Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 175: Xuất chiêu

Cô hướng về phía Văn Trạch Tài, ngây ngô hỏi: “Ly hôn rồi, em biết sống tiếp thế nào?”


Văn Trạch Tài từ tốn trấn an: “Vợ chồng ly hôn mỗi người sẽ được chia một nửa tài sản. Thế nên việc bây giờ em cần làm đó là lấy cho được số tài sản thuộc về quyền lợi của mình. Bao năm nay em làm tôi làm mọi phục vụ mẹ con họ, em xứng đáng được hưởng. Ngoài ra, Hà Hưng Chí còn phải bồi thường những tổn thất tinh thần mà hắn đã gây ra cho em.”

Thấy tâm trạng An Trân dần dần ổn định, Văn Trạch Tài cũng yên tâm phần nào. Cũng may tháng trước chính phủ mới bổ sung và sửa đổi luật hôn nhân gia đình, trong đó chú trọng các quy định về ly hôn, chỉ rõ quyền lợi và nghĩa vụ của đôi bên cũng như những tranh chấp phát sinh sau ly hôn.

An Trân hít vào một hơi thật sâu, trầm mặc suy nghĩ rất lâu. Mãi sau, cô mới ngẩng đầu, trong mắt hiện lên ý chí kiên định mạnh mẽ trước giờ chưa từng có: “Em biết chỗ hắn giấu tiền nhưng không biết tổng cộng có bao nhiêu. Chìa khoá lúc nào hắn cũng mang theo bên người, khó lấy lắm.”

Vấn đề này thì dễ thôi, Văn Trạch Tài tủm tỉm nở nụ cười quen thuộc: “Em không cần tự mình ra trận. Đừng quên mẹ kế em cũng là một nhân vật rất hám tiền. Một mình bà ta là đủ sức khuấy đảo Hà gia rồi.”

Chỉ cần chỉ điểm một chút là được, còn lại làm thế nào An Trân tự khắc biết sắp xếp. Suy cho cùng, con bé nào phải đứa ngốc nghếch, ngu khờ.

Trở lại Hà gia, Văn Trạch Tài mượn cớ bận việc cùng Tần Dũng cáo biệt ra về.

Chỉ chờ có vậy, bà Hà cười như địa chủ được mùa: “Ôi mừng quá, đỡ tốn hai, ba cân gạo.”

Đang bào gỗ ở góc sân, Hà Hưng Chí bật cười góp vui: “Chỉ giỏi tính toán là không ai bằng…cơ mà tôi thích…”

Bà Hà sướng rơn, lí nhí làm duyên: “Thôi tôi xuống bếp sắc thuốc cho An Trân đây. Cô ta sớm sinh quý tử, tôi cũng sớm đạt thành tâm nguyện.”

Nhắc tới vấn đề này, sắc mặt Hà Hưng Chí thoắt cái trầm hẳn xuống. Hắn cũng mặc kệ An Trân đang ở nhà, trực tiếp kéo bà Hà vào lòng, giận dỗi hỏi: “Mẹ rất mong tôi có con với người đàn bà khác?”

Bà Hà hoảng hốt đẩy người ra: “Ban ngày ban mặt, chú ý chút!”

Tiếc rằng Hà Hưng Chí vẫn nắm chặt tay không buông: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi chỉ muốn em, tôi không thích cô ta, càng không muốn để cô ta sinh con cho tôi.”

“Bậy bạ!” Bà Hà đỏ mặt nạt.

Bà tự biết chuyện tình này sai trái, tự thấy có lỗi với anh chị đã khuất. Nếu bây giờ còn chặt đứt huyết mạch của Hà gia thì mai này thác xuống hoàng tuyền bà biết đối mặt sao với bọn họ, đối mặt sao với liệt tổ liệt tông nhà họ Hạ.

Tinh ý nhận thấy ánh mắt Hưng Chí sụp xuống, ngập tràn thống khổ, bà Hà mềm lòng liền nhẹ giọng dỗ dành: “Thôi mà, dầu gì anh cũng phải có một đứa con. Chỉ cần thuận lợi sinh hạ một em bé khoẻ mạnh, kháu khỉnh là được, còn mẹ nó thế nào…lúc đó đâu ai để ý nữa…”

Lời này thành công khiến Hà Hưng Chí bừng tỉnh. Nhưng ngược lại với đó, An Trân đang núp sau vách tường nghe lén thì sợ run rẩy, mặt mũi trắng bệch cắt không còn hột máu.

Buổi tối tại Văn gia, Điền Tú Phương rót cho chồng một ly trà ướp lạnh, ngồi xuống bên cạnh dịu dàng hỏi chuyện: “Tình hình sao rồi anh?”

Văn Trạch Tài lắc đầu thở dài: “Mỗi nhà đều có một quyển kinh khó niệm. Tình huống của An Trân còn tệ hơn, rơi vào cái gia đình con không ra con, mẹ không ra mẹ. Anh chỉ có thể giúp nó kiếm người ở phía sau âm thầm khuấy động.”

Nếu khéo léo đẩy đưa sẽ có thể vừa giúp An Trân ly hôn lại vừa thuận tiện kiếm chác chút lợi lộc. Chuyện tốt như vậy, dễ gì người tham lam như bà ta lại từ chối?!

Ngồi nghe hết đầu đuôi sự tình, Điền Tú Phương cảm thấy lợm giọng vô cùng. Cô vơ vội lấy chén trà uống một hơi cạn sạch, chứ không thôi sợ rằng sẽ nôn hết bữa tối ra mất.

“Trời Phật thánh thần, sao trên đời lại tồn tại hạng người đốn mạt tới như vậy???”

Văn Trạch Tài mỉm cười trấn an: “Em yên tâm, bọn họ sẽ không bao giờ được như ý nguyện!”

Về phần An Trân, không rõ bằng cách nào nhưng cô đã thành công kết đồng minh với bà mẹ kế Vương Xuân Tú.

Và thế là từ đó trở đi, cứ cách một, hai hôm bà ta lại mò tới Hà gia. Ăn không uống không không nói, đằng này cứ chằm chằm săm soi từng cử chỉ, hành động của hai mẹ con Hà Hưng Chí.

Tuy nhiên đàn ông vốn bản tính qua loa, hời hợt cho nên Hà Hưng Chí không để ý nhiều. Nhưng bà Hà thì khác, bà ta bắt đầu rơi vào tình trạng ăn không ngon ngủ không yên, ngày đêm thấp thỏm, lo âu.

Dần dà, bà ta trở nên tiều tụy, xơ xác thiếu sức sống, cũng chả còn tâm trí đâu quan tâm tới Hà Hưng Chí.

Xét thấy thời cơ đã chín muồi, nhân lúc trong nhà chỉ có mình và bà Hà, Vương Xuân Tú liền xuất chiêu: “Bà thông gia này, hai nhà chúng ta ngồi xui lâu như vậy mà hôm qua tôi mới biết thì ra bà không phải mẹ ruột của Hưng Chí đấy.”

Bà Hà giật mình đánh thót, hai bàn tay bấu chặt lấy nhau, gương mặt sượng trân cố nở nụ cười gượng gạo: “Ủa, vậy ra năm đó bà mai không nói tôi là mẹ nhỏ mà lại giới thiệu là mẹ ruột à?”

“Thế à” Vương Xuân Tú nhướng mày, lia cặp mắt đánh giá từ trên xuống dưới: “Chậc chậc, công nhận bà thông gia trẻ trung thật, người ngợm mơn mởn thế này nào giống bốn mươi đâu cơ chứ. Có khi mẹ chồng nàng dâu đi chợ người ta lại tưởng là hai chị em cũng nên. Nếu tôi là đàn ông, lại được ở cùng nhà với một phụ nữ đẹp thế này, Ai dà… có khi cầm lòng không đặng mất…”

Lời nói có nanh có nọc, ý tứ mỉa mai trắng trợn lộ liễu, ai nghe cũng hiểu huống chi bà Hà. Trong lòng bà ta hoảng loạn vô cùng thế nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ phẫn nộ bừng bừng: “Này, bà nói vậy là có ý gì hả? Tốt xấu gì tôi cũng bưng bô rửa đít chăm bẵm Hưng Chí từ nhỏ tới lớn. Mặc dù không phải ruột thịt nhưng còn thân thiết hơn cả mẹ con ruột. Tôi nói cho bà biết, ăn có thể ăn bậy nhưng nói thì tuyệt đối không được nói bậy. Chẳng may những lời này lọt vào tai mấy kẻ nhiều chuyện chẳng phải Hà gia chúng tôi vô duyên vô cớ bị mang tiếng oan hay sao?!”

“Bà thông gia, tôi biết trước nay mẹ kế con chồng vốn chẳng ưa nhau, nhưng cho dù bà có chướng mắt cỡ nào thì sự thật bà vẫn chỉ là vợ hai, vào sau đến muộn còn An Trân mãi mãi là con gái chân chính của nhà họ An. Bà có thành kiến với nó tôi không thèm quan tâm, nhưng bà đừng có tới đây đặt điều vu khống, bêu xấu Hà gia chúng tôi.”

Bà Hà càng nói càng hăng máu, cuối cùng kìm không nổi liền đứng bật dậy chỉ thẳng vào mặt Vương Xuân Tú mà chửi té tát.

Kỳ lạ thay, Vương Xuân Tú không những không giận mà còn cười rất tươi: “Í trời, tiện mồm đùa một câu làm gì bà phản ứng dữ vậy? Không lẽ có tật giật mình sao?”

Mắng không được, chửi không xong, tức quá bà Hà chỉ thẳng ra cửa hạ lệnh đuổi khách: “Bà đi về đi, Hà gia chúng tôi không hoan nghênh bà.”

“Nhớ đấy, là chính bà đuổi tôi đó nha!” Dứt lời, Vương Xuân Tú chạy vọt ra cổng chính.

Lời nói và hành động nhanh đến độ bà Hà đứng hình, tới khi hoàn hồn trở lại, còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe tiếng khóc la um sùm từ ngoài cổng vọng vào.

“Ối ông giời ơi, ông ngó xuống mà xem này. Tôi thân làm mẹ kế nhưng lúc nào cũng nhớ thương con chồng. Lâu lâu mới dám lại thăm con một chút nhưng nào ngờ bị mẹ chồng nó chửi từ trên đầu chửi xuống, xong rồi còn đuổi như đuổi tà nữa chứ. Bà con phân xử công bằng giúp tôi với, trần đời có thông gia nào đối xử với nhau như thế bao giờ không…tôi khổ quá mà…”

Bà Hà tá hoả tam tinh, chưa biết phải giải quyết chuyện này thế nào thì đã nghe thấy tiếng oang oang của con mẹ nổi danh lắm chuyện nhất xóm. Tiếp theo là tiếng An Trân đi chợ về, đang sốt sắng hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.

Vương Xuân Tú vừa khóc vừa gào: “Thì tại mẹ có lòng khen bà ta trẻ đẹp, xong thuận miệng nói một câu nếu là đàn ông…”

“Đủ rồi”, bà Hà phi vội ra, lật đật dùng tay bịt kín miệng Vương Xuân Tú, tươi cười giả lả: “Tôi sai rồi, bà thông gia, là tôi sai, vừa rồi tôi lỡ miệng, nào chúng ta vào nhà đi.”

Vương Xuân Tú chỉ chỉ ý bảo bỏ cái tay ra nhưng bà Hà nhất quyết không buông, thậm chí còn bịt chặt hơn. Ăn đau, Vương Xuân Tú trừng mắt uy hiếp, bà Hà lập tức ngoan như con cún, gấp gáp đổi phương án: “An Trân à, mẹ con độ này hơi gầy thì phải, hay là tối nay con bắt con gà hầm cho bà thông gia tẩm bổ đi.”

An Trân rũ mắt nhu thuận: “Vâng thưa mẹ.”

Được đà, Vương Xuân Tú dứt khoát ở lỳ không đi, ngày ngày ăn cơm Hà gia, uống nước Hà gia, lâu lâu vui vui lại duỗi tay vòi tiền bà Hà.

Đương nhiên bà Hà đâu dám từ chối. Bởi vì chột dạ cho nên yêu cầu nào đưa ra cũng ngoan ngoãn đáp ứng bằng hết. Nhưng khổ nỗi tiền bạc có hạn, chẳng mấy chốc số tiền trong túi đã cạn mà Vương Xuân Tú càng lúc càng nhiều yêu sách.

Cực chẳng đã, nửa đêm bà liền mò vào phòng Hưng Chí xin tiền.

Mượn bóng đêm che khuất, Hà Hưng Chí táo bạo ép sát bà Hà vào tường, thân mật thì thầm bên tai: “Cho bà ta bao tiền rồi, hửm?”

Câu hỏi này khiến bà Hà ngỡ ngàng bật ngửa, hoá ra từ đầu tới cuối Hà Hưng Chí đều biết cả, chẳng qua không thể hiện ra mà thôi. Bà nuốt nuốt nước miếng, nói thật: “Tổng cộng hai mươi đồng cả thảy.”

Hà Hưng Chí cười nhạo, vừa mân mê cái eo mềm mại vừa cẩn trọng nhận định: “Bà ta dám to mồm như thế hẳn đã nghe hơi được chuyện gì rồi. Nhưng nhìn bộ dáng An Trân thì có vẻ cô ta chưa biết gì hết. Chắc bà già đó muốn tranh thủ kiếm chác một mớ nên chưa nói với ai đâu. Tạm thời tới lúc này mới chỉ có mình bà ta biết thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận