi ha ha: “Con trai ngoan, tạm biệt.”
Tuy nhiên vừa đi được vài bước, Văn Trạch Tài liền quay phắt người lại, ý nhị dặn dò: “À đúng rồi, con cảm thấy cha cũng nên khám cả cái chỗ kia đi. Tuy rằng mới ngoài năm mươi nhưng xài nhiều quá không cẩn thận hỏng mất thì toi!”
Ôi giời ơi, ông bác giường bên nhỏm phắt người dậy, hết hồn trừng lớn mắt, còn Chương Toàn thì mặt mày xám xịt không khác gì miếng gan heo.
Đạt được mục đích, Văn Trạch Tài tâm tình phơi phơi rời khỏi phòng bệnh. Hừ, dám gọi anh là con xưng cha, đợi tới ngày lão xuất viện, anh sẽ từ từ tính món nợ này!
Xong việc ở bệnh viện, Văn Trạch Tài lập tức trở về nhà chuẩn bị cho công tác sửa mệnh sẽ diễn ra vào đêm nay.
Giữa khuya, anh lặng lẽ xách theo ba đồng tiền vàng cùng giầy hoàng cốt tương đi sang Viên gia.
Viên Vệ Quốc cũng đã xếp đầy đủ những thứ cần thiết lên bàn.
Văn Trạch Tài cẩn thận kiểm tra từng thứ một rồi gật gù hài lòng: “Tốt lắm, vượt ngoài sự mong đợi của anh.”
Ôi may quá, cả Viên Vệ Quốc lẫn chú Chung đều thở phào nhẹ nhõm.
Vậy là công tác chuẩn bị đã xong, giờ bắt đầu tiến hành được rồi.
Đầu tiên, Văn Trạch Tài nói với chú Chung: “Nhờ chú cởi bỏ phong ấn hai mắt cho Chung Nhiên giúp cháu.”
Nói đoạn, hắn quay sang hỏi: “Không biết sư phụ đây muốn uống loại rượu nào?”
Văn Trạch Tài tự nhiên đáp: “Ta không uống rượu, cho hai chén cơm là được rồi.”
Đương nhiên Tống Văn Minh không hề sinh nghi, bởi hắn thừa biết mấy người hành nghề bói toán kiểu này đa phần đều có cấm kỵ. Tỷ như lão Chương Toàn chết bầm kia cũng ăn chay trường, quanh năm suốt tháng không hề động tới một miếng thịt nào.
Tống Văn Minh nôn nóng thăm dò: “Sư phụ, vừa rồi thầy nói tôi sắp có hạn lao tù. Như vậy là sao, thầy có thể nói rõ ràng chút được không?”
Văn Trạch Tài bình thản gắp đồ ăn rồi nhẹ nhàng thả một câu: “Gieo nhân nào ắt gặt quả ấy!”
Câu này có ý tứ gì? Sắc mặt Tống Văn Minh thoắt cái xám ngoét, chẳng lẽ người này biết hết mọi chuyện mình đã làm?
Tiếc rằng tới khi hắn ta hoàn hồn trở lại muốn hỏi cho ra ngô ra khoai thì Văn Trạch Tài đã bắt đầu vào bữa. Anh chỉ chú tâm ăn uống ngoài ra không màng thế sự xung quanh.
Bị ngó lơ, Tống Văn Minh buồn bực vô cùng. Hắn thuận tay với lấy cái chai, tiếp tục mượn rượu giải sầu.
Uống một lúc, men say đã bốc tới đỉnh đầu nhưng nỗi phiền muộn trong tâm lại chẳng vơi đi chút nào.
Văn Trạch Tài ngồi đối diện cũng đã ăn no. Anh ưu nhã rút khăn lau miệng, sau đó mỉm cười nói: “Ta có thể chỉ cho ngươi một chiêu.”
Tống Văn Minh lảo đảo gật như bổ củi. Đầu óc càng lúc càng mơ hồ khiến hắn chẳng thể hiểu Văn Trạch Tài đang nói cái quỷ gì. Chỉ thấy hai cánh môi cứ liên tục mấp ma mấp máy rồi sau đó hắn ngoan ngoãn giao nộp toàn bộ số tiền trong người.
Văn Trạch Tài đếm sơ qua. Ồ, những hơn 300 đồng cơ à. Không ngờ thằng nhãi này giàu ra phết!
Anh chủ quán đứng trong quầy xào đồ ăn cho khách cũng tình cờ trông thấy cảnh này. Vốn đang bán tín bán nghi không biết cái người đàn ông xấu xí kia tài cán cỡ nào mà có thể khiến Tống Văn Minh chủ động đưa tiền. Ấy vậy mà vừa xào xong đĩa rau ngẩng đầu lên đã chẳng trông thấy gã đó đâu, chỉ còn lại Tống Văn Minh ngây ngốc ngồi một mình, ánh mắt đờ đẫn vô hồn còn chiếc bóp thì bị vứt chỏng chơ trên mặt bàn, rỗng tuếch không còn một cắc.
Anh ta vội vàng quăng đũa muỗng, vọt ra đòi tiền: “Anh Tống, của anh tổng cộng hết ba đồng. Này, anh Tống…”
Thấy Tống Văn Minh cứ ngồi thừ ra, chả nói chả rằng cũng chả phản ứng gì, anh chủ quán liền đẩy đầy vài cái. Tống Văn Minh choàng tỉnh, ngơ ngác nhìn khắp xung quanh rồi vồ lấy chiếc bóp của mình nháo nhào kiểm tra trong ngoài. Cuối cùng hắn gào rít trong căm phẫn: “Con mẹ nó, gặp phải quân lừa đảo rồi!”
Khố nạn thật, đúng là một mét vuông chục thằng ăn cắp, tính ngồi uống vài chén giải sầu thế mà cũng bị lừa trắng túi. Bà nội cha nhà chúng nó, lũ chó má!
Về phần Văn Trạch Tài, vừa xoay người ra khỏi cửa, đi khoảng ba bước chân thì khuôn mặt anh liền khôi phục trở lại diện mạo ban đầu. Bởi vì cái này chỉ là tiểu thuật, thời gian có hạn chứ không thôi Tống Văn Minh sẽ còn mất nhiều hơn nữa.
“Văn Trạch Tài, anh tới đây làm gì?!”
Bất thình lình có người gọi tên mình, Văn Trạch Tài ngờ ngợ quay đầu. Tưởng ai hoá ra là thằng em trai “yêu quý” Văn Trạch Dũng!
Văn Trạch Tài nhướng mày đầy khinh bỉ: “Bộ cái Liêu Thành này là của nhà mày hay sao mà người khác không được tự do đi lại?”
Nói xong không đợi Văn Trạch Dũng kịp phản ứng, anh xoay người đi thẳng một nước để mặc thằng điên đó tha hồ chửi rủa, la mắng ở phía sau. Xời ơi, miệng gần tai, đứa nào chửi đứa đó nghe, có sức thì cứ đứng đó mà hò hét tới sáng mai cũng được.
Tuy nhiên đi được một đoạn, Văn Trạch Tài mới sực nhớ ra khu vực này rất gần với điểm hẹn cũ. Chả lẽ thằng oắt này lại có tiền thế nên mới lân la tới đây tìm đại sư?
Mà hình như cũng lâu rồi anh không hoá trang đi gặp nó thì phải. Để xem lần cuối cùng là khi nào nhỉ?! À đúng rồi, chính là cái hôm anh lợi dụng Văn Trạch Dũng lấy máu Tống Văn Minh, kể từ đó trở đi anh không hề quay lại đây một lần nào nữa. Tính ra cũng lâu phết rồi đấy chứ, hèn chi nó sốt ruột đi tìm.
Ài dà, tiền dâng tới cửa chẳng lẽ không lấy thì thật uổng phí lộc trời. Thôi được rồi, để sửa mệnh cho Chung Nhiên xong, anh sẽ quá bộ tới gặp thằng oắt này một chút vậy.
Vừa đi vừa nghĩ, thoáng cái Văn Trạch Tài đã về tới bênh viện. Tuy nhiên vừa tới cửa phòng bệnh, anh liền nghe thấy tiếng Chương Toàn nói vọng ra:
“Người ta nuôi con để dưỡng già, con tôi thì…nghĩ nó tủi lắm…”
Vấn đề nằm ở chỗ Chương Toàn cố tình kéo dài giọng cho tăng phần thê thảm, bi thương. Vậy nên Văn Trạch Tài quyết định nán lại ngoài cửa, để xem ông già này tính diễn tuồng gì đây.
Kế đó, ông bệnh nhân nằm cùng phòng cũng bày tỏ thái độ phẫn nộ: “Tại sao nó lại quá quắt như vậy, tốt xấu gì ông cũng là cha đẻ của nó mà.”
Chương Toàn được đà, tiếp tục than thở: “Nếu là trước kia thì tôi đã lấy cây đánh què giò nó rồi. Nhưng giờ tôi già cả đau yếu lại chỉ có mình nó là con, không nương nhờ vào nó thì biết trông cậy vào ai. Thế nên cứ phải nín nhịn cho qua chuyện thôi. Số tôi khổ lắm ông ạ…”
Bệnh nhân giường bên thở dài đồng cảm: “Đến khổ, đúng là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Thế cái chân ông làm sao kia?”
“Cái chân này ấy hả…” Đang lúc Chương Toàn chuẩn bị vẽ hươu vẽ vượn thì “thằng con bất hiếu” Văn Trạch Tài đột ngột đẩy cửa đi vào. Anh tự nhiên tiếp lời luôn: “Cái chân này là vì lén lút qua lại với bà quả phụ ở đầu thôn, bị nhà chồng người ta bắt được tẩn cho một trận chứ còn sao nữa!”
Ông giường bên tức khắc á khẩu còn Chương Toàn sượng cứng mặt, đang định khua môi múa mép giảo biện thì bất ngờ bị Văn Trạch Tài thành công chặn họng bằng một xấp tiền dày cộm.
Văn Trạch Tài ung dung nhàn nhã một bên đếm tiền một bên trò chuyện cùng ông bác giường bên: “Thế là bác không biết chuyện rồi, cha cháu hồi trẻ ăn chơi trác táng ghê lắm. Rượu chè, cờ bạc, trai gái đủ hết, không thiếu một môn nào. Mà cái tật mỗi lần say xỉn là thể nào cũng lôi đầu vợ con ra đánh thừa sống thiếu chết. Chịu không nổi nên mẹ cháu mới bỏ nhà ra đi còn cháu thì lay lắt khắp nơi, nay xin ăn nhà thím bảy, mai tá túc nhà chú chín. Nói chung là ăn cơm thiên hạ mà lớn chứ cứ trông chờ vào ông cha lãng tử này thì có khi chết đói từ lâu rồi.”
Đếm xong, Văn Trạch Tài rất tự nhiên nhét tiền xuống dưới gối Chương Toàn, sau đó lại quay ra tiếp tục sáng tác cốt truyện: “Từ nhỏ cháu đã hận ông ấy thấu xương, thề rằng cả đời này sẽ không nhìn mặt. Thế nhưng hôm nay về thôn chơi tình cờ nghe người ta bảo ông ấy bị chém, thế là cháu lại mủi lòng. Ài dà, dầu gì cũng là máu mủ ruột thịt, dù cho ông ấy khốn nạn cỡ nào thì mình cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được, bác nói có phải không?”
Sau khi nghe Văn Trạch Tài tâm sự loài chim biển, thái độ của ông bác giường bên tức khắc quay ngoắt một trăm tám chục độ, ông ta ghét bỏ liếc xéo Chương Toàn rồi lắc đầu ngao ngán: “Thì ra là thế!”
Dẫu vậy, Văn Trạch Tài vẫn chưa chịu thoát vai. Anh hạ thấp giọng, rất chân thành khuyên nhủ Chương Toàn: “Cha, đây là toàn bộ tiền tích cóp của con mấy năm nay, con mang tới để cha trị bệnh. Bác sĩ bảo ngoài vết thương ở chân, cha còn có một chút vấn đề về thần kinh. Giờ có bệnh thì phải trị thôi cha ạ, đừng tiếc tiền. Con trai dù có phải ăn cỏ ăn trấu thì cũng ráng kiếm tiền chạy chữa cho cha. Con không thể trơ mắt nhìn cha khùng khùng điên điên được.”
Nghe được những lời này, ông bác giường bên cảm động suýt rơi nước mắt. Ông ta liên tục nói Chương Toàn tốt số nên mới đẻ được cậu con trai hiếu thảo như vậy, từ giờ trở đi phải hết lòng yêu thương, đối xử thật tốt với con, đừng phụ tấm lòng con trẻ, vân vân và mây mây…
Chương Toàn ú a ú ớ rất muốn giải thích nhưng Văn Trạch Tài lại chỉ vào xấp tiền trên đầu giường, khẽ hỏi: “Không cần tiền à?”
Ngay lập tức, Chương Toàn ôm chặt cọc tiền vào lòng, nói chắc như đinh đóng cột: “Cần, cần chứ, đương nhiên là cần rồi. Không có tiền làm sao chữa được bệnh thần kinh!”
Văn Trạch Tài hài lòng, tủm tỉm cười: “Biết vậy là tốt. Thôi cha nằm nghỉ ngơi, con đi trước. Lát nữa bác sĩ tới nhớ nộp viện phí đấy!”
Tiền đã vào tay thì sao cũng được, Chương Toàn cười hi hi ha ha: “Con trai ngoan, tạm biệt.”
Tuy nhiên vừa đi được vài bước, Văn Trạch Tài liền quay phắt người lại, ý nhị dặn dò: “À đúng rồi, con cảm thấy cha cũng nên khám cả cái chỗ kia đi. Tuy rằng mới ngoài năm mươi nhưng xài nhiều quá không cẩn thận hỏng mất thì toi!”
Ôi giời ơi, ông bác giường bên nhỏm phắt người dậy, hết hồn trừng lớn mắt, còn Chương Toàn thì mặt mày xám xịt không khác gì miếng gan heo.
Đạt được mục đích, Văn Trạch Tài tâm tình phơi phơi rời khỏi phòng bệnh. Hừ, dám gọi anh là con xưng cha, đợi tới ngày lão xuất viện, anh sẽ từ từ tính món nợ này!
Xong việc ở bệnh viện, Văn Trạch Tài lập tức trở về nhà chuẩn bị cho công tác sửa mệnh sẽ diễn ra vào đêm nay.
Giữa khuya, anh lặng lẽ xách theo ba đồng tiền vàng cùng giầy hoàng cốt tương đi sang Viên gia.
Viên Vệ Quốc cũng đã xếp đầy đủ những thứ cần thiết lên bàn.
Văn Trạch Tài cẩn thận kiểm tra từng thứ một rồi gật gù hài lòng: “Tốt lắm, vượt ngoài sự mong đợi của anh.”
Ôi may quá, cả Viên Vệ Quốc lẫn chú Chung đều thở phào nhẹ nhõm.
Vậy là công tác chuẩn bị đã xong, giờ bắt đầu tiến hành được rồi.
Đầu tiên, Văn Trạch Tài nói với chú Chung: “Nhờ chú cởi bỏ phong ấn hai mắt cho Chung Nhiên giúp cháu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận