Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 218: Em thích là được!

Đã không bênh thì chớ lại còn châm dầu vô lửa, Triệu Đại Phi quay đầu, phóng ánh mắt u oán về phía Tần Dũng.

Thấy vậy, Tần Dũng vội vàng đánh lái sang chuyện khác: “Đại sư, hôm nay anh có tính tới trường luôn không?”

Văn Trạch Tài gật đầu: “Có chứ, giờ đi luôn vẫn kịp học tiết cuối. Với cả tiện thể xem xem tình hình thầy Triệu thế nào.”

Nói đoạn anh đứng dậy sửa soạn một chút rồi xách túi tới trường. Tần Dũng ở lại trông cửa hàng còn Triệu Đại Phi vẫn tiếp tục chịu phạt, chưa tới giờ cơm chưa được tha.

Nhìn thấy bóng dáng Văn Trạch Tài, thầy Triệu cơ hồ lao ra tay mặt mặt mừng như thể lâu lắm rồi mới gặp lại: “Học trò Văn, à quên…Văn đại sư chứ…Văn đại sư, cảm ơn đại sư đã cứu giúp. Nếu không nhờ hồng phúc của đại sư thì chắc tôi đã bỏ mạng trong tay thằng em ngỗ nghịch rồi”.


Văn Trạch Tài phì cười: “Thầy ơi, thầy đừng gọi như thế, cứ kêu em là học trò Văn hoặc Trạch Tài như trước là được.”

Thấy cậu học trò vừa tài hoa lại đức độ, thầy Triệu càng phấn khởi bội phần. Thầy kéo Văn Trạch Tài vào văn phòng, giảng lại tường tận những nội dung mà mấy hôm trước anh đã bỏ lỡ. Không những vậy còn chuẩn bị cả một phần tài liệu hết sức đầy đủ và chi tiết.

Văn Trạch Tài lịch sự cảm ơn thầy rồi ôm chồng tài liệu về lớp học.

Lúc này, Dương Vĩnh Thắng đang ngủ gà ngủ gật, chuông báo vào lớp réo inh ỏi mà cậu ấy vẫn nằm dài ra bàn, nhìn chẳng có tí sức lực nào hết.

Văn Trạch Tài tiến lại gần, khẽ hỏi: “Làm sao vậy?”

Giọng nói của anh rất nhỏ nhưng uy lực còn lớn hơn cả thuốc kích thích. Dương Vĩnh Thắng lập tức bật dậy như cái lò xo. Cậu ấy bắt lấy tay Văn Trạch Tài, cười toe toét: “Anh về rồi đấy hả?”

“Suỵt! nhỏ giọng thôi” Văn Trạch Tài thoáng đánh mắt lên bục giảng, “Thầy giáo vào lớp rồi, có gì để tan học mình nói sau.”

“Dạ dạ” Dương Vĩnh Thắng bịt miệng cười khúc khích, mừng còn hơn thấy mẹ đi chợ về.

Sau khi tan học, Dương Vĩnh Thắng lập tức thảy cho Văn Trạch Tài quyển vở ghi chép của mình. Cậu ấy chẳng tò mò mấy ngày nay Văn Trạch Tài đã đi đâu, làm những gì mà chỉ lo ông anh không theo kịp tiến độ: “Anh cầm lấy đi, nghỉ lâu như vậy coi chừng kỳ này tạch đấy!”

“Cám ơn nhé!” Văn Trạch Tài không khách khí nhét thẳng quyển vở vào cặp rồi quay sang quan tâm hỏi: “Sao thế, mấy ngày nay ngủ không ngon à?”

Ban nãy vào lớp anh đã để ý thấy cặp mắt đen như gấu trúc của cậu ấy rồi nhưng không tiện hỏi ngay nên đành đợi tới bây giờ.

Dương Vĩnh Thắng thở dài sầu não: “Yêu thì khổ mà không yêu thì lỗ! Dạo gần đây chả hiểu bà tổ cô nhà em bị cái gì mà cứ cắm cảu, khó chịu suốt ngày. Bất luận em làm gì nàng cũng không thuận mắt, thế mới mệt chứ. Muốn tặng món quà cho ẻm vui mà khó quá, lỡ đâu tặng không đúng ý là lại to chuyện nữa. Ai dà…. À đúng rồi, Trường Lâm về nhà rồi anh ạ.”

Văn Trạch Tài sửng sốt: “Sao lại về? Trong nhà xảy ra chuyện gì à?”

Dương Vĩnh Thắng buồn buồn thông báo: “Ông nội cậu ấy mất rồi.”

Tất Trường Lâm về chịu tang ông, tiễn ông một đoạn đường cuối cùng ra đi về cõi vĩnh hằng.

Văn Trạch Tài gật đầu tỏ ý đã biết. Tang tóc đau thương, hai anh em cũng không tiện nói nhiều, chỉ chuyện trò đôi ba câu rồi tạm biệt ai về nhà nấy.

Ở một diễn biến khác, Chu Thanh Sơn đang gặp rắc rối lớn với khuôn mặt khác lạ hiện tại. Khó khăn lắm mới trốn thoát khỏi Hà thềm lục địa, nhưng mò tới ga tàu hoả thì bị chặn lại. Nguyên do là vì ngoại hình không giống với ảnh chụp trên giấy tờ tuỳ thân.

“Mẹ kiếp!” Chu Thanh Sơn tức điên, nện thẳng một quyền lên tường gạch. Rồi không biết ngẫm nghĩ thế nào, hắn dùng cả hai tay ra sức cào cấu, muốn xé nát lớp da trên mặt. Đáng tiếc, dù hắn có cào gãy cả móng thì cũng chả bóc được một miếng da nào. Nó vẫn nhăn nheo, xù xì gớm ghiếc y như cũ, một chút xíu cũng không xê dịch.

Trong Chu gia Mệnh thuật, thuật dịch dung đã thất truyền từ hai trăm năm trước. Ngoài Chu Thất thúc và Chu Bát thúc thì không còn ai ở Chu gia biết tới Mệnh thuật này.

Hiện nay, giáo trình học tập của con cháu các đời sau đều do Chu Thất thúc biên soạn lại và cứ thế lưu truyền đi xuống. Trong tài liệu sổ sách hoàn toàn không có ghi chép về thuật dịch dung cho nên mặc dù biết rõ mười mươi mình bị trúng thuật, thậm chí biết luôn tên thuật nhưng Chu Thanh Sơn cũng không có biện pháp cởi bỏ, chỉ đành ngậm ngùi bó tay chịu trận.

Cùng lúc này ở Thượng dương Chu gia, Chu quản gia đang xách cổ một tên đệ tử tới trước mặt Chu Thất thúc. Tên này chính là một trong những người đã đi theo Chu Thanh Sơn tới Hà thềm lục địa hôm đó.

“Nói đi, có đúng là sau khi Thanh Sơn đuổi theo người bịt mặt kia thì liền mất tung tích?”

Chất giọng già nua cũ kỹ nhưng lại được phát ra từ khuôn mặt căng bóng, trẻ trung của thanh niên độ tuổi ba mươi. Có thể thấy, Chu Thất thúc vẫn luôn hút âm khí để duy trì nét xuân.

“Dạ thưa Thất thúc, chúng con đã chia nhau đi tìm khắp nơi nhưng cũng không thấy bóng dáng Thanh Sơn đâu…Sợ…sợ là lành ít dữ nhiều…” Càng về cuối câu, tiếng nói càng lí nhí rồi nghẹn ứ nơi cổ họng. Cậu thanh niên bị lôi vào run rẩy quỳ rạp dưới nền đất, mồ hôi lạnh thấm ướt trán. Cậu ta sợ đến độ không dám thẳng lưng, ngẩng đầu nói chuyện.

Ngồi chễm chệ như vua chúa trên đại điện, Chu Thất thúc xoay xoay chiếc nhẫn ban chỉ ở ngón tay cái, híp mắt nhìn về phía Chu quản gia.

Chu quản gia lập tức cúi đầu bẩm báo: “Dạ thưa Thất thúc, đèn trường sinh của Thanh Sơn vẫn còn sáng.”

Đèn còn thuyết minh người còn.

“Ồ!” Chu Thất thúc phất tay, không thèm để tâm: “Chưa chết thì sẽ biết đường mò về. Còn nếu không về được thì ta cũng chẳng cần một tên vô dụng.”

Ngữ khí trấn áp cùng đe dọa rõ rệt khiến tên đệ tử đang quỳ dưới sàn sợ xanh máu mặt. Hắn cơ hồ bò ra khỏi phòng chứ không sao nhấc chân lên nổi.

Ra đến ngoài sân, tên đệ tử mới dám quẹt mồ hôi lạnh, lắp bắp hỏi Chu quản gia: “Chu quản gia, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

Với tình trạng hút âm khí quá đà như hiện nay của Chu Thất thúc, chẳng sớm thì muộn Âm trì cũng cạn kiệt.

Chu quản gia khoanh tay trước ngực, thản nhiên nói: “Thất thúc không hạ lệnh, các người cứ nghỉ ngơi đi.”

Tên đệ tử sửng sốt: “Nếu Thất thúc trách tội xuống thì…”

Tuy nhiên còn chưa nói hết đã bị Chu quản gia chặn ngang: “Thất thúc trách tội còn ít hay sao? Chẳng lẽ nhà ngươi đã quên cái chết của con ngươi như thế nào rồi à? Nếu ta nhớ không nhầm thì đứa trẻ đó mới có bảy tuổi đúng không?”

Dứt lời, Chu quản gia xoay người đi thẳng để mặc tên đồ đệ đứng tại chỗ nghẹn ngào rơi nước mắt. Một lúc sau, hắn cũng rũ đầu, thất thểu rời đi.

Quay lại Văn gia, không biết Triệu Đại Phi từ đâu chạy về, trên tay cầm một bao li xì đỏ chót, hí ha hí hửng khoẻ: “Sư phụ, thầy Triệu gửi lễ tạ.”

Văn Trạch Tài đón lấy, nhìn sơ một lượt rồi trả lại Đại Phi: “Chuyện này tuy rằng con xử lý chưa thực sự vẹn toàn nhưng suy cho cùng vẫn là con cứu thầy ấy một mạng. Chỗ tiền này con xứng đáng được nhận.”

Triệu Đại Phi nuốt nuốt nước miếng, âm thầm nâng tay ước lượng, ồ cũng nặng ra phết nha. Nhưng làm vậy e rằng không được phải phép cho lắm, ngay khi Triệu Đại Phi định lên tiếng từ chối thì đã bị Văn Trạch Tài giành nói trước: “Còn hơn tháng nữa là vợ con khai hoa nở nhụy rồi.”

Sinh em bé cần phải chuẩn bị trăm thứ bà giằn. Trước đó, Điền Tú Phương đã nuôi sẵn bảy, tám con gà chờ tầm bổ cho bà đẻ ở cữ. Tính ra cũng tiết kiệm được một khoản kha khá, nhưng còn rất nhiều những thứ khác cần phải dùng đến tiền.

Cảm động trước tấm chân tình của sư phụ sư mẫu dành cho vợ chồng mình, Triệu Đại Phi cay xè khoé mắt: “Sư phụ, về sau con nhất định sẽ chăm chỉ học hành, xử lý mọi chuyện chu toàn, thấu đáo, đảm bảo không để xảy ra chuyện giống hôm ở nhà thầy Triệu nữa.”

Văn Trạch Tài hài lòng gật đầu.

Thấy cha đã bàn xong chuyện chính sự, Thiên Nam và Hiểu Hiểu hấp tấp ào vào, tranh nhau nhảy lên đùi đòi được bế ẵm. Có trời mới biết, mấy ngày cha vắng nhà, hai đứa nhỏ mong nhớ vô cùng, chúng chỉ ước có thể đeo chặt trên người cha, mãi mãi không rời.

Văn Trạch Tài chiều con, mỗi tay bồng một đứa, kiên nhẫn nghe hai con chim nhỏ véo von kể chuyện trên trời dưới biển.

Đến tận lúc cơm nước xong xuôi, bọn nhỏ lên giường đi ngủ, hai vợ chồng mới có cơ hội ở riêng với nhau. Chỉ đáng tiếc, Điền Tú Phương cứ mải mê với giấy vẽ, thước đo và bút chì. Thấy vợ chẳng để ý gì đến mình, Văn Trạch Tài tủi thân thò đầu lại nhìn thì mới hay vợ đang vẽ quần áo thu đông.

Anh bất ngờ vô cùng: “Em muốn làm nhà thiết kế?”

“Nhà thiết kế là gì?” Điền Tú Phương ngừng tay, ngơ ngác hỏi ngược lại: “Là thợ chuyên thiết kế quần áo ấy ạ?”

“Đúng vậy!” Văn Trạch Tài cầm tờ giấy lên xem cho kỹ hơn.

Tuy rằng bản phác thảo vẫn còn khá non tay, có nhiều chi tiết chưa được xử lý sắc nét, tinh tế. Nhưng nhìn chung về tổng thể tương đối tốt, có thể thấy vợ anh rất có thiên phú trong lĩnh vực này.

Điền Tú Phương hồi hộp hỏi ý kiến chồng: “Anh cảm thấy mẫu này lên vải có đẹp không?”

Văn Trạch Tài không tiếc lời tán thưởng: “Nhất định đẹp. Nhưng anh nghĩ bản vẽ này chắc chỉ những người có chuyên môn như em và Vân Hồng xem thì mới hiểu được thôi, chứ đưa cho khách chắc là họ khó tưởng tượng đấy.”

Điền Tú Phương vươn vai, tự nhiên đánh ngáp một cái: “Không sao, chúng em sẽ lên mẫu sẵn để trưng bày. Dù sao trong tiệm cũng chỉ có hai chị em là thợ chính mà, hai chúng em hiểu là được rồi.”

Văn Trạch Tài tiến tới, nhẹ nhàng xoa bóp vai cho vợ yêu: “Em có nghĩ tới chuyện đi học không?”

Điền Tú Phương nắm chặt cây bút chì, nhìn thẳng vào mắt chồng rồi thành thật gật đầu: “Em có.”

Văn Trạch Tài cưng nựng nhéo nhéo gò má mềm mịn: “Chỉ cần em thích là được! Mọi việc cứ để đó anh lo.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận