Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 177: Giải thoát

Đúng lúc Văn Trạch Tài đi sang, vừa hay nghe được câu chốt vô cùng đặc sắc. Anh khựng bước chân rồi rón rén xoay người quay trở về.

Hiếm khi thấy anh chồng nhà mình dè dặt như vậy, Điền Tú Phương nhịn không được bất giác bật cười.

Tiếng cười tuy rất gọn và khẽ nhưng cũng đủ thu hút sự chú ý của chị Kiều. Chị ngờ ngợ quay đầu thì ôi thôi hình như vạt áo của Văn đại sư mới vừa phớt qua. Tức thì mặt mũi chị đỏ lựng, vội xua tay phân bua: “Không không…Tú Phương à…chị không có ý đó. Văn đại sư đương nhiên không phải là đàn ông…”

Ôi trời, Điền Tú Phương và Trần Vân Hồng há hốc miệng còn Văn Trạch Tài mới đi chưa bao xa thì loạng choạng suýt chút té dập mặt.

Biết mình lỡ lời, chị Kiều ra sức sửa chữa nhưng khổ nỗi càng nói càng sai, ngôn từ lộn xộn lung tung beng hết cả lên khiến Điền Tú Phương và Trần Vân Hồng được trận cười nghiêng ngả.

Cuối cùng hai chị em phải thi nhau trấn an mãi chị Kiều mới tạm yên tâm ra về.

Một lúc sau, Tần Dũng mướt mát mồ hôi quay trở lại cửa hàng: “Xong hết rồi anh ạ. An Trân tìm được rất nhiều chứng cứ chứng minh hai người kia có gian tình. Hiện tại có ly hôn hay không cũng không tới lượt Hà Hưng Chí lên tiếng.”


Bởi vì Triệu Đại Phi đang dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài chơi cho nên Văn Trạch Tài đích thân pha cho Tần Dũng ly trà giải khát. Ngay lúc anh định khen ngợi cậu ta vài câu thì chợt phát hiện trước cửa tiệm đang bu kín người. Anh khó hiểu hỏi: “Đoán mệnh hay xem tướng?”

Tuy nhiên đám đông lại nhao nhao phủ định: “Không không, chúng tôi muốn hỏi thăm Tần Dũng một tí thôi, có phải anh đã cứu một bà thím rớt xuống kênh hả?”

“Nghe bảo thằng rể loạn luân, rồi còn hạ độc con gái thím ấy nữa, có thật vậy không Dũng ơi?”

Văn Trạch Tài tỉnh bơ chắp tay sau đít đi thẳng ra ngoài. Mọi người lập tức ùa vào, chen nhau vây xung quanh khiến Tần Dũng hết hồn, mếu máo khóc không thành tiếng.

Đám đông ríu rít hỏi đông hỏi tây nhưng Tần Dũng chỉ công nhận việc cứu người, ngoài ra không tiết lộ thêm bất cứ thông tin nào khác. Hóng hớt không được gì, dân chúng tiu nghỉu kéo nhau rời đi.

Nghe có tiếng động, Điền Tú Phương cũng chạy lại xem. Thấy ông chồng đứng tần ngần một mình trước cửa, Điền Tú Phương phì cười chọc: “Á à, có người thấy chết không cứu nha!”

Văn Trạch Tài nhún vai đầy vẻ vô tội: “Anh có nháy mắt ra hiệu nhưng cậu ấy không chịu đi theo.”

Nếu Tần Dũng nghe được câu này chắc phải kêu trời vì oan uổng quá. Kỳ thực cậu có nhìn thấy gì đâu, chưa kịp định thần thì đã bị vây chặt rồi. Công nhận mức độ hóng chuyện của mọi người dễ sợ thật.

Hà Hưng Chí và bà Hà bị bắt với tội danh cố ý giết người không thành. Hành vi này có thể bị truy cứu trách nhiệm từ hai cho tới mười năm tù giam, tuỳ thuộc vào mức độ thương tổn của người bị hại.

Hơn nữa, sau khi sự việc bị bại lộ Hà Hưng Chí đã đứng ra gánh hết toàn bộ trách nhiệm. Từ việc ra chủ ý, lên kế hoạch cho tới thực hiện tất cả đều do một mình hắn làm hết. Bà Hà tuy nói là đồng lõa nhưng từ đầu tới cuối chỉ đứng một bên canh chừng, không hề tiếp xúc với nạn nhân. Vậy nên cuối cùng Hà Hưng Chí bị phán ba năm, còn bà Hà lãnh án một năm.

Hôm nay, An Trân tới nhà lao gặp Hà Hưng Chí để hoàn tất thủ tục ly hôn. Đúng như dự đoán, Hà Hưng Chí rất hào phòng chia cho cô một ngàn đồng tiền mặt. Đương nhiên, cái gì cũng có lý do của nó. Theo như phán quyết, bà Hà sẽ mãn hạn tù trước hắn hai năm. Vì lo sợ An Trân sẽ trả thù cho nên Hà Hưng Chí dùng tiền để mua sự an toàn cho người tình.

Nhìn người đàn ông đã từng một thời đầu ấp tay gối đang lưu loát ký tên vào đơn ly dị, An Trân không biết nên vui hay nên buồn nữa. Cô nhàn nhạt nói: “Anh yên tâm, cả đời này điều duy nhất tôi mong muốn đó là không bao giờ gặp lại các người. Sau khi nhận được những thứ tôi đáng được hưởng, tôi sẽ đi nơi khác làm công. Đảm bảo có chết cũng không hẹn ngày tái ngộ!”

Nghe được câu này, rốt cuộc Hà Hưng Chí cũng ngước mắt, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá An Trân sau bao nhiêu năm cùng chung sống. Mãi sau, hắn mới xấu hổ bày tỏ: “An Trân, anh nợ em một lời xin lỗi.”

Khoé miệng khẽ nhếch để lộ nụ cười châm chọc, An Trân dứt khoát đứng dậy, thẳng lưng ngẩng cao đầu rời đi.

Từ trại giam, cô đi thẳng tới tiệm đoán mệnh chào tạm biệt anh họ.

Văn Trạch Tài ngạc nhiên hỏi: “Em muốn đi phương Bắc?”

An Trân gật đầu, mỉm cười nói: “Dạ, nhưng anh yên tâm, ở bên đó em có bạn, không sao đâu ạ.”

Điền Tú Phương và Văn Trạch Tài lo lắng liếc nhau: “Bạn có thân không, liệu có tin tưởng được không?”

An Trân cười hiền: “Chúng em chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, thân lắm, nó sẽ không hại em đâu chị ạ.”

Nghĩ đi nghĩ lại, Văn Trạch Tài vẫn cảm thấy không yên tâm chút nào. Anh liền mở ngăn kéo lục tìm số điện thoại của Hoàng Tam Nhi đưa cho An Trân: “Trước tiên qua bên đó em đừng đi theo đám bạn vội. Người xưa có câu tri nhân tri diện bất tri tâm, thân con gái một mình tha hương cầu thực phải hết sức cẩn trọng kẻo bị lừa thì khốn. Người này là khách hàng của anh, tuy hơi du côn nhưng được cái rất trọng nghĩa khí. Để tí nữa anh sẽ gọi điện cho cậu ta đánh tiếng trước một câu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận